TruyenFull.Me

Tra Thu La Muc Dich Song Duy Nhat

Hôm nay là ngày diễn ra hội thảo, Gulf dậy sớm chuẩn bị, cậu khoác lên mình chiếc sơ mi trắng thuần khiết, quần âu là phẳng li, tôn lên dáng người mảnh khảnh, đôi chân dài thẳng tắp, cũng như vẻ đơn thuần sạch sẽ đúng chất sinh viên con nhà người ta, thắt chiếc cà vạt đồng phục của trường soi mình trong gương mỉm cười hài lòng. Mái tóc mềm lòa xòa trước chán khiến cho người đối diện không khỏi thiện cảm, Gulf tự nháy mắt với mình trong gương “GAME STARTS” (trò chơi bắt đầu).
Vì là người được giao nhiệm vụ tặng hoa và phát biểu cảm ơn khách mời nên Gulf được bố trí ngồi ở hàng ghế đầu, quả là vị trí thuận tiện, vóc người cậu nổi bật, lại mặc trên người áo sơ mi trắng giữa một rừng quần áo đủ màu của các thầy cô giáo càng khiến màu áo trắng ấy gây chú ý, bố trí này quả thật không tệ. Gulf hài lòng ngồi xuống vị trí của mình, thỉnh thoảng có quay sang bắt chuyện vài câu với các thầy cô, cậu gần đây cũng khá được lòng giáo viên vì đột nhiên thay đổi trở nên tu chí học hành. Thân là thầy cô giáo, làm gì có ai không yêu thích học trò có lòng học hỏi, không những chăm chỉ lại còn đẹp giai, thế nên sự yêu quý lại tự nhiên tăng theo cấp số nhân, cậu cũng đành nhận tình cảm của mọi người thôi chứ biết sao giờ, làm người xuất sắc đôi khi cũng hơi mệt.
Mọi người đã ổn định xong chỗ ngồi, Thầy hiệu trưởng bước lên đọc lời phát biểu và giới thiệu vị khách mời mà cậu đã biết, thậm chí còn vô cùng quen thuộc Mew Suppasit Jongcheveevat.
Mew bước lên nhận mic, bắt đầu buổi nói chuyện, hắn một thân tây trang phẳng phiu đến từng minimet không một nếp gấp, trên túi áo vest có cài một chiếc khăn lụa tao nhã phối màu sắc vô cùng hài hòa với trang phục, cả người toát lên vẻ lạnh lùng nhưng cũng không kém phần hấp dẫn, hoocmôn nam tính quả nhiên nồng đậm khiến phía dưới hội trường xôn xao những tiếng reo của các sinh viên nữ. Haizz, các tiểu bối thật dễ bị lừa, đừng nhìn bề ngoài mà đánh giá con người, hắn nam tính như vậy nhưng rất tiếc lại không có sở thích yêu phụ nữ a, mấy người đừng tự đào hố chôn mình, Gulf khẽ nhếch miệng, khuôn mặt không mang ý cười. Cậu liền chớp chớp mắt vài cái sau đó ánh mắt chiếu thẳng về phía Mew không chút kiêng dè, ánh mắt toát lên vẻ sùng bái khó giấu khiến người đối diện nếu bắt gặp hẳn không tránh được một phen ngượng ngùng xấu hổ.
Mew vẫn đang say sưa giảng giải về đề tài mà mình vừa nêu, ánh mắt không tự chủ lướt một vòng phía dưới sân khấu, hắn đột nhiên khựng lại khi bắt gặp ánh mắt của Gulf, khẽ nhíu mày cố không để lộ ra nét biến hóa hắn lướt qua như không có chuyện gì, chỉ có điều ánh mắt của cậu trai đó quá sạch sẽ cùng khuôn mặt trắng mịn, môi phiếm hồng hình trái tim rất khiến cho người ta rung động yêu thích không cưỡng được muốn sờ vào. Mew không chủ động được vẫn đánh mắt về chỗ cậu trai đó nhiều lần, hắn vốn thích những gì tinh anh sạch sẽ nên sớm đã bị hấp dẫn, chỉ là đang cố làm cho mình trở nên bình tĩnh, chỉ tiếc cậu trai đó quá nổi bật, lại khoác lên mình một chiếc sơ mi trắng phau, cảm giác ngây thơ, ánh mắt như có sao nhìn hắn đầy ngưỡng mộ, trong người hắn bỗng nổi lên một cỗ sung sướng khó nói. Mew rất nhanh kết thúc bài giảng của mình, hướng về bên dưới hỏi các sinh viên có ai có câu hỏi gì không, dưới sân khấu nhanh chóng trở nên ồn ào, mọi người đều rất háo hức đặt câu hỏi cho vị khách mời vô cùng danh tiếng này, đây quả là cơ hội ngàn năm có một, sinh viên vốn không sợ trời không sợ đất, cái gì cũng dám hỏi. Một sinh viên nữ được hắn chọn đặt câu hỏi, tưởng liên quan đến bài giảng ai dè hoàn toàn không nhé.
