TruyenFull.Me

Toi Khong Can Lap Cong Toi Can Co

Sáng hôm sau, Thanh An đi học sớm hơn bình thường. Cô ngồi lặng lẽ ở ghế đá khu căn tin, đôi mắt dõi theo từng học sinh bước qua. Một tiếng sau, Huỳnh Công Minh xuất hiện cùng hai người bạn, dáng vẻ cười nói vô tư. Khi nhóm ba người bước vào căn tin, Thanh An cũng đứng dậy, theo sau.

Cô mua một chai nước rồi tiến đến gần bàn của Công Minh:

– “Chào, chị làm quen được không?”

Công Minh nhìn cô, đôi mắt sáng lên như vừa thấy ánh đèn sân khấu. Gái xinh tự bắt chuyện với mình? Quá dễ chịu!

– “Được chứ, chị ngồi đây.”

Thanh An ngồi xuống, cười nhẹ. Cô đưa chai nước ra:

– “Sao ăn không mà không uống nước? Chị cho nè.”

– “Ui, cảm ơn chị. Em quên mang ví sáng nay...”

– “Nhà em chắc xa ha? Ngày nào chị cũng thấy đi trễ.”

– “Ừ, nhà em tận đường số 9 lận. Đi taxi mệt lắm.”

– “Taxi? Em giàu dữ ha. Thôi chiều chị chở về cho.”

Công Minh cười toe toét. Trò chuyện một hồi, cậu ta rủ Thanh An đi tham quan trường. Cô đồng ý, tranh thủ để tạo mối thân quen hơn. Khi cả hai đi ngang sân trường, cô Ánh Hân tình cờ trông thấy. Dáng vẻ ân cần và cách nói chuyện thân mật khiến cô có chút lo lắng.

“Thanh An hôm qua còn dè dặt, nay lại thân với thằng nhóc đó nhanh vậy? Lạ thật.” – cô nghĩ.

Cuối buổi học, Thanh An qua lớp Công Minh như đã hẹn. Cả hai cùng ra về, cô Ánh Hân lại vô tình thấy và cảm giác bất an lại trỗi dậy. Cô lặng lẽ lấy xe, bám theo từ xa.

Khi xe Thanh An rẽ vào nhà Công Minh, cô Hân dừng cách đó 300m, giữ khoảng cách vừa đủ để quan sát.

Trong nhà, Thanh An đi vòng quanh giả vờ tìm nhà vệ sinh, thực chất đang để ý kết cấu ngôi nhà – từ lối thoát hiểm đến hệ thống camera. Trong đầu cô đang lập một sơ đồ chi tiết.

Công Minh thay đồ xong, rủ cô ra sofa xem tivi. Thanh An ngồi xuống, giả vờ thoải mái, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo.

– “Chị thích coi gì?”

– “Conan đi. Đang có tập mới.”

– “Trẻ con ghê...”

– “Vậy mà cũng coi ké.”

Bầu không khí giữa hai người đang nhẹ nhàng thì Công Minh bất ngờ đưa tay định nắm tay Thanh An. Cô khẽ rút tay lại, cố tỏ ra không quá phản ứng. Cô hiểu đây là thời điểm nên dừng.Thế nhưng ,Công Minh bắt đầu giở trò rõ ràng hơn. Cậu đè chặt tay Thanh An để cởi nút áo ra.

Đúng lúc đó, một tiếng chuông cửa vang lên.

Huỳnh Công Minh tức giận ra mở cửa thì thấy cô Ánh Hân đang đứng nghiêm nghị trước cổng.

– “Cô đến đây làm gì ạ?”

– “Tôi cần gặp Thanh An.”

Cô bước vào không chờ mời. Nhìn thấy Thanh An vẫn mặc đồng phục ngồi đàng hoàng trên ghế, cô mới nhẹ lòng.

– “Em ra xe với cô. Có chuyện cô muốn hỏi riêng.”

Trên xe, Thanh An mỉm cười nhìn cô giáo:

– “Cô lo cho em à?”

– “Tôi là giáo viên chủ nhiệm. Em là học sinh của tôi. Tất nhiên tôi lo.”

– “Cảm ơn cô. Mà... làm sao cô biết em ở đây?”

– “Em nghĩ cô không để mắt đến em chắc?” – Ánh Hân khẽ liếc qua – “Em thông minh, nhưng dễ làm người khác lo.”

– “Vậy... cô sẽ tiếp tục theo dõi em sao?”
Vừa nói , Thanh An vừa nhích lại gần cô , cộng thêm việc nút áo Thanh An đã bị mở gần hết khiến 2 khoả mềm mại nhấp nhô ẩn hiện trước mặt cô Hân

– “N...nếu cần thiết.” Ánh Hân đỏ mặt , vừa trả lời vừa đẩy Thanh An ra

Thanh An cười nhẹ nhàng , cài nút lại :
" được rồi , em cảm ơn cô nhiều "

Nói rồi , Thanh An ra khỏi xe để cô Hân 1 mình đỏ mặt bối rối

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me