TruyenFull.Me

Thuong An Mi Tinh Lac Loi

.......

Mặt trời vừa lên cả khu trại tổ 1 để lộ ra 1 bãi chiến trường đầy rác bẩn. Đó là dư âm của cuộc vui chơi tối qua, vì đùa vui nên có người còn lăng ra ngủ luôn ngoài trại không vào lều trong đó có Lạc - Nhân . Gìơ đây tỉnh gíâc mọi người tất bật dọn dẹp vệ sinh khu trại. loay hoay cả bủôi sáng cũng dọn dẹp xong.

Gìơ này cả tổ 1 đều đói nên cũng bắt đầu kíêm gì đó để ăn. Bạch Lạc Nhân dòm Vương Lạc

" đói quá "

" tối qua cậu ăn như hạm, cậu ăn là nhiều nhất . Gìơ này lại than đói, tôi chưa kêu đói cậu đã kêu trứơc rồi. "

" cậu còn gì ăn không? "

" hết rồi.... tối qua vui quá tôi đem lương thực dự trữ 2 ngày tới ra chiêu đãi hết rồi. Nên gìơ không còn gì " Vuông Lạc co ro nhỏ giọng nói đầy hối lỗi

" cậu...! Cậu bị thiểu năng sao? Người ta qua chơi đông vậy cậu lấy thức ăn ra chiêu đãi hết rồi bây gìơ 2 ngày tới ăn cái gì? "

Vương Lạc bị mắng nên làm bộ mặt tội nghịêp nhìn Bạch Lạc Nhân.

" tôi lỡ rồi. Gìơ làm gì được nữa. Mà cậu không đem gì theo ăn sao?"

" cậu còn nói nữa. Hôm qua ai kêu tôi nói rằng chuỵên ăn uông để ai đó lo cho. Bảo tôi không cần chủân bị. "

Vương Lạc gãi đầu nhìn xung quanh.

" hay là ta đi ăn chực đâu đó đi.. cậu xem mấy anh lính nhà mình có nhiều đồ ăn chưa kià. " @.@

Bạch Lạc Nhân gầm giọng nhìn Vương Lạc đầy đe dọa.

" cậu đừng quên cậu là đội trưởng. Đi xin ăn lính của mình còn ra cái thể thống gì không hả? Da mặt tôi không dày như cậu."

" sĩ dịên có gíup được cậu no bụng không? "

" chết vinh còn hơn sống nhục " Bạch Lạc Nhân kiên quyết không chịu làm theo cách của Vương Lạc. Đột nhiên bụng cậu kêu lên đầy biểu tình nói " đói đói đói.... "

Vương Lạc cười không nhặt được mồm

" ha! Ha cậu xem cái bụng cậu cũng đang chống đối cậu kià! "

Bạch Lạc Nhân giân đùng đùng thúc vô bụng Vương Lạc 1 cái bảo

" tôi không biết cậu làm sao đó thì làm. Tôi đói rồi."

" sao cậu đói lại liên quan đến tôi? Tôi có nghiã vụ phải lo cho cái bụng của cậu hả? "

Bạch Lạc Nhân nhìn chăm chăm Vương Lạc đầy phẫn nộ

" tại ai mà gìơ tôi đói đến mức này ha? Cậu mà bép xép nữa tôi tẩn cho một trận."

Vương Lạc nín miệng lại mèo nheo

" hay là cho cậu làm đội trưởng luôn đi , có ai khổ như tôi không bị cấp dưới mắng đến không còn cọng lông nào "

Bạch Lạc Nhân không thèm để ý lìên ngồi xuống xoa xoa cái bụng đói. Vương Lạc mắt ngó xung quanh rồi kêu lên

" cậu ngồi đây đợi tôi "

Vương Lạc chạy đi mất, một hồi lâu chạy về đem theo 2 chai nứơc và mấy cái bánh bao thịt thơm phức.

" cậu xem tôi có gì nè "

" đâu ra vậy? "

" thì tôi vào trạm xá gặp mấy em y tá bảo là Bạch đội phó nhà tôi đói đến múôn xỉu thế là mấy ẻm tội nghịêp cho tôi vài cái bánh hấp ngon lành này nè"

" cậu chán sống hả? Dám lấy danh nghiã tôi đi xin ăn."

