Tich Tinh Tinh Ta
CạchCánh cửa nhà ông Hên đột ngột bị đẩy vào, tiếp đó là hình bóng của cả đám người bà Loan cũng gấp gáp lao ngay vào bên trong. Tuy đoạn đường không quá xa, thế nhưng có lẽ bởi cơn mưa quá lớn vậy nên người ai cũng ướt sũng."Mèn ơi, ướt nhẹp hết rồi." Bà Mai, vợ ông Hên, vội kêu to khi thấy người ai cũng ướt như chuột lột."Nào, lẹ lẹ mau đi thay đồ, kẻo cảm lạnh hết, ủa mà...đây là...""Dạ con là Nhã An, con ông Tuấn, do tiện đường nên xin nhờ trú tạm ạ." Biết ý, nó cũng tự mình lên tiếng giới thiệu, tay nhẹ phất đi những giọt mưa còn đọng lại trên mái tóc đen tuyền."À là Nhã An, hèn gì nhìn cứ thấy quen quen, nào nào mau thay đồ đi.""Dạ thôi, con ngồi xíu rồi nó cũng khô, không cần thay đâu ạ." Nó ngại ngùng từ chối, đã ở nhờ mà còn mượn đồ của chủ nhà, thiệt bụng nó thấy không phải phép lắm.Tuy từ lúc sanh ra, đã chẳng được cắp sách đến trường, thế nhưng những lễ quy nó luôn được cha cùng anh hai răn dạy chỉnh chu, vậy nên nó biết rằng làm gì sẽ phải phép. Thấy Nhã An từ chối, bà Mai cũng không hối thúc nó nữa, chỉ đành đưa nó chiếc khăn nhỏ, đặn lau xơ mái tóc ướt nhem.Sau một hồi, trời vẫn mưa rả rích, bà Loan, nhóc Đậu và cả Hồng Thắm đều đã thay xong quần áo, mọi người giờ đây xúm nhau quây quần bên chiếc bàn nhỏ, người nói kẻ nghe, chẳng giây nào nghỉ."Vậy đó đa, nên em với tụi nhỏ đành chạy trối chết về nhà..." Bà Loan thuật lại đầu đuôi câu chuyện với chất giọng đều đều, vừa nói bà vừa xơi thêm mấy hạt hướng dương vào miệng."Ủa mà...cậu đây là người quen của chị sao.""Là học trò cũ của ông Hên đấy mà, sẵn đi ngang qua nên tạt vào chào hỏi mấy câu."Người được xưng là học trò cũ kia khẽ cúi đầu như một lời chào đến mọi người, người thanh niên ấy ước chừng chỉ cỡ độ mười tám tuổi đầu, thế nhưng lại toát ra khí thế đầy chững chạc, trưởng thành.Gia đình ông Hên từ lâu đã quen với những chuyến thăm dạo bất ngờ của các vị học trò cũ thế nên ai cũng không mấy ngạc nhiên. Chỉ có bà Loan, người em ruột của vợ ông Hên, lâu lâu đến chơi thì lại có chút lạ lẫm."Ôi dào ra là học trò cũ, nhìn cậu chững chạc hơn tuổi nhiều đấy."...Trong căn nhà nhỏ, tiếng hàn huyên vẫn rầm rì không dứt, mà bên ngoài trời cũng chẳng ngừng mưa. Có khi càng thêm nặng hạt, nhiều lần lại vang lên từng đợt sấm dữ dội.Trời cũng đã độ về khuya, người học trò cũ tuy thấy trời vẫn mưa xối xả nhưng cũng không tiện ở lại lâu thêm, bèn xin phép về trước. Tay cầm chặt chiếc ô nhỏ, với thân hình cao to chẳng biết sẽ che được bao nhiêu."Ấy vậy con cũng xin phép về luôn ạ" Nhã An gấp gáp đứng dậy, nó nhanh chân chạy đi đến cạnh cửa, chực chờ chỉ để lao nhanh ra ngoài. Nó biết nó đã đi lâu như vậy, chỉ sợ anh với cha nó ở nhà lo lắng."Thôi Nhã An, hay con ở lại đây đi đa, mưa to thế này, nhà con cũng xa, chạy về cũng không an toàn." Ông Hên lo lắng vội khuyên nhủ nó."Con cứ ngủ tạm ở đây đi, mưa to thế này lỡ trượt chân, té đập đầu như chơi." Bà Mai cũng nhanh chóng nói thêm. Nhìn Nhã An có chút éc, thân hình thì gầy gò, không chừng lại bị gió cuốn đi mất. Để Nhã An đi, lương tâm bà có chút không nỡ."Nhưng...nhưng mà.""Thầy Hên nói phải đó đa, cô cứ ở lại đây đi, tui