TruyenFull.Me

To Ngui Thay Mui Cua Su Hanh Phuc

Ngày hôm nay

Một sự khởi đầu mới

Sau khi bắt được Zenitsu và Inosuke và trói chúng trên phòng giám thị chờ phán xử, Giyuu nhận ra mình vừa quên bén mất một truyện quan trọng, hôm nay là ngày sinh hoạt lớp

Anh thở dài mệt mỏi, xoa hai bên thái dương để giảm bớt căng thẳng, đây là một trong những thói quen của anh

Thông thường Tomioka sẽ pha cho mình một ly trà xanh vào mỗi buổi sáng ở nhà trước khi lên trường, nhưng anh thường quá bận rộn nên luôn quên béng mất và quên chúng

Sự hiện diện của người lạ khiến dòng suy nghĩ bị cắt đứt

Đôi mắt đen láy bỗng chốc dồn về phía cổng trường, học sinh đều đã vào lớp, ấy vậy mà ngoài cổng một học sinh đứng lén lút thập thò ở đấy

Khả nghi làm sao, Giyuu thầm nghĩ

"Này em kia! Cả gan dám đi trễ?"

Cậu thiếu niên giật mình, mặt mày bối rối, không dám quay người lại nhìn người đối diện

Thật đáng sợ, người này chắc chắn là người xấu

"Này cậu kia, tên gì? Lên phòng giám thị cho tôi!" Giyuu thấy mình đang thiếu kiên nhẫn, bởi vì cơn đau đầu

Cậu căn bản là không thể trả lời được, bờ vai run lên như thể sắp khóc đến nơi. Tiếng thút thít đánh thẳng vào lồng ngực người lớn hơn, Giyuu lần đầu nhìn thấy cảnh tượng này bối rối vô cùng, vội nắm lấy bờ vai của thiếu niên xoay người đối diện với mình

Tomioka cứng người, quên mất bản thân định làm gì, cổ họng co thắt lại, quá khó khăn để nói, trái tim anh trật một nhịp, đồng tử to kinh ngạc

"Tanjirou?"

Anh thở hổn hển, tay càng siết chặt thêm, Tanjirou nhíu mày vì đau nhói

Người xấu biết tên cậu, hắn là ai? Hắn theo dõi cậu chăng? Người này là ai? Hắn sẽ bắt cóc cậu sao?

"Là em thật sao?"

Không hài lòng với sự im lặng của đối phương, anh gằn giọng hỏi dồn dập như mất đi kiên nhẫn vốn có. Càng làm Tanjirou xanh xao một bậc. Cậu run rẩy lấy từ trong cặp sách ra một quyển sổ, viết viết gì đấy làm cho Giyuu tò mò

Đưa tờ giấy lên trước mặt

[Tôi xin lỗi, làm ơn đừng bắt cóc tôi]

".....hả?"

[Tôi không biết anh là ai! Làm ơn đừng bắt cóc tôi, tôi chỉ muốn đi học thôi mà]

"......hả?" Phông nền đằng sau lưng Giyuu xuất hiện tô điểm loạt dấu chấm hỏi chạy qua chạy lại. Tanjirou nghĩ hắn là người xấu?

Vậy ra là cậu không nhớ được những kí ức lúc trước, những dẫu sao cậu cũng đã trở về. Nhớ hay không Giyuu không quan tâm

Bây giờ anh vẫn còn thắc mắc, tại sao đứa nhỏ lại không nói chuyện mà lại phải viết giấy ra, tự ti chăng? Giyuu thấy lạ lẫm với một Tanjirou khép kín

Người tóc đỏ vẫn còn chút hoảng sợ, nước mắt ấm nồng vô thức chảy ra. Thầy Tomioka như bị búa đổ vào đầu, cảm giác tội lỗi bao trùm lấy anh. Giyuu vừa rồi không cố ý biến mình thành thằng ngốc khi hành động thái quá với Tanjirou, chỉ trách anh lúc đó quá mức kích động khi nhìn thấy cậu. Giyuu ước Sabito xuất hiện tát một cái để xoá sạch đi kí ức của 5 phút trước

Thầy thể dục nổi tiếng thờ ơ lạnh nhạt đang cuống cuồng không biết làm sao, anh vụng về lấy tay gạt nước mắt giúp cậu....

