
Okada Hiroe dùng vẻ mặt chết lặng nhìn người tên Randou bắt đầu nói ra những lời trăn trối khi hấp hối. Vãi chưởng, đấm người ta bờm đầu xong giờ trăn trối như kiểu vô tội lắm. Cưng quá ta, cưng vô lây. [Ồ, tôi kiến nghị cô sử dụng năng lực để nâng cao lực chiến của bản thân. Tên đó mạnh như vậy, thu hắn làm thú triệu hồi sẽ giúp ích cho cô rất nhiều.]Hệ thống rất là chu đáo đưa ra đề cử. Từ đó trong Okada Hiroe bừng nắng hạ. Phải rồi ha. Trong ba thứ kỹ năng hệ thống cấn nợ để mua có thuật triệu hồi! Cô vẫn chưa có con thú nào triệu hồi cả!Ờm, nhưng mà dùng người thay cho thú triệu hồi thì hơi quá đáng.[Chết rồi thì sao tính là con người được? Cô không thu phục hắn ta, hắn ta cũng hóa thành cô hồn vất vưởng mà thôi. Như vậy phí lắm.]Okada Hiroe bị tẩy não thành công. Cô theo ký ức đã tiếp thu, giơ ngón tay về hướng cơ thể vừa chết chưa kịp lạnh của Randou. Những linh hồn hóa thành đốm sáng bị Okada Hiroe hút lấy, như sóng biển cuồn cuộn, ngưng tụ thành một quả cầu màu trắng. Chỉ cần nuốt nó vào mồm là sẽ thành công thu phục Pokemon. Quá đơn giản! Còn chần chờ gì nữa mà không nuốt![Tên đầy đủ của thuật triệu hồi này là Linh Hồn Thao Thuật.]Ah ~ ùm!Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, họ thấy Okada Hiroe cúi xuống, đưa tay tới trước mặt thi thể của Randou. Một viên ngọc trắng to bằng nắm tay em bé xuất hiện trong lòng bàn tay của Okada Hiroe. Sau đó Okada Hiroe há miệng, nhét nó vào mồm.Nakahara Chuuya khiếp sợ, ngay lập tức bóp lấy cổ áo Okada Hiroe lắc qua lắc lại: "Ăn cái gì vậy hả?? Đừng có cái gì tầm bậy tầm bạ cũng bỏ miệng!!"Okada Hiroe bị lay tới mức bị choáng váng, cô chóng mặt xua tay: "Dừng dừng, đừng lắc nữa!"Dazai Osamu kinh ngạc, mang theo suy tư sờ cằm: "Đây là năng lực của cô? Rốt cục thì cô thuộc về hệ thống năng lượng nào? Đây chắc chắn không phải dị năng nhỉ?"Okada Hiroe nuốt hạt châu xuống, sắc mặt của nhỏ biến thành màu trắng bệch. Okada Hiroe ôm cổ ho khù khụ, suy sụp ngã xuống đất.Nakahara Chuuya hoảng loạn: "Hiro! Đừng chết!"Dazai Osamu tò mò: "Cứ vậy mà nuốt? Nó có vị như thế nào?"Okada Hiroe nằm bẹp dưới đất, sang chấn tâm lý đáp: "Nó đắng quá, còn mùi như sầu riêng, cá trích và hongeo trộn lẫn vào nhau."Bọn chúng thay phiên nhau giày xéo khứu giác của Okada Hiroe ngay khi con bé bỏ hạt châu vào mồm. Ai mà biết được viên trân châu trắng đẹp đẽ kia lại có mùi vị như cái quần què, vị thì đắng, mà mùi thì hôi tàn canh gió lạnh. Giành cho những ai không biết, Hongeo là món cá đuối lên men của Hàn Quốc. Khi cá đuối lên men, axit uric trong da của chúng chuyển thành amoniac, đó là lý do vì sao món này được ví như mùi khai của nước tiểu hoặc mùi nhà vệ sinh.Tuy chỉ là mùi hương, nhưng nó thật sự đã đánh gục Okada Hiroe. Dazai Osamu nghe mà thấy thương. Hắn