Tokyo Revengers X Oc
Mùa hạ năm ấy, nắng ươm vàng trải đều mọi nơi, quả ngọt, trời xanh, tiếng ve hót ngân vang cả khu vườn. Dưới tán cây rộng lớn, có cô gái nhỏ gục mặt khóc thút thít, em khóc vì bạn bè xa lánh em, em khóc vì chẳng ai cho em chơi cùng, em khóc vì tủi thân, bất lực; một đứa bé bảy tuổi sao có thể chịu được cảnh bị cô lập với thế giới xung quanh như vầy. Đây cũng chẳng phải lần đầu nhưng lần nào cũng là lần đau đớn nhất. Tiếng ve sầu râm ran inh ỏi cả vùng trời, ánh nắng chiếu soi thẳng bóng một cậu con trai, chẳng phải thiếu niên tuổi mười tám rạng ngời, chỉ là cậu nhóc tám tuổi ngây ngô, nóng tính.- HANAKO, em còn khóc nữa là anh bỏ em lại một mình đấy!Nghe giọng anh trai mình, cô bé con tên Hanako liền dụi mắt, rồi lại ngước lên nhìn. Em cắn chặt môi, gồng mình kìm chế nước mắt, vẻ mặt nhăn túm lại như cụ bà tám mươi.- Nói anh nghe, sao em lại khóc nhè nữa rồi? - Haruto - niichan, bọn họ.....bọn họ.....không chịu chơi với em...Hanako vừa khóc vừa mếu máo, giọng nói xen lẫn tiếng nấc làm cho đôi phần âm thanh phát ra chẳng được rõ ràng. - Đồ ngốc, chẳng phải anh đã bảo là không được khóc vì mấy chuyện vớ vẩn đó sao. Nếu bọn họ không cần em thì em cũng đừng níu kéo họ. Hanako ngốc quá, em chọc anh tức chết mất!!- Oa...... em xin lỗi Haruto- niichan, nhưng mà em...em...oaaa.- Thôi đi, em ồn ào quá đấy, em đem bộ dạng như này về nhà thì anh lại bị la mất. Để anh xem bọn nó có làm em bị thương không?- Hức...Không có, chỉ có khi nãy em chạy nhanh quá bị té trầy chân chút thôi, ở đây nè.Em duỗi chân, tay chỉ vào đầu gối có vết trầy, máu rỉ nhẹ, chỉ là vết thương ngoài ra, không ảnh hưởng gì quá lớn.- Cái con nhỏ này, sao có thể vụng về đến thế! Đứng dậy đi, anh dìu em về nhà bôi thuốc kẻo lại nhiễm trùng.Em đã phần nào nín khóc, không còn bù lu bù loa như khi nãy, em nhìn anh trai mình bằng đôi mắt còn đầy nước đọng, phải chi ai cũng đối xử với em tốt như anh Haruto thì thật tốt.- Em không đi đâu, em muốn anh cõng cơ.- Anh không cõng em nổi đâu, chỉ là vết thương ngoài da thôi, em có thể hoạt động bình thường. - Em không chịu, nếu Haruto cõng em không nổi thì về kêu Hajimari- niichan ra cõng em về.Cô bé phồng má, giận dỗi quay sang hướng khác, em chỉ là cô gái yếu đuối, một chút vết thương nhỏ nhưng em cũng xem nó là nghiêm trọng.- Tch.., em làm phiền anh chưa đủ sao mà còn muốn phiền đến anh lớn.- Em không biết. Nếu anh làm không được thì em nhờ anh lớn thôi.- Được rồi, được rồi, lên đây nhanh lên, còn có người chờ ở nhà.Cậu bé bất lực xoa đầu mình rồi lại cúi thấp người cho cô em gái trèo lên lưng, không phải vì cậu không đủ sức cõng em, cậu chỉ muốn em mạnh mẽ tự đứng lên sau cú ngã, vì cậu, anh lớn và bố mẹ chẳng thể ở bên cạnh em mãi được.- Hì...Em yêu anh nhất nii-chan..Cô bé cười khoái chí, cà nhắc cà nhắc đến lưng anh. Anh dù cõng em nhưng khi đứng lên cũng chả mất sức là bao, cẩn thận chỉnh đốn tư thế kẻo em gái cưng ngã lại thêm tội với bố mẹ.- Ôm chặt vào, đi giữa đường lại rớt mất.