Touken X Idv Ban Doanh Nang Nghiep
“Yamanbagiri đâu? Anh làm gì anh ấy rồi?” Yagen hằm hè vung bản thể như Mitsutada vung dao chặt thịt trong bếp.“Anh làm gì em trai tôi rồi hả?” Horikawa kí đầu Tsurumaru.“Hu hu có gì mình từ nói chiện được hum..” Tsurumaru muốn khóc ra máu luôn, giống như Hạc ta oan ức lắm vậy.“Bọn này đã làm gì đâu mà cậu bày ra cái điệu bộ như bị cưỡng hiếp thế?” Izuminokami trợn trắng mắt.“Hạc à, anh làm gì lầm lỗi thì mau đầu thú đi, tổ chức sẽ khoan hồng cho anh.” Taikogane vỗ vỗ vai Hạc.“Nói xem, cậu hố Yamanbagiri đâu rồi?” Mitsutada thở dài hỏi.“Tsurumaru không khai ra thì mần thịt anh ta đi!” Yaya đáng yew trên vai Nakigitsune phát ngôn một câu đẫm máu hết hồn.Thế nhưng số đông biểu quyết đồng ý.Hạc khóc thét.“Thôi thì anh ngoan ngoãn khai ra đi.” Kashuu khuyên nhủ.“Kashuu nói đúng đó.” Matsui Go gật gù.“Nhưng trước hết để tôi ngồi dậy cái được không...?” Tsurumaru van nài.“Khum.” Mọi người đồng thanh nói.Gô cổ người ta, còn đặt người ta nằm dưới vuốt hổ mà cứ làm như mình hỏi cung văn minh lắm dị. Tsurumaru nghĩ, bày ra bộ dạng “không thiết sống nữa hụ hụ”.“Được rồi, thả con Hạc ra đi.” Hasebe phất tay.Tsurumaru vừa được thả ra, hận không thể bám dính lên người Hasebe luôn. Choidu anh em tốt là đây chứ đâu!“Hức, muốn tìm tên cán bộ này bao che à?” Fudou nói, cả người xiêu xiêu vẹo vẹo đi đứng không ra hồn.“Tôi có điên mới bao che cho anh ta!” Hasebe né xa Hạc ba thước, né như né tà.“Thế cuối cùng Yamanbagiri đâu?” Ichigo thấy tình hình đề tài hình như lệch 180°, sắp có xu hướng chuyển sang một cái thứ gì đó hơi kì rồi.“Yamanbagiri đang nằm trong phòng chữa thương. Còn nửa tiếng.” Souza nhàn nhạt lên tiếng. Hôm nay quả thật đến lượt anh ta trực phòng chữa thương.“Sao đến nỗi này?” Hachisuka khó hiểu. Đao kiếm nam sĩ dẫu mang hình dạng con người nhưng so với con người lại khỏe mạnh hơn rất nhiều. Bình thường nếu không phải xuất chinh bị thương, làm sao tới nỗi vào phòng chữa thương.“Này còn không phải tác phẩm của Tsurumaru sao?” Shishiou nói.“Ngày hôm qua tôi thấy Tsurumaru cầm xẻng chạy đi đâu đó, không phải là như tôi nghĩ đó chứ…” Nagasone che mặt.“Ừ, chính là nó.” Shishiou đỡ trán. “Yamanbagiri bị anh ta hãm hại té hố đến tối tăm mặt mũi. Lúc vớt người lên, Yamanbagiri đã chỉ thẳng đích danh Tsurumaru, bảo anh ta chờ đếi.”Tsurumaru lạnh hết cả người.“Bốn tiếng hơn.” Souza ra dấu. Yamanbagiri nằm bẹp hơn bốn tiếng, oán khí đen ngòm sắp thay thế oxi trong phòng chữa thương luôn rồi.“A, anh chết chắc rồi.” Yagen cảm thán.“Anh Yamanbagiri sẽ không tha cho anh đâu.” Gokotai lắc đầu.