Tieu Kich Truong Ve Cac Nhan Vat Trong Tac Pham Cua Mac Linh Dai Dai
Rất nhanh trời đều đã tối.Đại phu đã đến xem xét vết thương cho bọn người Liên Vận, bảo là may cứu kịp thời, không sẽ để lại di chứng.Xong xuôi, Thời Sênh liền cáo từ Liên Vận, bảo là sau nhà có lương thực, mọi người có thể dùng, trong nhà còn gia gia tuổi tác đã cao, quả thực không thể nán lại đây lâu.Liên Vân gật gật đâu, A Hộ tiễn Thời Sênh đến tận cổng.Thời Sênh lên ngựa rồi đi.Chờ Thời Sênh đi rồi, A Hộ mới quay trở về bên Liên Vận.A Hộ bảo: "Chủ tử, thuộc hạ cảm thấy Trần công tử là người tốt."Liên Vận cười khẩy: "Ha, ngươi nhìn ai chẳng ra người tốt... ngươi làm gì?"A Hộ nắm chân y, tò mò ngó ngó."Chủ tử, chân ngài còn đau không?"Liên Vận: "Ngươi buông ra!""Ồ." A Hộ lập tức đặt chân y xuống, ngước mặt lên nhìn y, nét mặt có chút tủi thân.Liên Vận nhìn hắn vài giây, bỗng thấy rất phiền muộn.Này giống kiểu ngươi nuôi sủng vật, tưởng sẽ nuôi ra sài lang hổ báo gì đó, nhưng không hiểu sao lại chỉ nuôi ra một con cún vô tri, chỉ đấu đánh đó vậy.Con cún này ăn của y mặc của y còn không biết điều, suốt ngày chọc y điên tiết.Liên Vận phiền lòng chỉ tay ra cửa: "Đi ra ngoài, múc một chậu nước vào đây.""Ồ" A Hộ đứng lên rồi đi liền."...." Haizzz.Liên Vận nhìn hắn đi khuất rồi thở phào, lúc này mới nhìn A Vệ đứng cách đó không xa.A Vệ nghiêm túc hỏi: "Chủ tử, có cần thuộc hạ điều tra Trần công tử không?"Hiển nhiên hắn vẫn không tin đây chỉ là sự trùng hợp.Làm thế nào có thể khéo như thế.Chờ bọn hắn bị đuổi giết gần chết liền trùng hợp xuất hiện cứu bọn hắn.Liên Vận im lặng suy xét, rồi lắc đầu: "Để ta quan sát một thời gian, ngươi tạm thời đừng động tới y.""Vâng." A Vệ nói: "Đám thích khách hôm nay... không lẽ là do người đó.""Cũng chưa chắc... dù sao người muốn ta chết cũng nhiều lắm. Ngươi truyền tin về phủ, bảo họ nhanh chóng giải quyết việc kia cho gọn gàng, đừng để người kia nắm được thóp.A Vệ vâng lệnh rồi lui.Sau đó, A Hộ múc nước vào giúp Liên Vận rửa mặt chải đầu, lại bốp chát thêm vài câu, chọc cho Liên Vận chửi ầm vài trận.A Vệ truyền tin xong liền ra sau nhà. Nhà kho của Trần Huyền Kính trữ rất nhiều gạo và nhu yếu phẩm cần thiết, hắn dùng dụng cụ nấu một nồi cháo nhỏ, múc cho Liên Vận trước.Sau đó, hắn và A Hộ chia nhau phần còn lại.A Hộ ngồi ở ngưỡng cửa húp cháo, ríu ríu bảo: "Ngon ghê... Trần công tử đúng là đại thiện nhân!"A Vệ nhìn chủ tử liếc qua bên này, khẽ dùng ít bánh còn dư bịt miệng hắn.A Hộ nhai xong lại khen: "Bột chỗ Trần công tử làm bánh ngon ghê!"Liên Vận: "...."A Vệ: "...."Cmn, ngươi câm miệng đi!Cái tên não rỗng này...Liên Vận lúc này âm dương quái khí hỏi: "Không thì ta tặng ngươi cho Trần Huyền Kính?"A Hộ lập tức đáp ngay không thèm nghĩ ngợi: "Thuộc hạ chỉ theo chủ tử."Liên Vận bên trong rất hài lòng, ngoài miệng lại cười khẩy: "Ha, ngươi ngoài chút công phu mèo cào ra thì chả được tích sự gì, nuôi ngươi chỉ tốn cơm, chi bằng ngươi theo Trần Huyền Kính, ta cũng bớt được một miệng ăn, lại cũng đỡ bị ngươi chướng mắt."A Hộ bỗng nhiên quay lại nhìn y đăm đăm, nghiêm túc như thề nguyện, lặp lại: "Ta chỉ theo chủ tử.""...." Ánh mắt giao nhau, Liên Vận lập tức cúi đầu không nhìn hắn: "Câm miệng, ăn cơm của ngươi đi!""