TruyenFull.Me

Tong Chim Trong Giac Mong

"Đống... gì thế này?" Kaname đổ mồ hôi hột hỏi.

"Thì là giải thưởng của Fuyu." Iori thản nhiên lấy vài cái bằng trong thùng ra coi.

"Cậu... cậu giỏi như vậy sao?" Yusuke run rẩy quay qua Fuyuki hỏi. Đống bằng này dư sức đè chết người luôn đó.

"Mà Fuyu dù giỏi trong học tập nhưng lại chẳng quan tâm nhiều đến nó. Đây này." Đưa vài tấm bằng cho Kaname, Iori tiếp tục lục xem.

Học sinh giỏi cấp quốc gia.

Giải nhất giải toán nhanh cấp quốc gia.

Giải nhất hóa học cấp quốc gia.

Giải nhất cuộc thi lịch sử học cấp quốc gia.

Giải nhất vật lý cấp quốc gia.

Giải nhất văn học cấp quốc gia.

...

Khiếp...

Kaname cảm thấy Fuyuki thật là thiên tài đúng nghĩa.

"Mà Fuyuki không phải là sợ nơi đông người sao? Làm sao em tham gia được?"

"Lúc đó... em tập trung vô thi nên không để ý xung quanh." Fuyuki là người thuộc dạng một khi tập trung là bỏ lơ mọi thứ.

"Fuyuki-nii giỏi quá! Nhiều huy chương quá! Nhiều cúp quá!!" Wataru hào hứng xem huy chương cùng những chiếc cúp.

"Cẩn thận đấy Wataru, nhiều chiếc cúp dễ vỡ lắm đấy." Masaomi nhắc nhở khi lấy một hộp nhỏ nhờ Tsubaki xem nó là gì.

Khi Tsubaki mở ra thì anh cũng rất tò mò mà xem xem.

"Ồ thế mấy cái thư này là gì? Tiếng Anh không.

Kính gửi ông Hinata Fuyuki,

Chúng tôi rất biết ơn khi ông đã quan tâm đến chúng tôi khi tặng bộ tranh "Seen" như một lời thông điệp đến toàn thế giới. Chúng tôi đã nhận được sự quyên góp lớn nhất để hỗ trợ những người có vấn đề về mắt, như lời cảm ơn chúng tôi vinh danh ông là một trong những người có đóng góp lớn nhất cho hội. Mong ông đừng chối bỏ điều duy nhất mà chúng tôi có thể thể hiện lòng biết ơn.

Ngàn lần cảm tạ ông.

Trưởng hiệp hội See (Hội hỗ trợ về mắt),

Ký tên

..."

"HẢ?!?!"

"Từ từ đã em không đọc sai từ nào đúng không?! Đúng không?!" Tsubaki hoàn toàn không giữ được bình tĩnh khi đọc thư xong.

"Không sai! Đọc kiểu gì cũng là nội dung đó!!" Kaname nói.

"Còn... đống này nữa này... mọi người." Yusuke tay run rẩy cầm đống thư.

"Thư chúc mừng đoạt giải! Thư cảm ơn! Thư mời! Toàn là những lá thư từ nước ngoài!!"

"Được rồi. Fuyu đang sợ vì sự to tiếng của mọi người đấy." Iori có chút lo lắng nói.

Khi họ quay lại nhìn thì họ chỉ thấy một Fuyuki ôm chặt cánh tay Iori, người đang vỗ nhẹ lưng để trấn an và một con sóc giận dữ xù lông với họ.

"Xin lỗi... Fuyuki bọn anh chỉ là kinh ngạc thôi..." Kaname nghĩ là tất cả bọn họ ngoại trừ hai ông anh lớn nhất nhà và Iori thì ai cũng khiếp đảng.

Thành thực mà nói cả ba người họ đều ngạc nhiên nhưng nhớ tới Fuyuki là họa sĩ nổi tiếng nên cũng bình tâm lại.

