TruyenFull.Me

Toi Tu Choi Nghiep Idol

Cuối cùng buổi ghi hình đầu tiên cũng đã kết thúc một cách mệt mỏi, chúng tôi được xe đón về kí túc xa cách trường quay mười lăm phút đi bộ.

Tôi dừng chân ở hạng 41, đối với một idol từng debut đúng là một sự sỉ nhục. Lỗi là do tên nhóc Gia Hoàng này kém, thêm nữa tôi đã giải nghệ hơn 10 năm chắc chắn kĩ năng yếu đi đáng kể, hơn hết là giới trẻ bây giờ quá giỏi. Có vài tiết mục tôi há hốc cả mồm vì ngạc nhiên cơ đấy, với cái đà này không biết trụ nổi qua vòng sau không nữa.

Kí túc xa của chương trình, bao gồm một phòng sáu người chia theo thứ hạng. Phòng tôi là từ hạng 38 đến 42, chưa mất năm phút đã chia chỗ hết và cả đám vội nằm ườn ra sau một ngày ghi hình mệt mỏi.

Tôi vuốt cơ mặt mình một cách mạnh bạo đến mức biến dạng, vì mặt tôi căng cứng khi quản lý biểu cảm cố gắng không tạo ra bất kì phản ứng nào làm mồi cho biên tập viên edit.

Nguyễn Bá Khôi giường đối diện tôi, nhìn với đôi mắt vô cùng lo lắng. Tiện thể thì hạng của cậu ta là 42, dưới tôi một hạng.

- Làm vậy em sẽ đau đấy.

Tôi còn chưa tiêu hóa được việc bị một đứa trẻ kém mình hơn một giáp, gọi là em và tôi phải gọi nó là anh. "Tôi" hiện tại, thua tên đó 1 tuổi.

- E... Ẹc... Em không có đau.

Chẳng hiểu sao cậu ta còn lo lắng hơn, trông tôi giống như cần quan tâm chăm sóc lắm sao?

Đó là thói quen của tôi khi mặt bị căng, nên tôi thấy ổn nếu làm vậy. Đối với idol coi mặt là tiền, quả thật là hành động tự đá miếng ăn của mình ấy nhỉ.

- Phòng này Gia Hoàng là nhỏ nhất đúng không? Mười tám nhỉ?

Thí sinh tôi không biết tên nào đó cất lời, cả phòng hào hứng hùa theo và coi tôi như em bé. Thật khó chịu, người chuẩn bị già như tôi thấy khá khó chịu đấy.

- Em hai mươi, không phải mười tám.

Thí sinh đó ngạc nhiên tròn mắt, bật cười vỗ vào vai tôi:

- Đừng đùa, trông cậu trẻ măng như vậy sao lại có thể bằng tuổi tôi được.

Tôi chỉ có thể thở dài và lặng lẽ show căn cước công dân cho tên đó xem, cậu ta mới cười hai ba câu bớt ngại rồi quay về giường của mình.

Một thí sinh nào đó chống nạnh, nhìn tôi rồi đánh giá:

- Nhưng mà nhìn cậu, so với cậu bạn đẹp trai bên kia thì cũng dạng dễ thương đó!

Còn chưa kịp phản ứng thì tôi đã bị ai đó túm lấy hai má, bóp bóp rồi cười thích thú.

- Em pé!

Có máy quay nên tôi không dám phản ứng quá mạnh mẽ như hất văng tay chửi rủa hay gì đó, tôi kéo nhẹ tay tên nhóc kia ra.

- Tôi không phải em bé đâu!

Được bọn cả phen cười phá lên, tôi hiện tại bực bội kinh khủng. Tưởng tượng nếu là loài mèo, bây giờ tôi chính xác đang xù lông.

- Em pé em pé!

- Càng phản đối thì càng giống em pé!

- Nào nào, chọc em pé khóc đấy!

Mẹ bà nó, chúng bây có thôi đi không hả?

Lùm xùm một hồi ai về giường nấy đánh một giấc dài, may mắn thay vì cái tuổi trẻ, tôi không còn bị trằn trọc mất ngủ như ở cơ thể trước. Đặt lưng xuống là tôi lập tức tắt nguồn, đăng xuất khỏi chốn này luôn.

