Tôi cứ nghĩ mình là kẻ bị ghét bỏ
Chương 32. Đại học
Tạ Vấn Hàn: "..."Cậu ta hơi hoảng hốt, sợ Tiết Từ nghĩ mình không thành thật, vội vàng giải thích: "Phía sau có chữ ký đồng ý của mẹ tôi."Tiết Từ suy nghĩ một lúc: "Nhưng mà tôi cũng chưa đủ tuổi, phải có người giám hộ ký tên."Tạ Vấn Hàn: "..."Tiết Từ: "."Hai người nhìn nhau, Tạ Vấn Hàn nghĩ rồi nói: "Hôm nay tôi sẽ làm thêm một bản chuyển nhượng khác sang tên cho chú Tiết."Tiết Từ nhìn cậu ta một lúc, sau đó mới nhận ra Tạ Vấn Hàn không nói giỡn.Cậu cảm thấy hơi bất lực, không biết tại sao Tạ Vấn Hàn lại dễ dàng đưa tài sản của mình cho người khác như vậy.Tiết Từ đẩy hợp đồng lại gần Tạ Vấn Hàn: "Cảm ơn là một chuyện. Ngồi không hưởng lộc lại là một chuyện khác."Tạ Vấn Hàn hơi nhếch môi, tỏ ra không đồng ý, giải thích: "… Cậu đã cứu mạng tôi.""Cái đó thì phải cảm ơn cảnh sát và bác sĩ chứ." Cậu út Tiết không hiểu phong tình, dầu muối đều không ăn, thẳng thắn mà nói. Ngay lập tức cậu thấy lông mi của Tạ Vấn Hàn run rẩy, ánh mắt lộ rõ vẻ buồn bã. Cảm thấy như mình đã làm tổn thương một đứa trẻ.Mặc dù theo tuổi tác, Tiết Từ vẫn nhỏ hơn Tạ Vấn Hàn một nửa.Cậu cũng chỉ có thể nhường một bước, nhìn Tạ Vấn Hàn người đã khỏe mạnh hơn rất nhiều so với trước đây, giải thích: "Tôi chỉ cảm thấy cậu có nhiều tài sản như vậy, nên dùng nó vào những việc có ý nghĩa hơn, để cải thiện cuộc sống hiện tại của cậu, mở rộng các lựa chọn trong tương lai. Tôi không muốn cậu vì một phút xúc động, mà đưa hết tài sản cho tôi, rồi sau này hối hận."Tiết Từ đau đầu khi phải làm một người anh trai tri kỉ, nhìn thấy Tạ Vấn Hàn buồn bã, cậu dừng lại một chút rồi nói: "Đợi cậu trưởng thành, nếu vẫn nghĩ như vậy, lúc đó quyết định tài sản của mình thuộc về ai cũng chưa muộn."Tạ Vấn Hàn hiểu thành: Nghĩa là đợi đến khi trưởng thành Tiết Từ mới có thể nhận tài sản của cậu ta.Tiết Từ chỉ nghĩ đơn giản, lòng người sẽ thay đổi.Cậu biết rõ Tạ Vấn Hàn chỉ vì gặp chuyện bất hạnh, mà cậu lại tình cờ giúp đỡ, nên Tạ Vấn Hàn mới cảm thấy ỷ vào cậu rất nhiều trong thời gian ngắn. Chờ đến khi cảm xúc này qua đi, mọi thứ sẽ trở lại bình thường.Từ bây giờ, Tiết Từ sẽ cố gắng để Tạ Vấn Hàn không quá dựa dẫm vào mình, tránh để cậu ta nảy sinh những tình cảm sai lầm.Bản thân cậu không phải là một người xứng để người khác dựa dẫm.Cậu út Tiết ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đen láy đầy hoang mang của Tạ Vấn Hàn, sau một thoáng do dự, cậu nhẹ giọng an ủi thiếu niên đang lạc lõng này."Huống chi... tình cảm của cậu tôi đã nhận được rồi." Tiết Từ bóc thêm một viên kẹo, bỏ vào miệng, khuôn mặt hơi phồng lên, mùi sữa ngọt ngào lan tỏa trong không khí."Tôi rất thích."Mặt Tạ Vấn Hàn đỏ lên.Lúc này có những học sinh khác vào lớp, thiếu niên một lần nữa trở lại vẻ điềm