Toan Chuc Cao Thu Dong Nhan
https://dongcauvong.wordpress.com/thien-su-phat-hien-bi-mat-cua-ban-than/
Tôi phát hiện được bí mật nho nhỏ của bạn thânTác giả: 雨中曲 (Tác giả đã xóa Lofter)Couple: Thiên Sứ – Cao Kiều Cao không chênh lệch~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~1Đó là chuyện xảy ra vào thời gian mùa giải thứ mười, Hưng Hân mới thể hiện năng lực trên giải đấu chuyên nghiệp. Lúc này Thường Tiên đột nhiên dẫn người tìm tới."Chị Trần Quả, em lại tới nữa này! Dẫn một người mới đến cho chị gặp, cô gái này là bạn hồi đại học của em, hiện tại đang là phóng viên báo văn hóa thể thao ở thành phố H."Cô gái lạ mới tới cũng gọi chị theo Thường Tiên, Trần Quả cũng không phải là người quá đặt nặng vấn đề tuổi tác, "À, bạn học của tiểu Thường à, hai em tới đây có việc gì vậy?"Thường Tiên lập tức giới thiệu đầu đuôi câu chuyện, hóa ra là báo văn hóa thể thao thấy rằng tuy Gia Thế bản địa đã mất nhưng vừa vặn có ngay Hưng Hân mới lên thật sự rất có cơ, cho nên chuẩn bị làm sưu tầm thông tin thành viên chiến đội các thứ. Vừa mở rộng độ nhận diện của Hưng Hân, vừa thu hút nhóm độc giả trẻ tuổi, một mũi tên trúng hai đích.Nếu là chuyện có thể gia tăng độ nổi tiếng của chiến đội, vậy thì đó nhất định là chuyện tốt. Trần Quả nghe yêu cầu phỏng vấn xong liền cười tươi như hoa, hẹn lại ngày giờ cụ thể, tới lúc đó bên cô sẽ tiếp nhận phỏng vấn.Thời gian mau chóng trôi qua, chớp mắt đã đến ngày hẹn phỏng vấn.Chủ đề phỏng vấn lần lại lại cực kỳ đơn giản, chỉ có đúng một câu "Lúc các đại thần không chơi Vinh Quang thì sẽ làm gì?" Thế nhưng Trần Quả đột nhiên thấy hơi hối hận, đám Hưng Hân đi trả lời vấn đề này liệu có mất mặt không?"À, xem ra cái tiêu đề này là chuẩn bị hỏi về sở thích không chuyên của chúng tôi à?" Diệp Tu nhìn phóng viên cầm bút ghi âm ngồi bên cạnh, hỏi.Nữ phóng viên vội vàng gật đầu, rất tốt, đối phương cũng nhanh chóng đưa ra đáp án ——"Sở thích không chuyên à, cũng thật có lỗi, Vinh Quang vừa là sự nghiệp của tôi, cũng là sở thích của tôi." Diệp Tu cười cười gảy tàn thuốc, tiếp tục nói, "Chơi mười năm nữa cũng không chán."Những người ngồi xung quanh ngay lập tức chia thành hai phe, một phe vỗ tay đôm đốp, một phe chép miệng dè bỉu —— thành viên ở mỗi phe không cần nói nhiều, mọi người có thể tự hiểu."Thật xin lỗi đại thần Diệp Tu, tôi muốn hỏi về một sở thích khác của anh, mặc dù sự nghiệp rất quan trọng nhưng chắc hẳn vẫn sẽ có một vài thứ gì đó để điều hòa đúng không." Nữ phóng viên yếu ớt lên tiếng."Yo, khả năng quan sát rất nhạy bén." Diệp Tu cười ha ha rồi trả lời, "Hết năm phút rồi, người tiếp theo."Trên thực tế căn bản chưa đến năm phút, nhưng mà ai có thể vờn ngược Diệp Tu chứ? Sau đó đương nhiên phải chuyển sang người tiếp theo."Sở thích à? Đương nhiên là có rồi, hút thuốc uống rượu được không?" Ngụy Sâm nói, còn Diệp Tu ngồi một bên khinh bỉ gã: "Ở đây còn có đội viên nhỏ tuổi đấy nhé, ông nói thế mà không biết ngượng à!"Diệp Tu, trước khi cậu nói ra câu này thì nộp thuốc lá ra đây để tôi tiêu hủy!" Trần Quả chộp lấy thuốc lá của Diệp Tu."Xem phim truyền hình được chứ?" Tô Mộc Tranh cười nói, "Phim Hàn, phim Nhật —— à còn nữa, ừm, ăn đồ ăn vặt, tôi khá là thích ăn uống.""Xin lỗi, tạm thời tôi chưa có thời gian nghĩ đến những chuyện khác." Đường Nhu nói, thực sự thì cô có một vài sở trường khá ghê gớm, nói về chuyện ra nước ngoài học nhạc lý có hơi dọa người —— nhưng mà cô lại quyết định không nói."Sở thích? Chơi game, chẳng lẽ không được tính là sở thích à?" Bao Vinh Hưng ngồi bên cạnh quay đầu hỏi Diệp Tu, Diệp Tu phất tay với phóng viên ý bảo cô đừng để tâm, bỏ qua chuyển thẳng sang người khác. Sau đó nữ phóng viên quay đầu vừa vặn trông thấy Mạc Phàm xoay người đi chỗ khác, dáng vẻ không dùng bạo lực thì không chịu hợp tác. May mà An Văn Dật chủ động tới tiếp lời cô."Thực ra tôi cũng không có gì đặc sắc cả, trước đây chơi game là sở thích, hiện tại trở thành nghề nghiệp." An Văn Dật trả lời.... Cậu thật sự không có gì đặc biệt hết.Cuối cùng súng dài pháo ngắn của người cầm bút chuyển hết về phía thành viên cuối cùng của Hưng Hân, hy vọng cuối cùng của họ."À, các thành viên trong Hưng Hân quả thật mỗi người mỗi vẻ, vậy còn tiểu Kiều thì sao?" Phóng viên kia hỏi, nở một nụ cười như hoa loa kèn ba ngày chưa được tưới nước.Kiều Nhất Phàm ngẫm nghĩ rồi trả lời: "Em thì chắc là đọc sách đi."Quả thực cậu rất thích đọc sách, cậu còn biết nữ phóng viên làm sưu tầm thông tin tuyển thủ kia chắc chắn có đặt ra mục tiêu nắm bắt được tên một nhà văn hay một cuốn sách nổi tiếng nào đó.Thế là một viên đá dấy lên ngàn đợt sóng.Sở thích đọc sách này hoàn toàn đối lập với chuỗi những câu trả lời phía trước, thực sự vô cùng khác biệt. Cho nên nữ phóng viên lại hỏi tiếp: "Thật bất ngờ, hóa ra tiểu Kiều còn là một thanh niên văn nghệ." Sau đó tiếp đà hỏi luôn: "Vậy em thích tác giả nào."Kiều Nhất Phàm kể một loạt tên người, có cả Trung Quốc lẫn nước ngoài. Nữ phóng viên ngồi bên cạnh gật đầu không ngừng, ngay cả khi Kiều Nhất Phàm dừng nói rồi cô vẫn cứ tiếp tục gật đầu. Chẳng còn có cách nào cả, cậu cũng chỉ đành nhắm mắt nói tiếp, bắt đầu giải thích vì sao lại thích. Sau đó gần như không tìm được lời nào để nói nữa cậu mới im lặng, vừa ngẩng đầu lên đã trông thấy ngay đôi mắt sáng lấp lánh của nữ phóng viên."Đã rất lâu rồi tôi chưa gặp được người thật sự yêu thích văn học như cậu đó!" Đôi mắt cô lấp loáng nước.Xin lỗi, hình như cô đã lý giải sai gì đó rồi.Hai tay Kiều Nhất Phàm bị nữ phóng viên chụp lấy lắc mạnh, nhìn nụ cười hiền lành trên mặt chú phụ trách chụp hình, quả thực chụp cho hai người họ một bức hình với bối cảnh cuộc gặp gỡ của những người đồng chí.Đúng vậy, rất ít người biết rằng Kiều Nhất Phàm là một 'thanh niên văn nghệ', hơn nữa còn là người rất yêu thích tình tiết nội dung game, càng ít người biết rằng cậu đồng thời là một tay bút, lại cực kỳ hiếm người biết cậu viết mấy thứ đồng nhân ship gei về chính đội trưởng chiến đội mình ——Hình như mấy thứ này càng kể ra càng chọt mù mắt người ta hơn?2Hội trạch nam trạch nữ khi không làm chuyện nghiêm túc thì sẽ ăn no ngủ say xem anime chơi game.Mà trạch nam trạch nữ ở tầm tuyển thủ game chuyên nghiệp, lúc họ không đánh Vinh Quang thì sẽ làm gì đây?Vẫn tiếp tục ăn no ngủ say xem anime chơi game. Hơn nữa vẫn cứ nên trạch thì trạch, muốn gei thì gei.Khi Kiều Nhất Phàm còn ở Vi Thảo, Lưu Tiểu Biệt thường xuyên vì OSU của cậu trên bức tranh nào đó bị người ta chơi gei mà trợn trắng mắt bỏ về ký túc xá —— nghe nói người kia còn là một tuyển thủ game chuyên nghiệp nào đó ở Hàn Quốc. Liễu Phi thích điện ảnh, truyền hình Âu Mỹ, sẽ lén lút lên AO3, LJ, Tumblr các thứ linh tinh trong lúc huấn luyện.Sau đó, "RPS* là ngồi tù đó!" Sau khi mỗi bộ phim hàng top được công chiếu, Kiều Nhất Phàm lại nghe thấy Liễu Phi hàng ngày lẩm bẩm với tường lúc không huấn luyện (bản thân cậu chỉ trùng hợp đi ngang qua mà thôi) đồng thời gào thét không nhắm đích danh ai: "Ngay cả nhân vật và diễn viên còn không phân biệt rạch ròi được thì viết văn cái con khỉ gì chứ!"RPS (real person slash): ghép đôi người thậtSau đó cậu nghĩ lại bản thân mình, giữa ngày nắng to không hiểu sao lại bỗng nhiên rùng mình.Đúng vậy, cho dù là cảm giác nóng muốn chết ở thành phố B hay là thành phố H, mỗi khi nghĩ đến câu này cậu đều run rẩy —— như thể không khí lạnh từ Siberia vượt qua dãy Tần Lĩnh, sông Hoài* mà tới bên Tây Hồ.Dãy núi Tần Lĩnh và sông Hoài được coi là đường phân chia tự nhiên của Hoa Bắc và Hoa Nam.Ban đầu vốn chỉ là câu chuyện Vương Kiệt Hi trồng một chậu hoa nhỏ, hàng xóm sát vách Diệp Tu thấy cây non khá hay ho liền giúp anh hàng ngày tưới nước tỉa lá, cuối cùng thuận tay bưng luôn người về nhà mình —— Phân tích một cách vô cùng khách quan và ngắn gọn về hai mươi năm cuộc đời đã qua của Kiều Nhất Phàm, có thể tổng kết như sau: Bản thân là tuyển thủ chuyên nghiệp, viết RPS đã xem như một dạng tìm đường chết, viết về đội trưởng của mình lại là tìm đường chết hơn nữa, viết RPS về đội trưởng cũ và đội trưởng hiện tại của mình chính là cảnh giới cao nhất trong việc tìm đường chết —— Trình độ tự sát như thế này, có lẽ cần phải có một bánh ga tô ba tầng, mỗi tầng 20cm để thắp nến cho bản thân mới đủ.Nếu muốn Kiều Nhất Phàm giới thiệu thêm một chút, vì sao cậu lại bắt đầu viết vắn? Đầu tiên phải nói tới quan hệ giữa người và thế giới Vinh Quang —— được rồi! Vấn đề này nhỏ hơn rất nhiều so với mối quan hệ giữa con người và vũ trụ, phiền mọi người nghiêm túc lắng nghe một chút!Nói tiếp, bản thân cậu lúc bắt đầu chơi Vinh Quang đã bị thế giới giả lập và nội dung nhiệm vụ hoàn mỹ kia hấp dẫn. Kết quả, quay đi quay lại, khi chân chính bước chân vào giới chuyên nghiệp, cậu lại vứt bỏ hoàn toàn phần sơ tâm kia, nhiệm vụ với giả thiết chỉ còn lại thắng thua, khen thưởng và số liệu đơn điệu, thêm vào việc bản thân không thể nào phát triển được, Kiều Nhất Phàm chỉ thấy nhật ký cậu viết hàng ngày càng lúc càng dày, càng ngày càng nhanh hết sổ dùng để ghi.Dần dần, thứ cậu viết không chỉ là nhật ký nữa mà là từng đoạn ngắn của câu chuyện. Đến sau này, cậu đăng những câu chuyện mình đã viết lên mạng, không ngờ được đánh giá không tồi, qua một tháng còn có người bắt đầu gọi cậu là đại đại. Niềm tin cậu đánh mất trong Vinh Quang đang dùng một phương thức khác để lấy lại. Điều khác biệt chính là Kiều Nhất Phàm với nền tảng văn học được rèn luyện hàng ngày quả thực vững chắc hơn khá nhiều người.Khi cậu gặp được đội trưởng hiện tại của mình, cùng anh đánh những phó bản cấp thấp ở khu mới, đọc cốt truyện nhiệm vụ trước kia mình từng nắm rõ, cậu cảm thấy bản thân lại tìm về được tình cảm mãnh liệt với Vinh Quang như xưa.Mà cậu triệt để đi vào con đường hiện tại cũng chính bởi nguyên nhân này. Bản thân cậu vì tình cảm mãnh liệt đơn thuần này, lúc dạo trên diễn đàn không cẩn thận dùng ấn vào một mục ẩn gọi là "Hệ Ám Dạ Liên Minh chuyên nghiệp", xem ba phút, thế giới của Kiều Nhất Phàm vỡ tan tành.Thêm năm phút nữa, thế giới quan từng vỡ tan tành bắt đầu ghép lại với nhau từng mảnh từng mảnh. Kiều Nhất Phàm trở thành một Kiều Nhất Phàm mới, dường như ánh mắt cậu nhìn thế giới này cũng đã phần nào khác biệt chăng?Thế nhưng hiện tại, Kiều Nhất Phàm một lần nữa quay lại Liên Minh chuyên nghiệp, cậu lại cảm thấy bản thân mình đang đối mặt với thách thức mới.Ví dụ như ——3[Hệ Ám Dạ Liên Minh chuyên nghiệp] [Hồ Thiên Ba] [Nói chuyện phiếm] Liên Minh chuyên nghiệp đã phát triển nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không có lấy một người trong nghề nào trà trộn vào đây ư? [New]Chủ topic: RT, mọi người nhìn xem người ta tốt đẹp đến chừng nào, bao nhiêu năm nay người cùng sở thích trà trộn khắp nơi bắt đầu hố những người cùng sở thích hiện tại. Vinh Quang dù gì cũng đã phát triển được mười năm rồi, chẳng lẽ không có người trong nghề nào trà trộn vào JMs phát chút phúc lợi sao? Cho dù là trên game hay là chút bát quái nho nhỏ trong giới tuyển thủ chuyên nghiệp, hẳn là cũng không muốn sơ suất lộ ra bát quái gì đó chứ!Sô pha: Ha ha, ai bảo không có? @Chuyển phát một vạn biếnBăng ghế: @Chuyển phát một vạn biến +1Sàn nhà: Đừng @ Đới Nghiên Kỳ của Lôi đi, quả thực là sỉ nhục của giới hủ, chậc chậc. Đâu có ai tới mức như cô ấy chứ.4L: Đọc đến đây tôi lại thấy tức cười, rác rưởi, mấy người có bản lĩnh trào phúng vậy liệu có bản lĩnh một câu kéo được một CP ra không?5L: Lầu trên và mọi người bớt nóng, hiện tại có một tin vỉa hè thế này: Tôi nghe có người đồn rằng Bá Đồ nhất chi hoa với Vi Thảo nhất khỏa thụ phải không?6L: ... ... Cậu nói rõ ràng ra trước xem nào, Bông hoa Bá Đồ kia là Trương Giai Lạc phải không ——7L: hhhhhhhhh cười ỉ*, tặng cho lầu 6 một cái Lồng niệm khí.8L: Nhân lúc người Bách Hoa Cốc còn chưa tới, tôi cũng tặng lầu 6 một cái Thánh ngôn hồi phục, chúc cậu may (đừng) mắn (chết).Nhưng mà chí ít cũng phải nói rõ ràng, thẻ tài khoản của người ta tên là Bách Hoa Liễu Loạn, ít ra cũng phải là một trăm bông hoa chứ?9L: Tôi là lầu 6 đây, tôi sai rồi, là một đóa hoa, nữ đội viên duy nhất của Bá Đồ, không phải vị Bách Hoa mới tới kia orz10L: Hôm nay Trương Giai Lạc cũng cảm nhận được ác ý đến từ thế giới giả thuyết 2333333 ai mà không biết vị thổ hào Thiên Dạ Ly Nhược kia chứ?11L: Đừng động tới cô ấy được không, cậu nhìn xem người ta là thiếu nữ duy nhất, nhà có tiền, xung quanh lại còn có bốn thổ hào nhiều tiền chất lượng cao (hâm mộ ghen tị cắn khăn tay). Chúng ta đu là hai trạch nam chơi game nói chuyện yêu đương, nói không chừng đại tiểu thư người ta có thể bao luôn thợ chế tác của Liên Minh giúp cô ấy làm hẳn mô hình?12L: Gạt chuyện về mấy đại gia qua một bên đi! Goods quán quân limited của Luân Hồi năm ngoái tôi còn chưa mua nổi đây này... Lại nói, Yên Vũ có rất nhiều nữ, sao không thấy mọi người phân tích chút gì về các cô ấy?13L: Trả lời lầu 12, chẳng phải đã sớm có người bàn luận về hai chị em họ Thư trước khi vào Liên Minh chính là giới JK sao, bên J trắng đen lẫn lộn tạp nham còn không phải cos à?14L: Đúng thế, tôi đến bổ sung giúp lầu 13 một chút, hai cô ấy ra trận dùng Thiện Xạ giả nam, toàn bộ bản đồ đều không chỗ nào không nắm vững, quả thực