TruyenFull.Me

Tieu Ca Nhi Xuyen Ve Hien Dai Ga Vao Hao Mon

"Giờ còn thấy khó chịu không?" Úc Hằng Chương hạ nhỏ lửa, đi tới bên cạnh Thư Uyển, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cho cậu, "Say xe thì đâu kéo dài lâu như vậy, nếu là do không quen khí hậu thì phản ứng cũng hơi nhanh quá... Hay là mình đi khám bác sĩ đi?"

Thư Uyển xua xua tay, cậu che miệng đứng dậy, sắc mặt trắng bệch: "Lúc đầu không sao đâu, chỉ là vừa ngửi thấy mùi canh gà... đột nhiên lại muốn nôn."

"Em cảm thấy không có gì nghiêm trọng cả, chắc không cần đi bác sĩ đâu." Thư Uyển nhận lấy ly nước Úc Hằng Chương đưa, súc miệng nhẹ.

Úc Hằng Chương chăm chú nhìn sắc mặt cậu: "Thật sự không cần à? Không phải tại không muốn khám nên gắng chịu đấy chứ?"

"...Tiên sinh..." Thư Uyển hơi ngượng, khẽ cúi đầu tránh ánh mắt máy quay trong phòng, giọng nhẹ như gió thoảng, "Không phải ạ, thật sự không sao..."

Úc Hằng Chương nhìn  một lúc lâu: "Không phải vì đang quay chương trình nên thấy ngại?"

Thư Uyển như cún nhỏ ra sức lắc đầu: "Không phải đâu."

Cậu đặt ly nước xuống, nắm lấy tay Úc Hằng Chương, nhẹ nhàng áp lên má mình: "Ngài sờ xem, em đâu có sốt. Đừng lo như vậy..."

Úc Hằng Chương thuận thế khẽ véo gò má cậu: "Được rồi, nếu thấy không khỏe thì phải nói ra, biết chưa?"

Thư Uyển ngoan ngoãn gật đầu.

Nhưng mà khi đứng lại trước bếp, cậu lại thấy buồn nôn lần nữa. Lần này, chưa kịp nhịn được hai giây, cậu đã vội tránh xa nồi canh gà, chạy qua một bên, cúi người mà nôn khan, dạ dày như sóng gió trào lên, mãi mới dịu lại.

Úc Hằng Chương còn chưa kịp cúi xuống xem nồi canh, lần này thì dứt khoát tắt bếp.

"Tiên sinh... canh gà có phải hư rồi không?" Thư Uyển ngẩng đầu, đôi mắt đỏ bừng như mắt thỏ, giọng nói đáng thương, "Em thật sự không bị bệnh... chỉ là vừa nghe mùi canh gà, liền thấy buồn nôn..."

Nói xong, lại thấp giọng: "Mình có thể đừng đi bệnh viện được không..."

Úc Hằng Chương: "..."

Anh hơi nghẹn lời, nhẹ nhàng nói: "Ở đây chỉ có một phòng khám nhỏ, muốn đến bệnh viện trong thành phố cũng phải lái xe một hai tiếng, em đừng lo lắng quá..."

"Đúng rồi ha, ở đây không có bệnh viện..." Thư Uyển đáp lời, giọng nhẹ tênh như vừa trút được gánh nặng.

Úc Hằng Chương: "..."

Để chắc chắn, Úc Hằng Chương đích thân nếm thử nồi canh — hương vị không có gì lạ. Vấn đề... chỉ có thể là ở Thư Uyển.

Chỉ cần không ngửi thấy mùi canh gà thì Thư Uyển vẫn bình thường, nói chuyện cũng tỉnh táo, hoạt bát. Nhưng cứ đến gần nồi canh, cậu lại như biến thành người khác, sắc mặt trắng bệch, cố nhịn không nổi mà buồn nôn.

"Thôi, trưa nay không ăn mì canh gà nữa." Úc Hằng Chương nói, "Em ra ghế sô pha nghỉ ngơi một lát đi, để anh nấu."

"Như vậy sao được..."

Úc Hằng Chương đẩy nhẹ cậu ra khỏi bếp: "Ngoan, nghe lời."

Một mình ngồi trên sô pha, Thư Uyển chẳng tránh được cảm giác thất vọng trong lòng. Vừa mới đến ngày đầu tiên thôi mà cậu đã thấy không khỏe, còn để tiên sinh phải chăm sóc ngược lại. Nếu như thật sự bị bệnh thì biết làm sao? Tiên sinh phải rất vất vả mới sắp xếp được thời gian để cùng quay chương trình. Chẳng lẽ tiết mục tổ sẽ vì cậu mà phải ngừng lại?

Thư Uyển đang nằm xụi lơ trên sô pha, thì bên ngoài sân bỗng truyền vào tiếng gọi:

"Nhà hai người đang nấu gì vậy, thơm quá đi!"

