TruyenFull.Me

Tôi cứ nghĩ mình là kẻ bị ghét bỏ

Chương 51. Tự chuốc lấy khổ

San-bk

Nhà hàng lúc này trở nên vô cùng yên tĩnh, theo yêu cầu của khách, tiếng nhạc cũng im bặt. Người phục vụ mang đến cho cậu ta một tách trà bạc hà, mỉm cười rời đi. Tiết Vị Huyền cảm thấy hơi không quen khi đặt tay lên chiếc ly thủy tinh trong suốt, cảm giác lạnh buốt từ đáy ly lan tỏa lên đầu ngón tay, khiến gân xanh trên trán cậu ta nổi lên.

Từ vị trí này, có thể nhìn thấy những chiếc chong chóng đang quay bên ngoài cửa sổ, cùng với những tia nước bắn ra từ đài phun nước, được ánh đèn chiếu sáng rực rỡ thành những cầu vồng.

Tiết Vị Huyền chưa từng đến những nơi sang trọng như thế này... Ít nhất là nhà hàng.

Dù Tiết Từ đã chuẩn bị cho cậu ta một bộ đồ bằng chất liệu mềm mại, kiểu dáng sang trọng, cũng đã chỉnh sửa lại mái tóc và vết thương trên môi, nhưng Tiết Vị Huyền vẫn cảm thấy những người phục vụ ở nhà hàng này nhìn mình với ánh mắt kinh ngạc, như thể đang thầm thì bàn tán về việc một tên côn đồ như cậu ta lại xuất hiện ở một nơi sang trọng như vậy.

Chỉ cần vô tình lọt vào tầm mắt của những người xung quanh, Tiết Vị Huyền đã cảm thấy như ngồi trên đống lửa, như đứng trên đống than, cảm giác như mình đang bị đánh giá.

Cậu ta nhận ra mình thực sự không thuộc về nơi này, là người của hai thế giới khác nhau.

Cảm giác này giống như khi cậu ta đối diện với Tiết Từ vậy.

Tiết Từ ngồi đối diện với cậu ta, đang xem thực đơn. Những món ăn trên menu đối với Tiết Vị Huyền chẳng khác nào những chữ tượng hình, một chữ cậu ta cũng chẳng hiểu.

Cậu út Tiết vẫn đeo khẩu trang, ánh mắt của Tiết Vị Huyền không khỏi dừng lại trên làn da trắng nõn như ngọc và hàng mi cong vút của cậu.

Thật dài.

Tiết Vị Huyền thầm nghĩ, một người con trai mà lại có hàng mi dài như vậy để làm gì.

Khoảng vài phút sau, Tiết Từ liếc nhìn bầu trời, đột nhiên hỏi cậu ta: "Cậu đói bụng chưa?"

Tiết Vị Huyền không chút do dự mà từ chối: "Tôi không đói."

Cậu ta không biết những món ăn trên thực đơn là gì, và cũng không muốn tỏ ra mình quê mùa. Huống hồ. Cậu ta đến đây không phải để ăn uống, nếu Tiết Từ bắt cậu ta trả tiền, Tiết Vị Huyền còn lo không đủ tiền thanh toán hóa đơn.

Tiết Từ không nói gì thêm.

Cậu cũng không đói.

Trước mặt họ là hai ly trà bạc hà, thấp thoáng nửa chiếc ly trong suốt, với những viên đá vụn, cùng một vài lá bạc hà tươi. Tiết Từ dùng chiếc muỗng bạc dài khuấy nhẹ, phát ra tiếng leng keng mát lạnh. Tiết Vị Huyền hơi nhướng lên, ngạc nhiên nhìn cách cậu thiếu gia này uống trà một cách tao nhã...

Tiết Vị Huyền đem từ "Đẹp" để đánh giá vứt đi.

Lẩm bẩm nói, đúng là ra vẻ.

Tiết Từ kéo khẩu trang xuống, chạm môi vào mép ly thủy tinh trong suốt, cậu nhấp một ngụm trà, hương thơm mát lan tỏa trong miệng.

