TruyenFull.Me

Toi Mang Thai Nhoc Con Than Minh Cuoi Cung

Sau khi Sở Tử Hàn kể lại đại khái tình huống một lần, Hồ Dung gõ gõ ngón tay lên bàn, tỏ vẻ rất khó đưa ra kết luận.

Nói chung cần phải đích thân y nhìn thấy thứ kia, mới có thể hiểu rõ cụ thể là thứ gì, chỉ dựa vào miêu tả của người khác phạm vi sẽ rất lớn.

Có thể là một con quỷ lông hút máu, cũng có thể là một con oán quỷ gần đó đi lạc, nhưng bây giờ xem ra khả năng vế trước càng lớn hơn.

"Người chết ở tầng dưới là ai?"

Sở Tử Hàn mới chuyển đến, nên chỉ nghe được chuyện này từ trong miệng thanh niên, đây cũng là nguyên nhân hắn tìm Tống Thừa ra ngoài giúp đỡ.

"Một bé gái chết bất ngờ."

Tống Thừa nghĩ một lát, vẫn kể ra toàn bộ chuyện về con mèo đen, chuyện đến nước này không cần thiết phải giấu giếm nữa.

"Anh có biết con mèo đó rốt cuộc là thứ gì không?" Tống Thừa nhịn không được hỏi ra.

Hồ Dung lắc đầu như trong dự đoán, y buông bàn tay đang đan nhau ra, cười bất đắc dĩ.

"Anh đẹp trai, biết tại sao trước đó tôi không tự giới thiệu bản thân không?"

"Nói thật tôi cũng không biết mình thuộc đạo nào nữa, bây giờ đã loạn đến mức không chỉ có đạo chính thống, còn có một vài thứ nhìn không thấy không sờ được." Hồ Dung thở dài, xoa mắt có hơi buồn ngủ nói:

"Tối qua chơi game thâu đêm, cả đêm không ngủ...tôi có giấy chứng nhận nhân viên viên chức đạo giáo, sư thừa Tam Dương phái, tu luyện phù chú trừ tà cũng biết mấy câu, nhưng tôi bây giờ đã không phải nữa."

Vì học trộm công phu của người khác, y bị sư phụ đuổi ra khỏi sư môn.

Hồ Dung hỏi Tống Thừa: "Cậu có phải có thể nhìn thấy những thứ kia?"

Tống Thừa gật đầu, rồi ngược lại: "Cậu thì sao? Có thể nhìn thấy chứ."

Tình huống cậu có thể nhìn thấy rất đặc biệt, vì nửa đường thức tỉnh nên cũng không thể gọi là mắt âm dương trời sinh. Trước đây lúc được xem tướng mạo và sinh thần bát tự đều là những điều tốt đẹp, còn chuyện tại sao luôn bị ác quỷ quấn thân cũng không thể giải thích được, rất kì quặc.

Hồ Dung cười: "Phần lớn thời gian tôi không thấy được, cho dù nhìn thấy cũng chỉ là cái bóng mơ hồ, còn không bằng anh Sở."

Y có duyên với đạo, nhưng không có nghĩa được ban cho linh lực có thể thấy tất cả tà ma, ẩn nấu vào trong hư không.

Trên thực tế người chân chính gặp được cơ hội này như Tống Thừa đã ít lại càng ít, trong hàng triệu người chưa chắc kiếm ra được một người.

Hồ Dung cảm thấy vận may của mình khá tốt, Trung Quốc rộng lớn như vậy, nhưng chỉ trong vòng hai mươi mấy năm ngắn ngủi y đã gặp được hai người.

Tống Thừa có hơi kinh ngạc, cậu không ngờ Sở Tử Hàn cũng có thể nhìn thấy quỷ.

Bây giờ nhớ lại bộ dáng thản nhiên miêu tả lại trước đây, rất có thể không phải lần đầu tiên hắn đụng phải chuyện tà quái ngoài ý muốn này, mà vẫn luôn có thể nhìn thấy.

