Tieu Ca Nhi Xuyen Ve Hien Dai Ga Vao Hao Mon
"Hựu Hựu? Ba đã về rồi." Thư Uyển đặt vali xuống, ngồi ở cửa thay giày. Nghe tiếng bước chân quen thuộc, đôi mắt cậu cong cong, ngẩng đầu lên, trong dự cảm đã biết rõ, nhưng vẫn cố ý hỏi:
"Anh không phải nói tối nay có hẹn ăn cơm bên ngoài sao?"Úc Hằng Chương từ tủ giày lấy ra một đôi dép mới, đặt ngay ngắn bên chân Thư Uyển. Anh ngẩng đầu nhìn cậu, giọng ôn hòa:
"Đợi em về nhà, vẫn quan trọng hơn bất cứ bữa cơm nào.""Anh mua dép mới à? Vậy em với Hựu Hựu đều thay luôn nhé."Thư Uyển mang dép lê hình mèo, đứng cạnh Úc Hằng Chương đang đi dép lê hình chó. Một mèo một cún, nhìn cực kỳ ăn ý. Cậu bật cười, hỏi:"Có phải đáng yêu lắm không?"Úc Hằng Chương bất đắc dĩ. Bốn, năm năm trước, anh tuyệt đối không tưởng tượng nổi có ngày mình cam tâm tình nguyện mang loại dép lê này. Anh đứng dậy, khẽ gật đầu:"Ừ, thật sự rất đáng yêu."Lạch cạch lạch cạch—tiếng chân nhỏ dồn dập vang lên. Một quả "pháo nhỏ" từ phòng trẻ con lao thẳng ra, bổ nhào vào lòng Thư Uyển, giọng lanh lảnh:"Ba ba!""Hựu Hựu, chậm một chút nào." Thư Uyển loạng choạng lùi lại, may mà có Úc Hằng Chương ở phía sau đỡ kịp.Úc Hằng Chương cúi người nhặt đôi dép lê khủng long bị Hựu Hựu đá văng, lông mày hơi nhướng lên, nhìn nhóc con đang treo cứng ngắc trên người Thư Uyển:"Cha đã dặn rồi, không được bổ nhào vào ba ba như vậy."Nhưng Hựu Hựu được gặp ba thì chẳng sợ cảnh cáo của cha. Cậu bé càng ôm chặt hơn, giọng nũng nịu:"Bởi vì Hựu Hựu nhớ ba, muốn ba mau mau ôm con mà~"Úc Hằng Chương híp mắt: "Con có biết mình nặng lắm rồi không?""Dù sao cũng nhẹ hơn cha." Hựu Hựu bẹp một cái hôn lên má Thư Uyển, đắc ý nói: "Ba ôm không nổi cha, nhưng vẫn ôm nổi Hựu Hựu nha!"Úc Hằng Chương: "......"Thư Uyển bị nhóc con làm cho bật cười. Cậu ôm Hựu Hựu lên, ước lượng thử:"Đúng là nặng hơn rồi. Nhưng mà, baa vẫn ôm được. Nhân lúc ba còn bế nổi Hựu Hựu, phải tranh thủ cho ba ôm nhiều hơn chứ, đúng không nào?""Dạ!" Hựu Hựu ngoan ngoãn gật đầu, nhưng còn không quên ghé vai ba làm mặt quỷ trêu cha.Cả nhà ba người ôm nhau ngồi xuống sofa. Úc Hằng Chương lắc đầu, đặt đôi dép khủng long nhỏ sang một bên:"Em đừng nuông chiều nhóc quá.""Ba ba, hôm qua con còn xem ba trong lễ trao giải đó!" Hựu Hựu ôm cổ Thư Uyển, vui vẻ reo lên, "Ba trên TV siêu đẹp, siêu lợi hại, là người sáng nhất sân khấu luôn! Mọi người đều vỗ tay cho ba, con cũng vỗ tay nữa nha!""Cảm ơn Hựu Hựu." Thư Uyển cười, hôn lên má con trai.