là tiêu chuẩn chuyên nghiệp (xoay mòng mòng)15L: Đó đó đó, tôi rất muốn được nhìn thấy nhân vật của hai cô ấy rồi, tôi thích diện mạo unisex đó lắm!16L: Cực kỳ thích khuôn mặt unisex +1, đồng thời mạnh mẽ khiển trách hành vi quỳ liếm trạch nam vô liêm sỉ của Liên Minh mà đổi Há Dám Phản Kháng với Ai Không Cúi Đầu thành em gái trước khi đưa vào giới chuyên nghiệp! Nếu còn dám đổi cả giới tính của Phong Thành Yên Vũ, tôi sẽ cho một cái Chim Lửa thiêu rụi cả nhà bọn họ! À còn nữa, thực ra tôi ship All x Lâm Ám Thảo Kinh đó giờ (khuôn mặt đen tối)17L: Đúng thế! Kỹ thuật điều chỉnh diện mạo của chị em họ Thư quả thực rất đỉnh, cho 32 like! Lẽ nào lầu trên chính là tác giả của truyện "Đêm tướng quân rời cung" đỉnh cao?18L: ... Không phải có lời đồn rằng tác giả của truyện đó là Sở Vân Tú sao? À mà nói tiếp, chiến đội mới Hưng Hân đó cũng có hai nữ tuyển thủ kìa, sếp bên đó cũng là nữ luôn, đã có ai suy nghĩ gì về tình huống của mấy cô gái bên đó chưa?19L: Tôi cảm thấy cậu trông mong vào các cô ấy thì cũng giống như chúng ta năm đó trông mong vào Vân Tú nữ vương vậy, từ đó tới giờ thuộc tính của vị này vẫn cứ mơ mơ hồ hồ, chỉ biết được mỗi một chuyện là cô ấy thích phim truyền hình nội địa sản xuất. Tô Mộc Tranh thì không nhắc tới nữa, chúng ta cũng bàn qua bàn lại bao nhiêu năm rồi. Đường Nhu ở bên Hưng Hân quả thật là một hán tử, không, cô ấy còn hán tử hơn cả hán tử nữa (nhưng mà tôi thích!)20L: À thì, tôi cảm thấy đội viên nữ trong Hưng Hân hình như không giống chúng ta đâu.21L: Tôi cảm thấy lầu trên có vẻ gì đấy như sắp vỡ?!Kiều Nhất Phàm nhìn topic thảo luận cực kỳ sôi nổi trên diễn đàn mà thở dài.Cậu chính là 20L, 20L chính là cậu. Là người biết toàn bộ sự thật, đội viên nữ trong Hưng Hân căn bản không phải 'không giống' mà thực sự là không phải.Lúc cậu mới tới Hưng Hân đã luôn luôn có ý đồ tìm đồng râm —— dù sao cũng giống như trong những thảo luận kia, vì Hưng Hân có nhiều nữ, có nhiều nữ thì xác suất tìm được người chung sở thích sẽ lớn hơn một chút.Thế nhưng cậu đã thử bằng phim Hàn, phim Trung, phim Mỹ, phim Anh thậm chí cả phim Thái.Nói ngắn gọn chính là đưa mấy bộ phim này thành một trò chơi, phân chia theo nơi sản xuất một lượt.Sau đó lần lượt lôi kéo chị Mộc Tranh, chị Trần Quả, cả chị gái phụ trách tiệm net cùng xem vài tập phim, cuối cùng Kiều Nhất Phàm đã phải từ bỏ toàn bộ những nỗ lực thăm dò của mình.4Chỉ là cho dù cậu gần như đã buông xuôi mọi cố gắng, những nỗ lực trước đây giống như ác mộng đêm khuya đeo bám lấy cậu —— nói một cách thông tục thì là cậu dùng một phương thức chính bản thân cũng tự thấy chật vật mà kẹt ý tưởng viết.Giả thiết, nhân vật chính A và B (vì tôn trọng sự riêng tư của đương sự, chúng ta tạm thời lược bỏ tên thật của nhân vật trong truyện Kiều Nhất Phàm viết) đang loạn lên muốn chia tay, tiếp theo cậu nên làm như thế nào để khiến hai người hòa hợp trở lại đây?Là trong một lần đi KTV liên hoan, hai người bị yêu cầu hát Chia tay êm đẹp, hát xong một bài thì không chia tay nữa? Hay là một lần bất cẩn gặp tai nạn giao thông, không thể không tới bệnh viện thẩm mỹ, kết quả bác sĩ ở bệnh viện kiên trì nguyên tắc thẩm mỹ 'Đối xứng trái phải'? Hay là ——Rốt cuộc thì nên làm cái gì bây giờ!Cuối cùng Kiều Nhất Phàm thật sự không chịu nổi nữa mà nằm vật ra giường, yếu ớt nhờ và tới bạn cùng phòng."Anh Văn Dật, bây giờ anh có đang rảnh không? Có thể qua xem giúp em đoạn này được không, em cảm thấy em viết thế nào cũng không thích hợp.""Thực sự thì em không cần khách khí thế đâu, để anh xem xem."An Văn Dật vươn tay khỏi bàn phím tỏ vẻ mình đang rảnh, Kiều Nhất Phàm xoay màn hình về phía An Văn Dật, nhạc nền của Ommwriter càng tăng thêm vẻ tội nghiệp của cậu, giống như con nhím nhỏ rúc vào vào trong bụi cỏ.Kiều Nhất Phàm nhìn An Văn Dật trầm mặc lăn chuột, bắt đầu vươn tay gõ vài chữ lại cho cậu, lúc sau lại nhìn chằm chằm rồi cuối cùng đành trực tiếp mở miệng: "Nhất Phàm à, có phải dạo này... Tâm trạng của em hơi tệ không?"Gần đây trên sân đấu, khí thế của Kiều Nhất Phàm rất mạnh, chỉ là về mảng viết văn thì...Xem ra An Văn Dật cũng không quá chắc chắn."Đại khái có một chút." Kiều Nhất Phàm nhớ lại những thứ mấy ngày gần đây cậu cùng xem với hội chị em Hưng Hân, hơi hơi gật đầu."Oppa, saranghae?""Em cũng không biết..."Thực ra không những chỉ có phim Hàn mà còn phim Thái, phim Trung các loại, quả là một pha gom trọn các thể loại ngôn ngữ đầy ác mộng."Đừng để ý làm gì." An Văn Dật như đang động viên cậu, "Ngẫm nghĩ lại cái gì mà... à đúng rồi, nguyên bản nhân vật... ở trong khoảng cách năm bước khi em ra cửa rẽ trái, em nên cảm thấy tràn ngập nhiệt tình. Mấy ngày này cứ coi như cho mình tạm nghỉ xả hơi, điều chỉnh một chút."An Văn Dật thường quen với việc che dấu cảm xúc của bản thân hơn bộc lộ ra ngoài. Kiều Nhất Phàm cậu có thể được xem là người hiểu rõ An Văn Dật nhất trong Hưng Hân, ý tốt hiếm hoi này khiến cậu vô cùng cảm kích.Nhưng mà đến lúc An Văn Dật quay lại tiếp tục việc riêng, Kiều Nhất Phàm vẫn buồn bã nhỏ giọng nói: "Quả nhiên thế này vẫn hơi kỳ quái đúng không?""Như thế nào cơ?" An Văn Dật quay đầu nhìn cậu."Làm tuyển thủ chuyên nghiệp mà còn chạy đi viết đồng nhân này nọ về đồng đội đồng nghiệp mình..." Càng nói, tiếng càng nhỏ lại, huống hồ cậu thật sự không dám nói ra mấy từ đội trưởng với đội trưởng cũ."Anh cảm thấy chẳng sao cả." An Văn Dật nghiêm túc trả lời, "Là một sở thích thôi mà, dùng một cách nhìn khác để nhìn thế giới cũng là một trải nghiệm đặc biệt. Huống hồ lúc trận đấu với Vi Thảo tuần trước, em cũng không giơ bảng đứng sau đội trưởng và đội trưởng Vương hô hào 'Chân ái bên nhau' này nọ."Sau đó An Văn Dật nhìn Kiều Nhất Phàm kích động dùng sức khua tay, có lẽ là một kiểu bày tỏ sự phản đối cũ kỹ nào đó."Sao nào, anh nói gì sai à?" Cậu hỏi.An Văn Dật từ khi sinh ra đang mang theo thứ năng lực một cây kim đâm chết người —— cho dù chính cậu ta cũng không hề phát hiện ra.Kiều Nhất Phàm trước sau tin chắc rằng chính bởi năng lực này của An Văn Dật mà đội trưởng mới nhìn trúng người kia giữa thiên quân vạn mã, không màng bao vất vả khổ sở để kéo người từ công hội đối thủ cũ về Hưng Hân cho bằng được."Chính là hoàn toàn chính xác nên mới kích động như thế đó..."Kiều Nhất Phàm tiếp tục cúi đầu, trả lời: "Cám ơn anh Văn Dật, em không sao cả."Kiều Nhất Phàm ép buộc bản thân dồn lực chú ý trở lại màn hình máy tính, cho dù không viết được cái gì thì ít nhất cũng huấn luyện thêm một chút. Chỉ là cậu vừa mới nhập xong mật khẩu đăng nhập thì An Văn Dật bỗng nhiên gọi cậu."Nhất Phàm, em qua đây xem cái này này." Kiều Nhất Phàm đi tới, trên màn hình máy tính là một trang web chuyên đăng đồng nhân nam nam. Tên CP trên truyện mới nhất được đăng ghi rõ ràng mấy chữ 'Một Tấc Tro x Tay Nhỏ Lạnh Giá'.Bên dưới là phần giới thiệu vắn tắt như sau:Sao mọi người không cân nhắc đến chuyện ship CP bè lá Mục sư nghèo ngốc và Trận Quỷ nhỏ của Hưng Hân? Tuy rằng trên game là yêu đương khác giới nhưng người điều khiển đều là nam đó, vậy là có thể tự do yêu đương không lo bị Chim lửa của Loan Lộ Âm Trần thiêu chết, quả là CP ngon!Chim lửa lại được sử dụng một lần nữa... Rốt cuộc là từ ai bắt đầu trước chứ! Pháp sư nguyên tố = Hội FFF* chắc?Hội FFF (Tên đầy đủ: Hội thẩm vấn dị đoan): Xuất phát từ light novel 'Lũ ngốc, Bài thi và Linh thú triệu hồi', được khởi xướng thành lập do số lượng nữ trong lớp quá ít đồng thời không chịu chào đón người khác phái. Tôn chỉ của hội là vì cả cộng đồng cùng hạnh phúc, nhất quyết không cho bất kỳ ai được hạnh phúc đơn lẻ nên nếu có người làm ra hành động thân mật trước mặt những người khác sẽ bị tiến hành thẩm vấn, phán quyết, khiển trách."Mặc dù có vài từ đọc không hiểu lắm, cả chuyện vì sao nữ Pháp sư nguyên tố của Lôi Đình kia lại muốn phụ trách phóng hỏa, nhưng mà thế này xem ra anh cũng coi như là nhập bọn rồi, về sau em có chuyện gì thì cứ nói với anh, không sao cả." Câu từ vĩ đại của An Văn Dật còn chưa nói hết đã trông thấy Kiều Nhất Phàm nhìn chằm chằm vào máy tính cậu ta, gần như muốn trượt xuống khỏi ghế tựa đang ngồi."Thực xin lỗi!" Kiều Nhất Phàm nói, cậu cảm thấy cậu sẽ khóc cmn mất.5Thực sự không thể ngờ được hoàn cảnh ở Hưng Hân lại 'toang' hơn cả cậu nghĩ —— ý nghĩa về thế giới ảo thật cô độc và tệ hại.Có ít nhất một lần trong khi cậu vội vã quay về phòng huấn luyện lấy quyển sách mình bỏ quên sau giờ tăng cường buổi chiều đã trông thấy Đường Nhu đeo tai nghe vui vẻ lướt một trang web gì đó.Cho dù Kiều Nhất Phàm luôn không trông cậy quá cao vào trình độ tiếng Anh của bản thân, nhưng mà sau khi nhìn thấy sáu chữ tiếng Anh trên tiêu đề, cậu liền nhận ra ngay đó là một trang blog được sáng tạo ra năm mục đích chia sẻ các ý tưởng đẹp đẽ với nhau nhưng sau đó lại bị hội chị em gái không màng đến công tác và học hành đi lên giải tỏa mà biến thành nơi hò hét cho mục đích khác.Cho nên nói ít nhất mấy cô gái trên mạng khi trước cũng đã đoán đúng một chút —— tuy rằng cũng chỉ có một chút xíu mà thôi.Được rồi, bản thân cậu đại khái cũng đã từng tiết lộ một chút... Kiều Nhất Phàm căn cứ theo nguyên tắc phi lễ chớ nhìn, lặng lẽ rời khỏi phòng huấn luyện. Nhưng mà cậu vẫn có cách để điều tra.Cậu mở trang đầu Tumblr của Liễu Phi, nhìn hai người hoàn toàn không thể liên hệ nổi cô gái trên mạng với với hình tượng thực tế ngoài đời, sâu sắc cảm nhận sự kỳ diệu của thế giới. Hai người này thông đồng từ lúc nào sao cậu không biết chút gì cả?Muốn nói về chuyện thông đồng, ngược lại khắp nơi đều có những điều kỳ diệu.Có rất nhiều người biết Kiều Nhất Phàm và Cao Anh Kiệt là bạn thân, nhưng mà gần như không ai biết hai cậu rốt cuộc là thông đồng cùng tiến cùng lùi như thế nào. Cũng khó trách, bình thường hai cậu cũng không phải kiểu khiến người khác chú ý. Nhưng hai cậu thì lại nhớ rất rõ.Cậu quen với Cao Anh Kiệt từ khi còn ở trong trại huấn luyện Vi Thảo. Kiều Nhất Phàm vẫn còn nhớ như in ngày hôm đó sau khi bản thân hoàn thành huấn luyện đã lén lút chạy tới hiệu sách mua Bộ Giả thiết phiên bản giới hạn lần xuất bản đầu được Vinh Quang mở bán lại. Thế nhưng hôm đó cũng đã hơi muộn, cậu vội vã chạy ra khỏi trại huấn luyện Vi Thảo thì chỉ còn duy nhất một hiệu sách ở gần đang mở, cũng chỉ còn lại đúng một bộ cuối cùng —— thế nhưng lúc này trùng hợp có người cầm bản giới hạn kia lên trước cậu."Đợi..." Kiều Nhất Phàm gần như hô lên theo bản năng.Như thể bị tiếng hô đột ngột này của cậu dọa sợ, đối phương hoang mang rối loạn đặt thứ kia trở lại."Xin lỗi!" Người kia cúi đầu giải thích, tiếng nói nhỏ đến mức khó mà nghe rõ được.Nhưng chính bản thân Kiều Nhất Phàm cũng bị sự nhận lỗi trong khi có thể lập trận địa sẵn sàng đón địch kia làm hoang mang. "À thì... Tới trước được trước, cậu lấy đi, vừa rồi tôi lỡ miệng thôi, xin lỗi xin lỗi." Kiều Nhất Phàm cũng xin lỗi, giây phút ngẩng đầu lên, tầm mắt hai người đụng nhau, Kiều Nhất Phàm bất ngờ cảm thấy người kia có vẻ quen quen, suy nghĩ thêm một chút thì hình như là thành viên trong trại huấn luyện.Nếu như là người quen thì có vẻ chuyện sẽ dễ giải quyết hơn chút, Kiều Nhất Phàm nghĩ. Cậu liền hỏi dò người đối diện: "Nếu không ngại, có thể cho tôi hỏi chút không? Xin hỏi... Có phải cậu cũng là thành viên trại huấn luyện Vi Thảo không?""Ừ." Cậu thiếu niên đối diện đáp lời."À, cậu tên là gì vậy?"6Ngoại trừ chuyện thông đồng —— ấy không phải, chuyện làm quen với Cao Anh Kiệt, gần đây Kiều Nhất Phàm còn có một người bạn trên mạng nói chuyện rất thú vị —— đồng râm, họa sĩ, là nữ. Trước mắt, mối quan hệ hai người xây dựng cho đối phương rằng mình là một bạn nữ trên mạng, cuối cùng quyết định offline gặp mặt.Chuyện này khá là phức tạp. Hơn nữa còn phải đề cập đến việc quen biết với người bạn này của cậu rất chi là... Drama.Chuyện phải bắt đầu kể từ ngày sinh nhật 20 tuổi của Kiều Nhất Phàm. Weibo cậu lập từ sớm, cũng đã sớm được chứng thực V thế nhưng cái Weibo nugu này cũng chả mấy khi có thông báo được nhắc tới. Dù sao hồi ở Vi Thảo cậu cũng chưa từng được lên sân thi đấu, sau đó đến Hưng Hân lúc còn chưa phải là chiến đội mạnh mẽ gì, cậu cũng không phải là nhân vật cấp đại thần gì hết. Fans vẫn có nhưng mà rất ít —— đại đa số fans ruột của cậu đều có trong danh sách bạn trên game thì còn cần đăng Weibo làm gì.Đoạn trên là phần giới thiệu vắn tắt tình hình trước đây. Còn ngày hôm đó, cậu nhận được thông báo lượt nhắc nhiều đến khác thường. Chuyện này không hợp lý lắm, kể cả hôm nay là sinh nhật cậu.Kiều Nhất Phàm nghi hoặc ấn vào thông báo, lại bất ngờ thấy được một tấm hình nhắc tới cậu đã được share đến 800 lượt, liên hệ với độ nổi tiếng và Hưng Hân, cái vị họa sĩ kia cũng 'tay to' ra trò.Nhìn kỹ lại thì Kiều Nhất Phàm lại vui vẻ cười ngu —— cậu biết người vẽ bức tranh đó.Lại kể tiếp, hồi Kiều Nhất Phàm còn là người vô hình trong Vi Thảo, lúc sinh nhật đã từng nhận được một bức vẽ chúc mừng duy nhất cũng chính là của cô ấy. Bức tranh toàn đội Vi Thảo kia được cậu đặt làm hình nền máy tính suốt gần một năm.Lúc đó đương nhiên cậu nào dám coi người kia là fan của mình.Nhưng mà hiện giờ, cậu chuyển nhượng tới Hưng Hân, bức tranh chúc mừng của họa sĩ kia vẫn đồng hành với cậu, cậu nhìn Trận Quỷ acc chính của cậu phiên bản chibi, bên cạnh còn có đầy đủ thành viên Hưng Hân, cảm giác trong lòng vô cùng ấm áp."Cảm ơn bạn" Cậu trả lời lại, tiện thể tag đồng đội mình vào.Sau đó cậu thuần thục chuyển sang acclone của mình, share lại bức tranh kia một lần.