TruyenFull.Me

Tôi phong thần khi luyện đan ở vũ trụ - Cá Trong Nước

Chương 18: Đăng Ký Thành Công

NgaH20

Buổi chiều, Tạ Cẩm Hành hẹn gặp bác sĩ Triệu cùng nhau ăn tối.

Sau khi chia tay Thường Tư, cậu đi thẳng đến điểm hẹn.

Công việc tại viện điều dưỡng là do bác sĩ Triệu giới thiệu, bây giờ mọi chuyện gần như đã ổn định nên Tạ Cẩm Hành định mời ông một bữa cơm để bày tỏ lòng cảm ơn.

Bác sĩ Triệu vô cùng vui mừng khi nhận được cuộc gọi của Tạ Cẩm Hành, lập tức sắp xếp cuộc gặp vào cuối tuần. Hai người vừa ăn vừa trò chuyện trong một nhà hàng, nhưng trông bác sĩ Triệu vẫn rất mệt mỏi.

Suốt bữa ăn, Tạ Cẩm Hành chú ý đến quầng thâm dưới mắt của bác sĩ Triệu. Sau khi tặng ông một món quà nhỏ đã chuẩn bị trước, cậu tiễn bác sĩ Triệu ra về rồi quay lại Lục Kim Viên.

Giang Chúc Chu đưa cho cậu một ống máu của tinh thú, nói rằng nó đến từ một loài tinh thú ký sinh nào đó.

Máu có màu xanh nhạt, hơi sệt, được niêm phong trong một ống thủy tinh ba lớp đặc biệt với hai lớp niêm phong để tránh rò rỉ.

Tạ Cẩm Hành mở sách chuyên môn tra cứu thông tin về tinh thú theo danh mục.

Đây là một loài tinh thú chân khớp có hình thái khác nhau giữa giai đoạn ấu thể và trưởng thành, thuộc cấp B. Cả khi còn nhỏ lẫn khi trưởng thành, chúng đều ký sinh trên linh thực. Máu của chúng có màu xanh nhạt, tinh thần lực tương tự linh thực ký sinh. Đây là loài tinh thú duy nhất trong Liên bang được phép sử dụng để dung hợp linh thực, nhưng do chúng rất khó bắt giữ nên muốn mua thường phải đặt trước, chúng gần như không xuất hiện trên thị trường.

Tác dụng của máu... giúp đóng băng biển tinh thần? Đẩy nhanh tốc độ đóng băng?

Đóng băng biển tinh thần là phương pháp đơn giản và thô bạo nhất để trấn áp bạo động.

Tạ Cẩm Hành xoay ống thủy tinh trên tay. Dưới ánh đèn, máu xanh tỏa ra hơi lạnh tinh tế.

Hiệu quả dược tính của nó có vẻ rất thích hợp làm dược liệu chính cho đan dược Lục Phẩm Hàn Hương Ngưng Thần Đan, có thể kịp thời trấn áp tinh thần lực bạo động. Tuy nhiên, tinh thần lực trong máu quá mạnh mẽ nên có thể gây tổn thương đến tinh thần, cần có dược liệu phụ trợ để trung hòa dược tính.

Không biết đến bao giờ lần bạo động tiếp theo của Yên Lan Dữ sẽ xảy ra. Nếu tiếp tục cưỡng ép đóng băng, chắc chắn y sẽ bị thương.

Tạ Cẩm Hành truyền một lượng lớn tinh thần lực vào ống thủy tinh, bao bọc hoàn toàn máu vào bên trong. Trước khi tìm được dược liệu phù hợp để trung hòa, cậu phải giữ nguyên trạng thái tinh thần lực của máu ở mức cao nhất.

Sau khi bảo quản xong, cậu mở tài khoản ngân hàng ra kiểm tra số dư.

Cậu chỉ có thể nhận lương vào tháng sau, nhưng tháng này đã tiêu hơn hai nghìn tinh tệ. 

Mời bác sĩ Triệu ăn tối hết gần một nghìn, số còn lại là để dành chi tiêu cá nhân.

Nhìn đống đồ lặt vặt trên bàn, Tạ Cẩm Hành trầm mặc: "..."

Cái tật mua sắm linh tinh của cậu vẫn chưa bỏ được.

Sau khi đăng ký thành công đan dược Bảo Nguyên Tĩnh Tâm Hoàn, cậu có thể sản xuất hàng loạt rồi đưa ra bán trên thị trường, số tiền còn lại cũng đủ mua thêm vài phần linh thực.