tĩnh về vị trí của mình, lưng thẳng tắp, tiếng lật giấy vang lên rõ ràng giữa những tiếng trò chuyện của các bạn học.Tạ Vấn Hàn bắt đầu suy nghĩ…Về tương lai.Cậu ta muốn chuẩn bị cho tương lai mai này.Tuy nhiên Tạ Vấn Hàn không hề ngờ rằng, không lâu sau đó, cậu ta sẽ nhận được tin Tiết Từ tạm dừng học, đi đến Bắc Kinh.Thực ra chuyện này đã được sắp xếp từ trước, nhưng khi Tạ Vấn Hàn nghe thấy tin này vẫn ngơ ngác một lúc lâu, đáy mắt tối sầm lại.Nếu cậu ta không vô dụng đến vậy... có lẽ đã không phải chịu đựng sự phân biệt đối xử kia.Lần đầu tiên Tạ Vấn Hàn bắt đầu hận bản thân vì sự yếu đuối trong quá khứ.Kể từ khi Tiết Từ rời đi, nụ cười ấm áp của cậu ta cũng dần biến mất.Các thầy cô từng khen ngợi sự chăm chỉ của Tạ Vấn Hàn trước đây, nhưng khi đối diện với cậu thiếu niên lạnh lùng và máy móc hiện tại, họ lại cảm thấy rùng mình, như bị một đứa trẻ hù dọa.Có lẽ vì những trải nghiệm trong quá khứ… những người bạn từng cố gắng làm thân với Tạ Vấn Hàn, đều thất bại, họ thấy cậu ta ngày càng trưởng thành nên không dám lại gần..Tiết Từ rời đi không phải vì Tạ Vấn Hàn ỷ lại vào mình, cùng lắm chỉ có thể coi là thuận nước đẩy thuyền thôi.Cậu rất thích môi trường ở Thanh Phác, con người ở Thanh Phác, nhưng chính vì trân trọng mối quan hệ này mà cậu đã băn khoăn, do dự thật lâu. Sợ lặp lại sai lầm trong kiếp trước, sẽ nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của một ai đó, vậy nên liền sinh ra bản năng trốn tránh.Mà trước đó cậu cũng đã nhận lời mời của giáo sư Phương đến Bắc Kinh, nếu muốn nghiên cứu sâu hơn về chip, vào phòng thí nghiệm là lựa chọn tốt nhất. Nhưng quan trọng hơn là, quyết định đi Bắc Kinh còn có một lý do khác... đó là có thể rời khỏi nhà họ Tiết.Vì quyết định này, Tiết Từ đã xảy ra mâu thuẫn rất lớn với cha Tiết, Tiết Phù cũng phản đối kịch liệt, nhất quyết không đồng ý, bầu không khí trong nhà họ Tiết dần trở nên căng thẳng, đến mức quản gia Kỷ cũng không dám lên tiếng.Người phản đối quyết liệt nhất chính là Tiết Chính Cảnh.Nhưng cuối cùng người chịu nhượng bộ, cũng vẫn là Tiết Chính Cảnh.Tiết Từ đeo bịt mắt lên máy bay nghỉ ngơi, đến khi hạ cánh, cậu mới tháo bịt mắt để lộ ra đôi mắt đỏ hoe.Dù đã uống thuốc, nhưng vẫn sưng lên, trông có vẻ đáng thương, uể oải.Tiết Từ nhớ lại cảnh mình “khóc lóc” để đạt được mục đích, cảm thấy không được tự nhiên lắm, nhưng may mắn là cậu đã đạt được mục tiêu, như mong muốn rời khỏi nhà họ Tiết. Trước khi máy bay hạ cánh, Tiết Từ nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy thành phố sáng rực ánh đèn.Cậu lại lần nữa quay trở về nơi này.Giáo sư Phương đích thân lái xe đến đón cậu, Tiết Từ vừa rời khỏi nhà họ Tiết, trên xe của giáo sư Phương, ông ấy hào hứng nói hôm nay qua nhà ông làm khách đi, vợ ông đang chờ cậu đến nhà chơi, nói là đã chuẩn bị rất nhiều món ngon.Tiết Từ dần bình tĩnh lại, thỉnh thoảng đáp lại những câu hỏi của giáo sư một cách lễ phép. Nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trong lòng cậu lại nổi lên một cảm giác khác lạ.Cậu đã thực sự rời khỏi nhà họ Tiết, thoát khỏi con đường mà số phận đã định sẵn..5 năm sau.Tiết Từ là học trò nhỏ tuổi nhất của giáo sư Phương, cũng là người cuối cùng được ông truyền dạy.Nhiều giáo sư khác dạy cùng giáo sư Phương, dù là đối thủ hay bằng hữu, đều mỉa mai, trêu chọc ông vì đã chọn một học trò nhỏ tuổi như Tiết Từ, thay vì nhận nhiều học trò hơn. Nhưng giáo sư Phương chỉ cảm thấy mấy người kia “ăn nói bậy bạ”, tỏ ra rất tự hào đáp trả rằng:Đúng vậy, tôi chỉ cần một học trò như vậy là đủ rồi, sao mà so được với đám đồ đệ của mấy người?Chẳng lẽ mấy người không muốn?Ghen tị không?Câu nói này khiến những người khác choáng váng, nhưng không thể phản bác… chủ yếu là vì thành tích của Tiết Từ quá xuất sắc, không thể tìm ra điểm nào để chê.Mà người nhận được một đống giải thưởng lớn, hàng loạt bài báo khoa học đỉnh cao, đạt được những đột phá trên trường quốc tế về nguyên lý cải tiến chip với phát minh “CI”, thực chất lại chỉ là một cậu sinh viên vừa mới tốt nghiệp phổ thông.Cũng chính là Tiết Từ một người rất khiêm tốn, trong giới chip việc một người trẻ tuổi như vậy đưa ra những luận điểm sắc bén thường chỉ được coi là ảo tưởng, việc một cậu học sinh 18 tuổi lại có những đóng góp lớn lao như vậy, đây là điều mà nhiều người không thể tin được. Nếu không những chuyên gia lão luyện trong lĩnh vực này sẽ cảm thấy rất xấu hổ khi tranh luận với… một cậu học sinh 18 tuổi (trước kia còn chưa thành niên).Thậm chí những ý tưởng đột phá về CI kia, đã được hình thành từ khi cậu còn đang chuẩn bị thi đại học.Ban đầu, dù thân phận của Tiết Từ là học trò của giáo sư Phương thật, nhưng nhờ bản thân cậu đã có nhiều thành tựu nghiên cứu, với lý lịch đó cũng dư sức để các trường đại học danh tiếng mời chào, săn đón. Việc tham gia kỳ thi đại học dường như hơi thừa thãi. Tuy nhiên giáo sư Phương cho rằng, Tiết Từ không nên bỏ lỡ giai đoạn quan trọng này trong cuộc đời, vẫn nên trải nghiệm một chút, thế là khuyến khích Tiết Từ tham gia kỳ thi đại học.Với kiến thức chuyên sâu và kinh nghiệm thực tế về chip, Tiết Từ đương nhiên là rất giỏi. Nhưng vì nhiều năm tự học không theo một chương trình giáo dục chuẩn hóa nào, nên kiến thức của cậu có thể sẽ không được toàn diện, giáo sư Phương cũng không kỳ vọng cậu đạt điểm quá cao trong kỳ thi - miễn là đạt được điểm số cơ bản là được rồi.Dù sao thì giáo sư Phương cũng là người giới thiệu Tiết Từ vào trường đại học Hoa.Mặc dù giáo sư Phương rất nghiêm túc yêu cầu Tiết Từ ôn thi, nhưng khi tới gần ngày, chính