@Giang Phàm Ngư Hỏa _ Tất cả mọi người cùng tới thả tim cho Hưng Hân đi:Tranh đẹp quá nè! Nên là mọi người theo như phần sau ID tôi tới thả tim cho Hưng Hân nào! //@XXXX: //@OOOOOOOO://@XXXX:@Phồn Sương Mãn Thiên _ CP XX tại D04: @Kiều Nhất Phàm _ Hưng Hân sinh nhật vui vẻ, Trận Quỷ của Hưng Hân![Tranh vẽ]Giữa gần một ngàn reply, bản thân cậu vẫn được tác giả bức tranh này nhặt riêng ra trả lời một đoạn dài —— artist reply author cùng hội cùng thuyền, một cái meme quỳ xuống hô Thái thái, chị thích tranh của em quá là tuyệt vời luôn, chỉ đáng tiếc, bình luận trên Weibo không thể kèm thêm gif nên chỉ có:@Phồn Sương Mãn Thiên _CP XX tại D04: Oa oa oa, được thái thái yêu thích tranh vẽ thật tuyệt quá đi à [nhảy nhót] đồng nhân Hưng Hân của đại đại cho dù là RPS hay nhân cách hóa thẻ tài khoản đều siêu đáng yêu, nếu ngoài Diệp thần, Điểm Tâm đại đại và Nữ thần ai cũng có thể manh thì em nguyện dâng hiến thân mình luôn QAQ.Bình tĩnh mà nói, lần đầu tiên Kiều Nhất Phàm được gọi là 'thái thái', thậm chí là "Thái thái, chị dễ thương quá đi, em muốn cưới chị [hoa hồng] Tắm rửa sạch sẽ nằm chờ em đi.", cậu liền run rẩy liên hồi —— nói đến hết nước hết cái rằng cậu là một nam tử hán hàng thật giá thật, cho dù hiện tại chơi cùng với một hội con gái thì giới tính của bản thân cũng vĩnh viễn không đổi, gọi là 'thái thái' như thế kia chẳng phải rất mất tự nhiên sao?"Cảm ơn đã yêu thích, nhưng mong bạn đừng gọi mình là 'thái thái' nữa nha..." Cậu trả lời lại trong bình luận."Thái thái đáng yêu quá! Mềm mềm thật muốn hôn một cái ~❤" cũng không biết là đang cố ý hay như nào.Từ đó về sau, Kiều Nhất Phàm đành phải tiếp nhận —— cho dù cậu thực chất là một thành phần lý tưởng chiếu vào hiện thực, khụ khụ.Nhớ lại ngày trước xong xuôi, hiện giờ làm sao để cậu đối mặt với hiện thực đây. Kiều Nhất Phàm cố gắng khống chế tốc độ tay của mình, lấy tiêu chuẩn khá nhanh so với người bình thường trả lời lại: [thẹn thùng] OMG, thái thái thật sự đọc truyện của tôi sao? Thật là phấn khích! Được nữ thần khích lệ!"Thế là bọn họ cứ người tung kẻ hứng như vậy, thậm chí ngày một trở nên thân thiết hơn.Cho đến một ngày, phần bio trên Weibo bọn họ đều được viết ID của đối phương vào, trước đó có một tag phát sáng: CP của tôi.Đến khi Kiều Nhất Phàm nhận ra vấn đề này, cậu bỗng nhiên có một dự cảm không lành cho lắm.Xin hỏi: Một bạn nam không để lộ giới tính nhưng bị đa số người cùng hội cùng thuyền cho rằng là nữ xưng cp với một bạn nữ khác, hội FFF có nên ra tay không?Hội FFF bày tỏ: Trên internet, bạn vĩnh viễn không biết được đang nói chuyện với bạn bên kia màn hình là người hay là chó.
Đơn giản mà nói, trước hết phải xác nhận bên kia có thật sự là nữ hay không rồi mới bàn tiếp được.7Vì thế hôm nay ——"Có đó không?" Kiều Nhất Phàm vừa hai mở cửa sổ QQ liền thấy hai tin nhắn được gửi tới."Có đây." Vừa khéo, Kiều Nhất Phàm mới hoàn thành giờ huấn luyện tăng cường buổi tối, cùng lúc đó, Anh Kiệt cũng online, đây nhất định sẽ là một đêm náo nhiệt."Ei hehehe ~ lại vẽ tranh mới à?" Còn gửi kèm thêm một meme Shiba Quân Mạc Tiêu và Mèo xiêm Vương Bất Lưu Hành.Sau đó cậu cũng tiện tay gửi tin nhắn trả lời Cao Anh Kiệt: "Bên mình vừa mới xong việc, cậu đang làm gì đó?"Bên kia màn hình máy tính, nhìn tin nhắn mình nhận được, vị họa sĩ nọ không khỏi nhếch khóe môi.Lúc này có tiếng gõ cửa bên phòng họa sĩ nọ, chỉ thấy cậu ta sử dụng tốc độ tay của tuyển thủ chuyên nghiệp thu nhỏ 4 cửa sổ trên màn hình về taskbar, trước sau tốn không đến 3 giây rồi bước tới mở cửa:"Tiền bối Tiểu Biệt tìm em có việc gì ạ?" Cao Anh Kiệt mở cửa phòng, như thế chưa từng có chuyện gì xảy ra.Tin nhắn trả lời của Cao Anh Kiệt gửi cho đối phương gần như cùng lúc —— cho dù thời gian đã qua 5 phút."Ban nãy tiền bối Tiểu Biệt tìm tớ có chút việc, thật ngại quá, đã rep chậm rồi." Cao Anh Kiệt nhắn."Xin lỗi nha, vừa rồi có người tìm tôi, đúng thế, tôi đã vẽ tranh mới đó, có muốn xem không?"Dùng tốc độ tay có thể lấy làm kiêu ngạo trong giới tuyển thủ chuyên nghiệp, chu toàn cả hai bên cũng không quá mệt mỏi, vì thế Kiều Nhất Phàm tỉ mỉ quan sát tranh vẽ mà đối phương gửi qua."Đây là —— chuẩn bị tham gia giải thi đấu thiết kế thời trang sao?" Cũng có lúc Vinh Quang sẽ hướng vào người chơi để thu thập một vài phương án thiết kế trang bị, đều là trang bị thôi, tuy nhiên người chơi thường quen miệng gọi là 'Giải thi đấu thiết kế thời trang'."Đúng thế, cậu thấy sao?"Kiều Nhất Phàm di chuột nhìn khắp trên dưới, quả thật rất tuyệt, sau đó cậu trả lời "Tôi cảm thấy thiết kế cho Ma đạo học giả rất đặc biệt."Bạn nữ họa sĩ trên mạng bên kia gửi một meme Quân Mạc Tiếu cười haha rồi đáp, "Hehe, tôi cũng rất ưng ý với thiết kế của mình đó.""Với cả ấy, thực ra tôi thích giả thiết trang trí ban đầu của Vinh Quang hơn, chung quy hiện tại mặt thiết kế phục sức đã thành lối mòn rồi."Ngay sau đó, đối phương gửi tới một bức hình, là so sánh sự khác biệt giữa Ma đạo học giả max cấp 50 ngày trước và max cấp 75 hiện tại."... ...?" Thực sự thì Kiều Nhất Phàm không nhìn ra có chỗ nào lạ cả."Bắt đầu từ mùa giải thứ ba, càng ngày càng giống Vương Bất Lưu Hành. Sau này lại có thêm một Mộc Ân, điểm thiếu hụt chính là suy nghĩ cá nhân của người thiết kế." Đối phương nhanh chóng lý giải."Phong cách thiết kế trang phục quá đơn nhất, phiến diện cường điệu cảm giác đáng yêu hoặc là ngầu. Hơn nữa chức nghiệp nào cũng đều như vậy, cảm giác như chỉ chăm chăm vào lấy lòng thẩm mỹ của người chơi, sau đó là bắt chước theo phong cách của nhân vật đại diện. Cảm thấy khá là không thoải mái.""Nhưng mình cảm thấy vẫn rất dễ thương mà." Nhìn người bên kia màn hình gõ chữ càng ngày càng nhanh, tin nhắn trả lời liên tục gửi tới, Kiều Nhất Phàm cẩn thận cân nhắc từ ngữ, đối diện với Ma đạo học giả mặc quần bí ngô, đi tất đến đầu gối và cầm cái chổi có chiếc nơ bướm cỡ lớn trên màn hình, cuối cùng chọn một cách nói tương đối bình thường nhất.Sau đó cậu nhanh chóng chuyển qua một cửa sổ khác: "Anh Kiệt, lúc cậu chưa vào giới chuyên nghiệp, cậu cảm thấy trang phục của Ma đạo học giả thế nào?"Nghĩ lại thì cậu vẫn không hỏi về suy nghĩ còn lại ra —— Poster Mộc Ân dán ngay bên cạnh bàn cậu, trang bị bạc dát khắp người cho cậu biết rằng vấn đề này thực ra chỉ nằm ở việc dò hỏi phẩm vị người nghiên cứu trang bị bạc ở Vi Thảo thôi —— đại khái là chủ nghĩa tối thượng phong cách shota và gei.Câu trả lời nhanh chóng được gửi đến: "Sao bỗng nhiên lại hỏi tớ chuyện này... Ừm, tớ cảm giác cứ có chút như cố tình lấy lòng người chơi ấy, càng ngày càng giống với phong cách của Vương Bất Lưu Hành và Mộc Ân."Ngay cả Anh Kiệt cũng cho là thế sao? Kiều Nhất Phàm nghẹn họng.Sau đó cẩn thận suy nghĩ kỹ hơn một chút, khoan đã ——Không đúng! Vừa này cậu không hỏi nhìn nhận của Anh Kiệt với thiết kế hiện tại mà?Tiếp tục tỉ mỉ liên kết mà ngẫm nghĩ, Kiều Nhất Phàm đột nhiên cảm thấy như có một cánh cửa lớn vừa được mở ra trong đầu mình.Qua ít ngày, An Văn Dật trông thấy Kiều Nhất Phàm cầm cuốn The Long Goodbye của Chandler trên tay và đọc."Nhất Phàm, em định viết tiểu thuyết trinh thám đấy à? Hay là ?" Cậu băn khoăn, hỏi."Tạm thời em còn chưa không chế được ổn lắm. Nhưng mà em đột nhiên cảm thấy... Tế bào thám tử trên người em đang thức tỉnh." Kiều Nhất Phàm cười ngây ngô, cậu đáp rồi lại lật sang trang tiếp theo của cuốn sách.8Khoảng thời gian này tâm trạng rất hỗn loạn. Kiều Nhất Phàm đã từng có một giấc mơ thế này, có một ngày, ban ngày cậu thắng trận đấu trên sân nhà, buổi tối về mở một phòng game vui vẻ dùng tốc độ tay tuyển thủ chuyên nghiệp đàn áp các bạn nhỏ, lại đi xem những bình luận trước đây đều là khen ngợi. Đúng lúc này có tiếng gõ cửa vang lên, cậu mở cửa, nhìn thấy tiền bối mà mình kính trọng nhất, một trong những nhân vật chính (công) trong truyện cậu viết, Diệp Tu đang khoác áo ngoài, miệng ngậm điếu thuốc, dựa lưng vào cửa sổ nhìn cậu: "Chào buổi tối."Rõ ràng vóc dáng hai người cũng không hơn kém nhau bao nhiêu, rõ ràng cùng nói ra ba chữ như nhau, thế nhưng cớ sao Diệp thần lại tỏa ra cảm giác đẹp trai ngầu lòi soái tung trời cơ chứ! Kiều Nhất Phàm kích động suy nghĩ, lại có ý tưởng mới rồi!Sau đó Diệp Tu hít một hơi thuốc dài, từ tốn nhả khói ra: "Tiểu Kiều này, hành văn không tồi nhỉ?""... Dạ?""Còn là phong vị văn học Nga, ngôn ngữ giống như lời thơ, các cô gái hẳn là rất thích em đó.""Tiền bối, hình như anh hiểu sai cái gì đó rồi...""Nên nói thế nào nhỉ? Kiên trì viết anh cùng với Vương Mắt Bự thật đúng là vất vả rồi đó." Diệp Tu nhả khói, cười tà mị với Kiều Nhất Phàm, "Nhưng mà, em vẫn lĩnh hội hơi sai lầm rồi đó cho nên cần phải để tiền bối yêu quý của em đến nói cho em —— ""Em không muốn nghe!" Kiều Nhất Phàm hét một câu này rồi ôm đầu tỉnh lại, toàn thân túa mồ hôi lạnh.Bạn cùng phòng cậu, An Văn Dật đã tỉnh dậy được một hồi, nhìn tiểu Thiên Sứ Hưng Hân đang thất thố, hỏi: "Làm sao thế?""... Không có gì đâu ạ, cảm ơn anh đã quan tâm." Kiều Nhất Phàm nói.Chỉ là cậu mơ một giấc mơ OOC đến kinh hãi thôi mà.Khoảng thời gian này tâm trạng rất hỗn loạn. Cao Anh Kiệt chỉ cảm thấy trong rối bời hết cả lòng dạ, cuối cùng cậu gõ cửa phòng Lưu Tiểu Biệt."Có chuyện gì cần bọn anh hỗ trợ à?"Lưu Tiểu Biệt hồ nghi nhìn Hứa Bân bên cạnh, "Được rồi... Tuy là anh không hiểu lắm, nhưng nói chung là em chịu tìm bọn anh nói chuyện thì anh rất sẵn lòng thôi."Cậu ta nhấc chân đá đội phó đang ngồi trước màn hình máy tính hát đội ca quốc tế Milan ra một bên, làm một tư thế mời với Cao Anh Kiệt nãy giờ vẫn đang đứng thẳng người bên cạnh, "Tiểu Kiệt, em ngồi xuống từ từ nói chuyện."Cao Anh Kiệt đành phải ngồi xuống, nhìn Hứa Bân bên cạnh vừa hát vừa nhảy, nuốt nước bọt, sau đó bắt đầu kể câu chuyện bí mật ra "Trời ơi! Hiện tại, tác giả trên mạng cùng hội cùng thuyền với em hình như là đồng nghiệp và là bạn của em! Hơn nữa cậu ấy cũng giống em, đều là nam giả nữ! Nếu đây mà là một bộ manhua, bối cảnh chắc chắn là kiểu trên web ngoài đời thay đổi một trời một vực, dọa người ta phát khóc luôn!" Kể lại chuyện của bản thân mà cảm xúc muốn bung hết ra.Bản thân cậu trước giờ vẫn luôn dùng clone họa sĩ quan tâm Nhất Phàm, kết quả hiện giờ phát hiện tác giả chơi rất hợp với cậu gần đây hình như là clone của Nhất Phàm —— quả thực khó mà tin nổi.Khái quát một câu, hai bạn nam cách màn hình máy tính lên mạng giả nữ, hiện giờ không biết phải tính sao."Em nói là em cảm thấy cái người tên Phồn Sương Mãn Thiên kia là Cao Anh Kiệt á?" An Văn Dật còn đang lau kính, "Sau đó thì sao, em giờ đang vì nguyên nhân của bản thân mình mà không dám chủ động đi hỏi nên đang nhờ tới anh phải không?"Kiều Nhất Phàm gật đầu như giã tỏi.An Văn Dật là một người cẩn thận, cậu không nhắc lại chuyện trước đây Kiều Nhất Phàm nói muốn thức tỉnh gen trinh thám trong bản thân trêu đùa cậu. An Văn Dật chỉ phân tích những gì mình thấy hợp lý: "Anh cảm thấy có khả năng rất cao." An Văn Dật đeo kính lên, trả lời tiếp, "Anh thấy em hỏi trực tiếp cậu ấy sẽ tốt hơn.""Chuyện yêu đương qua mạng sao?" Lưu Tiểu Biệt gãi cằm.Hứa Bân hát hò được một nửa thì bất chợt ngừng lại: "Cái gì? Anh Kiệt yêu đương á?""Không phải!" Cao Anh Kiệt nhanh miệng phủ nhận."Lại còn bảo không." Lưu Tiểu Biệt có chút ghét bỏ mà liếc xéo cậu một cái, "Lớn đầu thế này rồi còn chưa từng yêu đương mới là không bình thường đấy."Cao Anh Kiệt cảm thấy bây giờ trả lời hay không đều không ổn, đành phải im lặng."Khẩu thị tâm phi là không được đâu. Sau khi tiếp nhận ca này của em xong, anh quyết định sau khi giải nghệ sẽ đi làm bác sĩ tâm lý trong chiến đội Vi Thảo." Lưu Tiểu Biệt tiếp tục nói."Tiểu Kiệt này, cái người mà em nhắc tới là Kiều Nhất Phàm bên Hưng Hân à?" Hứa Bân bên cạnh đó giờ không hề lên tiếng, đang nghe bọn họ nói chuyện đột nhiên chen vào một câu.Cao Anh Kiệt bị sự đa nghĩa trong câu hỏi kia làm hoảng, "Không phải!" Cậu bật dậy phủ định, sau đó lại xấu hổ lén lút ngồi xuống trong khi Hứa Bân còn đang tự lải nhải "Vành tai đỏ chót hết cả lên mà còn kêu không phải, coi chừng mũi dài ra đó."Lưu Tiểu Biệt muốn Hứa Bân im đi, sau đó hắng giọng, mở miệng nói: "Thực ra thì anh cảm thấy là... có chút việc cỏn con thế thôi mà cứ loạn cả lên mãi chả ra làm sao cả. Hai đứa là bạn thân đã lâu thế rồi còn che che dấu dấu gì nữa chứ? Cứ hỏi thẳng ra là được thôi mà."Hóa ra anh cũng mặc định đó là Nhất Phàm sao... Cao Anh Kiệt âm thầm đổ lệ trong tim."Em nghĩ lại mà xem, nếu như mỗi năm đều vẽ tranh mừng sinh nhật em, chắc chắn đã chú ý đến em tương đối lâu rồi." An Văn Dật bình tĩnh phân tích, "Không có ý gì khác cả, anh chỉ muốn gợi nhắc cho em chút thôi, có bao nhiêu người có thể chú ý đến em từ hồi còn ở Vi Thảo đồng thời có thể vẽ tranh tặng riêng cho em?""Hợp lý ghê." Kiều Nhất Phàm cẩn thận suy nghĩ, gật đầu xác nhận.Thế nhưng cậu lại nói thêm câu nữa: "Nhưng mà, nếu lỡ không phải thì sao?""Sai á, chẳng sao cả, nếu đối phương thật sự là một bạn nữ, vậy thì cứ thử tiến tới luôn." Lưu Tiểu Biệt vô cùng hào sảng vỗ vai đội trưởng tương lai của mình, "Dù sao cuối cùng thì đây cũng là một câu chuyện yêu đương qua mạng, đội trưởng thấy em tìm được đối tượng thì cũng có thể hoàn toàn yên tâm thôi."Cậu thầm nghĩ rằng không thể hiểu nổi chuyện cậu tìm được đối tượng thì liên quan gì đến việc đội trưởng sẽ yên tâm á, tiền bối Tiểu Biệt. Sau đó cậu lại nhìn sang người mà cậu gọi là đội phó đang đứng cạnh gật đầu vỗ ngực ra vẻ 'tôi cũng yên tâm', bỗng nhiên cảm thấy bản thân thôi đừng nói gì nữa thì hơn.9Tóm lại, tình hình hiện tại chính là: Chúng tôi muốn thẳng thắn! Muốn thẳng thắn thành khẩn không tiếp tục lừa gạt nhau nữa!Kiều Nhất Phàm dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đăng nhập QQ!Cao Anh Kiệt dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đăng nhập QQ!Sau đó cả hai cùng gửi tin nhắn cực kỳ tương tự cho nhau: "Mà nói thì, chúng ta quen nhau lâu vậy rồi mà vẫn chưa chơi đùa vui vẻ trong game một chút. Bằng không thì chúng ta tới Thác nước Mặt Trời Lặn chụp một tấm ảnh nhé?"Sau đó lại bổ sung thêm một câu: Có điều là, acc chính của tôi cũng có hơi gì đó, cậu bỏ qua nhé ahaha.Trả lời lại cũng là: Acc chính của tôi cũng có hơi gì đó, cậu bỏ qua nhé ahahaha.Kết quả cuối cùng chính là:"Ting —— "Thần Chi Lĩnh Vực: Mộc Ân online! Một Tấc Tro online!Công hội Trung Thảo Đường và Hưng Hân bắn tin nhắn liên hồi, hai nhân vật có chút xấu hổ, thay đổi trang bị, lên tiếng chào hỏi rồi nhảy lên chổi bay về phía Thác nước Mặt Trời Lặn.Cùng lúc đó ——"Ấy dà, anh Cao chuẩn bị đi chơi cùng với người bạn cực kỳ lợi hại kia đấy à? Dẫn em đi chơi cùng chút đi." Lưu Vân cũng online theo."Tôi lên đây để xem tình huống thế nào" Thanh Chi Khu cũng bò lên."Nhìn tình ♂ huống phải get √" Đây là Loan Lộ Âm Trần.Sau đó lần lượt là Trường Hà Lạc Nhật, Đức Lý La.