TruyenFull.Me

Tia Nang Am Cung Bao Con Gio


09/10/19xx.

Gửi mình nơi chiến trận đạn lạc.

Ở đó mình có ốm đau không mình? Em nơi đây mùng mền chiếu gối tất thảy đều là của mình mà sao em lạnh lẽo quá. Em nghe cô Hằng nói nhiều đồng chí hy sinh lắm, mấy hôm trước em không thấy mình gửi thư trả lời em. Em không hờn mình như trước khi mình đi mà chẳng bảo em lời nào. Em chỉ dặn mình đi sớm thì miễn có về với em là được rồi. Em thương mình.

Dương Hoàng Yến.

Thư hồi đáp.
13/10/19xx.

Gửi em nơi hậu phương nhỏ bé.

Ở đây mình vẫn sống tốt, em có nhớ con Quỳnh ngày trước hay qua nhà mình xin gạo không? Hôm nay nó tả tơi lắm, mặt mũi tèm lem vẫn cười toe toét với mình, nó đang cạnh mình viết thư cho cô út Thy đây, chúng nó con cái đuề huề vậy mà như mấy đứa tập thương em nhỉ? Mình xin lỗi em vì không hồi đáp tình thương em gửi đến, xấp thư hôm đó bị cháy rụi vì sơ suất của một người trong cụm của mình. Ở đây mình cũng tương tư em rất nhiều, cầm ảnh em trong tay mà mình chỉ biết cắn chặt môi để không yếu lòng trước ánh mắt em trong ảnh. Mình hứa sẽ quay về, tốt nhất là mình về thật sớm, mình lấy em.

Nguyễn Khoa Tóc Tiên.

15/10/19xx.

Gửi mình nơi phương xa yêu dấu.

Hổm rày em lật lại cuốn sổ có mấy tấm hình của em với mình, nó mờ căm, vậy mà em thấy tình của mình rõ nhất à nha. Mấy sấp nhỏ tụi nó vẫn qua em xin mấy chén gạo nhỏ, thấy thương lắm, cha tụi nó ra mặt trận rồi, còn một mình má nó ở nhà coi con. Vắng mình em buồn xo, em không kiềm nổi mà lau nước mắt mấy bận liền. Nếu có mình ở đây chắc tay em sẽ không ướt, mi em cũng không nhoè đâu, mình nhỉ?

Dương Hoàng Yến.

Thư hồi đáp.
19/10/19xx.

Hy sinh nhiều lắm, em à. Đồng đội mình đồng lòng xông pha, người gục xuống nhiều, kẻ đứng lên lần nữa không thiếu, nhưng hầu như đều bỏ mạng. Mình chỉ là may mắn lăn xuống hào mới tránh được bom đạn. Hôm trước lúc trả thư cho chiến sĩ, mình không được đọc tên, mãi hôm nay mới tìm thấy thư em bị kẹt dưới hòm đựng, viết vội trả tình cho em, gửi sau nên bị đội trưởng quở một trận đây nè. Quỳnh nó bảo khi giải phóng, nó tặng cô út Thy cái cà rá, trong khi mạng nó giờ lặc lìa thoi thóp. Em thương ở đó đợi mình, mình sẽ về.

Nguyễn Khoa Tóc Tiên.

21/10/19xx.

Em muốn ôm mình, muốn hôn lên môi mình, muốn lau người cho mình để bớt vương mùi thuốc súng. Mấy rày xóm mình hay có mấy thằng âm binh đá cá lăn dưa lảng vảng, sớm nay cô Hằng cầm cái dép vả chạt vào mặt nó, thanh niên trai tráng vậy mà làm chuyện râu ria mình nhỉ? Mình ên em đi qua đi lợi ba gian nhà, ngó qua ngó lợi ba gian nhà, lại bó gối rồi cà nhõng một chỗ. Có mình ở đây thì em sẽ bận bịu lắm, bận nghĩ xem trưa nên kho thịt hay kho cá cho mình ăn, chiều chiều theo mình ra chợ mua mấy trái khóm, hay khuya được nằm trọn trong lòng mình, mà lâu lâu.. em còn được mình "săn sóc" đến tận chân răng kẽ tóc. Vắng mình thì việc gì cũng bớt một chút, chỉ có ái tình này không vơi đi một li nào.