"Fuyuki này, dù em không giữ cúp, bằng khen hay thư nhưng mấy thứ này em cũng phải giữ lại chứ. Mấy bằng chứng nhận khả năng ngoại ngữ rất quan trọng đấy." Ukyo có chút càu nhàu nói khi lục ra một sấp bằng.

"Cái nào... cũng có hạn cho nên em hay nhờ Kanade-san coi giúp em khi nào hết hạn thì đăng ký cho em thi lại."

"Thế mấy bằng này anh giữ nhé. Anh sẽ đánh dấu để biết khi nào hết hạn để nói cho em. Cấm phản đối." Fuyuki không thể phản bác gì.

"Ukyo, có vẻ như bây giờ chúng ta cần thêm phòng chưng bày đấy." Masaomi cười nói.

"Dạ... mấy cái này không quan trọng lắm đâu ạ. Em nghĩ em sẽ để vào kho hay vẫn đóng thùng ạ."

"Fuyuki, đối với em nó có thể bình thường là vì mỗi năm em sẽ mang về vài cái cúp hay bằng gì đó. Nhưng đối với bạn anh là nó siêu hiếm, nên để cho bọn anh chiêm ngưỡng tài năng của em nhé." Masaomi cười giải thích với Fuyuki.

Khi thấy Masaomi kiên định như vậy thì cậu cũng không thể nói gì thêm.

"Ha ha.... bấy giờ... mình ngồi cạnh... một thiên tài...ha...ha..."

"Yusuke... đang làm gì thế?" Subaru thấy không khí u ám xung quanh Yusuke hỏi.

"Đang trong tình trạng sốc giữa người thường và thiên tài đó. Một hồi thằng nhóc đó lại nháo nhào cho mà xem." Tsubaki dựa vào Azusa nói.

Fuyuki thật sự có chút không hiểu vì sao mọi người lại kinh ngạc khi thấy thành tích của cậu. Chẳng phải hiện tại chỉ có nghề nghiệp anh hùng là được hâm mộ nhất sao?

Fuyuki là người thông minh nhưng lại ít khi nghĩ đến hướng xấu, mà một khi nghĩ tới hướng xấu thì sẽ nghĩ tới tình huống tiêu cực vô cùng.

Tất nhiên là không phải tình huống này. Vì cậu tin rằng hiện tại đang chuộng nghề anh hùng nên sẽ ít ai để ý đến người có nhiều bằng. Vô số bằng này chỉ sợ không bằng một góc bằng chứng nhận anh hùng hay bằng cho phép sử dụng năng lực.

Fuyuki không để ý tới xã hội nhưng không có nghĩa là nhà Asahina không để ý. Vì sự phát triển của nghề anh hùng nên xã hội có xu hướng sử dụng kosei nên hầu như đều bỏ qua giá trị tinh thần, điều đó khiến cho tinh thần cùng văn hóa của người dân chỉ dựa vào anh hùng.

Dù cho chính phủ cố gắng đầu tư vào giá trị tinh thần khác như thế nào thì người dân vẫn không đi theo ý muốn họ. Nhưng Fuyuki thì khác, thằng bé đã đạt vô số giải thưởng về toán, hóa, lý, sử . Fuyuki đánh bại luôn những người có kosei thiên về suy luận và ghi nhớ. Thứ nổi trội trên hết chính là tài năng nghệ thuật thứ mà người dân hiện nay rất cần.

Hiện nay Fuyuki còn là đại diện cho lớp trẻ trong số người dân thường và là người đóng góp to lớn cho nghệ thuật.

Gia đình Asahina ban đầu không phải không biết cái tên họa sĩ thiên tài Hinata Fuyuki, chỉ là họ không ngờ đó là em trai mới dù biết có điểm tương đồng là bệnh tâm lý. Khi thấy bức thư ghi bộ tranh "Seen" thì họ đã xác nhận danh tính của cậu rồi.

