Toan Trieu Deu Nghe Duoc Tieng Long Noi Gian
Điền Chính Quốc ở trong hang hơn mười ngày mới có thể dần dần xuống giường. A Mẫn mỗi ngày đều tới mang đồ ăn cho y, có lúc hắn sẽ đột nhiên biến mất, khi quay lại sẽ luôn đem theo các loại thức ăn. Khi A Mẫn không ở, Điền Chính Quốc sẽ bắt đầu suy đoán về thân phận của hắn. Nghe hắn nói, có thể hắn là đệ tử của một môn phái nào đó trên núi. Nhưng ở một nơi hoang vu hẻo lánh như thế này lập môn phái, chẳng phải rất bất tiện sao?Lần đầu tiên được A Mẫn đỡ đi ra khỏi hang, thời tiết rất đẹp, tuyết trên mặt đất chưa tan, vẫn là một màu trắng xóa mênh mông. Cách đó không xa, y thấy một hồ nước, đoán hẳn là nơi A Mẫn thường dùng để rửa đồ. Tuy có một đoạn khoảng cách, nhưng có thể thấy, mặt hồ đã đóng băng. Điền Chính Quốc vẫn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lúc này không thể mở miệng.Y thấy bên cạnh có một cành cây khô, liền từ từ ngồi xuống nhặt cành cây khô lên, viết trên mặt đất."Ta tên Điền Chính Quốc."A Mẫn cười lắc đầu."Ta không biết chữ. Ngươi biết chữ sao? Thật giỏi!"Điền Chính Quốc bất lực ném cành cây khô xuống. Cổ họng y không bị thương, y nghĩ có lẽ chỉ vì bị sốt tạm thời không thể nói chuyện, qua vài ngày sẽ khỏi."Ta đi bắt cá cho ngươi ăn." A Mẫn nói. "Mùa đông các loài thú đều khó bắt, chỉ có cá là tương đối dễ tìm."Nói xong đi về phía bờ hồ. Điền Chính Quốc nhìn A Mẫn đạp một cái lên mặt băng, tiện tay tìm một cành cây, dùng dao cắt nhọn đầu cành. Tay trái cầm một đầu cành cây, cúi đầu nhìn một lúc, đột ngột mạnh mẽ đâm cành cây vào nước. Khi nhấc cành cây lên, đã có một con cá bị cắm trên đầu cành, nó lật qua lật lại rất sống động.Điền Chính Quốc chưa từng thấy ai bắt cá như vậy, chỉ nhìn tới ngẩn người. Riêng sức mạnh dùng cành cây đâm cá, đã có thể thấy, A Mẫn này là một cao thủ lợi hại.A Mẫn chạy về, vung vẩy con cái trên tay."Khá lớn, đủ để hai chúng ta ăn rồi."Lại thấy Điền Chính Quốc nhìn chằm chằm vào tay mình, lại nói."Ta quen dùng tay trái. Có hơi kỳ lạ phải không?"Điền Chính Quốc lắc đầu."Dùng tay trái cũng chẳng có gì kỳ lạ."A Mẫn nhóm lửa bên ngoài hang, đặt con cá lên nướng, chỉ về phía đỉnh núi xa xa nói với Điền Chính Quốc."Ta sống ở đó. Đáng tiếc sư phụ nghiêm khắc, ta không thể đưa ngươi tới đó chơi."Điền Chính Quốc nhìn về phía đó, cách một khoảng tuyết mênh mông, đỉnh núi đó trong tầm mắt y chỉ là một chấm nhỏ. Nhìn khoảng cách này, ít nhất phải đi nửa ngày đường mới tới được. Nghĩ đến những lương thực mình ăn, A Mẫn thực sự lấy từ nơi xa như vậy mang đến cho y.A Mẫn nướng cá và chia cho Điền Chính Quốc ăn, dọn dẹp một chút, nói."Buổi chiều sư phụ sẽ đến kiểm tra công pháp, ta phải về, tối nay sẽ đến thăm ngươi."