TruyenFull.Me

Tinh Co Tham Gia Show Tuyen Chon Toi Tro Thanh Van Nhan Me

"Anh ấy đúng là học bá mà,” Lạc Thời Hi xen vào một câu, “Anh ấy đang học ở Ivy League đấy, mấy người không biết à?”

Lương Dữ Lam lớn hơn cậu bốn tuổi, nghĩ vậy thì ở trong nước chắc giờ vừa mới tốt nghiệp đại học. Nhưng Lương Dữ Lam xưa nay vốn chẳng đi theo lối mòn, giờ có khi đã hoàn thành tín chỉ và tốt nghiệp từ lâu cũng không chừng.

Tang Tang hít vào một hơi, kinh ngạc nói: “Ivy League? Cậu nghiêm túc đấy à?”

Thấy Lạc Thời Hi gật đầu, ba người cùng lộ vẻ mặt chấn động giống nhau.

Nền giáo dục chú trọng thi cử trong nước khiến bọn họ trời sinh đã có một loại tôn kính và ngưỡng mộ đặc biệt với học bá. Nay nghe nói Lương Dữ Lan học ở trường đại học top đầu quốc tế, còn tiện tay tham gia show mà vẫn có thể treo đầu bảng lớp A, bọn họ càng thêm khâm phục.

Tang Hoài Nham nói: “Tiểu Hi, cậu với anh ấy quan hệ tốt lắm à? Thế cậu cũng là học bá phải không?”

Tang Tang sực nhớ ra điều gì đó: “Tiểu Hi năm nay thi đại học đúng không? Thi thế nào rồi?”

Lạc Thời Hi không ngờ rời khỏi mấy ông bà trong khu tập thể mà vẫn bị hỏi điểm số, thở dài: “Chưa có điểm đâu, có rồi nói sau.”

“Cũng đúng.”

Mấy người thấy cậu có vẻ không muốn nhắc đến nữa, nghĩ chắc là thi không như ý, nên không ai dám hỏi tiếp.

Đúng lúc Hạ Dư nói chuyện ở phía trên, cắt ngang cuộc trò chuyện của mấy người họ.

“Ai muốn lên đầu tiên nào?”

Vừa dứt lời, cả khán phòng lập tức im phăng phắc.

Không ai muốn là người đầu tiên lên sân khấu, lỡ sau đó có người trình diễn còn rực cháy hơn, bùng nổ hơn thì chẳng phải sẽ bị lãng quên ngay sao?

Trong khoảnh khắc im lặng ấy, Giang Diêm đứng dậy: “Tôi lên.”

Sân khấu nhường lại cho Giang Diêm, anh búng tay một cái, thản nhiên nói: “Cho nhạc nhanh lên chút.”

Như thể đây không phải trận tranh đoạt center, mà là một đoạn freestyle ngẫu hứng.

Nhạc nền vang lên, Giang Diêm búng tay bắt nhịp, bước vào từ đoạn thứ hai, mang đến một đoạn nhảy điện tử cuốn hút.  Cơ thể khống chế chuẩn xác, phần eo và hông chuyển động tự nhiên mà phóng khoáng, còn ẩn chứa một nét gợi cảm kín đáo. Khi ngón tay lướt qua cổ, ánh mắt người xem lập tức bị hút về làn da màu mật và đường nét ở yết hầu của anh.

Có người mở màn rồi, thì những người sau cũng không còn quá khó khăn.

Bách Cảnh Chu là người thứ tư bước lên.

Có lẽ vì vũ đạo cổ điển ở sân khấu đầu quá ấn tượng khiến người ta quên mất anh xuất thân từ nhóm nhạc nam. Lần này anh đã biên một bài nhảy jazz chỉ trong thời gian cực ngắn.

Âm nhạc tiết tấu mạnh mẽ với tiếng trống dồn dập như mưa bom bão đạn khiến người ta trở tay không kịp, thế nhưng điểm rơi động tác của Bách Cảnh Chu lại khớp đến từng ly từng tí. Dưới sân, các thực tập sinh nổi hết cả da gà. Khi nhịp trống nhanh nhất vang lên, anh thuận tay ném chiếc mũ đen xuống sân khấu, sau một cú trượt lùi liền thực hiện ba cú lộn ngược khó nhằn, toàn bộ quá trình không chạm tay xuống đất, hoàn thành một cách dễ dàng.

Lạc Thời Hi cuối cùng cũng không nhìn thấy Lương Dữ Lam nhảy.

