TruyenFull.Me

Tong Hop Allpeanut

Tên gốc: 当我们谈论爱情
Tác giả: 醉灼
Sông băng thỉnh thoảng gặp mưa to, chim cánh cụt nuôi dưỡng mèo con.

"Hyeokie của chúng ta thích động vật nhỏ nào nhất?"

Lúc anh nhận được dòng donate này, Lee Sanghyeok đang ngáp một cái trước màn hình máy tính, chờ đợi vào trận rank.

Thời gian đã là rạng sáng, phòng phát sóng trực tiếp vẫn rất sôi động. Anh dựa lưng vào ghế, hơi suy tư một chút, sau đó trả lời, "Cũng không có đặc biệt thích động vật nào cả"

Mặc dù nói như vậy, nhưng rõ ràng anh đang nói đùa với mọi người. Những dòng bình luận nhảy liên tục, có người nói anh là chim cánh cụt quốc vương, chắc động vật anh thích nhất là chim cánh cụt? Lại có người nói, Hyeokie của chúng ta cũng có vẻ rất thích mèo a.

“Mọi người, trong nhà Wangho cũng có nuôi mèo a” Lee Sanghyeok liếc nhìn một dòng bình luận, đột nhiên nói.

Anh cầm ly nước trên bàn lên, từ từ uống một hớp, nhẹ nhàng bâng quơ bổ sung, "Wangho là chuyên gia trong lĩnh vực này"

Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, như thể anh chỉ nhắc tới một người đồng đội cũ nhiều năm về trước với người hâm mộ trong buổi phát sóng trực tiếp mà thôi. Mọi người lập tức nhiệt tình thảo luận về năm con mèo dễ thương đến mức khiến người khác tan chảy của tuyển thủ Peanut, còn người chủ động nhắc tới đề tài này chỉ khẽ nhếch môi cười, không nói thêm gì nữa.

Nhưng trong những phút tiếp theo của buổi phát sóng trực tiếp, mắt thường cũng có thể thấy tâm trạng anh rất vui vẻ, nếu cảm xúc có thể hóa thành thực thể, thì mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp có thể nhìn thấy đôi tai mèo dựng đứng và cái đuôi đung đưa lúc ẩn lúc hiện sau lưng anh. Chim cánh cụt quốc vương tâm trạng tốt thì sẽ ban ân cho thần dân, đánh rank thua cũng giống như đang tắm mình trong gió xuân. Chiếc điện thoại đặt trên bàn rung lên, không biết là ai gửi tin nhắn tới. Lee Sanghyeok không có xem, cho đến khi trận đấu kết thúc.

"Vậy thì, hôm nay đến đây thôi, cảm ơn mọi người ~" Buổi phát sóng trực tiếp bất ngờ kết thúc, nhẫn tâm từ chối những dòng tin nhắn giữ anh lại, Lee Sanghyeok tắt đi phòng phát sóng trực tiếp, đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Lee Minhyung thò nửa đầu vào cửa hỏi, "Anh Sanghyeok đã kết thúc buổi phát sóng trực tiếp chưa, có muốn đi về ký túc xá cùng với bọn em không?"

“Mấy đứa về trước đi,” Lee Sanghyeok nói, “Anh còn có việc riêng”

Lee Minhyung đã quen với việc anh Sanghyeok của cậu thường xuyên làm việc riêng một mình, cho nên cậu đặc biệt sảng khoái nói được. Quay đầu lại thì nghe Ryu Minseok hỏi anh Sanghyeok không đi về cùng bọn họ sao, Lee Minhyung lập tức thêm mắm dặm muối nói anh Sanghyeok có hoạt động đặc biệt riêng.

Ai mà ngờ hoạt động đặc biệt đêm khuya của vị vua tôn quý giành được bốn vương miện của Liên Minh Huyền Thoại, không phải cướp rồng cũng không phải đi cứu vớt pháp sư ở Summoner's Rift, mà là đi đón một con ma men về nhà.

Bae Junsik đã gửi tin nhắn cho anh cách đây ba mươi phút, nói mình đang uống rượu với Han Wangho, hỏi Lee Sanghyeok có muốn ghé qua không. Phía trên còn có một tin nhắn từ KKT gửi đến cách đây mười phút, là Han Wangho nói anh không cần đến, cậu và anh Junsik của cậu sắp uống xong, phía dưới còn có biểu tượng cảm xúc chắp tay cúi đầu.

