TruyenFull.Me

Tong Chu Khr Chao Em Cielo

Kaze Sora gặp được Byakuran Gesso trong ngày mưa.

Khi ấy Vongola còn chưa ngả bài, cô được 'mời' sang Italia du ngoạn, và gặp hắn ở bờ biển.

Trên chân hắn mang xích sắt, cả người bị nước mưa làm ướt nhẹp nhưng vẫn rất có khí chất.

Kaze Sora mang theo ô che, lại gần: "Anh không sao chứ?"

Vừa nói ra khỏi miệng, Sora mới phản ứng lại đây là Italia, chưa chắc hắn đã hiểu tiếng Nhật. Ngay lúc cô định sửa lại thành tiếng Anh, chàng trai đó đã ngẩng đầu lên, cười híp mắt: "Tôi ổn~"

Đó là một thiếu niên rất đẹp trai.

Đôi mắt màu tím xinh đẹp, mái tóc màu trắng xù, và dưới khoé mắt có một hình xăm dạng vương miện ngược.

"Mưa như vậy... Anh đứng không có vấn đề gì sao?"

Hắn cười tủm tỉm, nhún nhún vai: "Không sao. Chỉ là mưa mà thôi."

Ở đằng xa có hai người mặc vest đen đang đứng, họ cũng mắc mưa.

Hai người này là người của Vongola, được lệnh của Decimo không được làm hại người này, cho nên mới không ngăn cản cô tới gần.

Dù sao thì... hiện tại Byakuran Gesso cũng chỉ là một người bình thường.

"Anh sẽ bị cảm mất."

Hắn xì cười: "Cô bé đáng yêu thật đấy."

"Tôi là Byakuran Gesso."

"Eh?" Sora sửng sốt một chút, lập tức trả lời: "Tôi là Kaze Sora."

"Sora sao?" Byakuran cười: "Thật là hợp."

Như một bầu trời, bao dung tất cả sao...

..

"Tôi là Byakuran Gesso."

Kaze Sora lấy lại tinh thần, chấn định nói: "Tôi là Kaze Sora. Cảm ơn chiếc khăn tay của cậu."

"Không có gì... Giúp đỡ nữ sĩ là một việc cơ bản của một người Italia."

Kaze Sora rũ mắt, cười nhạt: "Vậy sao?"

"Sao em lại khóc? Có chuyện gì buồn rầu sao?" Hắn quan tâm hỏi.

"Đúng là có chuyện..."

"Này! Đừng có nói ra!"

"Chuyện gì?"

"Chính là..." Kaze Sora cúi đầu, lúc sau, cô ngẩng đầu lên, cười thật tươi: "Cậu thấy cái đồng hồ này không? Đó là bom kích hoạt từ xa."

"Sora!"

"..." Nụ cười của Byakuran Gesso vẫn không thay đổi, à không, nó ngọt ngào hơn ban nãy.

Haibara Ai luôn nghĩ kẻ đáng sợ nhất chính là đám người của tổ chức Áo Đen, đặc biệt là Gin. Nhưng cô ta phát hiện mình sai rồi.

Thiếu niên tóc trắng này... có sát khí còn đáng sợ hơn gấp nhiều lần!

Byakuran Gesso vươn tay chạm vào cổ tay nhỏ bé trắng nõn của cô gái, thấp giọng nói:

"Sora-chan... Kẻ nào đã làm thế với em?"

"Tôi không biết." Sora lắc đầu: "Một người nặc danh đã thuê Mori Kogoro tới phá giải một vụ án. Bọn tôi được mời tới nơi đây, phát bộ đồng hồ này, và khi phát hiện ra nó là bom thì đã quá muộn rồi."

"Haizzz... Phiền phức thật đấy." Byakuran Gesso chán nản ngồi xuống ghế, bàn tay nắm lấy tay cô không buông, dùng tay khác gọi điện thoại.

"Là Sho-chan phải không? Phiền phức rồi, Sora-chan bị gài bom..."

"Cái gì!" Irie Shoichi tức giận bật khỏi ghế: "Là kẻ nào dám...!"

"Ai biết được." Byakuran thấy Sora nhìn mình, cười hì hì nhìn cô một cái: "Tới nhanh đi. Tôi đã chia sẻ vị trí cho cậu rồi."

"Tôi tới ngay!"

Cúp điện thoại, Byakuran Gesso vỗ vỗ vào đầu của cô, an ủi:

"Sora-chan chắc đã hoảng sợ quá rồi... Đừng lo. Sẽ không ai có thể bắt nạt em..."

Tôi sẽ... khiến cho chúng phải hối hận vì đã làm điều này.

"Vâng." Kaze Sora ngửa đầu, cười rộ lên: "Byakuran."

Đó là lần đầu tiên, Haibara Ai thấy Kaze Sora cười như thế.

Tươi đẹp, ôn hoà, bao dung giống y như bầu trời.

Byakuran nhìn nụ cười ấy, đáy mắt nhu hoà.

Đi qua muôn vàn thế giới song song, rốt cuộc ta có thể tìm thấy em.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me