bản thân ông còn lo lắng hơn so với Tiết Từ. Thậm chí vợ của ông còn nấu những món ăn bổ dưỡng mang đến phòng thí nghiệm cho cậu mỗi ngày, thể hiện sự quan tâm rất lớn.Có khi so với con cái của họ thi đại học, họ còn không căng thẳng như vậy.Tiết Từ được bồi bổ đến nỗi hơi nóng trong, nhưng vẫn ngoan ngoãn uống bát canh do vợ của giáo sư Phương nấu. Đến khi hoàn thành bài thi cuối cùng, mới có thể thở phào nhẹ nhõm.Giáo sư Phương thấy vậy, còn tưởng Tiết Từ áp lực thi cử quá lớn, hơi hối hận vì đã bắt cậu thi, càng không dám hỏi Tiết Từ đã làm bài thi như thế nào.Vào ngày công bố kết quả, khi nghe học trò nhỏ nói một cách bình thường rằng "Không tồi", ông cảm thấy nên giữ thể diện cho học trò của mình, quyết định không hỏi thêm gì nữa.Tiết Từ thuận lợi trúng tuyển vào Đại học Hoa.Gần đến ngày khai giảng, Tiết Từ đến trường để làm thủ tục nhập học.Vì là ngày đón tân sinh viên, nên trường rất đông người.Tiết Từ bị cảm nên đeo khẩu trang y tế, chìm giữa đám đông. Cậu không mang nhiều hành lý, di chuyển khá thoải mái, thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn vào màn hình điện thoại.Tiết Từ có vóc dáng không quá cao lớn như nam sinh miền Bắc, nhưng cơ thể thon thả, tỉ lệ cân đối, trông rất nổi bật giữa đám đông. Làn da cậu trắng như tuyết, đôi tay lại càng trắng phát sáng, ở giữa đám đông cũng trở nên nổi bật hơn.Trong buổi phỏng vấn tân sinh viên một phóng viên của trường đã ngay lập tức chú ý đến Tiết Từ khi cậu đang đứng xếp hàng, lại còn không mang hành lý, đang chuẩn bị phỏng vấn mọi người, phóng viên kia liền nở nụ cười tiến đến hỏi: "Cậu bạn này, à, chính là cậu bạn đang chơi điện thoại kia..."Tiết Từ bị gọi, ngước mắt lên, cất điện thoại vào túi, cũng không giải thích rằng mình không nghịch điện thoại mà đang xem một bài phân tích mới nhất về một vấn đề liên quan đến lĩnh vực học tập của mình, lặng lẽ nhìn người kia.Đàn anh đó lại gần hơn, cầm máy quay và micro, nhìn Tiết Từ một cách ngạc nhiên.Dù khẩu trang y tế đã che đi một nửa khuôn mặt, nhưng vẫn không che nổi vẻ đẹp kia, đôi mắt xinh đẹp của cậu vẫn lộ rõ, mở to đầy vẻ kiều diễm, nhìn là biết diện mạo không tầm thường. Đàn anh ở bên kêu lên, tân sinh viên năm nay chất lượng quá rồi, các em gái chắc không thèm để ý đến bọn họ mất, trong đầu lại tưởng tượng đến chuyện hotboy năm nay chắc phải đổi rồi, nhưng ngoài mặt thì vẫn bình tĩnh cười hỏi: "Có thể phỏng vấn em vài câu được không?"Tiết Từ nhẹ nhàng gật đầu.Đàn anh hỏi những câu khá phổ biến trong buổi phỏng vấn tân sinh viên, như cảm xúc khi lần đầu đến Đại học Hoa, những câu hỏi xã giao kiểu như: “Bạn nghĩ gì về ưu điểm đặc biệt của khoa diễn xuất ở Đại học Hoa?”Sinh viên đẹp như vậy, chắc chắc ở khoa diễn xuất rồi.