Haiz, Nếu có một lò chiết xuất riêng ở nhà thì tốt biết mấy.

Nhưng ngay cả loại lò chiết xuất bình thường cũng đã hơn hai trăm nghìn tinh tệ, loại tốt hơn lên đến ba trăm nghìn. Còn chiếc lò chiết xuất mà Yên Lan Dữ chuẩn bị cho cậu trong phòng thí nghiệm, nghe nói giá đến một triệu bảy trăm nghìn tinh tệ.

Nếu sau này cậu bán Bảo Nguyên Tĩnh Tâm Hoàn để kiếm thêm thu nhập, thì không thể dùng đồ và tiền của Yên Lan Dữ được. Hơn nữa, luyện đan cũng cần vốn, dù đăng ký thành công cũng chưa chắc bán chạy.

Tạ Cẩm Hành chán nản, cúi đầu đặt cằm lên bàn, nhìn đống lọ chai trước mặt mà thẫn thờ: Bao giờ mình mới giàu đây?

"Thật nghèo quá đi mà..."

Trước mắt, việc kiếm tiền vẫn là điều không thể, không chỉ không có tiền mà còn phải đi làm thêm.

Vào thứ Hai, Tạ Cẩm Hành bận tối mắt, vừa cầm báo cáo Yên Lan Dữ gửi đến, vừa phải hoàn thành dịch chiết xuất cần thiết cho viện điều dưỡng, vừa sửa đổi phương thuốc cho Yên Lan Dữ, sau đó vùi đầu nghiên cứu công thức phối chế Hàn Hương Ngưng Thần Đan trong phòng thí nghiệm.

Vì số 17 từng nói rằng xét duyệt mất từ hai đến ba ngày làm việc, nên cậu quyết định đợi tin từ thông báo quang não chứ không đặc biệt chú ý trang web chính thức.

Hôm cậu rời khỏi phòng kiểm nghiệm, bởi vì chạy đi quá nhanh nên không biết Giang Chúc Chu đã mở kênh xét duyệt ưu tiên cho cậu.

Khi cậu còn đang mải mê nghiên cứu phương thuốc, viên đan dược được đưa tới kênh ưu tiên kia không nằm ngoài dự đoán, lập tức gây chấn động toàn bộ chi nhánh kiểm nghiệm.

Chi nhánh kiểm nghiệm nơi Tạ Cẩm Hành đăng ký là phân viện Vân Quang của Trừng Tinh, được thành lập từ sáu năm trước nhưng chưa từng thông qua bất kỳ đơn đăng ký nào.

Dù sao thì trong năm khu vực lớn của Liên bang, có vô số chi nhánh kiểm nghiệm, nhưng mỗi năm chỉ có 200 phương thuốc được phê duyệt. Hầu hết các chi nhánh đều như Vân Quang, chưa từng cấp giấy chứng nhận nào.

Tại chi nhánh Vân Quang, gần như toàn bộ 20 dây chuyền kiểm nghiệm đều tập trung quanh một thiết bị duy nhất.

Bên trong thiết bị kiểm nghiệm, chỉ có một ống đóng gói, một viên đan dược tròn trịa nằm yên dưới đáy.

"Đây thực sự là thuốc dạng rắn sao? Trời ạ, đây là lần đầu tiên tôi thấy đấy! Làm thế nào để dung hợp mười ba loại linh thực lại thành công vậy?"

"Chủ dược là Cây leo gai, nghe nói có tác dụng phục hồi biển tinh thần, nhưng không rõ hiệu quả thế nào."

Một người cẩn thận cầm báo cáo lên đọc: "Dù hiệu quả không rõ thì sao chứ? Độ dung hợp đạt 99,8%! Con số này có giá trị nghiên cứu vô cùng lớn! Đây là mức dung hợp cao nhất tôi từng thấy!"

Giang Chúc Chu bước vào, mọi người tự động nhường lối. Ông nhìn viên đan dược Bảo Nguyên Tĩnh Tâm Hoàn rồi trầm ngâm: "Đây không phải thuốc lỏng, có lẽ đã đến lúc chúng ta cần thay đổi tư duy cũ rồi."

Người vừa nói bỗng sững sờ.