“Hạc à, sao cứ thích tìm đường chết” Taikogane chẹp chẹp miệng.“Anh có thể thử cầu xin Yamanbagiri cho chọn kiểu chết. Tìm cái nào thành quả nhìn an yên một chút.” Kashuu vỗ vỗ vai Hạc ta.“Cậu hết cứu rồi.” Mitsutada cũng không biết nói gì hơn.“Hết chữa được rồi.” Ookurikara nể tình nói.“Thử một chút cảm giác bị Uchigatana Kiwame đè ra tẩn, cũng là một loại trải nghiệm thú vị mà. Lạc quan lên.” Izuminokami an ủi.“Tôi éo có nhu cầu trải nghiệm! Cậu thích thì thay tôi đi nè!” Tsurumaru khóc tiếng Mán.“Khum, tôi khum có điên.” Izuminokami thật thà đáp.“Cơ mà, sao anh không đi cầu xin chủ nhân ấy?” Doudanuki phá đội hình cà khịa, lại nói ngay thẳng vào vấn đề.Ờ há! Sao mình không đi cần xin chủ nhân? Tsurumaru ngớ ra.“Khỏi xin xỏ gì hết nha.” Akashi ưu nhã đi tới, đẩy kính nhìn Tsurumaru với ánh mắt thương hại.“Ý anh là gì?” Không phải chủ nhân thích Tsurumaru lắm à? Aizen thầm nghĩ.“Chủ nhân vừa kêu tôi đến truyền lời.” Akashi nhàn nhạt mỉm cười. “Ngài ấy nói “Đến phi tần được sủng ái ngày xưa còn có bảy phần khả năng vào lãnh cung ngồi thì yêu thích chưa chắc đã không phạt”. Ngài ấy còn nói Tsurumaru là trường hợp đặc biệt, không phạt cho nhớ đời thì ba ngày đập nhà bốn ngày lật ngói.”Tsurumaru: “...”“Tôi chỉ là muốn tạo một chút bất ngờ thôi mà...hi hi.” Tsurumaru cố hấp hối thêm câu cuối.“Chủ nhân không bất ngờ lắm đâu. Tôi nghĩ Yamanbagiri càng muốn lột da sống cậu chứ bất ngờ cái nỗi gì.” Akashi bĩu môi.“Không tìm đường chết sẽ không chết.” Hizamaru tổng kết một câu thấm thía.“Pizzamaru nói đúng nha.” Higekiri mỉm cười.“Anh trai, em tên Hizamaru!! Hiza - maru!!”“Ha ha được rồi, Hizamaru.”“Vậy hình phạt của Tsurumaru là gì?” Azuki hỏi. Thị này càng hít càng thơm.“Chủ nhân nhân từ, cho anh hai sự lựa chọn.” Akashi giơ hai ngón tay:“Một là một tuần nội phiên làm ruộng tới, anh đều phải làm hết. Hai là tối nay cắt cơm, đồng thời anh sẽ bị treo lên giá phơi cùng đám chăn mền, hong khô một đêm. Đau dài đau ngắn tùy anh chọn.”“Cái này mà còn cần nghĩ nữa hả? Tất nhiên là tôi chọn-- ứm ứm!!” Tsurumaru còn chưa kịp nói hết thì đã bị Kikkou đứng sau bịt miệng.“Hãy cẩn thận với lựa chọn của mình nha Tsurumaru. Đừng chỉ thấy mặt lợi mà bỏ qua cái tai hại của nó.” Kikkou mỉm cười.“Kikkou nói không sai. Chú chọn nhanh vậy, tới lúc đó hối hận cũng không kịp nữa đâu.” Sengo gật gù.“Để tôi phân tích cho anh nghe nhé Tsurumaru. Nếu như anh chọn cái đầu tiên, điểm lợi là anh chỉ hành hạ về thể xác trong vòng một tuần. Anh có thể ngày ăn no, tối chăn êm nệm ấm. Nhưng ngẫm nghĩ lại một chút, slot nội phiên ruộng có tới tận hai.”