Trước đây Tiết Vị Huyền không để ý lắm đến việc cậu thiếu gia này luôn đeo khẩu trang, dù sao cậu ta cũng nghĩ những người giàu có thường muốn bảo vệ hình ảnh của mình, nên cũng không quá để ý. Nhưng khi Tiết Từ tháo khẩu trang, cậu ta vẫn không nhịn được nhìn qua.

Một cái liếc mắt thoáng qua thôi, liền ngơ ngẩn.

Nhìn kỹ hơn mới nhận ra Tiết Từ hoàn toàn khác với cha cậu, gương mặt mang một vẻ đẹp quyến rũ, đến nỗi cả người của Tiết Vị Huyền cứng nhắc, đôi mắt cứ dán chặt vào Tiết Từ một lúc lâu, rồi mới từ từ cụp xuống.

Đúng đẹp một cách kỳ lạ. Cậu ta nghĩ.

Người phụ nữ có thể sinh ra được vị thiếu gia với dáng vẻ như vậy, chắc chắn cũng vô cùng xinh đẹp và dịu dàng, thậm chí còn có thể nói là một mỹ nhân tuyệt sắc.

Tiết Vị Huyền chợt nghĩ đến mẹ mình, khẽ mím môi, ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn một chút.

Cậu ta bắt đầu cảm thấy hơi mất kiên nhẫn.

Thực ra những người hầu cũng không đánh giá cậu ta. Dù sao thì cũng chỉ ngồi yên không nói gì, trước đó tư thế của Tiết Vị Huyền rất nghiêm túc, lưng thẳng đến mức có vẻ cứng nhắc, vẻ bề ngoài của cậu ta cũng có thể đánh lừa người khác, khiến họ nghĩ là một cậu ấm.

Nhưng mà Tiết Vị Huyền lúc này có vẻ hơi mất kiên nhẫn, hơi ngả người ra sau, cái ghế bị cậu ta đẩy ra xa, phát ra tiếng "kẽo kẹt", những người hầu xung quanh cố gắng kìm nén tiếng cười, không để truyền qua đây. Tiết Vị Huyền nằm nửa người trên ghế, vắt chân lên, vẻ mặt cà lơ phất phơ nói: "Sao lâu quá vậy, sao anh ta còn chưa đến?"

Cái dáng vẻ này, càng làm lộ rõ bản chất đầu đường xó chợ của cậu ta, dù có cố tình ăn mặc chỉnh tề, thì cũng không thể che giấu được tính cách ngang tàng, bướng bỉnh bên trong.

Tiết Từ ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái.

"Đừng tựa vào ghế, sẽ ngã đấy."

Tiết Vị Huyền hơi sững sờ.

Cậu út Tiết lại cúi đầu, khuấy ly trà bạc hà, giọng vẫn bình tĩnh: "Không nên nằm vắt chân như vậy, không lịch sự."

Tiết Vị Huyền cảm thấy cơ thể mình cứng đờ hơn.

Cậu ta không đáp lại lời Tiết Từ, chỉ là sau một lúc, lặng lẽ ngồi thẳng người dậy.

Tiết Vị Huyền nghĩ thầm, không phải vì điều gì khác, mà vì đây là kim chủ của mình, trước mắt không nên đắc tội.

Tuy nhiên cảm giác không thoải mái của Tiết Vị Huyền không kéo dài lâu, người mà họ chờ đã lâu khoan thai đến muộn.

Nhà hàng này là do Tiết Phù dựa theo sở thích của em trai, chọn lựa kỹ càng, nằm gần một công viên giải trí lớn nhất thành phố Châu. Sau bữa ăn, họ có thể đi dạo trên con đường hoa tử đằng, sau khi ngắm nhìn những chiếc chong chóng lớn, có thể đến công viên giải trí. Tiết Phù đã mang theo máy ảnh, chuẩn bị chụp những bức ảnh kỷ niệm đầy quý trọng, cuối cùng thì anh cũng có thể ở chung với Từ rồi... Nhưng Tiết Phù không ngờ rằng, kế hoạch hoàn hảo này, lại nhanh chóng bị phá vỡ ngay từ đầu.

