Tiểu Ca Nhi Xuyên Về Hiện Đại, Gả Vào Hào Môn
Chương 81
Củ cải Thư cũng đưa tay vén mấy lá cải, tiện tay nhổ vài nhánh cỏ dại bên cạnh, cuốn quanh ngón tay xoay xoay. Điều đầu tiên cậu muốn hỏi: "Cậu với đội trưởng Tô... thật sự chỉ là đồng đội thôi sao?""Không chỉ vậy." Phương Dương nhìn đôi mắt to tròn ánh lên tia tò mò của Thư Uyển, cũng không đùa giỡn, cười nói, "Bọn tôi là bạn thân, là anh em tốt. Đội trưởng lớn hơn tôi mấy tuổi, tôi lại là đứa nhỏ nhất đoàn, anh ấy rất chăm sóc tôi, giống như một người anh trai vậy."Cậu cười hì hì bổ sung: "Tụi tôi thật sự không có yêu đương gì đâu!"Hiển nhiên, hắn cũng hiểu hành vi giữa mình với Tô Vân Hạc rất dễ khiến người ta hiểu lầm.Hai củ cải nhỏ đứng dậy khỏi vườn, dời sang bên mái hiên phía sau nhà, nơi có một mái che nho nhỏ.Dưới mái che đặt một chiếc bàn thấp và hai chiếc ghế bố. Cả hai thoải mái nằm lên, trong làn gió mát mùa hạ, thư thái hưởng thụ đêm về.Không có toà nhà cao tầng che khuất, bầu trời đêm trải dài đến vô tận, lấp lánh vài vì sao thưa thớt.Phương Dương đẩy ghế nằm ra phía ngoài hơn một chút, ngửa người nhìn bầu trời. Trước khung cảnh bao la ấy, lòng hắn dần tĩnh lại.Đêm thôn quê rất yên ắng, chỉ có tiếng ve kêu không dứt."Thật ra, tôi đến đây là để 'hóng nhiệt'." Phương Dương lặng lẽ đếm sao, giọng trầm xuống, "Giống như lúc theo công ty đi dự đám cưới cậu với Úc tiên sinh, cũng là để đi theo cho có, lấy mặt lộ diện chút.""Thế à?" Thư Uyển cũng nằm trên ghế, cùng hắn nhìn lên bầu trời kia."Xem ra cũng không khiến cậu nổi nhiều nhiệt cho lắm." Thư Uyển nghiêm túc suy nghĩ rồi nói."Ha ha ha." Phương Dương lật người nằm nghiêng, chống đầu bằng tay, "Ai bảo không có, có người nói muốn thấy chúng ta hợp tác, thế là công ty lập tức liên hệ tổ chương trình, để tôi được đưa vào đây nè."Thư Uyển nghiêng đầu: "Vậy... trong buổi livestream, lúc cậu tới tìm tôi trò chuyện, cũng là muốn 'hóng nhiệt' từ tôi à?"Phương Dương bị ánh mắt của Thư Uyển nhìn tới, nhất thời nghẹn họng không nói được câu nào. Cậu lại nằm ngửa ra, tiếp tục đếm sao. Một lúc sau, khẽ nói: "Tổ đoàn của tụi tôi có lẽ sắp tan rồi.""Ừm." Thư Uyển không hỏi thêm."Bây giờ cơ hội lên sân khấu ít quá. Mấy năm nay đoàn giải tán là chuyện rất thường tình. Lúc mới thành đoàn, những người có năng lực đều đã âm thầm chuẩn bị đường lui rồi." Phương Dương lặng lẽ nói, "Giải tán chỉ là chuyện sớm muộn. Người thông minh từ lúc lập đoàn đã tính đường sau rồi.""Tôi không biết sau khi rời khỏi Thần Xán thì mình sẽ đi đâu. Ngoài nhảy múa ra, tôi không có sở trường gì khác. Vậy nên cứ dây dưa mãi, đến khi công ty sắp xếp cho tôi tham dự đám cưới cậu."Thật ra ban đầu công ty định đưa vài minh tinh khác đi cùng, mong họ có cơ hội "thân cận kim chủ", sau này không cần lo tài nguyên nữa.Kết quả là Phương Dương đứng giữa đám người đó, giống như một con chó cỏ lạc bầy giữa bầy sói, chỉ biết "gâu gâu gâu", chẳng biết