TruyenFull.Me

Tomroach Roach Thanh Nguoi

Im Jaehyeon là giáo viên dạy Toán tại 1 trung tâm luyện thi ngay trung tâm Seoul. Công việc đơn giản là chỉ soạn giáo án vào buổi sáng và chờ đến chiều 4 giờ dạy cho đến 7 giờ là hết lớp thì đi về lâu lâu lắm mới tăng lên 9 giờ về do dạy thay nhưng tổng thể thì công việc của anh nói chung là nhàn, thu nhập dư giả đủ để anh trả tiền điện nước mỗi tháng và chi tiêu lặt vặt cho bản thân cũng như cho Roach.

Roach là tên của con thỏ trắng mà anh nhặt được ngay trước cửa trung tâm trong 1 ngày mùa Đông lạnh giá. Lúc đấy con thỏ nhỏ nằm trên nền tuyết trắng, người cuộn lại thành 1 cục tròn ủm run rẩy vì cái lạnh, đôi tai cụp sát mặt để giữ ấm trong nó vô cùng mong manh khiến 1 người lúc đó đang tìm thú cưng để bầu bạn như Jaehyeon thấy mềm lòng mà quyết định mang con thỏ về nuôi.

Những ngày đầu về nhà, anh tắm rửa sạch sẽ cho Roach, do còn lạ lẫm nên chú thỏ lúc đó rất rụt rè như kiểu anh bế đi đâu là nằm im thin thít không dám động đậy nhưng dần dần quen với nơi ở và chủ thì nó cũng dạn hơn, biết chơi đùa, chạy tung tăng trong sân nhà mà không biết mệt nhưng lại vô cùng ngoan và hay có thói quen tự làm sạch bản thân trông đáng yêu đến nỗi khiến Jaehyeon đều mong đi dạy xong về nhà là ôm thỏ vào lòng sau 1 buổi tối làm mệt mỏi, thậm chí anh còn ôm nó ngủ vào mỗi đêm như không thể thiếu

Nhưng rồi...

Vào 1 ngày đẹp trời, ngày mà Jaehyeon cho là lý tưởng nhất vì anh không có lớp cũng như lời nhờ dạy thay từ giáo viên khác vào buổi chiều nên anh quyết định dành thời gian bên chú thỏ nhỏ của mình. 1 người 1 thỏ chơi từ trong nhà ra đến sân rồi lại trong nhà, chú thỏ nhảy tọt vào trong vòng tay anh để anh cúi xuống hôn nhẹ vào mũi nó như thường lệ.

Bốc!

Tiếng "bốc" không biết từ đâu vang lên không lớn nhưng đủ làm Jaehyeon giật mình, con thỏ Roach cứ thế bị tụt khỏi vòng tay anh

"Roach?"

Jaehyeon nhanh chóng bình tĩnh lại nhìn quanh tìm thỏ thì chợt khựng lại vì cảnh tượng trước mắt. Trước mắt anh hay đúng hơn là dưới sàn nhà, 1 cậu con trai với dáng người nhỏ nhắn ngồi bệt dưới sàn, đeo kính tròn, gương mặt thanh tú làn da trắng ngần trong chiếc áo hoddie và quần short, kì lạ hơn là trên đầu cậu còn có tai thỏ và sau lưng cậu cũng có 1 cục bông trắng như đuôi thỏ.

4 mắt nhìn nhau. Jaehyeon hoang mang nhìn cậu còn cậu thì bối rối nhìn anh, tay gãi nhẹ tai thỏ làm Jaehyeon giật mình nhẹ vì đó là tai thật khi nó giật giật theo phản xạ...

"Roach?" - Jaehyeon gọi lại 1 lần nữa

Cậu con trai giật mình khi nghe tên ấy nhưng rồi lại cúi đầu 1 cách ngượng ngùng.

"Em là Roach đây..."

