TruyenFull.Me

Touaki Translated You And Me

"Touya, cậu muốn lấy loại nào?"

"Ừm... Tớ lấy coca thôi."

"Yeah, 𝘭𝘶𝘰̂𝘯 𝘭𝘶𝘰̂𝘯 là vậy nhỉ," Akito miệng thì trêu, nhưng tay vẫn đẩy xu vào máy bán nước, lắng nghe tiếng kim loại kêu leng keng đập vào máy.

Không phải là Touya thấy phiền nếu Akito quan tâm về những thứ nhỏ nhặt như hãng soda gì đấy (dù sao Akito vẫn sẽ lấy loại mà anh muốn). Họ dừng chân tại cái máy tự động này đã cả chục lần rồi, và điều này cứ dần dần tựa như một trật tự sớm được định sẵn để nhắc nhở và nằm lòng vậy - hoặc chăng hơn cả, thì chỉ là vị soda yêu thích của cả hai. Akito hỏi, và Touya lại trả lời y chang như những lần trước đó, rồi Akito sẽ đùa cợt đâu đây, song chưa bao giờ làm phật lòng cả hai đứa. Điều này như lấp đầy trái tim anh bằng thứ cảm xúc ấm áp kì lạ, nó thì thầm với anh rằng hãy tận hưởng loại cảm giác thân thuộc mà bản thân có được khi ở bên Akito.

Niềm vui của Touya có được từ nhịp sống thường ngày chưa bao giờ đánh gục anh, đặc biệt như ngày hôm nay, sinh nhật của anh. Touya chưa bao giờ trông chờ vào sinh nhật, cũng không quan tâm quá nhiều về nó, nhưng vô số tin nhắn từ những người bạn khiến anh dậy sớm hơn thường lệ không phải là thứ không đáng được chào đón. Tất cả những gì anh có thể làm là tới trường như mọi ngày và lập tức được chào mừng bằng một loạt những câu chào vui vẻ và những lời chúc mừng sinh nhật, những món quà nhỏ được nhét vào tay với nụ cười rạng rỡ. Đây là một điều gì đó mà Touya chưa từng trải qua trước đây, một điều gì đó mà Touya chưa từng mơ tới là sẽ được trải qua trước đây.

Đôi mắt màu tro khép lại thành một đường chỉ mảnh, anh dựa vào thanh gỗ của băng ghế mà hai người đã chọn để nghỉ chân. Đèn pha từng con xế hộp băng băng lướt qua đôi lúc lại xao động sự yên tĩnh vốn dĩ - nhưng Touya không quan tâm lắm, miễn là Akito chưa có ý định rời đi khi nào. Đôi mắt anh nấn ná nơi tấm lưng người kia đang quay về phía sau, rồi nghiêng mắt nhìn theo mái tóc màu cam tương phản với làn da nhợt nhạt, cánh tay săn chắc, và chiếc áo sweatshirt anh thấy trong mơ...

𝘒𝘦𝘯𝘨. Tiếng lon rơi xuống đáy máy nước là Touya thoát khỏi sự thẫn thờ trong giây lát, nhìn Akito đang cúi xuống lấy nước, nhẹ mỉm cười. "Ấy chà... đã muộn rồi nhỉ? Hôm nay hẳn là khá dài và đặc biệt với cậu ha." Nụ cười hiện trên gương mặt cậu trai trẻ khi cậu cầm lon nước trên tay và đưa tới băng ghế chỗ Touya ngồi. "Mặt trăng mọc là để dành cho cậu đấy, nhìn kìa."

Đôi đồng tử xám ngước lên bầu trời và bắt gặp trăng ở trên đỉnh đầu, chiếu sáng cả đôi người. "𝘊𝘢̣̂𝘶 𝘢̂́𝘺 𝘯𝘰́𝘪 đ𝘶́𝘯𝘨.." Touya nghĩ vậy rồi mỉm cười, liếc qua người cộng sự cũng chăm chăm nhìn lại với đôi mày đang nhướng lên. "Đặc biệt thật, cậu nói đúng. Năm nay mọi người đều tổ chức một bữa tiệc cho tớ," Touya đáp lại, nhắm mắt hồi tưởng, và trút một tiếng thở khẽ. Anh còn nhớ rất rõ ràng khi mình bước vào Crase cafe với Akito, và được đón chào bằng một bữa tiệc tổ chức cho sinh nhật mình. Giọt cảm xúc lăn trên má và trái tim cũng tràn ngập những điều khó thành lời. Thiết nghĩ rằng mọi người, từ các ca sỹ ảo cho tới những người bạn - chỉ cần Akito 𝘰̛̉ đ𝘢̂𝘺, đủ quan tâm Touya để tổ chức một thứ như này cho cái tên của anh cũng là một điều đáng nhớ. Touya nắm lấy lồng ngực, cuộn bàn tay còn lại và đặt trên đùi. "Shiraishi và Azusawa làm rất nhiều thạch cà phê. Và mọi người còn chuẩn bị cả một cái bánh sinh nhật nữa. Thật sự...". Đôi ngươi xám tro mở ra, anh dừng lại chốt suy nghĩ của mình, khẽ cười. "Thật sự rất tuyệt vời."

"Thật nhỉ, haah," Akito nhấn lại, chìa cái lon soda màu đen ra thúc vào người Touya, ngồi vào chỗ bên cạnh người trên băng ghế. Hai cái lon bật lên cùng lúc một cách hoàn hảo, Akito mở nắp lon kim loại lên, Touya cũng làm tương tự. Anh có thể cảm nhận được ánh mắt của cậu dán lên người mình khi anh đang chòng chọc nhìn những bọt ga nổi trên mặt soda, rồi một lúc sau mới chậm rãi nhìn lại, và cậu cười tinh nghịch. "Nghe nè. Đừng nói với tớ là cậu đang mong chờ tớ sẽ làm bánh quy hay đại loại gì đó nhé Touya. Trình nấu ăn của tớ chưa đỉnh tới mức ấy đâu."