“Chủ tịch Mew Suppasit, xin hỏi anh có người yêu chưa ạ?”
Cả hội trường ồ lến, bỗng chốc náo nhiệt, sinh viên nhiệt tình vỗ tay cổ vũ cho sự dũng cảm của cô gái, Mew nở nụ cười tiêu chuẩn, ánh mắt nhìn xuống phía dưới dường như không có tiêu cự nhưng có một người lại nhận được tín hiệu, Gulf biết hắn đang nhìn cậu, cậu vờ như không biết nở nụ cười tỏa nắng rất manh sau đó liền vỗ tay hò theo đám đông đòi ngài chủ tịch trả lời.
“Tôi hiện tại vẫn độc thân. Cảm ơn. Xin mời câu hỏi tiếp theo.”
Các câu hỏi khác liên tục được đặt ra, đều liên quan đến nội dung hội thảo bởi Mew đã khôn khéo nhắc nhở mọi người không nên đặt các câu hỏi mang tính chất riêng tư, hắn phải dùng hết gần hai tiếng đồng hồ mới có thể giải đáp phần nào các thắc mắc của sinh viên, các câu hỏi dường như đã hết, hiệu trưởng nhanh chóng bước về giữa sân khấu giới thiệu Gulf Kanawut – sinh viên tiêu biểu của trường lên sân khấu gửi lời cảm ơn và tặng hoa khách mời.
Gulf đứng dậy chỉnh lại quần áo, ôm bó hoa đĩnh đạc bước lên sân khấu, sải chân cậu khá dài, bước đi khoan thai, lưng thẳng, eo thon, nhìn quả thật rất bắt mắt, vẻ đẹp trai là không thể che dấu. Mew có chút cảm khái, hóa ra cậu ta tên là Gulf Kanawut, tên thật đẹp.
Gulf hướng về phía mic cất giọng phát biểu, giọng cậu rất nhẹ, mang theo từ tính nhưng lại vô cùng hấp dẫn, nghe giống như mèo gãi trong ngực, ngứa ngáy không yên, dù thế lại không có dù chỉ tí chút ẻo lả nào, giọng nói nghe như suối, thật khiến con người ta muốn tắm trong nó.
“Hôm nay đặc biệt cảm ơn chủ tịch Mew Suppasit đã dành thời gian đến chia sẻ những kinh nghiệm quý báu của bản thân mình cho sinh viên chúng em, cơ hội hiếm có này chúng em thật sự rất trân trọng, hi vọng sẽ lại có cơ hội được gặp mặt và lắng nghe những lời khuyên từ chủ tịch. Một lần nữa, thay mặt toàn bộ sinh viên trường đại học Băng cốc, cảm ơn chủ tịch.”