Úc Hằng Chương đưa một cốc nước đặt lên bàn. Hựu Hựu liếc thấy, rụt rụt trong lòng ba, rồi thì thầm:"Cha cũng vỗ tay.""Thật sao?" Thư Uyển ngẩng lên nhìn Úc Hằng Chương, ánh mắt ôn nhu, "Vậy cũng cảm ơn anh."Úc Hằng Chương dứt khoát bế Hựu Hựu từ lòng Thư Uyển sang, hỏi:"Thế sao lúc nói đến cha thì lại nhỏ giọng thế hả?""Hừ!" Hựu Hựu quay mặt đi, chu môi, "Bởi vì tối qua cha gọi video cho ba, lại không gọi con.""Lúc ấy con ngủ rồi. Cha gọi mấy lần, nhưng chính con không tỉnh." Úc Hằng Chương mặt không đổi sắc, nghiêm túc "lừa" nhóc con."Có thật không ạ?" Hựu Hựu nghi hoặc quay đầu."Đúng." Úc Hằng Chương chắc nịch.Hựu Hựu vốn chẳng nhớ rõ mình ngủ khi nào, cũng chẳng biết cha có gọi hay không. Chỉ biết sáng nay cha bảo tối nay ba sẽ về, chắc chắn là cha đã lén gọi điện cho ba rồi.Sau một hồi phân vân, nhóc miễn cưỡng gật gù:"Thôi được, lần này không trách cha. Là Hựu Hựu tự mình ngủ mất."Rồi lại trề môi, không cam lòng, quay sang méc với ba:"Nhưng mà ba ơi, hôm qua lúc xem TV, cha vừa thấy ba bước ra là cười suốt, mắt cong cong, nhìn chằm chằm vào ba thôi. Đến khi ba phát biểu, cha còn rơi mấy hạt ngọc trai nhỏ nữa... Đây là lần đầu con thấy cha khóc đó nha..."Chưa kịp nói hết, miệng nhóc đã bị Úc Hằng Chương nhanh chóng che lại:"Đủ rồi.""Tiên sinh?" – Thư Uyển kinh ngạc, không ngờ chỉ vì một câu nói của mình mà Úc Hằng Chương lại rơi nước mắt.Úc Hằng Chương lúng túng ho khan một tiếng, nghiêng đầu nói:
"Là Hựu Hựu nhìn nhầm thôi.""Không có đâu!" Thư Hựu Hựu nghiêm túc gỡ bàn tay đang che mặt mình xuống, từng chữ rõ ràng:
"Hựu Hựu thấy rồi, cha khóc...""Thư Hựu Hựu!" Úc tổng lập tức lại che miệng nhóc con, thấp giọng uy hiếp:
"Con mà nói bậy nữa, lần sau cha không cho con gọi điện cho ba đâu!"Thư Hựu Hựu mở to đôi mắt long lanh vô tội nhìn chằm chằm Úc Hằng Chương, chớp chớp mắt ra vẻ rất ngoan.Úc tổng thử buông tay, quả nhiên nhóc không la lên nữa. Nhưng ngay sau đó, Hựu Hựu nhỏ giọng nói:
"Cha, con không nói bậy đâu. Cha thả con xuống đi.""Thả xuống cũng được, nhưng không được chạy nhào vào ba con nữa. Ba mới về, để ba nghỉ ngơi một chút." Úc Hằng Chương vừa dặn vừa đặt con xuống đất.Không ngờ vừa buông ra, Hựu Hựu đã "lộc cộc" chạy thẳng đến bên Thư Uyển, níu chặt tay áo ba, bắt đầu... cáo trạng:
"Oa oa oa! Ba ơi! Cha không cho con gọi điện cho ba! Cha bắt nạt con! Cha khóc rớt hạt châu nhỏ, con thấy hết rồi!!"Úc Hằng Chương: "......"Đúng là không thể tin nổi tiểu quỷ này. Từ nhỏ đã có hai bộ mặt, nhất là trước mặt ba, trở mặt nhanh hơn lật sách.Thư Uyển vội ôm con vào lòng, dỗ dành:
"Cha chỉ hù con thôi. Giờ ba về rồi, đâu cần gọi điện nữa, có phải không?"