phải hòa theo điệu "ngao ô ngao ô" thế nào.Chú chó nhỏ lặng lẽ lang thang bên lề buổi tiệc, làm một người trong suốt không ai để ý. Mãi đến khi nhân vật chính của buổi tiệc—mặc tây trang trắng ánh nguyệt, quý khí như một tiểu vương tử—bước tới chỗ hắn.Chỉ là đến hỏi một câu: có thấy nhân vật chính còn lại của yến tiệc không."Rõ ràng số lần gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay, vậy mà lần nào cậu cũng tỏ ra rất thân thiết, khiến tôi giật cả mình." Phương Dương cười khẽ, "Cậu thật sự chưa từng thấy phiền sao? Kể từ hôm đó, netizen đều cho rằng chúng ta là bạn thân đấy.""Không phiền." Thư Uyển đáp. Cậu ngừng một chút, rồi hỏi ngược lại: "Cho nên, những sự nhiệt tình ấy... đều không phải thật lòng sao?""Không hẳn vậy." Phương Dương ngẫm nghĩ một hồi. Có lẽ do trời sao quá dịu dàng, gió đêm quá mềm mại, hắn bỗng muốn thành thật một lần, "Thật ra tôi rất muốn làm bạn với cậu. Nhưng mấy lần gặp mặt đều có mục đích riêng, điều đó không thể thay đổi được. Cậu hỏi có phải thật lòng không... tôi không dám nói chắc là không hổ thẹn với lương tâm mình.""Nói vậy rồi... chắc cậu cũng không muốn làm bạn với tôi nữa đâu. Xin lỗi nhé.""Nếu cậu không nói, tôi cũng sẽ không biết những điều đó." Thư Uyển khẽ nói, "Bây giờ cậu đã nói ra rồi, tôi thấy cũng không sao."Cậu đưa tay nắm lấy cọng cỏ vừa xoay nãy giờ trong lòng bàn tay, đưa tới trước mặt Phương Dương, ngón tay hé mở—một con thỏ nhỏ xíu kết từ cỏ nằm ngoan trong lòng bàn tay ."Người với người quen biết, luôn kèm theo đủ loại mục đích. Chuyện đó bình thường lắm, cậu không cần áy náy đâu.""Thư Uyển, cậu..." Phương Dương cầm lấy con thỏ cỏ bé xíu, cười bất đắc dĩ, "Cậu đúng là một người kỳ diệu thật đấy.""Kỳ diệu?""Chính là... không giống với mọi người xung quanh chút nào cả.""Như thể cậu đến từ một thế giới khác vậy." Phương Dương cố hết sức tìm từ để ví von.Thư Uyển: "......""Chắc cậu không biết, trong các đoàn thường có vụ 'couple ảo', tụi tôi cũng từng ghép couple, mà tôi với đội trưởng là hot nhất. Lần này công ty cho tụi tôi lên show, cũng là để 'đẩy couple' tiếp, giữ chân fan. Kẻo mai mốt đoàn tan rã, ai cũng chạy sạch.""Ban đầu tôi nghĩ đội trưởng sẽ không chịu, anh ấy vừa mới ký với công ty mới, hoàn toàn có thể từ chối sắp xếp vô lý này."Lần trước Phương Dương một mình chạy tới đám cưới Thư Uyển – Úc Hằng Chương, sau khi về bị một tên nhiều chuyện nào đó mách lẻo. Kết quả, Tô Vân Hạc đích thân chạy đến nhà hắn, mắng cho một trận nên thân.Tô Vân Hạc trước giờ luôn ghét kiểu chơi chiêu, đi đường tắt, mà Thần Xán lại chuyên trò tiểu xảo để hút fan, nên chuyện anh không muốn tiếp tục ký với Thần Xán cũng là điều dễ hiểu.Kết quả là lần này, anh ấy lại đồng ý cùng Phương Dương tham gia tiết mục tình lữ tổng hợp – loại tiết mục "người hiểu chuyện thì sẽ hiểu" này, đúng là mất mặt thật sự."Cho nên giữa hai người các anh, thật sự không phải là 'tình yêu' sao?" Thư