Gulf nói lời cảm ơn vô cùng ngắn gọn, sau đó cậu tiến về phía hắn, trên tay cầm bó hoa bất giác siết chặt, cảm giác bị hắn bạt tai đến chảy máu đau đến tê dại vẫn còn nguyên đó, cảm giác bị hắn sỉ nhục đòi hủy hôn như thể câu chuyện vừa mới xảy ra hôm qua, cậu hận không thể một cước đá văng hắn bay khỏi sân khấu, bộ mặt giả tạo chưng cho ai xem, cậu thấy thật buồn nôn. Cậu bấu chặt tay khẽ run rẩy dặn lòng phải bình tĩnh, giờ chưa phải lúc, muốn đạt được mục đích trước tiên cậu cần phải hi sinh, cậu nhất định phải làm được. Gulf trao bó hoa vào tay Mew không biết vô tình hay cố ý còn để ngón tay mình khẽ chạm vào lòng bàn tay hắn, cậu nghiêng mặt nở nụ cười rất tươi ghé bên tai hắn nhẹ nhàng nói tiếng cảm ơn. Mew bị tiếng thở của cậu làm cho ngứa ngáy, tim vô thức đập hơi nhanh so với bình thường, nhưng với bản lĩnh đã được rèn luyện hắn vẫn một mực bày ra bộ mặt dường như không bị ảnh hưởng gì gật đầu một cách tiêu chuẩn nhận bó hoa. Khi mọi người chụp ảnh lưu niệm Gulf khẽ nghiêng đầu về phía hắn nở nụ cười tươi đến híp mắt giơ tay làm biểu tượng chữ V rất ấu trĩ nhưng lại vô cùng đáng yêu, Mew nhìn cậu trong mắt có ý cười, nhưng bản thân lại không nhận ra là mình đang cười. Gulf biết nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành, cậu cũng không nấn ná thêm, cúi đầu chào các thầy cô, chào hắn sau đó dời đi không một lần ngoái lại, nhưng phía sau gáy cậu cảm giác rất nóng, giống như có ai đó đang đưa ánh nhìn về phía cậu một cách rất gắt gao. Gulf nhoẻn miệng cười nghĩ đúng là loại đàn ông mê sắc, tinh trùng thượng não, dùng vẻ cao lãnh lạnh lùng cấm dục bên ngoài để che giấu đi sự thối nát bên trong, vỏ bọc quả nhiên hoàn hảo khiến cả thế giới đều bị hắn cho ăn cú lừa, chỉ riêng cậu biết, con người đó ngoài sự đáng ghê tởm ra thì chả có gì hết.

Mọi việc hôm nay diễn ra y như kế hoạch khiến Gulf rất vui, cậu gọi Mild sang nhà đãi lẩu, cũng lâu rồi cậu không nấu nướng, hôm nay tâm trạng không tệ nên muốn đích thân vào bếp. Mild nghe thằng bạn nói nấu lẩu mời mình còn tưởng là nghe nhầm, cái thằng lười chẩy thây suốt ngày lấy ngủ làm thú vui, thà làm bạn thân với mấy quán cơm quanh trường còn hơn ở nhà vo gạo nấu cơm mà hôm nay kêu vào bếp nấu ăn. Có phải nó học nhiều quá nên não hỏng rồi không, mà không đúng, tính cách cũng khác nữa cơ, nghĩ thế nào cũng không thấy giống thằng bạn thân mà hắn biết. Nghĩ thì nghĩ thế thôi nhưng Mild vốn là thằng mê ăn quên bạn nên khi thấy Gulf mời hắn đâu biết ngại, đương nhiên là khăn gói sang nhà thằng bạn ngay và luôn chứ sao.
“Oa, mày nấu gì mà thơm thế Gulf? Ôi cha mẹ ơi, mày tự nấu thật á, tao còn tưởng mày để giúp việc làm cơ.”
“Ờ, lâu không vào bếp nên hôm nay ngứa ngáy muốn làm, mày nếm thử nước lẩu xem được không.”
“Cái này thật sự là mày tự nấu?”
“Sao thế, mùi vị kinh lắm à?”
“Không phải, là ngon chết mịa tao luôn, eo ôi tao không ngờ tao có thằng bạn quý hóa thế này, sao trước đây méo thấy bao giờ mày nấu cho tao ăn, giấu nghề thì cũng cmn vừa vừa thôi chứ, báo hại suốt ngày lăn lộn cơm hàng cháo chợ chán muốn ói.”
“Ờ, trước lười, giờ bớt hơn, thỉnh thoảng sẽ nấu cho mày ăn, nhưng thường xuyên thì đừng mơ.”
“555555555, hôm nào mày vào bếp nhất định phải gọi tao qua ăn nhớ chưa, có thằng bạn giỏi nó sướng gì đâu, tao đúng là nhặt được vàng mà méo biết nha.”
“Thằng quần, thôi ngồi xuống ăn đi, hôm nay tâm trạng đại ca đang vui, thưởng cho tiểu đệ uống bia xả láng, không say không về, nào dzôoooooooooo.”
