TruyenFull.Me

Tôi cứ nghĩ mình là kẻ bị ghét bỏ

Chương 127. Đi thực nghiệm nơi xa

San-bk

"Có phòng tập thể thao, có phòng giải trí, mỗi người một phòng... Tại sao con lại phải tranh với người khác?" Tiết Từ kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của Tiết Chính Cảnh, dù hơi ngạc nhiên trước vài câu hỏi xảo quyệt của đối phương.

Khi Tiết Chính Cảnh lại một lần nữa nhắc nhở cậu nên lặng lẽ rút lui, Tiết Từ thở dài nói: "Không được. Tiện thể nói luôn là con đang làm việc ở bên ngoài, vừa nãy viện sĩ Hoa đã nhắc vài lần rồi."

Viện sĩ Hoa khẽ mỉm cười, vẻ mặt điềm tĩnh, rộng lượng.

Cha Tiết vẫn không bỏ cuộc mà hừ hừ vài tiếng.

"Nhưng mà anh con cũng gọi đến," Tiết Từ đề nghị, "Con nghe máy trước nhé?"

"Việc gì cũng có trước có sau." Cha Tiết bĩu môi cười nhạo, "Cứ để nó chờ đi."

"..." Dù nói vậy, nhưng cha Tiết đã hỏi han đủ thứ hai tiếng đồng hồ rồi, nếu thật sự bắt Tiết Phù xếp hàng chờ thì e là đường dây bận đến tận ngày mai cũng nên.

Tiết Từ dứt khoát tắt điện thoại của cha Tiết không chút do dự, chuyển sang nghe máy của Tiết Phù, bắt đầu đối mặt với một người thân khác đang lo lắng sốt ruột.

"Từ?" Vừa kết nối được, giọng nói trầm thấp của Tiết Phù đã truyền đến từ đầu dây bên kia.

"Vâng."

"Muốn đi lâu đến thế, em..."

Lại là một vòng nhắc nhở mới, Tiết Từ cũng không cảm thấy phiền, chỉ nhỏ giọng trả lời những câu hỏi nhỏ của Tiết Phù. Cuộc trò chuyện kéo dài đến cuối, Tiết Từ hơi có chút mất tập trung.

Chuyện mà viện sĩ Hoa tìm cậu để trao đổi hôm đó, dùng từ "chuyện quan trọng" để hình dung thì hoàn toàn không hề quá.

Trung Quốc luôn đứng đầu trong lĩnh vực Chip giáo dục, nhờ vào nền tảng vững chắc mà những người đi trước đã xây dựng, mấy năm gần đây, dù nhân tài xuất hiện liên tục, nhưng vì quá nổi bật nên đã bị các nước khác theo đuổi gắt gao, thậm chí là liên kết phong tỏa, nên xét về tinh lực thì cũng có phần yếu thế. Chỉ cách đây không lâu, kỹ thuật cải tiến chip tiết kiệm năng lượng của Tiết Từ là một cải tiến đột phá trên phạm vi thế giới, tạo ra lợi thế về thời gian, vươn lên dẫn đầu, vượt mặt các nước xung quanh đang rình rập như hổ báo, đồng thời cũng đạt được nhiều lợi ích ngang nhau trong các cuộc trao đổi.

Tuy nhiên lợi thế này chỉ duy trì trong một khoảng thời gian rất ngắn ngủi.

"Dựa trên một số thông tin mà chúng ta thu được," hôm đó viện sĩ Hoa trầm giọng nói, "một số nước, đứng đầu là nước Y, đang tiến hành một thí nghiệm mới, được họ gọi là... 'Kế hoạch Tạo Thần'."

"Cục diện khoa học chip sẽ bị nó làm chao đảo, thậm chí là bị phá vỡ và tổ chức lại, mọi thứ sẽ bắt đầu lại từ đầu."

"Và đất nước chúng ta, muốn trong lần sắp xếp lại này, giành được một vị trí ưu tiên hơn." Trong ánh mắt của viện sĩ Hoa, ẩn chứa một thứ ánh sáng rực rỡ, lại giống như một tham vọng nặng trĩu, "Tiết Từ, cậu hiểu không?"

Để đạt được mục tiêu này, họ đã tập hợp những bộ óc hàng đầu để tham gia vào nghiên cứu này, khoảng trong nửa năm, thông tin của những người tham gia sẽ được giữ bí mật tuyệt đối, được liệt vào cấp độ cơ mật cao nhất, bản thân họ cũng không thể liên hệ với bên ngoài.

Mọi thứ đều tuân thủ nghiêm ngặt.

