Tinh Co Tham Gia Show Tuyen Chon Toi Tro Thanh Van Nhan Me
Cậu được tự do rồi!Lúc này, Lạc Thời Hi chẳng khác gì một đứa nhóc sắp thoát khỏi sự kiểm soát của phụ huynh, trong lòng tràn ngập niềm vui không thể kìm nén.“Bye bye.” Bách Cảnh Chu mỉm cười vẫy tay với cậu, đợi đến khi Lạc Thời Hi đi vào giữa phòng tập mới quay người rời đi.Tang Hoài Nham dẫn Lạc Thời Hi đến gần hàng cửa sổ thứ hai, nơi đang có hai người ngồi nghỉ mệt, thở dốc không ngừng.“Tang Hoài Nham, cậu đi lấy nước mà sao đi lâu thế?”“Ơ, còn dẫn người theo nữa à?” – Cậu con trai thấp hơn trong hai người lên tiếng.“Chào mọi người, tôi là Lạc Thời Hi.” Lạc Thời Hi rụt rè chào hỏi, không rõ Tang Hoài Nham đưa mình đến đây để làm gì.“Tôi biết cậu mà, cứ gọi tôi là Tang Tang là được, còn cậu kia tên là Trần Dịch Minh.” Tang Tang chỉ vào mình rồi chỉ sang cậu bạn đang ngồi dưới đất.Lạc Thời Hi mỉm cười thân thiện, hai người kia cũng vô thức nhìn kỹ lại nụ cười của cậu.Lại gần mới thấy, Lạc Thời Hi trông còn xinh hơn nữa!Giới thiệu xong, ba ánh mắt đều đổ dồn về phía Tang Hoài Nham.Tang Hoài Nham mặt không biến sắc, bình thản nói: “Sáng nay cậu không đến lớp học chung đầu tiên, nếu có phần vũ đạo nào chưa hiểu thì bọn tôi ba người có thể dạy cậu.” – Câu này là nói với Lạc Thời Hi.Lạc Thời Hi vừa bất ngờ vừa buồn bã gào thét trong lòng.Vừa mới trốn thoát khỏi móng vuốt của Bách Cảnh Chu, giờ lại rơi vào tay Tang Hoài Nham sao?Chẳng lẽ cậu số khổ đến mức không được ngủ nữa à?Thấy vẻ mặt u sầu của Lạc Thời Hi, khóe mắt Tang Hoài Nham ánh lên ý cười, nhưng miệng vẫn nghiêm túc bổ sung: “Cậu đang bệnh mà, cứ luyện được đến đâu hay đến đó, không cần ép bản thân.”Vừa nghe nói cậu bệnh, Tang Tang và Trần Dịch Minh liền sốt sắng an ủi, người thì nói trong ký túc xá có thuốc, người thì bảo hay là đi phòng y tế luôn cho chắc.Lạc Thời Hi vội vàng xua tay từ chối.Thuốc thì cậu không muốn uống, y tế thì càng không thể đến. Giờ không thể tiếp tục giả bệnh nữa, cậu đành cười tươi như không, giả vờ khỏe mạnh: “Thật ra tôi đỡ nhiều rồi, mọi người giúp tôi học qua bài hát chủ đề một lần nhé?”Tang Tang và Trần Dịch Minh đương nhiên rất sẵn lòng, dặn dò vài câu rồi bắt đầu dạy cậu từng động tác một.Nhân lúc bọn họ không chú ý, Lạc Thời Hi lập tức sụ mặt xuống.Đúng là khổ quá mà!Tại sao cậu phải chịu đựng nỗi khổ nhân gian này?Cái giường êm ái của cậu! Cái chăn ấm của cậu! Giấc ngủ vàng ngọc của cậu!Lạc Thời Hi gắng gượng nở nụ cười luyện tập thêm mấy lần với họ, miễn cưỡng nhớ được vài động tác. May sao sắp đến giờ ăn trưa, mọi người đều lục tục rời đi.Lạc Thời Hi tranh thủ cơ hội nói: “Chúng ta cũng đi ăn cơm thôi, cả sáng chưa ăn gì, đói muốn xỉu rồi.”Ba người kia thấy luyện cũng tạm ổn nên gật đầu đồng ý.Lạc Thời Hi thở phào nhẹ nhõm.Phải nhanh chóng về ngủ bù mới được, cả ngày chỉ ngủ có một tiếng, không chết mới lạ!
