Tra Test Nhan
I. Lý thuyết:
P/s: Tôi không giỏi làm lý thuyết lắm, nên trả lời hơi thiếu mắm một tí, mong sự thông cảm và hơi xin lỗi. Mà thật ra là rất thiếu mắm.
1. Write là gì? Writer là gì?
- Write là viết, viết gì thì tùy, truyện, sách, báo, tạp chí, v..v
- Writer là người viết.. sách, báo, tiểu thuyết,v..v
2. Điều cần thiết khi là Writer?
- Có tài năng.
- Có nguyên tắc.
- Biết giới hạn của bản thân.
- Biết phân tích, cảm nhận thứ mình viết ra.
- Có nhân cách tốt. (maybe)
- Ngôn từ tốt.
- Trình bày tác phẩm một cách tốt nhất.
- Tôn trọng và phải nhận được sự tôn trọng.
- Ừm, khá nhiều, tôi chưa nghĩ hết, có điều có trong tài năng và nguyên tắc làm việc hết rồi.
3. Đối với bạn, một oneshot thì từ khoảng bao nhiêu từ đến bao nhiêu từ?
- Ờm, cái này tùy vào từng tác giả rồi.
- Nhưng đối với tôi, một oneshot với tiêu chuẩn bình thường của tôi là từ 1500 - 3000, hoặc có thể hơn (không quá 4000 từ), nhưng đó là bình thường thôi.
- Còn không bình thường thì bao nhiêu chữ cũng không có vấn đề, miễn nó là một oneshot là được rồi.
II, Thực hành:
P/s: Có thể không thiếu mắm như lý thuyết, nhưng cứ coi như thiếu muối đi. Mong thông cảm.
Đề 1: Viết một oneshot ngược và SE (hiện đại).
Đề 2: Viết một oneshot ngọt và HE.
Chọn một trong hai đề trên.
- Tôi xin phép chọn đề 2 cho dễ. Vào shot.
-------
White, thuộc tỉnh Akita, Nhật Bản là một bệnh viện tư nhân lớn, được đầu tư xây dựng cách đây hơn hai mươi năm bởi vài nhà tài phiệt lắm tiền.Bệnh viện có diện tích rất lớn, bao gồm nhiều khu nhà lớn. Được xây dựng từ khá lâu, tất nhiên sẽ có nhiều khu nhà cổ kính với lớp rêu màu xanh bám đầy hoặc các vết nứt nhỏ chảy dài trên các bức tường. Và tất nhiên White cũng được tu sửa đều đặn theo quy định, năm năm một lần, nên trông nó còn mới và uy tín lắm. Cơ sở vật chất đều rất tiên tiến, được thay đổi theo sự phát triển của công nghệ hiện đại. Đội ngũ bác sĩ có nhiều bằng cấp và kinh nghiệm đáng nể. Các nhà tài phiệt lại hợp tác làm ăn với nhau lâu dài qua các thế hệ nên White vẫn là một trong những bệnh viện tư nhân lớn nhất xứ sở hoa anh đào, vừa lớn vừa nổi tiếng. Bệnh viện mở cửa hàng ngày và mọi thời điểm, luôn sẵn sàng tiếp nhận những cuộc gọi hay ca bệnh bất chợt đến... *Bảy giờ hai mươi ba phút sáng, Chủ nhật. Sau hai mươi phút ngồi xe buýt và hai phút đi bộ, Honekawa Shiro đã đứng trước cổng bệnh viện White, nhìn bảng tên bệnh viện đến bần thần. Một lát sau, cậu nhấc chân bước thẳng vào bên trong, trên môi treo lên một nụ cười nhạt, thoáng qua bi ai. Áo khoác ngoài màu xanh và quần bò đen lấm tấm mấy mảng nước loang lổ, cũng phải, tháng sáu, mưa rào bất chợt đến rồi đi , không tránh kịp thôi. May mắn là thiếu niên có đội mũ nên đã giảm thiểu đi một chút việc tóc bị ướt. Đây là lần thứ ba Shiro bước vào bệnh viện White. Lần thứ nhất, cậu vào thăm bệnh người mẹ sắp chết của mình. Lần thứ hai, cậu vào nhìn mặt mẹ mình lần cuối trước khi bà được đưa đi hỏa thiêu. Lần thứ ba, là đến thăm một người bạn. Trời đổ mưa đột ngột rồi lại tạnh ngay, sân bệnh viện ướt đẫm, có vài vũng nước trong veo đọng lại, bệnh nhân trong khuôn viên rộng đi