kiên nhẫn cùng Chuuya đợi Okada Hiroe bình tĩnh lại. Một lát sau, Okada Hiroe ngồi dậy, đau khổ che mặt. Con bé rầu rĩ nói: "Biết vậy đem theo lọ tương ớt, có khi chấm vào lại ăn ngon hơn."Chuuya cạn lời, đó là vấn đề sao? Nếu thấy ghê thì đừng ăn chứ!Okada Hiroe lau mồ hồi trán nhìn Dazai Osamu: "À, nãy anh hỏi cái gì? Nói lại đi."Dazai Osamu bình tĩnh: "Tôi muốn hỏi là năng lực của cậu thuộc hệ thống năng lượng nào?"Okada Hiroe gãi đầu, suy nghĩ một chút rồi mới nói: "Anh có biết Âm Dương Sư không? Hay pháp sư vu nữ người trừ tà? Giống như vậy ấy." Dazai Osamu nhướng mày: "Ồ ~ ra là thế."Okada Hiroe cười cười: "Đúng vậy, nhưng tôi chỉ là gà mờ thôi ấy mà."Dazai Osamu gật gù: "Nhìn là biết mà."Lời Dazai Osamu nói như xát muối vào tim, nhưng Okada Hiroe cũng đành chịu, vì cô gà thật chứ chả đùa. Xin lỗi vì đã gà. Okada Hiroe đầu hàng, cô lấy từ trong túi ra mấy lọ thuốc bôi vết thương đưa cho Nakahara Chuuya. Bởi vì khi nãy, cổ chân của Nakahara Chuuya bị trúng đòn rất nghiêm trọng. Thấy Okada Hiroe lấy đâu ra một mớ bông băng thuốc đỏ cồn các thứ, Nakahara Chuuya nghi hoặc: "Âm Dương Sư cũng có trò này nữa hả?"Okada Hiroe xử lý gọn gàng vết thương ngay chân của Nakahara Chuuya: "Đúng vậy, có thể xem như vậy."Thực ra đây là không gian trữ vật hệ thống đã tặng cho Okada Hiroe, coi như lễ vật gặp nhau. Không gian không phải rất lớn nhưng cũng không nhỏ, có thể nhét nhiều thứ cần thiết vào. Okada Hiroe ngỏ ý hỏi Dazai Osamu có muốn xử lý vết thương hay không, nhưng hắn ta từ chối. Đành vậy, Okada Hiroe không cưỡng ép, thay vào đó là đưa anh ta thuốc giảm đau. Lúc này Nakahara Chuuya mới chợt nhớ ra một việc, hắn không hài lòng hỏi Okada Hiroe: "Khoan đã, nói đi thì phải nói lại. Tại sao cậu lại có mặt ở đây?"Okada Hiroe ngượng ngùng đáp: "Thực ra tôi định đi tìm anh, nhờ anh đưa tới chỗ Cừu để lấy lại hành lý.""Hành lý?"Okada Hiroe mím môi: "Ban đầu tôi rời khỏi Cừu, không có ý định đem gì cả. Nhưng giờ nghèo quá, phải lấy đồ về thôi."Dazai Osamu kết luận: "Tóm lại là ban đầu sĩ diện, giờ nghèo rồi hết sĩ diện."Okada Hiroe chết tâm, đau lòng thừa nhận: "Đúng vậy." Nakahara Chuuya thở dài: "Thôi được rồi, nhưng lần sau đừng mạo hiểm như vậy. Đi, tôi đưa cậu trở về Cừu lấy hành lý."Okada Hiroe chắp tay trước mặt Nakahara Chuuya: "Cảm ơn anh nhiều! Xin lỗi đã làm phiền!"Okada Hiroe tung tăng chạy ra ngoài, dắt con xe chiến mã của mình ra. Chuẩn bị phi nước đại tới chỗ Cừu cùng Nakahara Chuuya. Dazai Osamu trề môi, đánh giá con chiến mã của Okada Hiroe. "Cô lái con xe què quặt này tới đây? Hèn gì không bị ai cướp, cướp đống sắt vụn này về cũng không bán được tiền."Okada Hiroe chỉ mặt Dazai Osamu: "Ê ăn nói đàng hoàng, đừng thấy hiền là làm tới nha. Con chiến mã này tôi mới được ông chủ tiệm cà phê