Toi Tim Toi Giua Doc Dai Nam Thang
Cô nhân tình bé của tôi ơi!
Tôi muốn môi cô chỉ mỉm cười
Những lúc có tôi và mắt chỉ...
Nhìn tôi những lúc tôi xa xôi.Tôi muốn cô đừng nghĩ đến ai,
Đừng hôn, dù thấy cánh hoa tươi,
Đừng ôm gối chiếc, đêm nay ngủ...
Đừng tắm chiều nay, biển lắm người.Tôi muốn mùi thơm của nước hoa,
Mà cô thường xức, chẳng bay xa,
Chẳng làm ngây ngất người qua lại,
Dẫu chỉ qua đường, khách lại qua.Tôi muốn những đêm đông giá lạnh
Chiêm bao đừng lẩn quất bên cô
Bằng không, tôi muốn cô đừng gặp
Một trẻ trai nào, trong giấc mơ.Tôi muốn làn hơi cô thở nhẹ.
Đừng làm ẩm áo khách chưa quen.
Chân cô in vết trên đường bụi
Chẳng bước chân nào được dẫm lên.Nghĩa là ghen quá đấy mà thôi,
Thế nghĩa là yêu quá mất rồi
Và nghĩa là cô là tất cả.
Cô là tất cả của riêng tôi!(Ghen-Nguyễn Bính) Nhịp sống sinh viên của tôi và Hương không phải tất bật chạy theo những vinh hoa phù phiếm,không hiện hữu những nỗi sầu lo về cơm áo gạo tiền,bởi lẽ bản thân chúng tôi là những người biết tạo ra những giá trị vật chất bởi khối óc và tài năng của mình.Khi còn ở cấp ba,Hương đã tập tành viết lách và làm việc online cho một nhà xuất bản,khi bước chân vào ngưỡng cửa Đại học em càng biết phát huy những tinh hoa nơi đầu bút của mình hơn khi trở thành cộng tác viên cho một tờ báo đồng thời làm việc part time cho nhà xuất bản.Vào những ngày rãnh rỗi không phải chạy deadline tối,tôi đưa em đến phòng trà để nghe từng lời ca tiếng hát của em thủ thỉ bên tai,em đem giọng hát trời phú của mình để chữa lành cho những tâm hồn cô độc đổi lại em nuôi sống được cả bản thân em về thể xác lẫn tinh thần.Còn về phần tôi, không quá ngạc nhiên khi cuộc sống đại học của tôi không quá giông bão bởi lẽ cha mẹ tôi là cây cổ thụ vững chắc,và bản thân tôi cũng chẳng phải cỏ dại,tôi làm việc cho một công ty du lịch,viết bài quảng bá cho họ,dùng số tiền mình kiếm được trong quá trình đi thi học sinh giỏi từ cấp 2 cho đến cấp 3 để cùng với một nhóm bạn nữa khởi nghiệp mở một quán cafe nho nhỏ phong cách vintage và rất may là mọi chuyên suôn sẻ. Cứ thế bọn tôi cùng nhau vượt qua ngày dài tháng rộng một cách rất êm đẹp,sáng tôi sẽ thức sớm để chuẩn bị bữa sáng cho cả hai,sau đó cùng em lên một chuyến bus để đến trường rồi lại tách ra đi về khoa của mỗi người,đến trưa có hôm tôi sẽ đón em,có hôm em sẽ đứng dưới tán kèn hồng xanh mơn trong làn gió nhẹ thổi qua từng sợi tóc chờ đợi để hai đôi bàn tay quen thuộc đan vào nhau,cùng nhau trở về nhà.Đến xế chiều cả hai đứa lại ai làm việc nấy,tối đến lại cùng nhau chuẩn bị bữa ăn,rồi lại cùng nhau học tập.Xuân qua hạ tới,mọi việc lập lại tuần hoàn,không chán ghét,không rời bỏ.Nhưng một câu chuyện tình êm đẹp chỉ xuất hiện trong cổ tích,khi con người ở gần người họ tin tưởng,những mớ cảm xúc giấu nhẹm trong lòng từng chút một hiện lên,như từng giọt sương sớm tí tách tí tách rơi đọng lại trong chỗ trũng,đến một ngày ao tù bỗng hoá biển khơi.Đó là lúc,thử thách đầu tiên của cuộc tình bắt đầu ló rạng...................................................................................................... "Này Hương,Hương,Hương ơi...." tôi chạy hồng hộc theo Hương sau trận đấu taekwondo,rõ ràng là trong trận đấu,Hương đã chăm chú dõi theo và không ngừng hô "Ái Phương cố lên,Ái Phương là giỏi nhất" vậy mà bây giờ em lại lẳng lặng bỏ đi trước mà không nói một lời,dẫu cho tấm huy chương vàng có đeo trên cổ,em cũng chẳng nhân từ mà ban phước một lời ngợi khen. "Hương ơi,em không đợi Phương về chung với" tôi níu tay Hương lại sau một màn rượt đuổi quanh khuôn viên rộng lớn của trường U, bỏ mặt hàng chục ánh nhìn xem trò thú vị.Hương không nói lời nào,nhìn chằm chằm vào cánh tay đang bị tôi nắm lấy,không giống cô mèo nhỏ bám dính tôi tí nào,nếu bình thường em đã xun xoe bên cạnh,ngó trái ngó phải tấm huy chương,không tiếc chút lời ngợi khen có cánh giành cho người yêu mạnh.Em sẽ tự hào mà xoa đầu tôi "Đó là vì Phương xứng đáng,xứng đáng nhất" chứ không phải sự trầm ngâm lúc này,cái bộ não ù lì chết tiệc của tôi,lúc bình thường có thể nghĩa ra hàng trăm hàng ngàn trường hợp,hàng ngàn kế hoạch tương lai,vậy mà không thể nghĩ ra chủ nhân của nó đã làm điều gì khiến người mình giận đến mức bỏ mặc mình. "Hương ơi,Hương coi nè,Phương đem huy chương vàng về cho Hương á,hôm trước Hương nói là trước giờ đi thi chẳng bao giờ được nhận huy chương,chỉ có bằng khen thôi,nay có huy chương để Hương treo trong nhà nè.Sao người yêu Phương chẳng khen Phương,chẳng hôn Phương khen ngợi gì cả?" tôi lay cánh tay của Hương,bày ra ánh mắt long lanh nhất có thể,tôi đã hứa không bao giờ làm em buồn thì tôi chắc chắn làm được.Châm ngôn sống của Phan Lê Ái Phương chính là Bùi Lan Hương là tốt đẹp nhất,là giỏi giang nhất là sự tồn tại đúng đắn nhất của tạo hoá,Bùi Lan Hương không bao giờ sai,nếu có sai là tại Phan Lê Ái Phương. "Ừm,Phương giỏi quá à" Hương cười nhạt nhoà trong nắng sớm,bầu trời thì xanh,nắng thì ấm,chỉ riêng nụ cười em thì lạnh ngắt,đáy mắt chẳng chứa nổi chút sao băng.Tại sao vậy nhỉ? "Hương ơi,Hương cùng Phương về nhà nhé,nhìn Hương có vẻ hơi mệt." tôi đề nghị cùng Hương về nhà,chuyện gia đình chỉ nên giải