Toi Nhat Duoc Mot Ten Anh Hung Toi Te
- Không phải cậu thích cái chân này lắm sao? Rửa cho tốt đi chứ? Làm gì mà cứ cù cưa vậy? Ngồi trên giường phòng mình, trong chiếc váy trắng cũ của mình như một bộ váy ngủ, tôi đưa chân để Linter rửa nó trong một bồn nước ấm mà mỉa mai. Đúng hơn thì hắn đã rửa trong rất khó coi với sự lụm thụm của mình. Đến mức tôi không chịu nổi mà dùng chân trái để đạp cho hắn một cái, ngã ra đất.- Rửa cũng không biết. Đúng là đồ vô dụng! Cậu rốt cuộc thì có yêu tôi hay không vậy!? Hay là chỉ muốn cái cơ thể này thôi?Tôi đưa tay lướt trên cái đùi của mình, với một ánh mắt ngập tràn kinh tởm.- Anh xin lỗi. Hắn ta không có phản ứng gì khác lạ ngoài một bộ mặt buồn bã quay trở lại, muốn đưa tay rửa chân cho tôi tiếp.- Anh sẽ cố gắng hơn.- Cố gắng nha. Tay của anh chạm vào người tôi làm tôi cảm giác thật muốn phát bệnh!Nhìn hắn dùng tay chà lấy chân mình tôi tỏ ra kinh tởm mà nói. Đúng hơn thì đó chính là sự kinh tởm tự tận sâu đáy lòng của mình hiện tại. Chuyện tôi cho hắn ta chạm vào mình cũng chỉ là khiến hắn biết được cái cảm giác thấy đồ ăn trước mắt mà không thể nuốt xuống bụng là gì thôi. Bực bội khó chịu? Rồi sau đó nhanh nhanh phát điên lên sẽ càng tốt.Kể cả chuyện để hắn vào căn phòng này nữa. Không phải nó chứa quá nhiều hồi ức về mỗi đêm sao? Tôi thật tò mò không biết rốt cuộc hắn đã có cảm giác như thế nào khi vào đây trong khi tôi còn đang tỉnh táo mà mỉa mai.Bịch!Tôi nói hết câu thì tiếp tục cho hắn một đạp và tiếp tục biểu hiện sự khó chịu của mình.- Gương mặt của cậu làm tôi thật khó chịu. Sao không như mọi ngày mà mỉm cười lên chứ? Cái nụ cười giả tạo kia đâu rồi?- Lis...Listina em nói đúng.Hắn trông có vẻ đau đớn với nó rồi cười lên như mọi ngày mà ngồi trở về chỗ cũ để tiếp tục rửa chân.- Cảm giác được chạm vào đôi chân mà mình thích thế nào? Có vui không?Thấy hắn như vậy, tôi cũng tỏ ra bình thường cuối người chóng cằm cười nói.- Có cảm giác kích thích đến mức muốn đè tôi ra cưỡng bức không? Giờ tôi cũng khá hiểu vì sao cậu lại mua cho tôi tất chân rồi đấy. Bởi vì dù có đi đâu dơ bẩn thì nó vẫn sạch sẽ khi tháo ra, để khi đến mỗi đêm có thể tận hưởng nó trọn vẹn mà nhỉ. Này.Tôi đưa một chân lên vuốt nhẹ mặt hắn ta trong sự ướt át của những giọt nước còn tồn lại.- Có thấy hứng hay không? Có muốn đè tôi ra hay không? Bên dưới chỗ đó sao rồi? Có cứng lên hay chưa? Muốn tạo thêm trẻ con nữa không? Muốn khiến tôi đau đớn nữa không? Sao cậu không nói? Nói đi chứ?Hắn đưa tay cầm lấy chân tôi nhẹ nhàng cố giữ lấy nó bằng một gương mặt đau đớn.- Listina. Xin em hãy nguôi giận đi. Anh hứa chỉ cần em cho anh cơ hội, chấp nhận anh, anh nhất định sẽ khiến em và các con hạnh phúc. Chẳng lẽ em muốn sau này...Bịch!- Buồn cười!Hắn dứt câu thì tôi đã không kiềm nổi sự tức giận mà đạp thẳng vào bản mặt hắn, đá bay đi.