—— Nếu không phải Boss dã đồ tuần này đã đánh gần hết, hội trưởng công hội của các câu lạc bộ lớn sẽ lại phải lo lắng đến một trận hỗn chiến do các thủ lĩnh thế hệ mới dẫn đầu sẽ diễn ra.Mộc Ân vất vả chạy tới Thác nước Mặt Trời Lặn liền trông thấy một Quỷ kiếm sĩ quen thuộc đang đứng ở địa điểm cậu hẹn.Khuôn mặt hệ thống đối diện với khuôn mặt hệ thống, vẻ mặt trên màn hình ấy cũng đủ cho hai người đọc ra hàng loạt biểu cảm."Nhất Phàm?""Anh Kiệt?"Tuy vẫn có một chút xấu hổ nhưng mà vẫn phải nói gì đó. Cả hai giả bộ ngắm phong cảnh xung quanh lại chỉ có thể nhìn thấy từng đôi từng đôi đang hẹn hò, cuối cùng đành phải quay đầu lại tiếp tục nhìn đối phương."Thế này có gọi là nhận thân thành công không nhỉ?"Thế nào cũng được hết."Nhưng mà có một chuyện mình cực kỳ để ý, Anh Kiệt biết vẽ hả?" Kiều Nhất Phàm cuối cùng vẫn hỏi."Ừ." Cao Anh Kiệt trả lời.10Cao Anh Kiệt lại cảm thấy chuyện cậu biết vẽ không có gì là bất ngờ cả —— cũng không thể hoàn toàn nói như vậy, cuối cùng cậu cũng vì mấy thứ gì đó ây dà khụ khụ đích xác có chút hiệu quả giống như uống vitamin khi bị ốm, vượt qua tưởng tượng của bản thân.Đương nhiên nguyên nhân cũng xuất phát từ 'bản chất xấu xa' nào đó.Phải nói rằng thời gian cậu vẽ vời còn dài hơn cả thời gian chơi Vinh Quang. Từ một năm rưỡi trước khi vào trại huấn luyện Vi Thảo rồi được chọn ra để bồi dưỡng làm người thừa kế Vương Bất Lưu Hành cậu vẫn còn là một tên nhóc vẽ tùm lum khắp sách giáo khoa; chủ nhật hàng tuần đều làm một học sinh phổ thông trầm tính ít nói xách theo giá vẽ đến ngồi vẽ suốt một buổi chiều ở khu liên hợp thanh thiếu niên.Cậu vẫn quan tâm tới những việc người không chơi Vinh Quang sẽ làm, nhưng để giải quyết tâm trạng thì quả thực chỉ có duy nhất việc vẽ tranh mà thôi. Nhất Phàm —— Nhất Phàm cũng có chút đặc biệt. Lúc cậu ấy ở Vi Thảo, đôi khi cậu tìm gặp sẽ thấy cậu ấy đang đọc một vài cuốn sách vừa dày vừa nặng ,nội dung từ tiểu thuyết văn nghệ phổ thông cho tới lịch sử, triết học, tư liệu chuyên nghiệp, cái gì cũng có.Hỡn nữa, lúc tinh thần cậu ấy càng sa sút thì lại càng đọc nhiều sách hơn. Cao Anh Kiệt đã tổng kết ra được quy luật ấy."Anh Kiệt, cậu chơi giỏi ghê đó." Có một lần sau khi kết thúc huấn luyện, cậu nghe thấy Nhất Phàm nói như vậy, ngữ khí không có chút gì thay đổi —— con người Kiều Nhất Phàm khiêm tốn chân thành vô cùng, trong khoảnh khắc, Cao Anh Kiệt cảm giác bản thân đã tổn thương sâu sắc đến bạn thân của mình.So với việc gây tổn thương, cậu tình nguyện giấu hết toàn bộ những phần gai góc trên người đi.Tâm trạng này không đúng, cậu nghĩ lại. Nhưng mà chính cậu đã nhịn không được mà làm như thế.Kiều Nhất Phàm là một người cẩn trọng lại quá mức lo lắng đến người khác, thậm chí là kiểu người hà khắc với bản thân, chẳng lẽ Cao Anh Kiệt không phải?Cuối cùng, lúc Kiều Nhất Phàm rời khỏi Vi Thảo, cậu ấy tặng lại cậu thẻ thư viện ở một trường đại học và toàn bộ số sách trong phòng cho cậu, bản thân chỉ kéo theo vali hành lý gọn nhẹ đi tới tiệm net Hưng Hân, không hiểu sao Cao Anh Kiệt lại có cảm giác như được thở phào nhẹ nhõm.Thế nhưng hiện tại ——Hiện tại đột nhiên có người tìm tới, bóng gió nói rằng muốn tiến tới trong thực tế với cậu, người kia lại cứ là Kiều Nhất Phàm. Tuy là bạn tốt thân quen nhất, Cao Anh Kiệt cũng chỉ đành đi một bước tính một bước, đến cuối cùng thì gặp mặt đối phương.Thế nhưng hiện tại gặp rồi, bản thân lại vẫn không biết nên giả bộ che mắt chạy đi hay mở to mắt nhìn đối phương, quả thật là một vấn đề lớn."Nếu chúng ta thẳng thắn từ sớm một chút thì tốt rồi." Cao Anh Kiệt nói."Đúng vậy."Hai cậu đứng trên đỉnh thác, tiếp tục ngắm phong cảnh một lát, cuối cùng vẫn thoát game, online QQ."Hôm nay quả thật là một ngày đáng để kỷ niệm!" Kiều Nhất Phàm cảm thán."Có muốn làm chút chuyện gì đó để kỷ niệm không?" Cao Anh Kiệt đề nghị.Cậu vốn định làm chút kỷ niệm trên game thôi, sau đó cả hai lại trông thấy group chat Tuyển thủ chuyên nghiệp, vài tuyển thủ thế hệ mới đã được công hội truyền tin... Thôi thì kiếm cách khác vẫn hơn!"Mà hình như Nhất Phàm chưa từng xuất bản cá nhân đúng không?""Đúng thế... Trước khi gặp cậu thì cũng không quen với họa sĩ nào cả, cũng không dám nhờ vả đến cậu... Cho nên chỉ đành thế thôi." Kiều Nhất Phàm dùng biểu cảm cười khúc khích."Hiện tại thì ngon rồi, hay là chúng ta xuất bản chơi một chút đi?""Được đó!"Muốn xuất bản, muốn kỷ niệm, đương nhiên thứ đó phải đặc biệt, khác với những thứ đã làm."Nhưng mà mình còn chưa từng viết 'thịt'." Kiều Nhất Phàm nói."Tớ cũng luyện anatomy tương đối nhiều, nhưng mà thứ kia thì cũng chưa từng thử." Cao Anh Kiệt bày tỏ."Vậy thì lần này chúng ta cùng luyện nhỉ?""Cũng được đó."... ...Chờ chút, tôi vừa mới đồng ý cái gì với cậu ấy thế này!Kiều Nhất Phàm ở Hàng Châu đẩy mạnh bàn phím đứng bật dậy, Cao Anh Kiệt ở Bắc Kinh ném bút cảm ứng ôm đầu ngồi thụp xuống.Tốt xấu gì cậu cũng là một người đàn ông đó! Phu nhân cái quần què, đây không phải chơi đùa cho hay mà là hàng thật giá thật rồi đấy!Tuy nhiên hiện tại thân phận đã bại lộ rồi, cả hai bình tĩnh cầm điện thoại nhắn tin cho đối phương trao đổi ý kiến của bản thân, toàn những điều như kiểu "Mình thấy dự báo thời tiết nói Bắc Kinh sắp hạ nhiệt đấy, Anh Kiệt nhớ mặc ấm một chút chút. Khăn quàng lần trước mình tặng giờ có thể dùng được rồi.", "Hôm nay đội trưởng dẫn tớ đi ăn vịt nướng ở một tiệm mới mở, hương vị rất tuyệt. Đợi đến kỳ nghỉ hè hai chúng ta cùng đi nhé?" Trong sáng như bèo nước gặp nhau thế này thậm chí còn không có cửa so nổi với mấy tin nhắn tám chuyện của một số nữ tuyển thủ.Cuối cùng tiếp túc giả vờ hay thắng thắn, nhưng mà cắt giảm phần thịt thà đi, biến thành lương thực nhẹ nhàng thông thường thôi.Khi có được mục tiêu chung, fan only với dan lạc hướng cũng có thể liên kết lại với nhau, hei babe babe babe oh~ Xin hỏi trên thế gian này còn gì mà hai người đồng đạo không làm được cơ chứ?Huống chi hai cậu vốn dĩ đã tâm đầu ý hợp —— phần bio trên Weibo clone vẫn còn để ID đối phương và tag CP đó!"Cảm thấy thế nào?" Lúc Kiều Nhất Phàm chui vào ổ chăn, sau lưng truyền đến tiếng hỏi, vừa quay đầu lại liền thấy An Văn Dật thò nửa đầu ra khỏi chăn hỏi cậu."Anh Văn Dật, người kia quả đúng là Anh Kiệt." Kiều Nhất Phàm gật đầu xác nhận, sau đó đột nhiên úp mặt vào lòng bàn tay: "Sau đó bọn em quyết định xuất bản, Hưng Hân Vi Thảo hỗn hợp trung tâm... Trời ơi lúc đó bọn em nghĩ cái gì thế này.""Rất tốt rất tốt..." Nghe tiếng An Văn Dật cứ như đang nói mớ, "Cuối cùng anh cũng yên tâm được rồi.""... Dạ?""Đội trưởng cũng có thể yên tâm rồi... Tiếp theo sẽ là chuyện của Đường Nhu, em cảm thấy Đỗ Minh bên Luân Hồi kia thế nào?" Cuối cùng, lời nói của An Văn Dật hoàn toàn biến thành mấy câu nói mớ vô nghĩa.Cậu sẽ coi như anh ấy đang hoàn toàn là nói mớ vậy.Hơn nữa, anh Văn Dật nên giải quyết vấn đề đối tượng của bản thân mình trước đi.11Dưới sự chung tay nỗ lực của hai người, bản kỷ niệm nhanh chóng hoàn thành. Hai người kết hợp xuất bản, truyện chữ 120 trang, 96 trang, manhua 24 trang, màu sắc rực rỡ đẹp mắt, bìa trước là Vi Thảo, bìa sau là Hưng Hân.Hôm nay Kiều Nhất Phàm đi nhận hàng chuyển phát nhanh, lén lút cứ như là đi ăn trộm vậy. Đầu tiên cậu chạy nửa con phố đến cửa hàng thực phẩm thường ghé lấy cuốn sách đã nhờ ông chủ ở đó nhận giúp sau đó giấu trong ngực áo chầm chậm đi về Thượng Lâm Uyển lấy thùng đồ tiền bối Diệp Tu dặn cậu lấy."Hơi nặng đó, trong đó có khoảng chừng mười quyển sách." Đội trưởng đã dặn cậu như thế trước khi cậu ra ngoài."Đội trưởng là đang mua một bộ sách gì đó ạ?" Kiều Nhất Phàm hỏi. Dù sao lúc Diệp Tu dạy chiến thuật cho các cậu cũng hay dùng đến các loại binh pháp hoặc mô phỏng những trận chiến kinh điển, nói không chừng đây chính là tài liệu nghiên cứu chuyên nghiệp."Phải rồi, anh cũng có thể tìm hiểu người trẻ tuổi bây giờ đang nghĩ cái gì hoặc viết cái gì một chút." Hiện tại Diệp Tu chính là kiểu cậu thích miêu tả nhất: Đứng ngược sáng, như giữa một mảng tím nhạt, có khói thuốc mờ mờ bay xung quen và khóe môi cong cong sắc bén.Kiều Nhất Phàm bỗng nhiên cảm thấy chiếc hố Diệp Vương ngày đó của cậu có thể lấp được rồi."Yo, tiểu Kiều, lại làm em à." Kiều Nhất Phàm gật đầu, nhân viên chuyển phát nhanh chóng kéo một cái thùng lớn ra: "Bưu kiện lần này khá là to đấy, em mang về cẩn thận nhé.""Không sao ạ, em ứng phó được mà."Kiều Nhất Phàm nhìn chăm chú vào cột người nhận hàng: Tên người nhận 'Ye', không sai; Số điện thoại đúng rồi; Địa chỉ cũng không có vấn đề, tuy nhiên người gửi hàng thì ——Kiều Nhất Phàm lấy một bản xuất bản từ trong ngực áo ra, một tiếng nổ ầm vang trong đầu.Sao lại đội trưởng cậu lại mua sách xuất bản của cậu chứ!Là một người chơi Trận Quỷ ưu tú có mắt nhìn đại cục lại cẩn thận tỉ mỉ, Kiều Nhất Phàm từ rất lâu trước đây đã dùng vài tư thế khác nhau suy nghĩ về chuyện bản thân là một tác giả chuyên viết đồng nhân sẽ bị bại lộ như thế nào, tương ứng với đó là cậu phải dùng cách gì để giải quyết 'phiền toái nhỏ' của chính bản thân mình với sự tín nhiệm đến từ những người đồng đội.Vạn vạn không ngờ tới, lá lá la lá là. Tôi là Kiều Nhất Phàm, ba tháng trước sáng sớm vừa tỉnh dậy đã bị bạn thân nhiều năm biết được bí mật nhỏ của mình, sau đó, hôm nay bí mật này còn bị đội trưởng tôi kính yêu nhất phát hiện.Thẳng thắn để lại đây, mạnh dạn hỏi bạn có dám làm như vậy hay không!Cuối cùng mọi thứ diễn ra như vậy đó. Đây chính là 'cuộc sống' – cuộc sống của tôi!Cậu đi từ cổng vào Thượng lâm Uyển về đến cửa nhà gần như tốn mất nửa cuộc đời cậu. Đương nhiên nếu có thể dùng hết cả cuộc đời thì cũng tốt, thế là lúc cậu nhấn chuông cửa có thể chết già luôn ở tấm thảm ghi chữ 'Ra vào bình an' mà không cần đối mặt với cuộc sống sau này nữa.Nhưng mà đâu có được như vậy, cậu vẫn không thể nào chết nổi, dù sao cuối tuần này cậu còn có trận đấu, cậu cần phải dùng trạng thái tốt nhất cống hiến cho chiến đội mình. Hơn nữa đây là hai người hợp tác xuất bản, cậu còn một họa sĩ thân thiết còn chưa biết tương lai ra sao bên Vi Thảo cơ mà! Nghĩ đến đây, cậu chợt cảm thấy sức mạnh dồi dào khắp thân thể, bê thùng đồ nhẹ nhàng ung dung như bê bình nước.Thế nhưng cuộc sống của cậu nó lại tréo ngoe như thế này cơ. Cậu không cần ấn chuông cửa, cũng chẳng phải dùng đến chìa khóa của mình, cửa lớn đã được mở ra. Cửa mở, Diệp Tu thò mặt ra từ đằng sau, biểu cảm không biết phải miêu tả ra sao nữa —— tóm lại, lúc này Kiều Nhất Phàm vẫn sống toàn vẹn trên thảm cửa, tóc cũng không bạc trắng gì hết.Xem ra mọi phương thức tránh né trong dự tính đều chẳng có chút tác dụng nào cả."Yo, tiểu Kiều đã về rồi đấy à. Xem ra thùng đồ này nặng hơn tưởng tượng nhỉ, nhìn trán em đầy mồ hôi kia, mau lau đi.""Tiền bối ——" Kiều Nhất Phàm mở miệng.Cậu nghĩ nếu bây giờ cậu quỳ xuống nói 'tiền bối, em sai rồi, nhưng mà anh yên tâm em chưa từng YY ra mấy chuyện kỳ quái gì đâu' các kiểu thì liệu có được tha thứ không."Ây dà, không cần bận lòng thế đâu." Cuối cùng Kiều Nhất Phàm đi vào nhà như thế nào cậu cũng không rõ nữa. Cậu nhìn Diệp Tu dùng dao rọc giấy từ tốn mở thùng sách ra, phát cho mỗi người trong Hưng Hân một cuốn sách của Kiều Nhất Phàm rồi cầm lấy cuốn cuối cùng ngồi về chỗ của mình và nói:"Ngoại trừ chơi Vinh Quang, ai mà chẳng có thể có một sở thích hay bí mật gì đó chứ? Em nói có đúng không nào?"END
