Toi Mang Thai Nhoc Con Than Minh Cuoi Cung
"Kì lạ." Tống Thừa lẩm bẩm nói, lúc này trên bầu trời mang một sắc thái âm u lạ thường, có ảo giác như mây đen đang che thành phố."Trời đã tối, các khách quý cũng đã đến." Bà đồng Vương hờ hững nói. Tống Thừa hơi sửng sốt, lập tức hiểu rõ cô đang nói về ai.Hôn lễ này không tổ chức đúng hạn còn có thể bị hủy, nhưng thiệp mời đã gửi đi thì không thể kịp thời thu về, đặc biệt là Thẩm Yên còn tự sát đột ngột như vậy.Khách quý...trong lòng Tống Thừa trào lên một tia cảm xúc phức tạp, vị kia nhà cậu cũng sẽ đến chứ?Thị trấn nhỏ này đã đủ hỗn loạn, nếu bạn bè của thần sông đều là quái vật kì lạ, đến lúc đó sẽ là tình cảnh gì, Tống Thừa thật sự không dám tưởng tượng."Hôn lễ không thể tổ chức, những khách mời này phải làm thế nào đây?" Tống Thừa thay cô mở cửa sau.Bà đồng Vương ngồi vào, chỉnh lại quần áo nói: "Vậy lại chọn một cô dâu mới, hôn lễ không thể không tổ chức."Tống Thừa cau mày, mặt lạnh xuống: "Tại sao? Cô chắc hẳn đã sớm biết, cô dâu từng gả cho thần sông không thể sống tiếp đúng chứ."Trước đây Thẩm Khang Thuận nói, ngủ ở trên thuyền một đêm, chẳng qua là mượn một cái cớ tự lừa mình dối người.Con thuyền đó không phải nổi trên mặt nước, mà là giẫm lên lưng quái vật.Một cô gái rời khỏi mặt đất thoải mái quen thuộc, đến cả chạy cô cũng không thể. Vào khoảng khắc cô bước lên thuyền, sự hy sinh của cô đã được định trước.Bà đồng Vương vẻ mặt bình tĩnh xoay đầu nhìn cậu, cô không chính diện trả lời câu hỏi này, mà hỏi ngược lại: "Vậy cậu có biện pháp nào tốt hơn không? Hy sinh một người, vẫn tốt hơn phải hy sinh một đám người rất rất nhiều."Quái vật hống hách lộng hành trên đường phố, đều là binh lính do thần sông phái đến tìm cô dâu của nó.Chúng nó bây giờ không tấn công người, không đại biểu vĩnh viễn sẽ không tấn công người.Chỉ cần thần sông ra lệnh, chúng nó có thể dễ dàng trong một đêm giải quyết toàn bộ người sống trong thị trấn, hoặc còn nhiều hơn thế."Có lẽ...cậu đang thử gọi điện thoại cho cảnh sát?"Bàn tay cầm điện thoại của cậu lập tức cứng ngắc."Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng làm vậy." Bà đồng Vương ngập ngừng một lát, rồi nói: "Nếu cậu không muốn bị mang về cục cảnh sát, lãng phí mấy ngày."Tống Thừa thu điện thoại về, ánh mắt nặng nề nhìn ra bên ngoài cửa sổ.Cậu đương nhiên biết sau khi báo cảnh sát sẽ xảy ra chuyện gì, trong ba năm ngắn ngủi, những chuyện cậu từng gặp đã đủ nhiều."Nhưng đó cũng không phải là lý do cô hại người, không ai sinh ra để làm vật hy sinh vô ích cho người khác." Tống Thừa nhỏ giọng nói.Bà đồng Vương khựng lại, hồi lâu mới mở miệng nói, thanh âm mang theo một tia cay đắng."Phải, xác thực không có ai sinh để làm vật hy sinh, nhưng vận mệnh chưa từng cho chúng tôi con đường sống thứ hai."Tống Thừa vừa định mở miệng, ánh mắt lại thoáng thấy hai người ở nơi không xa một trước một sau đi đến.Sở Tử Hàn vẻ mặt sa sầm xách Thẩm Khang Thuận mặt tái mét co rúm, đi đến.Hai người nhanh chóng lên xe, Sở Tử Hàn khởi động động cơ hỏi: "Tại sao sương lại đột nhiên tan đi?"Tống Thừa lắc đầu, bà đồng Vương ngồi phía sau cậu tiếp lời hắn."Gió thổi qua, sương tự nhiên sẽ tan đi."Sở Tử Hàn sững người, không hiểu lắm nhìn Tống Thừa.Thanh niên lại không nhận ra, có phần suy tư nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nhìn những gì."Bà, bà đồng Vương, con gái tôi biến thành quỷ rồi! Con bé, con bé thế mà lại muốn giết tôi! Con bé còn giết Thải