Tiểu Ca Nhi Xuyên Về Hiện Đại, Gả Vào Hào Môn
Chương 52
Lưu phủ đại trạch cũng nuôi chó, là giống chó sói, nuôi những hai con. Khi chân Lưu Ngạo Nhân còn chưa tàn phế, thường dẫn chúng lên núi Xuân Hương đi săn.Về sau khi chủ nhân bị tật chân, hai con chó ấy cũng không còn được cho lên núi vận động. Bị nhốt trong sân, tinh lực quá dư thừa, cứ phá phách khắp nơi, đến mức đám hạ nhân cũng không ai dám chọc vào.Thư Uyển vốn dĩ không hề sợ chó. Cậu từng rất thích những con vật nhỏ lông xù mềm mại. Khi còn sống cùng cha, có lần còn nhặt được một con chó con bị mất mẹ, hai cha con chăm chút nuôi vài ngày, chú chó nhỏ ấy vừa mềm mại vừa lanh lợi, đáng yêu vô cùng.Nhưng nhà nghèo, cha cậu thật sự không đủ sức chăm lo thêm cho một sinh mạng nhỏ, nên đành mang cho nhà bên cạnh.Chó sói trong phủ họ Lưu thì hoàn toàn khác — không phải loại chó con chỉ biết cắn gấu quần nũng nịu. Chúng được nuôi bằng thịt tươi quanh năm, bộ lông bóng mượt, mỗi con đứng thẳng lên cũng cao ngang nửa người. Mỗi khi há miệng gầm gừ, hàm răng nhọn như dao, nhìn thôi cũng biết đủ sức xé cổ con mồi chỉ bằng một cú cắn. Thư Uyển từng bị nhốt vào chuồng chó. Đó là một cách trừng phạt cậu "không nghe lời".Trong bóng tối, chỉ có đôi mắt của hai con chó lóe lên ánh sáng mờ ảo, chúng nhìn chằm chằm vào cậu— người bị kéo vào lãnh địa của chúng — như thể đang âm thầm đánh giá xem cậu có phải là con mồi hay không.Tiếng gầm gừ trầm thấp từ trong cổ họng bọn chúng lăn ra từng tiếng một. Thư Uyển co người lại, nép sát vào một góc, nước mắt rơi xuống không kiểm soát nổi.Chó là loài động vật thông minh, chúng nhanh chóng nhận ra kẻ trước mặt là người yếu đuối, dễ bị bắt nạt. Một tiếng sủa vang lên, như mũi tên rời cung, cả hai con đồng loạt lao vút ra.Thư Uyển hét to một tiếng, ôm chặt lấy đầu.Dây xích kim loại ma sát với cọc sắt phát ra âm thanh chói tai. Hồi lâu, Thư Uyển vẫn còn run lẩy bẩy mới dám khẽ hé mắt. Hai con chó ấy đang gắng sức giật cổ, cố vùng ra khỏi vòng xích, tru lên từng tiếng gầm gừ hướng về phía cậu, khoảng cách chưa đầy ba thước."Thư Uyển?... Thư Uyển?"Cậu chợt hoàn hồn lại, sắc mặt trắng bệch. Đạo diễn thấy vậy, lo lắng hỏi:
"Làm sao vậy? Cậu sợ chó à?""... À... Vâng." Thư Uyển bị ánh mắt của con chó dán chặt vào người, lòng bàn chân như mọc rễ, hoàn toàn không dám cử động.Tuy cậu không nói rõ, nhưng biểu cảm đầy hoảng loạn đã đủ cho thấy tình hình. Mạnh Huy Viễn tiến lên, tùy tiện xoa đầu con chó, nhẹ giọng trấn an:
"Không sao đâu, nó ngoan lắm, không cắn người đâu. Sờ vào cũng được."Thư Uyển khẽ hỏi:
"Con chó này... lát nữa quay phim sẽ phải dùng sao?""Chỉ cần một cảnh quay thôi, sẽ buộc dây lại, không đến gần em được đâu. Dù gì nó cũng là chó săn, không ai dám thả ra thật đâu." Mạnh Huy Viễn thấy sắc mặt cậu quá tệ, hơi do dự rồi nói:
"Cậu từng bị chó cắn à? Sao trông cứng đờ vậy? Nếu không ổn thì nói sớm, không cần dùng cảnh với chó nữa."Thư Uyển cố gắng tự trấn an, đưa ánh mắt trở lại nhìn con chó.Con chó sói được huấn luyện đang được huấn luyện viên nắm dây bên cạnh. Có lẽ nó cũng cảm nhận được cậu đang sợ hãi, nên khẽ rên một tiếng, nằm rạp xuống đất, đặt cằm lên móng vuốt, đôi mắt đen bóng ươn ướt ngước lên nhìn cậu đầy tội nghiệp.Bộ dạng ngoan ngoãn của chú chó khiến bả vai Thư Uyển buông lỏng hơn đôi chút. Cậu không ngừng nhắc nhở chính mình: đây không phải là chó của Lưu phủ , nó rất thân thiện, cũng không xem cậu là con mồi.Thư Uyển lặng lẽ điều chỉnh lại giọng nói, cắn răng nói:
"Không sao, tôi có thể quay.""Được!" Mạnh Huy Viễn vui vẻ gật đầu, còn đặc biệt dặn dò huấn luyện viên thêm mấy câu, bảo anh ta nhất định phải kiểm soát tốt khoảng cách của con chó, sau đó mới quay lại sắp xếp các bộ phận chuẩn bị bắt đầu quay chiều nay.Cảnh quay này là lúc Nhan Vô Trần lần đầu gặp Lạc Vương. Hai người sẽ quay riêng rẽ, Thư Uyển là người lên trước.Trợ lý đạo diễn hô máy, Thư Uyển ôm đàn cổ bước vào trong khung hình.Nhan Vô Trần một thân một mình chạy nạn đến thị trấn biên cương nhỏ này, dựa vào tài đánh đàn mưu sinh. Nhưng cây cao thì đón gió, nhờ tài cầm cao siêu mà chẳng bao lâu tiếng tăm truyền xa, không ít người lặn lội đến chỉ để nghe một khúc đàn của cậu, cũng vô tình cướp đi sinh ý của người khác.Hôm ấy, Nhan Vô Trần vừa rời khỏi trà lâu, trên đường về nhà thì bất ngờ bị người chặn lại.Một đám lưu manh cải trang thành dân thường vây cậu vào một con hẻm nhỏ. không còn đường lui, ôm đàn lạnh lùng hỏi:
"Các ngươi muốn làm gì?""Ngươi nói xem là làm gì?" Một kẻ trong đó ngậm nhánh cỏ trong miệng, phì một tiếng nhổ ra, giễu cợt: "Ngươi chọc phải người không nên chọc, tự nhận xui xẻo đi!"Nói xong liền tung một cước, đá ngã Nhan Vô Trần xuống đất.Tựa lưng đập mạnh vào tường đất, Thư Uyển vẫn giữ chặt cây đàn trong lòng, làm ra bộ dạng muốn chạy trốn.Cậu vừa mới lảo đảo đứng dậy, cổ đã bị bóp chặt, lại bị ép dán vào tường thật mạnh.Tất cả đều là động tác đã luyện trước, nhìn có vẻ đau nhưng kỳ thực diễn viên động thủ đều đã nắm được độ lực.Gần đây, những kẻ đến gây sự với Nhan Vô Trần ngày càng nhiều. Khóe môi cậu còn vết thương từ vài ngày trước. Tưởng rằng lần này cũng chỉ là một trận dằn mặt, nhưng tên cầm đầu ra tay rất độc, mỗi cú đều đánh thẳng vào thịt. Đàn bị cướp đi, Nhan Vô Trần ngã xuống đất.Cậu chỉ cố né tránh, nhưng ngay khi muốn đứng lên giành lại đàn, một tiếng huýt gió vang lên — một con chó sói lao đến chắn trước đàn, nhe răng thị uy.Thư Uyển tưởng rằng mình có thể khống chế cảm xúc, nhưng khi đối diện ánh mắt hung hăng của con chó sói, sắc mặt cậu lập tức tái nhợt, bước chân khựng lại.Chưa kịp phản ứng, đầu gối đã đau nhói, khi nhận ra thì đã quỳ rạp xuống đất.Dưới ánh máy quay, nhóm diễn viên quần chúng vẫn tiếp tục diễn. Thư Uyển thuận thế bị ấn xuống, vươn tay ra cố chạm vào cây đàn chỉ cách vài mét.Chó sói bị kích thích trong hoàn cảnh nhiều người, ngửa đầu tru lên một tiếng, rồi nhào tới định liếm tay Thư Uyển.Thư Uyển lập tức vùng vẫy, giọng đạo diễn vừa lúc vang lên:
"Cắt!"Các diễn viên quần chúng nhanh chóng tản ra, Thư Uyển lảo đảo lùi về sau, vội vã tránh xa con chó.Chó sói nghiêng đầu nhìn theo, gâu lên một tiếng với Thư Uyển, bị huấn luyện viên kéo lại, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống tại chỗ.Thư Uyển thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới thấy đau ở đầu gối.Vừa rồi không biết ai ra chân quá mạnh, thật sự đá thẳng vào đùi cậu, đầu gối chắc chắn bị bầm tím.Thư Uyển không nói gì, lo lắng nhìn về phía đạo diễn, không chắc có phải vì phản ứng chậm với con chó mà khiến đạo diễn phải cắt cảnh.May mắn không phải vì cậu. Có một diễn viên quần chúng lúc di chuyển đã che mất ống kính. Khi đông người cùng diễn, chuyện bất ngờ xảy ra là bình thường.Nhiếp ảnh đi tới trao đổi lại vị trí với mấy người. Trợ lý tranh thủ chạy đến đỡ lấy Thư Uyển:
"Ca, anh không sao chứ? Em thấy hình như anh thật sự quỳ xuống đất rồi!"Thư Uyển mượn lực đứng lên, xoa xoa đầu gối, lắc đầu:
"Không sao."Cảnh quay tiếp theo bắt đầu. Vẫn là cảnh Nhan Vô Trần bị ấn xuống đất.Tên lưu manh cầm đầu đè lấy tay Nhan Vô Trần đang cố vươn về phía cây đàn, rút ra một con dao găm từ trong áo, hung dữ nói:
"Ca ca biết ngươi sống dựa vào đôi tay này, nhưng hết cách rồi. Ai bảo ngươi chắn đường kiếm cơm của người khác? Ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, ta còn cho ngươi giữ hai ngón tay. Bằng không, cả bàn tay này cũng phế!"Nhan Vô Trần giãy giụa kịch liệt, mấy người gần như không giữ nổi cậu. Cậu quay mặt cắn lên tay tên kia, nghiến răng chửi:
"Mơ đi!"Tên lưu manh tức đến phát điên, tạm gác chuyện chặt gân tay, hô anh em đánh trước rồi tính.Quyền cước dồn dập, Nhan Vô Trần bị ép vào góc tường, cả người cuộn tròn chịu trận.Ánh sáng bị che khuất, chó sói gần đó cũng bắt đầu tru lên đầy kích động. Bóng tối như phủ lấy toàn thân, Thư Uyển nhất thời không phân biệt được bản thân đang ở đâu.Gương mặt đầy ác ý của gia phó Lưu phủ hiện lên ngay trước mắt cậu. Trong căn nhà nhỏ tăm tối ấy, hai con chó dữ nhỏ dãi chực chờ cắn xé cậu thành từng mảnh thịt.Khi đó, cậu từng nghĩ, đời này chỉ còn lại là bóng tối vĩnh viễn.Một tên lưu manh nắm tay Thư Uyển, kéo mạnh cậu dậy, đấm thẳng vào bụng.Cậu khụ khụ một tiếng, nuốt xuống nửa lời kêu đau.Cậu không đứng nổi. Diễn viên quần chúng buông tay, Thư Uyển liền ngồi phịch xuống đất. Người diễn viên kia hoảng loạn quỳ xuống bên cậu, luống cuống nói:
"Thư lão sư, ngài không sao chứ? Tôi... tôi không cố ý mà!""Cắt!"Trợ lý chạy thẳng tới, đẩy diễn viên kia sang bên, đỡ lấy Thư Uyển, cuống quýt hỏi:
"Anh không sao chứ? Bị thương chỗ nào rồi? Có đau không?"Mạnh Huy Viễn cũng vội tới:
"Sao thế này?"Tên diễn viên quần chúng mặt mũi tái xanh, vội vàng giải thích:
"Tôi ra tay mạnh quá, không cẩn thận đánh thật... Thư lão sư, xin lỗi! Ngài... ngài muốn tôi bồi tội thế nào cũng được, hay ngài đánh lại tôi cũng được! Tôi thật sự không cố ý!""Anh này!" Trợ lý lo cho Thư Uyển quá, không còn nghe rõ lời tên kia nữa."...Không sao." Thư Uyển ngẩng đầu, mồ hôi rịn ở thái dương, cậu buông tay đang ôm bụng, ngăn trợ lý lại:
"Tôi không sao, nghỉ một chút là ổn."Cậu quay sang nói với tên diễn viên quần chúng đang cúi đầu rối rít xin lỗi:
"Không sao, cậu không cố ý. Mau đứng dậy đi."Tên kia ngơ ngác một lúc, giọng run rẩy:
"Thư lão sư, ngài... thật sự không sao chứ?""Tôi không sao." Thư Uyển đứng lên, quay sang đạo diễn nói,
"Tiếp tục đi, đừng làm lỡ tiến độ quay."Trợ lý cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng Mạnh Huy Viễn nhanh hơn một bước. Anh nhìn tên diễn viên còn quỳ kia, rồi lại nhìn Thư Uyển đang đứng thẳng, sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn cố kiên cường, cuối cùng cũng không nói gì thêm, gật đầu ra hiệu tiếp tục quay.Cảnh tiếp theo lại bắt đầu.Nhan Vô Trần lại bị ép xuống đất. Cả người đầy dấu chân, vết rách mới trên áo lại thêm một đường. Đầu bị ấn mạnh xuống đất, tên cầm đầu hả hê nói:
"Kêu đi? Sao không kêu nữa?"Một kẻ khác từ phía sau giẫm mạnh lên người cậu.Lần này, Thư Uyển xác định có người cố ý dùng sức, và không chỉ một.Có lẽ vì hot search hôm nay, hoặc chỉ đơn thuần là không ưa cậu.Thư Uyển không biết mục đích của bọn họ là gì, nhưng cậu hiểu rõ, dù có nhận ra cũng không thể nói ra.Nếu cậu nói, bọn họ có thể đổ cho việc nhập vai quá sâu. Nếu cậu kiên quyết truy cứu, thì rất có khả năng sau cùng dư luận sẽ nói cậu ỷ thế hiếp người, có chỗ dựa mà lên mặt trong đoàn phim, không chịu được khổ.Thư Uyển quyết định mặc kệ.Dù sao, cậu cũng đã quen chịu đau. Vết thương nhỏ này không đáng gì, chỉ cần không làm chậm tiến độ, không gây thêm rắc rối cho đoàn phim.Quan trọng nhất, là đừng ảnh hưởng tới Úc Hằng Chương.Với Nhan Vô Trần, cây đàn quan trọng hơn cả tính mạng. Phế tay hay lấy mạng, cũng chẳng khác biệt. Cậu bị dẫm nát giữa bùn đất, nỗi sợ quặn thắt trong lồng ngực, tưởng như không còn chút hy vọng nào nữa.Người đi đường nghe thấy tiếng động từ ngõ nhỏ sớm đã né tránh. Khi Nhan Vô Trần nghĩ mình thật sự sẽ bỏ mạng tại đây, một vạt áo xuất hiện cuối con hẻm.Người ấy không biết đã đứng trong bóng tối nhìn bao lâu, cứ thế lặng lẽ quan sát cậu bị đánh, bị giẫm đạp, cho đến khi bọn họ thật sự muốn phế đi tay của một người cầm sư, hắn mới từ bóng tối bước ra.Tiếng chó tru ngày một dồn dập, Thư Uyển vừa chịu đựng cơn đau, vừa chăm chú nhìn mảnh áo kia, tâm trí bất giác bị kéo về cái chuồng chó chật hẹp năm nào.Lúc đó, Lưu Ngạo Nhân cũng từng như thế — đứng trong bóng tối nhìn cậu bị chó dữ doạ đến run rẩy, nhìn cậu vừa khóc vừa giành giật một bát cơm từ nanh vuốt của chúng.Thư Uyển nói Lạc Vương muốn nhìn thấy Nhan Vô Trần sợ hãi, điều này không có ghi trong kịch bản. Nhưng cậu hiểu được — không phải vì cậu đoán ra tâm tư Lạc Vương, mà vì cậu quá hiểu Lưu Ngạo Nhân.Bọn họ là cùng một loại người — cảnh giác, nhạy cảm, không tin bất kỳ ai. Chỉ khi người khác sợ hãi đến tận xương, họ mới cảm thấy bản thân có thể