- Tôi với cậu sẽ có chuyện sau này hay sao? Cậu xem tôi là loại gì? Có phải thấy tiếc thì tôi không phải là một con dâm đãng bị cưỡng bức xong thì khoái cảm đầy mình chạy theo cậu hay không. Nên giờ muốn chuyển xem coi thử tôi là loại người có thể phụ thuộc vào kẻ đã hại mình? Cậu bị ngu à? Ngu có đúng không? Bò bằng bốn chân như súc vật như bản chất của cậu đến đây và lau chân cho tôi nhanh lên!- ... Được rồi...Hắn im lặng một chút rồi dùng tay chùi mặt mình rồi bò đi đến như đúng những gì tôi bảo, cầm một chiếc khăn mềm lau chân cho tôi. - Không cảm thấy tức sao? Nhớ trước kia doạ người lắm mà. Giờ sao không doạ tôi nữa?Nhìn hắn vậy, tôi không nhịn nổi mà buông lời mỉa mai.- Xong rồi. Tôi nói xong thì chân cũng đã được lau kĩ cùng một ma thuật sạch đến không còn chút gì để có thể bắt lỗi. Hắn kéo cái thao nước ra mới để nhẹ chân tôi xuống trên khoảng không.- Này, cậu không thấy tức giận sao? Tôi đưa chân nâng cái cằm của hắn lên dùng ánh mắt khó hiểu hỏi.- Không cảm giác nên muốn giết tôi sao? Hay là tiếp tục đè tôi ra cưỡng bức, làm đủ mọi cách để tôi trở thành món đồ chơi tình dục của cậu sao?Hắn cứ cam chịu thế này thật chán.Tôi gần như không thể xả được sự giận dữ của mình nếu theo cách này, bởi vì có cảm giác nó càng tăng hơn nữa chứ chẳng giảm đi chút nào.- Anh không phải là loại người như vậy.Chát!Tôi cho hắn một cái tát thật mạnh với lời của mình và phẫn nộ lên.- Vậy cậu là loại gì? Loại gì!? Những ngày qua cậu đã làm gì!? Hay cậu nghĩ tôi bị ngu?- Anh...Listina.Hắn đau đớn quay mặt lại, nhưng tôi chả thèm nhìn nữa mà quay đi bò lên chỗ nằm, nhẹ nhàng ngã người lên giường.- Tôi không phải Listina. Tôi là Lý Minh Nguyên. Một thằng con trai. Listina là ai vậy? Tôi chưa nghe qua. Giờ tránh xa xa tôi một chút và nằm ở một góc phòng ngủ như con súc vật đúng với bản chất của mình đi. Nếu vẫn không chịu nổi, thích thì cứ dùng ma thuật lên tôi và tiếp tục như mọi ngày khi cảm thấy nhịn hết nổi là được. Dù sao thì theo tôi biết, có làm chuyện đó thì thai cũng sẽ không bị sảy. Nhưng ai biết được chữ ngờ chứ...phải như cậu có ma thuật thôi miên. Tôi muốn cậu thử biến tôi thành một kẻ ngoan ngoãn vâng lời cậu ghê. Thật sự là muốn biết được rốt cuộc là tôi sẽ vâng lời hay là lựa chọn cái khác đây.Tôi nói mà không thể ngừng được sự mỉa mai cũng như cảm giác kinh tởm trong lòng, với mấy cách mà hắn có thể nghĩ ra được để dùng lên mình.Trong khi nói thì tôi cũng đã kéo mền lên đấp kĩ, ôm lấy cái gối mà cố gắng thư giãn để nghỉ ngơi sau một ngày mệt mỏi. Còn tên kia, cũng đã làm giống như lời của tôi, đi đến một góc phòng cách xa tôi ngồi xuống đó.Tôi còn chẳng quan tâm liệu hắn đang biểu hiện nét mặt thể nào lúc này. Chỉ cố gắng thư giãn rồi tiến vào giấc ngủ sau đó.Thật kì lạ là tôi có