tặng đấy, miễn phí! Quá tốt rồi còn gì!"Dazai Osamu bĩu môi: "Nghèo nàn."Okada Hiroe tức giận: "Tôi nghèo chứ có đá bát cơm nào của nhà anh chưa mà ý kiến nhiều quá vậy? Tôi nghèo đó, thì sao? Có nuôi được bữa cơm nào không mà hay nói quá.""Chuuya, lên xe tôi đèo. Để tôi cho anh thấy con chiến mã này tàn chứ không phế!"Nakahara Chuuya cảm thấy đi xe đạp sẽ trông rất là buồn cười. Nhưng thái độ của Okada Hiroe kiên quyết như thế, Nakahara Chuuya cũng bấm bụng nghe theo. Thôi, chiều nó một lần thì có mất miếng thịt nào đâu.Nakahara Chuuya ngồi trên con xe đạp, được Okada Hiroe chở mà chạy vèo vèo trên đường. Cái khác không nói, nhưng đi xe đạp kiểu này cũng thư giãn thiệt. Luật pháp Nhật Bản có cấm không được đi hai người trên cùng một chiếc xe đạp. Nhưng nơi đây là Yokohama hỗn loạn, đừng nói mấy chuyện nhỏ nhặt này, ngay cả giết người ở đây còn chẳng có ai còng đầu bọn chúng huống chi là dăm ba cái lỗi vặt vãnh của Okada Hiroe. Nakahara Chuuya ngồi sau xe đạp của Okada Hiroe, tiếng xe đạp lạch cạch đều đều lại khiến người ta cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Giọng Okada Hiroe ngân nga giai đoạn không lời. Nakahara Chuuya vô thức thả lỏng, ngay cả đám đầu trộm đuôi cướp lưu manh đang núp ven đường cũng trông thuận mắt hơn. Bởi vì có Nakahara Chuuya ngồi trên xe, con xe này may mắn không trở thành đối tượng bị cướp. Nakahara Chuuya tò mò nhìn Okada Hiroe, thấy được khóe môi cô ấy đang cong lên. Nở nụ cười ngay trong hiểm cảnh và nơi tối tăm này, tràn đầy tươi sáng, sức sống. Người như vậy, cũng có tồn tại ở nơi loạn lạc này sao?"Làm sao vậy? Buồn chán hả? Yên tâm đi sếp, đi có chút xíu là tới!" Nakahara Chuuya lắc đầu: "Không có, cậu chạy như vậy là được.""Oke sếp, vậy đi ngắm biển một chút đi."Okada Hiroe quẹo xe qua một hướng khác, lựa chọn rời khỏi phố Suribachi. Hiển nhiên là cô ấy nhận ra Nakahara Chuuya đang thả lỏng. Okada Hiroe hiểu bản chất của Cừu. Chỉ cần ở trước mặt bọn họ, bọn họ có thể sẽ làm người khác ức chế tới mức mệt mỏi. Vậy không cần gặp Cừu sớm làm gì. Hành lý mà thôi, bên trong chỉ có mấy bộ quần áo, sách và thuốc men. Thậm chí nếu nó bị vứt mất, Okada Hiroe có thể mua cái mới. Nhưng tâm trạng của Nakahara Chuuya không thể dùng tiền để mua được. Bản thân Okada Hiroe là một người săn sóc, có thể là ngay cả bản thân nhỏ cũng không phát hiện. Nakahara Chuuya mỉm cười.Có một người bạn như thế này, quả thật không tệ. Như thể chỉ cần cậu ấy bên cạnh, mọi thứ đều tươi đẹp hơn. Okada Hiroe và Nakahara Chuuya lựa một ngọn đồi, đủ cao để ngắm trọn vẹn vùng biển này. Trải qua một trận chiến, Okada Hiroe cũng cảm thấy trong lòng nhẹ hẳn. Cô nghĩ mọi người xứng đáng cùng nhau đi ăn mừng vì còn sống. Nhưng tiếc là cô với Dazai Osamu không thân. Thứ hai, cái chết của