Sở Tử Hàn cười không nói gì, không để lộ ra tài năng và công danh của mình. Hồ Dung không muốn nhìn bộ dáng giả vờ trâu bò trước mặt đối tượng hắn vừa ý, bèn lôi kéo Tống Thừa nói chuyện:

"Anh Tống, anh đã có thể nhìn thấy, vậy chắc đụng phải không ít thứ dơ bẩn nhỉ? Có thể nói cụ thể dáng vẻ như thế nào không?"

Hồ Dung có vẻ rất hưng phấn, ánh mắt phát sáng, y giống như một người thiếu kiến thức rất muốn mở rộng kiến thức.

Mà Sở Tử Hàn là người mang mệnh cách sát khí, ma quỷ bình thường không dám đến gần.

Nhưng thanh niên trước mặt thì khác, người kết âm hôn với quỷ thể chất thiên âm rất dễ mời quỷ đến.

"Không phải chứ, thằng ba Hồ này, cậu phải chăng lạc đề rồi?" Sở Tử Hàn hơi nhướng mày.

Hồ Dung cười gượng, này chẳng qua là không kiềm chế nổi thôi.

Hơn nữa anh trai trước mặt chưa chắc đã chịu nói, kết quả một giây sau lại vang lên âm thanh hờ hững.

"Có thể." Không ngờ cậu lại đồng ý dễ dàng như vậy.

Tống Thừa về nhà một chuyến, lên lầu sắp xếp xong bản phác thảo rồi cầm xuống. Hồ Dung vừa nghe cậu biết vẽ tranh thì vui đến mức hận không thể nhảy dựng lên.

Nếu không phải Sở Tử Hàn ở bên cạnh kéo lại, đã sớm như cái đuôi nhỏ đi theo lên.

Hắn từng gặp vị kia trong nhà Tống Thừa, dục vọng độc chiếm rất mạnh, Trịnh Nghiêm Tự không cho phép người xa lạ bước chân vào trong khu vực của anh.

Hồ Dung cũng muộn màng nhớ ra chuyện này, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Tống Thừa đóng lại cửa nhà mình, rồi đi sang căn phòng bên cạnh. Hồ Dung thấy cậu đến cũng không vội xem tranh nữa, vẫy tay với cậu chỉ sofa vải trong phòng khách nói:

"Anh Tống, anh qua đây ngồi đi."

Tống Thừa có hơi nghi ngờ đi qua: "Phát hiện gì rồi?"

"Anh xem màu sắc chỗ này có phải đậm hơn không?" Hồ Dung không chắc lắm sợ mình nhìn nhầm.

Trên viền sofa vải màu xanh lam có một vết lõm mờ mờ, giống như có người cả người ướt sũng ngồi lên để lại dấu vết.

Tống Thừa cau mày: "Có, nhưng không rõ lắm, ngài Sở đâu? Bảo anh ta đến xem thử."

Hồ Dung ngẩng đầu lên tìm rồi đi về phía sân thượng: "Hình như đi xuống rồi, trước đó tôi có bảo ảnh đào thi thể con mèo lên để kiểm tra."

Sở Tử Hàn chôn thi thể Thu Thu ở dưới tầng trệt khu chung cư. Chuyện bỗng nhiên xảy ra vào mùa hè vừa nóng vừa khô, thi thể để chưa được bao lâu mùi chua thối nồng nàn khắp phòng, vừa ẩm vừa lạnh.

Tống Thừa cũng bước qua nhìn xuống, Sở Tử Hàn dáng vóc cao lớn đứng ở đó, rất nổi bật, không biết đang làm gì.

"Này!" Hồ Dung gọi một tiếng, tầng ba gần lắm, không sợ không nghe thấy: "Tình huống gì thế, anh Sở?"

Sở Tử Hàn nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu lên, vẻ mặt có hơi khó đoán, hắn xua tay rồi đi về phía cửa, ý bảo là lên rồi nói.