Giang Chúc Chu mỉm cười đầy ẩn ý: "Nên gọi nó là thuốc viên dung hợp. Tên chính thức của nó là Bảo Nguyên Tĩnh Tâm Hoàn. Hãy thông báo cho bộ phận phát hành, từ hôm nay, chi nhánh chúng ta sẽ thiết lập một danh mục mới mang tên 'thuốc viên dung hợp', xếp Bảo Nguyên Tĩnh Tâm Hoàn vào danh mục này."

"Còn về hiệu quả của nó... hãy để thời gian chứng minh. Có lẽ nó sẽ không khiến chúng ta thất vọng."

Sáng thứ Hai, 9 giờ 40 phút,

Chi nhánh Vân Quang của Viện Kiểm Nghiệm Dược Liên Bang chính thức công bố kết quả kiểm nghiệm đạt chuẩn của Bảo Nguyên Tĩnh Tâm Hoàn.

Viện Kiểm nghiệm Dược phẩm Liên bang (Quận Thành Hưng Vân Quang)

Trang thông báo trên trang chủ bỏ trống suốt hơn sáu năm, lần đầu tiên xuất hiện thông tin:

Ngày 28 tháng 7 (thứ Bảy tuần trước), một quý ông có mã số 037 đã thông qua một phương thuốc thuộc loại "thuốc viên dung hợp" tại tuyến số 17 của chúng tôi. Vui lòng nhanh chóng hoàn tất đăng ký công thức. Chúng tôi sẽ cập nhật kịp thời về hiệu quả, thành phần, cách sử dụng và liều lượng của loại thuốc này.

Ngoài dòng thông báo này, trên bảng thông báo còn đính kèm một bức ảnh.

Bên trong ống đựng trong suốt là một viên thuốc màu xanh biếc. Viên thuốc nhỏ nhắn, tròn trịa đáng yêu, thậm chí bên ngoài còn ánh lên một lớp quang mang kỳ lạ.

Trên các trang web chính thức của ngành linh thực liên bang, trang của Viện kiểm nghiệm dược tề luôn có lượng truy cập cao nhất. Ngoài một số lượng lớn phụ huynh theo dõi thông tin chính thức, còn có không ít người chỉ đơn thuần vào xem náo nhiệt.

Dù sao, Viện Kiểm nghiệm dược tề đôi khi sẽ công bố những phương thuốc thất bại, và điều này lại vô cùng… thú vị.

Thông báo vừa xuất hiện chưa đầy nửa tiếng đã bị chụp màn hình và lan truyền khắp các nền tảng mạng xã hội, diễn đàn, video… Hàng vạn cặp mắt đang dõi theo viên thuốc đó qua màn hình.

"Trời ơi! Viện Kiểm nghiệm dược tề ở Vân Quang khu thực sự đã kiểm duyệt một loại thuốc dạng rắn? Ai biết chuyện gì đang xảy ra không?"

"Nhìn ảnh rồi, đúng là thuốc dạng rắn thật! Còn tròn xoe nữa chứ!"

"Ban đầu tôi còn chưa hiểu 'thuốc viên dung hợp' là gì, đến khi nhìn thấy thứ này thì mới vỡ lẽ — nó đúng là một viên thuốc!"

"Tôi cứ tưởng đây là một sản phẩm thất bại, ai ngờ lại được thông qua?"

"Quá đỉnh! Mau lên trang web chính thức xem! Thuốc đã được đăng ký rồi, thông tin trên bảng thông báo đã thay đổi! Viện Kiểm nghiệm Vân Quang còn lập hẳn một phân loại riêng cho loại thuốc này!"

Một làn sóng người tràn vào trang web chính thức của Viện Kiểm nghiệm dược tề. Quả nhiên, thông tin trên bảng thông báo đã thay đổi.

Ngày 28 tháng 7 năm nay (thứ Bảy tuần trước), Viện Kiểm nghiệm dược tề tại Vân Quang đã phê duyệt một phương thuốc và cấp mã thuốc C1788728B2867. Chi tiết như sau:

-Tên thuốc: Bảo Nguyên Tĩnh Tâm Hoàn

-Thành phần: Dây leo gai, Đoàn Tường Vi…

-Phân loại: Thuốc viên dung hợp

-Tỷ lệ dung hợp: 99.8%

-Hiệu quả: Có tác dụng phục hồi biển tinh thần, giảm đau khi phong tỏa và giải tỏa biển tinh thần.

-Cách dùng và liều lượng:

*D cấp trở xuống: Mỗi lần nửa viên, ngày một lần.

*B cấp trở xuống: Mỗi lần một viên, ngày hai lần.

