To Goi Cau La Binh Minh
Giờ giải lao kết thúc, tiết cuối cùng trong ngày hôm nay là tiết Địa. Vì là lớp tự nhiên nên giáo viên Địa cũng nhẹ nhàng hơn với lớp 12A1. Cô Địa giới thiệu sơ với lớp cách dạy và kiểm tra lấy điểm của mình rồi giảng bài. Cuối giờ, cô dặn lớp học bài 1 để tiết sau khảo giấy lấy điểm kiểm tra miệng. Vừa dặn xong thì cũng hết giờ. Cô vừa rời khỏi lớp là không khí lớp học náo nhiệt hẳn, ghế kéo, bàn va, tiếng cười rộn rã vang lên khi mọi người thu dọn tập vở, ríu rít rủ nhau ra về.Giữa đám đông vội vã ấy, Nhật Hy lại không vội. Cậu thong thả thu dọn tập vở, kiểm tra coi mình có bỏ quên cái gì không, rồi mới kéo cặp lại.Ánh mắt cậu khẽ liếc sang bên cạnh. Thiên Mạc cũng vừa cất sách, đeo balo lên vai xong. Nhật Hy đứng dậy sau Thiên Mạc một nhịp, bước theo sau cậu ấy ra khỏi lớp, giữ một khoảng cách vừa phải, như thể vô tình lại trùng bước. Không quá gần để khiến người khác thấy phiền, cũng chẳng quá xa để bị bỏ lại phía sau.Hai bóng người, một lạnh một ấm, sóng bước trên hành lang cuối giờ rực nắng.Khi đến khúc rẽ cầu thang, Nhật Hy dừng lại."Ừm, tớ ghé qua phòng giáo viên một chút. Ba tớ có lẽ còn đang họp, chắc chờ một lát mới về. Bái bai nha, cậu về nhà cẩn thận nhé, ngày mai gặp lại!"Thiên Mạc không trả lời, chỉ gật đầu rồi bước đi.Nhật Hy nhìn theo bóng lưng lặng lẽ ấy rồi mới xoay người, đi về phía phòng giáo viên.Sau vài bước chân, Thiên Mạc đột nhiên dừng lại. Không biết từ khi nào, đôi chân hắn đã bước chậm hẳn. Hắn chậm rãi quay đầu. Cậu bạn kia vẫn đang đi, dáng vẻ thong thả, mang theo chút gì đó ấm áp của nắng sớm.Không còn nụ cười rạng rỡ hay ánh nhìn rực rỡ như lúc giới thiệu bản thân, chỉ còn bóng lưng nhỏ bé, lặng lẽ nhưng kiên định.Một cảm giác lạ lẫm thoáng qua trong lồng ngực hắn, mơ hồ mà cũng thật rõ."Lần đầu tiên sau rất lâu... có ai đó chọn bước chậm lại… để cùng đi cùng với mình một đoạn."Hắn khẽ siết chặt quai cặp, ánh mắt dõi theo bóng dáng ấy một lúc lâu, rồi quay đi.....Phòng giáo viên.Nhật Hy tới phòng giáo viên, đung đưa quai cặp nhè nhẹ, đứng được năm phút thì nghe tiếng gọi quen thuộc: "Hy Hy, về thôi con."Cậu mỉm cười, bước nhanh về phía người đàn ông cỡ ngoài 40 đang khoác trên mình áo sơ mi trắng, khuôn mặt nghiêm mà hiền, đây ba của cậu - Lâm Chấn Phong. Hai ba con sóng bước ra khỏi trường, vừa đi vừa trò chuyện về ngày hôm nay:"Lớp mới có ổn không, Hy Hy? Bạn bè có thân thiện với con không?""Dạ có ạ! Con thấy lớp mới dễ thương lắm ạ, mọi người nhiệt tình giúp đỡ con lắm luôn. Mới ngày đầu con đã quen được mấy bạn luôn rồi đó nha!""Ừm, trước mắt vậy là ổn rồi." Ba Lâm gật gù, giọng nhẹ đi một chút. "Nhớ có chuyện gì phải nói cho ba nghe đó... À mà hình như thầy Nam chủ nhiệm con dạy Lý đúng không? Nay có tiết con học có hiểu bài không đó?"Nhật Hy phồng má, giọng than thở quen thuộc: "Ba ơi ba biết con mà, môn nào con cũng oke hết trừ Lý với Sinh. Ráng học lắm con cũng chỉ... lết được trên trung bình 5 điểm thôi à.""Ba biết mà", Ba Lâm cười, "Con như vậy nên ba mới định hỏi nhờ thầy Nam để ý con một chút, cho con thêm bài Lý để làm thêm ở nhà. Làm nhiều riết rồi quen.""Ba à… một mình môn Toán ba kèm con còn chưa đủ bài để con thở hả… giờ còn muốn tặng thêm bài Lý nữa là sao trời…""Lớp 12 rồi, ba chỉ muốn con chăm thêm tí thôi. Ba biết Lý với Sinh con yếu, nên mới không đặt áp lực gì nhiều. Thi được trên 5 điểm là ba vui rồi, không cần 9 10 gì đâu.""Trời… con mà thi được Lý Sinh 9 10 á hả? Mơ con còn không dám mơ nữa kìa."