" cậu gịân gì chứ dù gì cậu cũng dưới trướng tôi., chịu thiệt chút đi chừa lại cho tôi cái sĩ dịên "

" chừa cái đầu cậu. Cậu bôi tro lên mặt tôi rồi kêu tôi nhịn hả? "

Vương Lạc làm bộ không để ý càm cái bánh len nhai ngon lành trứơc mặt Bạch Lạc Nhân. Ai kia đang đói quá nên lùi một bứơc nén cơn gịân lại định lấy cái bánh ăn. Nào ngờ bị Vương Lạc che lại gíâu đi. Thẹn quá nên Bạch Lạc Nhân lại quát.

" đồ mặt dày! Cậu lấy cái danh nghiã tôi đi xin ăn gìơ lại định ăn hết sao?"

" mặt tôi dày ăn đồ xin được không sao. Bạch đội phó cậu thanh cao, chết cũng đòi vinh quang trong sạch . Coi chừng ăn cái này vào sẽ mất đi lòng tự trọng cuối cùng."

Bạch Lạc Nhân nhìn Vương Lạc ăn cái bánh ngon lành, mặt cậu xụ xưống làm ra vẻ đầy tội nghịêp nói

" tôi đói bụng"

Vương Lạc vốn chỉ chọc ghẹo Bạch Lạc Nhân thôi nên khi thấy cậu ta đầy thống khổ cũng có chút hả hê

" thôi được rồi! Bạch tội nghịêp. Còn lại cho cậu hết "

" cậu no rồi sao? "

" vốn đã no rồi. Khi nãy vô đó được mấy cô em chiêu dãi tòan mỹ vị ăn đã lắm. So với mấy cái bánh này thật 1 trời một vực "

Bạch Lạc Nhân cầm cái bánh lên ăn mà úât ức. " tên khốn này lấy danh nghiã mình đi ăn chực lại ăn đồ ngon... đem về cho mình chỉ thế này quả là đáng ghét. Ông đây nhịn cậu ".

Sáng gìơ chưa ăn gì đã phải lao động nên Bạch Lạc Nhân rất đói. Cầm cái ăn không ngừng nghĩ. Vương Lạc đứng kế bên lo lắng nhắc nhở.

" ăn từ từ thôi. Tôi đâu có giành của cậu, coi chừng mắc nghẹn"

Bạch Lạc Nhân ăn hết cái bánh lìên uống hết cả chai nứơc xong lại ăn cái nữa bộ dạng rất ngon lành. Vương Lạc tội nghịep cậu dòm thấy mà xót xa

" nào gìơ mới được ăn bánh bao thịt sao mà ra vẻ ngon lành vậy? "

" trứơc kia Cố Hải vẫn mua cho tôi ăn. Sáng nào cũng đươc ăn.. " nói ra xong đột nhiên nhớ lại gì đó rồi im lặng mà nhai bánh tiếp. Lòng suy nghĩ :" sao mình cứ lỡ miệng nói hết lòng ra với cậu ta chứ?"

Vương Lạc mắt to mắt nhỏ liếc dòm người bên cạnh đầy úât hận. :" cái tên này làm gì cũng nhớ đến người kia được thật là quá đổi si tình."

Bạch Lạc Nhân ngồi ăn cái bánh mà tủm tỉêm cười vô tư. Vương Lạc dòm không chớp mắt nói

" Bạch mặt dày"

Bạch Lạc Nhân: "...."

Vương Lạc vốn dĩ rất tò mò về Cố Hải, định bụng hỏi thăm Lạc Nhân về người đó nhưng lại sợ cậu ta đau lòng nên lại thôi. Cậu cầm chai nứơc lên uống một tí rồi thấy Bạch Lạc Nhân đang trầm tư chút đỉnh trong đầu đã hiểu: " cmn chưa kịp hỏi thì đi trứơc một bứơc người gì mà nhạy tình quá vậy " thế là Vương Lạc tìm cách ngắt ngang cơn ngứa kia đi .

" uống tí nứơc này. Không lại nghẹn chết."

Cầm chai nứơc uống 1 hơi rồi đưa mắt sang nhìn Vương Lạc đầy cảm kích. Cậu lại tíêp tục ăn cái bánh còn lại. Vương Lạc vẫn chăm chú dòm ai kia rồi cười đầy chế giễu nói

" Bạch tham ăn "

Bạch Lạc Nhân: "....."