quyết trong nội bộ gia đình,đó là sự tôn trọng,cũng là giao kèo của hai chúng tôi. "Em muốn đi hít thở một chút, Phương về trước đi" em cố tình xua đuổi tôi đi,chắc chắn là có chuyện gì đó đã xảy ra trong một tích tắc tôi chẳng chú ý. Em kéo tay tôi ra khỏi tay em, chuẩn bị quay gót rời đi thì như sựt nhớ điều gì,em lấy từ túi ra bình nước em tự tay chuẩn bị,đưa cho tôi. "Quên mất, Phương khát nước chứ?" Rồi xong,tôi hiểu rồi,khi nãy trong lúc chuẩn bị nhận giải Mai - em gái của một bạn trong câu lạc bộ taekwondo đã đưa cho tôi chai nước và tôi nhận lấy bật nắp uống ngay mà quên bén mất cô người yêu nhỏ bé của mình đã thức rất sớm để pha nước mang theo cho mình. Đúng là Bùi Lan Hương không bao giờ sai,chỉ có Phan Lê Ái Phương là làm sai mà vẫn ngu ngốc không hay không rằng,phải nhờ đến chút lòng sót thương của nàng thơ Văn khoa gợi ý mới có thể tỉnh ngộ. "Dạ khát,khát muốn chết luôn,khi nãy uống nhằm chai nước dở ẹc,muốn nôn ra tại chỗ ó bạn nhỏ" tôi vội vã nhận lấy chai nước từ tay Hương,bật nắp uống từng ngụm từng ngụm thật to đến khi cạn bình,cha sinh mẹ đẻ chưa bao giờ thấy tôi ăn uống gì mà gấp gáp mà tỏ ra ngon miệng như lần này. "Oa ngon quá,mát hết cả người,Hương ơi..." tôi móc ngón tay út vào gấu áo của Hương."Sao thế?" Hương nhẹ tênh hỏi. "Hay em đừng đi dạo nữa,nắng lên tới đỉnh đầu rồi,nực nội lắm,em về nhà với Phương, Phương vắt cam nấu cơm trưa cho em nha" tôi rụt rè như đứa nhỏ vừa phạm sai,chỉ dám khẩn khoản xin chút thương tình của người lớn mà chẳng dám tỏ ra trịch thượng. Đáp lại lời năn nỉ đầy chân thành của con gấu,là hình con mèo đen kiêu kì bung chiếc ô ra,chẳng thèm chia sẽ chút che chắn nào mà đi về phía trạm xe bus,bọn lại gấu khờ lon ton theo sau.... "Mời em ăn cơm ạ" tôi bày thức ăn ra đĩa tinh tươm,xới cơm vào chén thật gọn ràng đẹp mắt sau đó lại lon ton đến chỗ sofa,nên nữ hoàng của đời mình đang ngự trị mà vào thế hèn mọn như tiểu công công trong cung đình thời phong kiến,đang chờ đợi lệnh bà vào dùng thiện.Nhưng đáp lại lời mời đậm đà mùi bề tôi đó,là cái nhướng mày đày khinh bỉ của người bề trời. Tôi vắt chân lên cổ mà quỳ bên đầu gối của Hương, dụi dụi vào bàn tay đang thả lỏng của em. "Hương ơi,nàng thơ của tôi ơi,bảo bối ơi,cục vàng ơi. Phương biết Phương sai ở đâu rồi, Phương xin lỗi em,Phương xin hứa sau này Phương sẽ không bao giờ tái phạm nữa, Phương xin hứa nếu Phương mà tái phạm,em lóc da,xẻo thịt Phương, Phương cũng không hé răng một lời" Hương im lặng,nhìn thẳng vào mắt tôi như để xác nhận câu nói "Biết Phương sai ở đâu rồi" là có bao nhiêu phần chân thật,lỡ đâu vì chiều lòng em mà tôi nhận sai thì em chẳng bao giờ tha thứ, được một lúc,em mới ban ơn mà cất tiếng ca đầu tiên từ khi chúng tôi về đến nhà "Vậy Phương thấy,em hành xử từ sáng đến bây giờ là đúng hay sai?" có trời mới biết,cho dù cả dòng họ gia tiên có phù hộ,tôi cũng chẳng dám nói em sai. "Bùi Lan Hương không bao giờ sai,là Phan Lê Ái Phương không giữ phu đức, không biết giữ mình, em làm vậy là hoàn toàn đúng.Nhưng mà..." giọng nói ngày càng nhỏ dần "em có thể nể tình, bạn lớn mới vi phạm lần đầu,mà du di cho bạn lớn một lần được không?" "Vậy sau này,bạn lớn có hứa sẽ luôn ngoan không?" em ôn hoà hỏi,đây rồi,Bùi Meo Meo đã quay trở lại. "Dạ hứa" tôi chắc nịt gật đầu.Hương cười nhẹ rồi chồm người xuống đặt lên môi tôi một chiếc hôn phớt như khen thương vì bạn lớn đã ngon.Nhưng tôi là một đứa trẻ tham lam,nào chấp nhận một món quà nhỏ sau một ngày dài bị em lơ là cơ chứ,tôi nhân lúc em chuẩn bị tách hai đôi môi ẩm ướt khỏi nhau ra,vòng tay ra sau gáy Hương,lôi em vào một nụ hôn ướt át hơn,một nụ hôn đủ sức nóng để so đọ với ánh mặt trời chói chan trên đỉnh đầu,đủ sức để làm bùng lên những rung động bị thái độ lạnh nhạt của em phần nào dập tắt trong ngày hôm nay.Dứt khỏi nụ hôn,khuôn mặt em đỏ bừng,ánh mắt loé lên một tia mê tình dụ hoặc,chỉ thế thôi,là món quà tuyệt vời nhất để an ủi một linh hồn sa đoạ thèm muốn ái tình như tôi rồi. Em nâng cằm tôi lên,những tưởng sẽ tiếp tục một nụ hồn ngào ngạt hương tình,nhưng em lại bất ngờ tiếng sát bên tai mà rỉ rả những lời sấm truyền cảnh cáo:"Cô nhân tình bé của tôi ơi!Tôi muốn môi cô chỉ mỉm cườiNhững lúc có tôi và mắt chỉNhìn tôi những lúc xa xôi".......................................................................................................Tôi muốn mùi thơm của nước hoa,
Mà cô thường xức, chẳng bay xa,
Chẳng làm ngây ngất người qua lại,