Lee Sanghyeok phớt lờ tin nhắn của Han Wangho, anh lấy áo khoác và chìa khóa xe, sau đó mở lên khung chat riêng với Bae Junsik, hỏi một câu địa chỉ. Bae Junsik vừa gửi một tấm hình vào nhóm chung của bọn họ, chàng trai bên phải giơ ngón cái dưới ánh đèn tối tăm, đôi mắt cười cong thành vầng trăng khuyết.

Mọi người lập tức trêu đùa Han Wangho và Bae Junsik vẫn đẹp trai như ngày nào, chỉ là hai người đánh lẻ đi uống rượu mà không gọi mọi người làm độ đẹp trai giảm xuống một chút. Bae Junsik nói nếu muốn đến thì phải trả giá bằng hành động nha, bây giờ Sanghyeok đang trên đường đến đây đó.

"Wow, Sanghyeok và Wangho... Là người liền thể à? Ngoài những lúc tập luyện thì hai người họ không thể tách rời dù chỉ một giây a" Lee Jaewan cường điệu than thở.

"Nhưng mà sau khi Wangho của chúng ta đến Hanwha, mỗi lần gặp mặt sẽ rất bất tiện, hai người rất vất vả nha, phải yêu đương như vậy"

Lee Sanghyeok đạp phanh chờ đèn đỏ, người đi bộ đi ngang qua trước xe, những giọt mưa nhỏ rơi xuống cửa kính, khiến cho tấm kính lạnh lẽo trở nên mờ ảo. Đường phố mùa đông vào ban đêm đặc biệt yên tĩnh, anh cầm điện thoại lên nhắn một câu, "Không cảm thấy vất vả"

Tin nhắn của Han Wangho nhảy ra cùng lúc với tin nhắn của anh, “Không có cảm thấy vất vả nha ^ ^”

Giọng điệu rất hưng phấn, tâm trạng có vẻ rất tốt, cũng không biết câu "Uống một chút xíu" có thật là vậy không.

Kéo xuống dưới thì thấy tin nhắn kkk liên tiếp của các anh trai, Sanghyeok và Wangho thật sự rất đỉnh, không hổ là những người có thể chơi ở giải đấu lâu như vậy. Sau đó Han Wangho không nhắn thêm gì nữa, có lẽ cậu đang bận cúi đầu ăn.

Mặc dù mọi người thường nói chuyện tình cảm ấm lạnh tự biết, nhưng những người bạn thân lâu năm của bọn họ ít nhiều cũng nhìn ra một chút manh mối. Thời gian ở chung một đội đã như hình với bóng, lúc cãi nhau cũng giống hệt một cặp đôi đang giận dỗi, sau khi chia tay vẫn thường xuyên nhắc tới tên đối phương trước mặt mọi người, mọi người không muốn quản chuyện của Lee Sanghyeok và Han Wangho cũng có lý do, bị kẹp giữa một cặp đôi đã chia tay còn vương vấn tơ lòng, lại có mối quan hệ còn phức tạp hơn cả bản đồ giao thông ở Seoul, không ai muốn trở thành nạn nhân vô tội tiếp theo cả.

Lúc Lee Sanghyeok bước vào, Han Wangho và Bae Junsik vẫn chưa uống xong, thấy anh tới thì mắt sáng rỡ. Bae Junsik rót một ly trà cho anh, hỏi tới nhanh như vậy, kết thúc buổi phát sóng trực tiếp thì lập tức đến đây liền đúng không? Động tác ngồi xuống của Lee Sanghyeok ngừng một chút rồi hỏi, "Sao cậu biết tối nay tôi phát sóng trực tiếp?"

Sau đó nghĩ đến, có thể Bae Junsik đã xem qua thông báo thời gian phát sóng trực tiếp của anh, nên cảm thấy bình thường. Không ngờ người ngồi đối diện anh lại làm mặt quỷ với người ngồi cạnh anh, cười hì hì nói, "Vừa rồi Wangho đã xem buổi phát sóng trực tiếp của cậu"

"Sao anh Junsik lại bán đứng em, đau lòng quá đi" Han Wangho giả vờ buồn bã hai giây, Bae Junsik trực tiếp cười lạnh. Anh không có sở thích làm bóng đèn giữa cái cặp đôi này, sau khi nói vài câu đem Han Wangho bán đứng thì vội vàng chào tạm biệt. Han Wangho bỉu môi nhìn bóng dáng chạy trối chết của Bae Junsik, sau đó quay qua nhìn Lee Sanghyeok, giả vờ đáng thương.

