TruyenFull.Me

Tien Vy The Only One Part Two

Thời điểm mới đăng quang, Thùy Tiên theo đuổi phong cách Mỹ Latinh sắc sảo: trang điểm tông màu trầm, tóc nâu hạt dẻ uốn lọn bồng bềnh. Năm nay cô đột ngột chuyển sang hình tượng nền nã, ngọt ngào với lối trang điểm má hồng say và mái tóc đen truyền thống. Ở thái cực đối lập, Tiểu Vy cắt tóc ngắn để đóng phim, nhưng nếu kiểu tóc thời 'Đảo Độc Đắc' quý phái, thanh lịch thì kiểu tóc hiện tại lại bụi bặm, ngang tàng. Chứng kiến màn 'trùng tu nhan sắc' của hai nàng hậu, ê kíp đã buông lời trêu ghẹo như sau:

"Tiểu Vỹ đá Thúc Tiến ra chuồng gà!"

Sở dĩ họ bảo vậy là do ngày xưa Thùy Tiên trông sỏi đá bao nhiêu thì giờ đây trông yểu điệu thục nữ bấy nhiêu. Hễ hai nàng hậu đứng cạnh nhau, sự tương phản ngộ nghĩnh lập tức hiện hữu rõ rệt. Trước nhận xét đầy tiếu ý, cô chẳng có vẻ gì khó chịu, thậm chí vui vẻ hưởng ứng bằng cách ngại ngùng rúc vào lòng Tiểu Vy. Mọi người đồng loạt nhăn mặt mắc ói, còn em cười khà khà dang tay bảo vệ cô.

Bây giờ ngẫm lại, Tiểu Vy đâm hối hận vì cười người hôm trước hôm sau người cười, đồng thời thấm thía thêm một châm ngôn khắc cốt ghi tâm: đừng nhìn mặt mà bắt hình dong. Đúng! Đánh giá một cuốn sách chỉ qua trang bìa là quan niệm sai lầm! Mấy người nhìn đi, Thúc Tiến đã tái sinh và đặt móng vuốt lên Tiểu Vỹ rồi!

Trong lúc em triền miên giữa ăn năn hối cải, cô lẳng lặng buông cổ tay em ra, hai tay chống xuống giường, ghé sát tai em và âu yếm bằng kẽ răng. Tai và cổ là điểm nhạy cảm của em, ai đó mà đụng chạm là cơ thể tự động nảy sinh phản ứng. Thật vậy, ngay lúc này da thịt em tê rần, cơ bắp căng cứng tựa hồ bom hẹn giờ chuẩn bị nổ tung. Thấy em trưng bộ dạng cam chịu, cô càng có hứng thú trêu đùa. Nhếch nhẹ khoé môi, cô rê đầu lưỡi từ vành tai sang xương hàm, duy trì thao tác bằng tốc độ thật chậm. Từng milimet trên khuôn mặt kiêu sa dần được vây bọc bởi những nụ hôn ma mị, ướt át. Lồng ngực em phập phồng, sâu bên trong liên tục đánh lô tô. Em ngoan cố chống cự cái ham muốn đáng xấu hổ, thế nhưng khoảnh khắc chúa tể rừng xanh gieo vết tích lên cần cổ thon gọn, những nỉ non hoan lạc đã phản chủ và rời khỏi làn môi.

Đạt được mục đích nên cô hết sức thoả mãn. Song, cuộc chơi chỉ mới bắt đầu. Lợi dụng chiếc váy hai dây phô bày đôi vai, cô cần mẫn hôn lên xương quai xanh, năm ngón tay không chịu nằm yên mà len qua lớp vải lụa miết dọc tấc thịt. Chúng lả lướt khắp vòng eo nhấp nhô như thể đang phiêu giữa biển khơi, và rồi kết thúc chuyến hành trình ở đồi núi cao vút. Tay cô khiến em liên tưởng đến chuôi dao vừa được nung trong lò. Những cái chạm vờn nghịch là những nhát cắt bén ngót. Người em chẳng những nóng ran mà còn biến chuyển màu sắc vô cùng sinh động. Thoạt tiên chỉ hơi ửng hồng, giờ đây đỏ hơn cả cà chua.

"T... Tiên..."

