TruyenFull.Me

Tqtp Tam Tram Dieu Hoa Thanh Chua Tung Noi

11. Ngay từ lúc bắt đầu, vốn dĩ là số mệnh.

Bất luận dù hắn có gặp gỡ y hay không, chung quy vẫn sẽ sinh lòng si tình.

Cho dù năm ấy không gặp gỡ y trên đường Thần Võ, cũng sẽ gặp gỡ y theo một cách tự nhiên nhất.

Mệnh của Hoa Thành, chính là y.

12. Hoa Thành bản chất vốn dĩ không thích chân thân của hắn. Vì thế lúc nào cũng đội cho mình một bộ dạng khác, thần không biết quỷ không hay. Ngay cả thần quan trên Thượng Thiên Đình cũng không dễ gì mà biết rõ dung mạo thật của hắn.

Trong lòng hắn luôn mang theo nỗi lòng không thể nói, hắn không cảm thấy hài lòng với chân thân của mình.

Nghĩ đến cũng thật là lạ? Quỷ vương người người khiếp sợ lại mang trong lòng mình một nỗi niềm không thể nói ra chỉ vì sợ dung mạo bản thân quá xấu?

Không đúng, hắn là không có can đảm để dùng chính chân thân của mình đến gặp y. Mãi cho đến sau này, hắn mới dám đối diện với Tạ Liên chỉ vì lời hứa khi còn ở Bồ Tề quán.

"Lần sau đi, nếu huynh không chê, ta sẽ dùng hình dáng thật để gặp huynh."

13. Năm đó vì sao Lang Thiên Thu đến gây chuyện ở Cực Lạc Phường, Hoa Thành sớm có thể xử lí một vị thần quan nhưng lại không hành động?

Hắn không những không xử lí Lang Thiên Thu, căn bản hắn muốn dùng y làm mồi nhử để khiến Tạ Liên lộ diện. Bởi vì thời khắc Tạ Liên bước vào Cực Lạc Phường, hắn sớm biết y đã tồn tại đứng nhìn hắn rồi.

Chẳng qua là cài bẫy y, đây là tâm cơ đầy xảo huyệt! Thôi thì hắn vẫn là không nên nói cho Tạ Liên biết, nếu y biết được chắc sẽ xấu hổ chết mất.

14. Có một chuyện Hoa Thành không hề nói cho Tạ Liên biết. Hắn căn bản có thể truyền pháp lực cho y bằng cách chạm tay như những người khác.

Nhưng Huyết Vũ Thám Hoa hắn, mấy trăm năm mới có thể tìm thấy y, làm sao mà có thể để bản thân mình chịu thiệt như thế được? Thế là hắn dùng việc hôn nhau để truyền pháp lực cho y, chẳng qua chỉ là cái cớ để Tạ Liên có lòng tin hắn đang giúp đỡ y mượn pháp lực mà thôi!

Mấy lần như vậy không phải là mượn pháp lực cũng là truyền khí, bằng không thì cũng là "lí do chính đáng" cả. Từ đầu tới cuối, Hoa Thành đối với chuyện này đều là trong sạch.

15. Nếu có ai đó hỏi Hoa Thành, lúc nào hắn đắc ý nhất?

Hoa Thành tự nhiên không hề có chuyện gì đáp: "Lúc thái tử điện hạ hôn ta trước mặt bốn tên Võ Thần."

Mộ Tình và Quyền Nhất Chân: "................"

Phong Tín: "Con mẹ nó!"

Bùi Minh gật gù tán thành: "Bùi mỗ không có cao kiến."

16.

"Tam Lang, nhìn đệ có chút chán nản." Tạ Liên nhìn thấy hắn thần sắc chán chường, có chút thương tâm.

Hoa Thành mặt tỏ ý bất mãn, hắn đúng là không vui bởi vì thời gian rảnh rỗi bây giờ của hắn muốn ở bên ca ca một chút cũng không được. Dù cho có ở bên cạnh y hắn cũng không thể ôm ấp hay hôn y.

Là bởi vì....

Luyện.

Chữ!!!!

17.  Hoa Thành cầm trên tay hai viên xí ngầu, vui vẻ đi tới gần Tạ Liên khẽ hỏi:

"Ca ca, huynh có muốn chơi cược với ta không?"

Tạ Liên ngơ ngác nhìn: "Cược? Nhất thiết phải chơi sao?"

Hoa Thành: "Cũng không có gì, chẳng qua là có chút nhã hứng lâu rồi cảm thấy huynh việc gì cũng chiều theo ý ta. Chi bằng hôm nay, chúng ta đổi cách khác. Một đổi một, ai cược thắng người đó ra một chuyện để người kia làm có được không?"

Tạ Liên cười khan, gãi gãi đầu: "Cái này....không phải là đệ thắng chắc rồi sao? Đệ may mắn như thế mà?"