lại thưa thớt, đa số đều ở trong phòng bệnh không ra ngoài vì nghĩ mưa có thể đổ đến thêm lần nữa. Họ ngồi cạnh cửa sổ, đưa mắt nhìn ra ngoài, thi thoảng có vài ánh mắt liếc đến nhìn Shiro đang cước bộ đi vào. Shiro không để ý đến bọn họ, cậu bước thật nhanh về phía bên phải, khu nội khoa, sảnh tim mạch.Năm nay Honekawa Shiro mười chín tuổi, sinh viên năm hai trường đại học Kasai, ở Akita. Bề ngoài rất thanh tú nhưng không nổi bật, tính cách ôn hòa thích yên tĩnh nhưng nhiều hơn chính là lãnh đạm xa cách. Hiển nhiên Shiro không thích kết bạn nên bạn bè cũng không nhiều, chính xác mà nói thì không có nhiều hơn hai người. Từ nhỏ tới giờ chỉ chơi với hai người, nhưng vì cậu chuyển tới Akita nên bây giờ thành ra chẳng có lấy một người để chia sẻ. Đương nhiên là thiếu niên cảm thấy khá cô đơn nhưng không đáng kể. Thiếu niên thậm chí còn không có dự định mở miệng kết bạn trong suốt thời gian chuyển về Akita cho đến nay. Thế nhưng vào lần thăm bệnh cuối cùng với người mẹ quá cố, tình cờ, Shiro gặp được người ấy. Một người bạn. *Hôm đó là vào đầu tháng sáu, nắng gay gắt. Thế mà chỉ vừa mới nghỉ hè chưa đầy hai tuần, Shiro đã nhận được điện thoại từ phía bệnh viện White. [Alô, cậu là Honekawa Shiro phải không?] "Vâng"[Tôi là y tá được phân tới tổ chăm sóc cho bệnh nhân Hoshina Emma, mẹ cậu. Xin cậu hãy bình tĩnh nghe hết, sáng hôm nay, bà Hoshina đã.. mất rồi, chúng tôi rất tiếc và đã gọi điện tới cho cậu. Mong cậu và gia đình nén buồn, tới nhìn bà ấy lần cuối] "Tôi hiểu rồi, cảm ơn"[...] Đến bệnh viện White, khu nội khoa, sảnh tim mạch, phòng cao cấp, số 13.Trong phòng, bên giường bệnh màu trắng xóa, hai tay cho vào túi áo, Shiro mặt không biểu cảm ngắm nhìn người phụ nữ xinh đẹp có gương mặt cùng mình giống nhau sáu phần đã yên nghỉ, trên môi còn đọng lại nụ cười mộc mạc, trong lòng hơi chua chát. Phía sau thiếu niên là tổ y tá và bác sĩ chăm sóc cho Hoshina Emma, họ im lặng không nói, chỉ nhìn thiếu niên bằng vẻ mặt thương cảm và kỳ lạ. Thương cảm vì mẹ cậu mất sớm, thiếu niên từ nay về sau sẽ cô đơn sống một mình. Kỳ lạ vì biểu hiện của đứa con khi nghe tin mẹ mất quá đỗi bình tĩnh, bình tĩnh đến quái dị. Vào giờ khắc này, ánh mắt của thiếu niên nhìn mẹ mình như nhìn một người máy đã vĩnh viễn ngừng hoạt động. Mà người máy ấy là một tuyệt tác xinh đẹp. Ánh mắt ấy chứa tia tiếc nuối xót xa nhưng không bi thương, thiếu niên cứ như vậy bình tĩnh tiếp nhận, không hỏi khiến người ta suy đoán quái dị. Shiro không khóc không cười, gương mặt không biểu cảm đi làm giấy tờ hỏa táng người đã khuất ở quầy tiếp tân cho mẹ mình... Mọi việc đã hoàn thành hết, Shiro cúi người đặt bó hoa xuống trước bia mộ mới dựng, trên đó đóng một khung ảnh người phụ nữ xinh đẹp tươi cười, phía dưới ngoài dòng chữ Hoshina Emma ra thì không còn gì, sau đó đứng thẳng, trầm mặc thật lâu. Khi xoay người định trở về, thiếu niên nhìn thấy một thiếu nữ váy trắng đang nhìn mình, cậu thế mà lại ngẩn ngơ nhìn người đó, cho đến khi cô gái bỗng bật cười. "Cậu làm sao thế? Tôi đã làm gì đâu"Lúc này Shiro mới giật mình, cậu hỏi lại. "Cậu đứng đó bao lâu rồi?""Ah? Đủ để thấy tất cả" Shiro nhớ như in lần gặp mặt ấy, thiếu nữ trạc tuổi cậu, khuôn mặt duyên dáng xinh đẹp, đôi mắt đen tĩnh lặng, mái tóc nâu dài xõa tung, giọng nói trong trẻo lạnh nhạt với cái váy trắng dài hơn gối. Những đặc điểm cơ bản nhất của người đó, Shiro nhớ như in. Không biết vì lý do gì, Honekawa Shiro tình nguyện kết bạn với người này. "Cậu tên gì?""Honekawa Shiro, còn cậu?""Tôi ư? Tôi là Shin""..."