Điền Chính Quốc đã thấy lúc này đã gần trưa. Bây giờ đi có kịp không? A Mẫn đứng dậy, hướng về phía núi phi thân lên. Bước chân hắn cực kỳ nhẹ nhàng, như thể chân không chạm đất bay đi trên tuyết. Chẳng bao lâu sau đã biến mất.Điền Chính Quốc ngơ ngẩn nhìn hắn rời đi. Thiếu niên này chỉ khoảng hơn 10 tuổi, lại có võ công cao như vậy, khinh công này còn lợi hại hơn cả cao thủ y từng thấy trong Hoàng cung.***Dưỡng thương hơn 1 tháng, Điền Chính Quốc đã có thể hoạt động tự nhiên. Nhưng y vẫn không thể nói chuyện. Khi A Mẫn không ở, y sẽ hoạt động một chút quanh cửa hang. Tình cơ, y thấy trong rừng cây phía trước có một cây tre mọc lên rất mảnh và thẳng, liền bẻ lấy mang về, dùng con dao nhỏ A Mẫn để lại gọt phẳng, cẩn thận khoan vài lỗ. Trước đây khi rảnh rỗi còn học làm sao tre với nhạc sư trong cung, lúc này không có việc gì, liền cẩn thận làm một cây sáo tre. Khi A Mẫn trở lại đã là buổi chiều, trên trời đang đổ tuyết, nhưng không quá lạnh. Hắn thay một bộ đồ màu đỏ, càng làm cho khuôn mặt trắng trẻo trông như được chạm khắc từ ngọc. Điền Chính Quốc ngơ ngẩn nhìn một lúc mới cúi mắt đưa cây sáo tre trong tay cho hắn."Cho ta sao?"A Mẫn nhận lấy, đặt trong tay chơi đùa. Hắn tay trái nắm một đầu cây sáo, đâm thẳng vào không trung, động tác cực kỳ nhanh nhẹn. Hắn cười lùi lại, dùng cây sáo tre làm kiếm, múa một bộ kiếm pháp trên tuyết.Điền Chính Quốc ngơ ngẩn nhìn bóng dáng màu đỏ đó trên tuyết, giống như hoa mai hồng nở rộ rực rỡ giữa mùa đông lạnh giá. Thân hình hắn nhẹ nhàng như bay, kiếm pháp mượt như mây trôi nước chảy, những bông tuyết trắng bay lượn quanh người hắn. Khung cảnh đó vô cùng đẹp, khiến Điền Chính Quốc bất giác nín thở.A Mẫn muốn xong cả bộ kiếm pháp, đi đến cạnh y ngồi xuống, mặt dương dương như đang chờ được khen. Điền Chính Quốc mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ tay. A Mẫn lúc này mới nhẹ nhàng cười, nói."Võ công của ta rất mạnh, nhưng sư tỉ bảo ta không nên phô trương, nói các sư huynh sư đệ sẽ không vui. Sư tỉ ta đặc biệt thông minh, ta nghe lời nàng trong mọi việc." Hắn dừng lại một chút. "Chỉ có một việc ta không nghe lời nàng. Sư tỉ bảo ta đừng nhiều chuyện, nhưng ta vẫn muốn cứu ngươi."Điền Chính Quốc yên lặng. Sư tỉ của hắn nói đúng, chỉ tiếc, y hiểu đạo lý này đã quá muộn. Nếu không phải y quá phô trương, cũng sẽ không tạo ra lòng đố kị của Nhị hoàng tử, khiến hắn muốn hại chết y."Vết thương của ngươi đã dần lành hẳn. Đợt vài ngày nữa trời quang, ta sẽ đưa ngươi ra khỏi núi."A Mẫn nói.Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn mênh mông tuyết trắng, trong lòng hoang mang. Y không muốn quay về, hoàn toàn không muốn, quay về cũng chưa chắc sống được.Y nhìn vào đôi mắt dài màu nâu trà của A Mẫn, lòng buồn bã. Nếu có thể ở lại đây mãi, có A Mẫn bên cạnh thì tốt biết mấy. Nhưng A Mẫn chưa chắc đã sẵn lòng. Đối với hắn, y chỉ là người qua đường mà hắn nhất thời động lòng trắc ẩn cứu về mà thôi. Y không nên trở thành gánh nặng của hắn. Y không dám nghĩ tiếp, lòng ngổn ngang trăm mối, liền lấy một cành cây, vẽ một bàn cờ xuống đất. Mỗi khi tâm trạng rối bời, y thường tự chơi cờ với chính mình. A Mẫn ghé lại gần."