Tiết Phù nhận được tin nhắn từ Tiết Từ, biết Từ đang đợi mình ở bên trong.

Nhưng khác với lúc trước khi mong đợi đến chỗ hẹn để ăn tối, giờ anh lại cảm thấy vô cùng do dự, thậm chí còn có chút lo lắng như sắp lên chiến trường.

Chuyện phát sinh ngoài ý muốn ở công ty, tên con riêng tới cửa thì bị A Từ phát hiện, Tiết Phù thông qua cấp dưới biết được chuyện này.

Anh đã rất tức giận, nhưng tình hình hiện tại, cũng không thay đổi được gì.

Tiết Phù thậm chí bắt đầu tức giận, anh đã quá nhân từ, chỉ vì chút đồng cảm mong manh.

Không ngờ rằng chuyện này lại bị Từ phát hiện, khiến anh trở nên lúng túng vô cùng, không biết phải đối mặt với em trai như thế nào khi bị hỏi đến.

Tiết Phù đương nhiên có thể bịa ra đủ loại lý do để lừa gạt Tiết Từ, cũng có thể khiến tên con riêng kia đổi lời khai, thừa nhận với Tiết Từ rằng cậu ta chỉ là một kẻ lừa đảo, thậm chí là sẽ biến mất vĩnh viễn...

Nhưng anh đã giấu giếm em trai mình lâu như vậy rồi, làm sao có thể nhẫn tâm mà tiếp tục nói dối bịa đặt ra những câu chuyện hoàn toàn sai sự thật, để lừa gạt đứa em trai luôn tin tưởng mình như vậy. Nếu sau này bị phát hiện, với tư cách là anh trai, có lẽ anh sẽ vĩnh viễn mất đi sự tin tưởng của Từ.

Lời nói dối như một quả cầu tuyết càng lăn càng to, Tiết Phù hiểu rất rõ.

Tiết Phù nghĩ đến chuyện này liền cảm thấy chột dạ, lại nhớ đến tất cả những chuyện này đều do cha Tiết gây ra, có chút oán trách.

Hay là để cha tự mình đến giải thích với Từ đi.

Tiết Phù lạnh lùng nghĩ, đã tính toán kỹ lưỡng rồi, đến lúc Từ hỏi tới, anh sẽ đẩy hết trách nhiệm cho cha, để ông tự giải thích.

... Dù sao thì, người gây ra rắc rối cũng chính là cha mà.

Sau khi chuẩn bị chu đáo, Tiết Phù bước vào nhà hàng. Nhân viên phục vụ tiến lên đón tiếp, kính cẩn đưa cậu cả Tiết đến khu vực tầng hai.

Tiết Từ đang đứng tựa cửa sổ, qua tấm kính trong suốt lớn nhìn ra ngoài có thể thấy chiếc xe của anh trai đang dừng bên ngoài, anh trai mình đang bước xuống xe. Trong tay cậu cầm một chiếc ly thủy tinh xoay hai vòng, kề lên môi, để lại một vệt nước mỏng.

Nhân viên phục vụ khẽ cúi người, nhường đường cho Tiết Phù đi qua. Khi Tiết Phù bước lên tầng hai, trên khuôn mặt không hề lộ vẻ hoảng hốt, trên môi anh nở nụ cười dịu dàng, đôi chân thon dài bước qua, lúc nhìn thấy Tiết Từ, bước chân dần chậm lại, đôi mắt đảo qua một lượt rồi dừng lại trên người Tiết Từ.

"Từ..." So với thường ngày, giọng Tiết Phù nhẹ nhàng và chậm rãi hơn nhiều, như muốn trấn an em trai. Nhưng khi anh đến gần hơn, dù ánh mắt Tiết Phù chỉ bao dung mỗi một người, vẫn không thể làm ngơ trước bóng đèn ngồi bên cạnh.