***

Cái motip nhiệm vụ bất ngờ buổi sáng, quay cảnh các thực tập sinh chưa tỉnh ngủ đầu bù tóc rối luôn là content ưa thích của các chương trình thực tế. Tuy nhiên, trải qua tổng cộng bốn mùa, lặp đi lặp lại nó rất là nhàm chán.

Ban biên tập hằn hết cả não, đề ra bao nhiêu phương án mới lạ khác nhau cho cái ngày thứ hai ghi hình. Thế mà chẳng có cái nào lọt vào mắt xanh của cấp trên, ông ta đòi hỏi quá nhiều thứ.

Lan Anh là một trong những thành viên cốt cán của ban biên tập, trong thời gian chuẩn bị kịch bản cho chương trình cũng là lúc cô và các đồng nghiệp thức khuya thức hôm suốt nửa tháng.

Hôm nay như mọi khi, một ly cà phê đen đậm đặc cùng nhạc rock mạnh mẽ khai sáng đầu óc. Cô dựa đầu ra thành ghế, tuy trông bình yên nhưng bộ não cô hiện giờ đang chạy đua các ý tưởng chồng lên nhau. Các đồng nghiệp khác cũng nằm la liệt các góc của văn phòng, dưới màn đêm tĩnh mịch ngoài cửa.

Thử thách mở màn cho buổi ghi hình thứ hai là vô cùng cần thiết, và việc đánh thức thí sinh để quay lại khoảnh khắc hoang mang là thứ tốt nhất so với hiện tại.

Vì là format của chương trình nước khác, vốn không nên liều mạng làm này làm kia, tránh bị giảm rating một cách vô nghĩa.

Điều đáng lo ở đây chính là mùa nào cũng làm, khán giả như thuộc nằm lòng kịch bản trong tay, cả thí sinh chắc chắn cũng sẽ biết mà chuẩn bị tốt hơn để được ghi hình ổn nhất. Quá dễ đoán so với hai chữ thực tế, thật là sỉ nhục đối với ban biên tập.

Dẹp mẹ hết đi! Bọn thí sinh đó thích làm gì thì làm!

Đột nhiên, ý tưởng điên rồ gì đó lóe lên trong đầu cô. Lan Anh ngồi bật dậy, biết vội vài ba chữ lên tờ giấy A4 vốn đã chi chít không hé ra chỗ trống nào.

- An! Ê An, dậy đi!

Cô đồng nghiệp tên An vốn nằm dài trên mặt bàn, nghe gọi thì ngóc cái đầu với đôi mắt thèm ngủ lên xem.

Lan Anh vô cùng phấn khích với ý tưởng này, vội vã nói cho An nghe:

- Buổi ghi hình thứ hai lúc sáng sớm, tao có ý này, mày nghe thử xem.

- Đâu, nói coi?

- Này nhé, thay vì cố gắng quay các thí sinh lúc sáng sớm, sao chúng ta không mặc kệ luôn.

An dường như chẳng hiểu gì cả, sờ vào trán Lan Anh:

- Mày nghĩ nhiều quá nên ngu rồi à?

Lan Anh hất vội tay An, tặc lưỡi:

- Mày không hiểu, mặc kệ ở đây nghĩa là, ai ra khỏi kí túc xá trước thì quay hình trước, kẻ nào ngủ muộn nhất sẽ bị phạt.

Càng nghe càng mơ hồ, đối với An dường như điều này không tệ. Vốn nhiều thí sinh chuẩn bị chu toàn trước khung giờ dự đoán sẽ bị gọi dậy, đó là đi trước bước của biên tập. Vậy nên biên tập phải đi trước nữa, đổi mới motip của chương trình này.


***

2 giờ 45 phút sáng.

Ekip sản xuất chương trình đã chuẩn bị tác vụ để có thể quay phim vào lúc 3 giờ sáng. Nhiều người thầm mắng chửi mấy người của ban biên tập điên rồ, khiến giờ làm việc của họ quá đỗi khắc nghiệt.

Camera ẩn ở các góc đường được phân bố dày đặc, máy quay chính phụ nằm nhiều nơi nhằm quay được rõ nét mọi thứ diễn ra.

