Thu Hanh Vu Triet
Hôm nay đáng lẽ là ca trực của Hồ Bạn, nhưng Trần Giản bảo cô đi nghỉ ngơi trước.Ăn bánh trôi xong mọi người cũng tan cuộc, Hồ Bạn đi ngủ, Tam Bính với Trần Nhị Hồ tuần một vòng quanh nhà nghỉ rồi cũng đi ngủ, sau khi tắt hết tất cả những đèn cần tắt, cả tầng một chỉ còn lại mình Trần Giản ngồi ở quầy lễ tân.Phía dưới bàn lễ tân để ổ chó, lúc này Nấm đang nằm cuộn tròn trong đó nhắm mắt lại, nhưng nó không ngủ, chỉ cần Trần Giản khẽ cử động nó sẽ lập tức mở to mắt bắt đầu kêu ư ử.Bình thường đến giờ này sẽ không còn chuyện gì nữa, Trần Giản mở cái ghế dựa bên cạnh ra, tóm con Nấm lên người mình rồi nằm xuống ghế. Nấm giẫm lên người cậu loanh quanh hai vòng, cuối cùng chọn nằm sấp xuống trên bụng cậu, nhắm mắt lại.Trần Giản cũng nhắm mắt lại.Nhưng không thể ngủ được, khả năng cậu sẽ thức trắng nguyên đêm nay.Có nhiều chuyện nếu không cần bận tâm thì cậu sẽ không quá bận tâm, nếu có thể tránh được thì cậu sẽ luôn tránh đi, miễn là không ảnh hưởng cuộc sống và việc kiếm tiền thì cậu có thể tạm thời mặc kệ tất thảy.Nhưng, kể từ cái ôm ngày hôm nay, mọi chuyện đều đã thay đổi.Cậu không thể nào tiếp tục tình trạng giả vờ như chưa hề có chuyện gì xảy ra này được nữa.Khoảnh khắc cậu vươn tay ra ôm Thiện Vũ, sự cân bằng đã bị phá vỡ rồi.Trần Giản nhắm mắt, cau mày.Cậu rất sợ.Cũng rất hoảng loạn.Trước đây dù có gặp phải chuyện gì cậu cũng sẽ giữ kín trong lòng, đợi thời gian trôi đi nó cũng sẽ dần hoen gỉ rồi biến mất. Sau này mỗi khi có chuyện gì xảy ra, dù là trong nhà nghỉ hay chuyện của chính bản thân mình, tuy chưa đến mức muốn kể hết ra với ai nhưng ít nhất cậu sẽ ước rằng có Thiện Vũ ở đây.Mà bây giờ vấn đề này... lại trái ngược hoàn toàn.Trên bụng nhói lên một cơn đau rất khẽ.Cậu mở mắt, phát hiện ra Nấm đang gặm áo mình nãy giờ, cuối cùng còn cắn một phát vào bụng cậu qua lớp áo."Mày đang tìm sữa đấy à?" Trần Giản đưa ngón tay đẩy miệng Nấm ra, Nấm lại ngậm luôn lấy ngón tay cậu, vừa cắn vừa mút. Cậu thở, "Không phải mày toàn ăn thức ăn cho chó à, sao vẫn còn thế này? Nhớ mẹ sao?"Nấm không đáp.Trần Giản không nói nữa, cũng không rút ngón tay đang bị Nấm ngậm lại.Đêm đó rất yên tĩnh, ngoài trời gió to, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng chạc cây gãy rơi xuống đất, có thể nghe được tiếng sột soạt không biết của thứ gì bị gió thổi lăn qua con đường nhỏ bên ngoài cửa.Tiếng động nghe thôi cũng thấy lạnh.Trần Giản vơ lấy cái áo khoác mình vứt bên cạnh trùm lên người.Hôm nay cậu đã ngồi dưới gốc cây rất lâu, suy nghĩ rất nhiều nhưng cũng không biết rõ là nghĩ đến cái gì, một đống suy nghĩ hỗn độn rối rắm tựa như bánh trôi xoáy lên xoáy xuống trong nước sôi, trông qua thì đâu đâu cũng là bánh trôi nhưng khi muốn nhìn kĩ vào một viên bất kì nào đó thì chắc chắn sẽ không thể thấy được.Bây giờ đã tĩnh lặng hơn rất nhiều, không cần phải suy xét quá cặn kẽ nữa.Tất thảy mớ hỗn độn đó đã biến thành ba chữ. Làm sao bây giờ.