Tong Hop Fanfic Minh Dich Minh The An X Dich Tinh Vgvd Hok
Truy cầu Trường An.Tác giả: Mây MâyWarning: BE...Hoa mẫu đơn nở vào đầu mùa hạ, còn hoa mận lại đơm bông khi đông sắp tàn. Do trái mùa nên chẳng mấy lúc Dịch Tinh được ngắm cả hai loại hoa. Thân thể hắn vốn không tốt, thường xuyên bị bệnh. Hắn thích ngồi trong phòng, đưa mắt về phía hoa mận đỏ rực đang rung rinh trong gió tuyết. Nếu được ra ngoài ngắm cận cảnh thì thật tốt, Dịch Tinh nghĩ vậy.Hắn kiềm chế không nổi, thực lòng muốn được chiêm ngưỡng tuyệt cảnh ở khoảng cách gần. Mấy nay Trường An tương đối nhiều việc, sư phụ và các sư huynh, sư tỷ đều đi làm nhiệm vụ hết, thành thử một mình hắn phải ở lại căn biệt phủ rộng lớn này. Trước kia, nơi đây không có cây mận. Tên tuổi của sư phụ gắn liền với hoa mẫu đơn, từ hồi y đưa Dịch Tinh về mới bắt đầu trồng cây mận. Về cơ bản, người ngoài không rõ Nghiêu Thiên có trồng thêm loài hoa gì ngoài hoa mẫu đơn không.Dịch Tinh bước từ từ đến dưới gốc cây mận. Hoa mận thắm giữa làn tuyết trắng, tuyệt cảnh hiếm thấy ấy Trường An không có cơ hội ngắm nhìn. Hắn vươn tay, ngón tay lơ lửng giữa không trung, như định hái một cành hoa mận. Hắn vừa chạm vào cành cây, khẽ kéo nó xuống thì nghe thấy tiếng gọi thật trầm:- Tinh nhi...Dịch Tinh giật mình, buông cành cây ra, tuyết ở trên cành rung rinh rồi rơi xuống. Hắn xoay người, thân mình được làn mưa tuyết cuốn lấy, còn đẹp hơn cả dàn hoa mận đỏ nơi cao kia.Người gọi hắn ngẩn người, sau đó cười nhẹ. Dịch Tinh hơi chút hoảng hốt, nghiêng mặt che đi sắc đỏ lan dần hai bên má, nhỏ giọng:- Sư phụ, người mới về...- Ừ, ta về rồi đây. - Minh Thế Ẩn tiến gần tới chỗ hắn. Y cao hơn hắn nửa cái đầu, giọng nói cứ trầm trầm tựa thể có ai đó đang vỗ về đồ đệ nhỏ nhà y - Con đang làm gì đây? Trốn đi nghịch tuyết sao?Vừa nói, y vừa gạt đi đống tuyết vương trên tóc hắn. Dịch Tinh ngượng ngùng ngước mắt nhìn y, muốn diễn cái vẻ vô tội cho y xem. Minh Thế Ẩn thấy thế thì nhướn mày, hỏi đùa:- Sao vậy? Ai bắt nạt con ư? Là Hổ tử sao? Hay A Ly?Dịch Tinh nghe sư phụ gọi mấy cái tên vô tội hơn hắn, đành mím môi, chắc là đang nghĩ lí do thoái thác, lúc sau mới đáp:- Hoa mận mới nở, con muốn... lưu giữ cảnh đẹp...- Lưu giữ cảnh đẹp? - Minh Thế Ẩn bật cười, giọng cười khiến lòng Dịch Tinh run run - Tinh nhi càng lớn càng khéo nói chuyện nhỉ? Nói rồi y chìa tay, bàn tay to lớn không lấy một vết chai sần vì chẳng phải làm việc gì nặng nhọc. Dịch Tinh tròn mắt, bẽn lẽn nắm phần đầu các đốt ngón tay. Hắn không dám nhìn thẳng sư phụ, chỉ rũ mi mắt, nhìn chằm chằm bàn tay ấy. Minh Thế Ẩn xoa đầu hắn:- Tay sư phụ dính gì sao?