TruyenFull.Me

Thong Linh Thi Quy Canh Ly

1

Tôi tên Hạ Hầu Thu, một thông linh sư, cũng có thể coi là nhân viên hợp đồng của Cục Quản lý Siêu nhiên.

Cách đây một thời gian, người bạn của tôi ở cục là Đường Hành nói anh ấy phải đi công tác để tìm một người, nhưng đã hơn nửa tháng trôi qua, anh ấy không hề liên lạc lại.

Cuối cùng, một ngày trước, tôi nhận được cuộc gọi từ Đường Hành. Tín hiệu bên đó rất kém, giọng thì đứt quãng: "Cô... Cô Hạ Hầu... Bị tập kích... Thôn A... Chết hết rồi..."

"Đường Hành? Đường Hành!"

Cuộc gọi bị ngắt, mặc cho tôi gọi lại bao nhiêu lần cũng vô ích.

Đường Hành dùng điện thoại chuyên dụng của Cục Quản lý Siêu nhiên, không có gì có thể cắt tín hiệu của điện thoại đó trừ thế lực phi nhân loại ra.

Mọi người đều lo lắng, chạy đến hỏi tôi nên làm gì.

Tôi nhai viên kẹo trong miệng, thản nhiên nói: "Trong điện thoại chỉ nghe được có thôn A, tôi còn tưởng là thành phố A đấy chứ! Đâu phải đọc truyện tổng tài đâu mà đến địa danh cũng không có, làm sao mà tìm người?"

Thấy họ buồn rầu, tôi an ủi: "Đừng lo lắng, trước khi anh ta đi tôi đã thắp một nén hương dẫn hồn, hương chưa tắt thì người vẫn sống. Mấy người về xin cấp trên xem có thể điều tra tài liệu nhiệm vụ lần này không, ít nhất cũng phải biết nhóm của Đường Hành đi đâu mới được."

Sau khi họ đi, tôi xách cái chân chim, lắc lắc: "Không phải mày nói có thể tìm được vị trí của mấy món tà vật khác sao? Giờ lại giả chết?

Nó có vẻ không có tinh thần, buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt: "Chíp chíp..."

Dịch: "Nè con người kia, tôi đã ăn ba món tà vật rồi, cần ngủ để tiêu hóa. Món tà vật tiếp theo ở thôn A..."

"Lại là thôn A? Nhưng thôn A ở đâu? Nè!" Tôi lắc mạnh nó, "Dậy nói đi rồi ngủ tiếp!"

Cái mái đỏ rực của con chim dựng đứng, chỉ vào điện thoại của tôi, sau đó hoàn toàn bất tỉnh.

Tôi mở di động, đập vào mắt là một kênh livestream.

Chủ kênh tên A Xá, là một cô gái trẻ.

Các dòng bình luận không mấy thân thiện, còn A Xá thì gần như khóc: "Tôi thật sự không có lừa mọi người, từ nhỏ tôi đã dễ thu hút mấy thứ kỳ lạ, ở livestream của tôi chắc chắn sẽ thấy ma. Mọi người đừng đi, nó sắp đến rồi..."

Để giữ chân người xem, A Xá nhắm mắt, nghiến răng nghiến lợi bước thẳng về phía trước.

Cô ấy đi được một đoạn, màn hình livestream bỗng tối đen.

[Quả nhiên lại là trò lừa bịp, kỹ thuật livestream tệ quá."

[Không phải che ống kính rồi tí nữa giả ma hù người chứ gì!"

[Chán thật!]

[Không quay tiếp là báo cáo luôn đó!]

Tôi nhíu mày. Tướng mạo của chủ kênh đúng là mệnh Âm Ty, cô ấy nói thường xuyên gặp ma chắc là thật.

Camera e rằng không phải do cô ấy che đâu.

Tôi mới nghĩ vậy, livestream đột nhiên hoạt động lại.