À không, bốn chữ.Làm sao bây giờ?Sáng sớm khi Triệu Phương Phương tới làm, Trần Giản mới phát hiện ra cuối cùng đêm qua mình vẫn ngủ thiếp đi mất, thậm chí còn ngủ rất say. Triệu Phương Phương nấu gần xong bữa sáng rồi cậu mới dậy, trước đó bao nhiêu tiếng động mà cậu không hề nghe thấy gì cả."Chào buổi sáng chị Triệu." Trần Giản xốc áo lên, Nấm nằm quấn trong cái áo bị đẩy lòi ra khỏi khe dưới tay vịn ghế không biết từ bao giờ, nhìn nó như đang treo lủng lẳng trên ghế vậy. Lúc được Trần Giản lôi ra, nó chạy ngay ra ngoài vườn hoa để đi tiểu, vội vàng đến mức bốn chân không chạm đất."Hôm nay mặc nhiều vào nhé." Triệu Phương Phương nói, "Sáng chị tới đây lạnh gần chết, nghe mọi người ở mấy cái nhà nghỉ trên núi bảo trên đó tuyết rơi rồi đấy.""Vậy ạ." Trần Giản đứng dậy mặc áo khoác, gấp lại cái ghế dựa, "Tuyết rơi dày thêm chút nữa sẽ lại có nhiều du khách hơn.""Hôm qua Bạn Bạn bảo hơi đau đầu, chắc bị cảm rồi." Triệu Phương Phương nói, "Mấy đứa trẻ con chúng mày, chưa bị đông cứng tận xương thì chưa chịu mặc nhiều lên đâu.""Cậu ấy đau đầu ạ?" Trần Giản hỏi, hôm qua cậu hoàn toàn không nhận ra."Đau từ hồi chiều, còn đi ngủ một lát mà, chị đứng trông quầy lễ tân giúp hai tiếng." Triệu Phương Phương nói."Cậu ấy chẳng bao gì với em..." Trần Giản thoáng nhìn qua phía cầu thang."Con bé đó cứng lắm, gặp chuyện gì cũng không chịu kể." Triệu Phương Phương nói, "Cậu thấy đó, trước giờ nó có bao giờ hé nửa lời về chuyện gia đình đâu, nhiều khi bọn mình tán gẫu mới nghe được một hai câu, y chang cậu vậy đó.""Em... Bình thường mà." Trần Giản nói."Cậu có việc gì cũng không kể." Triệu Phương Phương nói, "Không như chị, chị nói nhiều lắm, không nín được."Trần Giản cười.Hôm nay Tam Bính không đi làm, mới sáng sớm đã đi từ trên tầng xuống."Đi lấy xe tao đi." Vừa thấy Trần Giản, cậu ta đã hỏi luôn, "Đi không?""...Mày vội gì." Trần Giản nói, "Còn chưa ăn sáng mà.""Về rồi ăn sau." Tam Bính nói, "Xe tao đã đợi một mình trong thôn cả đêm rồi."Trần Giản cạn lời: "Chứ lúc đỗ ở homestay thì nó có bạn bè hay sao mà sợ nó ở một mình trong thôn cô đơn.""Tao sợ mất." Tam Bính nói, "Mày có thấy ông chủ Thiện đỗ xe tao ở đâu không?""Ngoài cửa sân nhà Đậu Đỏ." Trần Giản nói."Còn không vào sân mà đỗ à." Tam Bính nói.Nếu mất thật thì có thể tìm ông chủ Thiện đổi xe mới mà..."