Mc chính của chương trình, diễn viên nổi tiếng ZiN đang chuẩn bị sẵn ở hội trường lớn để chờ đón các thí sinh. Anh được dặn dò là có thể nghỉ ngơi cho tới khi có thí sinh đến, nhưng từ sau 6 giờ sáng chắc chắn anh sẽ phải đứng suốt.

Mọi thứ đều đã ok, và nó hoàn thành tốt đẹp khi đồng hồ điểm tròn 3 giờ sáng.

Khoảnh không gian im lặng bao trùm khắp các dãy hành lang của kí túc xá, bởi giờ này ai cũng đang say giấc nồng. Đến cả ekip không nhịn được ngáp dài, chẳng biết phải đợi chờ đến khi nào.

Lạch cạch... kẹt...

- Tới rồi, thí sinh đầu tiên thức dậy lúc 3 giờ rưỡi sáng!

Chính xác hơn là 3 giờ 34 phút sáng, ai nấy đều hồi hộp xem là kẻ nào dậy còn sớm hơn cả gà gáy thế kia.

Từ căn phòng của các thí sinh tầm trung, nằm tầng hai dãy chữ L ngoài cùng. Thí sinh với mái tóc đen và gương mặt non trẻ, lê từng bước nặng nề rời khỏi căn phòng.

Dường như giấc ngủ vẫn còn níu kéo chàng trai, gương mặt cậu hơi sưng và đầu tóc thì rối mù. Mặc bộ đồ ngủ bằng thun rộng màu be, đi dép màu đen.

Trên tay cậu cầm một ly mì gói chưa pha, và một ấm nước chưa đun cùng dây điện. Dù buồn ngủ nhưng lại đi bước chân gọn gàng, nhẹ nhàng không lấy tiếng động lớn.

Staff đột ngột ùa ra từ hai bên khi cậu đến ngã ba, họ chặn cậu lại rồi nói:

- Chúc mừng thí sinh Phan Nhật Xuân là người đầu tiên thức dậy ở buổi ghi hình Đào Tạo XGen season 4!

Cậu thí sinh ngơ ngác nhìn, gương mặt hoang mang vô cùng này chính là biểu cảm đắt giá nên ghi lại. Nhìn qua thì cũng biết, chẳng ai chuẩn bị cho mình lên hình đẹp lúc ba rưỡi sáng cả, bộ dạng thí sinh này càng giống người mới ngủ dậy hơn. Đó là thứ mà biên tập cần, cảm giác chân thực đến từng centimet.

- Thí sinh Phan Nhật Xuân, cậu sẽ được nhận phần thưởng đặc biệt, cậu có tò mò không?

Staff không nhận thấy thí sinh nói chuyện, đoán rằng cậu ta là người trầm tính nên cố ý nhắc tới phần thưởng. Ai mà không thích phần thưởng ở show sống còn chứ, lỡ như đó là thứ có lợi ở vòng này hay vòng sau thì sao.

Ngưng tầm năm giây, cậu thí sinh mới cử động cơ thể một chút tựa như đã hiểu. Lúng túng nhìn hai bên tay đang cầm đồ, cậu hơi cúi người xuống trước staff, cất giọng:

- Làm phiền chị vuốt tóc em gọn một chút được không ạ?

Staff chưa hề tính tới chuyện này, có phần bối rối. Cô rụt rè đưa tay lên chỉnh lại tóc cho cậu thí sinh như yêu cầu, tim đập thình thịch vì hồi hộp.

- Đ-Được rồi đấy.

Cậu thí sinh nhoẻn miệng cười, mắt híp lại:

- Vâng cảm ơn chị.

Đứng thẳng người lại, gương mặt cậu thí sinh rõ ràng hơn khi không bị mái tóc rối phong ấn. Cô staff nhìn cậu rồi giật mình nhìn lại hồ sơ lý lịch nằm trong tay, hình như gương mặt này có hơi khác.

Giọng nói ngọt ngào trong veo của cậu thí sinh vang lên, kèm theo chút cơn cười bên trong:

- Em xin lỗi, nhưng em là thí sinh Nguyễn Gia Hoàng ạ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me