"Ca ca yên tâm. Ta cho huynh mượn may mắn trước như vậy không tính là không công bằng chứ?"

"Thế thì cũng không phải là không có hồi kết sao?"

Tạ Liên cũng đành theo ý hắn, đưa tay buộc một nút thắt tâm kết của mình chạm lên bàn tay còn lại. Hai nút tâm kết nối lấy nhau bằng sợi chỉ đỏ, toả ra ánh sáng nhỏ. Hoa Thành vui vẻ đáp: "Ca ca, được rồi. Chúng ta chơi thôi."

Tạ Liên: "Được..."

Hoa Thành ngồi xuống kế bên Tạ Liên, quay đầu nhìn y dịu dàng hỏi: "Huynh muốn chơi như thế nào? Lớn nhỏ hay chẵn lẻ?"

Tạ Liên vốn cũng không rành rỏi mấy vụ đánh cược như thế này, y nói: "Như lần trước, lớn nhỏ đi."

"Được."

Hoa Thành cầm hai viên xí ngầu, bỏ vào chung sau đó cẩn thận lấy tay Tạ Liên đặt lên. Hắn áp một tay áp lên tay y, bắt đầu di chuyển, lắc lắc mấy hồi. Tạ Liên cũng hết sức chăm chú. Hoa Thành mở nắp ra, trên đế chung hiện rõ hai viên năm điểm.

"Ca ca, đến huynh." Hoa Thành nói xong, tức khắc hắn buông tay ra để y cầm.

Tạ Liên trố mắt, trong lòng sinh ra ẩn khúc, chẳng phải Hoa Thành may mắn đã có sẵn sao lại không ra điểm tuyệt đối nhỉ?

Y cũng thuận theo, tư thế lắc chung giống như lúc ở Cực Lạc Phường được Hoa Thành dạy. Xúc cảm khi ấy ùa về, khiến y nhớ tới bàn tay khảm bạc của Hoa Thành chạm đến mình. Hoa Thành nghiêng đầu, nhìn điệu bộ của y, trong lòng không rõ tư vị. Hắn nhìn y một lúc lâu, sau đó thấy y mở nắp chung ra.

Hai viên sáu điểm.

Tạ Liên lúc này cảm thấy bàng hoàng, không lẽ Hoa Thành cho y mượn may mắn thành ra y lại truyền xui xẻo của mình cho hắn rồi chứ? Tạ Liên ái ngại ngước mặt nhìn Hoa Thành, bối rối nói:

"Xin lỗi Tam Lang, ta hình như....lấy hết may mắn của đệ rồi thì phải."

Hoa Thành bật cười: "Ha ha, ca ca không cần nghĩ như vậy."

Tạ Liên: "Nhưng mà...mấy vụ cược như thế này đệ ít khi thua lắm."

Nói đúng hơn là hắn chưa bao giờ thua cả, mấy lần có dịp ghé lại sòng bạc của hắn. Tạ Liên nhìn Hoa Thành đúng lúc có nhã hứng chơi cùng đám quỷ kia, có bao giờ hắn lại thua dễ như thế được.

Hoa Thành hướng tới gần mặt y, mỉm cười rồi ôm lấy y vào lòng mình, hắn dịu giọng:

"Ca ca, là do ta nhường huynh đó."

Tạ Liên ngạc nhiên: "Đệ vì sao lại nhường ta? Chẳng phải đệ muốn chơi cược sao?"

Tạ Liên vốn nghĩ lúc nãy hắn chỉ nói đùa nào ngờ hắn lại nhường y thật.

Hoa Thành nhìn dáng vẻ thoáng ngốc của Tạ Liên, chỉ lẳng lặng cười rồi cúi đầu hôn lấy y. Hắn nhẹ nhàng xâm nhập, từng bước từng bước cảm nhận mùi vị ái tình. Một lúc lâu sau, hắn mới buông thả nhìn gương mặt đỏ của y nói:

"Là cái cớ thôi."

Tạ Liên biết mình lại bị hắn lừa vào tròng, chiếm tiện nghi một lần nữa. Y cảm khái bản thân mình thật là ngốc vậy mà cũng thuận theo ý hắn!

Hoa Thành tựa hồ thoả mãn: "Được rồi, ca ca. Huynh thắng rồi có muốn ta làm việc gì cho huynh không?"

Tạ Liên quên mất nếu y thắng vẫn có điều kiện đối với người kia, trong đầu loé lên một ý nghĩ khẽ cười thầm.

Hoa Thành nhướng mày nhìn y cười, Tạ Liên ho giọng:

"Thế hôm nay đệ chép hai bản chữ nhé."

Hoa Thành đơ như khúc gỗ: "......."

(Tác giả: Chọc thái tử chi cho bị quật không biết)

18.

