TruyenFull.Me

Toi Lai Pha Hong Cau Chuyen Kinh Di Cua Thay Giao Vo Han Du Ngu

Lâm Dị nhớ rõ cậu và Tần Châu vào 16-8 vào chiều thứ sáu; lễ đưa tiễn La Diệc diễn ra lúc 5 giờ chiều cuối tuần. Nghĩa là bây giờ đã là chủ nhật, bọn họ mắc kẹt trong 16-8 gần hai ngày.

Âu Oánh nói: "Về phòng thu xếp qua loa đi. Chờ Châu ca xử lý xong còn phải họp nữa."

Lâm Dị quay về ký túc. Vừa thấy cậu, Trình Dương mừng đến suýt khóc.

"Lâm Dị huynh, hai ngày đó! Hai ngày đó! Cậu biết tôi qua hai ngày này thế nào không?" Trình Dương thao thao kể nỗi lo: "Tôi mỗi phút mỗi giây đều cầu nữ thần duck phù hộ cho cậu."

Lâm Dị liếc hắn một cái. Cuối cùng cũng hiểu vì sao cứ đến lúc mấu chốt mình lại xui—chắc chẳng thoát khỏi công lao cầu nguyện của Trình Dương.

"Đói không? Đi ăn tối nhé, tôi mời." Trình Dương đu theo cậu về gần phòng 304.

"Tôi còn phải họp." Lâm Dị lắc đầu: "Hai ngày không tắm rửa, để tôi tắm trước kẻo lát nữa hết nước ấm."

Trình Dương nghĩ rồi nói: "Vậy cậu đói không? Tôi ra căn-tin mua về. Tối ăn trứng kho? Ba quả?"

Thật ra Lâm Dị chưa thấy đói, nhưng Trình Dương vừa nhắc thì bụng lại cồn cào. Trong 16-8 cậu vừa mất ngủ vừa chẳng ăn uống gì. Thời gian trong Quy Tắc chiếu thẳng sang hiện thực, đúng là đói thật.

Lâm Dị hơi ngượng gật đầu: "Cảm ơn. Tôi còn muốn uống ly trà sữa."

"Ok luôn."

Cậu đưa thẻ nhất tạp thông, Trình Dương không lấy: "Tiền lẻ của cậu tôi không thèm. Thẻ tôi còn nhiều. Đừng nói ba quả trứng với một ly trà sữa, mời cậu ăn trăm suất bánh tráng con cua tôi cũng kham được."

Trình Dương đi mua cơm, Lâm Dị lấy bộ đồ sạch đi tắm. Không biết Tần Châu khi nào họp xong, cậu vừa tắm vừa vò luôn đống quần áo bẩn. Ra ngoài phơi lên ban công thì Trình Dương cũng vừa về.

Ban đầu Lâm Dị định vừa đi họp vừa ăn.

"Ăn xong rồi đi họp." Trình Dương đặt đồ ăn lên bàn, bản thân không đụng đũa, còn tốt bụng thêm: "Không chậm được bao nhiêu đâu. Nếu Tần hội trưởng bận xong sẽ gọi cậu đi."

Nghĩ cũng đúng, Lâm Dị ngồi xuống ăn cùng.

Trình Dương hỏi sơ về 16-8, cậu thuật lại đơn giản.

"Trần Dương? Trùng tên với tôi à." Trình Dương "ngọa tào" một tiếng rồi nhíu mày: "Vậy 16-8 lần này không giết ai hả? Thế ứng đối biện pháp là gì?"

"Chưa biết." Lâm Dị lắc đầu.

Bàn chuyện ứng phó là việc của Hội Học Sinh.

Ăn xong, Âu Oánh gọi điện. Vẫn họp ở tòa dạy học khu B, phòng 101.

Trình Dương không bị cuốn vào 16-8 nên không đi. Lâm Dị đi một mình. Cậu vừa bị năm quả trứng kho "đánh úp" no căng, trà sữa đành cầm tay.

Lần trước đi họp, cậu thấy mấy học trưởng học tỷ đều mang nước theo.

Như mọi lần, người họp vẫn là nhóm nòng cốt. Trần Dương, Dịch Gia Duyệt, Giang Mạn tỉnh lại liền bị gọi thẳng vào phòng họp. Ôn Hiểu Phương là người bị quái vật bám, nên không tham dự.

Tần Châu chưa tới, cuộc họp còn chưa chính thức bắt đầu.