Ồ." A Hộ húp miếng canh, miệng vẫn bép xép với A Vệ: "Rau Trần công tử trồng ăn ngon ghê."Liên Vận: "...."A Vệ: "...." Coi như ta chết rồi đi, xin ngươi!Ăn xong, A Hộ rửa chén, A Vệ dọn dẹp căn nhà bếp của Trần công tử.Chờ đến nửa đêm cả ba mới âm thầm hồi phủ.Liên Vận chính là cáo ốm ở nhà, nhưng kỳ thực là xuất môn làm chút chuyện.Sở dĩ y muốn Trần Huyền Kính im lặng chính là sợ một khi truyền ra ngoài, hoàng đế hỏi đến, ấy chính là tội khi quân.Liên Vận về nhà liền lập tức sai người đi điều tra về thái tử, quả nhiên người của thái tử có một số liên quan đến giang hồ và Cùng Đạo đường.Y bóp nát ly rượu, rượu trong ly uống chưa hết ngấm đầy tay y.Hương rượu thơm thoang thoảng, mày y lại nhíu chặt, một mình lâm vào trầm tư.Ánh trắng chiếu lên án thư bên cửa sổ, nhưng không chiếu sáng nổi đến chỗ y ngồi.Khuôn mặt y chìm vào trong bóng tối.........................Tảo triều sáng vẫn phải lên.Thời Sênh bị A Phúc kéo ra đến lần thứ n tỏ vẻ... đời ông thế là hết.Lúc cô hùng hổ leo lên xe ngựa, tay cô còn nắm một thanh thiết kiếm.Hệ thống nhìn cô như phường ác bá, run rẩy hỏi: "Ký... ký chủ, cô nắm kiếm làm gì nha???"Cầm vũ khí vào cung là cấm kỵ đó!Thời Sênh tức giận: "Ta vào cung chém chết hoàng đế, sau đó ném Liên Vận lên ngai vàng, ép hắn bỏ buổi tảo triều sớm."Vương quốc này tảo triều sớm hơn các vị diện khác đến tận một canh giờ!!!Một canh giờ đấy!Thời Sênh tỏ vẻ không thể có cái lý đấy được!Cô muốn tạo phản!Cô muốn đấu tranh cho giấc ngủ của mình!Cô có thể!Hệ thống vui vẻ tạt cho cô gáo nước lạnh: "Ký chủ, ở đây có thiết lập không OOC nha, cô như vậy là phạm luật, tổng hệ thống sẽ phạt cô đó."Thời Sênh nghe được sự vui sướng khi người khác gặp hoạ trong câu nói của nó.Cô âm thầm tích cho nó một dấu trừ.Chờ ông thoát khỏi cái bẫy này, ông nhất định sẽ chơi chết tổng hệ thống, sau đó tính sổ với ngươi sau.Đúng vậy, Thời Sênh chính là đang đi ra vườn, rồi bị một hố đen hút vào.Chưa gì đã bị ép xuyên, còn không được OOC.Tên chó chết Cesar kia còn không biết đang âm mưu cái quỷ gì.Thời Sênh càng nghĩ càng tức!Cho nên tảo triều xong cô lập tức chuồn êm.Thái tử đang tính từ đằng xa đến tìm Thời Sênh, bỗng thấy một cơn gió lướt qua người mình nhanh như chớp.Thái tử: "???"Gặp quỷ hả?"Trần..." Thái tử chưa kịp gọi xong tên đã thấy người mất hút.Sắc mặt hắn liền hơi khó coi, nhưng sau đó thấy có một đại thần tiến tới chỗ mình, thái tử lại nở ra một nụ cười hoà ái dễ gần, tiếp chuyện.Khi Thời Sênh sắp ra khỏi cửa cung, cho rằng mình sắp được về nhà ăn điểm tâm và ngủ nướng rồi, thì một bóng dáng nhanh chóng từ bên kia cửa cung chạy đến chỗ cô, chặn đường ---"Ca Ca!"Thời Sênh đưa mắt nhìn, Liên Uyển nho nhỏ mặc cung trang dày cộp, đang khó khăn chậm rãi chạy lạch bạch tới chỗ cô.Nó mất đà đâm sầm vào chân Thời Sênh, vòng hai tay nhỏ ôm lấy chân cô dụi dụi: " Ca ca, Uyển Nhi nhớ huynh quá, lâu lắm rồi ta mới gặp huynh á."Thời Sênh nhắc nhở nó: "Điện hạ, hôm qua chúng ta mới gặp nhau."Lâu cái rắm!"