TruyenFull.Me

Toi Mang Thai Nhoc Con Than Minh Cuoi Cung

"Cái gì?"

Sở Tử Hàn hơi ngỡ ngàng, nhưng chưa kịp để Tống Thừa giải thích, trong phạm vi nhìn của kính chắn gió đằng trước, một hình dáng kì quái mờ ảo hiện ra trong sương trắng.

Khi xe càng đến gần, hình dáng thứ đó càng rõ nét hơn, chi trước thô và ngắn, chống đỡ cơ thể khổng lồ của nó, chi sau mạnh mẽ và vững chải, chỉ cần một cú nhảy nhẹ là có thể dịch chuyển rất nhanh.

Nó nằm rạp trong sương mù, cái miệng xấu xí tròn và to, đầu phẳng dựng đứng, đây là một con cóc sắp cao bằng nửa người.

"Tiểu Tống, đóng cửa sổ lại." Sắc mặt Sở Tử Hàn trở nên rất khó coi.

Hơi sương trước mặt dày như vậy, vốn không thể nhìn rõ đường chỉ có thể lái theo định vị. Bây giờ hệ thống định vị mất đi tín hiệu, họ không dám mạo hiểm rẽ, thậm chí ngừng xe.

Tống Thừa nghe vậy nhanh chóng đóng cửa xe, Sở Tử Hàn ấn nút khóa, cửa xe phía trước vang lên một tiếng 'lạch cạch', khóa chặt.

"Anh Sở, không thể kết nối với hệ thống định vị."

Tống Thừa đã thử rất nhiều lần, sóng điện thoại rất yếu, không cách nào định vị được vị trí và khoảng cách cụ thể.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều đọc hiểu ý của đối phương.

"Thử xem." Sở Tử Hàn nặng nề nói, ngay sau đó đạp chân ga.

Thứ đó không chịu nhường đường, họ chỉ có thể căng da đầu tiến về trước, một khi xe ngừng lại hoặc rẽ sẽ đụng phải lề đường, đều là cơ hội để cho nó nắm lấy.

Tốc độ xe lập tức tăng lên, sương trắng trước mặt xé ra rồi khép lại, không nhìn rõ vật gì khác, nhưng trong lòng họ đều biết, thứ kia đang đợi ở chỗ không xa đằng trước.

Chỉ có mấy giây, nhưng bởi vì bị giày vò mà kéo dài vô hạn.

Tim Tống Thừa treo lơ lửng sắp nhảy ra khỏi cổ họng, quá mức tập trung dẫn đến lúc thứ kia xuất hiện trước mắt họ, cả hai đều bị chấn động đến mức sởn cả da gà.

Đó là một quái vật dị dạng, đầu, trên mí mắt, và toàn bộ lưng đều phủ đầy mụn cóc lớn nhỏ, làn da màu vàng ô liu, lốm đốm không quy tắc khiến người cảm thấy cả người khó chịu buồn nôn.

Khiến Tống Thừa và Sở Tử Hàn chịu không nổi là, trên mặt giống ếch kia mọc ra đôi mắt người.

Vào khoảnh khắc họ nhìn nhau với nó, cả người ớn lạnh, một luồng cảm giác kinh khủng không thể khống chế được tràn vào trái tim.

Đầu xe còn chưa kịp chạm vào, thứ kia nhanh chóng lướt qua, suýt nữa va phải.

Tống Thừa không nhịn được nhìn qua, cả người bị sốc trên ghế.

Trong sương trắng mù mịt khiến trời đất trở nên chật hẹp, cái bóng sẫm màu ẩn núp trong đó nhưng không thể nào nhìn thấy hoàn toàn, lớn nhỏ hoặc động hoặc tĩnh, lặng lẽ chăm chú nhìn họ rời đi.

Cảnh tượng này rõ ràng như phim kinh dị ngày tận thế.

Tống Thừa nuốt một ngụm nước miếng, cay đắng mở miệng nói:

"Anh Sở, chúng nó không phải một con...mà là một đám."

Tay đang năm chặt vô lăng của Sở Tử Hàn đột ngột siết chặt lại, nhỏ giọng mắng một câu: "Vãi, những thứ này rốt cuộc đến từ đâu!"

"Tiểu Tống, cậu lại lần nữa thử xem có thể kết nối với hướng dẫn không, chúng ta cần phải nhanh chóng đến bệnh viện, thời gian trì hoãn càng lâu càng nguy hiểm."

Tống Thừa vội vàng gật đầu, trong mấy phút thử kết nối, xe quả nhiên đụng trúng lề đường.

Sở Tử Hàn lau mồ hôi trên tay, lại lần nữa điều chỉnh phương hướng, không dám dừng lại dù chỉ một chút, sợ rằng thứ phía sau sẽ đuổi đến.

Đợi sau khi họ lái đi sai một đoạn, định vị cuối cùng lại lần nữa hiển thị lộ trình.

Hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm, nhưng tâm trạng lại trở nên càng nặng nề hơn.

Những thứ kia bò đầy trên đường chẳng hề kiêng kị gì cả, bệnh viện nơi Thẩm Yên ở sao lại biến thành bộ dáng thế này, hơn nữa vẫn luôn không gọi được cho Thẩm Khang Thuận.