là thanh niên trai tráng nên không sao, chứ mưa to thế này, đi bên ngoài quả thật không ổn đâu."Thoáng ngập ngừng trong giây lát, trong lúc nó đang đấu tranh nội tâm quyết liệt, ánh mắt Nhã An khẽ lướt qua gương mặt của từng người rồi bất giác mà dừng ngay khuôn mặt ngọc ngà của Hồng Thắm. Đôi mắt nàng lấp lánh tựa như mong chờ câu trả lời từ nó, chẳng biết có phải do tự suy diễn hay không nhưng trong đôi mắt tuyệt đẹp đó lại ánh lên chút lưu luyến, bịn rịn khó tả."Nhà cô đây ở đâu thế, có gì nếu tiện thì tui sẽ báo với gia đình giúp cô đa." Lần nữa, người thanh niên lên tiếng, có lẽ nhận thấy điều băn khoăn trong nó, bèn lên tiếng đề nghị giúp đỡ."Vậy phiền anh đây...nhà tui tuốt ở dưới cuối làng lận, ở đó chỉ có một căn nhà của tui thôi." Cuối cùng nó cũng chịu từ bỏ việc sẽ chạy trối chết giữa cơn mưa để về nhà, đành ngập ngừng nói ra nơi nhà ở."Được, vậy xin phép mọi người tui đi."Dần dần, bóng hình cao lớn của người con trai ấy bị những giọt mưa trắng xóa nuốt chửng, mới đây đã không còn thấy bóng dáng đâu. Mà những người trong căn nhà nhỏ cũng chẳng còn sức để nói thêm điều chi. Phải chăng vì đêm đã khuya nên ai cũng dần kiệt sức."Thôi đi ngủ bây ơi, tối dữ lắm rồi lung.""Giờ bà với em Loan nằm ở giường mình đi, rồi để thằng Đậu cùng cái Thắm, cô An thì nằm chung." Ông Hên uể oải lên tiếng phân chia, giọng ông đã nhuốm đầy vẻ mệt mỏi.Mà mọi người trong nhà cũng chẳng ai buồn lên tiếng phản đối, sự phân chia này rõ ràng cũng không có gì để tranh luận. "Nè, ngủ với hai chị thì đừng có mà quậy đó nghen."Thằng Đậu đang lim dim, gật gà gật gù thì bị giật nảy bởi lời căn dặn của mẹ nó, trong cơn mơ màng nó gật nhẹ đầu như thể đã rõ, nhưng cũng không chắc đã vào tai cu cậu được bao nhiêu, mà bà Loan thấy nó vậy cũng tội nên cũng chẳng nhiều lời nữa, bèn rảo chân về phía chiếc giường gỗ của mình."À mà cái Thắm, cái tấm vải hồi trước, con lấy chưa đó đa."Trước khi tắt đi ngọn đèn dầu cuối cùng, ông Hên nhỏ giọng hỏi Hồng Thắm, giọng ông nhỏ đến mức dường như chỉ để nàng nghe được, có lẽ ông sợ rằng sẽ phiền hà đến những người khác.Ấy vậy mà khi loáng thoáng nghe thấy miếng vải, Nhã An đã giật nảy mình, mắt nó mở to, nhịn không được cũng quay sang nhìn chằm chằm Hồng Thắm."Dạ để mai con đi lấy." Hồng Thắm nhẹ trấn an cha mình, rồi cũng đưa mắt nhìn Nhã An, khóe môi mấp máy thì thầm "Để mai rồi nói".Lời nói càng khiến sự hồi hộp trong nó tăng cao, suýt chút nữa không nhịn được mà lớn giọng hỏi lại nàng. Nhưng mắt thấy nàng đã nằm xuống, nó bèn cắn môi, rồi cũng thả thân thể mình xuống chiếc giường gỗ. Bị nuốt chửng bởi sự bứt rứt cùng cảm giác khó chịu khiến nó chẳng tài nào ngủ nỗi, sự gấp gáp muốn biết câu trả lời càng khiến tâm trí nó thêm nặng nề.Nằm trằn trọc hơn một tiếng, Nhã An mới bắt đầu cho đầu óc nó một chút nghỉ ngơi, cả cơ thể cũng vì kiệt quệ mà thiếp đi lúc nào không hay."Mẹ...mẹ ơi."Tầm độ nửa đêm, ai ai cũng đã yên giấc thì bỗng thằng Đậu chẳng biết vì sao lại bị giật mình tỉnh giấc , trong cơn mơ mê mang, nó vô thức đi kiếm mẹ nó, cứ vậy mà lần mò ra khỏi chiếc giường mình, đi thẳng một mạch về phía chiếc giường bà Loan, chui