Time To Think Abt Death
mình học hết kì 1 rồi, kì học đầu tiên ở đại học của mình. chà, nó khá thú vị. mình đã đi được một đoạn xa rồi, phải không? kể từ lần cuối mình viết nhật kí là 26/8, bây giờ đã là 16/12 rồi. mình không nghĩ mình có thể đi xa tới vậy.ừm, chà, nói sao nhỉ. một hành trình vừa vui vừa buồn, vừa khó khăn, cũng vừa thú vị. mình đã gặp được những người bạn mới, học những kiến thức mới, quen được người mới. những anh chị mình hay mua đồ ở chợ cũng nhớ mình, mình vui lắm.nhưng mà, chẳng biết nữa. mình vẫn muốn chết. có lẽ từng ấy niềm vui vẫn là chưa đủ để một con người đã thối nát và mục ruỗng từ trong tâm khảm như mình cảm thấy cuộc sống này vẫn còn gì đó để níu chân, nhỉ. mình... vẫn chỉ là một người thất bại.mình đã cố gắng. mà... mình có cố gắng không? hay đó chỉ là ảo tưởng của riêng bản thân mình. mình đã cố gắng đạt điểm cao khi thi cuối kì, mà, điểm mình đạt được có thật sự cao không? hay chỉ là do
mình tự mãn?mình không biết. dĩ nhiên rồi, vì mình là một kẻ thất bại. mình hay bị bố mẹ mắng. mình không nói họ sai, chỉ là mình không hiểu tại sao họ hay trút giận lên mình. có lẽ do mình chưa làm cha mẹ, nên mình cũng chẳng hiểu cha mẹ mình....nhưng cha mẹ mình đã từng làm con rồi mà nhỉ... mình nghĩ mình cần phải dũng cảm và đi xin việc làm thêm để giúp đỡ bố mẹ mình. ý mình là, mình nên làm việc đó sớm hơn. sáng mai, à không, sáng nay mình phải đăng kí tín cho kì 2 rồi. và mình sẽ lại phải đóng thêm một khoản lớn nữa. mình phải làm gì đây nhỉ.mình buồn quá. mình không có ai để nói chuyện hết. mà sao mình cứ phải tìm kiếm một ai đó để nói chuyện mỗi khi buồn thế nhỉ? mình đang tìm kiếm điều gì? thật lòng thì mình muốn được xoa đầu, được an ủi, được ôm vào lòng. mình muốn được thì thầm rằng không sao đâu, mọi chuyện sẽ ổn, và mình đang đi đúng. mà, chẳng có ai làm vậy với mình cả. kệ đi, chẳng sao đâu, mình cũng quen rồi. mình vẫn muốn chết, nhưng mình sẽ cố gắng không chết. mình sẽ làm được mà!! đúng không?đúng không? ...mình có làm được không?mình không làm được đâu, đúng không?mình không làm được. đúng rồi. mình làm sao mà làm được. đến chính mình còn kinh tởm mình cơ mà, sao làm nổi đây.thôi kệ vậy. đến đâu thì đến.
mình tự mãn?mình không biết. dĩ nhiên rồi, vì mình là một kẻ thất bại. mình hay bị bố mẹ mắng. mình không nói họ sai, chỉ là mình không hiểu tại sao họ hay trút giận lên mình. có lẽ do mình chưa làm cha mẹ, nên mình cũng chẳng hiểu cha mẹ mình....nhưng cha mẹ mình đã từng làm con rồi mà nhỉ... mình nghĩ mình cần phải dũng cảm và đi xin việc làm thêm để giúp đỡ bố mẹ mình. ý mình là, mình nên làm việc đó sớm hơn. sáng mai, à không, sáng nay mình phải đăng kí tín cho kì 2 rồi. và mình sẽ lại phải đóng thêm một khoản lớn nữa. mình phải làm gì đây nhỉ.mình buồn quá. mình không có ai để nói chuyện hết. mà sao mình cứ phải tìm kiếm một ai đó để nói chuyện mỗi khi buồn thế nhỉ? mình đang tìm kiếm điều gì? thật lòng thì mình muốn được xoa đầu, được an ủi, được ôm vào lòng. mình muốn được thì thầm rằng không sao đâu, mọi chuyện sẽ ổn, và mình đang đi đúng. mà, chẳng có ai làm vậy với mình cả. kệ đi, chẳng sao đâu, mình cũng quen rồi. mình vẫn muốn chết, nhưng mình sẽ cố gắng không chết. mình sẽ làm được mà!! đúng không?đúng không? ...mình có làm được không?mình không làm được đâu, đúng không?mình không làm được. đúng rồi. mình làm sao mà làm được. đến chính mình còn kinh tởm mình cơ mà, sao làm nổi đây.thôi kệ vậy. đến đâu thì đến.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me