*B cấp trở lên: Mỗi lần một viên, không giới hạn số lần sử dụng.

-Người đăng ký: Chưa xác định.

-Ghi chú: Vì đây là thuốc dạng rắn, nên Bảo Nguyên Tĩnh Tâm Hoàn được phân vào danh mục "thuốc viên dung hợp". Đây là loại thuốc viên đầu tiên và duy nhất trong danh mục này.

Bên dưới thông báo, tranh cãi trên mạng cũng bùng nổ:

"Dữ liệu này… có hơi quá hơi ảo rồi không?"

"Đúng vậy, làm sao mà đạt tỷ lệ dung hợp 99.8% được? Tôi không hiểu nổi!"

"Kiến thức bổ sung: Dung hợp dược tề — chỉ cần không gây chết người là được rồi. Tác dụng của viên thuốc này thực ra chỉ là tác dụng của Dây leo gai mà thôi. Bày đặt hoa mỹ làm gì? Cứ mua chiết xuất của nó cho nhanh. Còn cái thứ này chắc chắn sẽ siêu đắt, tin tôi đi!"

"Ờ… có phải Viện Kiểm nghiệm và dược tề sư đang tranh thủ ăn theo độ hot của các bác sĩ an ủi không?"

"Ý bạn là sao?"

"Mới đây Bắc Hạt Tinh Khu, nơi có những bác sĩ an ủi giỏi nhất liên bang, đã công bố một phương án phục hồi biển tinh thần sau nhiều năm nghiên cứu. Họ đã thành công chữa khỏi cho hai bệnh nhân cấp F. Nghe nói, họ đang mở rộng thử nghiệm trên bệnh nhân nặng hơn ở các tinh khu khác. Mấy người không thèm quan tâm đến khoa học tiên tiến, mà chỉ suốt ngày đi hóng những thứ giật gân thế này…"

"Rõ ràng là đang ăn theo trào lưu mà."

Giữa lúc tinh võng đang tranh cãi ầm ĩ, Tạ Cẩm Hành vẫn không bị ảnh hưởng. Sau khi nhận được mã số thuốc, cậu lập tức đăng ký một cửa hàng ảo trên tinh võng.

Tên cửa hàng đơn giản là "Tiệm thuốc chưa rõ danh tính", và sản phẩm duy nhất chính là Bảo Nguyên Tĩnh Tâm Hoàn, giá bán mỗi viên lên tới tám nghìn tinh tệ — đắt hơn cả một lần trấn an tinh thần của bác sĩ an ủi trung cấp.

Số lượng thuốc trong tay cậu không nhiều, tổng cộng chỉ có sáu viên. Không còn cách nào khác, số tiền trong tài khoản cậu chẳng còn bao nhiêu, chỉ đủ mua đúng sáu phần linh thực. Cũng may tỷ lệ thành công của cậu cực cao, chứ một dược tề sư bình thường thì không thể nào đạt 100% tỷ lệ luyện thành.

Sau khi mở cửa hàng, Tạ Cẩm Hành không để ý đến nó nữa. Dù sao có đơn hàng, hệ thống sẽ báo ngay cho cậu.

Nhưng… sẽ ngay lập tức có đơn hàng sao? Làm sao mà dễ thế được.

Trong khi đó, mục bình luận dưới cửa hàng đã có một lượng lớn người tò mò vào xem.

Trên tinh võng có một tính năng gọi là Nền tảng quan sát, nơi những khách hàng chưa mua có thể trao đổi và bình luận trực tiếp với chủ tiệm.

Lúc này, tại nền tảng quan sát:

"Tìm thử 'chưa rõ danh tính' thì ra shop này, vậy là cái thứ này thực sự được đem bán rồi à? Động thái nhanh ghê."

"Định tranh thủ trào lưu để kiếm tiền chứ gì? Tôi quá quen với trò này rồi."

"Cái thứ được tạo thành từ linh thực cấp C mà dám bán tám nghìn tinh tệ… sao không đi cướp luôn đi? Tôi chờ xem ai ngu ngốc dám mua thứ này."

"Cười chết mất, thật sự bán giá này à? …Khoan đã? Kho hàng trống trơn rồi?"

Khi mọi người vẫn còn đang xôn xao, số lượng sáu viên Bảo Nguyên Tĩnh Tâm Hoàn trong cửa hàng đã hoàn toàn cháy hàng.