thể ngủ nhanh như vậy sau tất cả, nhưng có lẽ là do quá mệt mỏi, hoặc mấy món ăn hắn làm có chất bổ giúp ngon giấc thì đúng hơn.Ngày hôm sau, khi dậy thì trừ khoảng thời gian có bị ốm nghén mấy lần, tôi lại tiếp tục bầy trò mỉa mai, khinh bỉ hắn.Tôi làm đủ mọi cách như ngày trước, từ việc đập chén dĩa khi thấy không ưng ý cái gì, đến đánh đập hắn nếu có cơ hội, hoặc vui hơn là giả vờ vấp té các kiểu khi hắn ở cạnh bên, rồi đánh đập hắn do chạm vào mình.Cuộc sống của tôi sau đó cũng chẳng còn nghĩ đến chuyện lên cấp hay gì đó nữa, mà chỉ có nghĩ làm sao để hả giận, trút mọi tội lỗi lên Linter, mong muốn cho ngày hắn dám phản kháng với mình để cho hắn một cái sự hối hận không bao giờ quay ngược lại được.Đến tối lại kéo hắn vào phòng để hắn nằm một góc nhìn mình ngủ và làm đủ trò từ liên tục nói ra các cách tự sát cho hắn nghe, nói ra các cách sảy thai cho hắn biết, cũng giúp hắn nghĩ thật nhiều cách làm hại mình, để đi đến một kết cuộc đẹp nhất.Tôi nghĩ là mình đã điên rồi. Tôi thậm chí còn chẳng biết mình nên lo lắng cho hai đứa trẻ hay là cứ quyết định trả thù cho hả hê nữa. Tôi cứ như làm hai con người cùng lúc vậy, vừa chú ý chăm sóc cho những đứa trẻ trong mỗi bữa ăn dinh dưỡng, lại cũng không nhịn được chuyện để làm cho hắn phải hối hận đến cùng cực. Thậm chí là tiêu cực đến mức lựa chọn tự sát đi chăng nữa.Tôi cứ như vậy một tháng thì bỗng nhận ra chuyện mình làm thật vô nghĩa.Không biết có phải là vì thức ăn của Linter nấu có nhiều dinh dưỡng quá, hay là do biết mình đang mang thai hay không, tôi một ngày ngủ rất nhiều.Hôm nay vào buổi trưa tôi đã quyết định ngồi tựa vào dưới mái hiên thềm ba ở ngoài nhà, nơi tạo ra để hóng mát và luôn quay về phía mặt trời lặng, ngủ ở đó. Lúc tỉnh lại thì đã thấy mặt trời đã lặng xuống bên dưới chân trời với một màu hồng cam quen mắt.Nhìn nó làm cho tôi nhớ lại được một khoảng thời gian trước kia, được mẹ đưa đến nơi có thể ngắm được mặt trời lặng trong nhà để giải khây vì cứ nhốt mình mãi trong phòng với mấy cuốn sách.- Con không nên cứ đọc sách như vậy Nguyên à. Lâu lâu cũng ra ngoài đây ngồi chơi với mẹ chút đi.Tôi đã đẩy tôi đến đó và ngồi trên cái ghế bên cạnh mà cười một nụ cười động viên quen thuộc.- Chơi ấy ạ. Cái cơ thể con bây giờ thì chơi được cái gì đây?Tôi yếu ớt nâng tay của mình lên với bộ dạng, mẹ nhìn xem.- Không không ý mẹ là nói chuyện ấy. Mẹ con mình tâm sự đi. Con có muốn làm gì trong tương lai hay không?- Con chẳng biết nữa.Tôi tựa người vào ghế xe, có chút mờ mịt nhìn về phía bầu trời. Khi đó tôi vẫn chưa có quyết định nào về tương lai, nên cảm giác nó thật sự trống rỗng.