Có điều, cảnh quay từ bệnh viện bỏ hoang đã biến thành một ngôi làng vắng vẻ.

"A... đây là đâu?"

A Xá rõ ràng rất sợ.

[Streamer này không nên livestream mà nên đi đóng phim thì hơn.]

[Đổi map rồi thì phải cho ra trò gì đó đi chứ, giả cũng được, tôi canh livestream nãy giờ rồi, ít nhất cũng cho ma giả ra sân đúng không?]

Giọng A Xá run run: "Mọi người, tôi thật sự không lừa mọi người đâu... Khi nãy có làn sương đen che mất tầm nhìn, mở mắt ra là tôi đã không còn ở bệnh viện nữa, tôi cũng không biết đây là đâu..."

Nhìn cảnh tượng trong livestream, tôi sững sờ.
"Mọi người, em không lừa đâu... Vừa rồi có làn sương đen che mất tầm nhìn, mở mắt ra là em đã không còn ở bệnh viện nữa rồi, em cũng không biết đây là đâu..."

Tôi sững người khi nhìn thấy cảnh trong livestream.

2

A Xá đứng trước cổng thôn, trên tấm biển có viết: Thôn Ai.

Bên trong cổng làng là vô số oan hồn xương trắng, ngửi thấy mùi máu thịt tươi liền há miệng, khao khát muốn nuốt chửng cô gái trước mặt.

May mà có người đã giăng kết giới, các vong hồn không thể rời khỏi thôn.

A Xá chỉ cách chúng... Vài milimet!

Chỉ cần cô ấy bước thêm một bước, móng vuốt của những oan hồn kia sẽ xuyên thủng đầu cô ấy.

[Dừng lại!]

Tôi vội gửi bình luận.

May mà A Xá nhìn thấy.

Sau đó tôi đã yêu cầu kết nối video.

"Bước thêm một bước nữa, cô sẽ chết."

A Xá giật mình, đôi mắt to tròn đầy hoảng loạn: "Chị, chị ơi, bây giờ em phải làm gì?"

"Lùi lại."

Tôi mở camera, để lộ khuôn mặt.

A Xá nhìn thấy tôi thì đứng hình.

"Cô..."

Tôi biết mình với khuôn mặt của một đứa trẻ tám tuổi thì rất thiếu thuyết phục, nhưng thực tế tôi đã sống hơn một ngàn năm.

"A Xá, bây giờ tôi không có thời gian giải thích, nhưng cô muốn sống thì hãy làm theo cử chỉ của tôi và đọc theo khẩu quyết."

"Được."

"Thiên địa thanh minh, vạn vật an ninh, thỉnh Khôn vị Thổ Địa gia, hộ!"

Mặc dù triệu thần gọi quỷ là năng lực riêng của thông linh sư, nhưng A Xá mang mệnh Âm Ty, làm theo những gì tôi dạy, tuy không thể triệu thần hiện thân, nhưng cũng đủ mượn chút kim quang hộ thể.

Làm xong mọi thứ, A Xá được bao phủ bởi một lớp ánh sáng mờ nhạt, nhưng mắt thường của người phàm không nhìn thấy gì.

"Cảm ơn tiểu sư phụ, tôi cảm thấy người ấm lên rồi."

Tiếc là người xem trong livestream vừa không nhìn thấy vừa không cảm nhận được, nên bắt đầu mắng chửi.

[Tui đợi nãy giờ chỉ để coi cái này hả?]

[Đứa nhóc livestream là đâu ra vậy, không biết cấm trẻ em lao động hả? Gài diễn viên cũng phải có tâm chút chứ.]

[Cười chết mất, dựng cảnh kiểu này chắc cực lắm ha? Cho tôi thuê mở phòng escape room đi!]

A Xá xấu hổ cúi gằm mặt.

Lúc này, đồng nghiệp bên Cục Siêu quản gửi tới một tài liệu — là nơi đội của Đường Hằng từng dẫn người đến, gọi là thôn A, là nơi mà Đường Hành dẫn đội đến.