Ban đầu Tiết Phù thấy người ngồi đó, cũng chỉ nghĩ đó là bạn bè của Tiết Từ ở Châu Thành, nhưng khi nhìn kỹ hơn, nhận ra người đó, sắc mặt liền trở nên khó coi.

Mặc dù anh đã chuẩn bị tốt việc Từ biết đến sự tồn tại của đứa con riêng kia, nhưng không ngờ rằng ba người họ lại phải đối mặt với nhau trực tiếp như vậy trong cùng một căn phòng.

Tiết Vị Huyền là người khéo léo nhưng cũng rất kiêu ngạo. Dù cậu ta luôn tỏ ra hung hăng trước mặt Tiết Phù, nhưng khi đối mặt với người luôn lạnh lùng khó đoán như Tiết Phù, sâu trong lòng vẫn có sự kính sợ, vô cùng cảnh giác đối với Tiết Phù vì cũng biết rõ đó không phải là người dễ đối phó.

Cái này giống như một con sói con luôn cảnh giác với nguy hiểm, nếu không phải vì hoàn cảnh hiện tại quá khó khăn... thực sự thì Tiết Vị Huyền cũng không muốn tiếp xúc với người như Tiết Phù.

Trước đây mỗi lần cậu ta đến tìm Tiết Phù, thực ra đều cố ý hạn chế số lần gặp mặt, trước nay chỉ đưa ra yêu cầu về tiền bạc, sẽ không nhất quyết phải xin thêm một vài thứ đồ không quá quan trọng – cho nên chưa bao giờ chạm vào giới hạn của đối phương. Tiết Vị Huyền nghĩ đến việc mình đang âm thầm chuẩn bị mọi thứ, một ngày nào đó sẽ lật đổ đối phương, nhưng không ngờ ngày đó lại đến nhanh đến vậy.

Không ngờ việc Tiết Phù biết chuyện cậu út Tiết biết đến sự tồn tại của cậu ta, lại khó chịu đến vậy.

Tiết Vị Huyền nhìn sắc mặt của Tiết Phù, không nói gì mà chỉ nắm chặt chiếc ly trong tay, đến mức nổi cả gân xanh. Trên mặt cậu ta không lộ ra cảm xúc gì, nhưng cơ thể lại căng cứng, như thể toàn bộ lông tơ trên người đều dựng đứng lên.

Tiết Phù đứng yên một bên, ánh mắt dán chặt vào Tiết Vị Huyền, không nói lời nào, bầu không khí trở nên căng thẳng đến mức có cảm giác như có chất lỏng nóng chảy đang chảy xuống cổ họng, làm nghẹn yết hầu.

Cái bầu không khí kỳ lạ vẫn tiếp diễn cho đến khi Tiết Từ lên tiếng phá vỡ.

Cậu nói: "Ngồi đi."

Tiết Phù kéo ghế dựa ra, ngồi xuống.

Phát ra tiếng động khá lớn, điều này hoàn toàn trái ngược với hình ảnh một cậu ấm nhà giàu được giáo dục kỹ lưỡng như cậu cả Tiết.

Sau đó Tiết Vị Huyền chứng kiến sự thay đổi trên gương mặt của Tiết Phù người mà cậu ta luôn cảnh giác cao độ, chỉ trong nháy mắt giống như một diễn viên đang thay đổi mặt nạ.

Sắc mặt Tiết Phù trở nên dịu dàng hơn, hơi cúi đầu, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười vô tội, như đang cố tỏ ra yếu thế.

"Em nghe anh giải thích nhé."

Tiết Vị Huyền: "..."

Tiết Từ dừng lại một chút.

Cậu nói một cách bình tĩnh: "Anh, đó đâu phải con của anh, anh muốn giải thích cái gì?"