Dẫu chỉ qua đường, khách lại qua. "Phương à,thỉnh thoảng phải tiếp nhận những mối quan hệ mới chứ, em thấy nhiều talkshow mời Phương với tư cách là sinh viên ưu tú,nhưng Phương chẳng chịu tham gia cái nào cả?" Hương đang dùng laptop của tôi để đọc thư mời mà câu lạc bộ hùng biện của trường gửi đến vào mấy tuần trước và bị tôi từ chối một cách phũ phàng,nằm trên đùi em lim dim sắp ngủ,nghe đến em hỏi tới tôi đành lười biếng trả lời: "Phương có em là đủ rồi,thế giới của Phương là em,Phương không cần quá nhiều mối quan hệ,hiện tại Phương ít bạn vẫn sống tốt và tương lai vẫn thế thôi.Ummmm....em đừng quấy Phương nữa, Phương muốn ngủ cơ" tôi dụi vào bụng em nũng nịu. "Á,nhột em, em vừa trả lời với câu lạc bộ kịch là Phương sẽ nhận viết kịch bản cho vở kịch sắp tới của họ về mối tình của Lý Chiêu Hoàng và Trần Cảnh đấy.Phương sắp xếp nhé,em cũng muốn xem kịch" em xoa mái tóc rối bời của tôi và giao cho một nhiệm vụ mà tôi chỉ có 2 cách trả lời là đồng ý hoặc dạ sẽ vâng lời. Sau chiếc gmail đáp ứng lời hẹn đúng 3 ngày,tôi nhận được thông tin sẽ có cuộc họp lên ý tưởng vào lúc 14h chiều ngày thứ tư,trùng ngày cả tôi và Hương đều trống lịch,và đáng lẽ ra tôi đã cùng em dạo bước quanh những quầy sách,hay cùng nhau có một buổi dã ngoại thật chữa lành.Vậy mà bây giờ,với gương mặt không mấy tình nguyện,tôi đứng như trời trồng đợi Hương khoác cho cái áo để ra ngoài: "Moaaa,em thương nhé, đi vui vẻ, em muốn em một vở kịch thật hay" Hương hôn lên má tôi một cái như khích lệ,haizz lệnh vợ khó cãi mà. "Dạ, Phương sẽ ngoan,em ở nhà vui vẻ nhé, có ít trái cây Phương đã rửa và có lê,mận đã gọt sẵn trong tủ lạnh,mèo nhỏ ngoan ngoãn ăn nha" tôi dặn dò em kĩ càng rồi mới lê bước lên đường. Không tình nguyện là vậy,nhưng đã nhận việc thì phải chuyên nghiệp,đẩy cửa phòng họp ra với khuôn mặt bình tĩnh nhất có thể,mọi người trong phòng ngước mắt lên nhìn, tất cả trong số họ tôi đều quen. Kiều Anh là chủ tịch câu lạc bộ Việt phục và văn hoá cổ truyền, rất giỏi về mảng văn hoá và đặc biệt là tài năng vượt trội trong mảng âm nhạc dân gian. Tuimi là một trường hợp đặc biệt có thể nói toàn diện, có kiến thức chuyên sâu về âm nhạc rất cao đồng thời mặc dù ở Đức lâu và vốn từ vựng tiếng Việt còn hạn chế nhưng mỗi khi viết một cái gì đấy thì cách hành văn đều khiến người khác ấn tượng.Không chỉ gói gọn trong 2 con người ấy,căn phòng này còn nhiều con người tài năng khác như Ngọc Phước, Misthy,Hậu Hoàng,Minh Hằng, à và còn một người nữa tôi không rõ tên họ mà hình như cũng chẳng học chung trường. Gật đầu thay một lời chào hỏi,tôi ngồi vào vị trí đầu tiên bên tay trái chủ toạ ,rồi lôi laptop ra chuẩn bị cho cuộc họp lên ý tưởng,chủ đề về tình sử Chiêu Hoàng-Trần Cảnh không quá xa lạ,nhưng làm thế nào để biến nó thành một thiên trường ca về tình yêu nhưng bị kìm hãm trong vòng xoáy quyền lực giữa hai triều đại mà ở đó cả hai con người dẫu là nhân vật chính nhưng chẳng thể tự quyết định cuộc đời mình,phải làm sao để khắc hoạ nổi đau của cả hai chứ chẳng phải là để người đời phê phán một trong hai bạc tình giả ý "Trách người quân tử bạc tình,chơi hoa rồi lại bẻ cành bán rao". Đợi đến 14h05p,khi mọi người tề tựu đông đủ,Kiều Anh ngồi vào ghế chủ toạ lên tiếng: "Xin chào tất cả mọi người,mình là Kiều Anh,chủ tịch câu lạc bộ Việt phục và văn hoá cổ truyền, như mọi người đã biết,năm nay clb chính thức mở màn cho chuỗi kịch sẽ được công diễn vào cuối tuần, và màn kịch đầu tiên sẽ ra mắt công chúng với tên gọi Ngàn năm một án tình trăm ngã,lấy cảm hứng từ chuyện tình của Lý Chiêu Hoàng và Trần Cảnh. Phương châm của tác phẩm đầu tay này là muốn truyền tải đến mọi người vẻ đẹp của Việt phục dưới triều đại Lý-Trần,đồng thời đưa Lịch Sử đến gần hơn với công chúng. Còn những vấn đề chi tiết đi vào chiều sâu sẽ được bàn bạc sau khi mọi người đã giải thiệu bản thân xong" Sau một màn diễn thuyết đầy tự tin,Kiều Anh đánh mắt sang phía tôi,hiểu ý,tôi gật đầu rồi đứng dậy giới thiệt mình,sau đó là lần lượt từng người từng người một phô diễn những mảng mà bản thân nổi trội. Cuộc họp kéo dài xuyên suốt 3 giờ đồng hồ,từng mảnh ghép của câu chuyện dần lộ diện,những khâu cần làm đã được phân chia rõ ràng. Vươn vai một cái thật sảng khoái,thu dọn đồ đạc chuẩn bị quay về nhà với cô mèo nhỏ,đột nhiên,một giọng nói lảnh lót như chim sơn ca thu hút sự chú ý của tôi. "Ái Phương,rất vui được gặp cậu" một đôi bàn tay nhỏ nhắn chìa ra trước,quay mắt nhìn kĩ thì Dương Hoàng Yến đã treo nụ cười như vầng trăng khuyết trên môi,không hổ danh là thủ khoa trường cao đẳng nghệ thuật Hà Nội,chỉ một lời chào cũng đủ thu hút sự chú ý của người khác. "À xin chào,rất vui được làm quen Yến" tự nhiên gần với cô gái này,tôi có cảm giác rất quen thuộc, cái năng lượng toả ra gần giống Hương nhưng lại khác xa Hương của tôi."Mình có thể xin cái hẹn đi cafe được không? Hôm qua Kiều Anh và mình có bạn nhau về việc sẽ việc một nhạc khúc cho vở kịch này,Kiều Anh sẽ viết dưới góc nhìn của Trần Cảnh còn mình sẽ là Lý Chiêu Hoàng.Nhưng thật ngại quá,mình khá mù mờ về họ,dù có đọc nhiều thông tin nhưng vẫn chưa có cảm hứng." Yến nhìn về phía tôi như chờ đợi một câu trả lời sẽ đồng ý. "Thật xin lỗi nhưng mà..." chưa kịp nói hết câu,Yến đã lên tiếng trước"Chỉ một tiếng thôi,không mất nhiều thời gian của Phương đâu.""Thôi được rồi,để mình nhắn báo lại với người nhà một xíu""Cảm ơn cậu" Yến cười hiền,đáy mắt không giấu nổi sự cảm kích,thôi thì cứ xem như là vì vở kịch này đi,với lại tôi cũng mến người tại,đặc biệt là người tài biết cầu thị. Đi về phía góc phòng nhắn cho Hương một cái tin báo cáo tình hình,và Hương khi nghe bảo tôi có chút việc sẽ về muộn hơn so với dự tính thì rất vui lòng,em luôn là như thế, khuyến khích tôi đi tìm kiếm những mối quan hệ dễ chịu vì em sợ tôi chẳng có bạn bè.Người con gái đó ngốc thật,nhưng ngốc theo kiểu rất thông minh,chắc chắn