Tanjirou khựng người, lúng túng trước hành động. Anh không biết cách dỗ dành người khác đâu

Tách!

Tiếng máy chụp ảnh vang lên phá vỡ không khí khó xử

"Ara, thầy Tomika đi ăn hiếp trẻ em kìa" Thủ phạm tay cầm máy ảnh chỉa vào người đàn ông lớn hơn bấm máy. Nếu có ai hỏi Shinobu ở đây khi nào? Thì cô sẽ trả lời là từ lúc câu chuyện bắt đầu, và cô ấy đã đau lòng khi biết Tanjirou không nhớ gì về họ

"Tôi đã chụp được vài ba tấm khá thú vị, đăng lên bảng tin của trường, đảm bảo sẽ hot cho xem!"

Cô nghiêng đầu nở nụ cười thương hiệu, vẫn là ác ý nhiều ý tốt

"Nhưng nếu thầy chịu trả giá cao cho hình tượng của mình thì tôi sẽ suy nghĩ lại" Shinobu nói tiếp "20 ngàn yên 1 tấm?"

"...." Hắc tuyến nổi lên trên trán Giyuu

"Chào em, chị là Shinobu Kochou, chị học năm ba"

Shinobu ngộ ý bắt tay, Tanjirou cũng dần bình tĩnh tuy mắt vẫn còn sưng. Cậu đáp lại cái bắt tay, chị xinh đẹp này là người tốt, Tanjirou cười, tay cầm viết

[Em là Tanjirou Kamado! Em hôm nay sẽ chuyển đến đây!]

Đáng yêu quá

Giyuu nhìn cảnh hường phấn của hai con người này, khuôn mặt đóng băng thường ngày nay lại càng bão tuyết hơn, nội tâm người đàn ông 21 tuổi không thể nào chịu đựng được cú sốc này

Chả hiểu bằng cách nào lại bị người thương bé nhỏ xem là bắt cóc một cách trắng trợn như thế?

"Um! Tanjirou sao không nói chuyện, tại sao phải viết ra giấy?"

Shinobu ánh mắt đầy lo lắng hỏi nhẹ

[Em bị bệnh, rất khó khăn khi nói chuyện]

Nét chữ đẹp đẽ, phẳng phiu nằm trên trang giấy trắng tin như hàng vạn con dao gâm len lỏi trong tâm trí của hai người...em ấy không thể nói chuyện sao? Chuyện gì đã xảy ra?

Trong lúc Giyuu vẫn đang chìm trong suy nghĩ, Shinobu là người đầu tiên lên tiếng

"Maa...chị xin lỗi, chị đáng lẽ không nên hỏi như thế. Tanjirou học lớp nào?"

[Em học lớp A2]

"Em sẽ học ở lớp của cái thầy xấu xa ấy đó" Shinobu lại gần nói nhỏ vào tai Tanjirou làm cậu bé sợ hãi. Cô kèm theo vài tiếng ara ara vui tính, Shinobu đính chính đây chỉ là hiệu ứng thêm vào cho câu chuyện thêm thú vị

Cái gì? Không chịu đâu mà

Nhìn biểu hiện của cậu, Giyuu cũng ngợ ra được cậu đang nghĩ gì. Cái liếc mắt thách thức của Shinobu thoáng qua làm anh càng sôi máu

Thầm trách Shinobu cô ta dám trót vào đầu cậu những tiếng xấu về anh mà vốn dĩ tiếng xấu đó còn không phải sự thật

"Tôi không phải là người xấu" Giyuu khoanh tay minh bạch

Mời thầy Tomioka vào phòng giám thị có việc cần. Hai học sinh của anh đang gây rối ở đây! Hai cậu đừng đánh nhau nữa, vỡ bộ đàm mất dừn- rẹtttttt

Loa phát thanh của trường không hẹn mà kêu, và cũng không hẹn mà hư.

Thanh tre bị bẽ gãy một cách đáng thương do lực nắm tay khủng bố của người thầy giàu lòng nhân hậu, đạo đức lương tâm nghề nghiệp thanh cao

Học sinh lớp 2A vẫn ngây thơ, vô tư không biết bão bùng đang dần ập tới

"Con heo và thằng nhóc kia dám..."

"..."

"Thấy chưa? Là người xấu đó " Shinobu chỉ điểm

kimkim
06102019

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me