Jaehyeon như chết trân tại chỗ, não chưa thể load được chuyện gì đang xảy ra với mình...nó vượt xa mọi logic thông thường chả khác gì mình thành nhân vật chính bất đắc dĩ của 1 bộ phim khoa học viễn tưởng nào đó hay là 1 nạn nhân của 1 gameshow chơi khăm nào đó cũng nên...nhưng cứ nhìn đôi tai thỏ liên tục giật nhẹ như 1 con thỏ kia thì anh chắc chắn mình không bị ngáo đá mà tưởng tượng ra.

"Cậu...rốt cuộc là gì?" - Jaehyeon dè chừng hỏi

"Em là thỏ tinh" - Cậu trai trả lời ngay, tay vẫn vân vê tai thỏ

"Thỏ tinh?" - Jaehyeon lặp lại như không tin vào tai mình

"Dạ, nếu được con người nhận nuôi và nhận được yêu thương thì sang ngày thứ 100 thì tụi em sẽ biến thành người đầu tiên" - Cậu trai trả lời nghiêm túc nhưng trên mặt cậu có hơi đỏ do còn ngượng

"Sau ngày thứ 100?" - Jaehyeon lặp lại

"Dạ" - Cậu trai gật đầu 1 lần nữa

Jaehyeon chống tay lên trán. Cái cảm giác bất lực khi lý trí sụp đổ từng mảng đang từ từ nhấn chìm anh như thể bị ném thẳng vào lớp Toán cấp ba mà đề thì toàn thứ ngôn ngữ ngoài hành tinh. Anh ngồi phịch xuống ghế, mắt nhìn chằm chằm vào cậu trai vừa mới ít phút trước còn là 1 cục bông trắng tinh, tai ngắn, ngoan ngoãn, cụp tai lim dim mắt khi được anh vuốt ve

"Tức là...cậu được tôi nhặt về nuôi nấng, yêu thương đủ 100 ngày thì cậu mới biến thành người?"

Cậu trai nghe vậy thì gật đầu, tay vẫn mân mê tai thỏ đang cụp sát má mình

"Vậy nếu tôi không yêu thương cậu thì sao?"

"Thì em không biến thành người được mà sẽ sống trong hình thỏ đến già rồi chết đi" - Cậu trai trả lời 1 cách thản nhiên mà không hề có sự chần chừ

Jaehyeon khựng lại. Anh nhìn Roach đang ngồi thu mình dưới sàn, giọng nói của cậu như thể chỉ đang chia sẻ cho anh nghe kiến thức về loài thỏ chứ không phải là chuyện tuổi thọ của mình

"Nếu sống trong hình người thì tuổi thọ có thể tăng lên đáng kể" - Roach nói tiếp

Jaehyeon im lặng không nói gì. Không phải vì anh không tin chuyện "thỏ tinh" hay "biến thành người sau 100 ngày yêu thương" - mà vì cái cách Roach nói ra tất cả những điều đó bằng giọng thản nhiên, đều đều, như thể sinh ra đã mặc định bản thân không đáng được yêu thương quá ba tháng.

Thấy không khí căng thẳng, Roach đứng lên nói tiếng với tông giọng vui vẻ như để xóa tan bầu không khí đang trầm lặng

"Nhưng không sao đâu. Em biến thành người rồi thì có khi sống lâu hơn cả người bình thường nữa đó!"

Nói rồi cậu chạy vài bếp như 1 thói quen mà lấy trong tủ lạnh 1 hộp cà rốt baby ra - món yêu thích mà Jaehyeon thường hay cho cậu ăn trong hình thỏ, cậu lấy 1 cách thuần thục đến mức như thể bản thân đã quen với chuyện này từ lâu. Cậu cầm 1 miếng cà rốt lên ăn như thể bản thân còn là thỏ.

Jaehyeon vẫn ngồi trên ghế sofa, nhìn về phía bóng dáng cậu chạy lon ton quanh bếp với đôi tai thỏ vểnh lên mỗi khi cậu phát ra tiếng "ưm~" đầy thỏa mãn vì cà rốt ngon. Cái áo hoddie rộng càng khiến cho dáng người cậu trong nhỏ nhắn hơn nữa...nhìn cứ như 1 đứa con nít thật sự

Khoan đã!

"Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

"Ờm...Nếu tính theo tuổi thỏ thì em mới 2 tuổi rưỡi, còn tuổi người thì em 19 tuổi rồi"

Jaehyeon nheo mắt nhìn cậu đầy hoài nghi nhưng rồi lại bật cười nhẹ

"Nếu cậu 19 tuổi thật thì tôi an tâm rồi."

"Nhưng mà..." - Jaehyeon nhìn vào bộ đồ trên người cậu hỏi

"Dù sao thì cũng là người nên cũng phải ăn mặc cho ra người 1 chút. Mặc tạm đồ tôi đi" - Jaehyeon đứng dậy đi vào phòng mình

Roach gật đầu lia lịa. Cậu vừa nhai cà rốt vừa lon ton chạy sau lưng anh

------

Jaehyeon mở tủ đồ ra, mắt quan sát đống quần áo được treo gọn gàng trong tủ đầu suy nghĩ xem đồ này phù hợp cho "thỏ tinh mới thành người". Rồi anh lấy ra cái áo đề từ năm ngoái chưa kịp đem bỏ vì mặc trật cùng với 1 chiếc quần thể thao

"Cậu biết mặc đồ không?"

"Biết" - Roach gật đầu rồi cầm quần áo đi sang phòng tắm kế bên phòng ngủ

Sau khi Roach mặc đồ xong cậu vẫn vô tư cầm hộp cà rốt baby ban nãy mà ngồi trên sofa ăn tiếp trừ cái tai và đuôi thỏ ra thì mọi hành đồng cậu làm y hệt người thường chả có gì là bỡ ngỡ của 1 con thỏ mới thành người lần đầu cả. Jaehyeon có chút tò mò nhưng lại không hỏi gì mà thay vào đó nói:

"Dù gì cũng thành người rồi nên tôi sẽ sắp xếp thời gian để đưa cậu làm giấy tờ tùy thân. Nhưng trước hết phải cho cậu cái tên giống người cái đã..."

"Kim Kanghee"

Jaehyeon vừa nói hết câu thì Roach đã nói ngay ra lập tức cái tên mà không 1 chút suy nghĩ

"Kim...Kanghee?" - Jaehyeon lặp lại, có chút ngạc nhiên

"Thì không phải có từ trước khi anh gọi em là 'Roach' rồi sao?" - Roach nghiêng đầu, mắt chớp 2 cái nhìn anh

Jaehyeon im lặng và giây. Đúng là trước khi con thỏ trắng có tên Roach thì anh có đặt cho nó tên Kim Kanghee tại anh thấy hay do tên thỏ được lấy từ tên người nên không ít lần anh bị học trò nhìn với ánh mắt tò mò vì anh nói vu vơ như: "chưa tắm cho Kanghee", "chơi ôm Kanghee" tụi nhỏ tưởng bạn gái nên anh mới đổi thành Roach cho đỡ hiểu nhầm...ừ thì...lâu lâu người ta tưởng anh lập dị đi nuôi gián làm thú cưng...

Jaehyeon dựa lưng vào thành ghế, mắt vẫn không rời khỏi cậu trai nhỏ với đôi tai thỏ đang ngồi co chân ăn cà rốt trên sofa - chiếc sofa mà trước giờ chỉ có anh và chú thỏ trắng bé bỏng của mình nằm ngủ mỗi tối.

Mà giờ chú thỏ này...đã biến thành 1 cậu nhóc trong bộ quần áo của anh, tóc rối, tai cụp, ánh mắt vẫn vô tư không có chút sợ hãi như thể từ lâu đây đã là của cậu

"Kanghee..." - Jaehyeon lặp lại như thể đang công nhận 1 cái tên

Kanghee lập tức ngẩng đầu lên nhìn anh

"Kanghee đây~!" - Cậu đáp lại bằng chất giọng cao vút

"Đừng nói kiểu như thể cậu vẫn là thỏ...nổi da gà" - Jaehyeon khẽ rùng mình, môi giật giật cố nhịn cười

"Em biết rồi~" - Kanghee kéo dài rồi vẫn tiếp tục ăn cà rốt

Lại nữa! - Jaehyeon nhăn mặt nghĩ, nhưng nét mặt chả có gì là khó chịu cả.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me