Ở khu nghĩa trang sau bệnh viện White, dưới hàng liễu xanh và dày, một đôi nam nữ tựa lưng vào nhau mà trò chuyện đến tận xế chiều. Vô thức, cả hai đều không tự giác mà coi người kia như bạn tốt đã lâu không gặp, thoải mái đối thoại..Vô cùng hòa hợp. Mặc dù chỉ mới gặp nhau lần đầu, nói chuyện cũng lần đầu, vậy mà Shiro lại không ngần ngại đem chuyện của mình ra kể cho cô gái tên Shin kia. Ấy vậy mà thiếu nữ rất thẳng thắn nói chuyện với cậu, cũng kể ra một số chuyện của mình. Shin nói cô ấy là con gái của một trong những nhà tài phiện đầu tư cho bệnh viện White. Thiếu nữ sống ở bệnh viện đã hai năm, do bị bệnh tim. Trong khoảng thời gian đó, Shin không có lấy một người bạn và cũng chẳng có người nào đến thăm hỏi cô. Dù thiếu nữ nói mình không sao nhưng Shiro biết, cô gái này có bao nhiêu cô đơn. Bởi có lẽ hai người giống nhau đi? Nhưng thiếu niên không an ủi hay thương cảm vì trực giác cho biết cậu không nên làm vậy, có thể Shin sẽ không thích, hoặc có lẽ chính bản thân cậu cũng không thích ai làm vậy với mình. Khi Shiro kể chuyện của mình, như cậu đã dự đoán, thiếu nữ không nói một lời mà chỉ hướng tới bia mộ mẹ cậu chắp tay vái một cái thật thành ý. Khoảnh khắc đó, trái tim Honekawa Shiro bỗng rung động lạ thường.. *Sảnh tim mạch, phòng cao cấp số 31."Cốc cốc"Shiro đứng trước cánh cửa kim loại dày, khẽ gõ hai cái, không nóng vội chờ đợi. "Vào đi"Qua vài giây, giọng nói trong trẻo mà lười biếng vang lên, Shiro hơi kéo khóe môi, xoay tay nắm, đẩy cửa đi vào. "Chào buổi sáng, Shin""Chào buổi sáng, cậu tới muộn" Thiếu nữ ngồi trên giường bệnh trải ga màu trắng, lưng tựa vào gối mềm, trên tay cầm một đĩa táo đã gọt vỏ, vừa ăn vừa biếng nhác nói chuyện với Shiro. "Ừm, xin lỗi, đã trễ mất năm phút" Mắt liếc thấy cái đồng hồ số đặt trên bàn trà gần cửa sổ, 07:25, Shiro đi tới mỉm cười hối lỗi. "Mà không sao, lại đây ăn táo đi" Shin nhún vai tỏ vẻ mình không bận tâm, cô trèo xuống giường đi lại bàn trà, ngồi xuống vẫy vẫy Shiro tới ngồi ghế đối diện. "Cậu ăn đi, dù sao cũng vừa mới phẫu thuật xong, cần bổ sung nhiều dinh dưỡng" Thiếu niên vẫn giữ biểu cảm ôn hòa, ngồi xuống ghế, thuận tiện nhắc nhở người kia một chút.Shin vừa phẫu thuật chữa bệnh xong, phải luôn nằm giường theo dõi kết quả đã rồi mới được hoạt động, thế nhưng Shiro đoán chắc người này một ngày không trốn ra ngoài chạy nhảy thì không chịu được. Giống như hôm đó chẳng hạn. Shin bĩu môi không trả lời, nhìn ra cửa sổ hướng ra bên ngoài. Phòng bệnh này ở tầng bảy, coi như có tầm nhìn khá tốt, quan sát được nhiều thứ. Shiro thuận mắt nhìn một chút, thấy không có gì đặc sắc thì kéo ba lô phía sau, lấy ra một hộp cơm được gói lót cẩn thận đẩy tới trước mặt Shin, hơi