Dù có chút ẩn ý mỉa mai cha trong đó, nhưng lúc này, Tiết Phù vẫn không chút do dự gật đầu, muốn gạt bỏ hoàn toàn mối liên hệ giữa mình và chuyện này.

"Chỉ là," Tiết Từ vẫn giữ vẻ bình tĩnh, đôi mắt khẽ nhắm lại lộ ra vẻ thông minh, khiến người khác cảm thấy mềm lòng. "Nếu anh thực sự thích cậu ấy, thì nên ở bên dạy dỗ cậu ấy thật tốt, để sau này cậu ấy có thể trở thành một người em trai khiến anh hài lòng, chứ đừng để cậu ấy cứ tiếp tục cuộc sống khó khăn như hiện tại."

Trong khoảnh khắc đó cảm xúc của Tiết Vị Huyền có thể dùng từ "vỡ tan" để miêu tả.

Cậu ta biết Tiết Từ muốn mình làm việc gì đó, nhưng khi biết chỉ cần cùng cậu tới gặp Tiết Phù là được, tự dung cảm thấy cậu thiếu gia này cũng dễ lừa quá đi.

Đừng nói năm vạn, cho cậu ta 500 đồng cậu ta cũng làm.

Cũng không sợ sẽ đắc tội với Tiết Phù... So với việc kiếm tiền để cứu mạng, thì việc này thật sự không đáng để lo lắng.

Tuy nhiên Tiết Vị Huyền không ngờ rằng Tiết Từ lại nói ra những lời như vậy, cậu ta cũng không muốn khóc lóc thảm thiết cảm động, mà ngoại trừ sợ hãi, luôn có chút đề phòng, nghi ngờ không biết Tiết Từ gọi cậu ta đến đây liệu có mục đích gì khác, chẳng lẽ là muốn làm nhục cậu ta hơn nữa sao?

Nếu không thì, tại sao cậu... lại nói ra những lời như vậy?

Tiết Vị Huyền mím chặt môi, cố gắng kìm nén vẻ mặt xấu hổ của mình, mặt cũng không hề đỏ lên, nhưng trong lòng lại rối bời và phức tạp.

Còn Tiết Phù thì...

Khi anh nghe Tiết Từ nói những lời đó, vẻ mặt như bị sét đánh ngang tai. Sau một lúc ngẩn ngơ, mới cố gắng lấy lại bình tĩnh, kìm nén cảm xúc hỗn loạn, thử nói: "Từ, em, em..."

Mặt Tiết Phù đầy vẻ nghi ngờ: "Là đang ghen sao?"

Tiết Từ: "..."

"Không có, anh à."

Đối với cảm xúc của em trai, Tiết Phù thực sự không giỏi ứng phó, nhưng ngay cả một người vụng về như anh, cũng nhận ra rằng Tiết Từ không chỉ đơn giản là giận dỗi mình, mà giọng nói lạnh lùng đến lạ thường. Anh không dám suy nghĩ thêm nữa, vội vàng nói: "Từ à, em đừng giận. Anh chưa bao giờ có ý định như vậy."

"Tất cả những gì anh làm, đều xuất phát từ một...", Tiết Phù do dự một chút rồi chọn từ, "Nói là để bù đắp cho lỗi lầm của cha cũng được, hoặc là một dạng đồng cảm cũng được. Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc để nó ở cạnh, hay xem nó như anh em ruột thịt."

Tiết Phù nhìn thẳng vào Tiết Từ, ánh mắt vừa dịu dàng vừa cứng rắn, "Em trai anh thừa nhận, mãi mãi chỉ có mình em."

Dù Tiết Vị Huyền không có tình cảm gì đặc biệt với Tiết Phù, nhưng khi bị khinh thường như vậy, sắc mặt cậu ta vẫn trở nên khó coi. Đôi mắt tối sầm lại, Tiết Vị Huyền quay đầu đi, đứng dậy, ôm cánh tay nhịn cơn giận xuống nói: "Đủ rồi, cậu út? Cậu gọi tôi đến đây, là cố ý cho tôi xem tình cảm sâu đậm của hai người, hay là để chứng minh rằng cậu thực sự quan trọng trong mắt anh trai cậu?"