em đã hỏi cho ra nhẽ danh sách những con người hôm nay sẽ cộng tác với tôi nên mới nằn nặc đòi tôi đi cho bằng được,vì em biết họ đều tài giỏi và tôi lại cuồng si những thứ tài năng mà tôi chẳng có được. Hoàng Yến chọn một quán cafe khá gần chỗ họp,đi bộ chừng 300m là đến,không khí tràn ngập cây xanh rất dễ chịu,khiến lòng tôi cũng nhẹ nhàng đi đôi chút.Tôi kể cho người bạn mới quen câu chuyện về 2 nhân vật lịch sử ấy với giọng điệu của riêng mình,thời gian cũng loắn thoắn trôi, nhìn lại điện thoại thì ôi thôi đồng hồ điểm 19h19p, tôi vội vã chào tạm biệt Yến rồi thu dọn đồ đạc.Những tưởng chỉ dừng lại ở việc tôi nói bạn nghe,nhưng trong lúc ra về Yến vấp ngã,tôi đỡ bạn,chẳng biết số phận cứ thích trêu đùa người có gia đình hay sao ấy.Từ cái sự kiến ngày đó,trong suốt buổi họp Yến luôn lẽo đẽo theo tôi, cứ tìm cách bắt chuyện và xin thời gian từ tôi,dẫu cho nhận lại cũng chỉ là những lời xã giao suôn.Tệ thật,tôi cũng chỉ có thể làm vậy,thầm cầu mong là người ta quý mình với tư cách những người bạn chứ không phải cái gì quá sâu xa. Nhưng hỡi ôi,cô mèo nhà tôi đến vào những lúc tôi không muốn em đến kẻo lại nổi giận hại thân. Cách ngày công diễn 3 ngày, sẽ có một buổi chạy chương trình và trùng hợp là Hương cũng trống lịch vào khoảng thời gian đó,thế là em đột kích bất ngờ,và trùng hợp hơn là em đến vào lúc đòi cầm hộ tôi chiếc áo khoác để tôi có thể thoái mái chỉnh sửa biểu cảm của diễn viên và chạy đi điều chỉnh bối cảnh sân khấu. "Áo của Phương thơm thật đó" Yến cảm thán khi cầm áo của tôi,trời đất, chỉ biết cười gượng, và phải thêm một tiếng than trời nữa là tôi thấy dáng vẻ Hương cười "hiền hoà" sau lưng Yến. Tôi run như cầy sấy trong lòng,lắp bắt mỉm cười "Á Hương ơi,em đến khi nào vậy,có mệt lắm không?" thấy nữ hoàng rồi thì kẻ bề tôi phải quỳ xuống dưới làn váy như một bản năng ăn vào máu,tôi vội vã bước đến bên Hương như một hành động củng cố lòng tin của em và tôi. "Không mệt chút nào" em lắc đầu rồi lại quay sang nhìn thẳng vào mắt tôi "Phương có bận lắm không?" tôi chắc chắn từ "bận" ở đây của em không đơn thuần. "Không không,xong xuôi hết rồi,chỉ còn diễn lần cuối là đến ngày công diễn luôn.Lát nữa,Hương ở lại xem nhé,rồi mình về chung" tôi vuốt vuốt lưng em cười lấy lòng."Được thôi,nhưng mà nhà tụi mình hết trái cây rồi,đột nhiên em muốn ăn dâu tây nên lát mình đi mua nhà" ba chữ "nhà tụi mình" được em nhấn nhá rất thần sầu,nhưng tất nhiên câu này không phải để tôi nghe,vì rõ ràng trước khi đi tôi đã kiểm tra tủ lạnh,hai hộp dâu to ụ vẫn còn chễm chệ ở ngăn đầu."Đây là..." Hoàng Yến tròn mắt cắt ngang màn phu xướng phụ tuỳ của hai chúng tôi."Đây là người chị thương nhất đời này" tôi choàng tay qua vai Hương đánh dấu chủ quyền,thôi thì cứ chủ động trước sẽ được khoan hồng trước pháp luật của loài mèo.Yến đứng yên tại chỗ,rồi quay ngoắt sang nhìn tôi,ánh mắt như muốn xác nhận lại từng chút một những gì tôi nói,tôi cười rồi gật đầu.Bạn cũng cười gượng,toan bước đi,thì Hương đã lên tiếng trước. "Tôi là Bùi Lan Hương,tôi biết bà nha,rất nổi tiếng trong giới sinh viên học sinh" Hương cười chào hỏi trước,bình thường thì mềm xèo,mà giờ gia trưởng thấy rõ thật."À ừ...chào Hương,rất vui được gặp mặt" đúng là dân chuyên nghiệp từng đứng trước biết bao những tay lão luyện của giới văn nghệ sĩ để đoạt được danh vị thủ khoa, từng nét mặt được điều khiển rất thành thục,từ chút gì đó hụt hẫng nơi đáy mắt đến vẻ bình thản trước cô gái của tôi."Hôm nào tụi mình cùng nhau ca hát ha, giọng Hoàng Yến hay như vậy,chắc chắn có thể làm say lòng rất nhiều vị khách lãng du" rồi xong,Hương một bên khen Yến,một bên dằn mặt tôi,"Khách lãng du" là con nào ngoài con gấu khờ đang bị mèo đen nghi ngờ thay lòng đổi dạ này."Hương quá khen rồi,tôi còn xíu việc trong hậu trường,hai người nói chuyện đi ha" Yến vội vã lánh đi chỗ khác,nhưng chưa kịp đi mấy bước thì móng của mèo cưng nhà tôi đã vồ tới."Khoan đã Yến ơi"Hoàng Yến giật mình quay lại nhìn Hương như muốn hỏi có chuyện gì,Hương cười chỉ chỉ vào cái áo của tôi trên tay Yến "Để tôi giữ cho,không phiền Yến đem vào đâu" Á à,mùi thuốc súng lơ lửng trong không gian,ám lên từng sợi lông tơ của 3 con người,đỉnh thật,trong cuộc chiến này chỉ một người có súng,và cũng chính người đó đang đặt tay ở cán súng-đó chính là Hương. Sau khi Yến khuất bóng,đến lượt tôi sắp tử trận trước nanh vuốt mèo đen. Em mỉm cười bước sát lại gần tôi, cất tiếng đủ để cả hai cùng nghe thấy, âm thanh như vang vọng từ trốn địa đàng nhưng thực chất là lời phán tội của sứ giả địa ngục: "Chàng về,thì áo phải để lại đây,để lại cho người khác,thì tối nay ngủ ở phòng khách đi" hết câu thế là nữ hoàng quay gót rời đi,để lại phận bề tôi trăm mối ngổn ngang. Làm sao tôi quên được là Hương từng trừng phạt tôi bằng cách này và đau hơn là khi em khoác lên người chiếc váy lụa mịn màng cùng hương nước hoa quẩn quanh nơi đầu mũi,cứ đi tới đi lui trước mặt tôi, lắm lúc lại rớt chút đồ đạc,em cúi người xuống để nhặt lên,thế là cảnh xuân chớp mặt tràn ngập thị giác,rồi đột nhiên mùa xuân chuyển thành đông lạnh giá sau tiếng đóng cửa khẽ khàng,một mình tôi trơ trội trên chiếc ghế sofa nhạt toẹt.