người tên Rando khiến Nakahara Chuuya không dễ chịu. Thứ ba, cô không có tiền. Okada Hiroe đứng phía sau, an tĩnh nhìn Nakahara Chuuya ngồi phía trước thẫn thờ. Bởi vì rảnh rỗi, Okada Hiroe mở ra bảng hệ thống, muốn nhận quà thưởng nhưng lại phát hiện nhiệm vụ đợt này vẫn chưa hoàn thành. Tiến độ vẫn đang chừng lại 90%.Chời ơi? Chưa xong luôn hả? Hay phải xem biển xong mới tính?Nghĩ vậy nên Okada Hiroe lạc quan hơn hẳn, cô lựa chọn xem thử coi shop của hệ thống có bán cái gì vui vui hay không. Dù nợ còng lưng nhưng nó đương nhiên không ngăn cản được niềm đam mê lướt shop của Okada Hiroe. Sau đó Okada Hiroe nợ thêm 30 củ (30 triệu)Okada Hiroe: ???[Xin lỗi, tôi quên nhắc. Trong thời gian mở ra nhiệm vụ quan trọng, cô có thể mua đồ trả góp cho dù đang nợ nần.]Okada Hiroe té ngã con mẹ nó rồi. Nãy giờ cô lướt cho vui, bấm xem thử thôi, tưởng mua không được nên ấn lung tung.Ai ngờ nó mua được! Đù mẹ ăn l!!Nakahara Chuuya nghe âm thanh lạ, quay đầu sang phát hiện Okada Hiroe hóa thành trẻ trầm cảm nằm xỉu ngang trên đất. Chuuya: "…bị gì vậy?"Okada Hiroe: "…không, đừng để ý. Tôi chỉ là bị cuộc sống quật ngã mà thôi."Okada Hiroe mất một giây để hồi full cây HP. Con bé nhảy dựng lên, dọa Nakahara Chuuya muốn té xuống vực. Okada Hiroe xấu hổ cười hối lỗi. Con bé chuyển sang nhìn đống đồ đã khiến mình nợ nần chồng chất. Ít nhất thì, nó có thể xài được chứ không vô dụng… Chắc vậy.[Vũ khí: Kiếm - Khúc Nhạc Biển Sâu.]Lý do: Tò mò xem thử, ngứa tay nên chọt vào. [Vũ khí: Cung - Tuyệt Huyền. ]Lý do: Muốn bộ cung tên mới nên vào xem thử, lỡ chọt. [Nhạc cụ: Thánh Cầm Đại Dương]Lý do: Nhớ nghề cũ nên vào xem thử. [Vé: 3 giờ đi Thư Viện Trí Tuệ Tối Cao.]Lý do: Trượt tay.Okada Hiroe: "…"Bốn món sương sương, bay tận 30 củ. Xài cung còn chưa ăn ai mà đòi xài kiếm, cây kiếm này xác định ở trong kho tới mãn kiếp đi. Đói meo râu, cơm không có để ăn mà còn mua đàn. Thư Viện Trí Tuệ Tối Cao là gì? Nhìn qua nhìn lại, chỉ có cái cung là bình thường. Hết cứu thật rồi sao?[Xin lỗi, shop không có tính năng trả hàng đâu.] Okada Hiroe: "…" Hết cứu thật rồi. Nakahara Chuuya vốn dĩ chỉ định ngồi thơ thẩn, lại bỗng dưng nghe thấy tiếng đàn. Tiếng vĩ cầm dễ nghe phá đi không gian yên tĩnh, Okada Hiroe nhún vai: "Ờm… Không ngại chứ?"Nakahara Chuuya xua tay: "Tất nhiên, cậu biết chơi đàn?"Nakahara Chuuya rất ngạc nhiên, vĩ cầm là môn mà chỉ có người đủ điều kiện mới theo học. Một người sống lưu lạc ở phố Suribachi lại biết chơi vĩ cầm, nhìn cách cô ấy thử đàn cũng rất chuyên nghiệp. Xem ra Okada Hiroe từng có cuộc sống tốt,…Okada Hiroe thở dài, bắt đầu kéo đàn. Giai điệu nổi loạn và bùng nổ của "Enemy" rất bắt tai, tạo nên cảm giác sôi sùng sục. Chỉ có hệ thống là trợn mắt nhìn Okada Hiroe.