- Em biết rồi, Haruto-nii.Hanako vui vẻ ôm choàng lấy anh trai mình, cô rất hạnh phúc khi ông trời có thể ban cho cô một người anh trai mạnh mẽ như vậy. Hai người đi cùng nhau trên những đoạn đường, Haruto vì không muốn Hanako nhớ lại những việc xấu xí của những người bạn kia, anh đã nói cho cô bé rất nhiều thứ anh biết, đôi khi chỉ là vài ba suy nghĩ trẻ con của tụi con nít, nhưng cô nhóc nhỏ cũng rất vui vẻ khi nghe những điều như vậy. Anh kể, cô tưởng tượng, thế giới muôn màu, muôn vẻ hiện hữu trước mắt họ. - Hanako...em thích hoa gì?- Em hả? Em không thích hoa gì cả? Em chỉ thích sống chung với Haruto và Hajimari- niichan đến hết đời thôi.- Đồ ngốc, anh không thể theo em hết đời được đâu. - Tại sao vậy?- Vì sao ấy hả? Vì sau này em sẽ có bạn trai, lúc đấy em bỏ rơi anh rồi...hic...- Bạn trai sao? Vậy bạn trai của em có tốt bụng như anh không?- Em lại hỏi những câu ngu ngốc nữa rồi. Anh không biết nhưng nếu hắn làm em buồn anh sẽ cho hắn ta một trận.- Hahahaha...Haruto của em là nhất!- Vậy anh sẽ tặng em một đóa hướng dương vào sinh nhật tuổi thứ mười bảy và một đóa hướng dương nữa vào lúc em thành hôn.- Hoa hướng dương ấy hả? Sao lại tặng hướng dương cho em vậy?- Vì em gái anh luôn rạng ngời như bông hoa đó vậy.- Vậy em cũng sẽ tặng cho anh vào năm anh 17 tuổi, vì anh luôn tỏa nắng, rực rỡ không kém gì em hết.- Hahahahah.....anh cảm ơn, nhất định anh sẽ nhận hoa của em.- Anh hứa rồi đấy nhé!- Anh hứa, eheheh...Tiếng nói cười rộn rã cả đoạn đường đi, hai cô cậu nhóc vừa đến đã bị bố mẹ mắng vì đi chơi về muộn, anh cả lại rất chu đáo, lấy đồ đợi hai nhóc tỳ về rồi cùng đi tắm. Một nhà năm người luôn rộn ràng, nhà tuy nhỏ nhưng hạnh phúc chất chứa to lớn vô bờ.(...)Nhiều năm trôi qua, Haruto ngày càng ra dáng vẻ thanh niên, trở thành đối tượng được hầu hết mọi người trong trường chú ý với thành tích nổi bật về học tập, thể thao, tính tình lại rất hòa nhã, thân thiện. Ngược với anh trai mình, Hanako không muốn tiếp xúc với các bạn trên lớp nên thường bị mọi người cô lập, tẩy chay, lại còn thêm đám con gái ganh tỵ, ghen ghét ra mặt vì có quan hệ thân thiết với đàn anh trong trường. Cô chẳng quan tâm lắm, từ khi còn nhỏ Haruto đã luôn bảo cô rằng không cần để tâm tới những kẻ không xem trọng mình. Tuy vậy mỗi ngày đi học cô đều bị một vài thành phần kiếm chuyện vô cớ, bọn nó luôn gây khó dễ cho cô, chẳng một ai chịu đứng ra bảo vệ cô ngoài trừ Yuriko - bạn chung khu nhà, anh trai và Hagino Aran.Hagino Aran, một kẻ sánh ngang với Andou Haruto, đối thủ, cũng là bạn thân nhất của nhau. Họ cạnh tranh trên nhiều lĩnh vực, học tập, thể thao và cả chuyện làm anh. Nói về những cuộc gặp gỡ, ngoài cả ba người Yuriko, Hanako và Haruto đã biết nhau từ nhỏ thì Aran là người bạn mà cả ba đã quen khi cùng học chung võ đường. Thuở nhỏ, hai cô bạn Yuriko và Hanako luôn bị bắt nạt, bọn chúng ỷ đông hiếp yếu, khiến cho hai cô gái nhỏ mỗi ngày về nhà đều sẽ có những vết thương khác nhau, không lớn nhưng đủ nhận ra. Mặt khác, dù đã nhờ đến nhà trường can ngăn, nhưng vì thế lực gia đình những kẻ kia quá lớn nên trường chỉ biết cúi đầu làm lơ. Bố mẹ chẳng biết làm gì được nữa, chỉ đành cho cả ba theo anh lớn nhà Andou học võ. Ngay từ lần đầu gặp mặt, Aran đã luôn để mắt đến ba người này, chẳng biết từ bao giờ họ đã dần trở nên thân thiết hơn. Họ cùng nhau trải qua những bài kiểm tra gay gắt, họ cười đùa với nhau dù cho buổi tập hôm đó rất mệt, họ học cùng trường, thỉnh thoảng lại qua nhà nhau ăn cơm, thân đến mức gần như là những người trong gia