Lúc họ đến được bệnh viện trong thị trấn, đã sắp bốn giờ chiều.

Sương mù không tan đi, ánh mặt trời không thể chiếu vào và cũng đã có dấu hiệu dần trở nên yếu ớt.

Trời càng tối càng mịt mù, trong bãi đậu xe bệnh viện, nhiều chiếc xe đỗ lộn xộn, thậm chí có mấy chiếc đâm vào nhau, dường như đã xảy ra chuyện gì đó cực kì khủng khiếp.

Sở Tử Hàn và Tống Thừa nhẹ nhàng xuống xe, xung quanh yên tĩnh đến kì lạ, thân thể có cảm giác rất tệ.

"Chắc chắn bệnh viện đã xảy ra chuyện." Tống Thừa cau mày nói.

"Có lẽ những thứ kia đã vào bên trong." Sở Tử Hàn gật đầu: "Chúng ta không cần mạo hiểm đi vào, xem thử có thể tìm được người khác để hỏi tình hình cụ thể hay không."

"Được."

Hai người mang theo côn điện và dao gọt trái cây của Sở Tử Hàn, dùng để phòng thân cho trường hợp khẩn cấp.

Họ không dám cách đối phương quá xa, miễn cho đến lúc nào đó lại tách ra.

Tống Thừa cẩn thận từng ti từng tí dạo một vòng quanh bãi đậu xe, không phát hiện ra người nào khác, hai người chỉ đành tiến vào trong bệnh viện tìm người.

Vừa tiến vào đại sảnh cấp cứu, liền phát hiện cảnh tượng cả sảnh trống vắng đến đáng sợ.

Mặc dù bệnh viện thị trấn này không lớn, nhưng cũng không đến mức một người cũng không có, bao gồm bác sĩ và y tá.

Lại đi vào trong thêm một chút, họ mới nhìn thấy hành lang khám bệnh và trên vách tường phủ đầy dấu màng chân màu nâu đậm, tình huống giống y sì tối qua của họ.

Quả nhiên những con quái vật to lớn kia đã vào đây.

Tống Thừa và Sở Tử Hàn nhìn nhau, hai người lần lượt đến đẩy cửa phòng khám nội khoa.

"Trống rỗng."

Sở Tử Hàn cau mày nhìn căn phòng lộn xộn bên trong, xoay đầu nói.

Tống Thừa cũng chẳng hề bất ngờ, họ càng đi sâu vào trong, dấu màu nâu đậm càng nhiều càng lộn xộn, dường như những thứ kia chui vào từ chỗ đó, chứ không phải đi vào từ cửa chính.

"Đằng sau là phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú." Thẩm Yên ở đó, điều trị bệnh tình.

Tống Thừa nhìn xuyên qua cửa kính, phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú tầng một rất nhỏ, nhỏ hơn khoa cấp cứu rất nhiều, bệnh viện này tổng cộng có bốn tầng.

Mà Thẩm Yên thì ở trong phòng bệnh tầng hai bên trái.

"Này không đúng lắm." Sở Tử Hàn cau mày: "Bác sĩ đi đâu hết rồi?"

Giả sử khoa cấp cứu biến mất trong tình huống không rõ ràng, vậy phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú của Thẩm Yên sẽ càng thêm nguy hiểm.

Nhất là họ vừa nghĩ đến Thẩm Khang Thuận vẫn luôn mất liên lạc, trong lòng càng lạnh như băng.

Sở Tử Hàn lo lắng túm tóc mình: "Tiểu Tống, hay là cậu ở đây đợi tôi, tôi đi qua xem thử , chắc em họ tôi đã xảy ra chuyện rồi."

Nói không chừng những thứ kia còn chưa rời đi, hắn không dám mang theo thanh niên tham gia vào mạo hiểm lớn như vậy

"Tôi đi với anh." Tống Thừa lắc đầu: "Theo tình hình bây giờ nếu tách ra nguy hiểm càng lớn."

Nhất là bên ngoài sương mù lớn dày đặc, sinh vật khủng bố còn đang lượt lờ ở chỗ nào đó, hai người tách ra sẽ khiến tình hình càng thêm tệ hơn.

Nếu Tống Thừa đã nói vậy, hai người liền một trước một sau đi ra từ cánh cửa nhỏ, đi về phía phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú.

Đến cửa phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú, họ mới phát hiện so với khoa cấp cứu, chỗ này mới thật sự là bãi chiến trường chính.

Khắp nơi đều có chất lỏng màu xanh đậm buồn nôn trộn lẫn với vết máu sẫm màu, vì hoảng loạn mà đơn kiểm tra phòng màu trắng rơi vãi trên sàn, bên trên bị giẫm đầy dấu chân màu đen.

Trong không khí tràn ngập một mùi tanh tưởi nồng đậm.

Tống Thừa nhịn không được mở miệng: "Anh Sở, anh có ngửi thấy mùi gì không?"

Sở Tử Hàn ngửi một lát nhưng không thấy mùi gì, lập tức lắc đầu: "Không rõ lắm, nhưng có mùi máu."