"Ngày mai không phải đã hẹn đi xem phim sao? Khóc sưng mắt thì còn xem gì được nữa?"Nghe đến xem phim, Hựu Hựu lập tức quên khóc, đôi mắt sáng rực:
"Thật sự đi rạp chiếu phim sao, ba?""Thật chứ." Thư Uyển bật cười, điểm nhẹ vào trán con:
"Ngày mai là sinh nhật Hựu Hựu, ba đã hứa rồi. Muốn gì cha và ba ba cũng sẽ giúp thực hiện.""Vậy... ngày mai con với ba đi 'thế giới hai người ', để cha ở nhà được không?"Úc Hằng Chương: "......"Anh suýt bật cười vì tức, nhíu mày:
"Con có biết 'thế giới hai người 'là gì mà cứ đòi?""Là chỉ hai người ở bên nhau, không ai quấy rầy." Hựu Hựu lém lỉnh trả lời. "Chú Trần bảo, vì cha thích ba, nên muốn có 'thế giới hai người '. Nhưng con cũng thích ba, con cũng muốn có 'thế giới hai người ' với ba!"Úc Hằng Chương gõ nhẹ lên đầu con:
"Thế sao không chịu cùng cha?""Ngày nào con chẳng ở cùng cha. Nhưng cha cứ lén đi sa mạc thăm ba, không thèm cho con đi." Hựu Hựu bĩu môi. "Ba ba với cha có thế giới hai người , thì con cũng phải có chứ!"Úc Hằng Chương: "......"
Quả nhiên... thằng bé nhớ dai thật.Thư Uyển thương con, dịu dàng dỗ:
"Ba quay xong phim này sẽ ở nhà với con thật lâu. Ngày mai để cha đi cùng nhé? Ba ba và cha cùng tổ chức sinh nhật cho Hựu Hựu."Ngẫm nghĩ một lát, nhóc con mới rộng lượng gật đầu:
"Được rồi. Nhưng cha phải hứa lần sau không được bỏ con ở nhà, con cũng muốn đi thăm ba cơ!"Thư Uyển nhìn con, vừa thương vừa xót. Cậu khẽ liếc Úc Hằng Chương.Úc tổng không thể làm gì khác ngoài gật đầu:
"...... Được rồi."Ngay lập tức, Hựu Hựu cười tươi như mặt trời nhỏ, hôn chụt vào má ba:
"Ba là nhất!"Úc Hằng Chương ghé sát, giả vờ uất ức:
"Rõ ràng ta cũng đồng ý, sao chỉ khen ba mà không khen cha? Con thiên vị quá rồi."Hựu Hựu: "......"
Con không thèm đôi co.Thư Uyển bật cười, hôn nhẹ lên má Úc Hằng Chương, thì thầm:
"Tiên sinh cũng là nhất."......Ngày hôm sau, cả ba xuất hiện trước rạp chiếu phim trong trung tâm thương mại. Người đi lại tấp nập, Thư Uyển đeo khẩu trang, dắt Hựu Hựu lướt qua tấm poster quảng bá phim 《Hạ Sinh》.Hựu Hựu chợt níu tay ba, chỉ vào màn hình nơi Hạ Minh Duyệt đang xuất hiện:
"Ba, con muốn xem cái này.""Không phải Hựu Hựu bảo muốn xem phim 'Đội chó cứu hộ' sao?" Thư Uyển ngồi xổm xuống hỏi. "Cha còn đang đổi vé rồi."Nhóc nhìn poster phim hoạt hình, lại ngó màn hình có Thư Uyển, đôi mắt long lanh:
"... Nhưng con cũng muốn xem ba nữa.""Lần này xem 'Đội chó cứu hộ', lần sau ba dẫn con đi xem phim của ba nhé?" Thư Uyển dắt con tránh khỏi chỗ đông người.Hựu Hựu ngoan ngoãn gật đầu, lại hỏi nhỏ:
"Lần sau mình cũng đến rạp chiếu phim sao?""Ừ... Hựu Hựu không thích phòng chiếu phim trong nhà sao?""Thích thì thích, nhưng trong nhà chỉ có con, ba ba với cha. Con muốn cùng mọi người cùng nhau xem, nghe họ khen ba diễn giỏi, còn được ăn bắp rang với Coca!"Thư Uyển bật cười, cạo nhẹ mũi con:
"Ta thấy rõ ràng con chỉ muốn trộm uống Coca của cha thôi.""Không có đâu ạ!" – Nhóc lè lưỡi, che mũi chối bay chối biến.Khi phim bắt đầu, Hựu Hựu nhanh chóng bị cuốn hút, còn lập tức kết bạn với một cậu bé ngồi cạnh, tranh luận xem chú chó nào lợi hại hơn.Trong phòng chiếu phim ồn ào tiếng trẻ con ríu rít, Thư Uyển nghiêng đầu thì thầm với Úc Hằng Chương:
"Hựu Hựu đến tuổi nên có bạn bè rồi. Ngày thường chúng ta không ở nhà, chỉ có dì chăm, nó chắc chắn cũng cô đơn. Thật ra lần này em định dẫn nó đi công viên giải trí, nhưng lại bị paparazzi bám riết vì chuyện giải thưởng..."Úc Hằng Chương nắm chặt tay Thư Uyển:
"Đó là lỗi của paparazzi."Anh dừng một chút rồi nói tiếp:
"Nếu muốn cho Hựu Hựu một tuổi thơ bình thường, thì việc bị truyền thông chú ý là không tránh khỏi. Chúng ta không thể mãi giấu con. Sinh nhật chẳng dám tổ chức tiệc, đi chơi cũng phải lén lút. Đằng nào Hựu Hựu cũng ba tuổi rồi, cũng nên đi nhà trẻ."Thư Uyển lặng im một lát, rồi khẽ gật:
"Cũng đúng, chỉ là... tốt nhất đừng để chụp rõ mặt Hựu Hựu. Để em báo trước cho Từ ca một tiếng.""Yên tâm, truyền thông chính thống sẽ biết chừng mực. Paparazzi thì có cách xử lý." Úc Hằng Chương cười nhẹ. "À, vừa hay tối mai Thế Gia Hào có tiệc từ thiện trên du thuyền. Muốn đi không? Cả nhà ba người cùng nhau.""Thế Gia Hào?" Thư Uyển chợt nhớ ra: "Là chiếc du thuyền định kỳ bốn năm trước đúng không?""Ừ." – Ánh mắt Úc Hằng Chương dịu dàng. – "Lần trước nghe nói em toàn ở trong phòng, chưa từng ra boong xem biển. Lần này có muốn ra ngắm không?"Thư Uyển nhớ lại lần đầu bước chân lên boong tàu, cảnh tượng ấy khiến cậu xúc động mãi.Cậu siết chặt tay Úc Hằng Chương, khẽ gật đầu:
"Muốn."
"Anh không phải nói tối nay có hẹn ăn cơm bên ngoài sao?"Úc Hằng Chương từ tủ giày lấy ra một đôi dép mới, đặt ngay ngắn bên chân Thư Uyển. Anh ngẩng đầu nhìn cậu, giọng ôn hòa:
"Đợi em về nhà, vẫn quan trọng hơn bất cứ bữa cơm nào.""Anh mua dép mới à? Vậy em với Hựu Hựu đều thay luôn nhé."Thư Uyển mang dép lê hình mèo, đứng cạnh Úc Hằng Chương đang đi dép lê hình chó. Một mèo một cún, nhìn cực kỳ ăn ý. Cậu bật cười, hỏi:"Có phải đáng yêu lắm không?"Úc Hằng Chương bất đắc dĩ. Bốn, năm năm trước, anh tuyệt đối không tưởng tượng nổi có ngày mình cam tâm tình nguyện mang loại dép lê này. Anh đứng dậy, khẽ gật đầu:"Ừ, thật sự rất đáng yêu."Lạch cạch lạch cạch—tiếng chân nhỏ dồn dập vang lên. Một quả "pháo nhỏ" từ phòng trẻ con lao thẳng ra, bổ nhào vào lòng Thư Uyển, giọng lanh lảnh:"Ba ba!""Hựu Hựu, chậm một chút nào." Thư Uyển loạng choạng lùi lại, may mà có Úc Hằng Chương ở phía sau đỡ kịp.Úc Hằng Chương cúi người nhặt đôi dép lê khủng long bị Hựu Hựu đá văng, lông mày hơi nhướng lên, nhìn nhóc con đang treo cứng ngắc trên người Thư Uyển:"Cha đã dặn rồi, không được bổ nhào vào ba ba như vậy."Nhưng Hựu Hựu được gặp ba thì chẳng sợ cảnh cáo của cha. Cậu bé càng ôm chặt hơn, giọng nũng nịu:"Bởi vì Hựu Hựu nhớ ba, muốn ba mau mau ôm con mà~"Úc Hằng Chương híp mắt: "Con có biết mình nặng lắm rồi không?""Dù sao cũng nhẹ hơn cha." Hựu Hựu bẹp một cái hôn lên má Thư Uyển, đắc ý nói: "Ba ôm không nổi cha, nhưng vẫn ôm nổi Hựu Hựu nha!"Úc Hằng Chương: "......"Thư Uyển bị nhóc con làm cho bật cười. Cậu ôm Hựu Hựu lên, ước lượng thử:"Đúng là nặng hơn rồi. Nhưng mà, baa vẫn ôm được. Nhân lúc ba còn bế nổi Hựu Hựu, phải tranh thủ cho ba ôm nhiều hơn chứ, đúng không nào?""Dạ!" Hựu Hựu ngoan ngoãn gật đầu, nhưng còn không quên ghé vai ba làm mặt quỷ trêu cha.Cả nhà ba người ôm nhau ngồi xuống sofa. Úc Hằng Chương lắc đầu, đặt đôi dép khủng long nhỏ sang một bên:"Em đừng nuông chiều nhóc quá.""Ba ba, hôm qua con còn xem ba trong lễ trao giải đó!" Hựu Hựu ôm cổ Thư Uyển, vui vẻ reo lên, "Ba trên TV siêu đẹp, siêu lợi hại, là người sáng nhất sân khấu luôn! Mọi người đều vỗ tay cho ba, con cũng vỗ tay nữa nha!""Cảm ơn Hựu Hựu." Thư Uyển cười, hôn lên má con trai.Úc Hằng Chương đưa một cốc nước đặt lên bàn. Hựu Hựu liếc thấy, rụt rụt trong lòng ba, rồi thì thầm:"Cha cũng vỗ tay.""Thật sao?" Thư Uyển ngẩng lên nhìn Úc Hằng Chương, ánh mắt ôn nhu, "Vậy cũng cảm ơn anh."Úc Hằng Chương dứt khoát bế Hựu Hựu từ lòng Thư Uyển sang, hỏi:"Thế sao lúc nói đến cha thì lại nhỏ giọng thế hả?""Hừ!" Hựu Hựu quay mặt đi, chu môi, "Bởi vì tối qua cha gọi video cho ba, lại không gọi con.""Lúc ấy con ngủ rồi. Cha gọi mấy lần, nhưng chính con không tỉnh." Úc Hằng Chương mặt không đổi sắc, nghiêm túc "lừa" nhóc con."Có thật không ạ?" Hựu Hựu nghi hoặc quay đầu."Đúng." Úc Hằng Chương chắc nịch.Hựu Hựu vốn chẳng nhớ rõ mình ngủ khi nào, cũng chẳng biết cha có gọi hay không. Chỉ biết sáng nay cha bảo tối nay ba sẽ về, chắc chắn là cha đã lén gọi điện cho ba rồi.Sau một hồi phân vân, nhóc miễn cưỡng gật gù:"Thôi được, lần này không trách cha. Là Hựu Hựu tự mình ngủ mất."Rồi lại trề môi, không cam lòng, quay sang méc với ba:"Nhưng mà ba ơi, hôm qua lúc xem TV, cha vừa thấy ba bước ra là cười suốt, mắt cong cong, nhìn chằm chằm vào ba thôi. Đến khi ba phát biểu, cha còn rơi mấy hạt ngọc trai nhỏ nữa... Đây là lần đầu con thấy cha khóc đó nha..."Chưa kịp nói hết, miệng nhóc đã bị Úc Hằng Chương nhanh chóng che lại:"Đủ rồi.""Tiên sinh?" – Thư Uyển kinh ngạc, không ngờ chỉ vì một câu nói của mình mà Úc Hằng Chương lại rơi nước mắt.Úc Hằng Chương lúng túng ho khan một tiếng, nghiêng đầu nói:
"Là Hựu Hựu nhìn nhầm thôi.""Không có đâu!" Thư Hựu Hựu nghiêm túc gỡ bàn tay đang che mặt mình xuống, từng chữ rõ ràng:
"Hựu Hựu thấy rồi, cha khóc...""Thư Hựu Hựu!" Úc tổng lập tức lại che miệng nhóc con, thấp giọng uy hiếp:
"Con mà nói bậy nữa, lần sau cha không cho con gọi điện cho ba đâu!"Thư Hựu Hựu mở to đôi mắt long lanh vô tội nhìn chằm chằm Úc Hằng Chương, chớp chớp mắt ra vẻ rất ngoan.Úc tổng thử buông tay, quả nhiên nhóc không la lên nữa. Nhưng ngay sau đó, Hựu Hựu nhỏ giọng nói:
"Cha, con không nói bậy đâu. Cha thả con xuống đi.""Thả xuống cũng được, nhưng không được chạy nhào vào ba con nữa. Ba mới về, để ba nghỉ ngơi một chút." Úc Hằng Chương vừa dặn vừa đặt con xuống đất.Không ngờ vừa buông ra, Hựu Hựu đã "lộc cộc" chạy thẳng đến bên Thư Uyển, níu chặt tay áo ba, bắt đầu... cáo trạng:
"Oa oa oa! Ba ơi! Cha không cho con gọi điện cho ba! Cha bắt nạt con! Cha khóc rớt hạt châu nhỏ, con thấy hết rồi!!"Úc Hằng Chương: "......"Đúng là không thể tin nổi tiểu quỷ này. Từ nhỏ đã có hai bộ mặt, nhất là trước mặt ba, trở mặt nhanh hơn lật sách.Thư Uyển vội ôm con vào lòng, dỗ dành:
"Cha chỉ hù con thôi. Giờ ba về rồi, đâu cần gọi điện nữa, có phải không?"
"Ngày mai không phải đã hẹn đi xem phim sao? Khóc sưng mắt thì còn xem gì được nữa?"Nghe đến xem phim, Hựu Hựu lập tức quên khóc, đôi mắt sáng rực:
"Thật sự đi rạp chiếu phim sao, ba?""Thật chứ." Thư Uyển bật cười, điểm nhẹ vào trán con:
"Ngày mai là sinh nhật Hựu Hựu, ba đã hứa rồi. Muốn gì cha và ba ba cũng sẽ giúp thực hiện.""Vậy... ngày mai con với ba đi 'thế giới hai người ', để cha ở nhà được không?"Úc Hằng Chương: "......"Anh suýt bật cười vì tức, nhíu mày:
"Con có biết 'thế giới hai người 'là gì mà cứ đòi?""Là chỉ hai người ở bên nhau, không ai quấy rầy." Hựu Hựu lém lỉnh trả lời. "Chú Trần bảo, vì cha thích ba, nên muốn có 'thế giới hai người '. Nhưng con cũng thích ba, con cũng muốn có 'thế giới hai người ' với ba!"Úc Hằng Chương gõ nhẹ lên đầu con:
"Thế sao không chịu cùng cha?""Ngày nào con chẳng ở cùng cha. Nhưng cha cứ lén đi sa mạc thăm ba, không thèm cho con đi." Hựu Hựu bĩu môi. "Ba ba với cha có thế giới hai người , thì con cũng phải có chứ!"Úc Hằng Chương: "......"
Quả nhiên... thằng bé nhớ dai thật.Thư Uyển thương con, dịu dàng dỗ:
"Ba quay xong phim này sẽ ở nhà với con thật lâu. Ngày mai để cha đi cùng nhé? Ba ba và cha cùng tổ chức sinh nhật cho Hựu Hựu."Ngẫm nghĩ một lát, nhóc con mới rộng lượng gật đầu:
"Được rồi. Nhưng cha phải hứa lần sau không được bỏ con ở nhà, con cũng muốn đi thăm ba cơ!"Thư Uyển nhìn con, vừa thương vừa xót. Cậu khẽ liếc Úc Hằng Chương.Úc tổng không thể làm gì khác ngoài gật đầu:
"...... Được rồi."Ngay lập tức, Hựu Hựu cười tươi như mặt trời nhỏ, hôn chụt vào má ba:
"Ba là nhất!"Úc Hằng Chương ghé sát, giả vờ uất ức:
"Rõ ràng ta cũng đồng ý, sao chỉ khen ba mà không khen cha? Con thiên vị quá rồi."Hựu Hựu: "......"