Tôi phát hiện được bí mật nho nhỏ của bạn thânTác giả: 雨中曲 (Tác giả đã xóa Lofter)Couple: Thiên Sứ – Cao Kiều Cao không chênh lệch~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~1Đó là chuyện xảy ra vào thời gian mùa giải thứ mười, Hưng Hân mới thể hiện năng lực trên giải đấu chuyên nghiệp. Lúc này Thường Tiên đột nhiên dẫn người tìm tới."Chị Trần Quả, em lại tới nữa này! Dẫn một người mới đến cho chị gặp, cô gái này là bạn hồi đại học của em, hiện tại đang là phóng viên báo văn hóa thể thao ở thành phố H."Cô gái lạ mới tới cũng gọi chị theo Thường Tiên, Trần Quả cũng không phải là người quá đặt nặng vấn đề tuổi tác, "À, bạn học của tiểu Thường à, hai em tới đây có việc gì vậy?"Thường Tiên lập tức giới thiệu đầu đuôi câu chuyện, hóa ra là báo văn hóa thể thao thấy rằng tuy Gia Thế bản địa đã mất nhưng vừa vặn có ngay Hưng Hân mới lên thật sự rất có cơ, cho nên chuẩn bị làm sưu tầm thông tin thành viên chiến đội các thứ. Vừa mở rộng độ nhận diện của Hưng Hân, vừa thu hút nhóm độc giả trẻ tuổi, một mũi tên trúng hai đích.Nếu là chuyện có thể gia tăng độ nổi tiếng của chiến đội, vậy thì đó nhất định là chuyện tốt. Trần Quả nghe yêu cầu phỏng vấn xong liền cười tươi như hoa, hẹn lại ngày giờ cụ thể, tới lúc đó bên cô sẽ tiếp nhận phỏng vấn.Thời gian mau chóng trôi qua, chớp mắt đã đến ngày hẹn phỏng vấn.Chủ đề phỏng vấn lần lại lại cực kỳ đơn giản, chỉ có đúng một câu "Lúc các đại thần không chơi Vinh Quang thì sẽ làm gì?" Thế nhưng Trần Quả đột nhiên thấy hơi hối hận, đám Hưng Hân đi trả lời vấn đề này liệu có mất mặt không?"À, xem ra cái tiêu đề này là chuẩn bị hỏi về sở thích không chuyên của chúng tôi à?" Diệp Tu nhìn phóng viên cầm bút ghi âm ngồi bên cạnh, hỏi.Nữ phóng viên vội vàng gật đầu, rất tốt, đối phương cũng nhanh chóng đưa ra đáp án ——"Sở thích không chuyên à, cũng thật có lỗi, Vinh Quang vừa là sự nghiệp của tôi, cũng là sở thích của tôi." Diệp Tu cười cười gảy tàn thuốc, tiếp tục nói, "Chơi mười năm nữa cũng không chán."Những người ngồi xung quanh ngay lập tức chia thành hai phe, một phe vỗ tay đôm đốp, một phe chép miệng dè bỉu —— thành viên ở mỗi phe không cần nói nhiều, mọi người có thể tự hiểu."Thật xin lỗi đại thần Diệp Tu, tôi muốn hỏi về một sở thích khác của anh, mặc dù sự nghiệp rất quan trọng nhưng chắc hẳn vẫn sẽ có một vài thứ gì đó để điều hòa đúng không." Nữ phóng viên yếu ớt lên tiếng."Yo, khả năng quan sát rất nhạy bén." Diệp Tu cười ha ha rồi trả lời, "Hết năm phút rồi, người tiếp theo."Trên thực tế căn bản chưa đến năm phút, nhưng mà ai có thể vờn ngược Diệp Tu chứ? Sau đó đương nhiên phải chuyển sang người tiếp theo."Sở thích à? Đương nhiên là có rồi, hút thuốc uống rượu được không?" Ngụy Sâm nói, còn Diệp Tu ngồi một bên khinh bỉ gã: "Ở đây còn có đội viên nhỏ tuổi đấy nhé, ông nói thế mà không biết ngượng à!"Diệp Tu, trước khi cậu nói ra câu này thì nộp thuốc lá ra đây để tôi tiêu hủy!" Trần Quả chộp lấy thuốc lá của Diệp Tu."Xem phim truyền hình được chứ?" Tô Mộc Tranh cười nói, "Phim Hàn, phim Nhật —— à còn nữa, ừm, ăn đồ ăn vặt, tôi khá là thích ăn uống.""Xin lỗi, tạm thời tôi chưa có thời gian nghĩ đến những chuyện khác." Đường Nhu nói, thực sự thì cô có một vài sở trường khá ghê gớm, nói về chuyện ra nước ngoài học nhạc lý có hơi dọa người —— nhưng mà cô lại quyết định không nói."Sở thích? Chơi game, chẳng lẽ không được tính là sở thích à?" Bao Vinh Hưng ngồi bên cạnh quay đầu hỏi Diệp Tu, Diệp Tu phất tay với phóng viên ý bảo cô đừng để tâm, bỏ qua chuyển thẳng sang người khác. Sau đó nữ phóng viên quay đầu vừa vặn trông thấy Mạc Phàm xoay người đi chỗ khác, dáng vẻ không dùng bạo lực thì không chịu hợp tác. May mà An Văn Dật chủ động tới tiếp lời cô."Thực ra tôi cũng không có gì đặc sắc cả, trước đây chơi game là sở thích, hiện tại trở thành nghề nghiệp." An Văn Dật trả lời.... Cậu thật sự không có gì đặc biệt hết.Cuối cùng súng dài pháo ngắn của người cầm bút chuyển hết về phía thành viên cuối cùng của Hưng Hân, hy vọng cuối cùng của họ."À, các thành viên trong Hưng Hân quả thật mỗi người mỗi vẻ, vậy còn tiểu Kiều thì sao?" Phóng viên kia hỏi, nở một nụ cười như hoa loa kèn ba ngày chưa được tưới nước.Kiều Nhất Phàm ngẫm nghĩ rồi trả lời: "Em thì chắc là đọc sách đi."Quả thực cậu rất thích đọc sách, cậu còn biết nữ phóng viên làm sưu tầm thông tin tuyển thủ kia chắc chắn có đặt ra mục tiêu nắm bắt được tên một nhà văn hay một cuốn sách nổi tiếng nào đó.Thế là một viên đá dấy lên ngàn đợt sóng.Sở thích đọc sách này hoàn toàn đối lập với chuỗi những câu trả lời phía trước, thực sự vô cùng khác biệt. Cho nên nữ phóng viên lại hỏi tiếp: "Thật bất ngờ, hóa ra tiểu Kiều còn là một thanh niên văn nghệ." Sau đó tiếp đà hỏi luôn: "Vậy em thích tác giả nào."Kiều Nhất Phàm kể một loạt tên người, có cả Trung Quốc lẫn nước ngoài. Nữ phóng viên ngồi bên cạnh gật đầu không ngừng, ngay cả khi Kiều Nhất Phàm dừng nói rồi cô vẫn cứ tiếp tục gật đầu. Chẳng còn có cách nào cả, cậu cũng chỉ đành nhắm mắt nói tiếp, bắt đầu giải thích vì sao lại thích. Sau đó gần như không tìm được lời nào để nói nữa cậu mới im lặng, vừa ngẩng đầu lên đã trông thấy ngay đôi mắt sáng lấp lánh của nữ phóng viên."Đã rất lâu rồi tôi chưa gặp được người thật sự yêu thích văn học như cậu đó!" Đôi mắt cô lấp loáng nước.Xin lỗi, hình như cô đã lý giải sai gì đó rồi.Hai tay Kiều Nhất Phàm bị nữ phóng viên chụp lấy lắc mạnh, nhìn nụ cười hiền lành trên mặt chú phụ trách chụp hình, quả thực chụp cho hai người họ một bức hình với bối cảnh cuộc gặp gỡ của những người đồng chí.Đúng vậy, rất ít người biết rằng Kiều Nhất Phàm là một 'thanh niên văn nghệ', hơn nữa còn là người rất yêu thích tình tiết nội dung game, càng ít người biết rằng cậu đồng thời là một tay bút, lại cực kỳ hiếm người biết cậu viết mấy thứ đồng nhân ship gei về chính đội trưởng chiến đội mình ——Hình như mấy thứ này càng kể ra càng chọt mù mắt người ta hơn?2Hội trạch nam trạch nữ khi không làm chuyện nghiêm túc thì sẽ ăn no ngủ say xem anime chơi game.Mà trạch nam trạch nữ ở tầm tuyển thủ game chuyên nghiệp, lúc họ không đánh Vinh Quang thì sẽ làm gì đây?Vẫn tiếp tục ăn no ngủ say xem anime chơi game. Hơn nữa vẫn cứ nên trạch thì trạch, muốn gei thì gei.Khi Kiều Nhất Phàm còn ở Vi Thảo, Lưu Tiểu Biệt thường xuyên vì OSU của cậu trên bức tranh nào đó bị người ta chơi gei mà trợn trắng mắt bỏ về ký túc xá —— nghe nói người kia còn là một tuyển thủ game chuyên nghiệp nào đó ở Hàn Quốc. Liễu Phi thích điện ảnh, truyền hình Âu Mỹ, sẽ lén lút lên AO3, LJ, Tumblr các thứ linh tinh trong lúc huấn luyện.Sau đó, "RPS* là ngồi tù đó!" Sau khi mỗi bộ phim hàng top được công chiếu, Kiều Nhất Phàm lại nghe thấy Liễu Phi hàng ngày lẩm bẩm với tường lúc không huấn luyện (bản thân cậu chỉ trùng hợp đi ngang qua mà thôi) đồng thời gào thét không nhắm đích danh ai: "Ngay cả nhân vật và diễn viên còn không phân biệt rạch ròi được thì viết văn cái con khỉ gì chứ!"RPS (real person slash): ghép đôi người thậtSau đó cậu nghĩ lại bản thân mình, giữa ngày nắng to không hiểu sao lại bỗng nhiên rùng mình.Đúng vậy, cho dù là cảm giác nóng muốn chết ở thành phố B hay là thành phố H, mỗi khi nghĩ đến câu này cậu đều run rẩy —— như thể không khí lạnh từ Siberia vượt qua dãy Tần Lĩnh, sông Hoài* mà tới bên Tây Hồ.Dãy núi Tần Lĩnh và sông Hoài được coi là đường phân chia tự nhiên của Hoa Bắc và Hoa Nam.Ban đầu vốn chỉ là câu chuyện Vương Kiệt Hi trồng một chậu hoa nhỏ, hàng xóm sát vách Diệp Tu thấy cây non khá hay ho liền giúp anh hàng ngày tưới nước tỉa lá, cuối cùng thuận tay bưng luôn người về nhà mình —— Phân tích một cách vô cùng khách quan và ngắn gọn về hai mươi năm cuộc đời đã qua của Kiều Nhất Phàm, có thể tổng kết như sau: Bản thân là tuyển thủ chuyên nghiệp, viết RPS đã xem như một dạng tìm đường chết, viết về đội trưởng của mình lại là tìm đường chết hơn nữa, viết RPS về đội trưởng cũ và đội trưởng hiện tại của mình chính là cảnh giới cao nhất trong việc tìm đường chết —— Trình độ tự sát như thế này, có lẽ cần phải có một bánh ga tô ba tầng, mỗi tầng 20cm để thắp nến cho bản thân mới đủ.Nếu muốn Kiều Nhất Phàm giới thiệu thêm một chút, vì sao cậu lại bắt đầu viết vắn? Đầu tiên phải nói tới quan hệ giữa người và thế giới Vinh Quang —— được rồi! Vấn đề này nhỏ hơn rất nhiều so với mối quan hệ giữa con người và vũ trụ, phiền mọi người nghiêm túc lắng nghe một chút!Nói tiếp, bản thân cậu lúc bắt đầu chơi Vinh Quang đã bị thế giới giả lập và nội dung nhiệm vụ hoàn mỹ kia hấp dẫn. Kết quả, quay đi quay lại, khi chân chính bước chân vào giới chuyên nghiệp, cậu lại vứt bỏ hoàn toàn phần sơ tâm kia, nhiệm vụ với giả thiết chỉ còn lại thắng thua, khen thưởng và số liệu đơn điệu, thêm vào việc bản thân không thể nào phát triển được, Kiều Nhất Phàm chỉ thấy nhật ký cậu viết hàng ngày càng lúc càng dày, càng ngày càng nhanh hết sổ dùng để ghi.Dần dần, thứ cậu viết không chỉ là nhật ký nữa mà là từng đoạn ngắn của câu chuyện. Đến sau này, cậu đăng những câu chuyện mình đã viết lên mạng, không ngờ được đánh giá không tồi, qua một tháng còn có người bắt đầu gọi cậu là đại đại. Niềm tin cậu đánh mất trong Vinh Quang đang dùng một phương thức khác để lấy lại. Điều khác biệt chính là Kiều Nhất Phàm với nền tảng văn học được rèn luyện hàng ngày quả thực vững chắc hơn khá nhiều người.Khi cậu gặp được đội trưởng hiện tại của mình, cùng anh đánh những phó bản cấp thấp ở khu mới, đọc cốt truyện nhiệm vụ trước kia mình từng nắm rõ, cậu cảm thấy bản thân lại tìm về được tình cảm mãnh liệt với Vinh Quang như xưa.Mà cậu triệt để đi vào con đường hiện tại cũng chính bởi nguyên nhân này. Bản thân cậu vì tình cảm mãnh liệt đơn thuần này, lúc dạo trên diễn đàn không cẩn thận dùng ấn vào một mục ẩn gọi là "Hệ Ám Dạ Liên Minh chuyên nghiệp", xem ba phút, thế giới của Kiều Nhất Phàm vỡ tan tành.Thêm năm phút nữa, thế giới quan từng vỡ tan tành bắt đầu ghép lại với nhau từng mảnh từng mảnh. Kiều Nhất Phàm trở thành một Kiều Nhất Phàm mới, dường như ánh mắt cậu nhìn thế giới này cũng đã phần nào khác biệt chăng?Thế nhưng hiện tại, Kiều Nhất Phàm một lần nữa quay lại Liên Minh chuyên nghiệp, cậu lại cảm thấy bản thân mình đang đối mặt với thách thức mới.Ví dụ như ——3[Hệ Ám Dạ Liên Minh chuyên nghiệp] [Hồ Thiên Ba] [Nói chuyện phiếm] Liên Minh chuyên nghiệp đã phát triển nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không có lấy một người trong nghề nào trà trộn vào đây ư? [New]Chủ topic: RT, mọi người nhìn xem người ta tốt đẹp đến chừng nào, bao nhiêu năm nay người cùng sở thích trà trộn khắp nơi bắt đầu hố những người cùng sở thích hiện tại. Vinh Quang dù gì cũng đã phát triển được mười năm rồi, chẳng lẽ không có người trong nghề nào trà trộn vào JMs phát chút phúc lợi sao? Cho dù là trên game hay là chút bát quái nho nhỏ trong giới tuyển thủ chuyên nghiệp, hẳn là cũng không muốn sơ suất lộ ra bát quái gì đó chứ!Sô pha: Ha ha, ai bảo không có? @Chuyển phát một vạn biếnBăng ghế: @Chuyển phát một vạn biến +1Sàn nhà: Đừng @ Đới Nghiên Kỳ của Lôi đi, quả thực là sỉ nhục của giới hủ, chậc chậc. Đâu có ai tới mức như cô ấy chứ.4L: Đọc đến đây tôi lại thấy tức cười, rác rưởi, mấy người có bản lĩnh trào phúng vậy liệu có bản lĩnh một câu kéo được một CP ra không?5L: Lầu trên và mọi người bớt nóng, hiện tại có một tin vỉa hè thế này: Tôi nghe có người đồn rằng Bá Đồ nhất chi hoa với Vi Thảo nhất khỏa thụ phải không?6L: ... ... Cậu nói rõ ràng ra trước xem nào, Bông hoa Bá Đồ kia là Trương Giai Lạc phải không ——7L: hhhhhhhhh cười ỉ*, tặng cho lầu 6 một cái Lồng niệm khí.8L: Nhân lúc người Bách Hoa Cốc còn chưa tới, tôi cũng tặng lầu 6 một cái Thánh ngôn hồi phục, chúc cậu may (đừng) mắn (chết).Nhưng mà chí ít cũng phải nói rõ ràng, thẻ tài khoản của người ta tên là Bách Hoa Liễu Loạn, ít ra cũng phải là một trăm bông hoa chứ?9L: Tôi là lầu 6 đây, tôi sai rồi, là một đóa hoa, nữ đội viên duy nhất của Bá Đồ, không phải vị Bách Hoa mới tới kia orz10L: Hôm nay Trương Giai Lạc cũng cảm nhận được ác ý đến từ thế giới giả thuyết 2333333 ai mà không biết vị thổ hào Thiên Dạ Ly Nhược kia chứ?11L: Đừng động tới cô ấy được không, cậu nhìn xem người ta là thiếu nữ duy nhất, nhà có tiền, xung quanh lại còn có bốn thổ hào nhiều tiền chất lượng cao (hâm mộ ghen tị cắn khăn tay). Chúng ta đu là hai trạch nam chơi game nói chuyện yêu đương, nói không chừng đại tiểu thư người ta có thể bao luôn thợ chế tác của Liên Minh giúp cô ấy làm hẳn mô hình?12L: Gạt chuyện về mấy đại gia qua một bên đi! Goods quán quân limited của Luân Hồi năm ngoái tôi còn chưa mua nổi đây này... Lại nói, Yên Vũ có rất nhiều nữ, sao không thấy mọi người phân tích chút gì về các cô ấy?13L: Trả lời lầu 12, chẳng phải đã sớm có người bàn luận về hai chị em họ Thư trước khi vào Liên Minh chính là giới JK sao, bên J trắng đen lẫn lộn tạp nham còn không phải cos à?14L: Đúng thế, tôi đến bổ sung giúp lầu 13 một chút, hai cô ấy ra trận dùng Thiện Xạ giả nam, toàn bộ bản đồ đều không chỗ nào không nắm vững, quả thực là tiêu chuẩn chuyên nghiệp (xoay mòng mòng)15L: Đó đó đó, tôi rất muốn được