TruyenFull.Me

Tinh Co Tham Gia Show Tuyen Chon Toi Tro Thanh Van Nhan Me

Lạc Thời Hi vừa tẩy trang xong, liền đi thẳng về phía một chiếc xe van.

Nhưng còn chưa đến nơi thì đã bị một chiếc xe van khác chặn lại.

"Lên xe." Cửa kính xe hạ xuống, để lộ gương mặt góc cạnh của Giang Diêm.

Để tạo hiệu ứng sân khấu, hôm nay Giang Diêm còn đeo một chiếc khuyên tai màu đen, phía dưới có treo một sợi dây xích kim loại mảnh được ghim gọn vào vành tai. Dưới ánh đèn đường mờ ảo, nó lấp lánh ánh sáng tựa như hắc diện thạch.

"À vâng, được ạ." Lạc Thời Hi gật đầu, kéo cửa xe ra.

Vừa hay bắt gặp ánh mắt của hai người còn lại.

Cậu cất tiếng chào: "Anh, anh Cảnh Chu, mọi người đều ở đây ạ." Vừa nói cậu vừa nhấc chân định bước lên xe.

Thấy cậu bước vào, Giang Diêm kéo cửa kính lên rồi hỏi: "Em ngồi đâu?"

"Hả?"

Lạc Thời Hi lúc này mới nhận ra, trong xe trống trơn, bên cạnh ba người đều có ghế trống.

Thấy cậu không nói gì, Bách Cảnh Chu chống khuỷu tay lên lưng ghế trước, mỉm cười nhìn cậu: "Tiểu Hi muốn ngồi đâu thì cứ ngồi đó thôi."

Giang Diêm xé vỏ một thanh kẹo cao su, ném vào miệng, cười khẩy một tiếng, giọng nói mang theo vẻ chế nhạo: "Bớt diễn lại được không?"

Câu này là nói Bách Cảnh Chu.

Bách Cảnh Chu vẫn giữ nụ cười nhạt, liếc nhìn Giang Diêm, giọng điệu thong thả:

"Ý cậu là gì?"

Giang Diêm: "Không hiểu thì tốt, chỉ sợ không hiểu lại còn tỏ ra là hiểu."

Bách Cảnh Chu tắt nụ cười.

Không khí trong xe dường như ngưng đọng lại.

Lạc Thời Hi một chân đã bước lên xe, chân kia còn đứng dưới đất, cứ thế khựng lại. Cậu nhìn người này một cái, rồi lại nhìn người kia, căng thẳng nuốt nước bọt.

Sao... sao lại cãi nhau rồi? Chẳng phải chỉ là chọn một chỗ ngồi thôi sao?

May mà Lương Dữ Lam chưa lên tiếng, nếu không cậu cũng chẳng biết phải làm thế nào. Trong đầu cậu rối như tơ vò.

Mà khoan, hai người thôi cậu cũng đã đối phó không nổi rồi!

Giây tiếp theo, Lương Dữ Lam nhìn Lạc Thời Hi đang đứng chôn chân ở cửa, chậm rãi lên tiếng: "Tiểu Hi, em muốn ngồi đâu?"

Ngay sau câu hỏi của Lương Dữ Lam, bác tài xế lẳng lặng tắt nhạc.

Vắng đi tiếng nhạc, không gian nhỏ hẹp trong xe càng thêm ngột ngạt, căng như dây đàn.

"Em..." Lạc Thời Hi đứng ở cửa xe, nhìn người này, rồi lại nhìn người kia, chỉ ước gì mình có thể phân thân.

"Bốp."

Bong bóng Giang Diêm thổi bằng kẹo cao su vỡ ra. Tiếng nổ nhỏ ấy lại đặc biệt gây chú ý giữa không gian tĩnh lặng.

Lạc Thời Hi để ý thấy, bèn đưa mắt nhìn sang.

Giang Diêm liếm sạch kẹo cao su dính trên môi, tay gác lên lưng ghế, dáng vẻ cà lơ phất phơ nhìn Lạc Thời Hi: "Nói đi, chọn ai?"

"Tiểu Hi, ngồi bên này với anh đi." Lương Dữ Lam tao nhã vắt chéo chân, khoé môi cong lên, chăm chú nhìn Lạc Thời Hi, giọng nói không nhanh không chậm.

Lạc Thời Hi liếm môi, cậu bắt đầu thấy căng thẳng một cách khó hiểu.

Bác tài nhìn họ qua gương chiếu hậu:

"Hay là bốn người các cậu ngồi chung một hàng luôn đi."

"Im đi!" Ba người đồng thanh.

Bách Cảnh Chu cười ôn tồn: "Bác tài, phiền bác kéo vách ngăn lên được không ạ?"

"Hả? À." Hóng chuyện không thành lại còn bị mắng, bác tài xế ấm ức kéo vách ngăn lên, chẳng nhìn thấy gì nữa, đành phải vểnh tai lên nghe ngóng.