Lâm Dị chọn một góc ngồi xuống. Mọi người tranh thủ xử lý việc riêng, Âu Oánh đang trao đổi với Giang Mạn.

"Trong tình huống đó mà cô đâm thẳng manh mối của người khác ra, có nghĩ rằng hành động ấy rất có thể đẩy tất cả những người bị cuốn vào vào nguy hiểm không?" Âu Oánh hỏi.

Giang Mạn cúi đầu: "Xin lỗi, em không kiềm được."

"Vậy là có nghĩ đến, đúng không?"

"Lúc ấy em kích động quá, em cũng không biết sao lại lỡ nói tuột."

"Chỉ cần trả lời câu hỏi bây giờ của tôi."

Giang Mạn khẽ hạ mắt: "Xin lỗi."

Âu Oánh nhìn cô, đưa khăn giấy. Đợi Giang Mạn lau nước mắt xong, cô tiếp tục: "Có phải tâm thái của cô là kiểu 'đồng quy vu tận' không? Vì không ai nói cho cô quy tắc tử vong, nên cô muốn kéo những người khác chết chung."

Giang Mạn giật bắn: "Em không—"

"Thấy tôi nói nặng quá à?" Âu Oánh phân tích: "Cô chỉ muốn trả đũa, muốn uy hiếp. Cùng lắm là bản thân không tốt thì cũng không muốn người khác tốt. Đúng chứ?"

Giang Mạn gật đầu.

"Nhưng hậu quả cô gây ra—không phải 'đồng quy vu tận' thì là gì?"

Giang Mạn cứng họng.

"Hội Học Sinh đúng là muốn bảo vệ mọi người, nhưng cô phải hiểu: đó không phải nghĩa vụ. Chúng tôi cũng là sinh viên ở đây, cũng có thể bị cuốn vào, quái vật có vì chúng tôi là thành viên Hội Học Sinh mà tha sao? Không. Vậy tức là bọn tôi cũng khó bảo toàn." Âu Oánh dịu giọng lại: "Muốn sống, trước hết dựa vào chính mình. Hiểu chưa?"

"...Dạ."

"Khấu nửa học kỳ điểm rèn luyện. Có ý kiến không?"

Mặt Giang Mạn tái nhợt. Cô muốn nói gì đó nhưng rồi nuốt vào, khẽ đáp: "Em chấp nhận."

Thấy ai nấy bận rộn, Lâm Dị bèn lôi MP4 ra. Lúc giặt đồ cậu lỡ tay làm MP4 rơi khỏi túi. Vừa nãy đã kiểm lại, may là ghi âm không hỏng. Giờ tranh thủ ngắm nghía xem vỏ ngoài có trầy xước không.

Một góc bị sứt sơn. Lâm Dị nhói lòng. Cái MP4 này cậu bỏ tiền lớn mới mua.

Đang đau ví, có tiếng ghế nghiến sàn. Chắc Tần Châu tới. Cậu vội thu MP4, đứng dậy nhìn về phía cửa.

Tần Châu đang nhìn cậu, rõ ràng thấy động tác cậu nhét MP4 vào túi áo.

"Châu ca."

"Châu ca."

Lâm Dị cũng gọi: "Học trưởng."

"Bắt đầu." Tần Châu thu tầm mắt, ngồi xuống chỗ mình.

Nội dung họp như thường lệ: từng người vào 16-8 kể lại những gì mình thấy và trải qua. Trần Dương, Dịch Gia Duyệt, Giang Mạn nói xong thì rời đi.

Sau đó đến lượt Lâm Dị và Tần Châu.

Khi hai người tường thuật xong, Tần Châu không đuổi Lâm Dị về. Anh giao nhiệm vụ cho Chu Trì – phụ trách thủ tục vườn trường. Vì 16-8 và mục "vườn trường thủ tục" vẫn còn, Chu Trì phải dựa vào lời kể của bọn họ để hoàn thiện ứng đối biện pháp.

Chu Trì đứng dậy: "Tôi đi làm ngay."

Chờ Chu Trì rời phòng sang họp với bộ phận liên quan, Tần Châu quay sang phó đội trưởng tuần tra Vương Phi Hàng: "Quy củ của tuần tra đội phải sửa. Quái vật sẽ chọn người, không thể để một người phụ trách một Quy Tắc thế giới nữa."

"Thật sự nó chọn người? Mẹ nó." Vương Phi Hàng chửi khẽ, rồi gật đầu: "Cái này phải nghĩ cho kỹ."

