Tobiizu Hashimara Bong Lua Va Tan Tro
Chiến tranh nổ ra như cơn giông cuối mùa, không báo trước và tàn khốc. Bóng đen của một liên minh các tàn dư phản loạn, bao gồm một nhóm Uchiha cực đoan và các shinobi lang thang, kéo đến tấn công làng Lá vào lúc bình minh còn chưa hé.Tiếng chuông báo động vang lên khắp các ngả. Khói lửa bốc lên ở khu đông. Hashirama và Madara vội vã dẫn đầu lực lượng phản công, trong khi Tobirama được cử đến bảo vệ tuyến hậu cần—vị trí dễ bị tập kích nhất.Y không hề biết, nơi ấy... cũng là nơi Izuna đang chiến đấu.Máu loang đỏ đất. Những nhẫn thuật vỡ tan trong tiếng nổ rền. Izuna lướt qua từng nhát kiếm, Sharingan rực sáng trong mắt, nhưng thể lực đang dần cạn kiệt. Kẻ địch quá đông, và đồng đội bên cạnh lần lượt ngã xuống.Cậu vừa giết thêm một tên, rồi một tên tất cả dường như là sự dồn nén mà 6 năm trong hang động phải chịu chém giết đến một mực không quan tâm sau lưng vẫn còn 1 đội cung tên của địch khi vừa giết tên cuỗi cùng thì nghe tiếng loạt tên lao tới. Quay người không kịp, Izuna chỉ kịp siết chặt kunai.Soạt.Một thân người chắn trước cậu.Máu bắn lên mặt Izuna.Cậu chết trân. Người chắn tên là Tobirama."Ngươi—!"Tobirama quay lại, máu trào từ khóe môi, nhưng ánh mắt vẫn kiên định."Đã bảo em... đừng sơ hở rồi mà."Izuna đỡ lấy thân thể Tobirama đang đổ xuống, tim cậu đập loạn."Tại sao ngươi làm vậy?!""Vì ta... không muốn em chết."Một tiếng nổ nữa vang lên gần đó, nhưng mọi thứ như ngừng lại với Izuna. Cậu không nghe thấy gì, không thấy ai khác—chỉ có người đang nằm trong tay mình, đang hấp hối mà vẫn cười nhẹ."Ta đáng lẽ... phải để ngươi chết..." – Izuna thì thào, đôi mắt đỏ hoe.Tobirama nắm lấy tay cậu. Giọng y nhỏ nhưng rõ từng chữ:"Lúc nhỏ... ta được nuôi như một lưỡi đao để bảo vệ huynh trưởng, bảo vệ ước mơ của huynh ấy..."Y ho ra một ngụm máu, rồi tiếp tục, môi mấp máy:"...nhưng từ khi gặp em, ta còn muốn bảo vệ cả em nữa. Ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thôi sống vì huynh trưởng, cho tới hôm nay... khi huynh ấy có người mình thương, có khả năng bảo vệ bản thân. Giờ đây, ta được sống cho chính mình... và ta muốn bảo vệ em."Từng câu như dao khắc vào tim Izuna."Ngươi điên rồi...tên điên này mau ngậm miệng lại" – cậu run rẩy."Không. Ta chỉ... muốn em sống. Dù em không tha thứ."Tobirama nhắm mắt trong thoáng chốc, rồi mở ra—ánh mắt dịu lại như thời gian quay về thuở cả hai còn là thiếu niên bên bờ sông."Giờ ta chết... ta lấy cái chết tạ tội với em. Tạ tội vì những năm tháng khiến em sống trong bóng tối. Mong rằng... cuộc sống mãi mãi không thấy ta, em sẽ hạnh phúc hơn."Izuna muốn hét lên, muốn lắc vai Tobirama thật mạnh, nhưng cậu không dám. Vì sợ cái thân thể này... chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng."Mong khi em kết hôn..." – Tobirama nói tiếp, ánh mắt mơ hồ – "Rồi sinh ra những đứa trẻ đáng yêu... Mong rằng... những tổn thương của em vì ta mà chịu đựng... sẽ nguôi ngoai phần nào..."Một giọt nước mắt rơi từ mắt Izuna, rơi xuống bàn tay đang nắm lấy tay mình."Câm miệng... Đừng nói nữa...tên khốn" – Cậu nức nở – "Ngươi không được chết! Ngươi không được phép dùng cái chết để chuộc lỗi! Ta không muốn"Tobirama mỉm cười, lần đầu tiên, y dường như nhẹ nhõm."Hãy hạnh phúc... Izuna... Lần cuối cùng... cho ta được nói..."Y thở ra một hơi thật dài, rồi môi mấp máy:"...Ta yêu em."Một luồng chakra đột ngột quét qua chiến trường. Hashirama từ xa cảm nhận được sự suy yếu của em trai, lập tức phá vỡ hàng phòng thủ lao về phía đông.Madara theo sau không một lời. Trong lòng hắn có một dự cảm xấu không tên.Khi cả hai đến nơi, chỉ thấy Izuna đang gục trên tuyết, máu trên tay loang đầy, còn Tobirama nằm bất động, ngực bê bết vết thương."Izuna!" – Madara lao tới, tròng mắt bùng lên. "Tobirama?!"Izuna không trả lời. Cậu chỉ siết lấy Tobirama, máu và nước mắt hòa trộn.Hashirama chạy tới quỳ xuống, tay vội vàng truyền chakra hồi phục cho em trai."Đệ không được chết... đệ còn chưa luyện xong cấm thuật cho huynh... tên nhóc này đệ đã nói sau trận chiến này sẽ quay về ở ẩn rồi mà...giờ lại định nằm tại đây sao" – Hashirama thì thào, giọng nghẹn lại."Cứu được không?" – Izuna hỏi, ánh mắt trống rỗng.Hashirama nghiến răng, toàn thân run lên: "Có thể... nhưng phải đưa về trạm y tế ngay lập tức!""Vậy đi đi!" – Izuna gào lên – "Đừng chậm trễ nữa!"Madara cúi xuống, một tay nhấc Tobirama lên, ánh mắt chạm mắt Izuna trong khoảnh khắc.Họ không nói gì.Không cần nói.Vì trong lòng cả hai đều biết: Giây phút Tobirama đỡ mũi tên đó, mọi hận thù đã bắt đầu rạn nứt.Trận chiến kết thúc ba ngày sau. Liên minh phản loạn bị đánh bại, nhưng tổn thất không nhỏ. Tobirama được cứu kịp thời nhưng phải nằm bất động nhiều tuần. Còn Izuna... không rời khỏi phòng bệnh một ngày nào.Cậu ngồi bên cạnh, nhìn người từng là địch thủ, từng là người khiến cậu chìm trong bóng tối, giờ lại nằm đây—yên bình như đang ngủ.Mỗi lần nhìn y thở nhẹ, Izuna đều thấy tim mình như bóp nghẹt.Cậu đã định hận y suốt đời.Nhưng y lại dùng chính mạng sống để bảo vệ cậu.Izuna chưa thể tha thứ. Nhưng cậu không còn có thể căm hận nữa.Vì người kia... đã thật sự yêu cậu.Và cậu... cũng vậy.Hết chương 4.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me