[Có ý gì? Tạo phản hả?! Ta có nghe nhạc à nha. Đừng tưởng chơi vĩ cầm không lời thì ta không hiểu nghĩa bài hát.]Trong "Enemy", có một khúc cao trào là "Oh, the misery. Everybody wants to be my enemy". Dịch đơn giản một chút có nghĩa là "ôi thật khốn nạn, ai cũng muốn trở thành kẻ thù của tôi". Mắc gì đàn đến khúc đó là liếc mắt nhìn nó?? Kiếm chuyện hả?Okada Hiroe bình tĩnh lảng tránh vấn đề của hệ thống, chỉ âm thầm hồi đáp: ["Không có, là do ngươi overthinking thôi."]Hệ thống: Vậy thì đừng có liếc nữa. "Mặc dù tôi không hiểu âm nhạc, nhưng cậu đàn rất tốt. Phố Suribachi rất hiếm người có cơ hội tỏa sáng với âm nhạc."Tiếng đàn kết thúc, Nakahara Chuuya không keo kiệt vỗ tay khen ngợi Okada Hiroe. Okada Hiroe buông đàn xuống, nhún vai: "Học từ nhỏ, tiếp xúc sớm nên có cơ hội làm tốt thôi."Okada Hiroe cất đàn vào hộp, sau đó nhẹ búng tay là hộp đàn đã biến mất. "Mẹ tôi là một nghệ sĩ vĩ cầm rất giỏi, tôi thì xem như kế thừa một chút tài năng âm nhạc từ mẹ. Chỉ là hiện tại tôi cũng chật vật với cuộc sống của mình. Nên âm nhạc cũng trở nên ít xuất hiện trong đời tôi khi tôi lớn. Cũng lâu lắm rồi tôi mới chơi đàn lại.""Cũng không biết cây đàn này có thể kiên trì trên tay tôi bao nhiêu lâu nữa."Đàn vĩ cầm cũng cần được bảo dưỡng, mà bảo dưỡng thì cần tiền. Okada Hiroe thẫn thờ, bởi tình trạng của cô hiện tại như sau: Nghèo, đói, thất học. Đừng nói tới việc bảo dưỡng cho đàn sống thọ, cô còn chẳng thọ nữa huống chi là cây đàn.Quên mất! Cô vẫn đang trong tình trạng thất học! Trẻ em phố Suribachi thì làm gì được đi học đàng hoàng!Tương lai mịt mù.jpgThấy Okada Hiroe rơi vào trầm cảm một lần nữa, Nakahara Chuuya cũng không biết nói gì hơn. Cá nhân Nakahara Chuuya thấy con bé này hài vl. Sơ hở là đột quỵ nằm một cục trên đất sau đó hồi full cây HP.Nakahara Chuuya buồn cười, do dự một lát rồi lay vai con bé: "Trời ơi, ổn không vậy?"Okada Hiroe đưa ngón cái: "Ok I'm fine, quền chá nà, quền chá nà dô."Okada Hiroe mỉm cười bình thản, rất là enjoy cái moment nghèo khổ: "Yên tâm, cái này người ta gọi là khổ trước sướng sau. Tôi nghĩ là sẽ không có thứ gì xui xẻo hơn nữa đến với tôi đâu."Một phút sau, Okada Hiroe bị người ta cầm dao đâm cái ọt vào bụng. Okada Hiroe: "…ok I'm fine,…"Okada Hiroe bị dính chưởng ăn trọn một nhát dao kèm theo chất độc được bôi trên đó. Con nhỏ gục trên lưng Nakahara Chuuya, âm thầm giơ ngón giữa với bọn bầy Cừu đểu cáng. Mẹ cha tiên sư bố thằng Shirase và bầy Cừu, cái dòng thứ thủ đoạn vô biên mưu hèn kế bẩn, ăn mặn đá* khai, học lớp hai khai lớp chín, não li ti tứ chi phát triển, ngu lâu dốt bền khó đào tạo. Mày chờ đó, tao qua kiếp nạn này là mày cũng tới số.

(Momo: 0363576975)Ngân hàng Kienlongbank: 55576975 Tấm lòng của độc giả dù ít hay nhiều cũng sẽ giúp được cuộc sống của toi vài phần. Cảm ơn lòng thành của các bạn.