- Con không nên từ bỏ hi vọng như vậy. Người như con chưa phải là đều không làm gì được. Nghe lời mẹ phải cố gắng lên. Tương lai có rất nhiều ngã rẻ, biết đâu chừng một mai con trở thành người vĩ đại thì sao? Con không nên vì vấn đề trước mắt mà cứ thế từ bỏ được. Có mẹ ở đây, mẹ sẽ luôn luôn ủng hộ con làm bất cứ chuyện gì. Hãy cứ bước tiếp đến phía trước đi, ở đó sẽ là một tương lai tươi đẹp hơn cho con rất nhiều. Không cần gì phải cứ cuối đầu đừng lại một chỗ để rồi chẳng thể biết cái tương lai tiếp đến sẽ thế nào. Con có hiểu không?Mẹ đã nói ra những lời này để rồi sau đó làm cho tôi nghĩ đến cuộc sống tốt hơn. Mặc dù tiếp theo cuộc trò chuyện giữa chúng tôi đã trở thành mớ hỗn độn, cho đến khi mặt trời lặng đi và bữa cơm tối đến khi ba về.Nó như thế này.- Nghe như mẹ lấy trong bộ phim tình cảm gia đình nào ấy.- Cái thằng nhóc này! Mẹ mày đang cổ vũ mày đó có biết không?- Con nghĩ nếu mẹ không nói câu đó sẽ có ý nghĩa hơn không chừng.- Vậy mày cũng đừng nói mẹ lấy trong phim ra chứ! Mẹ đọc trong sách mà.- Quyển nào vậy? Cho con mượn đi. Con muốn đọc thử.- Mẹ mới mua trong phòng. Không. Giờ chúng ta đang nói chuyện mà!? Con phải nói chuyện với mẹ chứ?- Chúng ta nãy giờ không lẽ đang im lặng? Mẹ mở tivi đi, con muốn xem phim.- Nằm mơ! Mẹ hôm nay đi làm đã gặp một chuyện rất thú vị. Để mẹ kể cho con nghe. Lúc đó mẹ đang đi siêu thị......Nhớ lại thì mẹ tôi đúng là một người đễ thương, nhưng cũng thật cảm thấy tiếc nuối.Con thật sự là không rõ nữa rồi. Nếu mẹ mà biết tình trạng của con như thế này. Mẹ sẽ nghĩ ra sao? Muốn con nên làm sao đây? Con bây giờ chẳng biết nên làm gì cho tốt nữa rồi.Trước kia tôi cũng không có tâm sự với mẹ nhiều vì chả có gì để nói. Giờ cần thì lại không biết tìm bà ấy ở đâu để nói chuyện thì đúng là trớ trêu.Cơ thể này, ý thức này, mọi thứ làm con thật khó hiểu. Rốt cuộc tại sao con lại tỉnh lại ở đây? Rốt cuộc thì tại sao con lại gặp hắn? Tại sao chuyện đó lại diễn ra? Nó cứ như một vỡ kịch vậy. Con thật không biết nên hiểu nó như thế nào nữa? Có người sắp đặt chuyện này lên con? Có người muốn làm gì đó? Không. Đây là một sự sắp đặt ngay ban đầu. Mình, hắn cả cô gái ma tộc trước đó. Nó...- Cô Listina chúng ta lại gặp nhau rồi.Là một sự sắp xếp từ trước.Trong khi tôi đang ngồi suy nghĩ ra một điều vô cùng quan trọng, từ trên trời Dilanastria, cô gái ma tộc tôi đang nghĩ đến đã đáp xuống với một vẻ mặt trông không dễ nhìn, hay đúng hơn là dường như đang tỏ ra sợ sệt với một Linter vừa mới tiếp đất ở phía sau.- Cậu tại sao lại bắt cô ấy đến?Tôi khó chịu nhìn tới Linter ở sau Dilanastria.- K-Không như cô nghĩ đâu. Thật ra thì cậu ấy đã cứu tôi một mạng khỏi nhóm anh hùng hèn hạ kia.Dilanastria đã quýnh lên xua tay.- Cô đi đi. Hắn không dám làm gì cô đâu.Nghe vậy tôi cũng hiểu, không muốn Dilanastria khó xử mà để cô ấy đi. Nhưng thay vì chịu đi, cô ấy lại bối rối lên đi vội đến chỗ tôi.