....Hai ba con vừa đi vừa cười, bóng lưng chậm rãi giữa ánh chiều cuối ngày, tiếng nói chuyện thân thiết hoà vào làn gió nhẹ, ấm áp như chính tình cảm gia đình ấy, nơi Nhật Hy luôn có thể là chính mình, không cần phải gồng, không cần phải giấu điều gì cả.Về đến nhà, Nhật Hy mở cửa, cẩn thận cởi giày rồi nhón chân chạy vội vào bếp, giọng vang lên đầy năng lượng:"Mẹ ơi, bé Hy yêu dấu của mẹ đã học về rồi đây!"Mẹ của Nhật Hy – Nguyễn Ngọc Trúc là một người phụ nữ ở độ tuổi gần 40, dáng người nhỏ nhắn, nước da trắng hồng và nụ cười luôn dịu dàng như nắng sớm. Bà có chất giọng nhẹ và ấm, mỗi lần cười đều mang theo sự bao dung đầy mẹ hiền.Bà đang đứng xào rau trong gian bếp thoảng mùi hành phi và nước dùng ngọt thanh, nghe tiếng con trai út liền ngoái đầu lại: "Bé Hy yếu dấu về rồi à? Có mệt không con? Rửa tay đi rồi ra ăn trái cây nhen."Nhật Hy chạy lại ôm mẹ từ đằng sau, cậu cọ má vào lưng bà như mèo con làm nũng:"Con nhớ mẹ lắm luôn á!""Mới đi học có buổi sáng mà nói nhớ mẹ cho lắm, cái miệng này của con ngọt quá rồi đó bé Hy" mẹ Lâm cười, đưa tay xoa nhẹ đầu Nhật Hy, ánh mắt lấp lánh yêu thương."Hì, mẹ nấu ăn tiếp đi ạ, con lên thay đồ rồi xuống phụ mẹ dọn cơm""Ừm, bé Hy đi đi, à quên nói với con, hồi nãy anh hai con gọi bảo chiều nay anh con về nhà đấy, có đem quà về cho con nữa""Con nghe mà muốn bây giờ là buổi chiều liền luôn, anh có nói cỡ mấy giờ về không ạ, có cần con ra sân bay rước anh không?""Mẹ nghĩ tầm chiều tối gì đó, anh con kêu con không cần ra rước đâu, ngày đầu đi học chắc mệt rồi, học về rồi thì nghỉ ngơi cho khỏe đi""Vâng ạ!" Nhật Hy nói xong liền lên phòng tắm rửa thay đồ, vừa xuống thì mẹ cậu cũng nấu xong. Cậu và ba vào bếp phụ mẹ dọn cơm ra bàn, cả nhà ăn uống xong rồi thì ai nấy đi nghỉ ngơi.Nhật Hy trở về phòng, nằm xuống giường, cậu mở điện thoại lên, thấy lời mời kết bạn bên face của Hạo Dương, Diệp Anh, Minh Khang và một số bạn khác trong lớp thì cậu ấn "Chấp nhận" từng người. Mở mess ra, thấy mình đã được kéo vô group lớp với cái tên "Nhà A1 thân iu", Nhật Hy bật cười, lớp mình cũng đoàn kết ghê.Trong đoạn chat, tin nhắn gần nhất là Diệp Anh tag tên cậu cách đây 5 phút trước.Lớp trưởng phong cách(Diệp Anh)[@Nhật Hy chào mừng cậu đến với Nhà A1 thân iu nhó🫰]//38 người đã thả tim
Nhật Hy
[Chào mọi người trong Nhà A1 thân iu nha 🫶]
//35 người đã thả tim
Lớp trưởng phong cách đã đổi biệt danh cho bạn là Hy Hy dễ thương
Giao bài không nói nhiều(Minh Khang)[@All Báo bài cho ngày mai:1. Anh - học từng vựng Unit1 mai khảo2. Sinh - coi trước bài 1: Cơ chế duy truyền và biến dị3. Địa - học bài 1 mai khảo*Nội dung bài hôm nay cho ai muốn làm trước**Lý - làm hết bài tập của bài Con lắc đơn trong đề cương**Văn - học phần cơ sở pháp lý]//30 người đã thả huhuNhật Hy nhìn báo bài của lớp phó học tập gửi mà trầm tư: "Không biết giáo viên Sinh sao ta? Khó không nhỉ... chắc mình đi hỏi Hạo Dương thử." Mở đoạn chat với Hạo Dương:Nhật Hy
[Hạo Dương ơi, môn Sinh lớp mình cô Hà dạy như thế nào á, cậu biết không?]