"…Mới đó mà đã hết sạch? Ai bao trọn gói vậy? Đúng là có kẻ ngu nhiều tiền mà…"

"Thú vị rồi đây, chờ xem đánh giá từ người mua."

Tạ Cẩm Hành nhận được thông báo đặt hàng, cậu ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

Cả sáu viên thuốc đều bị một người duy nhất mua hết. Cậu ngẩn người hai giây, rồi cũng không bận tâm lắm — chắc có người giàu mua về nghiên cứu thôi.

Tạ Cẩm Hành duỗi người, xuống lầu gửi bưu kiện.

Chưa đầy vài giờ sau, bưu kiện đã đến nơi.

Tại Thanh Tinh Hoa Ảnh Khu, dưới một tòa cao ốc…

Một người đàn ông trung niên mặc áo khoác xám vội vàng chạy xuống ký nhận bưu kiện.

Hắn ta chạy một mạch xuống dưới, đầu đầy mồ hôi. Dù vậy, hắn ta vẫn không dám dừng lại, hắn ta mang theo hộp bảo quản trở lại tầng 179 của tòa nhà văn phòng, gõ cửa một văn phòng.

"Vào đi."

Người đàn ông mặc áo khoác xám lau mồ hôi, cẩn thận đẩy cửa vào:
"Chủ tịch Tạ, toàn bộ chiết xuất đã đến rồi, có hai ống chiết xuất cấp A và ba ống cấp B."

Tạ Sùng ngồi sau bàn làm việc, nhìn chằm chằm vào người mặc áo khoác xám:  "Không có một ống cấp S nào sao?"

Người mặc áo khoác xám cười khổ:  "Chủ tịch Tạ, tôi đã trả giá cao hơn gấp đôi giá thị trường rồi, nhưng... vẫn không đặt được."

Ở Liên Bang, có những thứ mà dù có tiền cũng không mua được. Trừ khi có tiền đến mức có thể thao túng cả một quốc gia.

Tạ Sùng biết điều đó, nhưng ông ta cũng hiểu rõ rằng, mặc dù cấp A và B là những thứ hiếm có mà người bình thường không thể chạm tới, nhưng đối với cấp S+, chúng chẳng đáng là gì!

"Nhưng! Nhưng tôi đã giành được một thứ rất mới mẻ, có thể sẽ hữu ích."

Nhìn thấy sắc mặt của Tạ Sùng, người mặc áo khoác xám vội vàng lên tiếng.

Tạ Sùng lạnh lùng hỏi: "Là gì?"

Người mặc áo khoác xám nói: "Là một viên thuốc! Một loại thuốc dung hợp vừa mới lên kệ hôm nay, chưa ai từng thấy qua."

Hắn ta mở hộp bảo quản, lấy ra một ống đựng.

Bên trong, một viên thuốc màu xanh trắng chậm rãi lăn vào giữa ống.

Tạ Sùng nheo mắt lại: "Thuốc dung hợp dạng rắn?"

Người mặc áo khoác xám gật đầu: "Đúng vậy! Viên thuốc có độ dung hợp lên đến 99.8%. Dù chưa chắc đã hữu dụng, nhưng nó đủ mới lạ! Nó chắc chắn thể hiện được sự quan tâm của ngài đối với thiếu gia."

Hắn ta nuốt nước bọt, cố gắng dùng lời lẽ thuyết phục Tạ Sùng:  "Quà tặng không chỉ cần giá trị, mà còn cần cả tấm lòng. Thiếu gia lớn lên trong quân đội, chắc hẳn thiếu đi sự quan tâm ấm áp. Nếu ngài tặng cậu ấy viên thuốc này, đây có thể là một cơ hội để trò chuyện về những thứ mới mẻ. So với viên thuốc, điều quan trọng hơn là củng cố mối quan hệ giữa ngài và thiếu gia."

Dù tinh thần lực thấp, nhưng hắn ta rất khéo ăn khéo nói, ít nhất cũng giữ được công việc của mình.

Những gì hắn ta nói không phải không có lý.

Yên Lan Dữ có lẽ không thiếu tiền, thứ y thiếu là sự quan tâm thật lòng.

Cuối cùng, Tạ Sùng nở một nụ cười: "Độ dung hợp 99.8%? Lại còn là thuốc dung hợp dạng rắn? Đúng là một thứ rất thú vị."

Ông ta đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo, vươn tay lấy hộp bảo quản nhiệt: "Tôi sẽ đích thân mang nó đến cho cậu ấy."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me