Sau khi giải tỏ cơn đói thành công, cả 2 bứơc về lều để nghĩ ngơi lấy tinh thần mà chờ đợi ngày thi đấu . Bứơc về chổ nằm của mình Bạch Lạc Nhân lìên ngả xuống kê đầu lên cái gối tính ngủ. Nhưng chợt cảm thấy gì đó lạ lạ, thiếu thíêu. Cậu vội cầm gối lên kỉêm tra, sắc mặt tái nhợt đi vỗi vã mở bao gối ra, cả 2 tay run rẩy

" đâu rồi? Đâu rồi?"

Vương Lạc nằm gần đó nhìn sang cũng đánh hơi được gì đó nhưng cũng phải hỏi cho kỹ.

" chuỵên gì vậy?"

" Vương Lạc! Nó mất rồi, nó không có trong đây nữa."

Bạch Lạc Nhân thất sắc lo lắng ra mặt nhìn Vương Lạc. Cái vật hịên thân của Cố Hải bỗng không cánh mà bay khíên Bạch Lạc Nhân rối bời. Vương Lạc bò lại gần trấn an

" Bình tĩnh lại, có tôi đây. Cậu đừng hoảng lên. Chắc là lạc đâu đó, chúng ta kỉêm tra kỹ lại xem có ai trong lều mình đổi gối của cậu để kê đầu không? "

Bạch Lạc Nhân gật đầu kỉêm tra xung quanh nhưng vẫn không thấy đâu. Mắt đảo lại nhìn Vương Lạc lắc đầu tuyệt vọng. Thực ra Vương Lạc cũng thừa biết sẽ không tìm được vì trong đây ai dám động vào đồ của 2 cậu chứ, cậu chỉ là múôn có thêm thời gian để nghĩ cách giải quýêt. Vương Lạc thấy bỉêu tình Bạch Lạc Nhân không ổn nên khíên cậu lúng túng lên

" Đi! Tôi với cậu ra ngoài hỏi thăm anh em xem có ai bíêt gì không."

Thần trí Bạch Lạc Nhân gìơ bất minh, chỉ còn bíêt trông cậy nơi Vương Lạc. Gìơ người cậu tin tưởng chỉ có Vương Lạc nên cậu ta nói gì cũng nghe theo. Được Vương Lạc trấn an một hồi mới lấy lại chút bình tĩnh. 2 người đi hỏi thăm mấy anh em trong tổ 1 nhưng không ai biết gì. Họ chỉ nói là đồ của đội phó sao dám đụng vào. Quả thật họ không có lá gan đó. Vương Lạc hỏi tiếp

" hôm qua có ai lại gần lều ta không? Có ai đó khả nghi đi vào không?"

" có! Tối qua tôi đi vệ sinh ra sau lều mình thì thấy có 1 người của tổ khác cũng ở gần đó. Nhưng tôi nghĩ chắc là giống tôi đi vệ sinh thôi nên không hỏi thăm gì. "

" cậu biết anh ta tổ mấy không? Tên gì? " Bạch Lạc Nhân vội vã hỏi cặn kẽ.

" tối quá tối quá không thấy rõ, lại không hỏi thăm. Nhưng mà tôi nghĩ không phải anh ta đâu. Vì tối qua trong kều mình luôn có 1 người ngồi bên trong canh gĩư "

Vương Lạc thấy cũng phải, lều cậu ở luôn có người canh gĩư không thể mất đồ vào tối qua được. Vương Lạc hỏi tiếp

" sáng nay thì sao? Có chuỵên gì lạ không?

" không có gì lạ cả, chỉ là tổ quân nhân vệ sinh có đến kỉêm tra các khu trại mà thôi "

"Khi nào?" Vương Lạc có vẻ hối hả

" lúc đội trưởng và đội phó không ở đây. "

Vương Lạc quay sang Bạch Lạc Nhân nói

" cậu ở lại đây. Tôi sẽ đi đến cục chỉ huy hỏi thăm về tổ vệ sinh xem ai đã được phân công vào khu trại mình kỉêm tra."

" tôi cũng đi, tôi không thể an tâm ngồi chờ được "

" Bạch Lạc Nhân! Cậu cần phải bình tĩnh. Cho cậu theo cũng được nhưng cậu cần kìêm chế hết mức hành động của cậu. Cậu không được kàm tổn thương người khác nếu không sẽ rắc rối lắm."

Bạch Lạc Nhân gật đầu đồng ý. Thế là cả 2 cùng đến cục chỉ huy để diều tra. Cuối cùng cũng bíêt được mặt 3 người quân nhân đã vào lều cậu mà chấm đỉêm.