Dương Hoàng Yến.

Thư hồi đáp.
16/11/19xx.

Mình cũng nhớ em rất nhiều, nhiều lắm. Mình muốn hạ mình xin lỗi vì đến tận bây giờ mới nhận được tình em gửi, đời lá lay quá em ơi. Mình lo ở nhà em tiều tuỵ, không biết có nghe mình răn ăn uống đủ bữa như lúc mình bên em không? Hay chứng nào tật nấy nữa rầu? Quân địch chạm trán với mật thất lắc léo của tiểu đội mình, mắc trúng bẫy mình giăng ra. Em thấy chưa, trước lúc đi mình có hét lên với em mình sẽ không bạt mạng đâu, mỗi lần mình chuẩn bị bước ra, mình siết chặt ảnh em trong tay rồi tự trấn an mình. Mình phải về.

19/11/19xx.

Mình biết gì không? Cô Hằng với cô Anh vừa lấy nhau, không quá linh đình đâu, tình thương của hai cô là rạng rỡ nhất. Mấy đêm nay em trằn trọc không nghỉ ngơi được gì, cứ xoa đến cái gối mình hay nằm, ôm lấy bộ đồ mình hay mặc mà rầu rĩ, mơi hay mốt người trên tiểu đội xuống, mình có về thăm em không? Nếu em ngóng không thấy mình, em gửi cho mình mấy bộ đồ ấm, cái khăn quàng em nhờ cô Anh may, tấm ảnh đẹp em mới nhờ chú Sáu chụp em gửi mình nha. Thương mình.

Dương Hoàng Yến.

29/11/19xx.

Mình không về thăm em được, mình phải ở lại tiếp tế cho tiểu đội. Mình nhận được đồ em gửi rồi, hình em đẹp lắm, anh em trong đội còn ba lơn khi thấy mình cầm ảnh em đó, ai cũng khen em xinh đẹp. Làm mình thấy bữa cơm ăn vội hơm nay không thịt cá gì nhưng ngon hơn hẳn em nhỉ?

Nguyễn Khoa Tóc Tiên.

02/12/19xx.

Thư hôm đó mình gửi cháy xém nhẹ, vệt máu ở mặt sau thì đã khô rồi, em không biết là máu của mình hay của ai, chừng nào mình về, em xoa lên chỗ mình đau, em hôn lên tay mình chai sạn vì cầm súng. Thư mình gửi em đều cất lại, em đợi chừng nào mình về, mình với em cùng ngồi lại xem, nhìn thử coi tụi mình thương nhau qua bom đạn thế nào.

Dương Hoàng Yến.

09/01/19xx.

Mình ơi, hơn một tháng rồi sao mình không trả lời em? Út Thy vẫn nhận thư của Quỳnh đều đều, còn em mỗi lần ra ngoài hiên không thấy thư được đặt ngay ngắn ở đó nữa. Mình ơi em nhớ mình quá.

Dương Hoàng Yến.

18/01/19xx.

Mình định để em giận dỗi mình thật sao ạ? Em ngồi lại xem mấy bức thư của mình em không kìm được nước mắt. Em đọc đến thuộc nằm lòng em rồi, vậy mà vẫn chưa thấy mình gửi thương mến đến.

Dương Hoàng Yến.

27/01/19xx

Mình thương chào em. Hơn tháng qua mình cùng tiểu đội di dời đến căn cứ ẩn khác, chỗ cũ bị đánh bom, nhiều người thiệt mạng lắm em ơi. Mình sợ, sợ sẽ thất hứa với em quá, tay mình đau, mình mất ngón út rồi, nhưng mình vẫn còn đủ ngón áp út để em đeo cà rá cho mình. Em nhớ mình dặn, mốt không có mình kề cạnh, em hãy đi lấy chồng, lấy người em thương, mình lo không ai chăm em những hôm ốm đau, mình sợ không ai hôn lên môi em mỗi khi em hờn giận. Yêu em, người thương của mình.

Nguyễn Khoa Tóc Tiên.

01/02/19xx.

Người em thương là mình mà. Lần này mình giữ lời với em được không mình? Em mong mình về lắm, mấy quyển sổ của mình đóng bụi, em lau sơ qua rồi, đợi mình về khen em chăm chỉ, em ngoan như vậy không chỉ khen mà còn mong được mình "thưởng". Em lấy mình, em không lấy ai khác đâu, chẳng ai thương em qua cái hoạn lạc của bom đạn như mình cả.