vui vẻ nói. "Bento (*) của cậu đây, như đã hứa"(*) Bentō (弁当): nghĩa là hộp cơm tiện lợi. Thiếu nữ quay đầu nhìn chằm chằm hộp bento, lại nhìn lên nét mặt hơi tươi cười của Shiro, nhanh tay nhận lấy, trông Shiro có vẻ rất vui khi làm bento cho mình nha. Thiếu nữ không quên nở nụ cười, đáp. "Cảm ơn nha, không nghĩ là cậu lại làm nó thật đấy" Hôm đó thật ra Shin chỉ vu vơ nói chơi, không ngờ thiếu niên nhã nhặn này lại coi là thật. Trong đầu Shin lúc này phúc hắc cười, tự nói sau này sẽ đùa chết thiếu niên nào đó. Mới nhìn bề ngoài, Shin là một cô gái có vẻ lạnh nhạt thờ ơ nhưng tiếp xúc mới biết cô nàng hoạt bát quái gở cỡ nào. Có điều thiếu niên nào đó hồn nhiên vẫn chưa biết điều này, khẳng định sẽ bị con người giảo hoạt kia đùa chết! Nội tâm Shin thì đang đắc ý, còn nội tâm Shiro lại lặng lẽ nở hoa. Thật lâu rồi không làm cơm cho người khác thưởng thức, sau ngần ấy thời gian, cảm giác phi thường tốt đẹp. Shiro kéo kéo khóe môi, nói. "Đã ăn sáng chưa?""Ah, có ăn một ít cháo nhưng chưa no""Ăn cái kia đi, để lâu nguội"Shiro quan tâm nói, vươn tay mở hộp cơm, đặt đôi đũa xuống trước mặt Shin, vẻ mặt hơi mong chờ. "Ừm" Shin bỏ miếng táo qua một bên, cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm. Vừa ăn vừa ngạc nhiên, ngon hơn cô nghĩ nhiều, ánh mắt nhìn Shiro bỗng lấp lánh lạ thường. "Ngon không?" Ở một bên chống cằm nhìn người nào đó ăn ngon lành, thiếu niên nheo mắt hỏi. Shin gật đầu mạnh một cái, tiếp tục ăn. Shiro nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia, bỗng nổi hứng nói chuyện, cậu bắt đầu nói. "Thật lâu rồi tôi mới làm bento cho người khác, ăn ngon là tốt rồi. Trước giờ cũng chỉ có một mình, có cậu kết bạn nên tốt lắm"Shin thả chậm tốc độ ăn, nuốt miếng trứng cuộn rong biển xuống bụng, nhịn không được trêu chọc. "Shiro, tình nguyện nấu cơm cho tôi không? Chỉ cần nấu cơm và nói chuyện với tôi thôi?""Ha ha, không tình nguyện" Shiro nhếch môi, bộ dạng nhã nhặn cự tuyệt ý kiến. Shin bĩu môi tỏ thái độ tên này thật không biết đùa rồi tiếp tục cúi đầu ăn cơm. Ăn xong, gói hết vào túi ni lông rồi cho vào ba lô, Shiro nói sẽ mang về nhà chùi rửa. Shin thì xoa cái bụng hơi căng lên một chút, ngả người tựa vào ghế, nguyên một bộ dạng hết sức lười biếng. Hai người không nói chuyện, không khí bỗng chốc yên tĩnh nhưng không hề gượng ép, áp lực, ngược lại rất thư thái. "Shiro, tôi thấy chúng ta thực hòa hợp" Bỗng nhiên Shin cất tiếng. Shiro hơi ngẩn ra rồi phát ra tiếng cười thật thấp, sau đó đáp. "Chính là rất hợp"Cả hai bỗng bật cười thoải mái. Thiếu nữ đỡ trán, nhướn người về phía Shiro, ánh mắt lấp lánh, thấp giọng trêu đùa. "Này, đã có ai nói cậu rất vừa lòng với các cô gái chưa?""Ha ha, không biết""..."Hai người trò chuyện quên cả thời gian, đến lúc cô y tá mở cửa đi vào, không khỏi kinh ngạc một phen khi thấy vị tiểu thư nào đó cười khúc khích với một thiếu niên lạ mặt. Cô chưa từng thấy tiểu thư cười vui vẻ như thế bao giờ. Mắt thấy có người vào, Shiro liếc nhanh chiếc đồng hồ số, 11:02, cậu đứng dậy, khoác ba lô lên, nói với Shin. "Vậy tôi về đây, khi khác lại nói chuyện""Ừm, cậu về đi" Shin