Hạo Dương[À cô Hà nghiêm nhưng giảng dễ hiểu lắm, cô giảng kiểu sơ đồ á, cô không gắt nhưng mà tụi mình cũng không nên xàm xí trong tiết cô. Cô không la gì nhưng ánh mắt đủ khiến người ta tỉnh ngủ liền luôn.][Có điều, cô hay chơi trò bốc quẻ gọi số lắm, trong một tiết cô dạy, ai cũng phải có một lần đứng lên trả lời câu hỏi của cô, mấy câu cô hỏi liên quan bài cũ lẫn mới nên cậu nhớ coi bài trước nha]Nhật Hy
[Nghe mà áp lực dữ luôn..., chắc tối nay tớ phải ôm sách Sinh mà coi thôi]
Hạo Dương[Ko sao ko sao, khi dạy học lâu lâu cô còn kể mấy chuyện vui cho lớp nghe để đỡ mệt nữa. Cô kêu mà cậu trả lời ko được cũng ko bị điểm 0 gì đâu, chỉ là hơi bị đau tim khi cô gọi số thoi][Cậu ngồi gần tớ mà, có gì tớ nháy mắt gợi ý liền cho]Nhật Hy
[Okee, cảm ơn cậu nhìu nhe]
//Hạo Dương đã thả tim
Nhật Hy nhắn với Hạo Dương xong thì nhớ tới Thiên Mạc, cậu vào lại group lớp, vào chỗ thành viên tìm face của Thiên Mạc. Lướt được một chút, ánh mắt Nhật Hy dừng lại ở ảnh đại diện mặc định màu trắng xám với cái tên Vũ Thiên Mạc.Cậu nhấn vào xem, không có ảnh đại diện, không bài đăng, không story, ở phần xem thông tin cũng không có gì cả, trống trơn. Trang cá nhân yên ắng đến mức khiến Nhật Hy tưởng như cậu vừa lạc vào một ngôi nhà không người.Nhật Hy nằm sấp, tay chống cằm lên giường, lẩm bẩm: "Cậu ấy… đúng là kiểu người sống ẩn thật sự ha…"Nhật Hy nhấn nhẹ nút “Thêm bạn bè”, ngón tay cậu khựng lại một chút trước khi nhấn gửi. Sau đó, cậu ngồi dậy, ngẩn ra, ánh mắt vẫn dán vào màn hình. Một suy nghĩ mơ hồ thoáng qua trong đầu: "Không biết… cậu ấy có đồng ý không nhỉ ?"Ngẩn người một hồi, Nhật Hy để ý thời gian trên điện thoại, đã gần 2 giờ chiều rồi. Cậu tắt màn hình điện thoại, chui vào chăn, ôm gấu bông ngủ trưa....Tiếng chuông đồng hồ vang lên nhẹ nhàng lúc 5 giờ chiều. Nhật Hy dụi mắt ngồi dậy, uể oải bước xuống nhà. Vừa bước xuống cầu thang, Nhật Hy nhìn ra phòng khách, thấy mẹ, ba và anh hai đều đang ngồi ở đó nói chuyện với nhau. Cậu bước vội xuống, mừng rỡ reo: "Anh hai!"Lâm An Duy quay sang nhìn em trai, khuôn mặt bừng sáng nụ cười: "Hy Hy ngủ dậy rồi à? Ngủ ngon quá tóc tai rối bù luôn kìa!"Nhật Hy lườm yêu anh rồi chạy lại ngồi xuống cạnh anh hai: "Anh về lúc nào đó? Nghe mẹ nói em tưởng chiều tối anh mới về cơ.""Anh về từ 3 giờ rồi lúc em còn đang say giấc nồng, mơ về bánh ngọt với sticker đó!" An Duy nháy mắt trêu.Mẹ thấy cảnh hai anh em thân thiết thì cười: "An Duy đừng trêu em con nữa, không phải con gọi nói có quà cho bé Hy sao?""Mẹ nhắc em mới nhớ. Quà đâu, quà của Hy Hy đâu? Nhưng mà em nói trước nha, nếu không hợp gu là em từ chối nhận á!" Nói rồi Nhật Hy làm bộ nghiêm trọng nhìn quanh chỗ anh hai.An Duy cười lớn rồi đưa tay lấy một chiếc túi giấy xinh xắn đặt cạnh bàn trà, đưa cho cậu: "Đây đây, khỏi lo không hợp gu, chính tay anh em chọn mà!"Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me