Dương Hoàng Yến.

05/02/19xx.

Thư hôm trước chữ có xấu quá không em? Mình viết dang dở nhưng lại đau quá nên nhờ con Quỳnh ghi lại dùm mình. Vừa viết nó vừa bĩu môi bảo mình sến quá, trong khi đó thư nó toàn khua môi múa mép cho út Thy đỡ lo. Mà em đừng lo nha, mình thấy "mùi" giải phóng gần lắm rồi em à!

Nguyễn Khoa Tóc Tiên.
_________________________________

Thư thay lời chiến sĩ Nguyễn Khoa Tóc Tiên.
Gửi cô Dương Hoàng Yến, nơi hậu phương xa.

Kính gửi cô Yến,
tôi đội trưởng tiểu đội 3, đại đội 2, trực thuộc nơi đồng chí Nguyễn Khoa Tóc Tiên đang công tác. Hiện đồng chí đang hồi sức tại trạm quân y sau trận tập kích quy mô lớn ở gần tuyến giáp miền Đông.

Đồng chí bị thương ở tay và vai, vết thương nặng, nhưng hiện tại dưới sự chăm sóc đặc biệt của đội ngũ y tế đã ổn, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhiều lần gọi tên cô trong cơn mê sảng.

Chúng tôi tìm thấy nhiều bức thư cô gửi, hai tấm ảnh sờn góc cong nhẹ. Cả đội tin đó là nguồn sống của đồng chí Tóc Tiên. Lý trí cuối cùng của đồng chí để không gục ngã giữa lằn ranh giới sống và chết.

Tôi, đại diện đồng chí Tóc Tiên. Gửi đến cô một bức thư xin lỗi, mong được thương.. mong được tha thứ vì không thể tự tay gửi tâm tình cho cô.

Cô Yến, hãy giữ sức khoẻ, vào một ngày sớm nhất, chắc chắn đồng chí Nguyễn Khoa Tóc Tiên sẽ trở về, không phải thể xác sẽ hoàn toàn lành lặn, nhưng chúng tôi chắc chắn ái tình vẫn không sức mẻ. Cô biết gì không? Ngay lúc thoi thóp, không chỉ tên cô, chúng tôi còn nghe đồng chí bảo "Em chờ mình nghe.."

Kính thư,
Đội trưởng Đinh Thành Trung.
________________________________

Dương Hoàng Yến mân mê tấm ảnh sờn góc, Tóc Tiên ngồi kế bên, tay còn quấn băng trắng, mặt vẫn còn vết trầy trên mặt.

-"Em có chịu lấy con què này làm chồng không?"-

Rồi cúi đầu như trẻ con làm điều gì liều lĩnh.

-"Không phải em nói rồi sao? Em đồng ý mà."-

Yến chẳng nói gì nữa, chỉ ôm lấy Tóc Tiên, mùi thuốc sát trùng chưa bay hết. Giọng thủ thỉ..

-"Em muốn mình hôn em nhiều hơn.."-

-"Ừm.. Mình sẽ thơm em nhiều đến mức em rầy mình cũng chẳng dừng đâu."-
________________________________

-"Lúc đó mình lo lắm em, nên mấy chữ ở cuối mình mới run run như vậy."-

-"Còn bức này thì sao hở mình? Mình có bảo nhờ Quỳnh, vậy mà vẫn run đây."-

-"Mình bắt nó viết chữ đẹp cho em dễ đọc, mình không muốn tâm tình mình gửi mà em phải đoán mò."-

-"Bữa này em hơi giận mình.. mình không trả lời em. Em vừa lo mà em vừa giận."-

-"Nhìn sấp nhỏ tụi nó giờ vui quá mình hen?"-

-"Ừa.. giải phóng mặt mũi đứa nào cũng vui toe toét.. vậy chừng nào tới tin vui của mình đây?"-

-"Hửm?"-

-"Chừng nào đến tin vui của mình với em?"-

-"Mình quên nữa hở? Tháng trước nhà nào tổ chức tiệc mừng cưới linh đình đây?"-

-"Thì.. mình thử xem em có nhớ không thôi!"-
________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me