"Câm miệng." Đối với Tiết Vị Huyền, Tiết Phù thực sự không có chút kiên nhẫn nào. Nghe thấy cậu ta chế giễu mình, đáy mắt liền tối sầm lại đầy lạnh lẽo. Anh không muốn so đo với Tiết Vị Huyền xem ai dám làm loạn trước mặt Tiết Từ hơn, nhưng anh thật sự không muốn để cậu ta vênh váo.

Cùng lúc đó, Tiết Từ cũng lên tiếng: "Cậu ngồi xuống đi."

So với giọng nói của Tiết Phù, giọng Tiết Từ rất nhẹ, gần như bị tiếng nói của anh trai át đi. Nhưng lạ thay Tiết Vị Huyền vẫn nghe rất rõ, cơ thể khẽ cứng lại, rồi ngồi xuống, mím chặt môi, không biết mình đang nghe theo ai.

Sau khi Tiết Vị Huyền ngồi xuống như một con rối gỗ, ánh mắt Tiết Từ lại đổ dồn lên anh trai mình.

Những lời Tiết Phù vừa nói vẫn còn văng vẳng bên tai.

Tiết Từ khẽ nhắm mắt lại.

So với những phân tích nghiêm túc của Tiết Phù, càng nghe càng rõ, dường như đã cách xa cậu gần mưới mấy năm – hoặc có thể nói đó chính là ký ức trong kiếp trước.

Mối quan hệ giữa Tiết Từ và anh trai cậu luôn bình thường. Tiết Phù là thiên tài trong mắt mọi người, là người thừa kế tương lai của nhà họ Tiết. Còn Tiết Từ thì bình thường, là đứa con thứ không được thông minh lắm, cũng không được yêu thương.

Nhiều người thường thắc mắc rằng, một người tài giỏi như Tiết Phù, lại có một người em trai như vậy.

Thỉnh thoảng Tiết Từ cũng tự hỏi như vậy.

Nhưng cố tình là về sau, trong lòng cậu lại tràn đầy niềm kiêu hãnh vì những thành tựu mà anh trai mình đạt được thông qua truyền thông ca tụng. Dù cậu không giống những cậu ấm khác, có thể khoe khoang với bạn bè về gia đình. Tiết Từ không có bạn bè, không có ai để nói ra, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến việc cậu cảm thấy vô cùng tự hào mà nghĩ:

Đó là anh trai tôi.

Là người thân ruột thịt của tôi.

Tiết Từ luôn nghĩ Tiết Phù lạnh lùng, là tính cách bẩm sinh của anh.

Dù sao thì Tiết Phù là con trưởng ưu tú, một thiên tài không chấp nhận bất kỳ khuyết điểm nào. Ai lại đi dùng những tiêu chuẩn tầm thường, để đánh giá một thiên tài?

Tiết Phù đối với ai cũng lạnh lùng, điềm tĩnh, không hề tỏ ra quan tâm đặc biệt, đối với một người em trai không thân thiết như cậu, việc được đối xử công bằng cũng là điều bình thường.

Ít nhất là vậy.

Vả lại Tiết Phù đối với Tiết Từ, cũng không hề lạnh lùng đến vậy, ít nhất thì khác với cha Tiết, vẫn còn chút dịu dàng và quan tâm. Lúc Tiết Từ sốt cao đến nỗi mê man đã gọi bác sĩ cho cậu, thỉnh thoảng cũng hỏi thăm về tình hình của Tiết Từ, mang đến chút ít cảm giác quan tâm của một người anh trai.

Tiết Từ rất ngưỡng mộ anh trai mình, cho rằng thái độ lạnh lùng đó là tính cách vốn có của Tiết Phù. Vì vậy cậu không nghĩ mình bị xem nhẹ, chỉ đơn giản là tính cách như vậy.