Phượng..."Thẩm Khang Thuận gần như run thành một cục, người đàn ông đáng thương bị dọa điên rồi, núp trong phòng chứa đồ chật hẹp cả năm sáu tiếng.Dù vậy, lão vẫn suýt chút nữa bị Thẩm Yên tìm thấy, nếu không phải Thẩm Yên vội vàng tìm nguồn nước, có lẽ lão cũng không thể thoát khỏi kiếp nạn này."Hôn lễ không thể tổ chức, người cũng đã chết...sính lễ của tôi! Sính lễ của tôi phải làm thế nào đây? Có phải sắp bị những quái vật kia cầm về không?" Thẩm Khang Thuận gào khóc nói.Tống Thừa trong lòng nghẹn một hơi, người đàn ông mất vợ mất con vào tuổi trung niên không hề đáng thương, thậm chí còn khiến người ghê tởm.Người thân của mình mất đi lại không hề đau buồn, trong mắt chỉ có ba rương báu vật vô giá.Sở Tử Hàn đã nằm ở ranh giới sắp bùng nổ, thế nhưng lời của bà đồng Vương đã cắt ngang cơn giận của hắn."Sao thế được, ngài Thẩm vẫn còn có một đứa con gái mà."Lời này vừa dứt, người trong xe đều chìm vào im lặng.Thẩm Khang Thuận hồi lâu mới kịp phản ứng lại, lắp bắp nói: "Không, không phải, bà đồng Vương cô không phải nhầm rồi chứ? Hạ Tiếu Tiếu không phải con gái tôi."Bà đồng Vương giọng điệu hờ hững: "Không nhầm, cô ta chính là con gái ông."Thẩm Khang Thuận lúc này mới hiểu rõ, bất kể Hạ Tiếu Tiếu có quan hệ huyết thống với lão hay không, chỉ cần đứng tên dưới danh nghĩa nhà lão, không muốn gả cũng phải gả.Có bà đồng Vương chỉ đường, xe rất nhanh liền chạy đến khu vực gần sông cóc.Sông cóc không dài, nhưng đủ rộng và sâu, nên vào mùa hè hàng năm đều có trẻ con ham chơi chết đuối ở trong sông, phải mất mấy ngày mới tìm được thi thể.Họ dừng xe, từ xa nhìn qua, mặt sông phẳng lặng như mặt gương không gợn sóng."Thẩm Yên không phải ở trong sông sao?" Tống Thừa truy hỏi nói.Bà đồng Vương không lập tức trả lời cậu, mà tháo xuống tấm vải đen che mắt.Thế là họ lập tức nhìn thấy trên gương mặt xinh đẹp của bà đồng Vương, hai nhãn cầu đã bị móc ra khỏi hốc mắt, bên trong chứa hai giọt nước thể rắn màu vàng kim xỉn màu.Chúng nó thay thế mắt con người, tỏa ra ánh sáng nhạt nhòa trong hốc mắt.Trong khoảng khắc Tống Thừa nhìn thấy, cả người như hóa đá tại chỗ.Màu vàng kim quen thuộc kia, bất thình lình khơi gợi ra kí ức đầy thảm hại của cậu.Máu màu vàng kim từng bị cưỡng chế rót vào người cậu, giống y hệt hai giọt trong hốc mắt bà đồng Vương, nhưng cái trước màu đậm hơn cái sau, nồng độ cũng cao hơn rất nhiều."Cô ta đã không ở đây nữa, chúng ta đã đến trễ."Vài giây sau, bà đồng Vương lại lần nữa buộc tấm vải đen lên, hờ hững nói."Núi Thiên Mã sắp tối hẳn rồi, chúng ta phải nhanh chóng trở về.""Được." Sở Tử Hàn nhìn bầu trời bên ngoài ngày càng u ám, chẳng hề nghĩ ngợi đã khởi động xe.Hắn không nhìn thấy mặt Tống Thừa đã trở nên tái nhợt, cho đến khi bà đồng Vương nhận ra sự bất thường của cậu.Nhỏ giọng hỏi: "Rất xấu phải không?"Tống Thừa lúc này mới tỉnh táo lại, phân tâm trả lời: "Có chút.""Tôi biết rất xấu, trước đây lúc còn trẻ không hiểu biết, vì bảo vệ dung nhan không thay đổi, dùng hai mắt đổi lấy thanh xuân và không già..." Bà đồng Vương cười khổ nói: "Ai ngờ hai mắt này lại trở thành nỗi tiếc nuối cả đời tôi."Tống Thừa ngạc nhiên: "Thứ trong hốc mắt cô...là ai cho cô?"Tim cậu như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, đầu óc trống rỗng, mang theo căng thẳng và vội vã muốn biết chân tướng đáp án.Hồi lâu sau bà đồng Vương mới trả lời câu hỏi này: "Chúng nó đến từ sinh vật không già nào đó, có lẽ chính là thần trong miệng chúng