đình. (...)Tiết thu, trời trở lạnh nhiều hơn, sắc trời cũng đã ngả vàng và dần trơ trọi. Vài hôm gần đây, cô út nhà Andou không vui vì anh trai bận chuẩn bị cho giải đấu đang đến gần, ít quan tâm em gái hơn. Phận làm em tủi thân nhưng không muốn làm phiền anh, chỉ có thể tự mình an ủi mình. Sự xuất hiện của Haruto ít đi, trở thành cơ hội cho những kẻ ganh ghét Hanako bấy lâu nay.Hôm nay, đến phiên trực nhật của Hanako, sau giờ ra về cô sẽ ở lại lớp muộn hơn mọi khi nên đã chuyển lời cho Yuriko về trước. Ánh nắng chiều chói lóa, hắt sáng vào lớp học qua những khung cửa sổ. Hanako, đang chăm chỉ lau sàn, thoáng lại thở dài, nếu có Haruto ở đây, chắc cậu đã làm thay cho Hanako. - Andou Hanako, vất vả quá nhỉ?Giọng nói vang lên từ phía cửa ra vào, Hanako tò mò nhìn theo. Một đám con gái đứng chắn ngay cửa, cô biết bọn chúng, trong đó kẻ cầm đầu có tin đồn là thích thầm Haruto nhưng lại bị anh trai cô từ chối. Dù có bị từ chối nhưng cô ta dai như đỉa bám mãi không buông. Kết cục nhận được chỉ là sự thờ ơ, lạnh nhạt, không quan tâm,...những gì xấu nhất đều dành cho cô ta. Giận quá hóa thẹn, cô ả tìm đến Hanako trút giận, vì nghĩ mọi việc đều do cô.- Ồ đàn chị? Chị không đi tìm anh trai tôi đi, tìm đến tôi làm gì?- Mày...MÀY CÒN DÁM NÓI ĐIỀU ĐÓ NỮA HẢ CON NHÃI.- Tại sao tôi lại không được?- TỤI MÀY....Giữ nó lại cho tao.- Ê ê...nói chuyện thì nói không có động tay động chân nha.- Tao không thích đấy, hôm nay tao phải dậy cho mày một bài học vì dám xen ngang vào chuyện của tao. - Akemi, tôi nói cho chị biết, trước giờ tôi không chen vào chuyện gì của chị cả. Chị liệu đừng có đụng vào tôi.- Vậy sao? Vậy mày giải thích sao về việc anh trai mày từ chối một người xinh đẹp, giỏi giang nhất trường này? Đó chẳng phải do mày tác động hắn ta rồi?- Ha..ha.. chị tự nhận là giỏi nhất trường này à, thế mà não chị ngắn như con giun đất, sao chị không tự hỏi do tôi tác động hay do chị quá yếu kém, không đủ trình sáng ngang với anh trai tôi, ha..ha...ha...- Mày....Akemi giương tay, cho Hanako một tát thẳng mặt, tiếng chát nghe rõ to, thể hiện được luôn cả lực đánh, nỗi đau của cái tát này. Chưa hả dạ, cô ta liền túm lấy đầu Hanako, muốn cắt phăng đi mái tóc có màu đặc biệt khác lạ này, nó là thứ khiến cô ả ghen tỵ chỉ sau Haruto. Dù bị khống chế, nhưng khi Akemi động vào mái tóc yêu quý của cô, cô chẳng ngần ngại cho ả một cú đập đầu, khiến ả hơi choáng, lùi ra sau. - Mày nghĩ động đến tóc tao mà được à, con khốn!- Tch....Chết tiệt...Con nhãi, nếu mày đã yêu quý mái tóc của mày như thế, vậy tao sẽ cắt miễn phí cho mày mái tóc mới. Bọn mày, giữ chặt nó cho tao.Hanako vùng vẫy, bọn nó lại càng siết chặt, Akemi tìm được chiếc kéo, tiến nhanh đến chỗ Hanako. Đường cùng, Hanako đạp ngay một cú vào bụng Akemi, cũng vì vậy mà cô mất thế, theo quán tính ngả mình ra phía sau. Akemi giận đến đỏ mặt, giờ ả chỉ muốn băm vằm Hanako ngay tại đây, sau đó đem trộn thành thức ăn cho chó. Nghĩ là làm, cô ta đá liên tiếp vào người Hanako, thoáng lại đánh vào mặt. - AKEMI....DỪNG TAY LẠI CHO TÔI.Âm thanh giận dữ, hét toáng chen vào cuộc bắt nạt. Cả đám người đều bị thu hút liếc nhìn qua. - Akemi, cô đang làm cái quái gì vậy hả...? HẢ!?