Uyển hỏi."Tình yêu à?" Phương Dương muốn cười đến ngất, hắn nâng con thỏ cỏ trong tay, cười đến run cả người, "Đương nhiên không phải rồi!""Tình yêu, ha......" Một cơn gió đêm mát lạnh thổi qua, Phương Dương thoải mái híp mắt lại, nói, "Tôi chưa từng nghĩ đến cái thứ hư vô mờ mịt như vậy đâu. Tôi chỉ muốn tiếp tục bám trụ trong cái giới này, có thể kiếm được miếng cơm ăn, không cần bạo hồng, chỉ cần có một sự nghiệp nhỏ cho riêng mình, không đến nỗi bị đá văng ra ngoài là đủ rồi."Phương Dương cảm thán: "Nhưng mà nơi này thật sự rất khó để trụ lại. Không có lưu lượng thì chẳng có gì cả, cứ như một vòng tuần hoàn ác tính. Có mấy ai có thể kiên trì giữ được tâm ban đầu giữa cái giới phù hoa này, cam lòng chẳng ai biết đến suốt bao nhiêu năm, chỉ chờ một cơ hội rơi trúng đầu mình?""Ngay cả chính mình còn không biết sẽ đi đâu về đâu, tôi lấy tư cách gì để nói đến tình yêu chứ."Phương Dương giơ con thỏ cỏ lên, hướng về phía ánh trăng đang ló ra từ tầng mây. Con thỏ bước lên ánh trăng, cậu khẽ cười: "Đội trưởng ấy, chắc cũng là sợ đứa em út trong đoàn như tôi sau khi đoàn tan rã sẽ thật sự đào hố xuyên qua lõi trái đất mất, nên mới chịu phối hợp theo tôi lên chương trình.""Anh ấy luôn có tinh thần trách nhiệm rất lớn, rõ ràng là tôi không chịu cố gắng, lại chẳng phải lỗi của anh ấy."Nghe Phương Dương nói như vậy, Thư Uyển lại cảm thấy, hình như hắn rất luyến tiếc Tô Vân Hạc. Trước mặt Tô Vân Hạc, Phương Dương chưa từng lộ ra vẻ cô đơn như thế này.Phương Dương cũng biết mình hơi thất thố, nên đổi giọng, hỏi lại Thư Uyển: "Toàn nói tôi thôi, còn cậu thì sao, Tiểu Uyển, cậu thích Úc tổng thật à?"Nếu câu hỏi này được đưa ra vào ngày đầu tiên tham gia chương trình, có lẽ Thư Uyển sẽ không chút do dự mà trả lời: Thích.Nhưng hiện giờ, Thư Uyển lại hiểu ra – cái gọi là "thích" mà Phương Dương nói, và cái mà cậu nghĩ, vốn không cùng một ý nghĩa.Nếu gỡ bỏ thân phận "phu quân", liệu cậu vẫn sẽ thích Úc Hằng Chương chứ?Sự do dự của Thư Uyển khiến Phương Dương hiểu lầm. Hắn thu lại con thỏ cỏ, ngồi dậy, đặt nó giữa hai người, như đang xác nhận với Thư Uyển, cũng như đang tự hỏi lòng mình: "So với ánh trăng xa xôi chẳng thể chạm tới, thì con thỏ cỏ có thể nắm trong tay, vẫn an toàn hơn một chút đúng không?"Câu hỏi này quá siêu hình với Thư Uyển. Đến cái gọi là "ánh trăng", cậu còn chưa hiểu rõ, làm sao mà đem ra so với "con thỏ cỏ" được chứ."Phương Dương! Cậu ném đồ cho tôi rồi lại chạy ra đó nằm là sao hả??" – tiếng của Tô Vân Hạc vang lên từ xa.Phương Dương có lẽ bản thân cũng không nhận ra, khóe môi cậu, ngay khoảnh khắc nghe thấy giọng Tô Vân Hạc, đã cong cao vút lên, nở rộ thành một nụ cười rạng rỡ. Hắn quay đầu lại, hớn hở phất tay về phía Tô Vân Hạc: "Đội trưởng! Nằm ở đây trúng gió dễ ngủ lắm! Tới nằm chung đi?""Phương Dương, cậu đúng là muốn ăn đòn." Tô Vân Hạc đi đến, ném cho cậu hai miếng vuông nhỏ nhỏ."Cái gì đây?" Phương