Đi." Trần Giản không tranh cãi thêm ới Tam Bính nữa, điều kiện kinh tế nhà Tam Bính cũng là vậy, con xe này cũng đã chạy nhiều năm rồi, được bảo dưỡng kĩ lưỡng, Tam Bính rất quý nó."Mặc áo dày vào!" Trước khi hai người họ ra ngoài Triệu Phương Phương kêu lên."Dày rồi ạ!" Trần Giản cũng kêu lại.Quần áo dày của cậu đều để ở nhà Đậu Đỏ, hôm nay tiện thể qua đó lấy thêm hai cái áo khoác dày tới đây. Đêm qua chắc nhiệt độ đã giảm rồi, nay vừa ra khỏi cửa đã có thể cảm nhận ngay được nhiệt độ đã thấp hơn hôm qua rất nhiều.Xe vừa chạy, áo Trần Giản lập tức phồng lên như quả bóng rót đầy gió vào trong, rét đến mức cái dạ dày rỗng của cậu hơi co thắt nhẹ.Cậu kéo khóa áo lên hết cỡ nhưng cũng chẳng có tác dụng gì."Để tao giúp mày." Tam Bính ôm lấy cậu từ đằng sau, một tay ôm eo một tay đặt lên trên một chút ôm lấy ngực, siết chặt áo quần trên người cậu lại, lập tức ấm hẳn lên.Có lẽ vì nghe nói tối qua trên núi có tuyết rơi nên lúc vào thôn, giữa đường bọn họ bắt gặp hai cái xe du lịch tự túc đang vội vàng lên núi."Cho họ lạnh chết đi." Tam Bính nói."Bọn mình mới lạnh chết trước này." Vì để gió không rót vào họng, Trần Giản cắn răng rít một câu qua kẽ hở.Tam Bính ngồi đằng sau rất vui vẻ, cũng chả hiểu có gì vui, cứ như lạnh quá khờ cả người rồi vậy.Song khi xe chạy đến cửa nhà Đậu Đỏ, sự vui vẻ của Tam Bính lập tức biến mất, thay vào đó là phẫn nộ."Đm!" Cậu ta vừa nhảy xuống xe đã chửi ầm lên, "Con mẹ nó đứa nào làm đây!"Xe máy của Tam Bính bị đổ một đống thứ linh tinh hỗn độn không biết là thức ăn chăn nuôi cho heo hay gì lên, vừa nước vừa cặn lại còn tản ra mùi rất hôi thối. Không chỉ xe của Tam Bính mà trên cửa cũng như trong sân nhà Đậu Đỏ toàn là thứ đó, dưới đất còn vứt lại một chiếc xô bẩn.Trần Giản nhảy xuống xe, lao vào trong sân.Ông bà Đậu Đỏ đều đang ở trong sân dội nước xuống đất, Đậu Đỏ ngồi xổm trên bậc thềm bĩu môi."Ông ơi, có chuyện gì vậy?" Trần Giản hỏi.Ông thở dài không đáp."Còn có chuyện gì được nữa." Bà cau mày, "Hôm qua ông đi xem người ta đánh bài đụng mặt Đại Lạp Bát, cãi nhau mấy câu, sáng sớm ngày ra đã đến đây làm loạn một trận thế này rồi."Đại Lạp Bát là ông của Nước Mũi, hai ông già trước giờ vẫn có mâu thuẫn với nhau, bình thường ông của Đậu Đỏ gặp bọn họ toàn tránh đi vì cãi không lại mà đánh cũng không được, chắc là hôm qua lại không tránh."Mẹ nó." Tam Bính tức sùi bọt mép, nhấc cái xô kia xoay người bước ra ngoài, "Lão già đó chưa chết đi!"Trần Giản không nói gì, cũng xoay người đi ra theo."Trần Giản! Trần Giản!" Bà vội đuổi theo, "Đừng đi! Thôi! Bực thế thôi...""Lần này không thể thôi được." Trần Giản nói.Trước đây ông bà đã toàn "thôi" rồi, dù Đại Lạp Bát có ném đá thủng cả mái nhà bọn họ cũng vẫn "thôi", Trần Giản phải leo lên nóc nhà vật lộn hơn hai tiếng mới sửa lại được.Hôm nay không thể thôi được nữa, càng nhân nhượng lại càng lấn tới.Tam Bính xách cái xô đi trước, lúc quay đầu