Nhưng trong tài liệu, làng A không có tên này, trên tấm biển viết: Thôn Thần Miếu.

Và ảnh của thôn Thần Miếu hoàn toàn trùng khớp với với thôn Ai mà A Xá đang đứng.

An Mạn gửi tin nhắn: "Cô Hạ Hầu, anh Đường nhận được ủy thác của Chủ tịch tập đoàn Hứa thị đến thôn Thần Miếu, cô Hứa Ngôn Ngôn bị bắt cóc. Thôn Thần Miếu đó là một thôn làng ăn thịt người, chuyên ăn thịt những cô bé bảy tám tuổi như Hứa Ngôn Ngôn."

Tôi hỏi: "Chắc chắn là tên thôn Miếu Thần chứ?"

An Mạn: "Tài liệu của cục đều đã được xác minh nhiều lần, sẽ không có sai sót. Chỉ là ngôi làng này đã có từ rất lâu, không rõ ngày xưa có tên khác không."

Tôi nhìn chằm chằm vào kênh livestream.

Nếu cái thôn kia bây giờ tên là thôn Thần Miếu, vậy A Xá đang ở thời điểm nào?

Cô ấy cười ngại ngùng: "Tiểu sư phụ, sao cô nhìn tôi dữ vậy?"

"A Xá, nghe này, cô có thể đã lạc vào một không gian khác, nghĩa là cô không còn ở năm 2025 nữa."

Mặt A Xá trắng bệch: "Cái gì?"

"Đừng sợ, trên người cô có kim quang của thổ địa gia, ma quỷ bình thường không thể làm hại cô.

Cô gái sắp khóc: "Vậy phải làm sao tôi mới ra ngoài được đây?

"Lấy thân nhập cục, phá cục là có thể ra."

A Xá hít sâu, lấy lại bình tĩnh, cố gắng điều chỉnh nhịp thở: "Được, tôi tin cô!"

Sau đó A Xá từ từ bước về phía thôn."

Khoảnh khắc cô ấy bước qua cổng, tiếng gào thét của lũ quỷ va đập vào màng nhĩ, trên màn hình camera dần dần bò lên những dấu tay máu.

May mà A Xá có mệnh Âm Ty, nếu không, livestream đã bị linh khí cắt đứt từ lâu.

[Ủa gì vậy? Đột nhiên căng quá trời. Cuối cùng cũng chịu dàn dựng cho ra hồn hả?]

[Hiệu ứng này xịn ghê á!]

[Nhìn bàn tay nhỏ nhỏ kìa, dễ thương ghê, để dì dắt nha!]

[Đụng bậy đụng bạ chỉ rước họa thôi.]

A Xá lúc này đã không còn tâm trí đâu mà quan tâm đến bình luận nữa, cứ một mực hỏi tôi: "Tiểu sư phụ, tôi làm gì tiếp theo đây?

"Tôi cần biết vị trí cụ thể của thôn Ai, để đến được bản thể ngoài đời thật. Khi đó không gian dị thường sẽ tự sụp đổ. Vậy nên A Xá, nghe kỹ này, tìm xem xung quanh có cái cây nào to bằng mười người ôm không."

A Xá cầm máy quay tiến về phía trước, sương mù ngày càng dày, tầm nhìn chưa đến 4 mét.

[Woa! Nhiều khói khô dữ. Livestream này chắc tốn bộn tiền á!]

[Sao tui thấy mấy dây leo dưới đất nó đang nhúc nhích vậy?]

[Ủa má! Mấy ông có nghe tiếng cười không?]

Cư dân mạng không nghe nhầm, bên A Xá quả thực có tiếng trẻ con cười khúc khích.

Trong màn sương dày đặc, tiếng trẻ con thanh thoát, nối tiếp nhau.

Tay A Xá cầm máy quay cũng bắt đầu run rẩy.