tọt vào trong vòng tay ấm áp của mẹ nó.Giờ đây trên chiếc giường nhỏ chỉ còn Nhã An cùng Hồng Thắm.Chẳng biết có phải dư âm của cơn mưa rào bên ngoài hay không, mà nhiệt độ bên trong căn nhà cũng giảm đi đáng kể, tuy không có gió nhưng lại khiến cơ thể đủ để thấy rùng mình. Vậy nên con người ta dường như có xu hướng tìm kiếm cho mình chút hơi ấm trong vô thức, đủ để xua đi cái lạnh lẽo bủa lấy quanh mình.Hai người con gái ấy giờ đây chỉ nằm cách nhau chỉ khoảng một gang tay...."Oáp..."Sau cơn ngủ miên man, Nhã An chợt tỉnh giấc, bên ngoài trời vẫn tối om, nó nhẹ vươn vai, đưa đôi mắt mơ màng quan sát xung quanh rồi chợt giật mình khi nhận ra giờ đây trên chiếc gỗ nhỏ chỉ còn lại bóng hình nó.Đang định kêu lên thì trong tầm mắt nó đã xuất hiện bóng người, có lẽ vẫn còn đang ngái ngủ nên phải mất một lúc nó mới nhận ra bóng hình kia là của Hồng Thắm."Cô dậy sớm vậy, trời vẫn còn tối thế mà.""Giờ giấc sinh hoạt không thay đổi được đa, cô An cũng dậy sớm như tui đó thôi."Nhã An nhẹ bật cười, cũng phải, chẳng phải đang tự nói chính mình đây hay sao."À...còn về tấm vải..."Lần này Nhã An chủ động lên tiếng, nó thiệt bụng muốn biết lắm rồi."Đi lên nhà trước đi rồi mình nói, ở đây sẽ đánh thức mọi người mất."Nghe vậy, nó đành lẽo đẽo theo bóng dáng thướt tha của nàng, lần nữa mà đặt người con gái ấy vào hết tầm mắt của mình.Thơm quá!Vấn vương bên cánh mũi nó là mùi thơm thoang thoảng của hương bưởi nhè nhẹ, sự dịu nhẹ ấy cũng đủ để xua đi cơn mơ màng trong nó.Người gì mà thơm nức cả mũi."Về tấm vải...ùm thì là thứ mà tui đang giữ đúng chứ."--------------------------------------------------------Vào hai hôm trước, trong lúc đi lấy tấm vải về cho cha, bầu trời vốn đang yên lành bỗng đột ngột mà đổ mưa khiến Hồng Thắm nhất thời không kịp trở tay, nhận ra mình cũng chỉ cách nhà không xa. Đánh liều, nàng chạy nhanh lao qua màn mưa, trong lúc đó, tầm mắt lại rơi vào con người đang ngồi bệt, co ro dưới đất, toàn thân thì đã ướt sũng, mặt mũi cũng cúi gầm xuống đất.Một thoáng do dự trong nàng bất giác trỗi dậy, chẳng biết ma xui quỷ khiến hay sao, nàng lại tấp vào bên cạnh người con gái ấy, trên tay chẳng có gì ngoài tấm vải, đành choàng lên cơ thể gầy gò đó thứ duy nhất đấy.Trong lúc cất bước chạy về lối đường cũ hướng về căn nhà nhỏ của mình, nàng mới chợt nhận ra, người con gái ấy không ai khác ngoài Nhã An."Thánh thần thiên địa ơi, sao không kiếm chỗ nào trú tạm đi con, ướt hết cả rồi." Bà Mai lo lắng trách than Hồng Thắm, hàng chân mày cũng vì vậy mà nhíu chặt vào nhau."Cũng tại gần đến nhà rồi nên con chạy về luôn." Hồng Thắm cười xòa cho qua chuyện, đôi mắt nàng chớp chớp như muốn lấy lòng người mẹ đang không ngừng lo lắng kia."Lần này thôi đó nghen, ủa mà tấm vải đâu con.""À thì...dạ tại tiệm vải đóng cửa nên con không lấy được ạ."Chưa kịp nghĩ giải thích sao cho hợp lý, nàng đành bịa đại một lý do nhất thời, mà bà Mai thấy Hồng Thắm toàn thân đã ướt sũng cũng chẳng gặng hỏi gì thêm, bèn hối thúc nàng mau lau khô mình mảy. Phút chốc, câu chuyện về tấm vải đều được ông Hên bà Mai cho qua chuyện.