lại thấy Trần Giản theo sau thì sửng sốt: "Mày cũng đi à?"Chắc Tam Bính cho rằng đây chỉ là một lần hành động gây sự của cậu ta với tư cách thành viên của đảng chuồng lợn, việc Trần Giản - người trước giờ luôn vạch rõ giới hạn với bọn họ - cũng đi theo khiến cậu ta hơi bất ngờ."Bắt nạt nhà Đậu Đỏ cũng không phải lần một lần hai." Trần Giản nói."Mẹ nó, đi!" Tam Bính quay đầu đi về phía trước.Cấu trúc thành viên nhà Đại Lạp Bát cũng giống như nhà Đậu Đỏ vậy, hai ông bà già nuôi một đứa cháu trai, điểm khác biệt là cả nhà đó chẳng có ai tốt đẹp.Tam Bính vung chân đá văng cửa sân nhà bọn họ, vung cái xô trong tay đập mạnh vào bên trong.Một tiếng choang lớn vang lên.Trong xô vẫn còn cặn bã, Trần Giản đứng ngay đằng sau, nếu mà không trốn kịp chắc đã bị bắn tung tóe khắp người."Ai đó!" Đại Lạp Bát rống lên, lao ra từ trong phòng."Cụ nội mày đây!" Tam Bính cũng rống lại, đá văng cái xô trên nền đất, cái xô bị đá trúng vào đùi Đại Lạp Bát, chút cặn cuối cùng văng hết lên ống quần lão ta."Làm gì đấy!" Đại Lạp Bát tiếp tục gào ầm lên, sau khi hiểu ra thì chỉ vào Trần Giản, "Con mẹ mày gây sự đúng không!"Trần Giản không đáp, cậu tháo găng tay ra nhét vào túi quần."Là cụ nội mày đến gây sự với mày đây!" Tam Bính gân cổ lên hét thẳng vào mặt Đại Lạp Bát, ngay lập tức trở về những ngày còn theo Trần Nhị Hổ lang thang trên phố, món nghề không hề mới lạ gì nữa.Trần Giản giơ tay nhấc mấy cái sọt chất đống trong sân nhà Đại Lạp Bát lên, đoạn xách cả cái ghế đập thẳng xuống đất, chân ghế bị gãy, Trần Giản cầm cái chân ghế gãy đó đập khắp sân. Tam Bính cũng bắt đầu phá trong sân, đồ treo trên tường, đồ chất dưới đất, các loại rau rồi đậu đều bị giật hết lên khỏi mặt đất.Cũng chẳng có đồ đạc gì đáng giá, lúc Tam Bính định tới chỗ chuồng lợn Trần Giản còn ngăn lại, chỉ riêng đống lộn xộn bọn họ bày ra khắp nền đất này đã đủ cho cả nhà Đại Lạp Bát đi dọn dẹp rồi.Mức độ hư tổn tuy không cao nhưng hiện trường đã đủ hỗn loạn rồi.Đại Lạp Bát bắt nạt kẻ yếu cả đời nhưng bình thường cũng chẳng dám động đến đám Trần Nhị Hổ, tình cảnh trước mắt khiến lão ta lập tức choáng váng. Lão vơ lấy cái cuốc đuổi theo hai người bọn họ mà vung, song tay chân đã không còn nhanh nhẹn nữa, Tam Bính và Trần Giản chỉ việc đi đi lại lại trong sân thôi mà lão cũng không thể ném trúng được.Bà của Nước Mũi ôm lấy Nước Mũi tông cửa xông ra ngoài, vừa khóc vừa kêu giết người rồi. Mấy người hàng xóm vây xung quanh ùa tới, nhưng khi trông thấy tình hình trong sân thì cũng chẳng ai tiến đến khuyên can.Chỉ có bà đứng ngoài cửa hỏi: "Đại Lạp Bát giết ai à?"Giết chúng ta đó.Trần Giản vẫn không nói gì, thấy cũng tương đối rồi thì đá vào xô một cái, vỗ Tam Bính và quay người ra khỏi sân. Tam Bính vừa theo cậu đi ra ngoài vừa chỉ vào Đại Lạp Bát: "Lát nữa xe của tôi mà hỏng tôi sẽ lật cả nóc nhà ông lên!"