tôi."Tống Thừa đột ngột thả lỏng người tựa lưng lên ghế, thần, xưng hô quen thuộc biết bao.Hóa ra thứ năm đó rót vào người cậu, chính là máu của thần.Cậu sớm nên biết kết quả là như vậy, Tống Thừa thất thần nhìn bên ngoài cửa sổ, trong lòng vô cùng rối loạn.Lúc họ quay lại nhà của Thẩm Khang Thuận, trong phòng vắng tanh không có ai, Hạ Tiếu Tiếu không trở về, mà đồ cưới được treo trên móc quần áo lại biến mất không thấy nữa.Thẩm Yên không biết đã quay lại từ lúc nào, và lấy đi bộ đồ cưới kia.Thẩm Khang Thuận thử liên lạc với Hạ Tiếu Tiếu, nhưng vẫn luôn không thể liên lạc, ngay cả bà đồng Vương cũng không có cách nào tìm được cô ta.Mắt thấy trời ngày càng tối, cả nhóm không còn cách nào khác chỉ đành tạm thời đến đến nhà bà đồng Vương, trốn một lát.Những con quái vật xấu xí trên đường không có sương mù che giấu, không biết đã trốn đến chỗ nào rồi.Họ cảnh giác nhìn xung quanh, nhanh chóng xuống xe bước vào nhà.Dù không nhìn thấy những thứ kia, nhưng không đại biểu chúng nó không nằm bò trên tường hoặc trong góc tối nào đó.Nhà của bà đồng Vương nhỏ hơn họ tưởng tượng rất nhiều, vừa giẫm bước vào nhà đã nhìn thấy toàn bộ bố cục.Đồ dùng trong nhà đều là sản phẩm được chế tác từ gỗ, trông cũ kĩ và bảo thủ, mà trong phòng khách cũng không đặt quá nhiều đồ, có hơi mộc mạc.Bà đồng Vương đốt nến đặt lên bàn, sau đó dập tắt diêm."Cứ tự nhiên, mắt tôi không tốt, không thể nhìn ánh sáng trong thời gian dài."Nên trong nhà bà không lắp đèn điện, bình thường khi chỉ có một mình ở nhà thì sẽ tháo tấm vải đen.Hôm nay có người ngoài, vì tránh dọa đến khách, bà không tháo tấm vải xuống.Lúc này trời đã tối hoàn toàn, từng trận gió lạnh thổi qua xen lẫn cảm giác lạnh lẽo kì quái, ánh nến lờ mờ hắt lên bức tường, in ra từng bóng đen.Tống Thừa bỗng nhớ đến lời bà đồng Vương từng nói trước đó, cô nói Thẩm Yên về nhà để báo thù.Mà hai đối tượng cô oán hận vào lúc này, chính là Hạ Tiếu Tiếu và Thẩm Khang Thuận.Thẩm Khang Thuận nói Hạ Tiếu Tiếu vì sợ hãi, sớm đã chạy đến nhà bạn ở thị trấn bên cạnh ở nhờ mấy hôm, theo lý mà nói không có khả năng sẽ trở về.Bây giờ, người duy nhất có thể khiến Thẩm Yên xuất hiện, chỉ có một mình Thẩm Khang Thuận.Lúc ý thức được điều này, cậu ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trung niên, Thẩm Khang Thuận đang khẩn trương không ngừng cạy lớp da chết trên tay, mặt như tro tàn.Sở Tử Hàn khoanh tay, tựa lên sofa nghịch điện thoại, bà đồng Vương thì lặng lẽ may búp bê vải, mỗi một mũi kim đều chuẩn xác liền kề nhau.Bầu không khí căng thẳng và kì dị khiến người không thể tiếp tục ngồi đợi được nữa, Tống Thừa dùng đầu mũi chân đứng lên: "Tôi đi vệ sinh."Cậu không biết mọi người đang đợi cái gì, nhưng trừ chờ đợi, họ không còn cách nào khác, đã định trước đây là một đêm bất an và không bình yên.Có lẽ mọi người đang đợi xảy ra chuyện gì đó, một vài người, hoặc chuyện sắp xảy ra nhưng không có cách nào ngăn cản, hoặc khống chế.Nhà vệ sinh trong nhà bà đồng Vương nằm gần cửa ra vào, cánh cửa lại đối diện phòng khách.Tống Thừa sờ vách tường tìm công tắc đèn, sờ hồi lâu mới nhớ ra nhà bà đồng Vương không có lắp đèn.Lúc cậu cạn lời đang gõ đầu mình, ánh mắt vừa liếc xuống dưới, liền thoáng thấy một con ngươi đang chuyển động.Cả người cậu cứng ngắc tại chỗ, lập tức cưỡng chế nuốt ngược tiếng hét xuống, da gà rụng đầy đất.
Chúc mọi người năm mới vui vẻ.
Chúc mọi người năm mới vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me