- Dạ không có. - Thế sao không dám cầm? Dịch Tinh bối rối thưa:- Con... con không dám...Minh Thế Ẩn vẫn giữ nguyên tư thế, có lẽ y sẽ đợi đến khi nào hắn nắm trọn bàn tay mới chịu thôi. Dịch Tinh cắn răng, trời rét mướt nhưng hắn cảm giác được mình đang đổ mồ hôi khắp lòng bàn tay. Hắn vội rút tay về, cúi đầu:- Đệ tử có lỗi, mong sư phụ trách phạt.Minh Thế Ẩn thầm nghĩ: "Đúng là đồ ngốc!". Y đành phải để tay trước eo, nói:- Mau vào nhà. Đứng ngoài này lâu như vậy, con không sợ lại nhiễm bệnh nữa sao?Y nói xong, quay người bước đi. Lát sau, Dịch Tinh cũng bước từng bước thật nhẹ, tựa như lướt trên mặt đất đuổi theo sát y. Minh Thế Ẩn chờ hắn vào phòng, đóng chặt cửa. Y quan sát thiên tượng:- Đêm nay sẽ có bão tuyết.Dịch Tinh ngồi im lặng, hai tay xoắn hết vào nhau. Minh Thế Ẩn đứng quay lưng về phía hắn, y hơi liếc mắt, hỏi:- Con muốn nói gì sao?- Có bão tuyết... nên hôm nay sư phụ mới về sớm sao ạ? Thế còn Ngọc Hoàn tỷ tỷ, A Ly tỷ tỷ và Hổ tử sư huynh thì sao ạ?- Họ sẽ ở lại trong cung, đêm nay có nhiệm vụ quan trọng. - Minh Thế Ẩn ngoảnh mặt, ở góc độ của Dịch Tinh có thể thấy khóe môi y hơi cong cong, có lẽ là đang cười. Dịch Tinh né tránh ánh mắt y. Hình như hắn sợ hãi, từ nãy đến giờ không dám nói nhiều, càng không dám nhìn sư phụ.Minh Thế Ẩn đi tới ngồi đối diện hắn, hỏi:- Vẫn canh cánh chuyện vừa rồi? Sợ ta sẽ phạt con sao?- Con... con lo lắng cho mọi người. - Vậy sao? - Đáy mắt Minh Thế Ẩn tràn ngập ý cười - Biết lo lắng cho người khác là tốt. Đêm nay con về phòng ngủ sớm đi. Chìa tay ra ta xem.Dịch Tinh chẳng dám cãi lời sư phụ, một hai làm theo răm rắp. Hắn chìa bàn tay mình ra trước mặt y, bàn tay nhẵn nhụi đẹp hơn cả tay y. Bàn tay của một kỳ tài thì làm sao có thể xấu được cơ chứ?Minh Thế Ẩn đặt vào lòng bàn tay hắn một viên thuốc, căn dặn:- Khi nãy con đứng dưới trời lạnh, khả năng bị nhiễm bệnh không thấp. Lát nữa nhớ uống trước khi đi ngủ để phòng bệnh. Còn đây...Y lấy ra gói giấy hãy còn nóng ấm, kêu hắn chìa nốt tay còn lại:- Bánh bao. Tối nay Ngọc Hoàn và A Ly không về, không ai nấu cơm. Ăn vào cho ấm bụng.Bấy giờ Dịch Tinh mới khe khẽ ngẩng đầu, đôi mắt sáng rực như có cả ngàn vì sao đậu trong đó. Hắn cong khóe mắt, nói:- Tinh nhi cảm ơn sư phụ.Chợt nghĩ đến điều gì đó, hắn vội hỏi:- Vậy còn người?- Ta tự có chuẩn bị.- Dạ... Sư phụ... - Dịch Tinh nắm chặt viên thuốc - Người... nhiệm vụ quan trọng, vậy mai người có phải đi nữa không?Minh Thế Ẩn dịu dàng đáp lời hắn:- Kế hoạch của chúng ta sắp đến hồi kết rồi. Dịch Tinh sững người, lại nghe tiếng sư phụ thoảng qua tai:- Tinh nhi có nhớ ta từng nói gì với con lúc dạy con chơi cờ không?Dịch Tinh gật đầu. Hắn nhớ khi đó sư phụ vừa hạ từng quân cờ, vừa nói với hắn rằng, Nghiêu Thiên truy cầu Trường An. Nơi đây chính là một ván cờ, mà người dân sống trong đó, kể cả Nghiêu Thiên, đều là những quân cờ của nó. Sư phụ ngừng động tác hạ cờ, nhìn mắt hắn chứa đựng sự thắc mắc, y chỉ cười bảo sau này hắn sẽ hiểu.Dịch Tinh đã hiểu, nhưng thực tình hắn chẳng nỡ. Hắn không giận sư phụ coi mình như một quân cờ, hắn lo lắng cho người, cho kế hoạch của người và cho cả Nghiêu Thiên.Minh Thế Ẩn đứng dậy, nhỏ giọng nói:- Con không cần bận tâm...