Dương cầm lấy "miếng vuông nhỏ", nhìn kỹ, hóa ra là đồ thủ công từ tre của Tô Vân Hạc. Hắn bật cười ha hả: "Ha ha ha ha ha đội trưởng, Thư Uyển không phải làm giỏ trái cây sao? Còn anh làm cái gì vậy, hai miếng phiến tre à?""Thư Uyển làm là giỏ đựng trái cây!" Tô Vân Hạc không chịu nổi nữa, vung tay tát một cái lên cánh tay hắn, giật lại hai miếng "phiến tre": "Cái này là miếng lót cách nhiệt, được chưa?"Phương Dương xoa xoa cổ tay bị đập đau, gật đầu lia lịa: "Được được, lấy về, một cái lót nồi canh, một cái lót dĩa đồ ăn, vừa khéo luôn~"Tô Vân Hạc: "......"Muốn đánh người thật rồi đó.Hai miếng "phiến tre" ấy được đặt lên bàn nhỏ. Chúng lồng ghép chồng lên nhau, để lộ ra hoa văn được nhuộm đỏ, là hai chữ cái được đan tỉ mỉ vào thân tre – một cái "Y", một cái "H".......Thư Uyển trở lại sân trước, vừa hay nghe được tiếng động thang máy dừng ở tầng một. Cậu đứng dưới mái hiên, chờ Úc Hằng Chương đi lại gần bên mình."Cho tiên sinh xem cái này một chút." Thư Uyển chắp hai tay lại, nâng tay lên trước mặt Úc Hằng Chương."Ừm?" Úc Hằng Chương hơi nhướng mày, đầy hứng thú nhìn bàn tay nhỏ dính chút bùn đất của cậu.Cứ như một chú mèo con vừa bắt được mồi, móng vuốt nâng lên — một con châu chấu to nằm trong lòng bàn tay mềm mại, xúc tu còn run rẩy khẽ động.Úc Hằng Chương theo phản xạ lùi lại một bước.Ngẩng đầu nhìn lại, thứ Thư Uyển nâng trong tay là một con châu chấu bằng cỏ, sống động như thật.Úc Hằng Chương: "......"Thư Uyển đem con châu chấu lớn gấp mấy lần thỏ con kia, nhẹ nhàng đặt lên tay vịn xe lăn của Úc Hằng Chương.Để tránh cư dân mạng lại lôi địa vị không cân bằng ra bàn tán, hơn nữa trong phòng bên này không trải thảm, đã mấy ngày ghi hình, Thư Uyển cũng không còn tựa vào chân Úc Hằng Chương nữa.Nhưng lúc này, cậu ngồi sát bên hắn, nghiêng người tựa đầu gối vào đầu gối Úc Hằng Chương, ngửa mặt lên, nhìn bầu trời đêm từ một góc độ khác biệt.Phía này, sao trời dường như còn nhiều hơn ở hậu viện."Các em nói chuyện gì đó?" Úc Hằng Chương hỏi."Tiên sinh nhìn thấy à?""Cửa sổ tầng hai vừa đúng có thể thấy.""Đều chỉ là vài chuyện linh tinh thôi." Thư Uyển đáp."Là bí mật không thể nói với tôi à?" Úc Hằng Chương khẽ gõ ngón tay lên châu chấu cỏ đặt trên tay vịn, sau cùng dừng lại trên đỉnh đầu Thư Uyển, nhẹ nhàng xoa một cái.Thư Uyển cười khẽ: "Phải đó.""Ừ." Úc Hằng Chương ngẩng đầu, cùng Thư Uyển lặng lẽ ngắm sao trời, "Vậy tôi không hỏi nữa."Thư Uyển nghĩ, tình yêu đại khái thật sự là một thứ hơi chua xót, nhưng có những khoảnh khắc... lại ngọt như đường mật.Đó là một loại tình cảm rất đỗi phức tạp....... Nếu, nếu người bên cạnh mình không còn là "trượng phu".Thì cậu... hình như vẫn sẽ muốn như vậy cùng hắn ngồi ở một đêm hè thôn quê, ngẩng đầu lặng lẽ ngắm sao trời.Cứ thế, cứ thế nhìn mãi không dứt — cũng được thôi.Tâm tình như vậy, có thể xem là "tình yêu" không.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me