“Anh không nghĩ đến việc chủ nhân sẽ cho Yamanbagiri slot đó sao? Suốt một tuần.” Kikkou nở nụ cười gian tà nhìn Tsurumaru.Hạc ta bị dọa hết cả hồn. Ngẫm nghĩ lại thì cũng đúng, mà càng nghĩ càng thấy cấn chỗ nào ấy.“Đương nhiên có thể anh nghĩ: “Ôi dào ôi Yamanbagiri ngày nào cũng xuất chinh, có cái beep ấy chủ nhân mới cho cậu ta đi nội phiên cả tuần!” thì anh cũng không sai. Yamanbagiri hầu như mỗi ngày đều xuất chinh, việc cho cậu ta đi nội phiên cả tuần là không có khả năng.” Kikkou phân tích rõ ràng rành mạch, tư duy thẳng hàng ổn định, không bị dắt đi lung tung.Nếu anh ta không thích rủ người ta chơi S mình thì có lẽ Saniwa đã nhờ Kikkou đi truyền lời rồi.Tsurumaru nghe Kikkou phân tích một hồi, nhận ra hình như lựa chọn đầu tiên có vẻ khá tốt đấy chớ!“Nhưng, anh quên một điều.” Kikkou chậm rãi nói. “Yamanbagiri đi xuất chinh, không có ở luôn trên chiến trường.”“Điều đó có nghĩa là bất cứ lúc nào, Yamanbagiri cũng có thể úp sọt anh ta.” Chiganemaru sờ sờ cằm.“Anh ở đâu ra đếi?” Urashima bị dọa hết hồn.“Mới khi nãy chủ nhân nhớ xách tôi ra từ hòm thư.” Chiganemaru chẹp chẹp miệng.“Ù ôi chú em cũng thế à?” Sanchoumou vỗ vỗ đầu cậu.“Chiganemaru! Sanchoumou!” Chatannakiri lon ton chạy tới.“Haisai~” Chiganemaru vẫy vẫy tay.“Hai người tới rồi sao chẳng nói một lời nào thế?” Chatannakiri nghiêng đầu hỏi.“Hít thị.” Sanchoumou và Chiganemaru nói.Tsurumaru: “...”Thơm không? Chất lượng không? Nói trước mặt tôi vậy đặc biệt hả hê không? Thị của tôi đấy đm!“Bây giờ tới lựa chọn thứ 2.” Kikkou đẩy kính. “Bị treo phơi sương một tối.”“Điểm lợi là Yamanbagiri sẽ cảm thấy hả hê vô cùng, anh tránh được một trận đòn. Chủ nhân chắc cũng đã cân nhắc không muốn đi luyện thêm một thanh Tsurumaru Kuninaga nữa mới đưa ra lựa chọn này.”“Kiwame ghê gớm vậy hả?” Tsurumaru hết hồn.“Gokotai có thể một đấm tương vỡ mồm anh. Anh nói xem?” Yagen mỉm cười..Tsurumaru che miệng. Gokotai ngại ngùng nép vào bộ lông dày của con hổ.Chưa bao giờ mình cảm thấy thương cảm cho đám Thoái Sử Quân như bây giờ. Tsurumaru ôm tim.“Điểm hại là anh sẽ đói vật vờ cả đêm, hít gió lạnh mấy tiếng. Cùng lắm thì chỉ nằm vài tiếng trong phòng chữa thương thôi.” Kikkou nhún vai.“Treo tôi lên đi treo tôi lên hụ hụ hụ…” Tsurumaru khóc lóc ôm đùi Kikkou.“Kikkou ra dấu “okay” với Akashi, lết từng bước một, lôi theo Tsurumaru đang bám chặt chân mình như bám chặt cọng rơm cứu mạng.“Tôi đoán là chẳng có cái lựa chọn nào hết. Chủ nhân cơ bản là chỉ muốn treo anh ta lên thôi.” Tonbokiri sau một hồi bị lag, cuối cùng cũng load được sự thật.“Anh lừa Tsurumaru à?” Aizen huých Akashi.