Tôi muốn môi cô chỉ mỉm cười
Những lúc có tôi và mắt chỉ...
Nhìn tôi những lúc tôi xa xôi.Tôi muốn cô đừng nghĩ đến ai,
Đừng hôn, dù thấy cánh hoa tươi,
Đừng ôm gối chiếc, đêm nay ngủ...
Đừng tắm chiều nay, biển lắm người.Tôi muốn mùi thơm của nước hoa,
Mà cô thường xức, chẳng bay xa,
Chẳng làm ngây ngất người qua lại,
Dẫu chỉ qua đường, khách lại qua.Tôi muốn những đêm đông giá lạnh
Chiêm bao đừng lẩn quất bên cô
Bằng không, tôi muốn cô đừng gặp
Một trẻ trai nào, trong giấc mơ.Tôi muốn làn hơi cô thở nhẹ.
Đừng làm ẩm áo khách chưa quen.
Chân cô in vết trên đường bụi
Chẳng bước chân nào được dẫm lên.Nghĩa là ghen quá đấy mà thôi,
Thế nghĩa là yêu quá mất rồi
Và nghĩa là cô là tất cả.
Cô là tất cả của riêng tôi!(Ghen-Nguyễn Bính) Nhịp sống sinh viên của tôi và Hương không phải tất bật chạy theo những vinh hoa phù phiếm,không hiện hữu những nỗi sầu lo về cơm áo gạo tiền,bởi lẽ bản thân chúng tôi là những người biết tạo ra những giá trị vật chất bởi khối óc và tài năng của mình.Khi còn ở cấp ba,Hương đã tập tành viết lách và làm việc online cho một nhà xuất bản,khi bước chân vào ngưỡng cửa Đại học em càng biết phát huy những tinh hoa nơi đầu bút của mình hơn khi trở thành cộng tác viên cho một tờ báo đồng thời làm việc part time cho nhà xuất bản.Vào những ngày rãnh rỗi không phải chạy deadline tối,tôi đưa em đến phòng trà để nghe từng lời ca tiếng hát của em thủ thỉ bên tai,em đem giọng hát trời phú của mình để chữa lành cho những tâm hồn cô độc đổi lại em nuôi sống được cả bản thân em về thể xác lẫn tinh thần.Còn về phần tôi, không quá ngạc nhiên khi cuộc sống đại học của tôi không quá giông bão bởi lẽ cha mẹ tôi là cây cổ thụ vững chắc,và bản thân tôi cũng chẳng phải cỏ dại,tôi làm việc cho một công ty du lịch,viết bài quảng bá cho họ,dùng số tiền mình kiếm được trong quá trình đi thi học sinh giỏi từ cấp 2 cho đến cấp 3 để cùng với một nhóm bạn nữa khởi nghiệp mở một quán cafe nho nhỏ phong cách vintage và rất may là mọi chuyên suôn sẻ. Cứ thế bọn tôi cùng nhau vượt qua ngày dài tháng rộng một cách rất êm đẹp,sáng tôi sẽ thức sớm để chuẩn bị bữa sáng cho cả hai,sau đó cùng em lên một chuyến bus để đến trường rồi lại tách ra đi về khoa của mỗi người,đến trưa có hôm tôi sẽ đón em,có hôm em sẽ đứng dưới tán kèn hồng xanh mơn trong làn gió nhẹ thổi qua từng sợi tóc chờ đợi để hai đôi bàn tay quen thuộc đan vào nhau,cùng nhau trở về nhà.Đến xế chiều cả hai đứa lại ai làm việc nấy,tối đến lại cùng nhau chuẩn bị bữa ăn,rồi lại cùng nhau học tập.Xuân qua hạ tới,mọi việc lập lại tuần hoàn,không chán ghét,không rời bỏ.Nhưng một câu chuyện tình êm đẹp chỉ xuất hiện trong cổ tích,khi con người ở gần người họ tin tưởng,những mớ cảm xúc giấu nhẹm trong lòng từng chút một hiện lên,như từng giọt sương sớm tí tách tí tách rơi đọng lại trong chỗ trũng,đến một ngày ao tù bỗng hoá biển khơi.Đó là lúc,thử thách đầu tiên của cuộc tình bắt đầu ló rạng...................................................................................................... "Này Hương,Hương,Hương ơi...." tôi chạy hồng hộc theo Hương sau trận đấu taekwondo,rõ ràng là trong trận đấu,Hương đã chăm chú dõi theo và không ngừng hô "Ái Phương cố lên,Ái Phương là giỏi nhất" vậy mà bây giờ em lại lẳng lặng bỏ đi trước mà không nói một lời,dẫu cho tấm huy chương vàng có đeo trên cổ,em cũng chẳng nhân từ mà ban phước một lời ngợi khen. "Hương ơi,em không đợi Phương về chung với" tôi níu tay Hương lại sau một màn rượt đuổi quanh khuôn viên rộng lớn của trường U, bỏ mặt hàng chục ánh nhìn xem trò thú vị.Hương không nói lời nào,nhìn chằm chằm vào cánh tay đang bị tôi nắm lấy,không giống cô mèo nhỏ bám dính tôi tí nào,nếu bình thường em đã xun xoe bên cạnh,ngó trái ngó phải tấm huy chương,không tiếc chút lời ngợi khen có cánh giành cho người yêu mạnh.Em sẽ tự hào mà xoa đầu tôi "Đó là vì Phương xứng đáng,xứng đáng nhất" chứ không phải sự trầm ngâm lúc này,cái bộ não ù lì chết tiệc của tôi,lúc bình thường có thể nghĩa ra hàng trăm hàng ngàn trường hợp,hàng ngàn kế hoạch tương lai,vậy mà không thể nghĩ ra chủ nhân của nó đã làm điều gì khiến người mình giận đến mức bỏ mặc mình. "Hương ơi,Hương coi nè,Phương đem huy chương vàng về cho Hương á,hôm trước Hương nói là trước giờ đi thi chẳng bao giờ được nhận huy chương,chỉ có bằng khen thôi,nay có huy chương để Hương treo trong nhà nè.Sao người yêu Phương chẳng khen Phương,chẳng hôn Phương khen ngợi gì cả?" tôi lay cánh tay của Hương,bày ra ánh mắt long lanh nhất có thể,tôi đã hứa không bao giờ làm em buồn thì tôi chắc chắn làm được.Châm ngôn sống của Phan Lê Ái Phương chính là Bùi Lan Hương là tốt đẹp nhất,là giỏi giang nhất là sự tồn tại đúng đắn nhất của tạo hoá,Bùi Lan Hương không bao giờ sai,nếu có sai là tại Phan Lê Ái Phương. "Ừm,Phương giỏi quá à" Hương cười nhạt nhoà trong nắng sớm,bầu trời thì xanh,nắng thì ấm,chỉ riêng nụ cười em thì lạnh ngắt,đáy mắt chẳng chứa nổi chút sao băng.Tại sao vậy nhỉ? "Hương ơi,Hương cùng Phương về nhà nhé,nhìn Hương có vẻ hơi mệt." tôi đề nghị cùng Hương về nhà,chuyện gia đình chỉ nên giải quyết trong nội bộ gia đình,đó là sự tôn trọng,cũng là giao