Đại Lạp Bát không dám đuổi theo ra ngoài, chỉ đứng trong sân mà chửi."Vừa nãy mày cản tao làm gì, đm tao phải phá nát cái chuồng lợn nhà lão ra!" Tam Bính vừa đi vừa nói, còn chưa đã thèm."Hơi quá rồi." Trần Giản nói."Mày mới là quá đó!" Tam Bính nói, "Tao quen mày bao lâu nay, chỉ mình Trần Đại Hổ mới có thể ép mày điên tiết lên."Trần Giản chậc lưỡi, không nói gì.Dù có quá hay không thì, thật ra giờ phút này cậu đang rất sảng khoái, cứ như tìm được cơ hội để trút giận một chút vậy.Nhưng tại sao lại muốn trút giận, chính cậu cũng không thể nói rõ được.Dẫu sao trước đây cậu cũng không hề như thế.Quay về nhà Đậu Đỏ, ông đã rửa sạch xe cho Tam Bính bằng vòi xịt, từ yên xe đến lốp xe long lanh nước."Xe này..." Bà cầm giẻ lau yên xe."Không sao ạ, không hỏng được đâu." Tam Bính nhận lấy giẻ, lau tiếp, "Sau trận hôm nay lão già chưa xuống lỗ kia không dám sang bên này nữa đâu, về sau có chuyện gì ông bà cứ nói với cháu, có đánh lão cũng không xuống lỗ được đâu!"Tam Bính nói như thể bọn họ đã đánh cả nhà Đại Lạp Bát một trận tan xác, làm bà sợ đến mức sửng sốt."Ầy." Trần Giản nhìn cậu ta, "Dọa người bên kia thôi là được rồi, còn phải dọa người bên này làm gì nữa.""Không đánh người đâu ạ, bà cứ yên tâm." Tam Bính nói.Trần Giản giúp quét sạch đống nước bẩn trong sân rồi vào nhà định lấy hai cái áo khoác.Điện thoại vang lên một tiếng, tin nhắn của Thiện Vũ gửi tới.Trần Giản liếc nhìn thời gian, bình thường giờ này anh còn chưa rời giường.[Phạp thiện khả trần] Cậu đi đâu thế?[Trần ngư lạc nhạn] Về lấy áo khoác dày.[Phạp thiện khả trần] Có nhiều áo không? Cho tôi mượn một cái.[Trần ngư lạc nhạn] ?[Phạp thiện khả trần] Có chữ nào đọc không hiểu à?Trần Giản do dự vài giây, quyết định gọi luôn điện thoại qua."Chuyện này mà cũng phải gọi điện xác nhận lại à?" Thiện Vũ nói bằng giọng mũi."Anh không có áo khoác dày à?" Trần Giản hỏi."Lúc tôi đến vẫn đang mùa thu mà." Thiện Vũ nói."Thế lần này về anh cũng không nghĩ đến chuyện mang theo sao?" Trần Giản thật sự khó hiểu."Không mang, không thì cậu báo cảnh sát đi." Thiện Vũ nói.Trần Giản nghe mà bật cười, thở dài: "Được rồi, tôi tìm cho anh một cái... Anh bị cảm đấy à?""Không." Thiện Vũ nói, "Vừa mới rời khỏi giường, mũi vẫn đang ngủ chưa dậy."Trần Giản lấy hai cái áo khoác dày đã được đóng gói mà cậu định mang theo từ trước, dù Thiện Vũ có hỏi mượn hay không thì vẫn chỉ là hai cái áo này thôi, cậu cũng không có nhiều.Nhưng cũng nhiều hơn ông chủ rồi, ông chủ chỉ có mỗi một bộ đồ, tên khoa học là áo khoác.Thu dọn quần áo xong, cậu đưa quà của Thiện Vũ cho Đậu Đỏ rồi vào bếp một chuyến."Cảm