- Không không. Tôi đến cũng không phải là về chuyện đó. Thật ra là về hai đứa trẻ của cô. Nghe nói thì cũng đã ba tháng tuổi rồi. Nên tôi kiểm tra chúng khoẻ mạnh không. Nói cái gì chứ. Bản lĩnh xem trẻ con đang trong thời kỳ sinh nở khoẻ mạnh không là tài năng của ma tộc chúng tôi đấy. Cho nên cô đừng từ chối. Xem như là trả ơn cho ừm thì...cho cha hai đứa nhỏ luôn.Cô ấy đã phân vân trong lúc chọn danh xưng cho hắn và cách cô ấy nói như thế mình được nhờ bằng cách de doạ vậy.- Ra vậy.Tôi nhìn sang hắn đang mong mỏi một cái rồi dời ánh mắt đi. Dù sao thì hắn vẫn là cha. Thật bất ngờ là bị tôi chà đạp như vậy một tháng vẫn quan tâm đến chúng như thế.Tôi gật đầu nhẹ một cái thì mới lấy tay mình đặt trên bụng từ đầu đến giờ ra. Cái bụng của tôi đã to hơn trước không ít, làm cái eo thon của tôi cũng mất toi luôn.- Cô xem đi.Tôi nói xong thì cô ấy đã chăm chú nhìn vào bụng tôi, quan sát từ bên này qua bên kia, trông rất chuyên tâm.Càng xem thì cô ấy càng trong nhẹ nhỏm mà vui mừng nói.- Chúc mừng cô. Chúng đều rất khoẻ mạnh. Lượng ma lực tuần hoàn không hề gặp chút trở ngại nào. Nếu theo tình trạng này cho đến khi được sinh ra, chúng nhất định sẽ là những đứa trẻ hoàn hảo. Ngoài ra thì ở giai đoạn này của thai kỳ. Ta nghĩ cô nên chuyển qua mặc những bộ trang phục váy dài rộng sẽ tốt hơn. Không nên mặc nhưng bộ thế này, rất gò ép cơ bụng. Bây giờ vẫn chưa, nhưng tương lai có thể gây khó chịu cho hai đứa nhỏ và ảnh hưởng đến sự phát triển của chúng đấy. - Tôi hiểu rồi. Chắc chắn cũng đã chuẩn bị rồi.Tôi nghĩ đến chuyện mấy cái váy mặc cho bà bầu, có lẽ là hắn đã mua rồi không chừng với vẻ mặt vui mừng ở ngoài kia.- Anh có mua một ít váy giống loại của em ở đây. Em hãy dùng nó đi.Mà cũng chẳng có lẽ nữa khi hắn đi đến đưa cho tôi một chiếc nhẫn không gian.- Ừm.Tôi trả lời rồi lạnh nhạt lấy nó đi.Lại là vụ mua đồ, nhắc thì lần đầu tiên chẳng có chút tốt lành nào.Tôi thật điên khi ngày đó mới bị doạ dẫm mặc mấy bộ như vậy ở trước mặt kích thích hắn.Nghĩ vậy tôi quay sang Dilanastria đang có vẻ hồi hộp bên cạnh.- Cô xong việc rồi. Không muốn đi sao?Tôi nghĩ là cô ấy muốn rời đi.- Cái đó. Ta có thể xin ở lại đây một đêm không? Khu rừng này vào ban đêm di chuyển rất là nguy hiểm. Dù bình thường ta bay, nhưng rất dễ bị quái vật nhắm đến tấn công.Dilanastria trông hơi ngại ngùng khi trả lời, có vẻ là không như tôi đã nghĩ.- Một đêm thôi. T-Ta có một ít thứ giá trị ở đây. Nếu cô xem được chúng ta có thể trao đổi.- Không cần.Tôi đẩy cái nhẫn không gian của cô ấy về.- Cô muốn thì cứ ở lại đây một đêm đi. Nhưng nhớ cẩn thận tên phía sau cô là được. Hắn sẽ cưỡng bức bất cứ cô gái nào ở gần đây đấy. Hắn đã làm một chuyện tương tự với tôi.- ...Cái đó...ta sẽ đề phòng.- ...Cô ấy đỏ mặt sao? Tôi không ngờ là Dilanastria giống như không hề ngại chuyện đó.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me