---Nhà ăn của thực tập sinh rất rộng, các loại đồ ăn vặt và món tráng miệng đều có đủ, mà lại hoàn toàn miễn phí. Khi Lạc Thời Hi và mọi người đến nơi thì gần như không còn ai, thức ăn cũng sắp hết sạch.May mà ở đây đa phần là thực tập sinh, ai cũng chú ý vóc dáng nên ít ăn thịt. Những món như thịt kho tàu, sườn xào chua ngọt đều còn nguyên, ngược lại rau củ lại chẳng còn mấy.“Chú ơi, cháu muốn ăn món này!” – Lạc Thời Hi chỉ vào thịt kho tàu, mắt sáng rực.Cậu nhìn cả nhà ăn đầy đồ ngon, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Cảm tạ đạo diễn!Lạc Thời Hi bảo chú nhà bếp cho mình một phần thịt kho tàu và cà tím om. Chú không nói không rằng múc cho cậu cả một muôi đầy, suýt tràn khỏi khay cơm vẫn chưa thấy đủ.Cả buổi trưa chẳng mấy ai đến lấy món này, chú vừa múc vừa nói: “Tuổi này đang lớn, phải ăn nhiều vào mới được. Lần sau lại đến chỗ chú ăn cơm nhé, đừng ăn mấy cọng rau luộc nhạt thếch kia.”Lạc Thời Hi cảm động đến mức gật đầu lia lịa: “Vâng ạ, chắc chắn cháu sẽ quay lại!”Chỉ riêng phần cơm này thôi cũng đủ để cậu trung thành cả đời rồi!Lạc Thời Hi ôm khay cơm đầy ụ ngồi xuống. Nhìn đống thức ăn cao chất ngất trong khay của cậu, Tang Tang bên cạnh vừa ngưỡng mộ vừa liếc nhìn phần cơm thanh đạm của mình – ức gà luộc với bông cải xanh.Hết muốn ăn luôn.Lạc Thời Hi tập luyện cả sáng, đói đến hoa mắt chóng mặt. Cậu lập tức xúc vài muỗng cơm bỏ vào miệng lấp bụng trước.Cơm nấu hơi khô, không có canh chan nên nuốt rất khó. Đang định đứng dậy đi lấy súp thì bên cạnh đã có người đặt xuống một ly sữa yến mạch.“Ống hút này.”Một bàn tay thon dài cầm chiếc ống hút nhựa đưa về phía Lạc Thời Hi.Lạc Thời Hi nhìn theo bàn tay ấy, ánh mắt dừng lại ở cổ tay gầy guộc, rồi ngẩng lên — là gương mặt lạnh lùng, cấm dục và xa cách của Lương Dữ Lam.Đôi đũa trong tay Lạc Thời Hi lập tức run lên, miếng thịt vừa gắp được run rẩy vài cái rồi rơi thẳng xuống khay.Lương Dữ Lam tưởng cậu bất tiện, liền xé bao, cắm ống hút vào ly sữa rồi ngồi xuống đối diện.“Anh vừa đi hâm nóng lại.” – Lương Dữ Lam cụp mắt nhìn vào đỉnh đầu Lạc Thời Hi.Lúc này đã trễ giờ ăn, các món nước đều nguội lạnh, anh đã hâm nóng rồi mới đem đến cho cậu.Lạc Thời Hi mím môi: “Anh… biết dùng lò vi sóng à?”Vừa dứt lời, cậu đã hối hận, bèn dùng đũa đảo vài hạt cơm trong khay, há miệng như muốn nói gì đó nhưng lại không biết mở lời thế nào.“Em…”“Anh…”Hai người cùng lúc cất lời, rồi lại cùng lúc im bặt.Không khí ngập tràn sự lúng túng. Mãi đến khi Lương Dữ Lam lên tiếng: “Anh không biết, là họ dạy anh.”“Ồ…” – Lạc Thời Hi chẳng mấy ngạc nhiên. Nếu anh mà biết thì cậu mới thấy lạ.Lương Dữ Lam, người xưa nay không dính nước bếp núc, bữa ăn nào cũng có người chuẩn bị nóng hổi, sao cần phải động tay vào cái lò vi sóng làm gì?