- Đều là tử cục. - Dịch Tinh cũng đứng dậy theo y - Sư phụ, ván cờ này nước đi nào cũng là tử cục.Minh Thế Ẩn nhìn lướt qua gương mặt hắn, rồi xoay người đi về phòng. Y đi thật chậm, vừa đi vừa nói:- Bất cứ ván cờ nào cũng có cách phá giải. Ta đang tìm chúng, sắp tìm ra rồi. Đến lúc đó, cả Nghiêu Thiên và Trường An sẽ không còn gặp tình trạng ngàn cân treo sợi tóc nữa. Huống gì, Tinh nhi...Dịch Tinh luôn dán chặt mắt vào mỗi bước chân của y, nghe thấy vậy thì nâng tầm mắt, chờ đợi câu nói tiếp theo từ sư phụ. Minh Thế Ẩn ngừng lại, giọng nói mang nặng tâm tư:- Con là đệ tử duy nhất của ta, sau này chỉ có con mới có thể tiếp tục tìm ra cách phá giải ván cờ này.- Sư phụ. - Dịch Tinh buột miệng gọi, lời thốt ra rồi thì sững sờ chốc lát, không biết nên nói gì tiếp - Con... lần tới người thật sự sẽ đi gặp Địch Nhân Kiệt sao?Không để y nói gì thêm, hắn đã tới gần y, từng bước chân vội vàng như thể muốn níu giữ thứ gì đó vô cùng quan trọng:- Sư phụ, người có thể...Có thể làm gì? Có thể không đi? Có thể cân nhắc lại, suy tính kỹ hơn sao? Có thể đừng đi gặp Địch Nhân Kiệt? Hắn sẽ ích kỷ nói với người như vậy ư?Thấy Dịch Tinh im lặng, Minh Thế Ẩn trở mình, an ủi người phía sau:- Còn có Bệ hạ, có cả Lý công tử. Địch Nhân Kiệt sẽ không dám làm gì ta đâu. Trước giờ sư phụ đã để bản thân chịu thiệt bao giờ chưa?Dịch Tinh ngoan ngoãn lắc đầu, Minh Thế Ẩn mỉm cười:- Yên tâm, ta sẽ không để con một mình. Tinh nhi, đồ đệ ngoan... - Bao giờ người sẽ đi?- Mai ta đến đón ba người kia trở về. Chuyện gặp hắn ta chỉ là chuyện một sớm một chiều, nhưng cũng không vội. Tinh nhi, chúng ta có đủ thời gian.Đệ tử nhỏ nhà y vẫn chưa yên lòng, chẳng biết tự bao giờ đã nắm lấy vạt áo y. Minh Thế Ẩn ngẫm nghĩ, đưa ra thỏa thuận:- Chẳng phải con muốn ngắm hoa mận sao? Ta nhìn trời, chắc hai ngày nữa tuyết sẽ ngừng rơi. Tới lúc đó, ta ngắm hoa mận với con nhé?Chờ đến khi Minh Thế Ẩn đi khuất bóng rồi, Dịch Tinh vẫn chưa hoàn hồn. Ngoài trời tối đen, hắn lờ mờ trông được bóng cây mận đang rung rinh, mọi thứ mờ ảo như những gì người đã hứa với hắn. Gió lớn lồng lộng thổi, đập vào cánh cửa từng tiếng to điếng người. Dịch Tinh thẫn thờ hồi lâu, sau đó trở về phòng. Hắn ăn bánh uống thuốc, giống hệt thỏ con ngoan ngoãn không dám cãi lời chủ nhân....Qua hai ngày, tuyết ngừng rơi đúng như lời Minh Thế Ẩn nói. Y đợi Dịch Tinh bên bàn trà giữa sân, cái bàn này cũng là vì Dịch Tinh muốn có nên y đặt ở đây để tiện ngắm hoa mận. Y thong thả uống trà, đợi