Đây là cờ vây phải không? Ta từng thấy sư phụ chơi cờ với người khác, ngươi cũng biết chơi sao? Có thể dạy ta không?"Điền Chính Quốc gật đầu. Y nhặt một số các viên đá có màu sắc khác nhau làm quân cờ, ra hiệu dạy A Mẫn cách chơi cờ. A Mẫn rất thông minh, lập tức đã hiểu luật chơi. Hắn dùng tay trái nhặt lấy một quân cờ, bắt đầu chơi với Điền Chính Quốc. Ban đầu Điền Chính Quốc nhường hắn, không để hắn thua quá thảm, nhưng không quá vài ngày, Điền Chính Quốc liền phát hiện A Mẫn đã không cần y nhường nữa. Điền Chính Quốc trong lòng vô cùng kinh ngạc. Kỳ nghệ của y là do quốc thủ dạy, tự nhận là khá cao siêu, lại chẳng ngờ không quá vài ngày, A Mẫn đã có thể giao đấu với ý, hoàn toàn không thua kém. Hơn 10 ngày sau, A Mẫn lần đầu tiên thắng Điền Chính Quốc, hắn trong lòng vui sướng, hào hứng nói sẽ vào rừng bắt gà để ăn mừng. Điền Chính Quốc ngơ ngẩn nhìn bàn cờ, ngẩng đầu nhìn bóng dáng A Mẫn biến mất trong rừng núi. Y là hoàng tử, coi như cũng có chút kiến thức. Nhưng cả cuộc đời y chưa từng gặp người nào tốt đẹp như vậy. Hắn thông minh, tốt bụng, mạnh mẽ, lại sinh ra đẹp đẽ, cả con người không thể tìm ra một chút khuyết điểm nào.Qua rất lâu A Mẫn mới trở về, trong tay hắn xách theo hai vật đen xì, thở dài nói."Khắp nơi đều không tìm thấy gà rừng, chỉ gặp một con gấu đen. Nó đang ngủ, ta đánh thức nó, nó liền đưa chân gấu cho ta."Điền Chính Quốc."..."Hắn thậm chí còn có thể đánh thắng gấu đen!Vạt áo của A Mẫn dính đầy tuyết, hắn không để ý, nhóm lửa, nướng chân gấu. Thời tiết đẹp ánh mặt trời chiếu thẳng vào hắn, hắn không khỏi nheo mắt lại. Điền Chính Quốc chỉ cảm thấy người này vừa mang hơi thở của băng tuyết, vừa mang hơi thở của ánh mặt trời, hai loại khí tức đối lập này tồn tại trên cùng một người lại không hề mâu thuẫn, thậm chí càng tốt đẹp. Điền Chính Quốc càng thêm bâng khuâng. Y vốn tự phụ về tài năng, nhưng lần đầu tiên trong đời lại thấy tự ti.***Hôm sau Điền Chính Quốc tỉnh dậy cảm thấy hơi lạnh, mở mắt ra quả nhiên phát hiên A Mẫn đã rời đi. Y gọi một tiếng "A Mẫn" không có tiếng đáp lại.Một lúc sau y mới phát hiện, y vậy mà đã có thể nói. Y vui mừng muốn nói với A Mẫn, cuối cùng cũng có thể cất tiếng. Nhưng khi thực sự muốn nói điều gì, lại có chút lo lắng. Y ngồi xuống vẽ bàn cờ, tự chơi cờ một mình. Đợi đến khi trời tối, A Mẫn vẫn không trở về.Y nghĩ lung tun, không biết mình đã làm gì không tốt, nên hắn không trở lại. Đêm đã khuya, nhưng y chẳng hề buồn ngủ, chỉ ngồi ở cửa hang đợi. Y nhìn về phía đỉnh núi xa xa, đêm nay, A Mẫn có