Tigeriki Lung Chung Cua Doi Ta
1.1 Góc nhìn ngày ấy của tôi về anhHọc chung khoa nghệ thuật tại CheongA, chúng tôi thường được ví như hai tài năng hiếm có. Dù không nói ra, nhưng tôi cảm nhận giữa tôi và anh ấy luôn có một sự đối đầu "ngầm" rất thú vị, đúng kiểu "kỳ phùng địch thủ". Cũng hay nhỉ?
...Cái tên đó ám ảnh từng ngóc ngách của trường, vang vọng trong những lời tán tụng không ngớt. Nghe về tài năng âm nhạc xuất chúng của anh ta ư? Có đấy, nhưng chỉ vậy thôi. Tôi chẳng quan tâm hay biết thêm gì hơn. À, có lẽ là anh ta hơn tôi hai khóa. Anh ta trông có vẻ kiêu ngạo, một kiểu người mà tôi không bao giờ muốn lại gần. Vì thế, mặc dù chúng tôi liên tục "đụng độ" ở sân trường, chúng tôi vẫn là hai đường thẳng song song, chưa từng có lấy một câu chào.
...Buổi sáng ấy, không khí tại hội trường khoa nghệ thuật rộn ràng khác lạ. Sinh viên các khóa đang sôi nổi trao đổi ý kiến, góp sức chuẩn bị cho lễ hội âm nhạc sắp tới của trường. Tôi vội vã bước vào, muộn hơn dự kiến, và ngay lúc ấy, Riki đang say sưa với phần thuyết trình của mình trên bục giảng.
Đang loay hoay tìm một chỗ đứng cạnh đứa bạn thân, tôi bỗng ngước lên. Và rồi, một cảm giác lạ lẫm ập đến, khiến tôi khựng lại. Ánh mắt tôi như bị hút chặt vào bóng hình trên bục.Riki nhận ra sự hiện diện của tôi. Anh ta cúi nhẹ người xuống, ánh mắt anh ấy xuyên qua đám đông, thẳng tắp về phía tôi. Một nụ cười thoáng hiện trên môi, kéo theo câu hỏi không lời:...
Lần đầu tiên trong đời, tôi bắt gặp một ánh mắt nhìn mình đến đắm đuối như vậy. Khoảnh khắc ấy, dường như ác cảm của tôi về Riki bỗng tan biến đôi chút vì vẻ đẹp trai đó. Nhưng sự ngượng ngùng nhanh chóng chiếm lấy tâm trí, cảm giác như có hàng ngàn con mắt khác cũng đang đổ dồn về phía mình.
Không chịu nổi ánh nhìn trực diện đó, tôi đành quay mặt đi để né tránh. Cũng vừa lúc ấy, chiếc micro được đưa đến tay tôi.Tôi đón lấy mic, tâm trí vẫn còn đang quay cuồng. Từ nãy đến giờ, tôi gần như chẳng nghe thấy bất cứ điều gì mọi người đã nói. Cố gắng định thần, tôi bật mic, và nói ra những gì bất chợt nảy ra trong đầu. Tôi cũng không chắc mình đang nói gì, liệu nó có đúng với chủ đề đang được thảo luận không nữa.Và rồi, một lần nữa, tôi lại chạm phải ánh mắt của Riki. Mới chỉ vài câu vừa thốt ra từ miệng tôi, tôi đã thấy anh ấy khẽ cười.
...
...Cái tên đó ám ảnh từng ngóc ngách của trường, vang vọng trong những lời tán tụng không ngớt. Nghe về tài năng âm nhạc xuất chúng của anh ta ư? Có đấy, nhưng chỉ vậy thôi. Tôi chẳng quan tâm hay biết thêm gì hơn. À, có lẽ là anh ta hơn tôi hai khóa. Anh ta trông có vẻ kiêu ngạo, một kiểu người mà tôi không bao giờ muốn lại gần. Vì thế, mặc dù chúng tôi liên tục "đụng độ" ở sân trường, chúng tôi vẫn là hai đường thẳng song song, chưa từng có lấy một câu chào.
....
1.2 Một chút bối rối trong mắt em...Buổi sáng ấy, không khí tại hội trường khoa nghệ thuật rộn ràng khác lạ. Sinh viên các khóa đang sôi nổi trao đổi ý kiến, góp sức chuẩn bị cho lễ hội âm nhạc sắp tới của trường. Tôi vội vã bước vào, muộn hơn dự kiến, và ngay lúc ấy, Riki đang say sưa với phần thuyết trình của mình trên bục giảng.
Đang loay hoay tìm một chỗ đứng cạnh đứa bạn thân, tôi bỗng ngước lên. Và rồi, một cảm giác lạ lẫm ập đến, khiến tôi khựng lại. Ánh mắt tôi như bị hút chặt vào bóng hình trên bục.Riki nhận ra sự hiện diện của tôi. Anh ta cúi nhẹ người xuống, ánh mắt anh ấy xuyên qua đám đông, thẳng tắp về phía tôi. Một nụ cười thoáng hiện trên môi, kéo theo câu hỏi không lời:...
Lần đầu tiên trong đời, tôi bắt gặp một ánh mắt nhìn mình đến đắm đuối như vậy. Khoảnh khắc ấy, dường như ác cảm của tôi về Riki bỗng tan biến đôi chút vì vẻ đẹp trai đó. Nhưng sự ngượng ngùng nhanh chóng chiếm lấy tâm trí, cảm giác như có hàng ngàn con mắt khác cũng đang đổ dồn về phía mình.
Không chịu nổi ánh nhìn trực diện đó, tôi đành quay mặt đi để né tránh. Cũng vừa lúc ấy, chiếc micro được đưa đến tay tôi.Tôi đón lấy mic, tâm trí vẫn còn đang quay cuồng. Từ nãy đến giờ, tôi gần như chẳng nghe thấy bất cứ điều gì mọi người đã nói. Cố gắng định thần, tôi bật mic, và nói ra những gì bất chợt nảy ra trong đầu. Tôi cũng không chắc mình đang nói gì, liệu nó có đúng với chủ đề đang được thảo luận không nữa.Và rồi, một lần nữa, tôi lại chạm phải ánh mắt của Riki. Mới chỉ vài câu vừa thốt ra từ miệng tôi, tôi đã thấy anh ấy khẽ cười.
...
" hả, sao lại cười nữa!? "
...
sau cùng tôi thắc mắc rằng dáng vẻ lúc ấy của mình liệu trông có quá ngốc không?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me