Tống Thừa cau mày: "Không, rất rõ."

Mùi tanh tưởi kia gần như nói với cậu, nó rốt cuộc từ nơi nào bay đến.

Tống Thừa đi về phía bên trái hành lang, đến cửa cầu thang tầng hai thì dừng ở đó.

Cậu cẩn thận từng li từng tí quan sát những cửa phòng bệnh đóng chặt, lúc sắp dựa gần vào cầu thang, thì móc ra côn điện và bật công tắc.

Sở Tử Hàn không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ có thể theo sát phía sau.

Đợi lúc đi đến khúc rẽ, hắn cũng ngửi thấy một mùi nước tanh hôi khiến người tởm lợm, hăng đến mức như có thứ gì đó đang thối rữa.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, hít thở sâu một hơi làm tốt chuẩn bị tâm lý, rồi đột ngột người xoay qua, lập tức sững sờ tại chỗ.

Không có con cóc khổng lồ như trong tưởng tượng, chỉ có một quả trứng màu xanh đậm cực lớn.

Nó lặng lẽ dính vào góc tường, giống như một quả trứng côn trùng không có gì nổi bật, nhưng kích thước của nó lớn đến mức làm người nổi da gà, khó mà bỏ qua.

Mà trong quả trứng chứa đầy chất lỏng vẩn đục ấy, đang bọc một bác sĩ trung niên mặc áo blue trắng.

Gương mắt ông hoảng sợ cực độ đến mức vặn vẹo, mắt vô thức nhắm lại.

Tống Thừa há hốc mồm không thể khống chế được chân mình, đợi khi đến gần, cậu mới biết tại sao cơ thể bác sĩ này sẽ co quắp thành như vậy.

Một quái vật nhỏ xấu xí và dị dạng đang nằm bò phía sau cổ ông, đầu lưỡi nhỏ bé chui vào, hút khá vui vẻ.

"Vãi!" Tiếng mắng chửi của người đàn ông vang lên sau lưng: "Má nó rốt cuộc đây là thứ gì?"

Tống Thừa lắc đầu, bày tỏ mình cũng không biết, rồi tắt côn điện thuận tay đưa cho Sở Tử Hàn, lưu loát móc ra dao gọt trái cây.

"Đứng xa ra một chút." Thanh niên hờ hững nói.

Sở Tử Hàn vô thức lùi ra sau, còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Tống Thừa nhanh chóng vung dao xuống 'xì' một tiếng, một dòng chất lỏng đặc sệt phun ra.

Dù thanh niên kịp thời né, nhưng vẫn bị bắn lên quần áo không ít.

Nhưng Tống Thừa không để ý cái này, chỉ cúi đầu xuống tìm con quái vật nhỏ đang phát ra tiếng gào thét yếu ớt trên sàn, một dao đâm chết.

Sở Tử Hàn ở bên cạnh nhìn mà sửng sốt, bình tĩnh lại mới châm chọc nói: "...Vãi, sau này cậu đừng gọi tôi là anh nữa, cậu mới là anh cả của tôi."

Tống Thừa vừa nghe, cười ngại ngùng: "Lúc đó không nghĩ nhiều vậy, nếu là anh cũng sẽ làm thế thôi."

Nói xong thanh niên dùng chân đá quái vật nhỏ bằng lòng bàn tay: "Anh Sở, anh xem, nó hơi giống sự kết hợp giữa cóc và người."

Sở Tử Hàn khoanh tay cau mày, vừa định nhìn kĩ, cơ thể bác sĩ nằm trên sàn bỗng trở nên vặn vẹo.

Hai người đều bị dọa hết hồn, họ cho rằng bác sĩ bị trứng bọc thành vậy chắc chắn không thể nào sống tiếp, ai ngờ người này còn có dấu hiệu sự sống.

Bác sĩ trung niên kia đột ngột ngồi dậy, bắt đầu ho kịch liệt, ói ra số lượng lớn chất dịch màu xanh lam tanh tưởi trong dạ dày.

Hồi lâu ông mới nôn sạch những thứ kia, sắc mặt tái nhợt tựa lên tường, hai mắt đờ đẫn nhìn hai người trước mặt.

"Cái cô tên Thẩm Yên ở lầu..lầu hai kia treo cổ tự sát, nhưng lại bật dậy..."

"Cô ta sinh ra rất nhiều trứng...tầng trên còn có người khác...hai người nhanh đi, nhanh đi cứu..."

Bác sĩ bỗng dưng im bặt, đầu đột ngột rũ xuống.

Hai người đều cứng đờ.

Sở Tử Hàn vội vàng đưa tay sờ lồng ngực ông, tim đã ngừng đập.

Những chất lòng màu xanh lam nhớp nháp kia có độc.

Sắc mặt họ đều trở nên rất khó coi, trước mắt có một tia hy vọng, nhưng không thể nào cứu được.

Không có gì càng tuyệt vọng hơn so với việc trơ mắt nhìn người sống chết trước mắt mình.

"Sao lại như vậy..."

Sở Tử Hàn cắn răng, kéo Tống Thừa dậy: "Chúng ta đi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me