muốn về đó ngủ không? Hắn sẽ không đến nữa sao? Có vẻ là do vết thương của y đã lành, A Mẫn cảm thấy y không cần chăm sóc nữa.Trời sắp sáng, A Mẫn vẫn chưa đến.Y nhìn về phía đỉnh núi đó, phát hiện có khói đen từ đỉnh núi bay lên. Khói đó không giống khói bếp, lại càng giống hỏa hoạn. Trong lòng Điền Chính Quốc dâng lên một nỗi sợ hãi, thân thể y run rẩy, một linh cảm đáng sợ bao trùm lấy y. Y chạy về phía ngọn núi đó.Trong hai tháng qua, y luôn nghe A Mẫn nói về đỉnh núi đó, nhưng chưa bao giờ có ý định tới xem. Cơ thể y vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, thêm nữa đường đầy băng tuyết khó đi, y ngã nhiều lần, vết thương càng thêm âm ỉ, nhưng y hoàn toàn không quan tâm, ngã rồi lại đứng dậy tiếp tục chạy. Y không nhẹ nhàng như A Mẫn, chỉ có thể từng bước, từng bước đi đến đó. Mãi đến trưa, y mới đến chân núi. Y thấy nhiều dấu chân lộn xộn, trên mặt đất còn vương lại dấu máu. Y như phát điên chạy lên núi, chưa tới đỉnh, đã thấy mùi khét.Y gần như đứng không vững, nhưng vẫn gượng dậy, đi lên đỉnh núi. Trên núi có vài dãy nhà tre, giờ đã cháy đen. Mùi khét đó tới từ căn nhà trong cùng, cửa đã cháy chỉ còn một nửa. Điền Chính Quốc nhìn thấy, cảnh tượng bên trong khiến y suốt đời khó quên.Hơn 10 thi thể lớn nhỏ bị đốt cháy đen, không nhận ra mặt mũi, ngay cả xương cũng cháy đen kịt. Những thi thể đó có cái chồng lên nhau, có cái quấn lấy nhau, hình dạng khác nhau, tư thế chết thảm khốc khiến người ta rợn cả da đầu.Điền Chính Quốc cố nén buồn nôn, đi vào căn nhà đó. Y tìm thấy ở góc phòng, cây sáo tre mà mình đã tặng cho A Mẫn lúc này đã bị đốt chỉ còn một góc, trên đó còn mờ mờ vết máu.Tới lúc này y chân mềm nhũn, ngã xuống đất không còn sức lực. Muốn khóc nhưng hoàn toàn không khóc nổi. Tay y nắm chặt góc sáo tre, trong đầu trời đất quay cuồng. Y thậm chí không phân biệt được, thi thể nào là của A Mẫn.Ngây người cả ngày, y mới đứng dậy, đi tới sân sau, dùng cái xẻng tìm được, điên cuồng đào đất. Tay y rỉ máu, nhưng đã hoàn toàn không cảm thấy đau, chỉ biết tiếp tục đào, cho tới khi cái hố trở lên to tướng vô cùng. Y từ từ kéo từng thi thể vào hố, đặt họ ngay ngắn rồi rắc đất lên từ từ.***Điền Chính Quốc từ trong giấc mơ mở mắt ra, thấy một đôi mắt đẹp đang nhìn mình chăm chăm. Đôi mắt này với đôi mắt nâu trà trong ký ức của y chợt chồng lên nhau. Giọng nói của Phác Chí Mân truyền đến."Tiên sinh tỉnh rồi?" Hắn vừa nói vừa ngồi dậy. "Ta phải đi chầu sớm, người có thể ngủ thêm một lúc."Điền Chính Quốc vẫn nằm, nói."Chầu sớm cũng không cần gấp."Phác Chí Mân nói."Bệ hạ không thích đại thần đến chầu muộn."Điền Chính Quốc nói."Hoàng đế chưa chắc đã thích chầu sớm."Phác Chí Mân nói."Ta cảm thấy hắn rất thích."Điền Chính Quốc."..."Trời vẫn còn sớm. Phác Chí Mân thay triều phụ, đi chầu sớm. Điền Chính Quốc lắc đầu."Hôm nay không chầu sớm."