- H....Hội trưởng?? - Akemi- Aran? - HanakoHội trưởng hội học sinh Hagino Aran xuất hiện, cậu không đi cùng ai nhưng phong thái, khí chất cũng làm cho cả bọn run sợ. Cậu tiến đến giữ lấy tay Akemi đang đánh Hanako, ánh mắt giận dữ, giọng gằn lại. Bình thường hội trưởng nổi tiếng là người hòa đồng, thân thiện, không tức giận điều gì bao giờ, nay lại vì một con nhóc mà làm mất đi hình tượng của mình.- Hội trưởng....tôi...tôi...chỉ đang.....- Chỉ đang ăn hiếp đàn em đúng không? - Không....tôi....- Rõ ràng trước mắt rồi, ngày mai cô rút ra khỏi hội học sinh của trường đi. - Tôi xin lỗi, tôi không thể làm như vậy được, nó sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của tôi.... - Tôi không quan tâm, cô đã vi phạm quy tắc.- Tôi xin lỗi mà...do tôi hồ đồ...tôi xin lỗi..- Ngày mai tôi sẽ nói chuyện rõ hơn với tất cả các người.Aran không chú ý đến Akemi nữa, anh đẩy nhẹ những người khác rồi đỡ Hanako ngồi dậy. Hanako vẫn chưa hết bất ngờ vì sự xuất hiện của Aran và sự tức giận khi nãy, cô ngơ ngác nhìn Akemi đang níu áo năn nỉ kia.- Có sao không, Hanako? - Em không sao?- Vậy thì tốt, anh dìu em về!- Còn Akemi?- Mặc kệ cô ta!Aran gạt tay Akemi, nhẹ nhàng dìu Hanako, anh đeo cặp hộ cô rồi cả hai cùng bỏ đi. Ánh nắng vẫn trải dài trên hành lang trống, Hanako vì đau mà đi lại hơi khó khăn, Aran chẳng phiền, anh cùng đi chậm lại, vừa chờ vừa dìu cô.- Sao anh biết Hanako vẫn ở trên lớp.- Anh muốn chờ Hanako cùng về vì biết hôm nay Hanako trực nhật, nhưng lâu quá chẳng thấy em xuống nên anh lên lớp xem có giúp đỡ gì không thì bắt gặp cảnh khi nãy.- Chậc...anh đâu cần tự làm phiền mình như vậy. Khi nãy anh đã đánh mất luôn cả hình tượng của mình.- Không sao, con người ai cũng có lúc tức giận mà.- Nhưng mà...trước giờ em chưa bao giờ thấy anh tức giận như vậy đâu.- Anh...Khi nãy.. anh làm em sợ lắm à?- Không...không có, chỉ là em hơi bất ngờ thôi. Vì sao anh lại tức giận vì em?Aran bất chợt dừng lại, liếc nhìn cô nhóc kém mình một tuổi, đôi mắt nhìn thẳng vào Hanako. Đây là "ánh mắt của kẻ si tình" mà người ta thường hay đồn thổi. - Tại vì....anh xem em như là em gái, cũng là ngoại lệ duy nhất của anh....Aran bỗng hạ giọng, nhưng Hanako vẫn nghe được. Gương mặt cô thiếu nữ hơi ửng đỏ, trong vô thức cô níu lấy cổ áo thì thầm vào tai, nhẹ nhàng hôn lên tóc anh.- Em cũng thích Aran lắm!Cô mỉm cười nhìn Aran, không phải nói cậu trai mặt đỏ như quả cà chua, hoảng loạn dùng tay che mặt. Hanako bất ngờ không có điểm tựa, liền té ngã, nhưng cô không cảm thấy đau mà lại cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết. Aran bối rối, lắp bắp xin lỗi Hanako. Đoạn đường về nhà hôm ấy, mỗi bước chân đều nở đầy hoa hồng.(...)Mùa thu....Năm Hanako, Yuriko 13 tuổi, Haruto, Aran 14 tuổi.Năm Hanako, Yuriko 14 tuổi, Haruto, Aran 15 tuổi.Năm Hanako, Yuriko 15 tuổi, Haruto, Aran 15 tuổi.Năm Hanako, Yuriko 16 tuổi, Haruto, Aran 15 tuổi.Nhiều mùa xuân trôi qua, Haruto và Aran chẳng lớn hơn chút nào, vẫn mãi là những cậu nhóc ở tuổi 15.---------- TO BE CONTINUE ----------*T/g Shen: hì, lại gặp nhau ròi, tiết lộ cho chút Hanako khi trước tóc vẫn dài nhóe, dài hơn cả Yuriko cơ, sau này tóc ngắn thì có lí do đấy hihi...Sẽ có part 2, part 2 rõ hơn về sự kiện đặc biệt. Phần này chỉ giới thiệu cho biết nhân vật mới thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me