Hoàng Trung nhìn sang hỏi:

" có chuỵên gì sao?"

Vương Lạc che gíâu sự tình mà nói tránh đi

" không có gì cả. Chỉ là có chút hiểu lầm. Họ vào kều chấm đỉêm vệ sinh mà khônh báo trứơc, không có tôi trong đó thì không thể kỉêm chứng được là họ có chấm sai gì không. Tôi chỉ múôn xem lại một số việc thôi"

Hoàng Trung nhìn Vương Lạc cười rồi vỗ vai

" cậu cũng thật là kỹ tính rồi."

Vương Lạc cùng Bạch Lạc Nhân đi tìm 3 người tổ vệ sinh để làm ra lẽ. Mãi đến chiều tối mới thấy tìm thấy được 1 người từ đâu đó đi về. Quá nôn nóng Bạch Lạc Nhân chạy lại túm lấy áo anh ta mà hét

" cậu! Có phải cậu đã động vào đồ của tôi không? "

Anh quân nhân vệ sinh không hiểu chuỵên gì lìên vội vã đáp

" có chuỵên gì vậy? Cậu không được làm bậy nếu không sẽ bị kỷ luật đấy"

Vương Lạc kéo Bạch Lạc Nhân ra đẩy sang 1 bên dặn dò

" cậu bình tĩnh đi, để tôi giải quýêt. Đừng nóng quá mà hỏng chuỵên. "

Trấn an Bạch Lạc Nhân xong cậu quay sang anh lính nọ giọng ôn hòa hỏi thăm

" có phải sáng nay anh được phân công kỉêm tra vệ sinh tổ 1 chúng tôi không?"

" Phải! tôi và 2 người nữa "

" vậy ai là người kỉêm tra chổ nằm của Bạch dội phó tổ 1 chúng tôi?"

anh quân nhân lúng túng khó mở lời khíên Bạch Lạc Nhân đứng 1 bên càng nghi ngờ người đó là anh ta. Không thể kìêm chế nữa cậu nổi nóng tung 1 cú đấm vào vào anh lính đó. Vương Lạc nhanh tay kéo anh lính ra và dùng thân mình chắn lại. Cú đám như trời giáng đánh thẳng vào 1 bên mặt của Vương Lạc khiên cậu cũng ngã nhào.

Bạch Lạc Nhân đánh trúng Vương Lạc vội lo lắng

" Vương Lạc! cậu không sao chứ "

Vương Lạc 1 bên mặt bị bầm tím nhìn Bạch lạc Nhân nói

" một lần nữa tôi nhắc cậu, cậu nên bình tĩnh lại. Tốt nhất để tôi giải quýêt vụ này. Cậu quay về lều chờ tôi đi."

" tôi không đi! Tôi múôn ở lại"

Vương Lạc giận run người chỉ tay vô Bạch Lạc Nhân hét lớn giọng đầy cứng rắn quả quýêt nói

" đây là lệnh! Nếu cậu không đi tôi lập tức sai người trói cậu đem về "

Lần đầu thấy Vương Lạc gịân dữ với mình Bạch Lạc nhân có chút rai rức nên đanh quay lưng ngậm ngùi đi về. Vương Lạc vội nắm 1 bên tay Bạch Lạc Nhân lại nói nhỏ

" hãy tin tôi. Tôi nhất định sẽ tìm được nó về cho cậu, cậu cứ yên tâm chờ tin vui của tôi"

Bạch lạc Nhân gật đầu đi về. Binh lính xung quanh thấy chuỵên ồn ào nên bu lại. Vương Lạc lớn tiếng nói

" chỉ là hiểu lầm thôi, không còn gì nữa mọi người giải tán thôi."

Nói xong cậu kéo anh quân nhân vệ sinh kia đi đến nơi yên tĩnh để nói chuỵên. Từ đám đông có một cặp mắt sắc bén nhìn theo hướng Vương Lạc đi mất chặc lưỡi một cái đầy tíêc núôi.

" Chậc! Xém chút nữa là loại được 1 tên. Xem ra tên đội trưởng này bản lĩnh hơn mình nhĩ".

Trời đã tối lắm rồi, nóng lòng ngồi chờ trong lều ngay cả ăn cũng không ăn vô cứ thế mà đợi Vương Lạc quay về. Từ bên ngoài Vương Lạc chạy vào miệng kêu lên.