Kết quả chờ đến lúc hắn lên tới nơi, họ mới biết không thấy thi thể Thu Thu nữa.

"Không thấy nữa?!" Hồ Dung vẻ mặt thay đổi: "Anh Sở anh chắc chắn không nhớ sai vị trí chứ?"

Sở Tử Hàn lắc đầu:"Tôi chưa bao giờ phạm loại sai lầm thế này, tôi đã tìm một lượt xung quanh thi thể Thu Thu rồi, cái gì cũng không có."

Trên bàn tay thon dài mạnh mẽ của người đàn ông dính một ít bùn đất, hắn có chút ưa sạch sẽ, không chịu nổi nữa bèn mặc kệ hai người bỏ đi rửa tay.

Hồ Dung sờ cằm suy nghĩ, bất chợt ánh mắt quét đến thanh niên gầy gò đứng trên sân thượng, trong lòng có ý tưởng: "Khụ, anh đẹp trai anh có suy nghĩ gì không?"

Tống Thừa chậm rãi quay đầu lại liếc y một cái, ánh mắt như không biết nói sao cho vừa: "Tôi cảm thấy...con mèo kia có thể đã bị ăn."

Hồ Dung sững sờ vội vã đi qua, hồi nãy hai người họ đứng trên sân thượng chỉ quan tâm Sở Tử Hàn, ai cũng không phát hiện trên vải rèm cửa sổ tối màu dính chút máu.

Không chỉ có vết máu, còn có vài sợi lông trắng.

"Là của Thu Thu." Sở Tử Hàn không biết đã quay lại từ lúc nào, sắc mặt có hơi u ám.

Con mèo nhà hắn là mèo tam thể trắng cam đan xen, trừ bốn chân có bao tay màu trắng, trên cổ cũng có một vòng cổ lông màu trắng.

"Ý cậu nói là thứ đó kéo mèo của tôi từ dưới đất lên, rồi lại bò lên sân thượng ăn sạch sẽ, sau đó lên lầu tính ăn luôn tôi, phải không?"

Thanh âm của Sở Tử Hàn rất lạnh, con ngươi lóe lên một tia bạo ngược.

Vốn dĩ Thu Thu bị giết đã khiến tâm tình hắn nặng nề rất nhiều, cho dù hắn là con sen hốt phân thiếu trách nhiệm, con mèo đáng thương kia thường xuyên bị bỏ đói đến cào cửa, nhưng một khi Sở Tử Hàn lựa chọn mang nó về nhà, thì đã coi nó trở thành một phần trong nhà.

Nhưng bây giờ mèo không chỉ chết, còn chết không toàn thây.

Hồ Dung nhìn thấy bộ dáng này của hắn có hơi hoảng sợ, chợt nhớ đến trước đây người này có một người bạn trong nhà bị quỷ quấy nhiễu, mời không ít người nhưng đều không giải quyết được, chính Sở Tử Hàn ra tay dọn dẹp chuyện này.

Bây giờ nghĩ lại, y còn cảm thấy lòng người hiểm ác đáng sợ, dù có hóa thành quỷ, có những mối thù vẫn chẳng thể báo, chỉ cần người thân còn sống, thì có chết cũng không được yên ổn.

Quỷ muốn gây rối, người nhà của nó cũng sẽ gặp họa, đầu năm nay phương pháp giết người không thấy máu xác thực quá nhiều.

Tuy lần đầu tiên Tống Thừa nhìn thấy bộ dáng này của Sở Tử Hàn, nhưng cậu không sợ lắm, rất thản nhiên tiếp lời: "Vậy cũng chưa chắc, nếu nó muốn ăn anh cần gì phải đợi đến hôm sau?"

Bây giờ giới hạn của quỷ quái ngày càng mơ hồ, người xưa hay nói quỷ hại người quái vật ăn người, nhưng bây giờ hai cái này sớm đã không thể tách rời.