ơn anh Trần Giản." Đậu Đỏ bám theo sau cậu."Phải cảm ơn anh chủ nhà, cái này là anh ấy mua cho em mà." Trần Giản nói."Anh ấy có ở đây đâu." Đậu Đỏ nói."Anh sẽ gửi lời nhắn cho anh ấy." Trần Giản nói."Vâng." Đậu Đỏ gật đầu, lại nói một lần nữa, "Cảm ơn anh chủ nhà ạ!"Lúc quay về Đại Ẩn, anh chủ nhà đang ngồi trong nhà ăn, trước mặt là một bát mì.Thiện Vũ rất ít khi xuống dưới ăn cơm, bình thường toàn là Trần Giản mang lên, hôm nay chắc là vì mới đi công tác mấy ngày nên anh xuống dưới chào hỏi mọi người, nhưng mà...Trần Giản nhìn thoáng qua các món ăn sáng, bánh bao hấp, có cả bánh quẩy sữa đậu nành, thế nhưng Thiện Vũ lại cố tình lấy một bát mì."Dùng đũa quấy mì lên ăn." Hồ Bạn bên cạnh gợi ý cho anh, "Giống như người nước ngoài ăn mì á.""Lấy nĩa nhé?" Tam Bính bưng mấy cái bánh bao tới.Thiện Vũ ngước mắt nhìn về phía Trần Giản.Trần Giản vốn định nói chuyện, nhưng không hiểu sao cái liếc mắt của anh khiến cậu hơi bối rối, chỉ một câu đơn giản thôi mà cũng như bị vấp chân ngã sõng soài: "Ăn... cái gì nhỉ, ăn bánh, bao không được à?"Thiện Vũ tựa vào lưng ghế, yên lặng nở nụ cười."Ảnh muốn luyện tập một chút." Hồ Bạn nói, "Cũng có lý, tay này còn phải mất một thời gian nữa, đâu thể hôm nào cũng ăn bánh bao, tập tay trái cũng được.""Không thì..." Trần Giản thoáng do dự, đoạn lấy trong túi ra một bộ dụng cụ ăn mà cậu đã chuẩn bị cho Thiện Vũ nhưng vốn dĩ không muốn đưa ra trước mặt nhiều người như vậy, "Dùng cái này đi, mới rửa xong đấy."Cậu đưa một đôi đũa trẻ em hình gấu hồng cho Thiện Vũ."Đâu ra vậy?" Thiện Vũ kinh hãi nhìn cậu."...Của Đậu Đỏ." Trần Giản nói.Thiện Vũ nhận lấy đôi đũa nhìn ngó rồi bật ra một tiếng cảm thán: "Cậu... đỉnh thật đấy.""A cái này được nè, sao bọn tôi không nghĩ ra nhỉ!" Hồ Bạn cười đến nỗi suýt thì đập bát xuống bàn."Cũng không cần phải tập." Tam Bính vừa ăn vừa cười.Phải nói rằng cái đũa này dùng cũng khá tốt đấy chứ, Thiện Vũ tuy ăn chậm nhưng cũng coi như là đã ăn xong bát mì một cách suôn sẻ."Tôi mang áo tới rồi đây." Trần Giản nói, "Lát nữa anh mặc thử xem.""Ừm." Thiện Vũ đáp."Anh không bị cảm à?" Trần Giản nghe giọng anh cũng khá bình thường, nhưng vẫn không yên tâm lắm, "Hôm qua ngủ trên sô pha mà.""Ừ." Thiện Vũ nhìn cậu, "Có người lúc đi biết tắt đèn mà không biết nhắc tôi vào phòng lên giường ngủ.""...Thì tại anh khó vào giấc mà." Trần Giản ngượng nghịu gãi tóc, "Vất vả lắm mới ngủ được còn gì."Thiện Vũ vẫn nhìn cậu, một lát sau mới cười: "Đm, tôi muốn phản bác cũng không được."Trần Giản còn định nói thêm gì đó nhưng đã có khách tới quầy lễ tân nói rằng muốn khiếu nại, cậu vội vàng đứng dậy đi qua, đi được hai bước lại giơ tay chỉ vào túi của mình: "Quần áo ở trong kia.""