Con không thèm đôi co.Thư Uyển bật cười, hôn nhẹ lên má Úc Hằng Chương, thì thầm:
"Tiên sinh cũng là nhất."......Ngày hôm sau, cả ba xuất hiện trước rạp chiếu phim trong trung tâm thương mại. Người đi lại tấp nập, Thư Uyển đeo khẩu trang, dắt Hựu Hựu lướt qua tấm poster quảng bá phim 《Hạ Sinh》.Hựu Hựu chợt níu tay ba, chỉ vào màn hình nơi Hạ Minh Duyệt đang xuất hiện:
"Ba, con muốn xem cái này.""Không phải Hựu Hựu bảo muốn xem phim 'Đội chó cứu hộ' sao?" Thư Uyển ngồi xổm xuống hỏi. "Cha còn đang đổi vé rồi."Nhóc nhìn poster phim hoạt hình, lại ngó màn hình có Thư Uyển, đôi mắt long lanh:
"... Nhưng con cũng muốn xem ba nữa.""Lần này xem 'Đội chó cứu hộ', lần sau ba dẫn con đi xem phim của ba nhé?" Thư Uyển dắt con tránh khỏi chỗ đông người.Hựu Hựu ngoan ngoãn gật đầu, lại hỏi nhỏ:
"Lần sau mình cũng đến rạp chiếu phim sao?""Ừ... Hựu Hựu không thích phòng chiếu phim trong nhà sao?""Thích thì thích, nhưng trong nhà chỉ có con, ba ba với cha. Con muốn cùng mọi người cùng nhau xem, nghe họ khen ba diễn giỏi, còn được ăn bắp rang với Coca!"Thư Uyển bật cười, cạo nhẹ mũi con:
"Ta thấy rõ ràng con chỉ muốn trộm uống Coca của cha thôi.""Không có đâu ạ!" – Nhóc lè lưỡi, che mũi chối bay chối biến.Khi phim bắt đầu, Hựu Hựu nhanh chóng bị cuốn hút, còn lập tức kết bạn với một cậu bé ngồi cạnh, tranh luận xem chú chó nào lợi hại hơn.Trong phòng chiếu phim ồn ào tiếng trẻ con ríu rít, Thư Uyển nghiêng đầu thì thầm với Úc Hằng Chương:
"Hựu Hựu đến tuổi nên có bạn bè rồi. Ngày thường chúng ta không ở nhà, chỉ có dì chăm, nó chắc chắn cũng cô đơn. Thật ra lần này em định dẫn nó đi công viên giải trí, nhưng lại bị paparazzi bám riết vì chuyện giải thưởng..."Úc Hằng Chương nắm chặt tay Thư Uyển:
"Đó là lỗi của paparazzi."Anh dừng một chút rồi nói tiếp:
"Nếu muốn cho Hựu Hựu một tuổi thơ bình thường, thì việc bị truyền thông chú ý là không tránh khỏi. Chúng ta không thể mãi giấu con. Sinh nhật chẳng dám tổ chức tiệc, đi chơi cũng phải lén lút. Đằng nào Hựu Hựu cũng ba tuổi rồi, cũng nên đi nhà trẻ."Thư Uyển lặng im một lát, rồi khẽ gật:
"Cũng đúng, chỉ là... tốt nhất đừng để chụp rõ mặt Hựu Hựu. Để em báo trước cho Từ ca một tiếng.""Yên tâm, truyền thông chính thống sẽ biết chừng mực. Paparazzi thì có cách xử lý." Úc Hằng Chương cười nhẹ. "À, vừa hay tối mai Thế Gia Hào có tiệc từ thiện trên du thuyền. Muốn đi không? Cả nhà ba người cùng nhau.""Thế Gia Hào?" Thư Uyển chợt nhớ ra: "Là chiếc du thuyền định kỳ bốn năm trước đúng không?""Ừ." – Ánh mắt Úc Hằng Chương dịu dàng. – "Lần trước nghe nói em toàn ở trong phòng, chưa từng ra boong xem biển. Lần này có muốn ra ngắm không?"Thư Uyển nhớ lại lần đầu bước chân lên boong tàu, cảnh tượng ấy khiến cậu xúc động mãi.Cậu siết chặt tay Úc Hằng Chương, khẽ gật đầu:
"Muốn."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me