TruyenFull.Me

Tim Lai Phuong Huong

Những ngày yên bình ở quê nhà MinJi cứ thế trôi qua. MinJi dần lấy lại được tinh thần, nụ cười đã tươi tắn hơn, dù vết thương ở chân vẫn cần thời gian để lành hẳn. Soyeon cũng dường như rũ bỏ được vẻ ngoài lạnh lùng, gai góc thường thấy, trở nên hòa đồng và cởi mở hơn trong môi trường thôn quê giản dị. Mối quan hệ giữa họ, dù không ai nói ra, cũng đang ấm dần lên từng ngày qua những sinh hoạt chung và sự quan tâm thầm lặng.

Vào một buổi chiều cuối tuần, khi cả nhà đang chuẩn bị bữa tối thì có tiếng gọi cổng.

"Bác Park ơi! Có nhà không ạ?"

Mẹ Park đang ở trong bếp liền nói vọng ra: "Ai đấy?"

"Dạ, cháu Woojin đây ạ! Cháu mang ít hải sản mới đánh bắt được sang biếu hai bác!"

Nghe thấy cái tên Woojin, MinJi đang ngồi gọt trái cây ở bàn ăn hơi khựng lại. Kang Woojin là anh hàng xóm hơn cô hai tuổi, nhà ở cuối con ngõ nhỏ. Hai người chơi với nhau từ bé tí, Woojin luôn là người che chở, nhường nhịn MinJi. Cô biết anh thích mình từ hồi cấp ba, nhưng khi đó cô chỉ xem anh như anh trai, và sau này khi lên Seoul làm thực tập sinh rồi debut, mối liên hệ giữa họ cũng thưa dần. Thỉnh thoảng về quê cô vẫn gặp anh, anh vẫn đối xử với cô rất tốt, ánh mắt nhìn cô vẫn ấm áp như xưa.

"À, Woojin đấy à! Mau vào đây cháu!" Mẹ Park vui vẻ ra mở cổng. Bà có vẻ rất quý Woojin.

Kang Woojin bước vào, là một chàng trai cao ráo, khỏe mạnh với làn da rám nắng đặc trưng của người miền biển, nụ cười hiền hậu. Trên tay anh là một giỏ đầy ắp cá, mực tươi rói. Anh lễ phép chào bố mẹ Park rồi ánh mắt dừng lại ở MinJi và Soyeon đang ngồi trong nhà.

"Chào em, Minji. Lâu rồi không gặp. Em về chơi à?" Woojin cười tươi, ánh mắt không giấu được vẻ vui mừng khi gặp lại cô gái anh thầm thương. Rồi anh quay sang Soyeon, có chút ngạc nhiên nhưng vẫn lịch sự gật đầu chào. Anh biết Soyeon là thành viên cùng nhóm với MinJi qua tivi và báo chí.

"Chào anh Woojin," MinJi mỉm cười đáp lại, có chút ngượng ngùng. "Em về nghỉ ngơi vài hôm."

Soyeon chỉ khẽ gật đầu chào lại, không nói gì, ánh mắt lạnh lùng đánh giá người thanh niên vừa xuất hiện. Cô không thích ánh mắt Woojin nhìn MinJi, một ánh mắt quá đỗi trìu mến và thân thuộc.

"Ôi trời, cá mực tươi quá! Cảm ơn cháu nhiều nhé Woojin," mẹ Park vui vẻ nhận lấy giỏ hải sản. "Đúng lúc nhà bác đang chuẩn bị bữa tối, cháu ở lại ăn cơm cùng cho vui nhé?"

"Dạ, thế thì phiền hai bác quá ạ," Woojin gãi đầu cười, nhưng rõ ràng là rất vui khi được mời.

Thế là bữa tối hôm đó có thêm một vị khách. Woojin rất tự nhiên ngồi xuống cạnh MinJi (vì chỗ đó còn trống), liên tục gắp thức ăn cho cô, hỏi han về cuộc sống ở Seoul, về công việc ca hát. Anh kể những chuyện vui ở làng, những kỷ niệm ngày xưa của hai người, khiến MinJi bật cười vui vẻ.

"Nhớ hồi nhỏ không, em toàn trèo cây hái ổi nhà bác hàng xóm, lần nào cũng bị bác ấy mắng vốn, toàn anh phải đứng ra nhận tội thay," Woojin cười kể lại.

"Anh còn nói nữa! Tại anh toàn xúi em trèo chứ bộ!" MinJi bĩu môi phản bác, nhưng nụ cười vẫn nở trên môi.