Định bụng ngày mơi sẽ qua lấy lại tấm vải, thế mà vào đúng ngày đó, bà Loan cùng nhóc Đậu bỗng ghé thăm, nghe đâu chuyện là ngôi làng của bà Loan đang trong tình hình căng thẳng, sự quyết liệt trong việc chống lại bọn Pháp ngày càng tăng cao, thanh niên, đàn ông đều ở lại làng, còn chị em phụ nữ cùng người già thì phải lánh nạn sang chỗ khác, tìm một chỗ thích hợp mà an cư.Lúc cấp bách, bà Loan chợt nhớ về người chị ruột thịt của mình, bèn nhanh chóng tản cư sang nhà chị, xin trú tạm vài ngày. Ngặt nỗi, mọi chuyện sẽ chẳng có gì nếu nhóc Đậu lúc nào cũng bám riết cạnh Hồng Thắm, vòi vĩnh nàng chơi đủ trò, chẳng kịp nghỉ tay nghỉ chân giây nào, đến cả khi ngủ cũng nũng nịu muốn ngủ cùng nàng. Vậy là dự định ban đầu cũng tiêu tan vì nhóc con này.Nhưng cũng chính thằng nhóc ấy đã tạo nên cơ hội cho nàng gặp lại Nhã An."Vậy để tí tui về rồi sẽ đem trả lại cho cô nghen."Sau khi nghe chuyện, nó nhanh chóng lên tiếng, giữ đồ của người ta đã ba ngày, bụng dạ nó ngại quá đi mất."Được, vậy nhờ cô." Hồng Thắm mỉm cười đáp lại bằng chất giọng dịu dàng, mắt nàng nãy giờ vẫn chưa giây nào rời khỏi nó.Trái lại với Hồng Thắm, Nhã An lại dường như cứ có xu hướng né tránh việc giao tiếp bằng mắt, chốc chốc nó lại nhìn ra chỗ khác, chẳng dám đối diện với nàng. Có lẽ, khi trước mắt là một người con gái xinh đẹp thế này, nó lại nảy sinh chút tự ti.Rõ ràng đều là con gái, người ta thì trắng hồng, thơm nức cả mũi, nhìn lại nó mà xem, đen thui, mái tóc dường như còn bị khét nắng nữa.Bầu không khí trong giây lát có phần gượng gạo, không ai nói tiếp càng khiến sự bí bách tăng cao, một người nhìn một kẻ né."Thôi...tui về nghen, cảm ơn vì đã cho tui trú tạm." Nhã An đột ngột lên tiếng."Cô đi cẩn thận nhé."Nhẹ nhàng khép lại cánh cửa gỗ, nó rảo bước về con đường làng, tuy đã đi được một đoạn nhưng chốc chốc nó lại ngoẳnh mặt nhìn căn nhà kia thêm mấy lần, lòng suy nghĩ đôi điều. Nhưng nhanh chóng cũng để những cơn gió lành lạnh nhẹ nhàng thổi đi mất."Em về rồi đây.""Về rồi đấy à, ở lại nhà người ta có quậy không đấy hả." Hoàng Hiệp vừa cười vừa trêu chọc Nhã An, ánh mắt toát lên mấy phần đùa cợt."Tưởng em là con nít đấy à, ủa mà cha đâu anh." Nhã An dáo dát tìm cha nó, mới sáng sớm mà đã không thấy đâu."Đi làm ruộng rồi, nay được mùa nên phải làm từ sớm, lát ánh cũng phải đi đây."Nhẹ gật đầu tỏ rằng đã hiểu, đôi chân nó nhanh đi về hướng hộc tủ, rồi kéo nhẹ ra, làm lộ ra thứ bên trong là tấm vải ngọc bảo tuyệt đẹp. Cẩn thận lấy ra, nó nâng niu trên tay như món đồ quý, sợ rằng chỉ cần mạnh tay một chút, tấm vải sẽ lập tức hư hỏng."Đẹp nhỉ, đã tìm được chủ chưa đấy." Hoàng Hiệp thấy nó cứ mãi đứng ngẩn ngơ vân ve tấm vải, thì không nhịn được lên tiếng hỏi thăm."Em tìm được rồi, tẹo nữa sẽ đi trả ngay đây."---------------------------------------------------------"Đây, ăn sáng đi nhé, anh mày đi đây." anh lững thững vác theo cây liềm trên lưng rồi rời khỏi nhà, chuẩn bị cho công việc bận rộn sắp tới.Mà sau khi anh mình đi, Nhã An cũng không thảnh thơi gì mấy, nó bèn ăn nhanh củ khoai còn nóng hổi trên bàn, rồi cẩn thận gói gém lại tấm vải cho vào túi. Xong xuôi, đôi chân lần nữa quen thuộc đi về con đường dẫn đến nhà Hồng Thắm.