"Bọn tôi có thể vào không đó?"

Thư Uyển vội vàng ngồi dậy. Cửa sổ phòng khách là loại cửa kính sát sàn, có thể nhìn rõ cảnh bên ngoài. Thường Tiên Giác vừa đẩy cánh cổng nhỏ ra, vừa nghiêng người tránh đường cho người phía sau.

Cát Thụy Thu vừa vào sân đã thấy Thư Uyển trong phòng, liền hớn hở vẫy tay thật mạnh.

"Cát lão sư, em còn định đợi ăn xong rồi mới qua bên các anh đó."

Thư Uyển vội đứng dậy, nhanh tay mở cửa cho Cát Thụy Thu và Thường Tiên Giác.

Trong tay Thường Tiên Giác là một chiếc túi đỏ nhìn có vẻ nặng trĩu.

Lịch sử lập lại, Úc Hằng Chương tay vẫn cầm muỗng canh, từ phòng bếp thò đầu ra, bình tĩnh nói: "Hoan nghênh."

Cát Thụy Thu: "..."

Anh nhỏ giọng hỏi Thư Uyển: "Hôm nay cũng là tổng tài xuống bếp hả?"

Đuôi mắt Thư Uyển hơi rũ xuống, dáng vẻ như cún nhỏ bị ủy khuất: "Em thấy không khỏe, bị tiên sinh đuổi ra khỏi bếp rồi."

"Sao lại không khỏe vậy?" Cát Thụy Thu thay dép xong thì bước vào trong nhà, trong tay còn bưng nửa trái dưa hấu được bọc màng bọc thực phẩm cẩn thận.

Anh đưa dưa hấu cho Thường Tiên Giác: "Anh mang vào bếp cắt giúp đi."

Thường Tiên Giác gật đầu, ôm dưa hấu đi về phía phòng bếp. Khi đi ngang qua Úc Hằng Chương, hai người chỉ khẽ gật đầu xã giao, không ai nói gì — nhưng lại mơ hồ dấy lên một tầng khí tràng... khó gọi tên giữa hai vị "tiên sinh".

Trong phòng khách, Thư Uyển kể rằng mình cứ thấy buồn nôn suốt, Cát Thụy Thu cũng không nghĩ cậu giống người bị say xe: "Không lẽ là say nắng?"

Nhiệt độ nơi này không quá cao, nhưng chuyện say nắng cũng không phải không thể xảy ra.

"Có khi là em không chịu được mùi đồ dầu mỡ đấy. Anh có mang theo quýt, lột cho em một múi xem có đỡ buồn nôn không."

Cát Thụy Thu và Thường Tiên Giác đến từ tối hôm qua, ngủ một đêm ở khách sạn trong nội thành. Sáng nay trên đường đến đây, họ đi ngang một chiếc xe tải bán dưa hấu dừng bên vệ đường. Cát Thụy Thu nhất thời thèm ăn, bảo tài xế tấp vào, mua luôn hai quả thật to.

Vừa quay đầu lại, anh thấy bên cạnh còn có cả táo, quýt, chuối... thế là lại mua thêm một đống. Tay xách nách mang, hai người vừa đi vừa hỏi đường, vòng vèo khắp thôn mới tìm được nhà.

"Chú bán hàng bảo quýt này ngọt lắm, anh còn chưa kịp nếm thử." Cát Thụy Thu vào bếp lấy một quả to, lột ra, chia cho Thư Uyển một nửa.

Vừa cắn một miếng — vẻ "hình tượng nghệ sĩ" của anh lập tức sụp đổ.

"Trời ơi!!" Cát Thụy Thu nhăn nhó, vội vàng rút hai tờ khăn giấy trên bàn trà, nhè phần quýt mới ăn được hai miếng ra, "Cái này mà gọi là ngọt á? Một xu cũng không đáng!"

Thư Uyển cũng nhíu mày, nhận lấy khăn giấy anh đưa, nhưng lại không nhả phần quýt trong miệng ra.

Yết hầu khẽ chuyển động, Thư Uyển chẳng những nuốt trọn miếng quýt chua lè đó, mà còn ý định ăn nốt phần còn lại trong tay.

Cát Thụy Thu: "..."

Anh nhìn cậu như đang nhìn một chiến sĩ cảm tử: "...Em không thấy chua sao?"

Thư Uyển vừa nhai vừa nói: "Chua."

"Nhưng mà..." Cậu lại nhai nhai tiếp, "Chắc do ăn quen rồi... nên thấy cũng đặc biệt?"

Thư Uyển khẽ giọng: "Cát lão sư, em còn muốn ăn thêm một miếng..."