Nghề nghiệp cần đến sự nổi tiếng ở thời buổi hiện nay rất khó khi có nghề siêu anh hùng. Nên đối với người khác, gia đình nhà Asahina có những con người nổi tiếng như Tsubaki, Azasa hay đặc biệt là Fuuto là một gia đình vô cùng hiếm thấy, giờ thêm Fuyuki thì gia đình này toàn là sao trong nhiều lĩnh vực.

Gia đình Asahina giờ đây cũng cảm thấy anh em mình thật không có người thường...

"Fuyu em mệt hả?" Iori thấy Fuyuki đi hơi loạng choạng nên lo lắng lại đỡ.

"Chúng ta nên để em ấy lên phòng nghỉ đi. Hôm nay là ngày mệt mỏi của em ấy." Masaomi ngay lập tức nhớ đến sức khỏe của Fuyuki không được tốt lắm.

Fuyuki khi vào phòng thì lập tức leo lên giường ngủ, cũng không quên lôi con gấu bông ở trong balo của cậu ra ôm.

"Yuu hẳn là cậu mệt lắm rồi. Cậu ngủ đi tôi sẽ bảo vệ cậu."

"Um... cảm ơn. Tớ sẽ ngủ....một chút thôi."

...

Ấm quá....

Cậu có thể cảm giác được có bàn tay to lớn dịu dàng xoa đầu cậu như anh hay làm vào lúc trước...

Nhưng cậu biết đó không phải là anh, vì anh sẽ không bao giờ tìm đến cậu.

Nhưng một ngày nào đó cậu tin cậu sẽ gặp lại anh...

Bởi vì mối quan hệ giữa họ là vĩnh viễn, không ai cắt được kể cả anh và cậu, hay thậm chí là thần cũng không thể cắt...

....

"A Fuyuki, em dậy rồi à. Ăn chút gì đi em." Masaomi mỉm cười nhẹ nói.

"Um..."

"Anh có làm ít cháo, em ăn đi mong nó hợp khẩu vị của em." Ukyo đưa phần cháo cho Fuyuki.

"Um..."

Masaomi, Ukyo và Kaname có chút buồn cười nhìn Fuyuki gật gà gật gù ăn cháo. Đây là mớ ngủ trong truyền thuyết sao?

"Xin lỗi em hồi nãy nhé. Khi em tới đây đã mệt rồi mà em còn bị tụi anh làm cho hoảng sợ nữa." Masaomi nói

"Dạ...không sao đâu ạ...."

"Yuu, hôm nay quả thật là một ngày mệt mỏi của cậu. Không chỉ đi xe điện ngầm đông người, tìm đường đến đây mà cậu còn bị mấy tên này hù nữa." Judy nói thẳng với Fuyuki.

"Em vất vả rồi." Một chàng trai có mái tóc màu bạch kim với chất giọng dịu hiền mở cửa phòng cậu ra.

Fuyuki có chút không biết làm sao để đối đáp lại khi cậu thấy người này lại biết cậu đã vất vả khi đến đây.

"Đó là Louis, người con trai thứ 8 trong nhà." Hoàn toàn không biết Fuyuki rối rắm điều gì Kaname trực tiếp giới thiệu.

"Thời gian tới hi vọng em giúp đỡ anh nhé Yuu." Louis mỉm cười nói.

"Dạ... mong anh giúp đỡ cho em thời gian sắp tới ạ." Fuyuki đáp.

Judy cũng nhận ra được là người này có khả năng nghe hiểu nó, nhưng chỉ là nghi ngờ chứ không phải khẳng định như Fuyuki khi cậu nghe người này gọi cậu là Yuu.

"Tóc của em đẹp thật. Mái tóc dày, dài và rất khỏe, hi vọng trong tương lai em sẽ để anh làm tóc cho em." Làm lơ cái hông đang bị đau, Louis nghiêm túc nói.

"Dạ..." Nếu được em mong anh đừng lại gần em quá.