Đi xử lý đi." Thiện Vũ hất cằm.Vị khách là một chị gái không hài lòng về việc tối hôm qua không mang hai chai nước lên cho cô."Tôi ở ba ngày, tối nào cũng cần hai chai nước, chỗ các cậu tổng cộng chỉ vài ba khách mà mỗi cái nhu cầu cỏn con như thế của tôi cũng không thể chủ động hoàn thành được sao?" Chị gái nói, "Cứ phải để tôi gọi điện xuống?""Đây là sơ suất của chúng tôi, lát nữa sẽ có người đem nước lên cho chị ạ, với cả một phần đồ ăn vặt nữa." Trần Giản cũng không tranh cãi với cô, "Thật sự rất cảm ơn chị đã hỗ trợ cho công việc của chúng tôi."Chị gái trách cứ thêm đôi câu rồi xoay người đi lên tầng."Suýt thì tôi nhảy vào cãi nhau với bả rồi." Hồ Bạn bĩu môi."Không cần thiết, mang một ít đồ ăn vặt các cậu không thích ăn lên cho chị ấy đi, rồi cậu về ký túc xá mà nghỉ ngơi." Hiện giờ tâm trạng Trần Giản cũng không tệ lắm, cậu quay đầu lại nhìn thoáng qua phía nhà ăn, phát hiện ra ông chủ quả nhiên đã chạy mất cùng với túi của cậu và hai cái áo bên trong."Tôi nghỉ ngơi cái gì?" Hồ Bạn nói."Không phải cậu đau đầu sao?" Trần Giản nhìn cô, "Nghỉ ngơi đi, tôi trông ở đây cho."Không biết có phải vì trên núi đang có tuyết rơi không mà sáng hôm nay số cuộc gọi đặt phòng đã tăng lên rõ ràng, đến gần giữa trưa vẫn còn có du khách từ thành phố lũ lượt kéo đến đột xuất.Sau khi bận rộn check-in cho những vị khách đó xong, Trần Giản vươn vai, do dự không biết có nên lên tầng hỏi Thiện Vũ xem áo có vừa vặn hay không...Trần Nhị Hổ đứng ngoài cửa quay đầu lại nói: "Có xe đẹp đến kìa."Trần Giản hướng mắt nhìn ra bên ngoài, tuy không rõ là xe đẹp gì nhưng cậu liếc mắt thấy được biển số xe.Biển số xe ở chỗ nhà Thiện Vũ.Thật ra ở đây không có quá nhiều xe từ nơi khác đến, đặc biệt là bây giờ chưa đến mùa tuyết nên đa số là xe tư nhân địa phương.Lúc nhìn thấy biển số xe này Trần Giản - cũng không biết có phải bản thân hơi nhạy cảm quá mức không - lập tức nghĩ ngay đến những việc mà Thiện Vũ về nhà xử lý cùng với vết thương trên tay anh.Cũng không biết rốt cuộc chuyện đó Thiện Vũ xử lý như thế nào, mà xử lý thành ra cái dạng gì...Cậu đi ra cửa.Một người đàn ông đeo kính râm bước xuống từ ghế lái, ngẩng đầu lên nhìn biển hiệu homestay rồi lại thu ánh mắt về, ngó sang phía Trần Giản."Chào mừng đến với Đại Ẩn." Trần Nhị Hổ nói, "Anh có đặt phòng trước không ạ?""Không vội." Người đàn ông nói, đoạn bước về phía cổng sân, "Còn chưa quyết sẽ ở đâu mà, bên trong kia còn có mấy nhà nghỉ nữa đúng không?"Trần Nhị Hổ sửng sốt, ngoái đầu nhìn thoáng qua Trần Giản.Chưa ở mà anh đỗ xe trong nhà tôi?Gây sự đấy à?"Vậy phiền anh trả phí đỗ xe." Trần Giản nói."Cái gì cơ?" Người đàn ông khựng lại, quay đầu nhìn cậu."Mười tệ." Trần Giản nói.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me