“Không.” Akashi ngáp một cái. “Anh đang tạo bất ngờ.”.“Dăm ba cây súng nước làm gì được nhau!!”“Bé Hổ, tát nó!!”“Chết con mẹ mày này!”Izuminokami trầm mặc nhìn anh em nhà Toushiro tàn sát một phương, lại nhớ đến dáng vẻ làm nũng đáng yêu trước mặt Saniwa, chính thức câm nín.“Riết rồi sẽ quen thôi.” Kashuu vỗ vỗ vai anh. Cũng chẳng trách Izuminokami được, dù sao anh ta cũng thường không hay xuất chinh với đội tuyến đầu nhà Toushiro.“Mấy người đó hung tàn như vậy, chủ nhân có biết không?”“Không. Thế mới cay.”“Xong rồi xong rồi. Tổng kết A.” Horikawa vỗ vỗ tay.“Em đi gọi đội 2.” Gokotai nói rồi cưỡi hổ chạy đi.Đội 2 sau khi hoàn thành năm trận đầu, tất nhiên là ngồi chơi xơi nước chờ đội 1 đánh bốn trận sau cùng boss. Trong lúc đội 1 bị tát sấp mặt, bọn họ lại ngồi một bên vừa tán gẫu, vừa ngắm view biển.“Gokotai tới tìm rồi, đi thôi.” Mitsutada thu bạt picnic.“Đi đi đi!! Em muốn xem tổng kết!! Hôm nay em nhất định giật dự!!” Taikogane tung tăng chạy trước.“Tôi không muốn làm thân với mấy người…” Ookurikara lầm bầm. Đừng để lát rớt Ookurikara thì sượng lắm.“Tổng kết, giật dự đội 2 là Taikogane, đội 1 là Gokotai. Rớt một thanh kiếm.” Horikawa tổng kết. “Ai muốn đi đòi kiếm nào?” Horikawa ngước lên nhìn mọi người.“Em muốn.” Sayo giơ tay.“Tôi đi nữa.” Doudanuki cũng giơ tay.Cái gọi là đi đòi kiếm, chính là lấy kiếm rớt từ chỗ Thoái Sử Quân. Bình thường sòng phẳng thì thắng làm vua thua làm giặc, Thoái Sử Quân sẽ tự động để kiếm ở lại. Còn nếu chơi kiểu cô hồn, nghĩa là chúng nó xách kiếm chạy luôn.Lúc này chính là cần phải đi đòi.Nghĩa là “láo lếu đéo giao tao tương vỡ mồm”.Sayo với Doudanuki chuẩn bị, xương khớp trên người kêu răng rắc. Doudanuki lắc cổ tay một hát, tiếng xương kêu giòn giã, thêm mớ cơ bắp cuồn cuộn trên người và cái sẹo vắt ngang, trong Doudanuki chẳng khác gì dân đòi nợ thuê chuyên nghiệp.Sayo thì chẳng cần bày ra loại khí thế hầm hố kia. Cậu nhóc chỉ cần lặng lẽ đi theo sau, lỡ mà đám Thoái Sử Quân kia lật lọng là bay lên xiên chetme chúng nó liền.Lúc đám Tachi và Naginata Thoái Sử Quân đang định gói ghém đồ đạc chuồn êm thì đám Tantou Thoái Sử Quân hình như phát hiện ra gì đó, cắp đuôi bỏ chạy trước.“Chạy đâu đó bạn ơi~” Doudanuki nở nụ cười kinh dị,“Báo thù báo thù báo thù…” Sayo lẩm bẩm, cả người hằm hằm sát khí..“Hai người bọn họ về rồi.” Nakigitsune nói.Qủa thực Doudanuki và Sayo đã trở về, trên tay cầm theo một cái bọc lụa rõ lớn, xem ra là cướp luôn từ chỗ đám Thoái Sử Quân.“Yo, thành phẩm xem nhiều hơn dự kiến một chút?” Yagen nhướng mày.“Tại bọn nó lằng nhằng quá nên lấy thêm phí phụ trợ thôi.” Doudanuki phất tay.