"Louis là nhà tạo mẫu tóc đấy, em đừng sợ." Ukyo mặt dịu hiền nói với Fuyuki.

Anh ơi, tay anh! Tay anh sắp lột da của anh Louis kìa!!

Fuyuki tá hỏa khi thấy cảnh tượng đó và thở dài nhẹ nhõm khi thấy Ukyo buông bàn tay nhéo Louis.

"Thế thì bọn anh đi ra cho em nghỉ ngơi nhé. Phòng tắm tầng này đã bị hư, em nên dùng phòng ở tầng khác. Bọn anh có vẽ lại bản đồ đấy."

"Dạ...."

"Ngủ ngon em nhé." Masaomi nói.

Cạch.

Thế giới lại bình yên.

Thấy Fuyuki thở dài, Judy hỏi:" Mệt lắm hả Yuu?"

"Cũng không hẳn... chỉ là không quen thôi." Trước giờ vòng giao tiếp của cậu rất nhỏ, chuyện mà cậu phải nói một lúc với nhiều người lạ và không có người quen bên cạnh là chuyện vô cùng hiếm thấy.

Fuyuki ngồi một lát rồi đi lại gần thùng đồ.

"Không nghỉ ngơi một chút đi Yuu. Cậu đang mệt mỏi lắm mà?"

"Tớ đã nghỉ ngơi rồi. Tớ muốn dỡ đồ để khỏi nghĩ quẩn. Judy có muốn ăn vặt không?" Tuy Fuyuki hỏi, nhưng tay vẫn lấy ít hạt hướng dương cho Judy.

Fuyuki ngay lập tức chú tâm vào dọn đồ. Cẩn thận lấy các thiết bị điện tử, bàn sáng và lắp lại giống như ở nhà cũ. Cậu từ tốn kiểm tra xem là máy hoạt động bình thường hay không rồi xem mail.

[Kính gửi ông Hinata,

Tôi là biên tập của nhà văn chuyên viết tiểu thuyết hắc ám mà ngài đã vẽ bìa cùng tranh yêu cầu.

Nhà văn cùng chúng tôi đều yêu thích những bức tranh này. Chúng tôi tin rằng quyển sách sẽ bán chạy vô cùng.

Xin cảm ơn ông,

Từ biên tập]

Fuyuki hoàn toàn thở dài nhẹ nhõm khi thấy thành quả của mình không làm người khác thất vọng. Thấy trợ lý của cậu là Kanade đã trả lời tin nhắn rồi thì cậu cũng đóng email lại.

Fuyuki vốn đã gấp đồ gọn gàng trước ở nhà nên việc quẳng đồ vào trong tủ mà vẫn gọn là chuyện vô cùng dễ.

Sau đó cậu khui thùng gấu bông của cậu ra và để trên giường. Những người quen của cậu đều nói cậu vẫn là trẻ con khi còn thích và mua gấu bông nhiều như vậy. Cầm con gấu bông hồi chiều cậu ôm ngủ xoa một lát, Fuyuki chợt nhớ tới người kia mà mỉm cười dịu dàng.

Có thể nói tủ đồ dụng cụ vẽ và sách cùng với tủ dưới gầm giường là phần hao phí công sức của cậu nhất. Sắp xếp được một tiếng rưỡi thì cậu vẫn chưa đụng vô ngăn tủ để quyển phác thảo.

Duỗi lưng một chút cậu tiếp tục xếp những quyển phác thảo vào tủ gầm giường.

Trong khi dọn dẹp thì Kaname có đến và đưa cậu những món quà mà các anh em đã chuẩn bị. Điều này khiến cho Fuyuki cảm thấy ấm áp và thả lỏng một chút.

Hôm nay quả thật là một ngày mệt mỏi, nhưng cũng không phải là một ngày tồi tệ. Fuyuki nghĩ.

Sau đó, Fuyuki công nhận là cậu nghĩ như vậy quá sớm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me