***"Bệ hạ hôm qua bị cảm lạnh, hôm nay không chầu sớm."Thái giám tuyên bố xong, quay người rời đi.Liên Tín lẩm bẩm."Hôm qua không phải vẫn tốt sao? Có phải do đắm chìm trong sắc đẹp, không muốn chầu sớm?"Tạ Hiếu Lâm đạp hắn một cái."Nói bậy gì vậy! Bệ hạ là người ngươi có thể bàn tán sao?"Liên Tín nói."Đại nhân xem, Diệp thừa tướng cũng không đến. Ông ta chưa bao giờ vắng mặt buổi chầu sớm, nay không đến, phải chăng là đã biết chuyện gì đã xảy ra? Nếu biết trước, ta cũng đã không đến rồi, buồn ngủ quá."Phác Chí Mân hỏi Liên Tín."Hôm qua sao ngươi xuất hiện đúng lúc vậy? Lại còn dẫn theo Đường Tử Ca."Liên Tín nói."Là Bệ hạ bảo ta đi bảo vệ Diệp phu nhân, ta cũng không biết tại sao. Ra cửa gặp trúng Đường Tử Ca, hắn nhất định đi theo ta."Tạ Hiếu Lâm lấy tay ôm trán."Giờ vẫn không nghĩ ra tại sao?"Liên Tín nói."Tại sao vậy? Phác Chí Mân biết không?"Phác Chí Mân gật đầu."Ban đầu cũng không nghĩ ra, bây giờ đã hiểu. Hiếm khi Bệ hạ chỉ nhìn qua hồ sơ đã nghĩ ra. May mà Người nghĩ ra."Nếu không phải Điền Chính Quốc phát giác, phải Liên Tín tới trợ giúp, hắn có lẽ đã bị người đánh xe ngựa kia giết chết rồi. Liên Tín ngẩng người."Chẳng lẽ chỉ có mình ra chưa nghĩ ra? Nói nhanh, nói nhanh! Phác Chí Mân, nói đi, còn là huynh đệ nữa không?"Phác Chí Mân nói."Hai người của Minh Huy đường đều chỉ chết một người, chúng ta đương nhiên nghĩ đây là thù giết cá nhân. Nhưng chỉ vì hai người này không có người thân, nên mới bị giết. Mục đích của tên hung thủ không phải là giết một người, mà là diệt môn, vì vậy, hắn không thể chỉ muốn Lâm Viễn chết mà còn muốn giết Lâm Anh.""Diệt môn? Hung thủ không phải vì Lâm Viễn khi xét án muốn giết hắn nên mới muốn báo thù sao?""Không phải.""Vậy chúng ta xem nhiều hồ sơ như vậy, xem vô ích!"Tạ Hiếu Lâm nói."Rất có thể là oán thù từ thế hệ trước, hướng điều tra ban đầu của chúng ta đã sai."Phác Chí Mân lại nghĩ đến một việc khác. Người đó nhận ra hắn, và biết hắn trước đây dùng tay trái. Nhưng thời gian trước đây hắn dùng tay trái không phải ở Thanh An quốc mà là ở Bắc Tề. Khi được phái tới Thanh An quốc, tay trái của hắn đã bị phế, hoàn toàn không thể dùng được. Người này chắc chắn có liên quan tới Bắc Tề quốc, mà hắn lại không thể nói ra.***Ra khỏi Hoàng cung, Phác Chí Mân về phủ Phác. Điền Chính Quốc đã rời đi. Hắn ăn một chút, đi đến y quán của Hứa đại phu. Dư Hỉ đón hắn, vẻ mặt khó xử. Phác Chí Mân nói."Có gì cứ nói thẳng. Ngươi sắp vào cung phải không?"Dư Hỉ ngạc nhiên."Sao công tử biết ta gặp được quý nhân, giới thiệu ta vào cung làm thái giám."Phác Chí Mân nói."Ta không biết, chẳng phải do ngươi nói sao?"Dư Hỉ sửng sốt một chút, rồi lại nói."Nhưng như vậy, ta không thể chăm sóc đại tiểu thư nữa."Phác Chí Mân nói."Nàng không cần ngươi chăm sóc. Mấy ngày gần đây ta dự định đưa nàng đến nơi khác. Ngươi yên tâm hầu hạ bên cạnh Hoàng đế. Đây không phải điều ngươi hằng mong ước sao?"Dư Hỉ đáp."Ta sẽ cố gắng. Công tử, ta nghe nói công tử đang làm quan trong triều. Sau này, vẫn có thể gặp lại công tử."'