" Bạch Lạc Nhân! Bạch Lạc Nhân tôi biết nó ở đâu rồi. mau theo tôi tìm nào "
Bạch lạc Nhân chạy theo Vương Lạc tới phiá sau ngọn núi. Nơi đây là nơi đổ rác của trại. Rác chưa được phân hủy nên nơi đây hôi thối và rất dơ bẩn. Bạch Lạc Nhân nhìn qua hỏi Vương Lạc

" đồ của tôi nằm trong cái đóng này sao?"

"đúng vậy. 2 ta cùng tìm thôi. Tôi chắc chắn là tìm được "

" cậu không sợ người đó gạt cậu sao?"

" không! Tên đó không dám gạt tôi đâu"

Thế là cả 2 cùng nhau tìm kíêm bộ đồng phục qúy giá của Bạch Lạc Nhân trong cái đống rác hôi hám đó. 2 người mải mê tìm kíêm, ngay cả những bao ni lon nào gặp phải củng mở ra xem bên trong có không. Tìm mãi trong cái nơi rộng lớn hôi thối này mà không thấy đâu Bạch lạc Nhân mất kiên nhẫn mà mếu máu sắp khóc. Phiá xa xa Vương Lạc réo lên

" Bạch Lạc Nhân! Tôi thấy rồi. Tìm được rồi "

Bạch Lạc Nhân mở hết tốc lực băng qua đống rácn mà chạy như bay đến bên Vương Lạc. Gương mạt mừng rỡ nhìn Vương Lạc đang cầm cái túi ni lon đen giơ lên, cậu lộ rõ vẻ hạnh phúc. Chạy tới nơi cậu mở cái tui ra xem, quả thật là nó. Bạch Lạc Nhân ôm cái túi vào lòng mừng đến khóc. Mắt ngứơc lên nhìn Vương Lạc người ngợm bẩn thỉêu, hôi hám trên mặt vẫn còn vết bầm tím bởi cú đấm của cậu. Bạch lạc Nhân nghẹn ngào nói đầy cảm động và bíêt ơn.

" Đại Lạc! Cám ơn cậu"

Nứơc mắt Bạch lạc Nhân rơi xuống. Người kia vội vã, lúng túng la lên.

" đừng! Đừng! Đừng kêu Đại Lạc nghe kỳ quá. Hãy kêu là... Vương ân nhân đi."

Bạch lạc Nhân bị ngữ điệu kia làm cho bùôn cười, miệng cũng thốt lên

" Vương ân nhân!"

"Ha ha! " cả 2 cười lớn trong vui sướng. Bạch Lạc Nhân thấy Vương Lạc vui vẻ như thế lìên hỏi.

" tôi mừng vì tìm được đồ của tôi, thế sao cậu cũng vui vậy nhỉ "

"Tôi cũng mừng vì tìm lại được một thứ "

" thứ gì? "

" bí mật "

Bạch lạc Nhân cười nhẹ nhìn đi nơi khác nói

" cám ơn cậu nhiều lắm"

Vương Lạc gìơ chả còn bíêt gì nữa, gìơ trong đầu cậu mừng vui cũng không kém gì Bạch Lạc Nhân . cậu vui vì Bạch Lạc Nhân tìm được đồ của cậu ấy, và cậu vui vì cậu đã tìm lại được nụ cười của Bạch lạc Nhân.

Phiá xa xa mặt trời cũng đã lên, 2 người cùng ngắm nhìn ánh bình minh rực rỡ tỏ sáng. Vương Lạc giọng nói nửa đùa nữa thật

" Bạch Lạc Nhân! Cậu xem có ai như 2 ta không? Cùng ngắm bình minh với nhau mà lại ở cái nơi đầy mùi ám khí này. vì nó mà tôi không bíêt đã nôn bao nhiêu lần rồi.. nhưng nghĩ lại cũng có chút đặc biệt a!"

Bản thân Bạch lạc Nhân cũng đã nôn mửa biết bao lần, gìơ đã quen mùi nên đỡ hơn. cậu quay qua xô Vương Lạc té xuống đóng rác tươi cười nói

" hãy gọi tôi là Nhân tử!"

Vương Lạc đưa mắt nhìn Bạch lạc Nhân rồi tiện tay cầm trái cà thối ném lên cậu ta miệng đày hạnh phúc kêu lên

" Nhân tử! Nhân tử! "

Thế là cả 2 lại ném rác vào nhau, đùa giỡn trên cái nơi bẩn bựa của thế giới. Thật là một cảm giác bốc mùi. (∀)...

E\mBߐ

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me