Viện sĩ Hoa rõ ràng đã giấu đi một số thông tin, có lẽ phải đợi cậu đồng ý thì mới tiết lộ. Tiết Từ cũng không để ý, chỉ suy nghĩ nghiêm túc một chút: "Tại sao lại là cháu?"

Không phải Tiết Từ tự xem thường năng lực của mình, mà là trong nghiên cứu khoa học chip, những bậc tiền bối thuộc Viện Khoa học Quốc gia luôn có năng lực vượt trội hơn nhiều so với một sinh viên. Chưa nói xa xôi, ngay cả viện sĩ Hoa, người hiện tại hiếm khi tham gia vào các dự án nghiên cứu, năng lực trong nghiên cứu chip cũng khiến Tiết Từ khó mà sánh kịp.

Viện sĩ Hoa mỉm cười.

Đây là điều mà bà rất thích ở Tiết Từ: thiên tài nhưng lại khiêm tốn vô cùng — rất hiếm thấy, thậm chí là hai đặc tính có phần mâu thuẫn.

"Trong nghiên cứu này, một số bước yêu cầu một chút... tuổi trẻ." Viện sĩ Hoa nói một cách úp mở, "Ngoài ra đây là giới thiệu riêng, mang tư tâm cá nhân của tôi."

"Tôi tin tưởng cậu có thể đảm nhiệm."

Hồi ức dừng lại ở đây.

Tiết Từ đương nhiên là sau khi suy xét, đã nhận nhiệm vụ này.

Chỉ là việc phải dành ra nửa năm, trong đó những biến số liên quan đến cũng nhiều lên.

Cấp độ bảo mật của nghiên cứu này cũng quyết định rằng, dù là với xuất thân của Tiết Từ, cậu cũng phải ký vào thỏa thuận bảo mật, không thể tiết lộ một chút thông tin nào ra bên ngoài.

Để tránh những rắc rối không đáng có, cậu có thể báo những việc này cho bố và anh trai ruột... nhưng bạn trai thì hiển nhiên không nằm trong phạm vi những người được tiết lộ bí mật.

Tiết Từ đã sắp xếp mọi thứ trong một ngày, nhưng lại bỏ sót... một điều.

Cậu vẫn chưa nói chuyện này với Tạ Vấn Hàn.

Cậu đã giúp lão Tần tìm nghệ sĩ mới, giải thích hướng đi gần đây cho phụ huynh, kiểm tra điểm chuyên ngành không có vấn đề gì, thậm chí còn sợ Tiết Vị Huyền có bất kỳ sự cố bất ngờ nào nên đã chuyển cho cậu ta một khoản tiền, thế nhưng cậu lại không thể nghĩ ra cách nào để giải thích với Tạ Vấn Hàn.

Người yêu đột nhiên biến mất nửa năm, thậm chí hiếm khi có cơ hội liên lạc với bên ngoài, dù là đối với vợ chồng mới cưới cũng là một cú sốc không nhỏ... Huống chi họ vẫn đang là cặp đôi trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, cố tình Tiết Từ lại không thể nói ra lý do cụ thể.

Cậu không phải là người thích vòng vo, càng không mong muốn có bất kỳ sự ngăn cách hay hiểu lầm nào giữa mình và bạn trai. Nhưng dù đã cố tình xin phép viện sĩ Hoa về việc này, câu trả lời nhận được chỉ là sự bất đắc dĩ và có chút trêu chọc của viện sĩ Hoa:

"Nếu hai đứa kết hôn thì có thể đấy."

Còn đối với bạn trai, thì chỉ có thể tuân thủ nguyên tắc bảo mật.

Tiết Từ hơi đỏ mặt, ngoan ngoãn ngậm miệng.

Cứ thế, việc này bị kéo dài cho đến gần ngày phải đi.

Viện sĩ Hoa thấy Tiết Từ có vẻ hơi xuất thần, trong lòng khẽ thở dài một tiếng.

Đúng là người trẻ tuổi, vẫn đang ở cái thời khắc nhiệt huyết sôi nổi muốn yêu đương, xa cách non nửa năm đã như sinh ly tử biệt vậy.

Tuy nhiên viện sĩ Hoa hiếm hoi lương tâm trỗi dậy, không trêu chọc Tiết Từ nữa, chỉ nhắc nhở cậu: "Sắp phải đi rồi, cậu vẫn chưa nói với cậu ấy sao?"

"Nếu thật sự kéo dài nửa năm rồi mới trở về, hiểu lầm sẽ rất khó giải thích rõ ràng."

Tâm trạng không muốn xảy ra hiểu lầm lập tức chiếm ưu thế.

Vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện với anh trai, Tiết Từ gọi điện cho Tạ Vấn Hàn, khi đối phương dịu dàng gọi một tiếng "Từ", cậu đã dùng một khoảng thời gian rất ngắn để thuật lại việc mình sắp đi làm.

Tạ Vấn Hàn hiển nhiên không ngờ chuyện này, cậu ta im lặng một lát.

"Phải đi lâu đến thế sao?" Giọng cậu ta rõ ràng rất buồn bã, "Lâu như vậy không gặp được cậu, tôi sẽ rất khổ sở."

Tiết Từ không có cách nào với một Tạ Vấn Hàn đang buồn bã như thế, giọng cậu nhẹ đi một chút: "Xin lỗi."

"Điện thoại cũng không gọi được sao?"

Tiết Từ liếc nhìn xung quanh một chút.

"Sẽ cố hết sức." Cậuu nói.

Tiết Từ là một người không giỏi nói dối, thậm chí không thể nghĩ ra cách nào để giải thích rằng mình rốt cuộc đi làm nghiên cứu gì mà đến cả điện thoại cũng không thể gọi được - nhưng bất ngờ thay, Tạ Vấn Hàn lại không hỏi.

"Tôi sẽ rất nhớ cậu."

Tạ Vấn Hàn dường như rất bối rối, "Bây giờ đã bắt đầu nhớ cậu rồi, phải làm sao đây?"

Vành tai Tiết Từ hơi ửng đỏ một chút.

Mặc dù biết âm lượng điện thoại đã được mình chỉnh rất nhỏ, những người khác chắc hẳn không nghe được, huống chi viện sĩ Hoa cũng đủ tôn trọng cậu, sẽ không cố ý nghe lén cuộc đối thoại của cậu. Nhưng Tiết Từ vẫn đưa điện thoại ra xa một chút, một lúc lâu sau mới nói, "...Tôi cũng nhớ cậu."

"Cậu đang ở đâu?"

Tiết Từ theo bản năng nhìn thoáng qua địa điểm, sau đó nói ra nơi cụ thể hơn.

"Sắp đến sân bay Lệ Trị rồi."

"Tôi vừa hay ở gần đó."

Tiết Từ hơi ngẩn ra, nhận ra Tạ Vấn Hàn có thể muốn đến tìm mình. Cậu chần chừ nói: "Sắp phải đi rồi."

"Tôi biết." Giọng nói ở đầu dây bên kia dường như hơi dồn dập, giống như đang chạy vội, "Đợi tôi."

Đến khi xe đến sân bay, hiển nhiên vẫn chưa thấy bóng dáng Tạ Vấn Hàn.

Bước chân Tiết Từ dừng lại ở cửa một lúc, cậu ngẩng đầu, đôi mắt chàng trai trẻ sáng ngời, làn da trắng như tuyết, dùng ánh mắt vừa nhìn đã biết là rất ngoan nhìn về phía viện sĩ Hoa: "Cô Hoa."

Cậu út Tiết nhỏ giọng cầu xin: "Chờ thêm một lát nữa được không ạ?"

Mặc dù họ đi máy bay riêng, nhưng khung giờ thuê đường bay là cố định, lại còn phải tính đến vấn đề thời tiết thay đổi, cũng không thể chậm trễ quá lâu.

Chỉ là đối mặt với đôi mắt của Tiết Từ, e rằng người có ý chí sắt đá đến mấy cũng khó lòng nói "Không" với cậu, huống hồ viện sĩ Hoa dù là vì lý do cá nhân hay vì bất cứ điều gì khác, đều rất thích Tiết Từ.

Thế là khi liếc nhìn đôi mắt của chàng trai trẻ dường như đang phát ra ánh sáng, viện sĩ Hoa trầm mặc một chút, sau đó đưa ra thời hạn rộng rãi nhất mà bà có thể: "Nửa giờ."

Tiết Từ lập tức mỉm cười.

Khóe môi đỏ mọng của cậu cong lên, đẹp như một cánh hoa rực rỡ nhất đang ngậm sương, khiến người ta không thể rời mắt. Sau đó đứa trẻ xinh đẹp ngoan ngoãn gật đầu với bà, đảm bảo nói: "Cảm ơn cô."

Thực sự có sự trùng hợp như vậy sao?

Viện sĩ Hoa cũng thắc mắc, không biết bạn trai của Tiết Từ có kịp đến không.

Thực tế thời gian bà cho là quá dư dả, thậm chí còn chưa dùng hết một nửa của nửa giờ — chỉ năm phút sau, một chàng trai vừa tròn hai mươi tuổi đã xuất hiện ở đó.