*** Ngự thư phòng.Điền Chính Quốc nhìn mảnh giấy trong tay."Chỉ có vậy thôi sao?"Diệp Thành Đức."Đúng vậy. Hắn nhờ một người ăn xin đưa mảnh giấy này cho thần. Trên giấy chỉ có mấy câu, "Có người tên Dư Hỉ, sau gáy có vết bớt hình hoa đào, có thể là con trai Tể tướng đại nhân. Tối nay hắn sẽ ra ngoài thành đốt giấy tiền cho cha nuôi."Điền Chính Quốc nói."Hắn muốn để cho ngươi đoàn tụ cha con?"Diệp Thành Đức nói."Thần đã quyết định không nhận hắn. Nhưng Phác Chí Mân có thể nghĩ tới điểm này hay không, thần không biết."Điền Chính Quốc thở dài."Hắn có lẽ đã nghĩ đến, nên tối qua mới không làm gì. Bởi vì hắn quá hiểu Dư Hỉ, cũng hiểu ngươi. Hắn biết Dư Hỉ đã tự cung, một lòng muốn làm thái giám. Còn ngươi là Tể tướng đương triều, người nhà của ngươi để tránh hiềm nghi, không thể hầu hạ gần Trẫm. Nếu ngươi nhận hắn, hắn chỉ có thể làm một công tử phú quý, nhưng lại bị người đời khinh thường vì thân thể thiếu sót. Dư Hỉ tâm tư đơn thuần, điều này đối với hắn quá tàn nhẫn, chỉ có vào cung, ở bên cạnh ta mới là lựa chọn tốt nhất. Những điều này, Phác Chí Mân hẳn đã thấu tất cả."Diệp Thành Đức nói."Bệ hạ có muốn để hắn hoàn thành nhiệm vụ không? Hắn sẽ trở nên mạnh hơn, khó đối phó hơn."Điền Chính Quốc nói."Không thì sao? Hệ thống đó không chỉ có ích cho hắn, mà có ích cho chúng ta hơn, không thể để nó dừng lại. Hắn đã tính toán tới mức này, chúng ta không nên làm cho hắn thất vọng... Tiện thể ngươi cũng đến Hình bộ một thời gian đi. Có ý kiến không?""Không có. Hắn đã cứu phu nhân của ta, là ta nợ hắn." Diệp Thành Đức nói.***Sáng hôm sau, khi Điền Chính Quốc bước ra, mọi người đều chú ý tới thái giám bên cạnh ngài đã đổi người. Thái giám mới có ánh mắt trong sáng, nhìn xuống dưới đài đầy vẻ tò mò. Khác với người trước, trong tay hắn không cầm bút. Điền Chính Quốc thường để thái giám bên cạnh cầm bút, ghi chép lời nói, hành động của các triều thần. Những thái giám trước đây đều cầm bút, nhưng người này hai tay trống không.[Ting! Nhiệm vụ 2: Để một kẻ ngốc vào triều đình hoàn thành!]Điền Chính Quốc nhìn về phía Phác Chí Mân, thấy quả nhiên thần sắc của hắn không có chút kinh hỉ nào, lại nhẹ nhàng mỉm cười, nhìn về phía Diệp Thành Đức.Diệp Thành Đức tiến lên một bước nói."Thần tử phu nhân bị ám sát, may nhờ hồng ân mà vô sự. Hung thủ chính là kẻ đã giết Hình bộ thượng thư. Thần không thể tiếp tục ngồi nhìn, xin làm Hình bộ thượng thư, cùng Đại lý tự xử lý án này. Nếu không phá được án, thề không rời khỏi Hình bộ."Điền Chính Quốc nói."Chuẩn."Diệp Thành Đức dập đầu."Tạ ơn Bệ hạ."