---
---Nhà ăn của thực tập sinh rất rộng, các loại đồ ăn vặt và món tráng miệng đều có đủ, mà lại hoàn toàn miễn phí. Khi Lạc Thời Hi và mọi người đến nơi thì gần như không còn ai, thức ăn cũng sắp hết sạch.May mà ở đây đa phần là thực tập sinh, ai cũng chú ý vóc dáng nên ít ăn thịt. Những món như thịt kho tàu, sườn xào chua ngọt đều còn nguyên, ngược lại rau củ lại chẳng còn mấy.“Chú ơi, cháu muốn ăn món này!” – Lạc Thời Hi chỉ vào thịt kho tàu, mắt sáng rực.Cậu nhìn cả nhà ăn đầy đồ ngon, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Cảm tạ đạo diễn!Lạc Thời Hi bảo chú nhà bếp cho mình một phần thịt kho tàu và cà tím om. Chú không nói không rằng múc cho cậu cả một muôi đầy, suýt tràn khỏi khay cơm vẫn chưa thấy đủ.Cả buổi trưa chẳng mấy ai đến lấy món này, chú vừa múc vừa nói: “Tuổi này đang lớn, phải ăn nhiều vào mới được. Lần sau lại đến chỗ chú ăn cơm nhé, đừng ăn mấy cọng rau luộc nhạt thếch kia.”Lạc Thời Hi cảm động đến mức gật đầu lia lịa: “Vâng ạ, chắc chắn cháu sẽ quay lại!”Chỉ riêng phần cơm này thôi cũng đủ để cậu trung thành cả đời rồi!Lạc Thời Hi ôm khay cơm đầy ụ ngồi xuống. Nhìn đống thức ăn cao chất ngất trong khay của cậu, Tang Tang bên cạnh vừa ngưỡng mộ vừa liếc nhìn phần cơm thanh đạm của mình – ức gà luộc với bông cải xanh.Hết muốn ăn luôn.Lạc Thời Hi tập luyện cả sáng, đói đến hoa mắt chóng mặt. Cậu lập tức xúc vài muỗng cơm bỏ vào miệng lấp bụng trước.Cơm nấu hơi khô, không có canh chan nên nuốt rất khó. Đang định đứng dậy đi lấy súp thì bên cạnh đã có người đặt xuống một ly sữa yến mạch.“Ống hút này.”Một bàn tay thon dài cầm chiếc ống hút nhựa đưa về phía Lạc Thời Hi.Lạc Thời Hi nhìn theo bàn tay ấy, ánh mắt dừng lại ở cổ tay gầy guộc, rồi ngẩng lên — là gương mặt lạnh lùng, cấm dục và xa cách của Lương Dữ Lam.Đôi đũa trong tay Lạc Thời Hi lập tức run lên, miếng thịt vừa gắp được run rẩy vài cái rồi rơi thẳng xuống khay.Lương Dữ Lam tưởng cậu bất tiện, liền xé bao, cắm ống hút vào ly sữa rồi ngồi xuống đối diện.“Anh vừa đi hâm nóng lại.” – Lương Dữ Lam cụp mắt nhìn vào đỉnh đầu Lạc Thời Hi.Lúc này đã trễ giờ ăn, các món nước đều nguội lạnh, anh đã hâm nóng rồi mới đem đến cho cậu.Lạc Thời Hi mím môi: “Anh… biết dùng lò vi sóng à?”Vừa dứt lời, cậu đã hối hận, bèn dùng đũa đảo vài hạt cơm trong khay, há miệng như muốn nói gì đó nhưng lại không biết mở lời thế nào.“Em…”“Anh…”Hai người cùng lúc cất lời, rồi lại cùng lúc im bặt.Không khí ngập tràn sự lúng túng. Mãi đến khi Lương Dữ Lam lên tiếng: “Anh không biết, là họ dạy anh.”“Ồ…” – Lạc Thời Hi chẳng mấy ngạc nhiên. Nếu anh mà biết thì cậu mới thấy lạ.Lương Dữ Lam, người xưa nay không dính nước bếp núc, bữa ăn nào cũng có người chuẩn bị nóng hổi, sao cần phải động tay vào cái lò vi sóng làm gì?
---
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me