kèo của hai chúng tôi. "Em muốn đi hít thở một chút, Phương về trước đi" em cố tình xua đuổi tôi đi,chắc chắn là có chuyện gì đó đã xảy ra trong một tích tắc tôi chẳng chú ý. Em kéo tay tôi ra khỏi tay em, chuẩn bị quay gót rời đi thì như sựt nhớ điều gì,em lấy từ túi ra bình nước em tự tay chuẩn bị,đưa cho tôi. "Quên mất, Phương khát nước chứ?" Rồi xong,tôi hiểu rồi,khi nãy trong lúc chuẩn bị nhận giải Mai - em gái của một bạn trong câu lạc bộ taekwondo đã đưa cho tôi chai nước và tôi nhận lấy bật nắp uống ngay mà quên bén mất cô người yêu nhỏ bé của mình đã thức rất sớm để pha nước mang theo cho mình. Đúng là Bùi Lan Hương không bao giờ sai,chỉ có Phan Lê Ái Phương là làm sai mà vẫn ngu ngốc không hay không rằng,phải nhờ đến chút lòng sót thương của nàng thơ Văn khoa gợi ý mới có thể tỉnh ngộ. "Dạ khát,khát muốn chết luôn,khi nãy uống nhằm chai nước dở ẹc,muốn nôn ra tại chỗ ó bạn nhỏ" tôi vội vã nhận lấy chai nước từ tay Hương,bật nắp uống từng ngụm từng ngụm thật to đến khi cạn bình,cha sinh mẹ đẻ chưa bao giờ thấy tôi ăn uống gì mà gấp gáp mà tỏ ra ngon miệng như lần này. "Oa ngon quá,mát hết cả người,Hương ơi..." tôi móc ngón tay út vào gấu áo của Hương."Sao thế?" Hương nhẹ tênh hỏi. "Hay em đừng đi dạo nữa,nắng lên tới đỉnh đầu rồi,nực nội lắm,em về nhà với Phương, Phương vắt cam nấu cơm trưa cho em nha" tôi rụt rè như đứa nhỏ vừa phạm sai,chỉ dám khẩn khoản xin chút thương tình của người lớn mà chẳng dám tỏ ra trịch thượng. Đáp lại lời năn nỉ đầy chân thành của con gấu,là hình con mèo đen kiêu kì bung chiếc ô ra,chẳng thèm chia sẽ chút che chắn nào mà đi về phía trạm xe bus,bọn lại gấu khờ lon ton theo sau.... "Mời em ăn cơm ạ" tôi bày thức ăn ra đĩa tinh tươm,xới cơm vào chén thật gọn ràng đẹp mắt sau đó lại lon ton đến chỗ sofa,nên nữ hoàng của đời mình đang ngự trị mà vào thế hèn mọn như tiểu công công trong cung đình thời phong kiến,đang chờ đợi lệnh bà vào dùng thiện.Nhưng đáp lại lời mời đậm đà mùi bề tôi đó,là cái nhướng mày đày khinh bỉ của người bề trời. Tôi vắt chân lên cổ mà quỳ bên đầu gối của Hương, dụi dụi vào bàn tay đang thả lỏng của em. "Hương ơi,nàng thơ của tôi ơi,bảo bối ơi,cục vàng ơi. Phương biết Phương sai ở đâu rồi, Phương xin lỗi em,Phương xin hứa sau này Phương sẽ không bao giờ tái phạm nữa, Phương xin hứa nếu Phương mà tái phạm,em lóc da,xẻo thịt Phương, Phương cũng không hé răng một lời" Hương im lặng,nhìn thẳng vào mắt tôi như để xác nhận câu nói "Biết Phương sai ở đâu rồi" là có bao nhiêu phần chân thật,lỡ đâu vì chiều lòng em mà tôi nhận sai thì em chẳng bao giờ tha thứ, được một lúc,em mới ban ơn mà cất tiếng ca đầu tiên từ khi chúng tôi về đến nhà "Vậy Phương thấy,em hành xử từ sáng đến bây giờ là đúng hay sai?" có trời mới biết,cho dù cả dòng họ gia tiên có phù hộ,tôi cũng chẳng dám nói em sai. "Bùi Lan Hương không bao giờ sai,là Phan Lê Ái Phương không giữ phu đức, không biết giữ mình, em làm vậy là hoàn toàn đúng.Nhưng mà..." giọng nói ngày càng nhỏ dần "em có thể nể tình, bạn lớn mới vi phạm lần đầu,mà du di cho bạn lớn một lần được không?" "Vậy sau này,bạn lớn có hứa sẽ luôn ngoan không?" em ôn hoà hỏi,đây rồi,Bùi Meo Meo đã quay trở lại. "Dạ hứa" tôi chắc nịt gật đầu.Hương cười nhẹ rồi chồm người xuống đặt lên môi tôi một chiếc hôn phớt như khen thương vì bạn lớn đã ngon.Nhưng tôi là một đứa trẻ tham lam,nào chấp nhận một món quà nhỏ sau một ngày dài bị em lơ là cơ chứ,tôi nhân lúc em chuẩn bị tách hai đôi môi ẩm ướt khỏi nhau ra,vòng tay ra sau gáy Hương,lôi em vào một nụ hôn ướt át hơn,một nụ hôn đủ sức nóng để so đọ với ánh mặt trời chói chan trên đỉnh đầu,đủ sức để làm bùng lên những rung động bị thái độ lạnh nhạt của em phần nào dập tắt trong ngày hôm nay.Dứt khỏi nụ hôn,khuôn mặt em đỏ bừng,ánh mắt loé lên một tia mê tình dụ hoặc,chỉ thế thôi,là món quà tuyệt vời nhất để an ủi một linh hồn sa đoạ thèm muốn ái tình như tôi rồi. Em nâng cằm tôi lên,những tưởng sẽ tiếp tục một nụ hồn ngào ngạt hương tình,nhưng em lại bất ngờ tiếng sát bên tai mà rỉ rả những lời sấm truyền cảnh cáo:"Cô nhân tình bé của tôi ơi!Tôi muốn môi cô chỉ mỉm cườiNhững lúc có tôi và mắt chỉNhìn tôi những lúc xa xôi".......................................................................................................Tôi muốn mùi thơm của nước hoa,
Mà cô thường xức, chẳng bay xa,
Chẳng làm ngây ngất người qua lại,