Cát Thụy Thu nhìn Thư Uyển như đang nhìn một vị dũng sĩ dấn thân vì nghĩa lớn: "...Vốn dĩ là mang đến cho hai em mà, cứ ăn tự nhiên. Anh đi lấy thêm."

Không muốn lãng phí, Cát Thụy Thu cầm nửa quả quýt chưa ăn hết của mình, lững thững đi vào bếp.

"Quýt này cũng được phết, Tiểu Uyển còn đòi ăn thêm kìa." Cát Thụy Thu vừa nói vừa lục túi nilon, tiện tay đưa phần còn lại tới sát miệng Thường Tiên Giác, "Anh nếm thử coi."

Dưa hấu đã cắt xong, Thường Tiên Giác đang cắt đến táo. Hắn liếc nhìn Cát Thụy Thu một cái, rồi cúi đầu cắn vào múi quýt được đưa tới.

Cát Thụy Thu vẫn cầm nguyên quả quýt trong tay, không rời đi, chỉ đứng bên cạnh nghẹn cười nhìn Thường Tiên Giác. Quả nhiên, chỉ một giây sau, Thường Tiên Giác "tê" lên một tiếng.

Lưỡi dao cũng dừng lại ngay trên thớt. Hắn như bị chua đến nhíu cả mày, sau đó bỗng buông dao, đưa tay lên che lấy ngón tay.

Sắc mặt Cát Thụy Thu lập tức thay đổi: "Sao vậy? Cắt trúng tay à? Đưa em xem nào!"

"Anh nhìn còn chưa rõ mà đã vội cắt, không xác nhận gì cả đã hạ dao rồi." Cát Thụy Thu miệng thì trách, tay thì ngay lập tức thả quả quýt xuống, cẩn thận nắm lấy tay Thường Tiên Giác kiểm tra.

Thường Tiên Giác nuốt nốt miếng quýt chua lè trong miệng, cúi mắt nhìn Cát Thụy Thu với vẻ mặt lo lắng kia một lát, sau đó mới bỏ tay xuống.

Chẳng có tí máu nào, thậm chí đến cả vết trầy cũng không.

Cát Thụy Thu: "..."

Đáy mắt Thường Tiên Giác thoáng hiện ý cười, bị Cát Thụy Thu giơ tay đấm một cái vào vai, cuối cùng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Úc Hằng Chương: "..."

Tự dưng lại thấy mình trong phòng bếp trở nên... hơi thừa thãi.

Hai người bọn họ vốn chỉ định mang ít hoa quả tới cho Thư Uyển và Úc Hằng Chương, tiện thể hỏi xem có cần ăn trưa cùng nhau không.

Ai ngờ bên này bếp đã nổi lửa, dưới lời mời của chủ nhà, Cát Thụy Thu và Thường Tiên Giác cũng ngồi lại ăn bát canh gà.

Canh nấu hai nồi lớn, ba người ăn cũng vừa đủ.

Úc Hằng Chương nấu riêng cho Thư Uyển một tô mì không, chỉ thả cải dầu và trứng tráng, thêm chút nấm hương.

Sau khi ăn quýt xong, cảm giác buồn nôn của Thư Uyển cũng dịu đi rất nhiều. Cậu ăn hết phần của mình, lại còn không thấy khó chịu, thậm chí còn thèm uống thêm một bát nhỏ canh gà.

"Xem ra ăn uống vẫn tốt, chắc cũng không có gì nghiêm trọng đâu." Cát Thụy Thu nhận xét.

Lượng mì mà Úc Hằng Chương trụng cho cậu cũng không ít, vốn tưởng Thư Uyển sẽ không ăn hết.

So với hồi còn trong đoàn phim, dạo gần đây khẩu phần của Thư Uyển rõ ràng đã tăng lên. Đương nhiên, cũng có thể là vì đồ ăn đoàn phim... không phải do Úc Hằng Chương nấu.

Đồ đạc của Cát Thụy Thu và Thường Tiên Giác đã được dọn gọn gàng. Sau bữa trưa, họ cũng tiện tay giúp Thư Uyển và Úc Hằng Chương sắp xếp đống hàng chuyển phát nhanh mới đến.

"Ha ha ha, hai người còn mang theo cả máy làm sữa đậu nành cơ à?" Cát Thụy Thu bật cười, "Tôi có mang nồi chiên không dầu, lúc nào thử làm chung nhé."

"Ơ, đàn cổ nè!" Anh gọi Thường Tiên Giác, "Này! Anh có phúc đấy, sẽ được nghe Tiểu Uyển đánh đàn đó!"

Thường Tiên Giác ôm máy làm sữa đậu nành đi về phía phòng bếp: "Ừ."

"Cây đàn này hình như không phải cái của đoàn phim thì phải..."

Cát Thụy Thu cúi xuống nghiên cứu cây đàn, thì bên ngoài hàng rào vang lên một giọng nữ:

"Tiểu Uyển? Em có ở nhà không?"

