TruyenFull.Me

Tôi Thương Bậu , Bậu Thương Ai ?

NT 10 : Tôi , Em Và Con.

socctie

Nay cậu rảnh nên ở nhà chơi với Khiêm nè.

Nhưng mà ở nhà hoài riết cũng chán cậu hén ?

Khiêm cũng vậy đó.

Khiêm chán lắm rồi.

" Mình ơi...Em chán quá à "

Khiêm nằm trong lòng cậu , tay nghịch nghịch mấy cái cúc áo.

Cậu khẽ hôn nhẹ lên mái tóc Khiêm.

Cưới nhau cũng hơn nửa năm rồi mà vẫn cứ như ngày đầu ý nhỉ ?

" Dị mình muốn làm gì đây ? "

Khiêm ngước lên nhìn cậu.

" Em muốn đi chơi ! "

Cậu cười.

" Rồi rồi , để tối tui dắt mình đi hen ? "

Mà sao lại là buổi tối ấy hả ?

Tại tối nay là Trung Thu rồi đấy nhá.

Khiêm cười hì hì.

Nhướng người dậy hun cái chóc lên má cậu.

Kiểu này cho dù có cưới 10 năm thì cũng như ngày đầu thôi Khiêm ơi !

" Mình đừng có dụ dỗ tui à ! "

Khiêm bĩu môi.

" Khoái muốn chết mà còn bày đặt ! "

Cậu chợt cười , mặt cũng đỏ lên sau câu nói của Khiêm.

Lâu lâu muốn làm giá chút xíu mà cũng hỏng được nữa hà.

" Rồi , tui dị đó ! "

"..."

Nay Khiêm trông cho tới tối lắm à nghen.

Hì hì , Trung Thu là Khiêm được rước đèn rồi đó.

Nói gì nói chớ Khiêm vẫn thích rước đèn đó nghen.

Dị là nay cái hồ cá được sống yên rồi đó.

Khoẻ re luôn.

Nay cậu ở nhà nên cậu bám Khiêm miết à.

Mà thôi kệ đi dù sao người ta cũng dắt mình đi chơi mà.

"..."

Tá da !

Tối rồi tối rồi.

Khiêm thay xong đồ đẹp rồi đó hỏng biết mấy người thay chưa đa ?

Sa Đéc đêm nay trăng sáng rực.

Đèn lớn đèn nhỏ thay nhau sáng.

Trẻ con nó túa ra nhiều không đếm xuể.

Tụi nhỏ đi rước đèn.

Ấy vậy mà lại xuất hiện hình bóng nào đó lơn lớn nhưng vẫn rước đèn đấy.

Em bé 1,9 tuổi của cậu đó à nghen !

Khiêm lâu lâu được đi chơi ta nói nó cười tít cả mắt lên ý.

Cậu cũng cười , cũng vui.

Chỉ đơn giản là Khiêm vui là cậu cũng vui rồi.

Đi chơi vậy chớ tay cậu vẫn nắm chặt tay người kia đó.

Sợ người ta đi lạc chớ hỏng có gì hết.

Nói gì chớ 19 tuổi mà đi lạc thì cũng thường thôi.

Tại lên đây hơn nửa năm có bao giờ cậu cho người ta ra ngoài chơi đâu !

Xong rồi Khiêm bỗng kéo kéo tay áo cậu.

" Mình ơi , em đói gòi "

Cậu nhìn xuống người kia.

Tay cầm lòng đèn tay cầm áo cậu.

" Đói rồi thì đi ăn "

Khiêm cười , gật đầu.

Ở đây hôm nay hình như có mở chợ đêm đấy.

Bánh kẹo đủ cả , toàn món khoái khẩu của Khiêm không đấy nhá.

Coi bộ lần này đi cậu hơi tốn tiền.

Tốn tiền để đầu tư vào hai cái má bánh bao của cậu.

" Ngon hong ? "

" Dạ ngonnn "

Haiz , được đi chơi rồi còn được ăn ngon thế này thì anh mà hỏng thích.

Nhưng đi được hồi nữa cái Khiêm mỏi chân rồi.

Dừng đại ngay cái hàng bánh nào đó vừa ăn vừa nghỉ chân.

Đang nhai nhồm nhoàm thế đấy nhưng mắt Khiêm vẫn biết nhìn trái nhìn phải đó.

Xong mắt Khiêm chợt khựng lại ngay trong một góc tối.

Nơi mà chẳng ai thèm để ý ấy.

Hai thân hình nhỏ bé đang ôm lấy nhau , mắt long lanh nhìn từng cái bánh , cây kẹo và cả những chiếc đèn lồng đó nữa.

Khiêm đưa tay ra , kéo kéo tay cậu.

" Mình "

" Hả ? "

Tay Khiêm kéo chớ chẳng xoay người lại nhìn cậu.

Cậu cũng nhìn theo mắt Khiêm và cậu cũng thấy.

Cậu chợt quay qua hỏi người bán hàng.

" Cho tôi hỏi chút , hai thằng nhóc đó là con nhà ai vậy ? "

Người kia nghe cậu hỏi thì cũng quay qua lại nhìn , rồi cũng nhìn thấy hai đứa nhỏ đó.

Người đó chợt thở dài.