Trời chỉ độ về trưa thế thôi, mà những tia nắng lại như bừng lửa, mang theo sự nóng bức lan tỏa đến mọi vật. Đội nắng trên đầu, nó nhanh chân đi qua mấy sào ruộng, tuy nắng nóng nhưng cũng chẳng dừng nghỉ lúc nào. Cuối cùng, Nhã An cũng nhìn thấy bóng căn nhà gỗ quen thuộc phía xa xa, vừa hay khi nó lại gần cũng là lúc nàng vừa ra khỏi nhà."Cô đến rồi đấy à, nhanh vậy đa.""Cũng không xa lắm, đây, tui trả lại cô nghen." Nhã An mỉm cười, cẩn thận trao lại tấm vải cho chính chủ.
Rõ ràng là đã xong, vậy mà Nhã An lại chẳng thèm đi, nó cứ cúi đầu, có vẻ có điều muốn nói. Mà Hồng Thắm cũng nhận ra ý đó, nên không vội mà chào tạm biệt nó."À thì...sáng mai cô rảnh chứ...tui muốn mời cô đi ăn để cảm ơn." Nhã An ngập ngừng lên tiếng, tay nó nắm chặt vạt áo, đôi mắt chẳng dám nhìn nàng.Một thoáng bất ngờ nhẹ lướt qua Hồng Thắm, nhưng rất nhanh đã tiêu tan. Mỉm cười, nàng nhẹ nhàng đáp lời."Được, vậy hẹn cô ngày mai, nhưng...""Hửm?"" Sau này nhìn tui đi, trông tui đáng sợ lắm sao."
Trời chỉ độ về trưa thế thôi, mà những tia nắng lại như bừng lửa, mang theo sự nóng bức lan tỏa đến mọi vật. Đội nắng trên đầu, nó nhanh chân đi qua mấy sào ruộng, tuy nắng nóng nhưng cũng chẳng dừng nghỉ lúc nào. Cuối cùng, Nhã An cũng nhìn thấy bóng căn nhà gỗ quen thuộc phía xa xa, vừa hay khi nó lại gần cũng là lúc nàng vừa ra khỏi nhà."Cô đến rồi đấy à, nhanh vậy đa.""Cũng không xa lắm, đây, tui trả lại cô nghen." Nhã An mỉm cười, cẩn thận trao lại tấm vải cho chính chủ.
Rõ ràng là đã xong, vậy mà Nhã An lại chẳng thèm đi, nó cứ cúi đầu, có vẻ có điều muốn nói. Mà Hồng Thắm cũng nhận ra ý đó, nên không vội mà chào tạm biệt nó."À thì...sáng mai cô rảnh chứ...tui muốn mời cô đi ăn để cảm ơn." Nhã An ngập ngừng lên tiếng, tay nó nắm chặt vạt áo, đôi mắt chẳng dám nhìn nàng.Một thoáng bất ngờ nhẹ lướt qua Hồng Thắm, nhưng rất nhanh đã tiêu tan. Mỉm cười, nàng nhẹ nhàng đáp lời."Được, vậy hẹn cô ngày mai, nhưng...""Hửm?"" Sau này nhìn tui đi, trông tui đáng sợ lắm sao."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me