"Tối nay anh không về ký túc xá à, em còn tưởng anh không đến?"

"Anh không thích để con ma men một mình trên đường" Lee Sanghyeok khụ một tiếng, không nói cho Han Wangho biết sự thật là sau khi anh nhìn thấy tin nhắn của Bae Junsik, đã vội vàng dừng phát sóng trực tiếp chạy tới đây.

Tối nay Han Wangho phải về ký túc xá của Hanwha, cho nên Lee Sanghyeok chở cậu về. Cơn gió thổi trên đường phố vào rạng sáng rất lạnh, con có mưa nhỏ, Lee Sanghyeok bung dù che cho cậu, ánh mắt dừng ở chiếc phong bì trên tay Han Wangho.

"A... Đây là thiệp mời cho hôn lễ của anh Junsik, chắc là anh Sanghyeok cũng đã nhận được nó đúng không? Han Wangho nhận ra, cười giải thích, Lee Sanghyeok khẽ gật đầu.

Cuộc trò chuyện gián đoạn ở đây, cho đến khi lên xe bọn họ vẫn không nói một lời. Trong không gian chật hẹp của xe hơi, chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng, Han Wangho mệt mỏi rã rời dựa người vào cửa xe, những giọt nước mưa chảy xuống mặt kính lạnh lẽo, cho đến khi một bàn tay mạnh mẽ lại ấm áp đỡ cái đầu nghiêng về một bên của cậu về.

"Hả?" Han Wangho mở mắt ra nhìn về phía Lee Sanghyeok, đối diện với một đôi mắt hơi lo lắng.

“Đau đầu à?” Lee Sanghyeok hỏi.

Han Wangho lắc đầu, “Hơi buồn ngủ”

Lee Sanghyeok chỉ suy nghĩ nửa giây trước khi đưa ra kết luận, “Tất cả đều là lỗi của cái thằng Junsik đó”

Han Wangho dựa vào ghế phụ cười lớn, cậu nói mình nhất định phải ghi âm lại câu này đưa cho anh Junsik nghe. Lee Sanghyeok lái xe, liếc nhìn cậu qua khóe mắt, bất đắc dĩ cười, "Bây giờ hết buồn ngủ rồi à?"

Một chút hơi ấm tích tụ trong xe cuối cùng bị gió lạnh thổi bay, Han Wangho cúi đầu xem xét chiếc phong bì trên tay, màu sắc trên bìa trông có vẻ rất đẹp và tinh xảo dưới ánh đèn đường. Tay cậu lướt qua phong bì có cảm giác thô ráp, nhỏ nhẹ hỏi, "Anh ơi, anh có từng nghĩ đến chuyện kết hôn chưa?"

"Hả?" Lee Sanghyeok sửng sốt, quay đầu nhìn thẳng vào mắt Han Wangho, "Anh cứ tưởng, ít nhất cũng phải chờ đến lúc chúng ta giải..."

Han Wangho chớp mắt hai lần, đầu óc bị rượu ngâm cuối cùng cũng hiểu Lee Sanghyeok đang muốn nói gì, từ vành tai đến cổ lập tức đỏ bừng, “Không phải! Không phải em nói về chuyện này!”

Mặc dù hai người đã chính thức hẹn hò đã nhiều năm, nhưng cả hai đều là  tuyển thủ chuyên nghiệp có thân phận đặc biệt, có nghĩa vụ quân sự, Hàn Quốc lại không có bộ luật hợp pháp, đương nhiên bây giờ Han Wangho cũng không có ý định kết hôn. Nhưng hình như Lee Sanghyeok đã hiểu lầm cái gì đó, anh nhìn Han Wangho từ trên xuống dưới, mới nói một câu đầy ẩn ý, "Thật sao?"

Han Wangho tha thiết gật đầu, nhưng vẫn không có tác dụng.