...." Liên Uyển nhìn cô chớp chớp mắt, tủi thân nói: "Một ngày không gặp như cách ba thu, đã ba năm ta không gặp huynh rồi, đêm dài khó ngủ, cơm nước không vô."Thời Sênh: "...."Con nít quỷ!Liên Uyển kéo kéo áo cô, cất giọng sữa non nớt nói: "Ca ca, ta muốn xuất cung chơi, huynh mang theo ta xuất cung đi."Thời Sênh nhìn quanh không thấy ai, khẽ bảo: "Ta không thể mang điện hạ xuất cung được."Ông cũng muốn lắm vợ à.Nhưng ông không thể.Hoàng đế sẽ chém chết ông!Thời Sênh lại một lần nữa sâu sắc tầm quan trọng của quyền lực, ý định tạo phản khó khăn lắm mới trồi xuống lại vùng lên đấu tranh.Hệ thống: "...."Ký chủ mỗi ngày đều muốn tạo phản, làm sao đây, online chờ, rất gấp!Liên Uyển như áo bông tri kỷ vỗ bụng Thời Sênh - thực ra nó muốn vỗ vai ca ca cơ, cơ mà nó lùn: "Không sao đâu ca ca..."Liên Uyển rất tri kỷ, tự cho là san sẻ gánh nặng cho cô, từ trong tay áo lấy ra lệnh bài xuất cung bằng vàng ròng, hình dạng chắc bằng con iphone 13 pro max: "Ca ca đừng lo, ta có lệnh bài xuất cung nha!""Ngươi..." Thời Sênh nhìn nó rất vi diệu: "... làm sao lấy được nó thế?"Liên Uyển khó hiểu nhìn cô: "Thì cứ lấy thôi. Ta tùy tiện làm một bài thơ gửi đến ngự thư phòng cho phụ hoàng, tán dương chúc ông ấy sống đến vạn tuế, sau đó phụ hoàng ban thưởng, ta liền muốn cùng huynh xuất cung chơi. Phụ hoàng không nói hai lời liền đồng ý rồi."Thời Sênh: "...."Hay lắm!Hoàng đế này cũng thật là cực phẩm.Hoàng đế người ta sợ con mình cùng đại thần kéo bè kết phái, phập phồng lo sợ.Hoàng đế này lại vô tư cho con mình theo đại thần ra ngoài cung đi chơi.Thời Sênh bật cho Liên Uyển ngón cái trong đầu. Ái tử của sủng phi chính là trâu bò như vậy!Lợi hại nha vợ ông!Liên Uyển liền ôm chân Thời Sênh cọ cọ, vành tai đỏ rực, yếu ớt làm nũng: "Ca ca, mang ta xuất cung đi chơi có được không? Đi mà đi mà..."Thời Sênh: "...." Một lời không hợp liền làm nũng!Có giỏi mi đừng có làm nũng!Thời Sênh tỏ vẻ ông đây rất có định lực!"Ca ca ơi... Ca ca... Huynh nhìn ta một cái đi mà."Thời Sênh thuận theo nhìn nó, đôi mắt long lanh với một khuôn mặt trẻ con tinh xảo bầu bĩnh của nó đập bôm bốp vào mắt cô."Được." Thời Sênh nhận mệnh: "Để ta đưa điện hạ xuất cung vậy."Định lực là cái rắm gì? Có cho người ta có vợ không???Liên Uyên lén nở nụ cười đắc thắng, nắm tay cô rời khỏi hoàng cung.
..............Tân Tân mún nói:Tui dành ra hơn ba tiếng viết chương này, các bạn đọc trong vòng mấy phút :)))Tui viết ba chương mất cả đêm :))))Mẹ nó, thiên lý ở đâu :)))Ê mà viết lâu thật đó mọi người ạ!Tui mới đọc bộ mới của đại đại, bộ aka nữ chính Hoa Vụ ấy.Hay phết! Chờ tui đọc được tầm mấy trăm chương, viết xong cái series 'quân như lan ngọc' này chắc sẽ ra tiểu kịch trường nhà Hoa Vụ.Linh Quỳnh... Quỳnh thần chưa đọc, nghe bảo phải mua vip waka gì đó... tương lai rảnh sẽ đọc.Vậy nhá!
..............Tân Tân mún nói:Tui dành ra hơn ba tiếng viết chương này, các bạn đọc trong vòng mấy phút :)))Tui viết ba chương mất cả đêm :))))Mẹ nó, thiên lý ở đâu :)))Ê mà viết lâu thật đó mọi người ạ!Tui mới đọc bộ mới của đại đại, bộ aka nữ chính Hoa Vụ ấy.Hay phết! Chờ tui đọc được tầm mấy trăm chương, viết xong cái series 'quân như lan ngọc' này chắc sẽ ra tiểu kịch trường nhà Hoa Vụ.Linh Quỳnh... Quỳnh thần chưa đọc, nghe bảo phải mua vip waka gì đó... tương lai rảnh sẽ đọc.Vậy nhá!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me