nhìn thấy nhân vật của hai cô ấy rồi, tôi thích diện mạo unisex đó lắm!16L: Cực kỳ thích khuôn mặt unisex +1, đồng thời mạnh mẽ khiển trách hành vi quỳ liếm trạch nam vô liêm sỉ của Liên Minh mà đổi Há Dám Phản Kháng với Ai Không Cúi Đầu thành em gái trước khi đưa vào giới chuyên nghiệp! Nếu còn dám đổi cả giới tính của Phong Thành Yên Vũ, tôi sẽ cho một cái Chim Lửa thiêu rụi cả nhà bọn họ! À còn nữa, thực ra tôi ship All x Lâm Ám Thảo Kinh đó giờ (khuôn mặt đen tối)17L: Đúng thế! Kỹ thuật điều chỉnh diện mạo của chị em họ Thư quả thực rất đỉnh, cho 32 like! Lẽ nào lầu trên chính là tác giả của truyện "Đêm tướng quân rời cung" đỉnh cao?18L: ... Không phải có lời đồn rằng tác giả của truyện đó là Sở Vân Tú sao? À mà nói tiếp, chiến đội mới Hưng Hân đó cũng có hai nữ tuyển thủ kìa, sếp bên đó cũng là nữ luôn, đã có ai suy nghĩ gì về tình huống của mấy cô gái bên đó chưa?19L: Tôi cảm thấy cậu trông mong vào các cô ấy thì cũng giống như chúng ta năm đó trông mong vào Vân Tú nữ vương vậy, từ đó tới giờ thuộc tính của vị này vẫn cứ mơ mơ hồ hồ, chỉ biết được mỗi một chuyện là cô ấy thích phim truyền hình nội địa sản xuất. Tô Mộc Tranh thì không nhắc tới nữa, chúng ta cũng bàn qua bàn lại bao nhiêu năm rồi. Đường Nhu ở bên Hưng Hân quả thật là một hán tử, không, cô ấy còn hán tử hơn cả hán tử nữa (nhưng mà tôi thích!)20L: À thì, tôi cảm thấy đội viên nữ trong Hưng Hân hình như không giống chúng ta đâu.21L: Tôi cảm thấy lầu trên có vẻ gì đấy như sắp vỡ?!Kiều Nhất Phàm nhìn topic thảo luận cực kỳ sôi nổi trên diễn đàn mà thở dài.Cậu chính là 20L, 20L chính là cậu. Là người biết toàn bộ sự thật, đội viên nữ trong Hưng Hân căn bản không phải 'không giống' mà thực sự là không phải.Lúc cậu mới tới Hưng Hân đã luôn luôn có ý đồ tìm đồng râm —— dù sao cũng giống như trong những thảo luận kia, vì Hưng Hân có nhiều nữ, có nhiều nữ thì xác suất tìm được người chung sở thích sẽ lớn hơn một chút.Thế nhưng cậu đã thử bằng phim Hàn, phim Trung, phim Mỹ, phim Anh thậm chí cả phim Thái.Nói ngắn gọn chính là đưa mấy bộ phim này thành một trò chơi, phân chia theo nơi sản xuất một lượt.Sau đó lần lượt lôi kéo chị Mộc Tranh, chị Trần Quả, cả chị gái phụ trách tiệm net cùng xem vài tập phim, cuối cùng Kiều Nhất Phàm đã phải từ bỏ toàn bộ những nỗ lực thăm dò của mình.4Chỉ là cho dù cậu gần như đã buông xuôi mọi cố gắng, những nỗ lực trước đây giống như ác mộng đêm khuya đeo bám lấy cậu —— nói một cách thông tục thì là cậu dùng một phương thức chính bản thân cũng tự thấy chật vật mà kẹt ý tưởng viết.Giả thiết, nhân vật chính A và B (vì tôn trọng sự riêng tư của đương sự, chúng ta tạm thời lược bỏ tên thật của nhân vật trong truyện Kiều Nhất Phàm viết) đang loạn lên muốn chia tay, tiếp theo cậu nên làm như thế nào để khiến hai người hòa hợp trở lại đây?Là trong một lần đi KTV liên hoan, hai người bị yêu cầu hát Chia tay êm đẹp, hát xong một bài thì không chia tay nữa? Hay là một lần bất cẩn gặp tai nạn giao thông, không thể không tới bệnh viện thẩm mỹ, kết quả bác sĩ ở bệnh viện kiên trì nguyên tắc thẩm mỹ 'Đối xứng trái phải'? Hay là ——Rốt cuộc thì nên làm cái gì bây giờ!Cuối cùng Kiều Nhất Phàm thật sự không chịu nổi nữa mà nằm vật ra giường, yếu ớt nhờ và tới bạn cùng phòng."Anh Văn Dật, bây giờ anh có đang rảnh không? Có thể qua xem giúp em đoạn này được không, em cảm thấy em viết thế nào cũng không thích hợp.""Thực sự thì em không cần khách khí thế đâu, để anh xem xem."An Văn Dật vươn tay khỏi bàn phím tỏ vẻ mình đang rảnh, Kiều Nhất Phàm xoay màn hình về phía An Văn Dật, nhạc nền của Ommwriter càng tăng thêm vẻ tội nghiệp của cậu, giống như con nhím nhỏ rúc vào vào trong bụi cỏ.Kiều Nhất Phàm nhìn An Văn Dật trầm mặc lăn chuột, bắt đầu vươn tay gõ vài chữ lại cho cậu, lúc sau lại nhìn chằm chằm rồi cuối cùng đành trực tiếp mở miệng: "Nhất Phàm à, có phải dạo này... Tâm trạng của em hơi tệ không?"Gần đây trên sân đấu, khí thế của Kiều Nhất Phàm rất mạnh, chỉ là về mảng viết văn thì...Xem ra An Văn Dật cũng không quá chắc chắn."Đại khái có một chút." Kiều Nhất Phàm nhớ lại những thứ mấy ngày gần đây cậu cùng xem với hội chị em Hưng Hân, hơi hơi gật đầu."Oppa, saranghae?""Em cũng không biết..."Thực ra không những chỉ có phim Hàn mà còn phim Thái, phim Trung các loại, quả là một pha gom trọn các thể loại ngôn ngữ đầy ác mộng."Đừng để ý làm gì." An Văn Dật như đang động viên cậu, "Ngẫm nghĩ lại cái gì mà... à đúng rồi, nguyên bản nhân vật... ở trong khoảng cách năm bước khi em ra cửa rẽ trái, em nên cảm thấy tràn ngập nhiệt tình. Mấy ngày này cứ coi như cho mình tạm nghỉ xả hơi, điều chỉnh một chút."An Văn Dật thường quen với việc che dấu cảm xúc của bản thân hơn bộc lộ ra ngoài. Kiều Nhất Phàm cậu có thể được xem là người hiểu rõ An Văn Dật nhất trong Hưng Hân, ý tốt hiếm hoi này khiến cậu vô cùng cảm kích.Nhưng mà đến lúc An Văn Dật quay lại tiếp tục việc riêng, Kiều Nhất Phàm vẫn buồn bã nhỏ giọng nói: "Quả nhiên thế này vẫn hơi kỳ quái đúng không?""Như thế nào cơ?" An Văn Dật quay đầu nhìn cậu."Làm tuyển thủ chuyên nghiệp mà còn chạy đi viết đồng nhân này nọ về đồng đội đồng nghiệp mình..." Càng nói, tiếng càng nhỏ lại, huống hồ cậu thật sự không dám nói ra mấy từ đội trưởng với đội trưởng cũ."Anh cảm thấy chẳng sao cả." An Văn Dật nghiêm túc trả lời, "Là một sở thích thôi mà, dùng một cách nhìn khác để nhìn thế giới cũng là một trải nghiệm đặc biệt. Huống hồ lúc trận đấu với Vi Thảo tuần trước, em cũng không giơ bảng đứng sau đội trưởng và đội trưởng Vương hô hào 'Chân ái bên nhau' này nọ."Sau đó An Văn Dật nhìn Kiều Nhất Phàm kích động dùng sức khua tay, có lẽ là một kiểu bày tỏ sự phản đối cũ kỹ nào đó."Sao nào, anh nói gì sai à?" Cậu hỏi.An Văn Dật từ khi sinh ra đang mang theo thứ năng lực một cây kim đâm chết người —— cho dù chính cậu ta cũng không hề phát hiện ra.Kiều Nhất Phàm trước sau tin chắc rằng chính bởi năng lực này của An Văn Dật mà đội trưởng mới nhìn trúng người kia giữa thiên quân vạn mã, không màng bao vất vả khổ sở để kéo người từ công hội đối thủ cũ về Hưng Hân cho bằng được."Chính là hoàn toàn chính xác nên mới kích động như thế đó..."Kiều Nhất Phàm tiếp tục cúi đầu, trả lời: "Cám ơn anh Văn Dật, em không sao cả."Kiều Nhất Phàm ép buộc bản thân dồn lực chú ý trở lại màn hình máy tính, cho dù không viết được cái gì thì ít nhất cũng huấn luyện thêm một chút. Chỉ là cậu vừa mới nhập xong mật khẩu đăng nhập thì An Văn Dật bỗng nhiên gọi cậu."Nhất Phàm, em qua đây xem cái này này." Kiều Nhất Phàm đi tới, trên màn hình máy tính là một trang web chuyên đăng đồng nhân nam nam. Tên CP trên truyện mới nhất được đăng ghi rõ ràng mấy chữ 'Một Tấc Tro x Tay Nhỏ Lạnh Giá'.Bên dưới là phần giới thiệu vắn tắt như sau:Sao mọi người không cân nhắc đến chuyện ship CP bè lá Mục sư nghèo ngốc và Trận Quỷ nhỏ của Hưng Hân? Tuy rằng trên game là yêu đương khác giới nhưng người điều khiển đều là nam đó, vậy là có thể tự do yêu đương không lo bị Chim lửa của Loan Lộ Âm Trần thiêu chết, quả là CP ngon!Chim lửa lại được sử dụng một lần nữa... Rốt cuộc là từ ai bắt đầu trước chứ! Pháp sư nguyên tố = Hội FFF* chắc?Hội FFF (Tên đầy đủ: Hội thẩm vấn dị đoan): Xuất phát từ light novel 'Lũ ngốc, Bài thi và Linh thú triệu hồi', được khởi xướng thành lập do số lượng nữ trong lớp quá ít đồng thời không chịu chào đón người khác phái. Tôn chỉ của hội là vì cả cộng đồng cùng hạnh phúc, nhất quyết không cho bất kỳ ai được hạnh phúc đơn lẻ nên nếu có người làm ra hành động thân mật trước mặt những người khác sẽ bị tiến hành thẩm vấn, phán quyết, khiển trách."Mặc dù có vài từ đọc không hiểu lắm, cả chuyện vì sao nữ Pháp sư nguyên tố của Lôi Đình kia lại muốn phụ trách phóng hỏa, nhưng mà thế này xem ra anh cũng coi như là nhập bọn rồi, về sau em có chuyện gì thì cứ nói với anh, không sao cả." Câu từ vĩ đại của An Văn Dật còn chưa nói hết đã trông thấy Kiều Nhất Phàm nhìn chằm chằm vào máy tính cậu ta, gần như muốn trượt xuống khỏi ghế tựa đang ngồi."Thực xin lỗi!" Kiều Nhất Phàm nói, cậu cảm thấy cậu sẽ khóc cmn mất.5Thực sự không thể ngờ được hoàn cảnh ở Hưng Hân lại 'toang' hơn cả cậu nghĩ —— ý nghĩa về thế giới ảo thật cô độc và tệ hại.Có ít nhất một lần trong khi cậu vội vã quay về phòng huấn luyện lấy quyển sách mình bỏ quên sau giờ tăng cường buổi chiều đã trông thấy Đường Nhu đeo tai nghe vui vẻ lướt một trang web gì đó.Cho dù Kiều Nhất Phàm luôn không trông cậy quá cao vào trình độ tiếng Anh của bản thân, nhưng mà sau khi nhìn thấy sáu chữ tiếng Anh trên tiêu đề, cậu liền nhận ra ngay đó là một trang blog được sáng tạo ra năm mục đích chia sẻ các ý tưởng đẹp đẽ với nhau nhưng sau đó lại bị hội chị em gái không màng đến công tác và học hành đi lên giải tỏa mà biến thành nơi hò hét cho mục đích khác.Cho nên nói ít nhất mấy cô gái trên mạng khi trước cũng đã đoán đúng một chút —— tuy rằng cũng chỉ có một chút xíu mà thôi.Được rồi, bản thân cậu đại khái cũng đã từng tiết lộ một chút... Kiều Nhất Phàm căn cứ theo nguyên tắc phi lễ chớ nhìn, lặng lẽ rời khỏi phòng huấn luyện. Nhưng mà cậu vẫn có cách để điều tra.Cậu mở trang đầu Tumblr của Liễu Phi, nhìn hai người hoàn toàn không thể liên hệ nổi cô gái trên mạng với với hình tượng thực tế ngoài đời, sâu sắc cảm nhận sự kỳ diệu của thế giới. Hai người này thông đồng từ lúc nào sao cậu không biết chút gì cả?Muốn nói về chuyện thông đồng, ngược lại khắp nơi đều có những điều kỳ diệu.Có rất nhiều người biết Kiều Nhất Phàm và Cao Anh Kiệt là bạn thân, nhưng mà gần như không ai biết hai cậu rốt cuộc là thông đồng cùng tiến cùng lùi như thế nào. Cũng khó trách, bình thường hai cậu cũng không phải kiểu khiến người khác chú ý. Nhưng hai cậu thì lại nhớ rất rõ.Cậu quen với Cao Anh Kiệt từ khi còn ở trong trại huấn luyện Vi Thảo. Kiều Nhất Phàm vẫn còn nhớ như in ngày hôm đó sau khi bản thân hoàn thành huấn luyện đã lén lút chạy tới hiệu sách mua Bộ Giả thiết phiên bản giới hạn lần xuất bản đầu được Vinh Quang mở bán lại. Thế nhưng hôm đó cũng đã hơi muộn, cậu vội vã chạy ra khỏi trại huấn luyện Vi Thảo thì chỉ còn duy nhất một hiệu sách ở gần đang mở, cũng chỉ còn lại đúng một bộ cuối cùng —— thế nhưng lúc này trùng hợp có người cầm bản giới hạn kia lên trước cậu."Đợi..." Kiều Nhất Phàm gần như hô lên theo bản năng.Như thể bị tiếng hô đột ngột này của cậu dọa sợ, đối phương hoang mang rối loạn đặt thứ kia trở lại."Xin lỗi!" Người kia cúi đầu giải thích, tiếng nói nhỏ đến mức khó mà nghe rõ được.Nhưng chính bản thân Kiều Nhất Phàm cũng bị sự nhận lỗi trong khi có thể lập trận địa sẵn sàng đón địch kia làm hoang mang. "À thì... Tới trước được trước, cậu lấy đi, vừa rồi tôi lỡ miệng thôi, xin lỗi xin lỗi." Kiều Nhất Phàm cũng xin lỗi, giây phút ngẩng đầu lên, tầm mắt hai người đụng nhau, Kiều Nhất Phàm bất ngờ cảm thấy người kia có vẻ quen quen, suy nghĩ thêm một chút thì hình như là thành viên trong trại huấn luyện.Nếu như là người quen thì có vẻ chuyện sẽ dễ giải quyết hơn chút, Kiều Nhất Phàm nghĩ. Cậu liền hỏi dò người đối diện: "Nếu không ngại, có thể cho tôi hỏi chút không? Xin hỏi... Có phải cậu cũng là thành viên trại huấn luyện Vi Thảo không?""Ừ." Cậu thiếu niên đối diện đáp lời."À, cậu tên là gì vậy?"6Ngoại trừ chuyện thông đồng —— ấy không phải, chuyện làm quen với Cao Anh Kiệt, gần đây Kiều Nhất Phàm còn có một người bạn trên mạng nói chuyện rất thú vị —— đồng râm, họa sĩ, là nữ. Trước mắt, mối quan hệ hai người xây dựng cho đối phương rằng mình là một bạn nữ trên mạng, cuối cùng quyết định offline gặp mặt.Chuyện này khá là phức tạp. Hơn nữa còn phải đề cập đến việc quen biết với người bạn này của cậu rất chi là... Drama.Chuyện phải bắt đầu kể từ ngày sinh nhật 20 tuổi của Kiều Nhất Phàm. Weibo cậu lập từ sớm, cũng đã sớm được chứng thực V thế nhưng cái Weibo nugu này cũng chả mấy khi có thông báo được nhắc tới. Dù sao hồi ở Vi Thảo cậu cũng chưa từng được lên sân thi đấu, sau đó đến Hưng Hân lúc còn chưa phải là chiến đội mạnh mẽ gì, cậu cũng không phải là nhân vật cấp đại thần gì hết. Fans vẫn có nhưng mà rất ít —— đại đa số fans ruột của cậu đều có trong danh sách bạn trên game thì còn cần đăng Weibo làm gì.Đoạn trên là phần giới thiệu vắn tắt tình hình trước đây. Còn ngày hôm đó, cậu nhận được thông báo lượt nhắc nhiều đến khác thường. Chuyện này không hợp lý lắm, kể cả hôm nay là sinh nhật cậu.Kiều Nhất Phàm nghi hoặc ấn vào thông báo, lại bất ngờ thấy được một tấm hình nhắc tới cậu đã được share đến 800 lượt, liên hệ với độ nổi tiếng và Hưng Hân, cái vị họa sĩ kia cũng 'tay to' ra trò.Nhìn kỹ lại thì Kiều Nhất Phàm lại vui vẻ cười ngu —— cậu biết người vẽ bức tranh đó.Lại kể tiếp, hồi Kiều Nhất Phàm còn là người vô hình trong Vi Thảo, lúc sinh nhật đã từng nhận được một bức vẽ chúc mừng duy nhất cũng chính là của cô ấy. Bức tranh toàn đội Vi Thảo kia được cậu đặt làm hình nền máy tính suốt gần một năm.Lúc đó đương nhiên cậu nào dám coi người kia là fan của mình.Nhưng mà hiện giờ, cậu chuyển nhượng tới Hưng Hân, bức tranh chúc mừng của họa sĩ kia vẫn đồng hành với cậu, cậu nhìn Trận Quỷ acc chính của cậu phiên bản chibi, bên cạnh còn có đầy đủ thành viên Hưng Hân, cảm giác trong lòng vô cùng ấm áp."Cảm ơn bạn" Cậu trả lời lại, tiện thể tag đồng đội mình vào.Sau đó cậu thuần thục chuyển sang acclone của mình, share lại bức tranh kia một lần.