Vậy nên khi phát hiện ra Tiết Phù lại đối xử với một người... em trai khác, thì ra sẽ để ý đến vậy, thậm chí còn tận tình dạy dỗ, mà không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn, nên mới cảm thấy buồn bực như vậy.

Tiết Phù đưa Tiết Vị Huyền về nhà họ Tiết.

Tiết Từ vừa ghen tị, vừa bất lực, lòng đầy ác cảm với Tiết Vị Huyền, nhưng lại chẳng làm gì được.

Bởi vì người đưa Tiết Vị Huyền về nhà chính là anh trai cậu, người có cùng huyết thống với cậu.

Tiết Từ đối với sự hiện diện của Tiết Vị Huyền, vừa mâu thuẫn lại vừa khinh thường.

Cậu nghĩ, anh trai chỉ đơn giản là thương hại Tiết Vị Huyền, lang thang bên ngoài mười mấy năm, nên mới tận tình chăm sóc, đưa cậu ta về nhà họ Tiết, dạy dỗ như con cháu nhà họ Tiết.

Cho đến một đêm khi Tiết Từ về nhà họ Tiết, phát hiện anh trai và Tiết Vị Huyền vẫn thức, ánh đèn trong thư phòng sáng trưng, cửa phòng hé mở.

Tiết Từ đi ngang qua, nghe được cuộc trò chuyện của họ. Ánh đèn sáng rọi lại như ánh mặt trời mùa đông lạnh lẽo đến tận xương tủy. Nó phơi bày tâm tư u ám của cậu, chiếu rọi vào những góc khuất trong lòng Tiết Từ, muốn xem cậu sẽ co rúm lại trong đau khổ thế nào.

Cậu nghe thấy Tiết Phù cảm thán, giọng nói như có tiếc nuối.

"Vị Huyền, nếu em là em ruột của anh thì tốt biết mấy."

Khoảng khắc nghe câu nói ấy máu trong người Tiết Từ dường như đông cứng lại, toàn thân cứng ngắc không nói nên lời, hàm răng lập cập run rẩy.

Cậu còn nghe thấy rất rõ, Tiết Vị Huyền cười khổ. Dùng giọng điệu vừa tiếc nuối vừa ngượng ngùng trả lời: "Dù không phải, em vẫn luôn coi anh như anh trai của mình."

Không phải vì ghen ghét.

Tiết Từ có thể chấp nhận việc anh trai có thêm một người em trai khác, chấp nhận việc cha có thêm một người con trai nữa, chấp nhận việc Tiết Vị Huyền đột ngột xuất hiện trong cuộc sống của cậu, thậm chí còn được yêu thương hơn. Tiết Từ sẵn sàng dành thời gian để thích nghi với những thay đổi này, dù quá trình đó có khiến cậu đau khổ, rối bời, thậm chí là kéo dài đến mười mấy hai mươi năm đi nữa. Vì gia đình, Tiết Từ sẵn sàng từ từ thích nghi, chấp nhận những thay đổi trong cuộc sống của mình.

Nhưng lời nói của Tiết Phù lại bộc lộ ý sâu xa hơn, giống như hy vọng Tiết Vị Huyền có thể thay thế sự tồn tại của cậu.

Thay thế cậu trở thành cậu út của nhà họ Tiết, trở thành em trai của Tiết Phù, trở thành người con trai thứ hai của cha.

Lúc này Tiết Từ mới nhận ra rằng, hóa ra mình mới là người "đáng thương".

Sự quan tâm của Tiết Phù, hóa ra chỉ là sự thương hại thoáng qua.

Sau đó là một cuộc cãi vã dữ dội.

Tiết Từ vốn là một đứa trẻ ngoan ngoãn từ nhỏ đến lớn. Cậu rất ít khi cãi nhau với cha Tiết, càng chưa bao giờ chống đối anh trai, vì vậy khi cậu xông trong thư phòng, đột ngột nổi giận, như một ngọn núi lửa bùng nổ sau thời gian dài tích tụ, ngay cả Tiết Phù cũng bị sốc, sau một lúc ngỡ ngàng, mới cau mày nhìn người em trai chưa bao giờ lớn tiếng với mình như vậy, trong mắt không có nhiều tức giận, chỉ có là sự bực bội và khó hiểu.