Có biết nhấn đầu đám Thoái Sử Quân này xuống nước phải mất bao nhiêu sức không hả? Lấy thêm tấm vải thì làm sao?Thì làm sao?Thì làm giề nhau?“Mở mở ra xem nào!” Namazuo háo hức.Horikawa mở tấm vải ra, bên trong có một thanh Tachi được đặt cẩn thận. Màn đào bung lên phấp phới, một giọng nam dễ nghe vang lên:“Tôi là Ookanehira. Được phát hiện bởi Ikeda Terumasa, một kiệt tác của nghề rèn kiếm. Ngang hàng những đao kiếm đẹp nhất từng tồn tại, thế nhưng…”“Đù má!!” Izuminokami nhịn không được mà mắng.“Choidu choidu tôi hoa mắt rồi hay sao ấy…” Taikogane không ngừng dụi mắt, mặt đớ ra.“Là Ookanehira thật à…” Kashuu không tin nổi vào mắt mình nữa.“Ookanehira đấy!!” Horikawa vui sướng muốn nhảy cẫng lên.Ban sáng Thẩm Thần Giả vừa hứa sẽ cố đem Ookanehira về cho Uguisumaru, giờ đem về được thật rồi!!“Nhân phẩm Đại tướng kinh thật đấy…” Yagen cảm thán.Ookanehira ngơ ngác. Cái đám người này bị gì vậy?“Chắc anh bị bọn tôi dọa sợ rồi.” Horikiwa cười khan.“Tôi đúng là có hơi sợ mọi người rồi đấy.” Ookanehira thật thà đáp.“Thôi thôi, đi theo bọn tôi về Honmaru nào. Uguisumaru của bọn tôi chờ cậu cũng lâu lắm rồi.”Mitsutada khoác vai vị tân đao kiếm nam sĩ này.“Đi.” Ookurikara không mặn không nhạt nói.
-----------------------------------------------
Tôi sắp bị liên đội chiến làm trầm cảm luôn rồi :)))) level 99 thay ra thì lại phải thế mấy vị đồng chúy khoảng 4x vào :))) đm vào Thoái Sử Quân nó tát bép bèm bẹp :))))Cơ mà có thể các bác không biết, thật ra chương này luôn chạy chậm với thực tế 1 ngày - tức lúc tôi viết cái chương này với cái dòng này là vào đêm hôm trước :))))Ảnh đã hứa đây :)))
Có biết nhấn đầu đám Thoái Sử Quân này xuống nước phải mất bao nhiêu sức không hả? Lấy thêm tấm vải thì làm sao?Thì làm sao?Thì làm giề nhau?“Mở mở ra xem nào!” Namazuo háo hức.Horikawa mở tấm vải ra, bên trong có một thanh Tachi được đặt cẩn thận. Màn đào bung lên phấp phới, một giọng nam dễ nghe vang lên:“Tôi là Ookanehira. Được phát hiện bởi Ikeda Terumasa, một kiệt tác của nghề rèn kiếm. Ngang hàng những đao kiếm đẹp nhất từng tồn tại, thế nhưng…”“Đù má!!” Izuminokami nhịn không được mà mắng.“Choidu choidu tôi hoa mắt rồi hay sao ấy…” Taikogane không ngừng dụi mắt, mặt đớ ra.“Là Ookanehira thật à…” Kashuu không tin nổi vào mắt mình nữa.“Ookanehira đấy!!” Horikawa vui sướng muốn nhảy cẫng lên.Ban sáng Thẩm Thần Giả vừa hứa sẽ cố đem Ookanehira về cho Uguisumaru, giờ đem về được thật rồi!!“Nhân phẩm Đại tướng kinh thật đấy…” Yagen cảm thán.Ookanehira ngơ ngác. Cái đám người này bị gì vậy?“Chắc anh bị bọn tôi dọa sợ rồi.” Horikiwa cười khan.“Tôi đúng là có hơi sợ mọi người rồi đấy.” Ookanehira thật thà đáp.“Thôi thôi, đi theo bọn tôi về Honmaru nào. Uguisumaru của bọn tôi chờ cậu cũng lâu lắm rồi.”Mitsutada khoác vai vị tân đao kiếm nam sĩ này.“Đi.” Ookurikara không mặn không nhạt nói.
-----------------------------------------------
Tôi sắp bị liên đội chiến làm trầm cảm luôn rồi :)))) level 99 thay ra thì lại phải thế mấy vị đồng chúy khoảng 4x vào :))) đm vào Thoái Sử Quân nó tát bép bèm bẹp :))))Cơ mà có thể các bác không biết, thật ra chương này luôn chạy chậm với thực tế 1 ngày - tức lúc tôi viết cái chương này với cái dòng này là vào đêm hôm trước :))))Ảnh đã hứa đây :)))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me