Sương mù đặc quánh bao phủ đầu óc, em chẳng biết làm gì ngoài rên yếu ớt, hai bàn tay thì cấu vào vai cô. Vậy nhưng cô kiên quyết không xao động. Những nụ hôn rải rác vẫn tiếp tục, có điều quyết liệt và dứt khoát hơn khi cô cảm thấy chiếc váy trên người em quá vướng víu. Cô cởi phăng nó ra, cũng không chần chừ mà cởi nốt váy của mình. Ánh đèn vàng hắt lên hai cơ thể trần trụi khắc hoạ từng mảng sáng tối đan xen đầy nghệ thuật. Cứ như đang chiêm ngưỡng tuyệt tác tượng điêu khắc trưng bày nơi bảo tàng. Tâm trí em chộn rộn một xúc cảm phức tạp. Ban đầu là cái cảm giác man mát, tuy nhiên khi cọ xát với tấm thân không mảnh vải che đậy, cái nóng hừng hực lại mạnh mẽ chiếm thế thượng phong. Hai thái cực nóng lạnh tưởng chừng khác biệt đã hoà quyện một cách hoàn hảo. Chỉ trong phút chốc, mọi giác quan của em đặt chân đến một miền đất xa lạ. Miền đất ấy ngập tràn những ân ái, ngập tràn những mê muội, ngập tràn những tình si.

"Chị không phải phu nhân của uỷ viên."

Từng cái hôn chừa lại khoảng trống ngắn ngủi, được cô lấp đầy bằng lời tâm sự êm tựa suối nguồn. Hồn em đang lạc chốn xa xăm nên nghe chữ được chữ mất, hiển nhiên không thể đáp trả. Lý trí giục em mau đẩy cô ra hòng giải thoát cơn bứt rứt, nào ngờ cô càng nhúc nhích thì em càng ghì chặt vòng tay quanh cổ cô. Mọi thứ đều diễn ra trong vô thức.

"Chị là phu nhân của Trần Tiểu Vy."

Đôi môi mê hoặc tìm đến cặp gò bồng đảo, cắn mút như thể thưởng thức một cây kẹo. Vệt đỏ nhàn nhạt dần xuất hiện trên làn da trắng nõn, lấp lánh mê ly dưới ánh đèn huyền bí. Chúng là kết quả của quá trình đánh dấu chủ quyền. Niềm tham lam trong cô bất thần được kích thích dữ dội. Cô muốn chúng xuất hiện nhiều hơn. Cô muốn lũ ong bướm chỉ cần liếc sơ là tự khắc khiếp sợ bay khỏi đoá hoa. Thế rồi vệt đỏ từ từ lan xuống xương sườn, xuống giữa bụng, và dừng lại đột ngột khi gần sát cánh cửa dẫn đến chốn địa đàng.

Cô ngẩng đầu nhìn em chằm chặp. Mắt cô đục ngầu như một mãnh thú hoang dã, còn mắt em mờ mịt trong cơn chếnh choáng, cộng thêm đôi má đỏ bừng. Chẳng khác gì con sâu rượu. Cô chuốc em vào hơi men bằng sự khôn lỏi của một kẻ nắm chắc phần thắng trong trò chơi giường chiếu.

Lý trí bị đánh bại bởi rượu tình. Em ngoan ngoãn gật đầu, và hình ảnh cuối cùng em nhìn thấy trước khi cô khuất sau cánh cửa là nụ cười ranh ma lả lơi.

"Chị chỉ lên xe hoa khi cô dâu là em."

Gạt lớp vải chắn cuối cùng, cô đoạn gác chân em lên vai, vùi đầu vào giữa địa đàng và khám phá lạc thú đê mê. Phần thưởng cho chúa sơn lâm tóm được con mồi là cơ thể xuân thì đầy đậm đà và tươi mới. Cô nhấm nháp tinh hoa một cách khoan thai chứ không vồ vập. Còn cả một buổi tối mà. Trái ngược sự ung dung của cô, em khổ sở cong lưng, miệng bật lên thanh âm thấm đẫm dục tình. Khoái cảm nhuốm lấy hơi thở gấp gáp, hoà tan trong đêm lao xao gió rít. Hai tay em cấu mạnh ga giường nhằm trụ vững, để lại vết nhăn nhúm minh chứng cho tàn dư của cuộc hoan ái.

Bỗng dưng cô không dùng vị giác để cảm nhận ngọt ngào của người con gái nữa, thay vào đó muốn dùng xúc giác. Trước khi luồn kẽ ngón tay qua khối nhớp nháp, cô mơn trớn vùng đùi non, thì thầm:

"Bé à..."

