TruyenFull.Me

Tôi Thương Bậu , Bậu Thương Ai ?

NT 7 : Mình Đừng Hờn Em.

socctie

Từ đó đến giờ ai ai cũng thấy một cậu cả khó tánh , nghiêm khắc.

Ai nhìn thấy cậu cũng sợ nhưng ít ai biết lại có một người chỉ cần cau mài thôi là cũng đủ làm cậu hoảng.

Ai á ?

Vợ cậu đấy.

"..."

Sa Đéc cái trời vào mùa hè.

Sao mà nó nóng nó nực quá đa.

Nóng nực thì làm gì đây ?

Hô hô.

Xuống thăm mấy em cá yêu dấu của Khiêm thôi chớ sao ?

Sáng giờ hỏng ai thấy tiểu tổ tông của cậu cả đâu hết.

Nhà nay sao mà nó yên ắng hẳn.

Nhưng...

Chắc gì im lặng đã là bình yên đâu ?

Im lặng để làm gì ?

Để dễ quậy và quậy lâu hơn...Ít gây sự chú ý cho người khác.

" Mát quá trời mát luôn à "

Khiêm biết lội , còn lội rất giỏi nữa nên thành ra xuống nước là Khiêm nổi lềnh bềnh à.

Nhưng mà được cái là chồng yêu của Khiêm hỏng có biết điều này thôi.

Khiêm lặn qua bên này rồi lại lội qua bên kia.

Buồn buồn thì vớt thử mấy con cá.

Mà cá dưới này coi bộ kết bạn với Khiêm hết rồi.

Tại thấy Khiêm xuống là tụi nó bu lại liền à.

Được lúc , Khiêm mệt.

Nhưng mà lên bờ thì Khiêm nực lắm.

Nên thành ra Khiêm dang rộng hai tay.

Nằm ngửa trên mặt nước.

Mắt nhắm hờ , tận hưởng cái sự mát mẻ khó có giữa mùa hè này.

Mà chỉ Khiêm thấy thôi...Chớ chồng Khiêm thấy cảnh tượng đó lại là một chuyện khác...

"..."

Cậu cả đi từ xưởng về.

Vào nhà theo thói quen gọi to.

" Mình ơi ! "

Chẳng ai đáp.

Nhìn mấy cái bánh cậu để sẵn trên bàn cho Khiêm vẫn còn nguyên là cậu biết liền.

Biết là vợ của cậu lại đi quậy ở đâu đó nữa rồi đó.

Đâu đó là ở đâu ?

Hồ cá đó chớ đâu !

Cậu cởi áo khoác , vắt đại trên ghế.

Rồi sải bước đều đi ra vườn , quẹo ra hồ cá.

Lòng cậu sẵn sàng để phạt Khiêm rồi đó.

Nhưng cảnh tượng trước mắt chợt làm cậu đứng tim.

Cậu cứng người , mắt mở to.

" MÌNH !!! "

Khiêm đang tận hưởng chợt giật bắn mình.

Mở mắt dậy nhìn cậu.

" H-Hả ? Mình kêu em hả "

Cậu thấy người kia mở mắt đứng dậy mà lòng cũng nhẹ đi.

Người dưới kia biết ý , tự động mò lên đây.

" Mình...Em xin lỗi , tại trời n- "

Khiêm vẫn chưa kịp nói hết câu thì người kia đã vội ôm chằm lấy Khiêm.

Mặc cho người Khiêm đang ướt nhẹp , cũng mặc cho bộ đồ đắt tiền trên người mình sẽ bị dơ.

" Mình sao- "

" Lần sao đừng có nằm như vậy nữa , mình có nghe chưa ? "

Bị ôm chặt , Khiêm bỗng thấy thở cũng khó khăn.

Khiêm gật gật đầu.

" Em nghe rồi "

Cậu ôm Khiêm mãi.

Ôm lâu lắm.

Lâu đến nổi làm Khiêm mỏi cả hai chân nhưng cậu vẫn còn ôm.

" Á ! "

Bỗng người kia bế Khiêm lên.

Khiêm chẳng kịp phản kháng thì người đã nằm trọn trong vòng tay cậu.

" Mình..Bỏ em xuống "

" Nằm yên "

" Ò "

"..."

Tắm rửa sạch sẽ xong , thay đồ mới.

Khiêm mới mò vào phòng.

Từ lúc bế Khiêm vào tới giờ cậu chẳng nói gì với Khiêm nữa.

Cậu im lặng hoàn toàn.

Đến nhìn Khiêm cậu cũng chẳng thèm nhìn.

Lòng Khiêm chợt cảm thấy lo lắng.