" Haiz , cha má tụi nó dắt đến đây rồi bỏ ngang vậy đó "

" Tôi cũng đâu có biết là con cái nhà ai , người ta bỏ tụi nó ở đây chắc cũng được một tuần gì rồi "

" Tôi buôn bán ở đây thấy vậy cũng thương lâu lâu cho tụi nó ăn mấy cái bánh nhưng mà tôi cũng đâu khá giả , cho được mấy ngày thôi chớ đâu cho được cả đời đâu "

Cậu gật đầu , cảm ơn người đó.

Khiêm nghe vậy đầu mũi chợt cay cay.

Sao tụi nó giống Khiêm quá vậy ?

Nhìn hai đứa nhỏ cũng độ 5 , 6 tuổi gì rồi.

Sao không bỏ tụi nó từ lúc mới sanh đi ? Đợi cho tụi nó nhớ mặt cha giọng má chi rồi giờ đem bỏ cù bơ cù bất ?

Khiêm quay lên nhìn cậu , cậu cũng hiểu.

Tay ngoắc ngoắc hai đứa nhỏ lại.

Mà lạ cái tụi nó hỏng những hong sợ cậu mà còn ngoan ngoãn đi lại nữa đó.

Tay cậu lấy ra hai cây kẹo đưa cho tụi nhỏ , mà tụi nó cũng lấy thiệt.

Còn cười với cậu nữa chớ.

Cái đứa nhìn chửng chạc hơn kia kéo kéo tay đứa còn lại.

" Ng-Người ta cho kẹo hì phải cảm mơn chớ "

Đứa kia nghe vậy cũng nghe lời mà từ từ nói ra ba tiếng.

" Cảm mơn..Chú "

Khiêm tự dưng bật cười.

Lần đầu nghe người ta gọi cậu là chú đó nghen.

Mà nhìn hai đứa nhỏ giống nhau i rang à , chắc là sanh đôi.

Chắc đứa hồi nãy kêu cảm ơn là anh chớ gì.

Đời này ngộ thiệt hen , người cầu con thì hỏng có người có phước thì lại tự bỏ đi.

Khiêm ngồi xuống , tay lau đi mấy vết dơ trên má của hai đứa nhỏ.

Cậu lên tiếng.

" Vậy tụi con về nhà với chú nghen ? "

Khiêm hơi bất ngờ , quay lên nhìn cậu.

Nhưng chẳng để Khiêm kịp phản ứng thì đứa nhỏ mới cảm ơn lúc nãy đã chợt chạy tới.

Đứng trước mặt cậu nó nhìn nhìn.

Cậu thấy vậy cũng ngồi xuống.

Thấy cậu ngồi xuống nó chợt cười.

Bàn tay non nớt đưa lên xoa xoa mặt cậu.

Môi mấp máy.

"..B..Ba ! "

Hai người khựng lại.

Đứa còn lại nãy giờ nhìn em mình vậy nó cũng cười theo.

Cậu cười , tay bế nó lên.

" Vậy thì mình về nhà với 2 ba hen ? "

Còn Khiêm nắm tay đứa còn lại.

Đứa này chửng chạc hơn đứa cậu bế.

Đúng chuẩn của một người anh rồi còn gì.

"..."

Đêm nay Khiêm không những đi rước đèn mà còn rước con về nữa đó !

Hai người lớn đi cạnh bên nhau.

Người bế đứa này người nắm tay đứa kia.

Cứ như một gia đình bốn người ha ?

Mà họ đúng là một gia đình còn gì.

Trăng sáng , rọi bóng bốn người xuống đất.

Hai lớn hai bé.

Và cũng từ lúc đó.

Hai cái tên là Trường An - Trường Thành ra đời.

Trường Thành là anh đấy nhá !

Và những chuỗi ngày sau đó của cậu thì sẽ ra sau nhỉ ?

_______________________________________

Và cũng là một ngày đẹp trời đó.

Trường Thành vào nhà kéo kéo tay ba lớn.

" Ba ơi , ba nhỏ với em hai đi bắt cá ời kìa ba "

Cậu trợn mắt lên.

Có con rồi mà vẫn i như đứa con nít hà !

Cậu chạy tọt ra hồ cá.

Hai người dưới kia đang chơi cũng chợt tắt nắng.

" Hì...Mình "

"..Ba. "

Cậu đứng chóng nạnh nhìn hai gương mặt kia.

Kế bên là Trường Thành.

" Hai ba con em bước lên đây nhanh cho tôi ! "

Haiz.

Hai đứa sanh đôi.

Nhưng mà mỗi đứa mỗi tánh.

Trường An thì giống Khiêm.

Còn Trường Thành thì i đúc cậu.

Nhà này chia ra hai phe rồi !

" Anh cả chơi kìa quá à ! Sao anh chơi méc với ba lớn dạ ! "

Bên này cậu dắt tay Khiêm đi vào nhà.

Đằng sau thì Trường Thành dắt em đi.

" Bây tin là hỏng đợi ba lớn quýnh là anh quýnh bây trước rồi hong đa ? Ba lớn dặn là ba nhỏ bệnh rồi hỏng có được xuống nước mà bây cũng đi chung với ba nhỏ nữa hà ! "

Trường Thành trách móc , Trường An bĩu môi hờn dỗi anh cả.

Cái điệu i chang Khiêm vậy đó hà.

Kiểu này đợi thêm vài năm chừng Trường Thành cỡ 10-11 tuổi thôi là nhà có thêm một ông cụ non rồi.

*Cái nhà này thậc là thú dị.

*+2 phiên bản mini của Huân-Khiêm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me