[Mau nhìn kìa! Sao trên đường đất đầy dấu chân bé con vậy?]

Trên con đường đất ẩm dần dần hiện ra từng dấu chân nhỏ xíu dẫn thẳng vào làn sương sâu thẳm.

Cùng lúc đó, tiếng gọi của những bé gái càng rõ ràng:

"Lại đây đi, lại đây, chị mau tới đây..."

Chúng gọi A Xá như đang đón chào một vị khách từ xa tới.

"Đừng sợ, đọc theo tôi."

"Tam Thanh chư quang, định ngã tâm thần, dĩ cố tư nhân, viễn ngã hình trắc."

...

"Tìm... Tìm thấy rồi!"

Đi rất lâu, A Xá dừng lại trước một gốc cây khổng lồ. Máy quay hướng lên, tán cây um tùm, lá cây xào xạc trong gió.

Làn sương mù cũng từ từ tan đi để lộ toàn bộ gốc cây.

Trên cành cây treo đầy những sợi chỉ đỏ, mà trên chỉ đỏ buộc từng lọn tóc dài.

Những lọn tóc đó, phần lớn là của những tiểu quỷ kia.

Huyền Môn Dị Văn Lục có ghi chép một loại nghi lễ tế thần tàn bạo cổ xưa:

Lựa chọn những bé gái sinh vào đêm rằm tháng âm, nuôi trong hầm tối không thấy ánh mặt trời. Khi tám tuổi, cắt tóc, bện thành trận pháp, buộc vào cây mọc nơi âm khí thịnh, để báo cho thần linh biết số người được dâng tế.

Sau đó, một số sẽ bị treo cổ ngay tại cây, cây ứng quẻ Tốn, tức là Mộc.

Một số bị buộc đá ném xuống ao, mà ao ứng với quẻ Khảm, tức là Thủy.

Một số bị chôn sống dưới đất, đất ứng với quẻ Khôn, tức là Thổ.

Cuối cùng, số còn lại sẽ bị thiêu sống, ứng quẻ Ly, tức là Hỏa.

...

Quá trình đó cần rất nhiều bé gái sinh tháng âm, nên để đủ số lượng, họ nhốt phụ nữ lại để cùng lúc mang thai. Những thai nhi chưa đủ tháng sẽ bị mổ lấy ra sớm.

Mỗi bước tế lễ đều tàn nhẫn khôn cùng, là cấm thuật tuyệt đối không được chạm vào trong Huyền Môn.

Khi nhìn thấy lũ tiểu quỷ ở thôn Ai, tôi đã bắt đầu nghi ngờ, nhưng vẫn mong mình đã sai, cầu cho A Xá không tìm thấy cái cây đó.

Nhưng mọi việc vẫn đi theo chiều hướng tồi tệ nhất.

"Tiểu sư phụ, cô sao vậy?" Thấy tôi im lặng mãi, A Xá hỏi.

Tôi thở dài, lắc đầu, điều chỉnh lại nét mặt: "Việc sắp làm sẽ rất nguy hiểm, A Xá, cô đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

"Vâng! Tiểu sư phụ cứ nói đi, dù sao tôi cũng không ra ngoài được, dù nguy hiểm đến mấy tôi cũng phải thử."

"Được. Đi đến phía Đông Nam của cái cây này, đào một cái hố cách cái cây ba ngón tay, càng sâu càng tốt."

A Xá nhanh chóng đào xong cái hố.

"Rồi sao nữa?"

"A Xá, tôi cần cô đổ một ít máu vào đó, mệnh cách của cô đặc biệt, lấy máu cô làm vật dẫn, mượn sức cái cây tà ác, tôi mới có thể thỉnh quỷ thần giúp định vị vị trí của cô, tìm ra thôn Ai."

Việc tôi bảo một người nhỏ máu ở chỗ quỷ dị thế này, ai mà chẳng sợ.

Quả nhiên, bình luận bắt đầu tranh cãi.