"Ờm... Hay là cháu đi xe sau vậy." Lạc Thời Hi làm bộ muốn rút cái chân duy nhất đang đặt trên xe về.

Lương Dữ Lan khẽ ngồi thẳng dậy, trong ánh mắt thanh lãnh ẩn chứa cảm xúc khó đoán: "Tiểu Hi, bắt em đưa ra một lựa chọn khó đến vậy sao?"

"Tiểu Hi không muốn ở cùng bọn anh à?" Bách Cảnh Chu thở dài.

Giang Diêm vừa định móc mỉa một câu "Ai là 'bọn anh' với cậu", nhưng khi liếc thấy vẻ do dự của Lạc Thời Hi, cuối cùng lại nuốt ngược câu nói vào trong.

Thôi thì "bọn anh" vậy.

Không được.

Bị xếp chung một phe với Bách Cảnh Chu và Lương Dữ Lam vẫn khiến hắn khó chịu.

Lạc Thời Hi gào thét trong lòng.

Bắt em lựa chọn không khó!

Cái khó là các anh muốn em lựa chọn cái gì!

Lạc Thời Hi hít một hơi thật sâu, kệ đi, kệ đi! Cậu mặc kệ hết!

Cậu nhắm mắt làm liều định lao vào xe, ai ngờ lại bị một cánh tay níu lại, khiến cậu suýt nữa thì cắm đầu vào trong xe. May mà Bách Cảnh Chu nhanh tay lẹ mắt, vòng tay đỡ lấy cậu.

"Ai đấy, làm gì thế?" Lạc Thời Hi bực bội quay lại lườm một cái, rồi lập tức đứng hình.

"A... Vâng, huấn luyện viên Hạ buổi tối tốt lành, sao thầy lại ở đây?"

"Chào huấn luyện viên Hạ."

Mọi người chào hỏi xong thì không nói thêm gì nữa.

Hạ Dư "ừ" một tiếng, anh nhìn Lạc Thời Hi thay đổi sắc mặt nhanh như chớp mà thấy buồn cười.

"Hỏi tôi sao lại ở đây, sao em cũng không xem lại mình đã đứng đây bao lâu rồi, không định đi à?" Hạ Dư liếc nhìn những người trong xe, cuối cùng thu lại ánh mắt, quay sang nhìn Lạc Thời Hi, "Lúc nãy nếu tôi không kéo em lại, có phải em đã đập mặt vào ghế xe rồi không?"

Lạc Thời Hi định cãi lại thì nhìn thấy bậc thềm thứ hai dưới chân mình, bèn lặng lẽ nuốt ngược lời vào trong.

Đúng thật, lúc nãy cậu cứ nhắm mắt nhắm mũi lao vào, chẳng hề để ý bậc thềm dưới chân, nếu vấp ngã thì chắc là úp mặt vào ghế xe rồi.

"Cảm ơn huấn luyện viên ạ." Lạc Thời Hi lại rụt chân về.

Hạ Dư: "Các cậu không đi sao? Mọi người đi hết rồi."

Vì câu nói này của anh mà không khí trong xe lại căng thẳng trở lại.

"Đi chứ, đi chứ ạ." Lạc Thời Hi lẩm bẩm.
Chỉ là không biết cậu nên đi thế nào.

Lạc Thời Hi cảm nhận sâu sắc rằng mình đã lên nhầm thuyền giặc. Lẽ ra ngay từ lúc thấy mặt Giang Diêm, cậu không nên bước tới.

Lẽ ra cậu phải quay đầu bỏ chạy ngay!

Lạc Thời Hi liếm môi: "Hay là em ngồi ở..."

"Anh Thời Hi!" Giọng nói vui vẻ của Tang Tử vang lên từ phía sau.

Lạc Thời Hi cạn lời, chỉ biết đảo mắt nhìn trời.

Tại sao lần nào cậu khó khăn lắm mới đưa ra được lựa chọn thì lại có người xuất hiện làm gián đoạn chứ.

Người cạn lời không chỉ có cậu, sắc mặt của ba người sắp nghe được câu trả lời nhưng lại liên tục bị cắt ngang cũng chẳng khá hơn là bao.

----

Editor: Tớ sẽ sửa lại cách xưng hô giữa Giang Diêm - Tiểu Hi.

Tớ thành thật xin lỗi mng rấtt nhìuu, vì đã ít ra chương mà còn nhiều lỗi sai nữa 😭. Tớ cũng không biết phải biện minh sao nữa nhưng mà tớ sẽ xem xét toàn bộ rồi chỉnh sửa lại ạ.

Lời cuối cùng tớ chỉ muốn nói là tớ sẽ cố gắng để sau này ít xảy ra chuyện này nhất có thể 😭, mong mng không khó chịu ạ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me