Hai đứa nhanh chóng chén sạch nồi nẩu, Mild sung sướng nốc bia như nước lọc, kết quả say không biết trời đất là gì, Gulf có chút choáng nhưng chưa say, nhìn thằng bạn lắc đầu, đã tửu lượng không bằng còn bày đặt chơi trò chuốc say cậu, còn non và xanh lắm thằng quần. Cậu gọi người giúp đưa Mild lên lầu ngủ ở phòng khách sau đó cũng tự về phòng rửa qua mặt mũi rồi cũng nằm ngả xuống giường đánh một giấc say sưa. Được sống lại thật tốt, có thể nhìn thấy được những điều ý nghĩa khác của cuộc sống, có thể cùng bạn ngồi ăn lẩu chén rượu say sưa bàn về đủ chuyện trên đời dưới đất, còn có thể ngả lưng đánh một giấc dài không sợ hãi. Dù sao cậu cũng vẫn cần phải cám ơn cuộc đời.
Gulf trở mình tỉnh dậy trời đã chập choạng tối, mặt trời đã xuống núi từ bao giờ rồi, dải đèn ngoằn nghèo dọc con đường trong khu biệt thự đều đã sáng, nhìn từ xa giống như một con rắn siêu khổng lồ không có điểm bắt đầu cũng như không thấy điểm kết thúc. Gulf khẽ cau mày khi nhìn thấy chiếc siêu xe của Mew đi đang phóng như bay trên con đường nội khu, hẳn là vừa tan làm. Cậu vốn dĩ đã lắm rất rõ các hành trình hoạt động trong ngày của hắn, con người này vốn nguyên tắc, có những thói quen không bỏ, tỉ như sáng nào cũng sẽ chạy quanh công viên trong khu biệt thự, trừ khi hôm nào trời mưa hắn sẽ tập bằng máy chạy ở nhà, buổi tối đều sẽ về nhà tầm 6h nếu như không phải đi tiệc hay không có hẹn. Trước đây cậu cũng rất nhiều lần tìm đến đây cùng chạy thể dục buổi sáng với hắn, chủ yếu mục đích là mang nước ép hoa quả trái cây để bổ sung dinh dưỡng cho hắn, kết quả hắn một hớp cũng không uống mà luôn thuận tay ném vào thùng rác bên đường. Nhìn tận mắt thấy nhiều lần nhưng cậu vẫn ngu si nghĩ rằng chỉ cần mình cố gắng thêm chút nữa nhất định sẽ có ngày Mew nhận ra tình cảm của mình và sẽ biết trân trọng nó, giờ nghĩ lại vẫn thấy mình khi đó quả thật quá ngu.
“Chào anh, Mew Suppasit, ngày mai cùng xem chuyện vui nha.”
Gulf xoay người đi ra khỏi phòng, ngó sang phòng bên thấy thằng bạn vẫn ngủ say như chết, nhìn kiểu này chắc phải ngủ đến sáng mai mới tỉnh, Gulf xuống lầu bảo giúp việc mang cho cậu bạn bình nước để khi tỉnh dậy có thể uống được luôn rồi tự mình an tĩnh dùng bữa tối.