[Đừng tin, không thể tùy tiện nhỏ máu đây, ai biết con bé kia có phải đang nuôi tiểu quỷ không?]

[Tôi lúc đầu còn tưởng mấy người là cùng hội, nhưng vừa rồi để ông chú làm đạo sĩ xem qua livestream, ông ấy nói nơi này âm khí ngút trời, có thật đấy. Không ngờ streamer lại không lừa bọn tôi.]

[Vậy thì càng không thể nhỏ máu! Kinh quá đi mất.]

A Xá từ nhỏ đã gặp ma, cô ấy hẳn đã sớm biết máu của mình sẽ dẫn dụ rất nhiều thứ bẩn thỉu không xác định.

Lúc này A Xá mím môi, vô cùng rối rắm.

"Thôi vậy." Tôi khẽ cười, "Nếu thật sự chọc giận thứ quỷ dữ đằng sau thì cũng phiền phức, tôi sẽ nghĩ cách khác."

"Không!" A Xá ngẩng đầu, nhìn tôi qua màn hình, "Tiểu sư phụ, tôi tin cô! Từ nhỏ đến lớn không ai chịu giúp tôi, họ đều nghĩ tôi bị thần kinh, đưa tôi vào cô nhi viện. Hồi nhỏ em mơ thấy có người bảo em chờ, chờ người định mệnh xuất hiện, cô ấy sẽ giúp em thoát khỏi tình trạng hiện tại. Tôi nghĩ cô chính là người định mệnh đó, tôi đến đây có lẽ bản thân là để dẫn đường cho cô."

Nói xong, A Xá nhặt một viên đá nhọn rồi rạch vào lòng bàn tay.

Máu tươi nhỏ xuống đất, ngay lập tức một trận cuồng phong ma quái thổi đến, khiến người đứng không vững.
Tiếng quỷ gào thét lại vang lên.

Đồng thời, có một con quỷ còn mạnh hơn đang tiến đến.

Tôi lập tức kết ấn, triệu hồi quỷ thần bảo vệ A Xá.

"Dùng linh nhãn của ta, giam hồn phách ngươi, kính thỉnh Trọng Quang Quân! Hiển!"

Một bóng ma khổng lồ hiện ra, bảo hộ bên cạnh A Xá, dọa lũ tiểu quỷ đang lởn vởn rút lui.

Sau đó, tôi niệm chú truy tung:
"Trời xanh soi đất, truy ảnh tìm dấu, tìm!"

Lời vừa dứt, một sợi chỉ bạc mờ ảo nối vào ngón út của tôi, chỉ về một hướng.

"Tìm được rồi."

3

Tôi nhắc A Xá: "Bên cạnh cô có quỷ thần tôi triệu hồi bảo vệ sẽ không xảy ra chuyện gì, nhớ kỹ, trước khi tôi trở về tuyệt đối đừng rời khỏi cái cây này!"

"Hiểu rồi!"

Tôi thoát khỏi livestream, đứng dậy chuẩn bị đến thôn Thần Miếu.

Đúng lúc này, An Mạn dẫn vài người đàn ông mặc vest đen đến gõ cửa nhà tôi.

An Mạn áy náy nói: "Cô Hạ Hầu, đây là người do tập đoàn Hứa thị phái đến. Không liên lạc được với anh Đường, bên cục cũng không có ai đủ quyền quyết, tôi đành dẫn họ đến tìm cô.

Người đàn ông đi đầu nhìn tôi, nhíu mày: "Chủ tịch Hứa đã cho mấy người quá nhiều thời gian mà vẫn chưa tìm được cô chủ. Nếu định qua loa thì cũng đừng đưa một đứa trẻ ra diễn trò chứ!"

Sắc mặt An Mạn lạnh xuống: "Trợ lý Trương, đây là cô Hạ Hầu Thu, thông linh sư cuối cùng còn lại trên thế giới này. Tất cả cục quản lý cộng lại cũng không bằng một mình cô ấy. Nếu anh thực sự muốn tìm người, xin hãy tôn trọng cô ấy."