Đàn anh đã nghĩ như vậy.Tuy khoa diễn xuất của Đại học Hoa không tệ, nhưng so với các trường nghệ thuật chuyên nghiệp thì vẫn kém một khoảng nhất định, điểm cũng cao hơn, cũng không hiểu tại sao tân sinh viên lại chọn nơi này, dựa vào ngoại hình tốt như vậy, hoàn toàn có thể nổi tiếng trong khoa.Tiết Từ dừng một chút, rồi rất lưu loát kể về những ưu điểm của khoa diễn xuất mà Đại học Hoa đang quảng bá, cậu nói rất rõ ràng mạch lạc, giọng nói lại dễ nghe, khiến đàn anh rất ấn tượng, cười nói: "Chẳng trách em lại chọn khoa diễn xuất của trường mình."Tiết Từ: "..."Tiết Từ dừng lại một chút, rồi rất bình tĩnh nói: "Em đăng ký vào ngành Chip."Đàn anh: "..."Tiết Từ: "?"Đàn anh mở to mắt, kinh ngạc: "Em không phải vào khoa diễn xuất à!"Tiết Từ lắc đầu, vẻ mặt khó hiểu: "Đàn anh có nhầm người không vậy?"“... Có vẻ là nhầm rồi."Lúc này đàn anh mới nhớ ra, là mình đã tự ý nghĩ vậy, còn quên hỏi ngành học của cậu. Ngón chân cào đất vì cảm thấy xấu hổ, vội vàng chuyển sang chuyện khác, lúng túng hỏi thêm vài câu, rồi rời đi cùng cameraman.Sau khi đi rồi lại bắt đầu hối hận, dễ gì tóm được một sinh viên học ngành chip ở ngoài như vậy.Địa vị của ngành này “ít được chú ý” vô cùng, sinh viên ngành Chip vốn là những người rất đặc biệt, có thể nói là xuất quỷ nhập thần, rất ít khi xuất hiện trong trường. Nhưng khi muốn quay lại phỏng vấn, mới phát hiện cậu sinh viên đó đã biến mất rồi.Sau đó buổi phỏng vấn tân sinh viên này được giáo viên đăng tải lên web trường, bất ngờ trở nên rất nổi tiếng.Nhiều người tò mò tìm đến đàn anh kia để hỏi - Cậu sinh viên đó là ai vậy? Tôi muốn biết mọi thông tin về cậu ấy!Sau khi biết đàn anh phỏng vấn cũng không lưu lại thông tin liên lạc, mọi người không khỏi thở dài tiếc nuối."Đàn anh à, tôi tin anh là trai thẳng 100%."Đàn anh phỏng vấn: "???".Sau khi hoàn tất thủ tục nhập học Tiết Từ rời khỏi trường đại học Hoa.Cậu không ở ký túc xá, mà mua chung cư gần trường, bởi vì đi dạo quanh trường một vòng, lúc về chung cư trời đã sẩm tối.Tiết Từ đợi tài xế ở cửa phụ, nơi đây khá vắng vẻ, ánh đèn cũng khá tối.Tiết Từ mở lại bài tập mà mình đang làm dở, vừa lúc nhìn thấy tin nhắn của Tiết Phù.“Từ, công ty con sẽ chuyển đến Bắc Kinh, anh đã xin cha điều chuyển theo. Dù chưa được chấp thuận ngay, nhưng chắc chắn sẽ ổn thỏa trong vòng nửa năm tới. Lúc đó em có thể giúp anh làm quen với Bắc Kinh được không?”Giọng điệu của Tiết Phù rất nhẹ nhàng, gần như là một lời nhờ vả.Tiết Từ chợt nhớ đến kiếp trước, liệu có công ty nào của nhà họ Tiết chuyển đến Bắc Kinh không --- trong ký ức không có chuyện này, cậu cũng không quan tâm lắm đến những chuyện công ty, cũng không tới lượt cậu quan tâm.Nghĩ không ra thì thôi, Tiết Từ trả lời Tiết Phù."