"Ừ." Tần Châu lại nhìn Âu Oánh: "Đánh giá của Lâm Dị xong chưa?"

"Xong rồi."

Âu Oánh đưa một tờ biểu cho Tần Châu. Lâm Dị hơi căng. Chắc là chuyện vào tuần tra đội.

Việc thoát khỏi 16-8 chứng minh cậu vượt qua khảo hạch. Bảng đánh giá hẳn liên quan tới phân công nhiệm vụ sau này.

Tần Châu đọc rất lâu. Lâu đến mức cơn căng thẳng của Lâm Dị chuyển sang sốt ruột. Trong phòng, người khác lấy việc riêng ra làm, bầu không khí như biến thành văn phòng.

Ngồi ở góc xa, Lâm Dị muốn nhìn trộm cũng không thấy rõ.

Cậu nhỏ giọng hỏi Âu Oánh đối diện: "Học tỷ uống nước không? Em rót."

Máy lọc nước ở ngay sau lưng Tần Châu.

Âu Oánh mỉm cười: "Không, cảm ơn."

"... "

Biết thế đừng mang trà sữa lên. Giờ đi rót nước chỉ tổ lộ liễu.

Dù không quen chủ động làm thân, Lâm Dị vẫn thử với Vương Phi Hàng: "Đội trưởng uống nước không ạ?"

"Không cần, cảm ơn."

"Vâng."

Vương Phi Hàng là giới hạn "chủ động làm thân" của Lâm Dị – ít ra từng nói chuyện khi cậu xin vào đội, lại còn là lãnh đạo tương lai. Những người khác thì chịu. Cậu ngượng chẳng dám mở miệng.

"Tiểu thiên tài." Tần Châu chợt gọi.

Lâm Dị ngồi thẳng: "Học trưởng?"

"Nước ấm. Cảm ơn."

"Ơ?" – "À." Lâm Dị lập tức đi rót. Đứng sau lưng Tần Châu, cậu tranh thủ liếc bảng đánh giá: Âu Oánh chấm cậu Trung – cấp 1.

Hội Học Sinh có hệ thống xếp hạng quái vật, cậu biết. Nhưng "Trung 1" ứng với cấp bậc gì, có cho phép tra tư liệu nội bộ hay không – thì cậu không rõ.

Cậu đưa cốc nước cho Tần Châu.

Tần Châu đẩy luôn bảng đánh giá cho cậu: "Muốn xem thì nói thẳng. Làm nhiều động tác nhỏ thế."

"... Em đâu có." Lâm Dị cứng giọng: "Mọi người vất vả, em chỉ muốn... làm chút việc lặt vặt."

Lời biện hộ vụng về khiến Tần Châu bật cười.

Âu Oánh cũng không nhịn được cười theo.

Cả hai cùng nhìn sang cô. Tần Châu hơi ngơ, còn Lâm Dị thì ngượng chín mặt.

Tần Châu không hiểu, nhưng Lâm Dị thì hiểu—cậu thấy như Âu Oánh đang "đẩy thuyền" cái CP nào đó.

"Xin lỗi." Âu Oánh ho nhẹ, nghiêm túc lại: "Hai người tiếp đi."

Một lát sau, cô vẫn không nhịn được nhắc Lâm Dị: "Bảng đánh giá chỗ nào không hiểu thì hỏi thẳng Châu ca. Phải hỏi cho rõ, vì nó liên quan đến công việc sau này của em trong tuần tra đội."

"Vâng ạ."

Tần Châu nhíu mày: "Khi nào phân tích – tổng hợp trở thành công việc của tôi thế?"

"Không nói là của anh." Âu Oánh cười: "Nhưng tôi đang ôm quá nhiều thứ. Châu ca, anh nói xem, có muốn nhận không. Nếu không muốn, tôi buông việc mình xuống cũng được."

"..."

"Không muốn hả? Ừ thôi." Âu Oánh ngoắc tay với Lâm Dị: "Lại đây, chị giảng cho em."

Lâm Dị ôm bảng bước tới. Tần Châu đỡ trán: "Thôi, để tôi."

"Vất vả Châu ca." Âu Oánh cười tươi.

Tần Châu liếc cô, khó hiểu.

Bên cạnh, Lâm Dị thầm xót học trưởng một nhịp:

Học trưởng, anh vừa bị 'hạ bộ' đấy, anh có biết không?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me