[Ting! Diệp Thành Đức bị giáng chứ xuống Hình bộ thượng thư Nhị phẩm. Nhiệm vụ 1: Để Diệp Thành Đức bị giáng chức hoàn thành!]Phác Chí Mân lại có chút ngạc nhiên.[Hả? Ta chỉ nghĩ tới hoàn thành nhiệm vụ 2 thôi. Diệp Thành Đức ta vốn định tìm dịp nào đó để hãm hại.][Hừ, ngươi dám lách luật, nói tìm một kẻ ngốc vào triều làm lũng loạn triều đình, phá hoại Thanh An quốc. Ngươi lại tìm cho Hoàng đế một kẻ ngốc có trí nhớ siêu phàm làm thái giám. Hoàng đế nào không muốn có một kẻ ngốc có trí nhớ siêu phàm lại trung thành tuyệt đối ở bên cạnh. Ngươi không phải khiến hắn trở thành một hôn quân mà là muốn hắn trở thành một minh quân phải không?Ngươi cứ nói kẻ ngốc có vào triều đình không? Ngươi thật ti tiện!][Đa tại lời khen!][Nói đi, bổn hệ thống rất tò mò, ngươi định hãm hại Diệp Thành Đức như thế nào?][Lợi dụng Dư Hỉ lừa hắn vào hậu cung, rồi tố hắn nhìn trộm phi tần tắm.][Hoàng đế không có phi tần!][Hử? Không có sao?][Ngươi là kẻ nằm vùng. Quan tâm đến Hoàng đế nhiều hơn một chút được không? Ngay cả cái này cũng không biết, rốt cuộc có đang để tâm làm việc không vậy?Hầy, nhiệm vụ chính 1: Bước đầu tiên của hôn quân hoàn thành! Chúc mừng chủ nhân được 300 điểm tự chọn cộng điểm, 10 điểm tích lũy nằm vùng. Chúc mừng chủ nhân thăng cấp, cấp độ hiện tại là cấp 2. Cửa hàng đang cập nhật... Tự chọn cộng điểm có thể chọn: sức tấn công, sức phòng thủ, sức hồi phục. Khuyến nghị cộng mỗi loại 100 điểm.]Phác Chí Mân không chút do dự.[Cộng 300 điểm sức hồi phục.][Không khuyến nghị cách cộng điểm này!][Cộng!][Đã tăng 300 điểm sức hồi phục cho chủ nhân.]Phác Chí Mân cúi đầu nhìn tay trái của mình.[Những điểm hồi phục này có thể giúp tay trái của ta hoàn thiện như cũ không?][Có thể, nhưng tay trái của chủ nhân đã bị phế, thương tích rất nặng, tính toán sơ bộ muốn hồi phục có thể cần 1 tháng.]Giọng nói của Phác Chí Mân có chút kích động.[1 tháng có thể hồi phục như cũ?][Dĩ nhiên! Ngươi đã cộng 350 điểm sức hồi phục, không chỉ tay trái, võ công trước đây bị phế cũng có thể hồi phục! Cả những vết sẹo trên người, chứng hàn thấp cũng có thể hồi phục. Võ công trước đây của chủ nhân cao lắm sao?][Hiện tại khá bình thường, ta trước đây là sát thủ số 1 Bắc Tề. Bốn năm trước gặp nạn, bị phế tay trái và võ công trên người, những năm này luyện lại một chút võ công, lại luyện tập sử dụng tay phải. Võ công không bằng một phần mười ngày xưa.]Phác Chí Mân ngẩng đầu nhìn Điền Chính Quốc.[Thấy không, người trên đài kia, nếu là ngày trước, chỉ cần ta muốn, xông lên là có thể giết hắn, ai cũng không thể cản.]Các đại thần. "..." Hoàng đế đã tự tay tạo ra một đối thủ như thế nào đây?Ánh mắt của Điền Chính Quốc hạ xuống, hạ tới tay trái của Phác Chí Mân. Hắn vốn quen dùng tay trái sao?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me