An Mạn là công chúa của Cục Quản lý Siêu Nhiên, với tính khí fangirl, tôi thật sự sợ cô ấy tát Trợ lý Trương một cái.

Tôi vội xoa dịu bầu không khí: "Đừng tức giận, tôi đã tìm được vị trí thôn Thần Miếu rồi."

"Tốt quá! Cô Hạ Hầu đúng là lợi hại! Vậy mau đi cứu anh Đường thôi!"

Trợ lý Trương vẫn nghi ngờ: "Chỉ là lời của một đứa trẻ mà mấy cô cũng tin à? Tôi thật sự không có thời gian chơi trò hoang đường này đâu. Cô chủ Hứa đã mất tích gần một tuần, nếu không tìm được, tập đoàn Hứa thị sẽ ngừng đầu tư cho cục các cô, lũ ăn bám các cô đều phải cuốn gói!"

Không đợi An Mạn lên tiếng, tôi đã búng tay, miệng trợ lý Trương lập tức dính chặt không thể mở ra.

Tôi lạnh nhạt: "Vào nhà người khác mà la lối thế à? Đúng là bất lịch sự!"

Mặt trợ lý Trương đỏ bừng, môi vẫn không mở ra được, ánh mắt dần hiện rõ sự sợ hãi.

Tôi mỉm cười: "Cô chủ Hứa mất tích, ông chủ các anh không báo cảnh sát mà lại tìm đến cục quản lý siêu nhiên, khi cử anh đi không nói cho anh biết chúng tôi toàn là quái nhân à?"

An Mạn ngẩng cao đầu: "Đúng đó! Sao đầu óc như vậy mà lại làm trợ lý đặc biệt được nhỉ?"

Trợ lý Trương cũng nhận ra mình đắc tội với người không nên, vội cúi đầu xin lỗi.

Tôi lại búng tay, giải trừ phong ấn miệng anh ta, anh ta thở hổn hển: "Là tôi quá nóng vội, xin lỗi, mong tiểu sư phụ cứu cô chủ nhà tôi."

Tôi nhìn sợi chỉ bạc trên ngón út đang dần bị khí đen bao lấy, ánh mắt trầm xuống: "Nói đi, thôn Thần Miếu ở cách xa cả ngàn dặm, tà vật ở đó làm sao lại chú ý đến Hứa Yên Yên?"

Trợ lý Trương lảng tránh: "Suy nghĩ của tà vật sao chúng tôi biết được!"

Tôi cười lạnh: "Chúng tôi làm nghề này cũng tin vào khoa học. Dù tà vật có mạnh đến mấy, cách xa ngàn dặm mà vẫn có thể hút hồn người thì quá vô lý. Hứa Yên Yên mới bảy tuổi, chẳng lẽ cô bé tự bay đến đó nạp mạng à?"

Trợ lý Trương cứng họng.

Tôi nói tiếp: "Thôn Thần Miếu có hai phần thực và ảo. Phần thực đã bị chôn sâu dưới lòng đất theo thời gian, nên thứ mà Hứa Yên Yên và Đường Hành bị kéo vào là phần ảo. Người thường không thể vào được ảo cảnh đó."

Trừ phi mang mệnh cách đặc biệt như A Xá, bằng không không thể vào thôn Thần Miếu bằng thân xác thật.

Tôi nhìn Trợ lý Trương: "Tôi đoán thực ra thân xác của Hứa Yên Yên vẫn ở trong thành phố này, chỉ là hồn phách đã bị hút ra, đúng chứ?"

Trợ lý Trương toát mồ hôi hột, sau một lúc lâu mới thở dài, ấn tai nghe, nghe người bên kia nói gì đó rồi đưa tai nghe cho tôi.

"Chủ tịch Hứa muốn nói chuyện với cô."

Tôi thản nhiên ngồi xuống ghế, nửa cười nửa không.