"Anh còn tưởng Wangho nói như vậy, là vì bằng lòng kết hôn với anh" Lee Sanghyeok nhẹ nhàng bổ đao, giống như không nhìn thấy Han Wangho ngồi bên cạnh anh đã bắt đầu xù lông.

"Thì ra Wangho không hề muốn duy trì mối quan hệ lâu dài với anh, đau lòng quá đi..." Lee Sanghyeok ở bên cạnh Han Wangho lâu rồi, ngay cả chuyện trả đũa này cũng học được rất nhanh. Không biết có phải do tối hôm nay cậu đã uống thêm một vài ly rượu không, lúc này người mồm mép lanh lợi như cậu lại bị hai câu nói của anh xoay như chong chóng, lo lắng đến mức hai mắt đỏ hoe.

“Không phải, em không có...” Han Wangho lắp bắp, vẫn là Lee Sanghyeok mềm lòng trước muốn buông tha cậu.

"Anh đùa thôi" Lee Sanghyeok nắm tay cậu an ủi mới phát hiện lòng bàn tay anh lạnh ngắt, nhất thời cảm thấy hối hận vì đã trêu đùa cậu. Nhưng lúc này Han Wangho lại hành động giống như không có chuyện gì, bình tĩnh giục Lee Sanghyeok chạy nhanh chút, ngày mai cậu còn phải đi làm. Kỳ nghĩ của Hanwha kết thúc sớm, thời gian làm việc của tuyển thủ chuyên nghiệp được lên lịch cụ thể, mỗi ngày cũng có số lượng rank cố định, Han Wangho và Lee Sanghyeok đều phải là kiểu người để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến công việc.

Trên đường trở về, Han Wangho ngồi co ro trên ghế trả lời tin nhắn của Bae Junsik, lúc ngẩng đầu lên thì vừa lúc thấy góc nghiêng khuôn mặt của người đang nhìn thẳng về phía trước, tập trung lái xe. Ánh đèn đường vụt qua khuôn mặt đẹp trai và kiên định của anh, tạo thành một thước phim điện ảnh chân thật trong mắt cậu. Cho dù là Lee Sanghyeok 22 tuổi, 23 tuổi hay Lee Sanghyeok hiện tại mà cậu quen, anh vẫn luôn có thể làm cậu cảm thấy hoa mắt say mê trước khí chất đặc biệt trên người anh trong một khoảnh khắc.

Vừa rồi Han Wangho đột nhiên nhắc tới chuyện kết hôn, là bởi vì cậu nhớ lại lúc cậu từng suy nghĩ lung tung về chuyện này năm cậu 20 tuổi.

Có rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp duy trì mối quan hệ yêu đương với người ngoài giới thể thao điện tử, nhưng thời gian tập luyện dày đặc khiến mọi người không rảnh ăn dưa chuyện tình cảm của đồng đội. Nhưng Han Wangho vô cùng tò mò đã nhịn không nổi khi đối mặt với Lee Sanghyeok vào một buổi tối nọ, rất cẩn thận hỏi anh đã từng yêu đương chưa?

Lee Sanghyeok đang ngồi ở đầu giường đọc sách, lúc anh đang đưa tay chỉnh kính thì nghe thấy câu hỏi của Han Wangho, động tác ngừng lại trong nháy mắt. Hơi thở Han Wangho cũng ngừng lại vào giây phút đó, nhịp tim tăng cao, cuối cùng hạ xuống rất nhanh lúc Lee Sanghyeok trả lời "Không có"

Trái tim giống như một con chim đang vung cánh bay thì bị một bàn tay bóp chặt, mặc cho nó vùng vẫy trong tuyệt vọng. Vào đêm mà Han Wangho xác nhận tình cảm của mình dành cho anh, cậu đã mơ thấy Lee Sanghyeok đang nắm tay một cô gái có khuôn mặt mơ hồ, một đàn chim bồ câu trắng từ phía sau hai người họ bay lên, giống như một đám mây mềm mại, sau đó tiếng sấm đùng đùng vang lên, những giọt mưa cũng bắt đầu rơi xuống.

Cậu giật mình tỉnh dậy trong đêm, thở hồng hộc ôm chặt chăn trong lòng ngực, sau lưng bộ quần áo mỏng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Lee Sanghyeok vẫn đang ngủ ngon giấc ở giường bên mà không biết bạn cùng phòng của mình vừa mơ thấy ác mộng.