Cậu luôn biết Mew là người đa nghi, cẩn thận là bản chất bởi chính tính chất xuất thân con nhà danh gia vọng tộc, nếu cậu suồng sã tiếp cận chắc chắn kế hoạch sẽ chết yểu, như có như không vô tình gặp lại có thể gây thương nhớ, chưa kể gia cảnh của cậu hiện giờ không tồi, sẽ không bị nghi ngờ là có mục đích khác. Chỉ là có chút thở dài vì trong vòng ít nhất là một đến hai tháng tới sẽ liên tục phải gặp mặt hắn, tự nhiên ăn cơm cảm thấy không còn chút khẩu vị gì, cậu cũng không ép mình cố nuốt, đặt đũa xuống uống ngụm nước sau đó hướng ra phía vườn đi dạo. Buổi tối không khí có chút dễ thở hơn, trời cũng đang sang thu, thời tiết khá dễ chịu, hơi chút se lạnh không khiến người ra cảm thấy chán. Sở dĩ biệt thự này được đặt tên là Orchid vì ở đây có hẳn một vườn trồng rất nhiều chủng loại hoa lan, đây là loại hoa mà lúc sinh thời mẹ cậu thích nhất, hoa lan tuy đỏng đảnh khó trồng khó chăm nhưng một khi ra hoa thì sức sống của hoa lại vô cùng mãnh liệt và lâu dài. Cậu lặng ngắm những giỏ hoa lan treo lủng lẳng trong vườn, lòng thấy nhớ mẹ ghê gớm, đã rất nhiều năm rồi, đêm nào cũng chìm vào giấc ngủ ngập đầy nước mắt, khóc đến tê tái ruột gan một mình trong đêm thâu không dám cho ai thấy, để sáng hôm sau lại phải tỏ ra mình vẫn ổn, mình không sao cả. Cuộc sống như một chuỗi gông cùm với quá nhiều tiêu chuẩn và đòi hỏi, dù cậu có cố gắng đến nhiêu cũng không thể thỏa mãn được bất kỳ ai trong số bọn họ, đơn giản vì chẳng ai buồn quan tâm đến nỗ lực của cậu, khi người ta ghét bạn người ta chỉ quan tâm đến lỗi lầm của bạn mà thôi. Nhiều lúc cậu đã nghĩ rằng có lẽ mình thật sự là người vô dụng nên mới không ai muốn yêu thương như thế, cậu nghi ngờ giá trị của chính bản thân mình, điên cuồng vùng vẫy trong vũng nước đi tìm bản ngã, nhưng nếu không chết, không được trọng sinh thì cậu sẽ mãi mãi không thể hiểu ra được rằng cậu vốn không hề vô dụng, là những kẻ xấu xa kia muốn biến cậu trở thành vô dụng.
Gulf bật vòi phun tưới nước cho vườn hoa lan sau đó đi quanh các giỏ hoa trong vườn bắt sâu và cắt bỏ lá héo, tâm trạng cũng lặng đi rất nhiều.

Sau khi xong việc Gulf quay vào nhà đã thấy Mild ngồi lù lù ở ghế sofa khuôn mặt vẫn chưa tỉnh hẳn, vỗ đầu liên tục cho bớt choáng
“Mày tỉnh rồi à? Làm gì mà ngồi trông ngu thế.”
“Mẹ nó, còn không phải do mày chuốc rượu tao.”
“Mày nói nhảm vừa thôi chứ, là ai muốn chuốc rượu ai, lần sau đã không uống được thì đừng lố, hại tao vác mày lên tầng hai mệt muốn gẫy cả vai. Ăn tối nhé, tao bảo người dọn cơm.”
“Ờ, đói vãi luôn, ăn nhanh tao còn về, hôm nay mà ngủ lang mai về mẹ tao oánh cho tuốt xác.”
“Có cần tao gọi điện bảo cô cho mày ngủ ở đây với tao không?”
“Thôi, tao vẫn còn bài luận đang làm dở, không hoàn thành nhanh sợ không kịp thứ 2 nộp.”
“Thế ăn cơm đi, xong tao cho người đưa về, mày vẫn chưa tỉnh hẳn tự đi hơi nguy hiểm.”
Mild gật đầu đi vào bàn ăn cắm mặt ăn không ngẩng được lên, nhìn nó như thế bị người đời bỏ đói ba năm có lẻ vậy.
‘Mày ăn từ từ thôi, nghẹn bây giờ, cũng có ai giành ăn với mày đâu cơ chứ.”
“Tao đói lắm luôn, một con voi cũng có thể ăn hết được đó, mà cơm nhà mày lại ngon nữa, hại tao lại tăng cân.”
“Thằng quần, cho mày ăn còn bị mày chửi.”
Mild ngẩng đầu cười hềnh hệch trông rõ ngu sau đó lại cắm mặt vào ăn không dừng, người ta nói quả không sai “gầy thầy cơm”, nhìn nó ăn như thuồng luồng mà người vẫn gầy đét như mo nang, Gulf lắc đầu nghĩ tiếc cơm, đồ ngon đắp vào người thằng này cũng phí, chả thấy si nhê thêm được lạng nào.
Ăn xong Mild liền dời đi, căn nhà bỗng chốc trở lên tịch mịch, Gulf thở dài lên lầu làm chút bài tập sau đó cũng lên giường đi ngủ, sáng mai cậu còn phải dậy sớm đi chạy, thực hiện kế hoạch lượn lờ quanh chủ tịch Mew Suppasit như không khí, như có như không khiến hắn chú ý đến mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me