Trợ lý Trương ngại ngùng mở loa ngoài.

Giọng nam già nua vang lên từ điện thoại: "Đã nghe danh tiếng của cô Hạ Hầu từ lâu."

Chủ tịch Hứa không vòng vo, trực tiếp đưa ra thù lao khiến tôi không thể từ chối.

"Yên Yên là đứa con gái tôi có lúc về già, mấy đứa con trai bất hiếu trong nhà cấu kết lập đàn tế, hút hồn phách của con bé. Ban đầu tôi tìm ông Đoạn, ông ấy giới thiệu tôi đến cục siêu nhiên, nói có cao nhân ở đây, chắc là cô rồi."

Ông Đoạn là cục trưởng tổng Cục Quản lý Siêu nhiên, Đoạn Quốc Hoa.

"Tôi biết cô Hạ Hầu thật sự có bản lĩnh. Chỉ cần cô cứu được Yên Yên, tôi không chỉ trả công hậu hĩnh mà còn tặng cô Thích Ma Xử."

Nghe vậy, tôi lập tức híp mắt.

Thích Ma Xử, một trong mười món tà vật, lại đang nằm trong tay ông ta!

Chủ tịch Hứa nói tiếp: "Lần này Yên Yên gặp họa cũng do mấy đứa con của tôi muốn tìm Từ Bi Diện trong truyền thuyết để lấy lòng tôi. Nhiều năm trước tôi vô tình có được Thích Ma Xử, bị mười món tà vật mê hoặc, nhưng tìm bao năm vẫn thấy thứ khác. Giờ tôi già rồi, mấy đứa con kia muốn tìm Từ Bi Diện để chia gia sản khi tôi chết. Tôi không ngờ chuyện này lại khiến người thân máu mủ tàn sát nhau. Có lẽ ngay từ đầu tôi không nên giữ tà vật."

Tôi chẳng quan tâm đến nỗi niềm của ông ta, nắm bắt trọng tâm: "Ý ông là Từ Bi Diện đang ở thôn Thần Miếu?"

"Đúng vậy."

Tôi bừng tỉnh.

Chả trách con chim lại bảo tôi xem livestream của A Xá.

Nếu chuyến đi này thành công, tôi có thể lấy được hai món tà vật cùng lúc!

"Việc này tôi nhận. Tôi sẽ đưa Hứa Yên Yên trở về bình an, ông chuẩn bị sẵn Thích Ma Xử đi."

"Cảm ơn cô Hạ Hầu."

Tôi lục tủ, lấy ra một chai nước khoáng, bên trong là nửa chai dung dịch trong suốt, đưa nó cho Trợ lý Trương.

"Hứa Yên Yên còn nhỏ, lại là người thường, hồn phách rời đi quá lâu thân xác sẽ chết. Cô bé có thể chịu đựng đến giờ, chắc các anh đã tốn không ít tiền bạc công sức nhỉ?"

Trợ lý Trương gật đầu.

Trường hợp như Hứa Yên Yên, mỗi ngày không bỏ ra vài tỷ thì đã không giữ nổi mạng.

Nhớ lần trước tôi đi bắt quỷ, cực khổ mất thời gian, cũng chỉ được có mười triệu.

Đúng là không dám nghĩ nữa, ghen tị chết mất.

"Dùng chất lỏng trong chai bôi lên trán Hứa Yên Yên, có thể giữ thân xác an toàn."

Trợ lý Trương cảm kích: "Cảm ơn cô Hạ Hầu!"

Thôn Thần Miếu quá nguy hiểm, tôi từ chối lời xin đi cùng của An Mạn.

"Nhưng tôi có một việc muốn nhờ cô."

"Cô Hạ Hầu cứ nói!"

"Đến điện thờ của cục siêu nhiên, lấy giúp tôi một nhúm tro nhang."

An Mạn: Không hiểu, nhưng vẫn làm theo.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me