@Giang Phàm Ngư Hỏa _ Tất cả mọi người cùng tới thả tim cho Hưng Hân đi:Tranh đẹp quá nè! Nên là mọi người theo như phần sau ID tôi tới thả tim cho Hưng Hân nào! //@XXXX: //@OOOOOOOO://@XXXX:@Phồn Sương Mãn Thiên _ CP XX tại D04: @Kiều Nhất Phàm _ Hưng Hân sinh nhật vui vẻ, Trận Quỷ của Hưng Hân![Tranh vẽ]Giữa gần một ngàn reply, bản thân cậu vẫn được tác giả bức tranh này nhặt riêng ra trả lời một đoạn dài —— artist reply author cùng hội cùng thuyền, một cái meme quỳ xuống hô Thái thái, chị thích tranh của em quá là tuyệt vời luôn, chỉ đáng tiếc, bình luận trên Weibo không thể kèm thêm gif nên chỉ có:@Phồn Sương Mãn Thiên _CP XX tại D04: Oa oa oa, được thái thái yêu thích tranh vẽ thật tuyệt quá đi à [nhảy nhót] đồng nhân Hưng Hân của đại đại cho dù là RPS hay nhân cách hóa thẻ tài khoản đều siêu đáng yêu, nếu ngoài Diệp thần, Điểm Tâm đại đại và Nữ thần ai cũng có thể manh thì em nguyện dâng hiến thân mình luôn QAQ.Bình tĩnh mà nói, lần đầu tiên Kiều Nhất Phàm được gọi là 'thái thái', thậm chí là "Thái thái, chị dễ thương quá đi, em muốn cưới chị [hoa hồng] Tắm rửa sạch sẽ nằm chờ em đi.", cậu liền run rẩy liên hồi —— nói đến hết nước hết cái rằng cậu là một nam tử hán hàng thật giá thật, cho dù hiện tại chơi cùng với một hội con gái thì giới tính của bản thân cũng vĩnh viễn không đổi, gọi là 'thái thái' như thế kia chẳng phải rất mất tự nhiên sao?"Cảm ơn đã yêu thích, nhưng mong bạn đừng gọi mình là 'thái thái' nữa nha..." Cậu trả lời lại trong bình luận."Thái thái đáng yêu quá! Mềm mềm thật muốn hôn một cái ~❤" cũng không biết là đang cố ý hay như nào.Từ đó về sau, Kiều Nhất Phàm đành phải tiếp nhận —— cho dù cậu thực chất là một thành phần lý tưởng chiếu vào hiện thực, khụ khụ.Nhớ lại ngày trước xong xuôi, hiện giờ làm sao để cậu đối mặt với hiện thực đây. Kiều Nhất Phàm cố gắng khống chế tốc độ tay của mình, lấy tiêu chuẩn khá nhanh so với người bình thường trả lời lại: [thẹn thùng] OMG, thái thái thật sự đọc truyện của tôi sao? Thật là phấn khích! Được nữ thần khích lệ!"Thế là bọn họ cứ người tung kẻ hứng như vậy, thậm chí ngày một trở nên thân thiết hơn.Cho đến một ngày, phần bio trên Weibo bọn họ đều được viết ID của đối phương vào, trước đó có một tag phát sáng: CP của tôi.Đến khi Kiều Nhất Phàm nhận ra vấn đề này, cậu bỗng nhiên có một dự cảm không lành cho lắm.Xin hỏi: Một bạn nam không để lộ giới tính nhưng bị đa số người cùng hội cùng thuyền cho rằng là nữ xưng cp với một bạn nữ khác, hội FFF có nên ra tay không?Hội FFF bày tỏ: Trên internet, bạn vĩnh viễn không biết được đang nói chuyện với bạn bên kia màn hình là người hay là chó.
Đơn giản mà nói, trước hết phải xác nhận bên kia có thật sự là nữ hay không rồi mới bàn tiếp được.7Vì thế hôm nay ——"Có đó không?" Kiều Nhất Phàm vừa hai mở cửa sổ QQ liền thấy hai tin nhắn được gửi tới."Có đây." Vừa khéo, Kiều Nhất Phàm mới hoàn thành giờ huấn luyện tăng cường buổi tối, cùng lúc đó, Anh Kiệt cũng online, đây nhất định sẽ là một đêm náo nhiệt."Ei hehehe ~ lại vẽ tranh mới à?" Còn gửi kèm thêm một meme Shiba Quân Mạc Tiêu và Mèo xiêm Vương Bất Lưu Hành.Sau đó cậu cũng tiện tay gửi tin nhắn trả lời Cao Anh Kiệt: "Bên mình vừa mới xong việc, cậu đang làm gì đó?"Bên kia màn hình máy tính, nhìn tin nhắn mình nhận được, vị họa sĩ nọ không khỏi nhếch khóe môi.Lúc này có tiếng gõ cửa bên phòng họa sĩ nọ, chỉ thấy cậu ta sử dụng tốc độ tay của tuyển thủ chuyên nghiệp thu nhỏ 4 cửa sổ trên màn hình về taskbar, trước sau tốn không đến 3 giây rồi bước tới mở cửa:"Tiền bối Tiểu Biệt tìm em có việc gì ạ?" Cao Anh Kiệt mở cửa phòng, như thế chưa từng có chuyện gì xảy ra.Tin nhắn trả lời của Cao Anh Kiệt gửi cho đối phương gần như cùng lúc —— cho dù thời gian đã qua 5 phút."Ban nãy tiền bối Tiểu Biệt tìm tớ có chút việc, thật ngại quá, đã rep chậm rồi." Cao Anh Kiệt nhắn."Xin lỗi nha, vừa rồi có người tìm tôi, đúng thế, tôi đã vẽ tranh mới đó, có muốn xem không?"Dùng tốc độ tay có thể lấy làm kiêu ngạo trong giới tuyển thủ chuyên nghiệp, chu toàn cả hai bên cũng không quá mệt mỏi, vì thế Kiều Nhất Phàm tỉ mỉ quan sát tranh vẽ mà đối phương gửi qua."Đây là —— chuẩn bị tham gia giải thi đấu thiết kế thời trang sao?" Cũng có lúc Vinh Quang sẽ hướng vào người chơi để thu thập một vài phương án thiết kế trang bị, đều là trang bị thôi, tuy nhiên người chơi thường quen miệng gọi là 'Giải thi đấu thiết kế thời trang'."Đúng thế, cậu thấy sao?"Kiều Nhất Phàm di chuột nhìn khắp trên dưới, quả thật rất tuyệt, sau đó cậu trả lời "Tôi cảm thấy thiết kế cho Ma đạo học giả rất đặc biệt."Bạn nữ họa sĩ trên mạng bên kia gửi một meme Quân Mạc Tiếu cười haha rồi đáp, "Hehe, tôi cũng rất ưng ý với thiết kế của mình đó.""Với cả ấy, thực ra tôi thích giả thiết trang trí ban đầu của Vinh Quang hơn, chung quy hiện tại mặt thiết kế phục sức đã thành lối mòn rồi."Ngay sau đó, đối phương gửi tới một bức hình, là so sánh sự khác biệt giữa Ma đạo học giả max cấp 50 ngày trước và max cấp 75 hiện tại."... ...?" Thực sự thì Kiều Nhất Phàm không nhìn ra có chỗ nào lạ cả."Bắt đầu từ mùa giải thứ ba, càng ngày càng giống Vương Bất Lưu Hành. Sau này lại có thêm một Mộc Ân, điểm thiếu hụt chính là suy nghĩ cá nhân của người thiết kế." Đối phương nhanh chóng lý giải."Phong cách thiết kế trang phục quá đơn nhất, phiến diện cường điệu cảm giác đáng yêu hoặc là ngầu. Hơn nữa chức nghiệp nào cũng đều như vậy, cảm giác như chỉ chăm chăm vào lấy lòng thẩm mỹ của người chơi, sau đó là bắt chước theo phong cách của nhân vật đại diện. Cảm thấy khá là không thoải mái.""Nhưng mình cảm thấy vẫn rất dễ thương mà." Nhìn người bên kia màn hình gõ chữ càng ngày càng nhanh, tin nhắn trả lời liên tục gửi tới, Kiều Nhất Phàm cẩn thận cân nhắc từ ngữ, đối diện với Ma đạo học giả mặc quần bí ngô, đi tất đến đầu gối và cầm cái chổi có chiếc nơ bướm cỡ lớn trên màn hình, cuối cùng chọn một cách nói tương đối bình thường nhất.Sau đó cậu nhanh chóng chuyển qua một cửa sổ khác: "Anh Kiệt, lúc cậu chưa vào giới chuyên nghiệp, cậu cảm thấy trang phục của Ma đạo học giả thế nào?"Nghĩ lại thì cậu vẫn không hỏi về suy nghĩ còn lại ra —— Poster Mộc Ân dán ngay bên cạnh bàn cậu, trang bị bạc dát khắp người cho cậu biết rằng vấn đề này thực ra chỉ nằm ở việc dò hỏi phẩm vị người nghiên cứu trang bị bạc ở Vi Thảo thôi —— đại khái là chủ nghĩa tối thượng phong cách shota và gei.Câu trả lời nhanh chóng được gửi đến: "Sao bỗng nhiên lại hỏi tớ chuyện này... Ừm, tớ cảm giác cứ có chút như cố tình lấy lòng người chơi ấy, càng ngày càng giống với phong cách của Vương Bất Lưu Hành và Mộc Ân."Ngay cả Anh Kiệt cũng cho là thế sao? Kiều Nhất Phàm nghẹn họng.Sau đó cẩn thận suy nghĩ kỹ hơn một chút, khoan đã ——Không đúng! Vừa này cậu không hỏi nhìn nhận của Anh Kiệt với thiết kế hiện tại mà?Tiếp tục tỉ mỉ liên kết mà ngẫm nghĩ, Kiều Nhất Phàm đột nhiên cảm thấy như có một cánh cửa lớn vừa được mở ra trong đầu mình.Qua ít ngày, An Văn Dật trông thấy Kiều Nhất Phàm cầm cuốn The Long Goodbye của Chandler trên tay và đọc."Nhất Phàm, em định viết tiểu thuyết trinh thám đấy à? Hay là ?" Cậu băn khoăn, hỏi."Tạm thời em còn chưa không chế được ổn lắm. Nhưng mà em đột nhiên cảm thấy... Tế bào thám tử trên người em đang thức tỉnh." Kiều Nhất Phàm cười ngây ngô, cậu đáp rồi lại lật sang trang tiếp theo của cuốn sách.8Khoảng thời gian này tâm trạng rất hỗn loạn. Kiều Nhất Phàm đã từng có một giấc mơ thế này, có một ngày, ban ngày cậu thắng trận đấu trên sân nhà, buổi tối về mở một phòng game vui vẻ dùng tốc độ tay tuyển thủ chuyên nghiệp đàn áp các bạn nhỏ, lại đi xem những bình luận trước đây đều là khen ngợi. Đúng lúc này có tiếng gõ cửa vang lên, cậu mở cửa, nhìn thấy tiền bối mà mình kính trọng nhất, một trong những nhân vật chính (công) trong truyện cậu viết, Diệp Tu đang khoác áo ngoài, miệng ngậm điếu thuốc, dựa lưng vào cửa sổ nhìn cậu: "Chào buổi tối."Rõ ràng vóc dáng hai người cũng không hơn kém nhau bao nhiêu, rõ ràng cùng nói ra ba chữ như nhau, thế nhưng cớ sao Diệp thần lại tỏa ra cảm giác đẹp trai ngầu lòi soái tung trời cơ chứ! Kiều Nhất Phàm kích động suy nghĩ, lại có ý tưởng mới rồi!Sau đó Diệp Tu hít một hơi thuốc dài, từ tốn nhả khói ra: "Tiểu Kiều này, hành văn không tồi nhỉ?""... Dạ?""Còn là phong vị văn học Nga, ngôn ngữ giống như lời thơ, các cô gái hẳn là rất thích em đó.""Tiền bối, hình như anh hiểu sai cái gì đó rồi...""Nên nói thế nào nhỉ? Kiên trì viết anh cùng với Vương Mắt Bự thật đúng là vất vả rồi đó." Diệp Tu nhả khói, cười tà mị với Kiều Nhất Phàm, "Nhưng mà, em vẫn lĩnh hội hơi sai lầm rồi đó cho nên cần phải để tiền bối yêu quý của em đến nói cho em —— ""Em không muốn nghe!" Kiều Nhất Phàm hét một câu này rồi ôm đầu tỉnh lại, toàn thân túa mồ hôi lạnh.Bạn cùng phòng cậu, An Văn Dật đã tỉnh dậy được một hồi, nhìn tiểu Thiên Sứ Hưng Hân đang thất thố, hỏi: "Làm sao thế?""... Không có gì đâu ạ, cảm ơn anh đã quan tâm." Kiều Nhất Phàm nói.Chỉ là cậu mơ một giấc mơ OOC đến kinh hãi thôi mà.Khoảng thời gian này tâm trạng rất hỗn loạn. Cao Anh Kiệt chỉ cảm thấy trong rối bời hết cả lòng dạ, cuối cùng cậu gõ cửa phòng Lưu Tiểu Biệt."Có chuyện gì cần bọn anh hỗ trợ à?"Lưu Tiểu Biệt hồ nghi nhìn Hứa Bân bên cạnh, "Được rồi... Tuy là anh không hiểu lắm, nhưng nói chung là em chịu tìm bọn anh nói chuyện thì anh rất sẵn lòng thôi."Cậu ta nhấc chân đá đội phó đang ngồi trước màn hình máy tính hát đội ca quốc tế Milan ra một bên, làm một tư thế mời với Cao Anh Kiệt nãy giờ vẫn đang đứng thẳng người bên cạnh, "Tiểu Kiệt, em ngồi xuống từ từ nói chuyện."Cao Anh Kiệt đành phải ngồi xuống, nhìn Hứa Bân bên cạnh vừa hát vừa nhảy, nuốt nước bọt, sau đó bắt đầu kể câu chuyện bí mật ra "Trời ơi! Hiện tại, tác giả trên mạng cùng hội cùng thuyền với em hình như là đồng nghiệp và là bạn của em! Hơn nữa cậu ấy cũng giống em, đều là nam giả nữ! Nếu đây mà là một bộ manhua, bối cảnh chắc chắn là kiểu trên web ngoài đời thay đổi một trời một vực, dọa người ta phát khóc luôn!" Kể lại chuyện của bản thân mà cảm xúc muốn bung hết ra.Bản thân cậu trước giờ vẫn luôn dùng clone họa sĩ quan tâm Nhất Phàm, kết quả hiện giờ phát hiện tác giả chơi rất hợp với cậu gần đây hình như là clone của Nhất Phàm —— quả thực khó mà tin nổi.Khái quát một câu, hai bạn nam cách màn hình máy tính lên mạng giả nữ, hiện giờ không biết phải tính sao."Em nói là em cảm thấy cái người tên Phồn Sương Mãn Thiên kia là Cao Anh Kiệt á?" An Văn Dật còn đang lau kính, "Sau đó thì sao, em giờ đang vì nguyên nhân của bản thân mình mà không dám chủ động đi hỏi nên đang nhờ tới anh phải không?"Kiều Nhất Phàm gật đầu như giã tỏi.An Văn Dật là một người cẩn thận, cậu không nhắc lại chuyện trước đây Kiều Nhất Phàm nói muốn thức tỉnh gen trinh thám trong bản thân trêu đùa cậu. An Văn Dật chỉ phân tích những gì mình thấy hợp lý: "Anh cảm thấy có khả năng rất cao." An Văn Dật đeo kính lên, trả lời tiếp, "Anh thấy em hỏi trực tiếp cậu ấy sẽ tốt hơn.""Chuyện yêu đương qua mạng sao?" Lưu Tiểu Biệt gãi cằm.Hứa Bân hát hò được một nửa thì bất chợt ngừng lại: "Cái gì? Anh Kiệt yêu đương á?""Không phải!" Cao Anh Kiệt nhanh miệng phủ nhận."Lại còn bảo không." Lưu Tiểu Biệt có chút ghét bỏ mà liếc xéo cậu một cái, "Lớn đầu thế này rồi còn chưa từng yêu đương mới là không bình thường đấy."Cao Anh Kiệt cảm thấy bây giờ trả lời hay không đều không ổn, đành phải im lặng."Khẩu thị tâm phi là không được đâu. Sau khi tiếp nhận ca này của em xong, anh quyết định sau khi giải nghệ sẽ đi làm bác sĩ tâm lý trong chiến đội Vi Thảo." Lưu Tiểu Biệt tiếp tục nói."Tiểu Kiệt này, cái người mà em nhắc tới là Kiều Nhất Phàm bên Hưng Hân à?" Hứa Bân bên cạnh đó giờ không hề lên tiếng, đang nghe bọn họ nói chuyện đột nhiên chen vào một câu.Cao Anh Kiệt bị sự đa nghĩa trong câu hỏi kia làm hoảng, "Không phải!" Cậu bật dậy phủ định, sau đó lại xấu hổ lén lút ngồi xuống trong khi Hứa Bân còn đang tự lải nhải "Vành tai đỏ chót hết cả lên mà còn kêu không phải, coi chừng mũi dài ra đó."Lưu Tiểu Biệt muốn Hứa Bân im đi, sau đó hắng giọng, mở miệng nói: "Thực ra thì anh cảm thấy là... có chút việc cỏn con thế thôi mà cứ loạn cả lên mãi chả ra làm sao cả. Hai đứa là bạn thân đã lâu thế rồi còn che che dấu dấu gì nữa chứ? Cứ hỏi thẳng ra là được thôi mà."Hóa ra anh cũng mặc định đó là Nhất Phàm sao... Cao Anh Kiệt âm thầm đổ lệ trong tim."Em nghĩ lại mà xem, nếu như mỗi năm đều vẽ tranh mừng sinh nhật em, chắc chắn đã chú ý đến em tương đối lâu rồi." An Văn Dật bình tĩnh phân tích, "Không có ý gì khác cả, anh chỉ muốn gợi nhắc cho em chút thôi, có bao nhiêu người có thể chú ý đến em từ hồi còn ở Vi Thảo đồng thời có thể vẽ tranh tặng riêng cho em?""Hợp lý ghê." Kiều Nhất Phàm cẩn thận suy nghĩ, gật đầu xác nhận.Thế nhưng cậu lại nói thêm câu nữa: "Nhưng mà, nếu lỡ không phải thì sao?""Sai á, chẳng sao cả, nếu đối phương thật sự là một bạn nữ, vậy thì cứ thử tiến tới luôn." Lưu Tiểu Biệt vô cùng hào sảng vỗ vai đội trưởng tương lai của mình, "Dù sao cuối cùng thì đây cũng là một câu chuyện yêu đương qua mạng, đội trưởng thấy em tìm được đối tượng thì cũng có thể hoàn toàn yên tâm thôi."Cậu thầm nghĩ rằng không thể hiểu nổi chuyện cậu tìm được đối tượng thì liên quan gì đến việc đội trưởng sẽ yên tâm á, tiền bối Tiểu Biệt. Sau đó cậu lại nhìn sang người mà cậu gọi là đội phó đang đứng cạnh gật đầu vỗ ngực ra vẻ 'tôi cũng yên tâm', bỗng nhiên cảm thấy bản thân thôi đừng nói gì nữa thì hơn.9Tóm lại, tình hình hiện tại chính là: Chúng tôi muốn thẳng thắn! Muốn thẳng thắn thành khẩn không tiếp tục lừa gạt nhau nữa!Kiều Nhất Phàm dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đăng nhập QQ!Cao Anh Kiệt dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đăng nhập QQ!Sau đó cả hai cùng gửi tin nhắn cực kỳ tương tự cho nhau: "Mà nói thì, chúng ta quen nhau lâu vậy rồi mà vẫn chưa chơi đùa vui vẻ trong game một chút. Bằng không thì chúng ta tới Thác nước Mặt Trời Lặn chụp một tấm ảnh nhé?"Sau đó lại bổ sung thêm một câu: Có điều là, acc chính của tôi cũng có hơi gì đó, cậu bỏ qua nhé ahaha.Trả lời lại cũng là: Acc chính của tôi cũng có hơi gì đó, cậu bỏ qua nhé ahahaha.Kết quả cuối cùng chính là:"Ting —— "Thần Chi Lĩnh Vực: Mộc Ân online! Một Tấc Tro online!Công hội Trung Thảo Đường và Hưng Hân bắn tin nhắn liên hồi, hai nhân vật có chút xấu hổ, thay đổi trang bị, lên tiếng chào hỏi rồi nhảy lên chổi bay về phía Thác nước Mặt Trời Lặn.Cùng lúc đó ——"Ấy dà, anh Cao chuẩn bị đi chơi cùng với người bạn cực kỳ lợi hại kia đấy à? Dẫn em đi chơi cùng chút đi." Lưu Vân cũng online theo."Tôi lên đây để xem tình huống thế nào" Thanh Chi Khu cũng bò lên."Nhìn tình ♂ huống phải get √" Đây là Loan Lộ Âm Trần.Sau đó lần lượt là Trường Hà Lạc Nhật, Đức Lý La.