Tạ Liên: "Tam Lang này, có một chuyện ta muốn hỏi đệ cũng không biết có nên hay không..."

Hoa Thành ôm y, ánh mắt thâm tình chứa đầy sự ôn nhu hỏi: "Ca ca cứ nói."

Tạ Liên ngập ngừng, cuối cùng hít thở một hơi rồi nhìn thẳng vào mắt hắn hỏi:

"Đệ có từng giận ta chuyện gì đó hay chưa?"

Hoa Thành nghe y hỏi, gương mặt hơi thất thần chờ đến khi bình tâm lại, chỉ cúi thấp người kéo Tạ Liên ôm chặt vào lòng mình. Hắn tựa đầu trên bả vai Tạ Liên, hai tay ôm eo siết chặt.

"Huynh muốn nghe lời nói dối hay là lời nói thật?"

Tạ Liên ngây người, đưa tay đặt lên lưng hắn khẽ vỗ về:

"Tất nhiên là lời thật."

Hoa Thành: "Vậy thì ta chọn nói dối vậy."

Tạ Liên: "......."

Thế hỏi y làm cái gì?

Hoa Thành cười khẽ, dụi vào hõm cổ của Tạ Liên, trầm giọng:

"Không đùa huynh nữa, ta vốn từng có lần rất giận huynh."

Tạ Liên nghe thế, khẩn trương: "Ta đã làm gì khiến đệ buồn sao?"

Hoa Thành: "Huynh tự làm bản thân mình bị thương."

Tạ Liên trong đầu có nhiều suy nghĩ, y cũng không nhớ bản thân mình từng bị thương đến bao nhiêu lần. Lắm lúc đau nhiều đến thành quen, sau này có bị cũng chẳng còn cảm thấy đau nữa, y lại nhớ đến gương mặt Hoa Thành thấy y bị thương, khí sắc lúc nào cũng quỷ dị không nói lời nào, chỉ im lặng chữa thương.

Không lẽ mấy lần đó là hắn đang giận y sao?

Tạ Liên thở dài, đưa tay vuốt ve Hoa Thành, dịu giọng: "Tam Lang, xin lỗi."

Hoa Thành ngẩng đầu, đưa môi đến hôn y, bốn phiến môi quyện chặt không một kẽ hở. Tạ Liên cư nhiên không phản kháng, tiếp nhận lấy xúc cảm người kia mang đến, da đầu y tê rần, môi cũng bị Hoa Thành không buông tha, thật sự là có chút đáng thương.

Hoa Thành tách ra, lặng lẽ nhìn y thở hổn hển, hắn đưa tay vân vê má của Tạ Liên, thấp giọng nói:

"Điện hạ, ta muốn bảo vệ huynh, ta không muốn huynh bị thương. Huynh có biết mỗi lần nhìn thấy huynh bị thương, trong lòng ta cảm thấy rất khổ sở, cảm thấy mình không thể bảo vệ huynh chu toàn. Ta rất hận."

Tạ Liên nghe lời từ tận đáy lòng của hắn, hoá ra suốt mấy trăm năm nay hắn luôn giữ kín như bưng chuyện này trong lòng là vì sợ y lo lắng. Bây giờ hắn như nhớ lại những chuyện đã cũ trong lòng càng ôm y siết chặt hơn.

Tạ Liên cuối cùng cũng hiểu, y mỉm cười:

"Tam Lang, cảm ơn đệ."

Hoa Thành im lặng.

Tạ Liên đưa hai tay đặt trước mặt Hoa Thành, sau đó nhón chân hôn hắn, y hạnh phúc nói:

"Còn có...ta yêu đệ."

"Điện hạ." Hoa Thành ngẩn người, nhìn Tạ Liên choàng cổ ôm lấy mình, bất giác trong lòng như thả lỏng, hắn ôm y rồi khẽ cười.

"Ta cũng yêu huynh."

19. Thành chủ lão nhân gia có bí mật nào chưa từng nói với vị quý nhân của hắn hay không?

Tất nhiên là có rồi!

Hoa Thành hắn sẽ không nói cho y biết mấy lần hắn lợi dụng lúc Tạ Liên ngủ say mà bắt đầu giở trò lưu manh đâu!

20. Hoa Thành rất thích Tạ Liên gọi hắn là Tam Lang, thay vì là Hoa Thành.

Bởi vì hắn cố ý để chữ "lang" ở cuối giống cách gọi của thê tử khi gọi phu quân của mình. Đây cũng coi như là một cách gọi thân mật giữa phu thê, hắn chỉ cho phép mỗi mình Tạ Liên gọi hắn là như thế thôi.

Còn kẻ nào dám nói tên này không khéo lại thấy Ách Mệnh đến đòi mạng đó!

————— CÒN TIẾP —————

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me