Vì vậy ngày hôm sau, Han Wangho kéo gối chiếm giường Lee Sanghyeok, lời lẽ chính đáng nói ngày hôm qua cậu mơ thấy một giấc mơ đáng sợ, để đảm bảo tinh thần tập luyện cho ngày hôm sau, đêm nay cần phải ngủ chung giường với Lee Sanghyeok. Có thể thấy rõ hai cái má tròn tròn mềm mại giống như trẻ con trên khuôn mặt chàng trai 20 tuổi, mái tóc ngắn màu vàng nhếch lên một nhúm, bàn tay đang nắm góc chăn, giống hệt như động vật nhỏ đang làm tổ.

Giường đơn chắc chắn là không thể ngủ hai người, Lee Sanghyeok ném gối của Han Wangho về giường của cậu, đương nhiên là bị phản kháng dữ dội. Lúc Lee Jaewan đẩy cửa phòng bước vào, anh nhìn thấy Han Wangho và Lee Sanghyeok ôm chăn lăn thành một cục trên giường, mấy cái gối rớt xuống đất. Anh sửng sốt ba giây, cuối cùng quyết định lui ra ngoài, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, mời hai người kia tiếp tục, vẫn là Lee Sanghyeok chui ra khỏi chăn trước, chật vật đi mở cửa ra.

"Ha, là tôi đến không đúng lúc, đây là chiến trường của thế chiến thứ ba đúng không?" Lee Jaewan nhặt cái gối dưới đất lên nhét vào ngực Lee Sanghyeok, sau đó kéo Han Wangho ra khỏi chăn, lúc này mới ngồi xuống ghế. Han Wangho ngồi xếp bằng ở mép giường, cổ áo thun bị lệch sang một bên, nhìn Lee Sanghyeok quay mặt đi, khoanh tay hừ lạnh một tiếng.

Lúc này hai người hơn hai mươi tuổi giống hệt mấy đứa trẻ con, vất vả lắm Lee Jaewan mới hiểu rõ nguồn gốc của mâu thuẫn, anh quyết định lần sau sẽ không thèm quan tâm chuyện vớ vẩn của hai người này, không nói một lời bước ra ngoài, để bọn họ tự làm lành với nhau. Câu chuyện kết thúc bằng việc đổi giường ngủ cho nhau, Han Wangho cảm thấy mãn nguyện ôm gối của Lee Sanghyeok rồi chui vào chăn của Lee Sanghyeok, nhưng trong lòng vẫn nặng trĩu, giống như những sợi bông bị ngâm nước.

Cậu nhìn bóng lưng Lee Sanghyeok ôm chăn trong bóng tối, thầm nghĩ có lẽ bọn họ không thể ở bên cạnh nhau mãi mãi được. Nhân sinh giống như chiếc đồng hồ không thể quay ngược thời gian, một ngày nào đó Lee Sanghyeok sẽ rời xa cậu, cậu cũng sẽ rời khỏi SKT, mối liên kết giữa bọn họ còn mong manh hơn cả mặt băng mùa đông, mặt trời vừa ló dạng đã làm tuyết tan thành nước, những gì có thể nhìn thấy chỉ là một hình bóng cô đơn.

Cậu không thể tưởng tượng dáng vẻ yêu đương của Lee Sanghyeok, cũng không thể tưởng tượng Lee Sanghyeok nắm tay một người phụ nữ xa lạ bước vào lễ đường, cùng nhau tạo dựng gia đình. Tình yêu của cậu giống như cái bóng trong đêm tối, bắt không được, ra ngoài ánh sáng cũng không được, chỉ cần gió thổi cỏ lay cũng dọa nó chạy trối chết.

Vào một đêm bình thường năm 2017, lần đầu tiên Han Wangho biết đến tình yêu. Giống như một viên đạn xuyên qua người cậu, khiến trái tim đang đập rỉ máu. Han Wangho 20 tuổi ôm trong lòng nỗi sợ, thành thật phản bội trái tim của mình, lại không ngờ trong tương lai, ở rất nhiều năm về sau, nó sẽ ngoan ngoãn quay trở lại lòng bàn tay cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me