—— Nếu không phải Boss dã đồ tuần này đã đánh gần hết, hội trưởng công hội của các câu lạc bộ lớn sẽ lại phải lo lắng đến một trận hỗn chiến do các thủ lĩnh thế hệ mới dẫn đầu sẽ diễn ra.Mộc Ân vất vả chạy tới Thác nước Mặt Trời Lặn liền trông thấy một Quỷ kiếm sĩ quen thuộc đang đứng ở địa điểm cậu hẹn.Khuôn mặt hệ thống đối diện với khuôn mặt hệ thống, vẻ mặt trên màn hình ấy cũng đủ cho hai người đọc ra hàng loạt biểu cảm."Nhất Phàm?""Anh Kiệt?"Tuy vẫn có một chút xấu hổ nhưng mà vẫn phải nói gì đó. Cả hai giả bộ ngắm phong cảnh xung quanh lại chỉ có thể nhìn thấy từng đôi từng đôi đang hẹn hò, cuối cùng đành phải quay đầu lại tiếp tục nhìn đối phương."Thế này có gọi là nhận thân thành công không nhỉ?"Thế nào cũng được hết."Nhưng mà có một chuyện mình cực kỳ để ý, Anh Kiệt biết vẽ hả?" Kiều Nhất Phàm cuối cùng vẫn hỏi."Ừ." Cao Anh Kiệt trả lời.10Cao Anh Kiệt lại cảm thấy chuyện cậu biết vẽ không có gì là bất ngờ cả —— cũng không thể hoàn toàn nói như vậy, cuối cùng cậu cũng vì mấy thứ gì đó ây dà khụ khụ đích xác có chút hiệu quả giống như uống vitamin khi bị ốm, vượt qua tưởng tượng của bản thân.Đương nhiên nguyên nhân cũng xuất phát từ 'bản chất xấu xa' nào đó.Phải nói rằng thời gian cậu vẽ vời còn dài hơn cả thời gian chơi Vinh Quang. Từ một năm rưỡi trước khi vào trại huấn luyện Vi Thảo rồi được chọn ra để bồi dưỡng làm người thừa kế Vương Bất Lưu Hành cậu vẫn còn là một tên nhóc vẽ tùm lum khắp sách giáo khoa; chủ nhật hàng tuần đều làm một học sinh phổ thông trầm tính ít nói xách theo giá vẽ đến ngồi vẽ suốt một buổi chiều ở khu liên hợp thanh thiếu niên.Cậu vẫn quan tâm tới những việc người không chơi Vinh Quang sẽ làm, nhưng để giải quyết tâm trạng thì quả thực chỉ có duy nhất việc vẽ tranh mà thôi. Nhất Phàm —— Nhất Phàm cũng có chút đặc biệt. Lúc cậu ấy ở Vi Thảo, đôi khi cậu tìm gặp sẽ thấy cậu ấy đang đọc một vài cuốn sách vừa dày vừa nặng ,nội dung từ tiểu thuyết văn nghệ phổ thông cho tới lịch sử, triết học, tư liệu chuyên nghiệp, cái gì cũng có.Hỡn nữa, lúc tinh thần cậu ấy càng sa sút thì lại càng đọc nhiều sách hơn. Cao Anh Kiệt đã tổng kết ra được quy luật ấy."Anh Kiệt, cậu chơi giỏi ghê đó." Có một lần sau khi kết thúc huấn luyện, cậu nghe thấy Nhất Phàm nói như vậy, ngữ khí không có chút gì thay đổi —— con người Kiều Nhất Phàm khiêm tốn chân thành vô cùng, trong khoảnh khắc, Cao Anh Kiệt cảm giác bản thân đã tổn thương sâu sắc đến bạn thân của mình.So với việc gây tổn thương, cậu tình nguyện giấu hết toàn bộ những phần gai góc trên người đi.Tâm trạng này không đúng, cậu nghĩ lại. Nhưng mà chính cậu đã nhịn không được mà làm như thế.Kiều Nhất Phàm là một người cẩn trọng lại quá mức lo lắng đến người khác, thậm chí là kiểu người hà khắc với bản thân, chẳng lẽ Cao Anh Kiệt không phải?Cuối cùng, lúc Kiều Nhất Phàm rời khỏi Vi Thảo, cậu ấy tặng lại cậu thẻ thư viện ở một trường đại học và toàn bộ số sách trong phòng cho cậu, bản thân chỉ kéo theo vali hành lý gọn nhẹ đi tới tiệm net Hưng Hân, không hiểu sao Cao Anh Kiệt lại có cảm giác như được thở phào nhẹ nhõm.Thế nhưng hiện tại ——Hiện tại đột nhiên có người tìm tới, bóng gió nói rằng muốn tiến tới trong thực tế với cậu, người kia lại cứ là Kiều Nhất Phàm. Tuy là bạn tốt thân quen nhất, Cao Anh Kiệt cũng chỉ đành đi một bước tính một bước, đến cuối cùng thì gặp mặt đối phương.Thế nhưng hiện tại gặp rồi, bản thân lại vẫn không biết nên giả bộ che mắt chạy đi hay mở to mắt nhìn đối phương, quả thật là một vấn đề lớn."Nếu chúng ta thẳng thắn từ sớm một chút thì tốt rồi." Cao Anh Kiệt nói."Đúng vậy."Hai cậu đứng trên đỉnh thác, tiếp tục ngắm phong cảnh một lát, cuối cùng vẫn thoát game, online QQ."Hôm nay quả thật là một ngày đáng để kỷ niệm!" Kiều Nhất Phàm cảm thán."Có muốn làm chút chuyện gì đó để kỷ niệm không?" Cao Anh Kiệt đề nghị.Cậu vốn định làm chút kỷ niệm trên game thôi, sau đó cả hai lại trông thấy group chat Tuyển thủ chuyên nghiệp, vài tuyển thủ thế hệ mới đã được công hội truyền tin... Thôi thì kiếm cách khác vẫn hơn!"Mà hình như Nhất Phàm chưa từng xuất bản cá nhân đúng không?""Đúng thế... Trước khi gặp cậu thì cũng không quen với họa sĩ nào cả, cũng không dám nhờ vả đến cậu... Cho nên chỉ đành thế thôi." Kiều Nhất Phàm dùng biểu cảm cười khúc khích."Hiện tại thì ngon rồi, hay là chúng ta xuất bản chơi một chút đi?""Được đó!"Muốn xuất bản, muốn kỷ niệm, đương nhiên thứ đó phải đặc biệt, khác với những thứ đã làm."Nhưng mà mình còn chưa từng viết 'thịt'." Kiều Nhất Phàm nói."Tớ cũng luyện anatomy tương đối nhiều, nhưng mà thứ kia thì cũng chưa từng thử." Cao Anh Kiệt bày tỏ."Vậy thì lần này chúng ta cùng luyện nhỉ?""Cũng được đó."... ...Chờ chút, tôi vừa mới đồng ý cái gì với cậu ấy thế này!Kiều Nhất Phàm ở Hàng Châu đẩy mạnh bàn phím đứng bật dậy, Cao Anh Kiệt ở Bắc Kinh ném bút cảm ứng ôm đầu ngồi thụp xuống.Tốt xấu gì cậu cũng là một người đàn ông đó! Phu nhân cái quần què, đây không phải chơi đùa cho hay mà là hàng thật giá thật rồi đấy!Tuy nhiên hiện tại thân phận đã bại lộ rồi, cả hai bình tĩnh cầm điện thoại nhắn tin cho đối phương trao đổi ý kiến của bản thân, toàn những điều như kiểu "Mình thấy dự báo thời tiết nói Bắc Kinh sắp hạ nhiệt đấy, Anh Kiệt nhớ mặc ấm một chút chút. Khăn quàng lần trước mình tặng giờ có thể dùng được rồi.", "Hôm nay đội trưởng dẫn tớ đi ăn vịt nướng ở một tiệm mới mở, hương vị rất tuyệt. Đợi đến kỳ nghỉ hè hai chúng ta cùng đi nhé?" Trong sáng như bèo nước gặp nhau thế này thậm chí còn không có cửa so nổi với mấy tin nhắn tám chuyện của một số nữ tuyển thủ.Cuối cùng tiếp túc giả vờ hay thắng thắn, nhưng mà cắt giảm phần thịt thà đi, biến thành lương thực nhẹ nhàng thông thường thôi.Khi có được mục tiêu chung, fan only với dan lạc hướng cũng có thể liên kết lại với nhau, hei babe babe babe oh~ Xin hỏi trên thế gian này còn gì mà hai người đồng đạo không làm được cơ chứ?Huống chi hai cậu vốn dĩ đã tâm đầu ý hợp —— phần bio trên Weibo clone vẫn còn để ID đối phương và tag CP đó!"Cảm thấy thế nào?" Lúc Kiều Nhất Phàm chui vào ổ chăn, sau lưng truyền đến tiếng hỏi, vừa quay đầu lại liền thấy An Văn Dật thò nửa đầu ra khỏi chăn hỏi cậu."Anh Văn Dật, người kia quả đúng là Anh Kiệt." Kiều Nhất Phàm gật đầu xác nhận, sau đó đột nhiên úp mặt vào lòng bàn tay: "Sau đó bọn em quyết định xuất bản, Hưng Hân Vi Thảo hỗn hợp trung tâm... Trời ơi lúc đó bọn em nghĩ cái gì thế này.""Rất tốt rất tốt..." Nghe tiếng An Văn Dật cứ như đang nói mớ, "Cuối cùng anh cũng yên tâm được rồi.""... Dạ?""Đội trưởng cũng có thể yên tâm rồi... Tiếp theo sẽ là chuyện của Đường Nhu, em cảm thấy Đỗ Minh bên Luân Hồi kia thế nào?" Cuối cùng, lời nói của An Văn Dật hoàn toàn biến thành mấy câu nói mớ vô nghĩa.Cậu sẽ coi như anh ấy đang hoàn toàn là nói mớ vậy.Hơn nữa, anh Văn Dật nên giải quyết vấn đề đối tượng của bản thân mình trước đi.11Dưới sự chung tay nỗ lực của hai người, bản kỷ niệm nhanh chóng hoàn thành. Hai người kết hợp xuất bản, truyện chữ 120 trang, 96 trang, manhua 24 trang, màu sắc rực rỡ đẹp mắt, bìa trước là Vi Thảo, bìa sau là Hưng Hân.Hôm nay Kiều Nhất Phàm đi nhận hàng chuyển phát nhanh, lén lút cứ như là đi ăn trộm vậy. Đầu tiên cậu chạy nửa con phố đến cửa hàng thực phẩm thường ghé lấy cuốn sách đã nhờ ông chủ ở đó nhận giúp sau đó giấu trong ngực áo chầm chậm đi về Thượng Lâm Uyển lấy thùng đồ tiền bối Diệp Tu dặn cậu lấy."Hơi nặng đó, trong đó có khoảng chừng mười quyển sách." Đội trưởng đã dặn cậu như thế trước khi cậu ra ngoài."Đội trưởng là đang mua một bộ sách gì đó ạ?" Kiều Nhất Phàm hỏi. Dù sao lúc Diệp Tu dạy chiến thuật cho các cậu cũng hay dùng đến các loại binh pháp hoặc mô phỏng những trận chiến kinh điển, nói không chừng đây chính là tài liệu nghiên cứu chuyên nghiệp."Phải rồi, anh cũng có thể tìm hiểu người trẻ tuổi bây giờ đang nghĩ cái gì hoặc viết cái gì một chút." Hiện tại Diệp Tu chính là kiểu cậu thích miêu tả nhất: Đứng ngược sáng, như giữa một mảng tím nhạt, có khói thuốc mờ mờ bay xung quen và khóe môi cong cong sắc bén.Kiều Nhất Phàm bỗng nhiên cảm thấy chiếc hố Diệp Vương ngày đó của cậu có thể lấp được rồi."Yo, tiểu Kiều, lại làm em à." Kiều Nhất Phàm gật đầu, nhân viên chuyển phát nhanh chóng kéo một cái thùng lớn ra: "Bưu kiện lần này khá là to đấy, em mang về cẩn thận nhé.""Không sao ạ, em ứng phó được mà."Kiều Nhất Phàm nhìn chăm chú vào cột người nhận hàng: Tên người nhận 'Ye', không sai; Số điện thoại đúng rồi; Địa chỉ cũng không có vấn đề, tuy nhiên người gửi hàng thì ——Kiều Nhất Phàm lấy một bản xuất bản từ trong ngực áo ra, một tiếng nổ ầm vang trong đầu.Sao lại đội trưởng cậu lại mua sách xuất bản của cậu chứ!Là một người chơi Trận Quỷ ưu tú có mắt nhìn đại cục lại cẩn thận tỉ mỉ, Kiều Nhất Phàm từ rất lâu trước đây đã dùng vài tư thế khác nhau suy nghĩ về chuyện bản thân là một tác giả chuyên viết đồng nhân sẽ bị bại lộ như thế nào, tương ứng với đó là cậu phải dùng cách gì để giải quyết 'phiền toái nhỏ' của chính bản thân mình với sự tín nhiệm đến từ những người đồng đội.Vạn vạn không ngờ tới, lá lá la lá là. Tôi là Kiều Nhất Phàm, ba tháng trước sáng sớm vừa tỉnh dậy đã bị bạn thân nhiều năm biết được bí mật nhỏ của mình, sau đó, hôm nay bí mật này còn bị đội trưởng tôi kính yêu nhất phát hiện.Thẳng thắn để lại đây, mạnh dạn hỏi bạn có dám làm như vậy hay không!Cuối cùng mọi thứ diễn ra như vậy đó. Đây chính là 'cuộc sống' – cuộc sống của tôi!Cậu đi từ cổng vào Thượng lâm Uyển về đến cửa nhà gần như tốn mất nửa cuộc đời cậu. Đương nhiên nếu có thể dùng hết cả cuộc đời thì cũng tốt, thế là lúc cậu nhấn chuông cửa có thể chết già luôn ở tấm thảm ghi chữ 'Ra vào bình an' mà không cần đối mặt với cuộc sống sau này nữa.Nhưng mà đâu có được như vậy, cậu vẫn không thể nào chết nổi, dù sao cuối tuần này cậu còn có trận đấu, cậu cần phải dùng trạng thái tốt nhất cống hiến cho chiến đội mình. Hơn nữa đây là hai người hợp tác xuất bản, cậu còn một họa sĩ thân thiết còn chưa biết tương lai ra sao bên Vi Thảo cơ mà! Nghĩ đến đây, cậu chợt cảm thấy sức mạnh dồi dào khắp thân thể, bê thùng đồ nhẹ nhàng ung dung như bê bình nước.Thế nhưng cuộc sống của cậu nó lại tréo ngoe như thế này cơ. Cậu không cần ấn chuông cửa, cũng chẳng phải dùng đến chìa khóa của mình, cửa lớn đã được mở ra. Cửa mở, Diệp Tu thò mặt ra từ đằng sau, biểu cảm không biết phải miêu tả ra sao nữa —— tóm lại, lúc này Kiều Nhất Phàm vẫn sống toàn vẹn trên thảm cửa, tóc cũng không bạc trắng gì hết.Xem ra mọi phương thức tránh né trong dự tính đều chẳng có chút tác dụng nào cả."Yo, tiểu Kiều đã về rồi đấy à. Xem ra thùng đồ này nặng hơn tưởng tượng nhỉ, nhìn trán em đầy mồ hôi kia, mau lau đi.""Tiền bối ——" Kiều Nhất Phàm mở miệng.Cậu nghĩ nếu bây giờ cậu quỳ xuống nói 'tiền bối, em sai rồi, nhưng mà anh yên tâm em chưa từng YY ra mấy chuyện kỳ quái gì đâu' các kiểu thì liệu có được tha thứ không."Ây dà, không cần bận lòng thế đâu." Cuối cùng Kiều Nhất Phàm đi vào nhà như thế nào cậu cũng không rõ nữa. Cậu nhìn Diệp Tu dùng dao rọc giấy từ tốn mở thùng sách ra, phát cho mỗi người trong Hưng Hân một cuốn sách của Kiều Nhất Phàm rồi cầm lấy cuốn cuối cùng ngồi về chỗ của mình và nói:"Ngoại trừ chơi Vinh Quang, ai mà chẳng có thể có một sở thích hay bí mật gì đó chứ? Em nói có đúng không nào?"END
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me