Được."Anh trai cậu gửi lại một nụ cười, quan tâm mà nhắc nhở Tiết Từ không cần vội, hôm nay là khai giảng, nên nghỉ ngơi nhiều vào, không nên để bị mệt.Cha Tiết cũng nhắn tin đến, quanh đi quẩn lại cũng giống như tin nhắn trước: chung cư Tiết Từ ở hiện tại nhỏ quá, hệ thống an ninh cũng không tốt lắm, ông đã mua một căn biệt thự ở Bắc Kinh có giao thông thuận tiện, đứng tên của Tiết Từ, vậy nên con trai nhỏ mau chóng dọn qua ở đi… tiếc là lại bị Tiết Từ từ (không chút lưu tình) chối.Tiết Từ cảm thấy căn hộ hiện tại của mình cũng khá ổn, quan trọng hơn là, đây là căn hộ cậu tự mua bằng tiền thưởng của mình, cũng đầy đủ tiện nghi rồi.Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, tài xế vừa lúc đến đón Tiết Từ. Tiết Từ đang chuẩn bị lên xe, lại phát hiện một cô gái trẻ đang hốt hoảng đi ngang qua, có vẻ không chú ý đến xung quanh, không tập trung mà đang định lao thẳng ra đường…Mặc dù chiếc xe đã dừng lại, không có nguy hiểm gì, nhưng Tiết Từ vẫn đưa tay kéo cô gái lại, để cô tỉnh táo hơn.Cô gái cũng giật mình, như bừng tỉnh, nhận ra mình suýt chút nữa thì gặp nguy hiểm khi băng qua đường.Cô dừng lại, vội vàng nhìn về phía người đã kéo mình lại, giờ đã buông tay mình ra nói: “Cảm ơn, cảm ơn, thật ngại quá…” Cô dừng lại một chút, nhìn thấy làn da trắng trẻo khác thường của Tiết Từ, đôi mắt cũng rất quen thuộc, bỗng nhanh trí nhớ ra, cẩn thận hỏi: “Là anh Tiết Từ có phải không?”Khi Tiết Từ giữ cô gái lại, cũng mới nhận ra là người quen.Tiết Từ là đệ tử cuối cùng của giáo sư Phương, nhưng giáo sư Phương cũng từng giúp đỡ một ít học sinh, cô gái này từng là nghiên cứu sinh làm việc trong phòng thí nghiệm của giáo sư Phương tại đại học Hoa.Mặc dù tuổi tác có thể hơn Tiết Từ, nhưng theo quan hệ thầy trò và cấp bậc, cô vẫn gọi Tiết Từ là anh.Tiết Từ nhớ rõ tên cô, là một học sinh rất cần cù, tên là Yến Mạn Mạn. Cậu hơi cúi đầu, thái độ hòa nhã: "Bên ngoài phòng thí nghiệm, không cần gọi là anh đâu.""Lễ phép vẫn tốt hơn mà, anh Tiết Từ cứ gọi em là Tiểu Yến là được.” Cô gái cười tươi hồn nhiên.Vì cả hai đều là đồng môn, Tiết Từ tiện đường đưa cô một đoạn.Yến Mạn Mạn trông có vẻ rất mệt mỏi, tinh thần uể oải, có chút lơ đãng. Cô cảm ơn Tiết Từ khi cậu giúp cô mở cửa xe, ngồi vào ghế trước Tiết Từ, cảm thấy rất ít khi được người này, vị đàn anh tài năng này khác xa so với những gì cô tưởng tượng cũng dễ gần hơn cô nghĩ.Khi đến địa điểm Yến Mạn Mạn cần tới, một nhà hàng nổi tiếng ở Bắc Kinh, Tiết Từ lại giúp cô mở cửa xe.Thiếu niên đeo khẩu trang, gương mặt dưới lớp khẩu trang vẫn vô cùng điển trai. Ánh đèn đường chiếu vào mái tóc cậu, khiến từng sợi tóc như được dát vàng. Yến Mạn Mạn bước xuống xe, chợt bị khung cảnh trước mắt làm cho ngây ngẩn, cảm xúc dâng trào sự chua xót và áp lực đè nặng lên cô, cô chớp chớp mắt, bỗng không kìm được mà rơi lệ.Tiết Từ ngẩn người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.Cậu không quen trấn an người khác, đặc biệt là con gái, chỉ có thể đưa cho cô một tờ giấy. Yến Mạn Mạn nhận lấy, khóc càng lớn hơn.Cô thấy người đàn anh vẫn đứng đó, cảm thấy mình đã đủ xấu hổ rồi, đành cố gắng kiềm chế, thút tha thút thít nói tiếp: "Đàn, đàn anh, em xin lỗi, em biết mình thật sự rất vô lễ, nhưng... nhưng anh có thể giúp em một việc được không?"Hai người đều học cùng thầy, Tiết Từ dừng lại một chút, hỏi cô có chuyện gì.Thật ra Tiết Từ nghĩ có lẽ gia đình Yến Mạn Mạn gặp chuyện gì đó, khó khăn về kinh tế chẳng hạn, nên cô mới buồn bã như vậy, cậu giúp một chút cũng được.Nhưng cậu nghĩ sai rồi, chuyện khiến Yến Mạn Mạn khó chịu lại là một chuyện khác, một chuyện còn máu chó hơn nhiều.Cô có một người bạn trai yêu qua mạng đã bốn năm, nhưng người đó lại bị người khác cướp mất, thậm chí tiểu tam còn đến khiêu khích cô. Vô tình hôm nay bạn bè cô tổ chức họp mặt, Yến Mạn Mạn không muốn mất mặt, đã nói dối rằng mình có bạn trai mới rồi, nhưng thực ra "bạn trai mới" đó lại là bạn của "tiểu tam", cố tình cho cô leo cây, để trêu chọc cô.Giống như câu chuyện "cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga", khiến cô trở thành kẻ đơn độc trong buổi gặp mặt.Tiết Từ nghĩ ngợi, cảm thấy chuyện này sỉ nhục người khác quá rồi, nhưng...Cậu khó hiểu hỏi: "Vậy còn muốn đi làm gì nữa?"Những người kia cũng chẳng có vẻ gì là đặc biệt quan tâm đến Yến Mạn Mạn, theo Tiết Từ thấy, nếu là bạn bè bình thường, chẳng cần thiết phải tổ chức gặp mặt làm gì.Yến Mạn Mạn có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn cố gắng nói: "Em muốn đi để trả đũa bọn họ. Họ lén chửi em là kẻ thua cuộc xấu xí, em muốn cho bọn họ mở mắt ra mà xem, ai mới là người thực sự tỏa sáng. Đám người đáng ghét!"Thực ra Yến Mạn Mạn không hề xấu, bình thường vì mải mê nghiên cứu nên toàn để mặt mộc, diện mạo cũng được coi là thanh tú khiến người ta rung rinh, hôm nay trang điểm nhẹ nhàng khiến cô càng thêm xinh đẹp. Cô là một sinh viên giỏi, lại học ở ngành Chip tại đại học Hoa, năng lực không hề thua kém ai, thật sự không đáng bị nói những lời cay nghiệt như vậy.Yến Mạn Mạn khẽ nói: "Em đi một mình thì hơi sợ, đàn anh, em biết mình đang nhờ vả quá đáng, nhưng..."Tiết Từ ngước nhìn bầu trời, nói: "Vậy thì chúng ta đi thôi."Lí do không phải vì điều gì khác, chỉ đơn giản là Yến Mạn Mạn đi gặp bạn bè online một mình, mà những người bạn đó lại không thân thiện lắm, giờ trời cũng đã muộn, đi một mình không an toàn.Yến Mạn Mạn cũng chỉ đề cập đến ý đó thôi, không ngờ đàn anh Tiết Từ lại dễ tính đến vậy, vội vàng cảm ơn: "Cảm ơn đàn anh đã giúp đỡ." Rồi cô mở WeChat lên, kiểm tra lại địa điểm một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me