đồ đệ nhỏ ra ngoài, cùng nhau thực hiện lời hứa.Dịch Tinh không khiến y phải đợi lâu. Hắn ngồi xuống đối diện y, trước mặt hắn xuất hiện một cành hoa mận đỏ thắm. Hắn ngẩng đầu, Minh Thế Ẩn đón ánh mắt hắn, giải thích:- Tiện tay hái tặng con. Sẵn đây, có muốn chơi cờ không?Hai người dành rất nhiều thời gian cho việc chơi xong một ván cờ. Minh Thế Ẩn quan sát ván cờ bị mình đưa vào tử cục, nhoẻn miệng:- Tinh nhi thật giỏi, càng ngày càng khiến sư phụ phải lưu tâm.Dịch Tinh hiểu rõ câu này có nhiều nghĩa, hắn hạ nước cờ cuối, dành chiến thắng trước sư phụ. Minh Thế Ẩn chúc mừng hắn, hắn lại không mấy vui vẻ, bèn đưa mắt nhìn về phía cây mận sau lưng sư phụ.Minh Thế Ẩn nghiêng người nhìn theo:- Tinh nhi, đến gần xem thử nhé?Dịch Tinh đồng ý, cả hai cùng nhau bước đến dưới gốc cây hoa mận. Hoa mận còn vấn vương tuyết trắng, dẫu đã ngừng rơi nhưng trên cây vẫn đọng bao nhiêu là tuyết. Minh Thế Ẩn khoanh tay ngắm một hồi, nhẹ giọng đùa:- Trông xanh tươi như thế này, hẳn là con đã tưới không ít nước nhỉ?- Tinh nhi không dám.Minh Thế Ẩn thở ra một hơi:- Tinh nhi...Dịch Tinh nghiêng đầu:- Dạ vâng?- Sau này để ngừng tuyết rồi hẵng ra ngắm hoa nhé. Ta không nỡ thấy con bị bệnh.Dịch Tinh ngẩn ngơ, hắn thấy sư phụ nhìn hắn, thấy mắt sư phụ như có thêm sắc đỏ của hoa mận, thấy sư phụ đưa tay, dịu dàng vuốt đuôi mắt hắn. Hắn thấy sư phụ ôm hắn vào lòng, thấy giọng sư phụ run run, thấy người than thở:- Tinh nhi, từ giờ cho đến lúc ta về, con phải giữ gìn sức khỏe, không được nhiễm bệnh. Hứa với ta, có được không?Dịch Tinh ổn định tinh thần, hắn quàng tay qua eo người, quầng mắt nóng bừng. Thế rồi không thể kìm nén được nữa, hắn thút thít:- Sư phụ, con hứa với người. Nhưng người cũng phải hứa với con, người nhất định phải trở về. Có được không?- Được, ta hứa. Sư phụ sẽ không bỏ con lại, sẽ tìm mọi cách để trở về.Dịch Tinh gật đầu, cảm xúc bất an trong tim dần thay thế bởi sự dịu dàng quyến luyến. Người nọ vỗ về hắn, gọi hắn là "đồ đệ nhỏ", nói rằng, y không nỡ bỏ hắn lại nơi này. Dịch Tinh cầm lòng chẳng đặng:- Sư phụ, Tinh nhi chờ người trở về.- Được....Minh Thế Ẩn mất bóng hơn nửa tháng. Ngọc Hoàn, A Ly và Hổ tử đều đã quay về. Ba người họ nói, Minh Thế Ẩn đích thân đến đón họ về, còn cẩn thận nhờ bọn họ đưa cái này cho Dịch Tinh giúp y.Dịch Tinh mở chiếc khăn tay ra, trong đó là một bông hoa mận đỏ, ngoài nó ra thì không có gì khác. Cảm xúc bất an lại cuộn trào giữa lồng ngực. Đêm đó hắn lăn lộn trên giường, không tài nào ngủ nổi. Cửa sổ phòng hắn nhìn được cây mận. Đêm ấy tuyết rơi dày đặc, che khuất cả những bông hoa mận đỏ, hắn ngồi bên cửa sổ thẩn thơ ngắm cảnh vật. Những bông hoa mận rụng rơi lả tả, hắn chẳng thể phân biệt là tuyết rơi hay hoa mận rơi.Hắn cứ ngồi như vậy đến sáng. Hắn