Đối phương chọn cải biên ca khúc, trong thời gian ngắn đã biến bài hát tràn đầy năng lượng thành bản tình ca tiết tấu chậm, toàn bộ trình diễn là piano solo. Dưới ánh đèn spotlight duy nhất chiếu xuống, anh như hoàng tử bước ra từ ánh trăng, từng động tác nhấc lên rồi hạ xuống đều vô cùng tao nhã, những nốt nhạc hoa lệ tuôn chảy từ đầu ngón tay, khẽ thì thầm những tâm tư không ai hay biết.

Những người còn lại đều có tiết mục cá nhân riêng, đám người ăn dưa thì ngồi dưới xem náo nhiệt, sau khi toàn bộ tiết mục kết thúc, các thực tập sinh sẽ cầm một chiếc sticker in logo chương trình dán lên người thực tập sinh mình yêu thích nhất. Người có nhiều phiếu nhất sẽ được chọn làm center.

Lạc Thời Hi cầm tấm sticker trong tay, ngay khi bước lên sân khấu, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu. Trong đó, ánh mắt của Lương Dữ Lam, Bách Cảnh Chu và Giang Diêm là rõ rệt nhất.

Lạc Thời Hi đứng tại chỗ đối mặt với cả ba người, thật sự không biết nên chọn ai.

Giang Diêm có thể khuấy động cảm xúc khán giả, Bách Cảnh Chu có năng lượng sân khấu vững vàng, còn Lương Dữ Lam có thể cải biên ca khúc trong thời gian ngắn cho thấy thiên phú âm nhạc không ai sánh kịp.

Đôi mắt trong veo của Lương Dữ Lam hơi cong lên. Anh là người đầu tiên thu lại ánh nhìn, cúi mắt xuống, không muốn làm khó Lạc Thời Hi. Bách Cảnh Chu nhìn cậu, khóe môi cong lên, còn nháy mắt một cái. Giang Diêm thì có vẻ không để ý, nhưng khi Lạc Thời Hi tiến lại gần, anh lại đứng thẳng người, nhướng mày lên.

Lạc Thời Hi do dự.

Cả ba đều là center mà cậu pick, rốt cuộc nên chọn ai đây?

Cả ba người không ai nói gì, chỉ nhìn cậu, chờ cậu đưa ra lựa chọn.

Hạ Dư chú ý đến tình huống bên này, liếc mắt nhìn sang.

Thấy Hạ Dư đang nhìn về phía ấy, đạo diễn bên cạnh nói: “Lạc Thời Hi hình như có quan hệ với ba người kia khá tốt.”

Hạ Dư mặt không biểu cảm, môi mỏng khẽ mở: “Mấy người đó đúng là thích cậu ta thật đấy.”

Cái này mà cũng nhìn ra được.

Đạo diễn: “Ai bảo cậu ấy thú vị như thế.”

Hạ Dư khẽ cười, không nói thêm gì.

Có sức hút với người qua đường đúng là điều kỳ diệu—có người dù cố gắng mấy cũng không có được, còn có người lại dễ dàng chiếm được lòng người. Ngay cả Hạ Dư cũng khá có thiện cảm với Lạc Thời Hi.

Hạ Dư nhìn bóng lưng Lạc Thời Hi, như đang suy nghĩ điều gì.

Cuối cùng, Lạc Thời Hi chọn Giang Diêm. Cậu “bốp” một cái dán sticker tròn lên giữa trán Giang Diêm, còn cẩn thận vỗ nhẹ cho dính chắc.

Lạc Thời Hi cười tươi rói: “Xong rồi, là anh đó.”

Người ta thì dán lên ngực, riêng Lạc Thời Hi lại dán ngay trán Giang Diêm, sắc mặt anh lập tức đen lại.

“Này, Lạc Thời Hi, mau gỡ xuống!” Giang Diêm nghiến răng, hạ giọng nói.

Anh còn muốn giữ mặt mũi không?

“Anh cầu xin em đi.” Lạc Thời Hi lui về sau mấy bước, cười nhìn Giang Diêm.

Người khác thấy Giang Diêm dữ dằn, riêng Lạc Thời Hi lại thấy anh rất đáng yêu, giống một chú chó lớn. Có lẽ vì ấn tượng đầu quá tốt nên cậu chẳng thấy sợ khuôn mặt lạnh của anh chút nào.

Giang Diêm nghe vậy, ngẩn ra một lúc: “Cậu cứ đợi đấy.”

Dù nói vậy, nhưng anh lại chẳng đưa tay gỡ cái sticker to tổ chảng kia xuống, khiến không ít người kinh ngạc trợn mắt.

Lương Dữ Lam liếc về phía đó, ánh mắt nhàn nhạt, như thể không bị ảnh hưởng gì cả.

---

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me