Dẫu chỉ qua đường, khách lại qua. "Phương à,thỉnh thoảng phải tiếp nhận những mối quan hệ mới chứ, em thấy nhiều talkshow mời Phương với tư cách là sinh viên ưu tú,nhưng Phương chẳng chịu tham gia cái nào cả?" Hương đang dùng laptop của tôi để đọc thư mời mà câu lạc bộ hùng biện của trường gửi đến vào mấy tuần trước và bị tôi từ chối một cách phũ phàng,nằm trên đùi em lim dim sắp ngủ,nghe đến em hỏi tới tôi đành lười biếng trả lời: "Phương có em là đủ rồi,thế giới của Phương là em,Phương không cần quá nhiều mối quan hệ,hiện tại Phương ít bạn vẫn sống tốt và tương lai vẫn thế thôi.Ummmm....em đừng quấy Phương nữa, Phương muốn ngủ cơ" tôi dụi vào bụng em nũng nịu. "Á,nhột em, em vừa trả lời với câu lạc bộ kịch là Phương sẽ nhận viết kịch bản cho vở kịch sắp tới của họ về mối tình của Lý Chiêu Hoàng và Trần Cảnh đấy.Phương sắp xếp nhé,em cũng muốn xem kịch" em xoa mái tóc rối bời của tôi và giao cho một nhiệm vụ mà tôi chỉ có 2 cách trả lời là đồng ý hoặc dạ sẽ vâng lời. Sau chiếc gmail đáp ứng lời hẹn đúng 3 ngày,tôi nhận được thông tin sẽ có cuộc họp lên ý tưởng vào lúc 14h chiều ngày thứ tư,trùng ngày cả tôi và Hương đều trống lịch,và đáng lẽ ra tôi đã cùng em dạo bước quanh những quầy sách,hay cùng nhau có một buổi dã ngoại thật chữa lành.Vậy mà bây giờ,với gương mặt không mấy tình nguyện,tôi đứng như trời trồng đợi Hương khoác cho cái áo để ra ngoài: "Moaaa,em thương nhé, đi vui vẻ, em muốn em một vở kịch thật hay" Hương hôn lên má tôi một cái như khích lệ,haizz lệnh vợ khó cãi mà. "Dạ, Phương sẽ ngoan,em ở nhà vui vẻ nhé, có ít trái cây Phương đã rửa và có lê,mận đã gọt sẵn trong tủ lạnh,mèo nhỏ ngoan ngoãn ăn nha" tôi dặn dò em kĩ càng rồi mới lê bước lên đường. Không tình nguyện là vậy,nhưng đã nhận việc thì phải chuyên nghiệp,đẩy cửa phòng họp ra với khuôn mặt bình tĩnh nhất có thể,mọi người trong phòng ngước mắt lên nhìn, tất cả trong số họ tôi đều quen. Kiều Anh là chủ tịch câu lạc bộ Việt phục và văn hoá cổ truyền, rất giỏi về mảng văn hoá và đặc biệt là tài năng vượt trội trong mảng âm nhạc dân gian. Tuimi là một trường hợp đặc biệt có thể nói toàn diện, có kiến thức chuyên sâu về âm nhạc rất cao đồng thời mặc dù ở Đức lâu và vốn từ vựng tiếng Việt còn hạn chế nhưng mỗi khi viết một cái gì đấy thì cách hành văn đều khiến người khác ấn tượng.Không chỉ gói gọn trong 2 con người ấy,căn phòng này còn nhiều con người tài năng khác như Ngọc Phước, Misthy,Hậu Hoàng,Minh Hằng, à và còn một người nữa tôi không rõ tên họ mà hình như cũng chẳng học chung trường. Gật đầu thay một lời chào hỏi,tôi ngồi vào vị trí đầu tiên bên tay trái chủ toạ ,rồi lôi laptop ra chuẩn bị cho cuộc họp lên ý tưởng,chủ đề về tình sử Chiêu Hoàng-Trần Cảnh không quá xa lạ,nhưng làm thế nào để biến nó thành một thiên trường ca về tình yêu nhưng bị kìm hãm trong vòng xoáy quyền lực giữa hai triều đại mà ở đó cả hai con người dẫu là nhân vật chính nhưng chẳng thể tự quyết định cuộc đời mình,phải làm sao để khắc hoạ nổi đau của cả hai chứ chẳng phải là để người đời phê phán một trong hai bạc tình giả ý "Trách người quân tử bạc tình,chơi hoa rồi lại bẻ cành bán rao". Đợi đến 14h05p,khi mọi người tề tựu đông đủ,Kiều Anh ngồi vào ghế chủ toạ lên tiếng: "Xin chào tất cả mọi người,mình là Kiều Anh,chủ tịch câu lạc bộ Việt phục và văn hoá cổ truyền, như mọi người đã biết,năm nay clb chính thức mở màn cho chuỗi kịch sẽ được công diễn vào cuối tuần, và màn kịch đầu tiên sẽ ra mắt công chúng với tên gọi Ngàn năm một án tình trăm ngã,lấy cảm hứng từ chuyện tình của Lý Chiêu Hoàng và Trần Cảnh. Phương châm của tác phẩm đầu tay này là muốn truyền tải đến mọi người vẻ đẹp của Việt phục dưới triều đại Lý-Trần,đồng thời đưa Lịch Sử đến gần hơn với công chúng. Còn những vấn đề chi tiết đi vào chiều sâu sẽ được bàn bạc sau khi mọi người đã giải thiệu bản thân xong" Sau một màn diễn thuyết đầy tự tin,Kiều Anh đánh mắt sang phía tôi,hiểu ý,tôi gật đầu rồi đứng dậy giới thiệt mình,sau đó là lần lượt từng người từng người một phô diễn những mảng mà bản thân nổi trội. Cuộc họp kéo dài xuyên suốt 3 giờ đồng hồ,từng mảnh ghép của câu chuyện dần lộ diện,những khâu cần làm đã được phân chia rõ ràng. Vươn vai một cái thật sảng khoái,thu dọn đồ đạc chuẩn bị quay về nhà với cô mèo nhỏ,đột nhiên,một giọng nói lảnh lót như chim sơn ca thu hút sự chú ý của tôi. "Ái Phương,rất vui được gặp cậu" một đôi bàn tay nhỏ nhắn chìa ra trước,quay mắt nhìn kĩ thì Dương Hoàng Yến đã treo nụ cười như vầng trăng khuyết trên môi,không hổ danh là thủ khoa trường cao đẳng nghệ thuật Hà Nội,chỉ một lời chào cũng đủ thu hút sự chú ý của người khác. "À xin chào,rất vui được làm quen Yến" tự nhiên gần với cô gái này,tôi có cảm giác rất quen thuộc, cái năng lượng toả ra gần giống Hương nhưng lại khác xa Hương của tôi."Mình có thể xin cái hẹn đi cafe được không? Hôm qua Kiều Anh và mình có bạn nhau về việc sẽ việc một nhạc khúc cho vở kịch này,Kiều Anh sẽ viết dưới góc nhìn của Trần Cảnh còn mình sẽ là Lý Chiêu Hoàng.Nhưng thật ngại quá,mình khá mù mờ về họ,dù có đọc nhiều thông tin nhưng vẫn chưa có cảm hứng." Yến nhìn về phía tôi như chờ đợi một câu trả lời sẽ đồng ý. "Thật xin lỗi nhưng mà..." chưa kịp nói hết câu,Yến đã lên tiếng trước"Chỉ một tiếng thôi,không mất nhiều thời gian của Phương đâu.""Thôi được rồi,để mình nhắn báo lại với người nhà một xíu""Cảm ơn cậu" Yến cười hiền,đáy mắt không giấu nổi sự cảm kích,thôi thì cứ xem như là vì vở kịch này đi,với lại tôi cũng mến người tại,đặc biệt là người tài biết cầu thị. Đi về phía góc phòng nhắn cho Hương một cái tin báo cáo tình hình,và Hương khi nghe bảo tôi có chút việc sẽ về muộn hơn so với dự tính thì rất vui lòng,em luôn là như thế, khuyến khích tôi đi tìm kiếm những mối quan hệ dễ chịu vì em sợ tôi chẳng có bạn bè.Người con gái đó ngốc thật,nhưng ngốc theo kiểu rất thông minh,chắc chắn em đã hỏi cho ra nhẽ danh sách những con người hôm nay