tiếp tục nhiễm bệnh, nằm liệt giường suốt hai ngày, mãi mới đỡ hơn. Hôm nay tuyết không còn rơi nữa, hắn ngồi uống trà cạnh bàn trà, chờ đợi một người quay về từ Kinh thành.Nhưng thứ hắn đợi được chỉ là một phong thư. Phong thư dày cộm, Ngọc Hoàn đưa tận tay hắn, nói rằng, thư của sư phụ được Lý đại nhân gửi về. Đây là phong thư viết gửi riêng hắn. Bên trong có rất nhiều hoa mận, tựa thể bị ép khô, phai màu ra bìa phong thư. Dịch Tinh ngẩng đầu, muốn nói lời cảm ơn Ngọc Hoàn tỷ tỷ, chợt thấy viền mắt nàng ửng hồng. Hắn lại cúi xuống liếc phong thư mình đang cầm, dường như đã hiểu được điều gì đó.Ngọc Hoàn nghẹn ngào:- Lý đại nhân nói... chủ nhân, người... người bị Địch Nhân Kiệt tính kế. Nàng quay đi, cố gắng kìm nén nước mắt trực trào. Rồi nàng khẽ vỗ vai Dịch Tinh:- Tinh nhi, ván cờ này chủ nhân còn cần đệ tiếp tục phá giải... Hai tai Dịch Tinh ù dần, hắn không còn nghe được gì nữa. Hắn vội xé phong thư, những bức thư được viết bằng máu rơi cùng những bông hoa mận đỏ. Hóa ra sắc đỏ phía ngoài bìa phong thư không phải do hoa mận phai màu, mà là máu của sư phụ.Sư phụ của hắn...Do viết bằng máu, chữ trên thư rất to, nội dung mỗi bức thư đều ngắn ngủn, chỉ có mấy chữ. Nhưng hết thảy đều được Minh Thế Ẩn cẩn thận từng chút từng chút viết gửi đồ đệ nhỏ nhà y."Tinh nhi, sư phụ yêu con.""Sư phụ vẫn đang tìm cách.""Sư phụ tìm thấy rồi.""Xin lỗi con, sư phụ thất hứa rồi.""Tinh nhi, sư phụ xin lỗi.""Tinh nhi, ta yêu con nhiều lắm."Dịch Tinh run rẩy, nước mắt rơi trên dòng chữ đỏ thắm. Hắn vơ lấy những bức thư và cả mấy bông hoa mận kèm theo, cuộn tròn người lại. Hắn nức nở, không thể kêu gào dẫu cõi lòng đã vỡ thành trăm mảnh, chỉ có thể bất lực im lặng bật khóc. Hắn liên tục lắc đầu, không chịu chấp nhận sự thật này.Ngọc Hoàn gạt đi giọt lệ bên má, an ủi hắn:- Tinh nhi...Nói sao bây giờ? Đừng quá đau buồn? Đừng khóc nữa? Làm sao có thể kìm lại nỗi đau xé nát tâm can này đây?Nàng nuốt ngược nỗi đau, nhỏ giọng:- Chủ nhân không nỡ...Dịch Tinh vẫn gục trong những bức thư, vài cánh hoa mận bị hắn gạt xuống nền tuyết trắng, còn cố gắng vướng vào quần áo hắn, như thể luyến tiếc đoạn tình cảm ấy.Hắn không cam lòng...Hắn chưa được ngắm đèn hoa đăng cùng Minh Thế Ẩn. Hắn còn chưa phá giải ván cờ người để lại. Hắn thậm chí chưa kịp nói lời yêu với người.Hắn tan vỡ thành trăm ngàn mảnh. Không biết Dịch Tinh ngồi đấy bao lâu, nhưng người hắn đợi thật sự không thể về nữa. Y không thể dỗ dành hắn, không thể giúp hắn nhặt từng mảnh vụn, dùng tình yêu thương vô hạn gắn lại chúng như trước.Hắn chỉ đành tự tìm kiếm mảnh vụn vỡ của mình, tự mình gắn lại, tự ôm nỗi đau suy nghĩ cách phá giải ván cờ, thực hiện kế hoạch mà sư phụ chưa kịp hoàn thành.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me