Soyeon ngồi đối diện, lặng lẽ ăn cơm, nhưng đôi đũa trong tay gần như không gắp thức ăn. Tai cô nghe rõ từng lời nói, từng tiếng cười đùa thân mật giữa MinJi và Woojin. Cô thấy cách Woojin nhìn MinJi đầy tình cảm, thấy cách MinJi cười nói tự nhiên với anh ta. Một cảm giác khó chịu âm ỉ bắt đầu dâng lên trong lòng Soyeon. Cô không biết gọi tên nó là gì, nhưng nó khiến cô cảm thấy bức bối và gai mắt. Là ghen sao? Ý nghĩ đó thoáng qua khiến cô giật mình. Cô đã lấy tư cách gì để ghen?

Sau bữa tối, Woojin còn nán lại giúp bố Park sửa lại hàng rào bị hỏng do cơn mưa hôm trước. Anh làm việc rất khéo léo và khỏe khoắn. MinJi ngồi ở hiên nhà xem, thỉnh thoảng lại nói chuyện, trêu đùa với anh.

"Anh Woojin khéo tay thật đấy," MinJi khen.

"Có gì đâu. Mấy việc lặt vặt này anh làm quen rồi. Sau này em có về đây ở, nhà có hỏng hóc gì cứ gọi anh một tiếng là được," Woojin cười đáp, ánh mắt nhìn MinJi đầy ẩn ý.

Soyeon đứng cách đó không xa, giả vờ đang xem điện thoại, nhưng tai vẫn dỏng lên nghe hết cuộc trò chuyện. Nghe câu nói của Woojin, cô bất giác cau mày, ngón tay lướt trên màn hình điện thoại cũng mạnh hơn.

"Thôi chết, muộn rồi, cháu phải về đây ạ," Woojin nhìn đồng hồ rồi nói. "Mai cháu lại sang chơi nhé Minji?"

"Vâng, anh về cẩn thận," MinJi mỉm cười vẫy tay chào.

Khi Woojin đã đi khuất, MinJi quay vào nhà, thấy Soyeon đang đứng dựa vào tường, mặt lạnh như tiền.

"Sao thế?" MinJi ngạc nhiên hỏi. "Mặt cậu khó đăm đăm vậy?"

"Không có gì," Soyeon đáp gọn lỏn, giọng hơi cộc cằn. "Chỉ là thấy vài người có vẻ 'thân mật' quá thôi."

MinJi ngẩn ra mất vài giây mới hiểu ý Soyeon. Cô bật cười. "Cậu đang nói anh Woojin à? Anh ấy là hàng xóm từ nhỏ của tớ mà. Bọn tớ chỉ là bạn bè thôi."

"Bạn bè?" Soyeon nhếch mép, một nụ cười nhạt mang đầy vẻ mỉa mai. "Ánh mắt anh ta nhìn cậu không giống bạn bè chút nào."

"Này, Kim Soyeon, cậu đang ghen đấy à?" MinJi tinh nghịch trêu lại, bước đến gần Soyeon hơn.

Bị nói trúng tim đen, Soyeon có chút bối rối, quay mặt đi chỗ khác. "Ghen cái gì? Vớ vẩn."

"Rõ ràng là đang ghen mà," MinJi cười khúc khích, thấy vẻ mặt lúng túng hiếm hoi của Soyeon thật đáng yêu. "Mặt đỏ hết lên rồi kìa."

"Tớ không có!" Soyeon gắt lên, nhưng giọng nói lại không hề giận dữ. Cô quay lại nhìn MinJi, ánh mắt có chút hờn dỗi trẻ con. "Tại cậu cứ cười nói vui vẻ với anh ta thôi."

Lời thú nhận gián tiếp này khiến MinJi bật cười thành tiếng. Thì ra rapper lạnh lùng Kim Soyeon cũng biết ghen, mà còn ghen một cách rất trẻ con nữa. Điều này không hiểu sao lại khiến lòng cô cảm thấy ngọt ngào lạ thường. Cô bước thêm một bước nữa, đứng sát trước mặt Soyeon, nhìn thẳng vào mắt cô bạn.

"Vậy à? Thế tớ không cười nói với anh ấy nữa nhé? Chỉ cười nói với cậu thôi, được không?" Giọng MinJi dịu dàng pha chút trêu đùa.

Soyeon nhìn vào đôi mắt lấp lánh và nụ cười rạng rỡ của MinJi, trái tim lại đập lệch một nhịp. Cơn ghen ngấm ngầm ban nãy dường như tan biến đâu mất, chỉ còn lại sự bối rối và một chút rung động ngọt ngào. Cô ho khan một tiếng, cố lấy lại vẻ bình tĩnh.

"Tùy cậu." Nói rồi, cô lách người qua MinJi, đi nhanh về phòng mình, để lại MinJi đứng đó tủm tỉm cười một mình. Xem ra, những ngày ở quê này sẽ còn nhiều điều thú vị đây.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me