Cô đặt hai chân em xuống và kéo giãn khoảng cách, mặc kệ chúng đang run lẩy bẩy như đèn lồng trước gió.

"Rên mạnh lên cho chị nghe..."

Dứt lời, ngón trỏ cô len sâu vào nụ hoa, ve vuốt cánh hoa xung quanh hẵng còn e ấp thẹn thùng chẳng dám bung nở. Dưới tác động nghịch ngợm, cánh hoa bắt đầu rũ bỏ chiếc áo hồng. Bí mật được vén một cách thanh thoát, hé lộ một hạt đậu không còn đường nào nấp. Giây phút trông thấy cái thứ xinh xắn kia, cô len thêm đầu ngón giữa rồi miệt mài săn sóc. Bản thân đã mắc kẹt trong cái bẫy cô tỉ mẩn giăng ra, em rơi vào thế vô phương, đành bất lực cào những đường ngoằn ngoèo lên sống lưng cô. Ấy vậy mà một khi niềm vui xác thịt ập đến, em lại tha thiết mắc kẹt trong bẫy mãi. Cử động gia tốc của hai ngón tay kéo em từ đỉnh núi lên chín tầng mây xanh. Bốn bức tường lần lượt vọng lên tràng nức nở như một cái tát nghiệt ngã. Tâm khảm em thổn thức mười phần ngượng: ba phần vì âm thanh sặc mùi dung tục, mười phần vì chính mình đang tự giác dang rộng bắp đùi.

"Ch... chậm... chậm lại! Tiên!"

"Tập trung."

Phó mặc theo dòng chảy thời gian, em chẳng còn đếm nổi số lần hạt đậu nhảy múa cùng những thăng hoa nữa. Em chỉ biết rằng hết lần này sang lần khác, sẽ có một giai đoạn không khí bất thình lình bị rút cạn nhưng rồi chóng quay về. Khi ấy em đón lấy ô xi trong cơn thở dốc, nghỉ ngơi chưa bao lâu thì lại bồng bềnh miền thiên thai tiếp.

Trò chơi giường chiếu chỉ chấm dứt khi cô trườn lên phía trên, mềm dẻo hệt một chú mèo. Cô nối môi mình vào môi em, mút mát, gặm nhấm, tấu lên khúc ca êm đềm cùng tiếng sột soạt của mền gối. Nhịp thở dồn dập dần trở về quỹ đạo cũ, giai điệu đều đều vang lên cũng là lúc con ngươi em lim dim. Mệt nhoài, ý thức em lịm đi, nằm trơ ra không khác gì khúc gỗ. Cô cũng uể oải chẳng kém là bao, song thay vì đánh một giấc đến sáng thì lại mân mê làn tóc của người bên cạnh. Như thể muốn níu giữ chút ấm áp còn vương. Như thể say đắm hương vị của phút giây vừa qua. Như thể mong vĩnh viễn chìm trong hoang tàn của trò chơi. Như thể tìm cách xua cái nỗi trống trải. Như thể sợ em bỏ rơi mình trong đêm...

Hôm sau, cô và em cùng lên công ty. Một người ăn diện mát mẻ và cười tít mang tai, một người khoác áo kín bưng như Hà Nội những ngày đông rét buốt và đằng đằng sát khí.

Đôi mắt tinh tường của Phương Thế dĩ nhiên chú ý sự dị hợm này. Thoạt tiên cậu thắc mắc em chập mạch hay sao mà bận đồ kiểu đó giữa Sài Gòn oi nồng, tuy nhiên khi trông thấy em hở tí là gà gật đồng thời đi đứng nhọc nhằn, đầu óc cậu chính thức được khai sáng.

Vậy nên cậu đợi đến khi phòng họp chỉ còn ba người thì lân la lại gần hai nàng hậu, thủ thỉ khả ố:

"Giỏi quá, ăn vặt ngập họng vẫn nhớ 'tập thể dục'! Chắc sợ tăng cân vù vù nên 'tập' mạnh lắm hả?"

Cô giả vờ tặng cậu cái bạt tai, còn em thì đầu bốc khói xèo xèo, trong lòng chỉ muốn chém hết cả hai con người.

Thúc Tiến! Hãy đợi đó! Tiểu Vỹ nhất định sẽ trả thù!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me