Cũng vì thế Hồ Dung mới nói, giờ không chỉ có đạo chính thống rối tung, còn có cả những thứ kia.

Tình hình không rõ ràng, ba người tốn nửa tiếng lục soát cả căn phòng một lượt, quả nhiên phát hiện một vài điểm khác thường.

Cống thoát nước trong phòng vệ sinh tầng một bị tắc, Hồ Dung cố nén cơn buồn nôn đào ra một đống lông mèo rối tinh rối mù, bên trong còn có những mảng da dính máu.

Do Sở Tử Hàn ở trong phòng chính trên tầng hai nên sẽ không dùng phòng vệ sinh tầng một, cho nên luôn cảm thấy trong nhà có mùi nhưng không rõ từ đâu, bây giờ vừa thấy cả người đều không ổn.

Hắn vừa rồi còn đi rửa tay ở trong đó.

Tống Thừa cũng phát hiện vết nước loãng lẫn máu ở những chỗ khác trong nhà, vết tích lan ra khá rộng.

Trừ phòng ngủ chính của Sở Tử Hàn không có, sofa, bàn trà, bàn thư giãn ngay cả cửa phòng cất đồ ở khá xa cũng có một chút, nếu không nhìn kĩ gần như mờ nhạt đến mức có thể nhìn không thấy.

Thứ kia cầm thi thể động vật chảy ra huyết dịch đông đặc trong tay, vừa gặm cắn vừa di chuyển qua lại giữa hai tầng, giống như đang tìm thứ gì đó.

Lúc sắp đến sáu giờ, Tống Thừa buộc phải về nhà, ba người nhanh chóng thương lượng biện pháp đối sách.

Tối nay Hồ Dung ở lại nhà Sở Tử Hàn, còn Tống Thừa phải duy trì liên lạc với bên đối diện, một khi xảy ra chuyện bất ngờ cũng dễ phối hợp.

Sau khi Tống Thừa rời đi, Hồ Dung nhanh chóng lấy ra chu sa và giấy bùa ngưng khí tĩnh thần bắt đầu vẽ bùa, Sở Tử Hàn ở bên cạnh nhìn không quấy rầy y.

Trong chu sa trộn lẫn một chút máu, nên màu bùa vẽ ra trông đậm hơn bình thường, Hồ Dung vẽ xong tấm này đưa cho Sở Tử Hàn.

"Anh Sở, anh nhét cái này vào trong khe cửa nhà chúng ta, không có chuyện gì khác thì đừng ra khỏi nhà."

Hồ Dung chẳng hề khách sáo, ở có một ngày cũng bắt đầu gọi 'nhà chúng ta'.

Sở Tử Hàn nhận lấy bùa vẽ quỷ kia rồi hỏi:

"Đây là để làm gì?"

"Mời quỷ, bên trên dính máu của em, anh không phải cảm thấy có thể trừ tà chứ?"

Hồ Dung cười hề hề không biết xấu hổ, vừa thấy người đàn ông sắc mặt có hơi khó coi vội sửa lời:

"Khụ khụ em nói đùa á mà, do không biết thứ kia sẽ vào từ đâu, nên em làm bùa thu hút nó vào từ cửa chính, sau đó! Bắt rùa trong chum!"

"Thế nào, có trâu không?"

Sở Tử Hàn cười lạnh lười phản ứng y, xoay người nhét bùa vào trong khe hở bên dưới.

Đợi đến hơn bảy giờ, trời bắt đầu dần tối lại, Hồ Dung ngồi trên sofa tầng một xem phim hài cười đến mức thở hổn hển.

Sở Tử Hàn chê y phiền bèn lên tầng hai, tai mới yên tĩnh hơn tí.

Trông họ có vẻ thoải mái vì trong lòng đã nắm chắc, thứ đó sớm nhất phải một hai giờ mới xuất hiện, nếu trễ ba bốn giờ cũng có thể, không gấp.