kiểm soát được tất cả.Dù Nhan Vô Trần không hề vượt giới hạn, Lạc Vương vẫn muốn hủy đi đôi mắt của chàng, cắt đứt giọng nói, biến chàng thành một kẻ tàn phế ngoài đánh đàn ra chẳng còn gì, mới có thể yên tâm giữ cậu bên mình.Dù Thư Uyển chưa từng có ý phản kháng, Lưu Ngạo Nhân vẫn luôn tìm đủ mọi lỗi sai để trách mắng cậu, dựng lên uy thế của hắn.Từ lúc rời khỏi chuồng chó ấy, Thư Uyển đã học được — phải ngoan ngoãn, phải sửa sạch những "thói xấu" mà người Lưu gia không ưa nhìn.Chỉ có ngoan ngoãn nghe lời... mới có thể ít chịu đau một chút.Cát Thụy Thu bước vào ống kính, định mở lời ngăn cản đám côn đồ đang hành hung Nhan Vô Trần. Nhưng chưa kịp cất tiếng, hắn đã phát hiện ra Thư Uyển có gì đó không ổn.Đám diễn viên quần chúng tản ra, lộ ra khuôn mặt Thư Uyển giữa màn hình.Gương mặt cậu lấm lem tro bụi, chan chứa nước mắt, ánh mắt trống rỗng dán chặt vào con chó sói.Tựa như đã hoàn toàn rơi vào cơn sợ hãi của Nhan Vô Trần, cậu vẫn không ngừng lặp lại lời cầu xin tuyệt vọng:"...... Tôi sai rồi, tha cho tôi đi... được không..."
"Làm sao vậy? Cậu sợ chó à?""... À... Vâng." Thư Uyển bị ánh mắt của con chó dán chặt vào người, lòng bàn chân như mọc rễ, hoàn toàn không dám cử động.Tuy cậu không nói rõ, nhưng biểu cảm đầy hoảng loạn đã đủ cho thấy tình hình. Mạnh Huy Viễn tiến lên, tùy tiện xoa đầu con chó, nhẹ giọng trấn an:
"Không sao đâu, nó ngoan lắm, không cắn người đâu. Sờ vào cũng được."Thư Uyển khẽ hỏi:
"Con chó này... lát nữa quay phim sẽ phải dùng sao?""Chỉ cần một cảnh quay thôi, sẽ buộc dây lại, không đến gần em được đâu. Dù gì nó cũng là chó săn, không ai dám thả ra thật đâu." Mạnh Huy Viễn thấy sắc mặt cậu quá tệ, hơi do dự rồi nói:
"Cậu từng bị chó cắn à? Sao trông cứng đờ vậy? Nếu không ổn thì nói sớm, không cần dùng cảnh với chó nữa."Thư Uyển cố gắng tự trấn an, đưa ánh mắt trở lại nhìn con chó.Con chó sói được huấn luyện đang được huấn luyện viên nắm dây bên cạnh. Có lẽ nó cũng cảm nhận được cậu đang sợ hãi, nên khẽ rên một tiếng, nằm rạp xuống đất, đặt cằm lên móng vuốt, đôi mắt đen bóng ươn ướt ngước lên nhìn cậu đầy tội nghiệp.Bộ dạng ngoan ngoãn của chú chó khiến bả vai Thư Uyển buông lỏng hơn đôi chút. Cậu không ngừng nhắc nhở chính mình: đây không phải là chó của Lưu phủ , nó rất thân thiện, cũng không xem cậu là con mồi.Thư Uyển lặng lẽ điều chỉnh lại giọng nói, cắn răng nói:
"Không sao, tôi có thể quay.""Được!" Mạnh Huy Viễn vui vẻ gật đầu, còn đặc biệt dặn dò huấn luyện viên thêm mấy câu, bảo anh ta nhất định phải kiểm soát tốt khoảng cách của con chó, sau đó mới quay lại sắp xếp các bộ phận chuẩn bị bắt đầu quay chiều nay.Cảnh quay này là lúc Nhan Vô Trần lần đầu gặp Lạc Vương. Hai người sẽ quay riêng rẽ, Thư Uyển là người lên trước.Trợ lý đạo diễn hô máy, Thư Uyển ôm đàn cổ bước vào trong khung hình.Nhan Vô Trần một thân một mình chạy nạn đến thị trấn biên cương nhỏ này, dựa vào tài đánh đàn mưu sinh. Nhưng cây cao thì đón gió, nhờ tài cầm cao siêu mà chẳng bao lâu tiếng tăm truyền xa, không ít người lặn lội đến chỉ để nghe một khúc đàn của cậu, cũng vô tình cướp đi sinh ý của người khác.Hôm ấy, Nhan Vô Trần vừa rời khỏi trà lâu, trên đường về nhà thì bất ngờ bị người chặn lại.Một đám lưu manh cải trang thành dân thường vây cậu vào một con hẻm nhỏ. không còn đường lui, ôm đàn lạnh lùng hỏi:
"Các ngươi muốn làm gì?""Ngươi nói xem là làm gì?" Một kẻ trong đó ngậm nhánh cỏ trong miệng, phì một tiếng nhổ ra, giễu cợt: "Ngươi chọc phải người không nên chọc, tự nhận xui xẻo đi!"Nói xong liền tung một cước, đá ngã Nhan Vô Trần xuống đất.Tựa lưng đập mạnh vào tường đất, Thư Uyển vẫn giữ chặt cây đàn trong lòng, làm ra bộ dạng muốn chạy trốn.Cậu vừa mới lảo đảo đứng dậy, cổ đã bị bóp chặt, lại bị ép dán vào tường thật mạnh.Tất cả đều là động tác đã luyện trước, nhìn có vẻ đau nhưng kỳ thực diễn viên động thủ đều đã nắm được độ lực.Gần đây, những kẻ đến gây sự với Nhan Vô Trần ngày càng nhiều. Khóe môi cậu còn vết thương từ vài ngày trước. Tưởng rằng lần này cũng chỉ là một trận dằn mặt, nhưng tên cầm đầu ra tay rất độc, mỗi cú đều đánh thẳng vào thịt. Đàn bị cướp đi, Nhan Vô Trần ngã xuống đất.Cậu chỉ cố né tránh, nhưng ngay khi muốn đứng lên giành lại đàn, một tiếng huýt gió vang lên — một con chó sói lao đến chắn trước đàn, nhe răng thị uy.Thư Uyển tưởng rằng mình có thể khống chế cảm xúc, nhưng khi đối diện ánh mắt hung hăng của con chó sói, sắc mặt cậu lập tức tái nhợt, bước chân khựng lại.Chưa kịp phản ứng, đầu gối đã đau nhói, khi nhận ra thì đã quỳ rạp xuống đất.Dưới ánh máy quay, nhóm diễn viên quần chúng vẫn tiếp tục diễn. Thư Uyển thuận thế bị ấn xuống, vươn tay ra cố chạm vào cây đàn chỉ cách vài mét.Chó sói bị kích thích trong hoàn cảnh nhiều người, ngửa đầu tru lên một tiếng, rồi nhào tới định liếm tay Thư Uyển.Thư Uyển lập tức vùng vẫy, giọng đạo diễn vừa lúc vang lên:
"Cắt!"Các diễn viên quần chúng nhanh chóng tản ra, Thư Uyển lảo đảo lùi về sau, vội vã tránh xa con chó.Chó sói nghiêng đầu nhìn theo, gâu lên một tiếng với Thư Uyển, bị huấn luyện viên kéo lại, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống tại chỗ.Thư Uyển thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới thấy đau ở đầu gối.Vừa rồi không biết ai ra chân quá mạnh, thật sự đá thẳng vào đùi cậu, đầu gối chắc chắn bị bầm tím.Thư Uyển không nói gì, lo lắng nhìn về phía đạo diễn, không chắc có phải vì phản ứng chậm với con chó mà khiến đạo diễn phải cắt cảnh.May mắn không phải vì cậu. Có một diễn viên quần chúng lúc di chuyển đã che mất ống kính. Khi đông người cùng diễn, chuyện bất ngờ xảy ra là bình thường.Nhiếp ảnh đi tới trao đổi lại vị trí với mấy người. Trợ lý tranh thủ chạy đến đỡ lấy Thư Uyển:
"Ca, anh không sao chứ? Em thấy hình như anh thật sự quỳ xuống đất rồi!"Thư Uyển mượn lực đứng lên, xoa xoa đầu gối, lắc đầu:
"Không sao."Cảnh quay tiếp theo bắt đầu. Vẫn là cảnh Nhan Vô Trần bị ấn xuống đất.Tên lưu manh cầm đầu đè lấy tay Nhan Vô Trần đang cố vươn về phía cây đàn, rút ra một con dao găm từ trong áo, hung dữ nói:
"Ca ca biết ngươi sống dựa vào đôi tay này, nhưng hết cách rồi. Ai bảo ngươi chắn đường kiếm cơm của người khác? Ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, ta còn cho ngươi giữ hai ngón tay. Bằng không, cả bàn tay này cũng phế!"Nhan Vô Trần giãy giụa kịch liệt, mấy người gần như không giữ nổi cậu. Cậu quay mặt cắn lên tay tên kia, nghiến răng chửi:
"Mơ đi!"Tên lưu manh tức đến phát điên, tạm gác chuyện chặt gân tay, hô anh em đánh trước rồi tính.Quyền cước dồn dập, Nhan Vô Trần bị ép vào góc tường, cả người cuộn tròn chịu trận.Ánh sáng bị che khuất, chó sói gần đó cũng bắt đầu tru lên đầy kích động. Bóng tối như phủ lấy toàn thân, Thư Uyển nhất thời không phân biệt được bản thân đang ở đâu.Gương mặt đầy ác ý của gia phó Lưu phủ hiện lên ngay trước mắt cậu. Trong căn nhà nhỏ tăm tối ấy, hai con chó dữ nhỏ dãi chực chờ cắn xé cậu thành từng mảnh thịt.Khi đó, cậu từng nghĩ, đời này chỉ còn lại là bóng tối vĩnh viễn.Một tên lưu manh nắm tay Thư Uyển, kéo mạnh cậu dậy, đấm thẳng vào bụng.Cậu khụ khụ một tiếng, nuốt xuống nửa lời kêu đau.Cậu không đứng nổi. Diễn viên quần chúng buông tay, Thư Uyển liền ngồi phịch xuống đất. Người diễn viên kia hoảng loạn quỳ xuống bên cậu, luống cuống nói:
"Thư lão sư, ngài không sao chứ? Tôi... tôi không cố ý mà!""Cắt!"Trợ lý chạy thẳng tới, đẩy diễn viên kia sang bên, đỡ lấy Thư Uyển, cuống quýt hỏi:
"Anh không sao chứ? Bị thương chỗ nào rồi? Có đau không?"Mạnh Huy Viễn cũng vội tới:
"Sao thế này?"Tên diễn viên quần chúng mặt mũi tái xanh, vội vàng giải thích:
"Tôi ra tay mạnh quá, không cẩn thận đánh thật... Thư lão sư, xin lỗi! Ngài... ngài muốn tôi bồi tội thế nào cũng được, hay ngài đánh lại tôi cũng được! Tôi thật sự không cố ý!""Anh này!" Trợ lý lo cho Thư Uyển quá, không còn nghe rõ lời tên kia nữa."...Không sao." Thư Uyển ngẩng đầu, mồ hôi rịn ở thái dương, cậu buông tay đang ôm bụng, ngăn trợ lý lại:
"Tôi không sao, nghỉ một chút là ổn."Cậu quay sang nói với tên diễn viên quần chúng đang cúi đầu rối rít xin lỗi:
"Không sao, cậu không cố ý. Mau đứng dậy đi."Tên kia ngơ ngác một lúc, giọng run rẩy:
"Thư lão sư, ngài... thật sự không sao chứ?""Tôi không sao." Thư Uyển đứng lên, quay sang đạo diễn nói,
"Tiếp tục đi, đừng làm lỡ tiến độ quay."Trợ lý cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng Mạnh Huy Viễn nhanh hơn một bước. Anh nhìn tên diễn viên còn quỳ kia, rồi lại nhìn Thư Uyển đang đứng thẳng, sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn cố kiên cường, cuối cùng cũng không nói gì thêm, gật đầu ra hiệu tiếp tục quay.Cảnh tiếp theo lại bắt đầu.Nhan Vô Trần lại bị ép xuống đất. Cả người đầy dấu chân, vết rách mới trên áo lại thêm một đường. Đầu bị ấn mạnh xuống đất, tên cầm đầu hả hê nói:
"Kêu đi? Sao không kêu nữa?"Một kẻ khác từ phía sau giẫm mạnh lên người cậu.Lần này, Thư Uyển xác định có người cố ý dùng sức, và không chỉ một.Có lẽ vì hot search hôm nay, hoặc chỉ đơn thuần là không ưa cậu.Thư Uyển không biết mục đích của bọn họ là gì, nhưng cậu hiểu rõ, dù có nhận ra cũng không thể nói ra.Nếu cậu nói, bọn họ có thể đổ cho việc nhập vai quá sâu. Nếu cậu kiên quyết truy cứu, thì rất có khả năng sau cùng dư luận sẽ nói cậu ỷ thế hiếp người, có chỗ dựa mà lên mặt trong đoàn phim, không chịu được khổ.Thư Uyển quyết định mặc kệ.Dù sao, cậu cũng đã quen chịu đau. Vết thương nhỏ này không đáng gì, chỉ cần không làm chậm tiến độ, không gây thêm rắc rối cho đoàn phim.Quan trọng nhất, là đừng ảnh hưởng tới Úc Hằng Chương.Với Nhan Vô Trần, cây đàn quan trọng hơn cả tính mạng. Phế tay hay lấy mạng, cũng chẳng khác biệt. Cậu bị dẫm nát giữa bùn đất, nỗi sợ quặn thắt trong lồng ngực, tưởng như không còn chút hy vọng nào nữa.Người đi đường nghe thấy tiếng động từ ngõ nhỏ sớm đã né tránh. Khi Nhan Vô Trần nghĩ mình thật sự sẽ bỏ mạng tại đây, một vạt áo xuất hiện cuối con hẻm.Người ấy không biết đã đứng trong bóng tối nhìn bao lâu, cứ thế lặng lẽ quan sát cậu bị đánh, bị giẫm đạp, cho đến khi bọn họ thật sự muốn phế đi tay của một người cầm sư, hắn mới từ bóng tối bước ra.Tiếng chó tru ngày một dồn dập, Thư Uyển vừa chịu đựng cơn đau, vừa chăm chú nhìn mảnh áo kia, tâm trí bất giác bị kéo về cái chuồng chó chật hẹp năm nào.Lúc đó, Lưu Ngạo Nhân cũng từng như thế — đứng trong bóng tối nhìn cậu bị chó dữ doạ đến run rẩy, nhìn cậu vừa khóc vừa giành giật một bát cơm từ nanh vuốt của chúng.Thư Uyển nói Lạc Vương muốn nhìn thấy Nhan Vô Trần sợ hãi, điều này không có ghi trong kịch bản. Nhưng cậu hiểu được — không phải vì cậu đoán ra tâm tư Lạc Vương, mà vì cậu quá hiểu Lưu Ngạo Nhân.Bọn họ là cùng một loại người — cảnh giác, nhạy cảm, không tin bất kỳ ai. Chỉ khi người khác sợ hãi đến tận xương, họ mới cảm thấy bản thân có thể kiểm soát được tất cả.Dù Nhan Vô Trần không hề vượt giới hạn, Lạc Vương vẫn muốn hủy đi đôi mắt của chàng, cắt đứt giọng nói, biến chàng thành một kẻ tàn phế ngoài đánh đàn ra chẳng còn gì, mới có thể yên tâm giữ cậu bên mình.Dù Thư Uyển chưa từng có ý phản kháng, Lưu Ngạo Nhân vẫn luôn tìm đủ mọi lỗi sai để trách mắng cậu, dựng lên uy thế của hắn.Từ lúc rời khỏi chuồng chó ấy, Thư Uyển đã học được — phải ngoan ngoãn, phải sửa sạch những "thói xấu" mà người Lưu gia không ưa nhìn.Chỉ có ngoan ngoãn nghe lời... mới có thể ít chịu đau một chút.Cát Thụy Thu bước vào ống kính, định mở lời ngăn cản đám côn đồ đang hành hung Nhan Vô Trần. Nhưng chưa kịp cất tiếng, hắn đã phát hiện ra Thư Uyển có gì đó không ổn.Đám diễn viên quần chúng tản ra, lộ ra khuôn mặt Thư Uyển giữa màn hình.Gương mặt cậu lấm lem tro bụi, chan chứa nước mắt, ánh mắt trống rỗng dán chặt vào con chó sói.Tựa như đã hoàn toàn rơi vào cơn sợ hãi của Nhan Vô Trần, cậu vẫn không ngừng lặp lại lời cầu xin tuyệt vọng:"...... Tôi sai rồi, tha cho tôi đi... được không..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me