sẽ cộng tác với tôi nên mới nằn nặc đòi tôi đi cho bằng được,vì em biết họ đều tài giỏi và tôi lại cuồng si những thứ tài năng mà tôi chẳng có được. Hoàng Yến chọn một quán cafe khá gần chỗ họp,đi bộ chừng 300m là đến,không khí tràn ngập cây xanh rất dễ chịu,khiến lòng tôi cũng nhẹ nhàng đi đôi chút.Tôi kể cho người bạn mới quen câu chuyện về 2 nhân vật lịch sử ấy với giọng điệu của riêng mình,thời gian cũng loắn thoắn trôi, nhìn lại điện thoại thì ôi thôi đồng hồ điểm 19h19p, tôi vội vã chào tạm biệt Yến rồi thu dọn đồ đạc.Những tưởng chỉ dừng lại ở việc tôi nói bạn nghe,nhưng trong lúc ra về Yến vấp ngã,tôi đỡ bạn,chẳng biết số phận cứ thích trêu đùa người có gia đình hay sao ấy.Từ cái sự kiến ngày đó,trong suốt buổi họp Yến luôn lẽo đẽo theo tôi, cứ tìm cách bắt chuyện và xin thời gian từ tôi,dẫu cho nhận lại cũng chỉ là những lời xã giao suôn.Tệ thật,tôi cũng chỉ có thể làm vậy,thầm cầu mong là người ta quý mình với tư cách những người bạn chứ không phải cái gì quá sâu xa. Nhưng hỡi ôi,cô mèo nhà tôi đến vào những lúc tôi không muốn em đến kẻo lại nổi giận hại thân. Cách ngày công diễn 3 ngày, sẽ có một buổi chạy chương trình và trùng hợp là Hương cũng trống lịch vào khoảng thời gian đó,thế là em đột kích bất ngờ,và trùng hợp hơn là em đến vào lúc đòi cầm hộ tôi chiếc áo khoác để tôi có thể thoái mái chỉnh sửa biểu cảm của diễn viên và chạy đi điều chỉnh bối cảnh sân khấu. "Áo của Phương thơm thật đó" Yến cảm thán khi cầm áo của tôi,trời đất, chỉ biết cười gượng, và phải thêm một tiếng than trời nữa là tôi thấy dáng vẻ Hương cười "hiền hoà" sau lưng Yến. Tôi run như cầy sấy trong lòng,lắp bắt mỉm cười "Á Hương ơi,em đến khi nào vậy,có mệt lắm không?" thấy nữ hoàng rồi thì kẻ bề tôi phải quỳ xuống dưới làn váy như một bản năng ăn vào máu,tôi vội vã bước đến bên Hương như một hành động củng cố lòng tin của em và tôi. "Không mệt chút nào" em lắc đầu rồi lại quay sang nhìn thẳng vào mắt tôi "Phương có bận lắm không?" tôi chắc chắn từ "bận" ở đây của em không đơn thuần. "Không không,xong xuôi hết rồi,chỉ còn diễn lần cuối là đến ngày công diễn luôn.Lát nữa,Hương ở lại xem nhé,rồi mình về chung" tôi vuốt vuốt lưng em cười lấy lòng."Được thôi,nhưng mà nhà tụi mình hết trái cây rồi,đột nhiên em muốn ăn dâu tây nên lát mình đi mua nhà" ba chữ "nhà tụi mình" được em nhấn nhá rất thần sầu,nhưng tất nhiên câu này không phải để tôi nghe,vì rõ ràng trước khi đi tôi đã kiểm tra tủ lạnh,hai hộp dâu to ụ vẫn còn chễm chệ ở ngăn đầu."Đây là..." Hoàng Yến tròn mắt cắt ngang màn phu xướng phụ tuỳ của hai chúng tôi."Đây là người chị thương nhất đời này" tôi choàng tay qua vai Hương đánh dấu chủ quyền,thôi thì cứ chủ động trước sẽ được khoan hồng trước pháp luật của loài mèo.Yến đứng yên tại chỗ,rồi quay ngoắt sang nhìn tôi,ánh mắt như muốn xác nhận lại từng chút một những gì tôi nói,tôi cười rồi gật đầu.Bạn cũng cười gượng,toan bước đi,thì Hương đã lên tiếng trước. "Tôi là Bùi Lan Hương,tôi biết bà nha,rất nổi tiếng trong giới sinh viên học sinh" Hương cười chào hỏi trước,bình thường thì mềm xèo,mà giờ gia trưởng thấy rõ thật."À ừ...chào Hương,rất vui được gặp mặt" đúng là dân chuyên nghiệp từng đứng trước biết bao những tay lão luyện của giới văn nghệ sĩ để đoạt được danh vị thủ khoa, từng nét mặt được điều khiển rất thành thục,từ chút gì đó hụt hẫng nơi đáy mắt đến vẻ bình thản trước cô gái của tôi."Hôm nào tụi mình cùng nhau ca hát ha, giọng Hoàng Yến hay như vậy,chắc chắn có thể làm say lòng rất nhiều vị khách lãng du" rồi xong,Hương một bên khen Yến,một bên dằn mặt tôi,"Khách lãng du" là con nào ngoài con gấu khờ đang bị mèo đen nghi ngờ thay lòng đổi dạ này."Hương quá khen rồi,tôi còn xíu việc trong hậu trường,hai người nói chuyện đi ha" Yến vội vã lánh đi chỗ khác,nhưng chưa kịp đi mấy bước thì móng của mèo cưng nhà tôi đã vồ tới."Khoan đã Yến ơi"Hoàng Yến giật mình quay lại nhìn Hương như muốn hỏi có chuyện gì,Hương cười chỉ chỉ vào cái áo của tôi trên tay Yến "Để tôi giữ cho,không phiền Yến đem vào đâu" Á à,mùi thuốc súng lơ lửng trong không gian,ám lên từng sợi lông tơ của 3 con người,đỉnh thật,trong cuộc chiến này chỉ một người có súng,và cũng chính người đó đang đặt tay ở cán súng-đó chính là Hương. Sau khi Yến khuất bóng,đến lượt tôi sắp tử trận trước nanh vuốt mèo đen. Em mỉm cười bước sát lại gần tôi, cất tiếng đủ để cả hai cùng nghe thấy, âm thanh như vang vọng từ trốn địa đàng nhưng thực chất là lời phán tội của sứ giả địa ngục: "Chàng về,thì áo phải để lại đây,để lại cho người khác,thì tối nay ngủ ở phòng khách đi" hết câu thế là nữ hoàng quay gót rời đi,để lại phận bề tôi trăm mối ngổn ngang. Làm sao tôi quên được là Hương từng trừng phạt tôi bằng cách này và đau hơn là khi em khoác lên người chiếc váy lụa mịn màng cùng hương nước hoa quẩn quanh nơi đầu mũi,cứ đi tới đi lui trước mặt tôi, lắm lúc lại rớt chút đồ đạc,em cúi người xuống để nhặt lên,thế là cảnh xuân chớp mặt tràn ngập thị giác,rồi đột nhiên mùa xuân chuyển thành đông lạnh giá sau tiếng đóng cửa khẽ khàng,một mình tôi trơ trội trên chiếc ghế sofa nhạt toẹt.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me