Một gương mặt mà phần lớn người trong nghề đều quen thuộc xuất hiện trước cổng. Viên Hân đẩy hàng rào ra, thấy người đang ngồi dưới mái hiên, tháo gỡ đống hàng chuyển phát nhanh chính là Cát Thụy Thu, thì ngạc nhiên nói:

" Cát lão sư?"

Chị lui lại một bước, xác nhận lại tấm bảng gỗ treo trước cửa:
"Đây đúng là nhà của Úc Hằng Chương và Thư Uyển đấy chứ?"

Cát Thụy Thu mỉm cười:
"Viên tỷ, lâu rồi không gặp."

Trên lầu hai, Thư Uyển nghe thấy giọng quen thuộc, liền mở cửa sổ ra, vẫy tay gọi:
"Viên lão sư, em ở đây, chào ngài ạ!"

Phía sau Viên Hân có người bật cười, nói:
" Mọi người đều đến tận cửa rồi à?"

Người bước vào sau là một nữ sĩ có khuôn mặt bầu bĩnh trẻ trung, thoạt nhìn như chỉ mới hai mươi, nhưng thực ra cũng sắp bước sang tuổi bốn mươi.

Viên Hân cũng không còn trẻ, lớn tuổi hơn cả Cát Thụy Thu, vì vậy mới được gọi là "tỷ". Tuy vậy, cô là một diễn viên thực lực, đang ở giai đoạn đỉnh cao của sự nghiệp, lại được chăm sóc kỹ lưỡng, trang điểm trẻ trung. Nếu nói cô mới đôi mươi, cũng có người tin.

Bạn đời của Viên Hân, không cần trang điểm cầu kỳ gì cũng trông rất trẻ, là nữ biên kịch nổi tiếng trong giới – Tôn Gia Di, dạo gần đây đang chuyển hướng làm đạo diễn.

" Tôn lão sư."
Cát Thụy Thu tuy chưa từng hợp tác với hai người, nhưng đều là người trong giới, các sự kiện, lễ trao giải cũng gặp không ít lần.

Cô vui vẻ nói:
" Bọn tôi qua đây tranh thủ ăn ké một bữa, nhân tiện giúp Tiểu Uyển và Úc tổng gỡ đống chuyển phát nhanh coi như trả tiền cơm đó mà."

"Có việc gì bọn tôi có thể giúp không?"

Viên Hân và Tôn Gia Di cùng bước vào nhà, trong tay cũng xách theo đồ:
" Đúng lúc mang chút quà , vừa nãy còn đang lo không tìm được đường sang nhà em. Thấy ở đây có người quen, bọn chị định ghé qua trước, đưa xong khỏi phải đi lòng vòng nữa."

"Dạ, cũng không còn gì cần hỗ trợ đâu ạ, mọi thứ gần như thu dọn xong cả rồi."
Thư Uyển nhanh chóng từ lầu hai đi xuống, đón lấy lễ vật từ tay hai người, khẽ cúi đầu:
" Em cảm ơn hai lão sư nhiều ạ."

" Khách sáo gì chứ. Đây là rượu ủ thủ công của một người bạn làm nghề rượu, hương vị rất ổn, mang đến để mọi người nếm thử."

Cát Thụy Thu cũng nhận lấy túi quà được gói rất đẹp:
" Lúc mới tới, tôi với Úc tổng và Tiểu Uyển có chuẩn bị một ít quà đặt trong nhà. Đợi chút tôi mang qua cho hai người, tiện thể chia luôn ít trái cây mới mua."

"Vậy thì cảm ơn Cát lão sư trước nhé!"
Tôn Gia Di cười đáp:
"Đợi một lát bọn tôi cùng đi chung luôn, tiện nhận đường. Không có người dẫn thì đúng là tìm không ra thật."

Cát Thụy Thu chuẩn bị hai hộp nước hoa làm quà, lúc trước Thư Uyển đã cất hộ. Giờ Thư Uyển nhận lễ từ hai vị khách, vội nói:
" Em cũng có chuẩn bị một món quà nhỏ ạ."

Vì lúc nãy bận thu dọn đồ, cậu vẫn chưa kịp mang ra. Giờ nghĩ lại, nhất thời cũng quên mất để ở đâu, liền nói:
" Mọi người chờ em một chút, để em lên tìm!"

Những người lớn hơn Thư Uyển thấy cậu tất bật ngược xuôi như vậy, không nhịn được bật cười nhẹ.

Thư Uyển vừa xoay người lại, liền đối mặt với Úc Hằng Chương và Thường Tiên Giác đang bước ra từ thang máy.

Úc Hằng Chương mỉm cười, đưa túi giấy trong tay cho cậu:
" Em đang tìm cái này phải không?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me