Có rất nhiều người thầm bảo vệ viện sĩ Hoa, huống hồ bây giờ Tiết Từ cũng là đối tượng cần được bảo vệ đặc biệt. Chàng trai ban đầu đã bị chặn lại, nhưng chỉ nhờ một ánh mắt ra hiệu của viện sĩ Hoa, mới có thể vượt qua kẽ hở, giúp chàng trai kia nhanh chóng và thuần thục chạy đến.

Người đến có một khuôn mặt rất điển trai, đường nét sâu sắc, rất dễ gây chú ý.

Cậu ta dường như hoàn toàn không để ý đến những nhân viên có vẻ đe dọa đang ẩn nấp một bên, khi nhìn thấy Tiết Từ lập tức chạy thẳng tới, và Tiết Từ cũng theo bản năng bước về phía trước vài bước —

Đã bị Tạ Vấn Hàn ôm trọn vào lòng.

Tạ Vấn Hàn ban đầu định vò tai Tiết Từ như để trút giận, nhưng khi thực sự ôm được vào lòng, lại có chút tiếc nuối, nhẹ nhàng tay chân hơn, rồi hôn lên tai Tiết Từ một cái.

Lần này mặt Tiết Từ thật sự hơi đỏ lên, vẻ mặt bình thản, ung dung buông lỏng tay đang ôm Tạ Vấn Hàn ra.

Nếu không phải gò má cậu đã tố cáo điều đó, hẳn là không thể nhìn ra cậu đang xấu hổ.

Tạ Vấn Hàn nói, "Hơi lạnh."

Bên ngoài trời đang mưa, trong sảnh chờ máy bay lại bật điều hòa, đương nhiên sẽ có chút lạnh. Tiết Từ vừa định cởi chiếc áo khoác gió bên ngoài ra để Tạ Vấn Hàn khoác — dù sao cậu ở trong máy bay cũng không lạnh đâu. Thì thấy Tạ Vấn Hàn thản nhiên rút một chiếc khăn quàng cổ màu trắng ngà từ túi áo khoác ra, quàng cho Tiết Từ.

"Giữ gìn sức khỏe nhé, đừng để bị cảm." Tạ Vấn Hàn bình tĩnh tiếp lời, chẳng liên quan gì đến câu trước, "Xa nhau rồi cũng phải nhớ tôi mỗi tối đấy."

Chiếc khăn quàng cổ làm từ vải rất mềm mại, dường như đã vương hơi ấm từ lồng ngực Tạ Vấn Hàn.

Tiết Từ ngẩn ra một chút, nghe Tạ Vấn Hàn nói, cậu rất tự nhiên đáp: "Được."

Đáy mắt Tạ Vấn Hàn cũng tràn đầy ý cười nhờ câu nói của Tiết Từ: "Tôi cũng sẽ nhớ cậu."

Mỗi tối đều nghĩ về cậu khi đi ngủ.

Rất công bằng.

Cặp tình nhân trẻ cuối cùng cũng quấn quýt đủ rồi, Tạ Vấn Hàn dường như mới phát hiện ra sự hiện diện của viện sĩ Hoa, rất tôn kính khẽ cúi người trước bà: "Chào cô ạ."

Cậu ta chắc hẳn không biết thân phận của viện sĩ Hoa, nhưng thái độ lại rất lễ phép, "Xin phiền cô trong khoảng thời gian này chiếu cố Từ một chút."

Viện sĩ Hoa nhìn cậu ta đầy ẩn ý, "Tôi sẽ cố gắng hết sức."

Cuối cùng trước mặt người lớn, hai người không còn làm những chuyện thân mật hơn nữa, chỉ nhỏ giọng thì thầm vài câu rồi Tiết Từ chuẩn bị làm thủ tục lên máy bay.

Khi bước vào hành lang dẫn vào khoang máy bay lần cuối, Tiết Từ khẽ nghiêng người, nhìn Tạ Vấn Hàn một cái.

Ánh mắt cậu đầy vẻ chưa nói hết:

Không giận sao?

Tạ Vấn Hàn cười lắc đầu.

Cho đến khi bóng dáng Tiết Từ khuất đi, Tạ Vấn Hàn dường như đã có một chút thay đổi vi diệu trên người.

Lạnh lùng hơn, xa cách hơn, không thể chạm tới hơn, không hề giống chàng trai trẻ ngây ngô điển trai vừa rồi khi Tiết Từ còn ở đó.

Tạ Vấn Hàn nghĩ, tôi sẽ để cậu đi.

Bởi vì cậu muốn đứng ở vị trí cao hơn, chói mắt hơn.

-------------------

Lời tác giả: Tạ Vấn Hàn: Thử thách không nghĩ đến vợ một trăm ngày.

[Ngày đầu tiên]: Thử thách thất bại.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me