"Tiết Từ," anh nói, "Rốt cuộc mày đang nổi điên chuyện gì vậy?"

"Cút đi."

Và thế là Tiết Từ đã hoàn toàn rời khỏi nhà họ Tiết.

Nếu không phải vì kiếp trước nặng nề, biến thành một thiếu niên vài tuổi, gặp lại Tiết Từ lúc nhỏ không thể chống lại mọi việc, thì cậu đã không quay trở lại nơi này.

Nhưng Tiết Từ bây giờ, lại giống như lời cậu đã nói, dù có nổi giận cũng kiềm nén. Sự xuất hiện của Tiết Vị Huyền chính là lời nhắc nhở, khiến cậu nhớ lại mọi chuyện một cách rõ ràng.

Tiết Từ không muốn trút giận lên một Tiết Vị Huyền hiện tại còn quá yếu để chống lại.

Vì vậy cậu đưa Tiết Vị Huyền đến trước mặt Tiết Phù, nói rõ mọi chuyện.

Lựa chọn giữa việc tiếp tục ưu ái người em trai mới, cậu ta sẽ trở thành một cậu thiếu gia vừa lòng với nhà họ Tiết, thay thế cho cậu người không thú vị, không được mong đợi.

Để mọi thứ về đúng vị trí của nó, trở lại đúng quỹ đạo.

Không cần phải làm nhau đau khổ nữa.

Nhưng Tiết Phù bây giờ, vẫn khẳng định như vậy, vô cùng chắc chắn mà trả lời cậu.

Tiết từ bỗng thấy có hơi đau đầu.

Cậu không đưa tay lên xoa trán, chỉ cúi đầu khuấy nhẹ tách trà bạc hà, đá vụn đã tan ra, chất lỏng vốn tinh khiết, giờ đây có vẻ như bị ô nhiễm bởi những tạp chất nhỏ li ti.

Sau một thoáng Tiết Từ im lặng, khuôn mặt trắng bệch như càng trở nên nhợt nhạt hơn, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở.

"Anh, anh không cần phải chắc chắn đến vậy." Giọng Tiết Từ đều đều, đôi mắt đen sâu thẳm như một hồ nước tĩnh lặng, "Em không có ý chất vấn hay thử thách anh, anh không cần phải dùng những câu trả lời tuyệt đối để đối phó với em."

Tiết Phù định lên tiếng biện hộ cho mình, nhưng Tiết Từ đã ngắt lời: "Chúng ta sống chung một thời gian rồi, mới biết có hợp nhau không. Có lẽ sau này anh sẽ thay đổi suy nghĩ, sẽ thấy Tiết Vị Huyền làm em trai anh..."

Tiết Từ nói: "Cũng không tệ."

Tiết Phù cảm thấy thấp thỏm trong lòng.

Anh không đoán được Tiết Từ đang nghĩ gì, chỉ lo Từ quá ngây thơ, dễ bị một kẻ xảo quyệt như Tiết Vị Huyền lừa gạt. Nghĩ đến đó, Tiết Phù cảm thấy vô cùng mâu thuẫn, anh không thể chấp nhận việc Tiết Từ ngoài mình, có thêm một người anh em khác.

Đồng thời anh cũng vô cùng hối hận.

Anh đã sớm biết rõ, mình không nên quan tâm đến chuyện của Tiết Vị Huyền, nếu không thì đã không rơi vào tình cảnh khó xử như bây giờ, đối mặt với Từ, mà lòng đầy ức chế chứ không phải chột dạ.

Đúng là tai họa.

Tiết Phù tràn đầy cảm giác tức giận.

----------------------

Lời tác giả: Đi một bước, chạm vào một chút, rồi lại lùi chín mươi chín bước.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me