Lần này chắc cậu giận Khiêm lắm hả.

Cạch.

Tiếng mở cửa.

Nghe thấy cậu cũng quay mặt qua nhìn rồi lại thôi , tiếp tục quay lại công việc của mình.

Khiêm rón rén , đi lại gần cậu.

Tay đan chặt vào nhau.

" Mình..Mình ơi "

Khiêm gọi , nhưng mình của Khiêm chẳng thèm nhìn nói chi đến chuyện trả lời.

" Mình- "

" Để yên cho tôi làm "

Khiêm sững người.

Đó giờ có bao giờ cậu có thái độ và giọng điệu đó với Khiêm đâu.

Cậu giận thiệt rồi hả ?

Khiêm mím môi.

Bước lên giường ngồi.

Nhìn cậu ngồi trên bàn làm việc.

Tim Khiêm đập ngày càng nhanh.

Cảm giác lo sợ ngày càng tăng lên.

Khiêm tự bấm lấy ngón tay mình.

Mắt nhìn cậu mãi.

Cậu nghiêm túc làm việc , chẳng thèm ngoảnh đầu nhìn Khiêm một cái.

Câu hỏi han thường ngày cũng chẳng thấy đâu.

Khiêm ngồi đó.

Ngón cái bấm bấm trên mấy ngón tay khác.

Bấm càng ngày càng mạnh.

Ngồi mãi ngồi mãi.

Sao nay ngồi lâu thế mà lưng chẳng mỏi.

Bây giờ Khiêm chỉ còn quan tâm mỗi cậu chớ chẳng còn quan tâm thứ gì khác.

Ngồi nhìn cậu , Khiêm chẳng lên tiếng.

Tay cứ bấm vào nhau.

Rướm máu rồi kìa.

Khiêm chẳng hay.

Đến tận nửa đêm người kia mới xong việc.

Quay lại cậu có chút hơi khựng.

Khiêm ngồi trên giường.

Mắt nhìn cậu chăm chăm.

" Sao mình không ngủ đi ? "

Cậu hỏi xong đi lại giường , nằm xuống.

Tay nay cũng chẳng thèm ôm.

Khiêm lây lây tay cậu.

" Mình ơi...Mình đừng có hờn em nữa mà..Mình "

Cậu nhìn Khiêm.

Xong chợt hửi thấy mùi gì đó.

Mắt đưa xuống nhìn tay người kia.

Máu nhuốm đỏ trên mấy ngón tay.

Cậu bỗng chụp lấy tay Khiêm.

" Mình bị sao vậy ? Sao không nói cho tôi biết ? "

Khiêm mím môi.

" Em..Em sợ mình giận em "

Cậu hơi cau mài.

Xong tay cũng biết tự băng cái vết thương kia lại cho Khiêm.

" Mình- "

" Sao ? "

Khiêm hơi khựng lại.

Xong tiếp tục lập lại câu nói đó.

" Mình đừng có hờn em mà "

Cậu kéo người thương lại , ôm vào lòng.

" Mình đừng có khóc , tôi xót mà "

Người kia khẽ sụt sịt trong lòng cậu.

" Hức..Mình hỏng có nhìn em mà "

Tay cậu vuốt vuốt lưng Khiêm.

" Tại mình nằm dị mình biết tôi sợ như thế nào không ? "

Khiêm gật gật đầu.

" Em biết rồi...Em xin lỗi mình mà "

Tay cậu đang ôm bỗng hơi siết lại.

Mắt nhìn xuống người trong lòng.

" Xin lỗi thì làm sao ? "

Khiêm lau vội mặt , lau thật sạch sẽ.

Chụt.

Môi nhỏ hôn nhẹ lên má cậu.

" Hun ở đâu ? "

Chụt.

Lần này môi nhỏ không thơm má nữa mà là hôn.

Cậu khẽ cười.

Như vậy mới đúng chớ.

" Rồi , tôi hỏng giận mình nữa nghen "

Khiêm gật đầu.

" Dạ "

"..."

Chăn ấm , nệm êm.

Cậu dỗ Khiêm đi vào giấc ngủ.

" Dị giờ mình ngủ được rồi đúng không ? Khuya lắm rồi "

Khiêm dang hai tay ra , như làm nũng với cậu.

" Mình ôm em "

" Rồi , ôm em "

Cậu ôm lấy người kia.

Tay vuốt lưng.

Ru ngủ như ru con nít.

Ấy vậy mà Khiêm ngủ ngon lắm.

Chắc sau lần này là Khiêm hỏng dám quậy nữa đâu hen.

Cậu làm cho một phen hú vía mà !

*Thì ra khi chồng giận ẻm cũng biết sợ 🥰

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me