không nhìn cô y tá, cô đứng lên mỉm cười tạm biệt với Shiro. "Gặp lại sau" Thiếu niên kéo môi lên đáp lại, xoay người, gật đầu với cô y tá coi như chào hỏi rồi đi ra ngoài. Nhưng mới được hai bước, đã bị một lực kéo mạnh mẽ níu lại. Chưa kịp định thần đã bị người kéo xuống, bên tai vang lên giọng nói trong trẻo nhè nhẹ. "Lần sau tới lại mang bento đi, cậu là người thứ hai sau mẹ chịu làm bento cho tôi đấy""Còn có, nhất định phải đến đúng giờ, tôi không cho cậu trễ giờ lần nữa đâu, không cho"Thiếu niên thoáng vẻ sửng sốt, qua vài giây mới bình tĩnh lại. Đứng thẳng lên, nhìn xuống bộ dáng trẻ con hơi phụng phịu kia của thiếu nữ, nhịn không được vươn tay vò nhẹ đầu Shin một cái, Shiro cúi đầu xuống, trước ánh mắt kinh ngạc của cô y tá, cậu nhẹ nhàng nói. "Biết rồi, tôi hiểu cậu mà""..."*Bảy năm sau. Tokyo. Ở một ngôi nhà nào đó. "Tick tock tick tick" Tiếng chuông điện thoại vang lên, nam thanh niên cho tay vào túi quần tìm kiếm, lôi ra một cái điện thoại, chạm phím chấp nhận. "Alô, Masao Ke--" Nam thanh niên chưa kịp nói xong, lời nói đã bị ngắt ngay lập tức. [Kenji! Có thật không vậy? Shiro-chan sắp lấy vợ hả?? Từ khi nào? Cô gái đó rốt cuộc là ai?? Tớ bối rối quá, làm sao đây?] Đầu dây bên kia rõ ràng là giọng nữ, cô gái có vẻ rất gấp gáp, vừa thấy cậu bạn lâu ngày không gặp bắt máy liền lập tức hỏi dồn dập. "Shaya đó hả? À đúng vậy, cái thằng đó sắp lấy vợ đó, cậu chưa nhận được thiệp mời à?" Kenji bất đắc dĩ lắc đầu trước sự hấp tấp của cô bạn cũ Shaya, sắc mặt bình tĩnh nói. [Có, tớ nhận được! Nhưng tớ không nghĩ là Shiro-chan của chúng ta lại cưới vợ!? Tớ đã nghĩ đó là trò đùa của cậu ấy. Trời đất, Shiro-chan thật sự cưới vợ!] Makado Shaya liên lục kêu trời đất, cô nàng quá mức kinh ngạc khi nghe tin cậu bạn lãnh đạm thân nhất của mình cưới vợ, thậm chí cậu ấy còn không giới thiệu trước với mình! "Đó là sự thật nha, ban đầu tớ cũng không tin lắm nhưng đó là sự thật, chúng ta nên mừng cho Shiro mới phải" Kenji như nhớ lại quãng thời gian ba đứa học chung ở Tokyo, hắn bật cười thành tiếng. [Cũng phải, tớ thật sự mừng cho cậu ấy, nếu là người cậu ấy chọn, tất nhiên sẽ là một người rất rất hợp với cậu ấy. Nhưng tớ không chịu nổi là Shiro-chan không giới thiệu cho chúng ta biết trước kìa] Shaya buồn bực phát biểu, nhưng trong giọng nói thì không giấu nổi vẻ vui mừng. "Aiyaa, cái này thì phải tìm cậu ta tính sổ rồi nha" Kenji xoa cằm, thích thú cười. [Đúng vậy, kỳ này cậu chết chắc! Honekawa Shiro, tớ nhất định phải bắt cậu lãnh đủ] Mặc dù cách nhau cả mấy trăm cây số nhưng nghe giọng Shaya, Kenji biết khuôn mặt cô bạn hiện tại khủng bố đến mức nào, đang âm thầm mặc niệm cho Shiro còn sống mà gặp vợ thì lại nghe Shaya hỏi tiếp. [Hừ, mà vợ sắp cưới của Shiro-chan tên gì ấy nhỉ?] "Không phải cậu xem thiệp cưới rồi hay sao? Haizz, để tớ nhìn lại cái đã" Kenji trợn mắt nhưng sau đó lại nhanh tay mở tấm thiệp màu trắng trên bàn ra, nhìn thật kỹ tên cô dâu của Shiro "Huh, coi nào..""Àh, cô ấy tên là.. Fujisami Shinki"
-------
Tôi trả test nhé.
9/8/2018
20:07
Tag: -Pearl_Team-
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me