Hồ Dung xem một lát thì có hơi buồn ngủ, làm ổ trong sofa gật lên gật xuống.

Lúc hơn 10 giờ, Sở Tử Hàn đi xuống, thì thằng nhãi này đã vô tư ngủ mất tiêu, màn hình ti vi HD lớn đang ngừng lại trên hình ảnh nữ quỷ tóc dài mặt trắng hếu.

Vậy mà còn có tâm tình xem Scary Movie, một bộ phim Mỹ kinh dị pha hài hước.

Hắn liếc thấy Hồ Dung đang há miệng ngủ ngon lành, bèn cầm lên điều khiển trên bàn trà chỉnh âm lượng đến lớn nhất ấn phát, bỗng một trận hiệu ứng âm thanh u ám đáng sợ nổ lên bên tai, cả người Hồ Dung ngã xuống đất.

"Vãi! Vãi! Xảy ra chuyện gì!" Y trừng to mắt hoảng loạn đánh giá xung quanh, nửa ngày mới phát hiện bản thân bị chơi khăm.

Sở Tử Hàn tắt tivi, cười trừ nhìn y chằm chằm:

"Có thứ nào có thể chỉnh giờ cõi dương không, hử?"

Hồ Dung cười gượng: "Ha ha, tập làm quen trước làm quen trước."

Sau khi đoạn nhạc đệm này qua đi, thời gian trôi qua rất nhanh đã hơn 11 giờ rưỡi, từ lúc Sở Tử Hàn đi xuống lại không đi lên nữa, trực tiếp ôm điện thoại nói chuyện với người khác.

Hồ Dung dè dặt liếc một cái, thằng nhãi này còn đang tán tỉnh anh đẹp trai nhà đối diện, rất không biết xấu hổ.

Gần đến giờ, Hồ Dung đưa bùa hộ thân cho Sở Tử Hàn, coi như chân chính tiến vào trạng thái đề phòng.

Tống Thừa nhìn điện thoại đã 12 giờ rưỡi, Sở Tử Hàn vừa gửi tin nhắn đến chưa có động tĩnh, lại đợi.

Cậu ôm gối dựa co ro vào trong sofa, tivi đang mở một gameshow với âm lượng rất nhỏ, cũng coi như ồn ào không tính vắng lặng, nhưng không biết hà cớ gì trong lòng cậu có chút hoảng sợ.

Lúc cậu cúi đầu trả lời tin nhắn, âm thanh trong tivi bỗng dưng ngừng lại.

Tống Thừa bỗng ngẩng đầu lên, màn hình xuất hiện một biểu tượng xoay vòng tròn, internet tivi bị lag.

Đại khái kéo dài mười mấy giây hình ảnh mới chậm rãi khôi phục bình thường, Tống Thừa không yên tâm lại gửi một tin nhắn cho Sở Tử Hàn.

Tống: Sóng yếu, tivi lag rồi.

Hàng xóm: Ừ, xem ra sắp đến rồi.

Người đối diện trả lời rất nhanh, nhưng lời gửi đến lại khiến người ta lo lắng, lúc Tống Thừa còn đang ngẩn ngơ điện thoại lại rung lên.

Hàng xóm: Tiểu Tống, cậu có nghe thấy âm thanh gì không?

Âm thanh? Tống Thừa ngồi dậy cầm lấy điều khiển ấn nút tạm ngừng.

Cùng với tiếng ấn khẽ này, cả không gian chìm vào trong im lặng khiến người hoảng sợ.

Cậu có thể nghe rõ tiếng hít thở và tiếng tim đập của mình, ngoài ra chỉ có tiếng gió thổi khiến rèm cửa sổ khẽ lay, bên ngoài tối đen như mực, nơi góc phòng ánh sáng chiếu không đến trở nên âm u.

Lúc này điện thoại bỗng rung lên, Tống Thừa nhanh chóng ấn mở xem.

Hàng xóm: Tống Thừa, nó đang ở trước cửa nhà cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me