𝘕𝘦̂́𝘶 𝘤𝘢̣̂𝘶 𝘤𝘰́ 𝘵𝘩𝘦̂̉, Touya muốn nói vậy, nhưng thay vào đó đã thu lại hình ảnh nụ cười nghịch ngơm ấy và lưu giữ trong tâm khảm. Đó là một trong những ảnh hưởng của Akito đối với anh, như cách thúc đẩy Touya tận hưởng những khoảnh khắc này và đắm mình trong cảm giác được sống.

Thiết nghĩ rằng, Aoyagi Touya, sẽ còn chẳng có ham muốn tồn tại đơn giản nào nếu không có sự sát cánh của người con trai quyết đoán này...

𝘊𝘰́ 𝘤𝘢́𝘪 𝘨𝘪̀ đ𝘰́ 𝘮𝘪̀𝘯𝘩 𝘬𝘩𝘰̂𝘯𝘨 𝘯𝘨𝘩𝘪̃ 𝘳𝘢 𝘭𝘶́𝘤 𝘯𝘢̀𝘺. "Tất nhiên tớ không ngờ rằng," Touya khẳng định, dịch qua bên kia một chút và chạm vai với Akito (và, chọn lờ đi tiếng ho khẽ của cậu vì sự chuyển dịch đột ngột. Đôi mắt anh nhìn lên tán cây, rồi tới ánh sáng chập chờn của hội trại gần đó, và cuối cùng là góc nghiêng khuôn mặt của Akito lúc cậu đang mân mê cái nắp lon. Nói cách khác, đây là khung cảnh mà Touya thích nhất, vượt qua cả những khả thi trên thế giới này. "Akito, cậu là đủ rồi."

Một khoảng im lặng ngắn, trước khi Akito lập tức quay lại nhìn Touya. Cậu mở to mắt, nhướng mày lên và há hốc mồm. Đây là một biểu cảm mà anh thường thấy ở Akito, nhưng thường không trực tiếp đối với anh như vậy.

Tuy nhiên, điều này lại khiến Touya cười vui hơn vì thích thú. "Cậu... Touya, cậu nói vậy là sao?"

"Xin lỗi," Touya biết bản thân vừa nói gì, nhưng thành thật mà nói, anh không hối hận khi đã bày tỏ những điều muốn thổ lộ từ rất lâu. Đôi mắt màu tro nhìn người bên cạnh, từ ánh mắt bối rối tới đôi môi mềm hé mở. Dưới ánh trăng vằng vặc, Akito đẹp không kém cạnh bất kỳ người nào. "Những gì... tớ ... nói ấy... đơn giản có nghĩa là có cậu ở đây bên cạnh tớ là đủ rồi. Thật đấy." Ngón tay Touya gõ theo nhịp điệu trên vỏ lon kim loại trong tay, gõ ra sự kìm chế của nhịp tim; Touya biết vừa rồi mình đã mồm nhanh hơn não, hoàn toàn đánh sập lối suy nghĩ điềm tĩnh anh đã cố giữ cho tới bây giờ, nhưng anh không quan tâm, không chừng cậu đang nhìn anh với đôi mắt sáng rỡ, tràn đầy kiên nhẫn và tò mò. "Akito, tớ không thể đòi hỏi gì khả thi hơn đâu."

Thật lòng, Touya không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, phần lớn là vì Akito vừa quyến rũ lại vừa khó đoán, Điều cuối cùng mà anh ngờ tới, trái ngược lại là cái đầu cam nổi lên một ráng hồng nhạt và dịch lại gần. Cậu đưa tay lên che mặt, dời mắt đi chỗ khác vì ngượng ngùng. "Chết tiệt... Touya à. Đây là sinh nhật của cậu, có phải của tớ đâu, đồ ngốc..."

Lon soda như cảm nhận được hơi lạnh và lực nắm mạnh mẽ. Không nghĩ ngợi gì, Touya nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Akito rồi kéo xuống, làm cho hai má cậu đỏ hơn tự bao giờ, và 𝘰̂̀, cậu ấy thật đẹp. Anh chỉ có thể hình dung được cái nhìn dịu dàng cậu dành cho người cộng sự của mình nếu như cái rạng đỏ ấy không phải là thứ biết biểu lộ cảm xúc, Touya nâng lon lên như để chúc mừng. Có hơi sến sẩm để nói rằng những ánh đèn nhàn nhạt phía xa, phần nào bị lu mờ trong lúc Touya chỉ chú ý vào cảnh trước mắt, và họ như là hai cá thể duy nhất trên thế gian này.

"Lại một năm nữa với cậu nhỉ, cộng sự." Anh nhẹ nhàng thì thầm, mỉm cười với người duy nhất mà anh cho là cả thế giới, cộng sự 𝘤𝘶̉𝘢 𝘢𝘯𝘩, Akito 𝘤𝘶̉𝘢 𝘢𝘯𝘩, và ngắm nhìn với cách cậu cố gắng kìm lại giọt lệ đong đầy nơi khóe mắt, đưa lon của mình cụng với lon của Touya. Những ngón tay đang nắm lấy cổ tay Akito di xuống cuộn vào tay người tóc cam, nắm thật chắc và chặt, hệt như sợ rằng người kia sẽ đi mất và bỏ lỡ khoảnh khắc này.

Không có gì tốt hơn cách này để trải qua những giờ khắc cuối cùng trong sinh nhật của Touya, nhỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me