Trac Anh
Thời điểm gã đàn ông mang cái điệu thỏa mãn lén lút ra khỏi cửa vẫn chìm trong dư vị của cơn vui vừa rồi, lúc khép lại cánh cửa viện gã còn nhịn không đặng cười khùng khục. Thầm nghĩ góa phụ Thời đây tuổi đã trung tuần nhưng đa tình chẳng thiếu phong vận hãy còn, chuyến này của gã quả là không uổng.Bấy giờ toan muốn chuồn êm, chẳng dè bị cú đạp từ đằng sau đạp gã té nhoài trên bục cửa. Một bàn tay đè đầu gã lại, ép đến độ hai má gã đều biến dạng."Làm, làm gì đấy!" Người này vô lực giãy dụa, vừa sợ vừa giận.Thời Ngự đợi mãi ngoài cửa tới tận bây giờ, hắn nắm mặt người kia xoay lại mới phát hiện lần này là một khuôn mặt xa lạ.Thời góa phụ vừa vào giấc thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Trong lòng bà biết rõ người đã về là ai, nhưng chỉ lật người lại và chẳng buồn để ý. Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên, bà chộp lấy cái bình ở mép giường ném qua, quát ré lên: "Có cho người ta ngủ không hả? Cút mau!"Tiếng gõ cửa im bặt rồi ầm một cái, ván cửa yếu ớt bị đạp văng, cái then phía sau cũng bị đá gãy, vụn gỗ rơi đầy đất.Chẳng mới vừa mới làm cái gì mà nửa người Thời Ngự ướt chèm nhẹp. Hắn đứng chặn ở cửa cản hết ánh mặt trời khiến người ta khó nhận ra biểu tình trên khuôn mặt hắn, nhưng vẫn dễ dàng ngửi thấy mùi áp bức vởn quanh không khí."Ối chà chà!" Mái tóc Thời góa phụ rối mù, che khuất đi khuôn mặt trắng toát, bà ngồi dậy khỏi giường, cười lạnh: "Sao đấy? Muốn đánh mẹ ngươi à?""Thế thì không." Thời Ngự xắn ống tay áo ướt đẫm lên, "Có đầy người mặc ta xả giận.""Ngươi lại đánh người có phải không? Tiểu súc sinh nhà ngươi! Ngươi có biết người đêm qua là ai không hả? Mù mờ không rõ mà cũng dám xuống tay! Ta cứ ngỡ ngươi ra khỏi cái cửa này còn có vài phần nhãn lực, thế mà ngươi dám đánh gã? Ngươi dám đánh gã thật à!" Thời góa phụ càng lúc càng kích động, la lên oang oang, vớ được cái gì trên bàn thì ném vỡ cái đó, "Ngươi nhìn không nổi cái mặt này của ta đúng không! Rặt một bộ dáng với lão súc sinh kia! Đồ thối tha! Ngươi cút! Cút đi!" Bà ta vớ trúng cây kéo trên bàn, chớ hề lưỡng lự đã phi thẳng qua.Thời Ngự vẫn không tránh không né, cây kéo kia đâm vào người hắn, hắn cũng như chẳng có cảm giác."Nếu bà muốn chết." Thời Ngự lạnh nhạt nói: "Thì đừng chết trong cái viện này."Bỗng chốc, Thời góa phụ như bị người ta siết chặt cổ họng, tất cả tiếng chửi rủa đều nghẹn tại nơi đó. Lồng ngực bà ta phập phồng kịch liệt, tiếng rít phát ra từ cuống họng nhưng chẳng thể thốt được câu từ hoàn chỉnh. Bà ta rục người ôm lấy cái gối, nức nở không thôi."Ngươi cút đi." Bà ta lạnh giọng nghẹn ngào, ngấu nghiến từng con chữ: "Ta không chết đâu, ta làm sao chết được, ta còn phải đợi ngươi chết kia kìa, ngươi cút, cút ra ngoài đi. Tiểu súc sinh, súc sinh!"Thời Ngự ra khỏi phòng hứng lấy ánh mặt trời nhưng vẫn thấy người lạnh căm, hắn ngửa đầu nhìn vầng dương gay gắt, bị chói đến mắt xót đau. Chẳng biết đứng đấy bao lâu, khi mồ hôi chảy ướt tấm lưng hắn mới cảm thấy hơi nóng.Cơn lạnh ban nãy tựa hồ chỉ là lỗi giác.Mấy ngày sau đó Thời Ngự đều không đến.Dẫu Tô Thạc có nói hắn vướng chuyện khác thế nhưng Chung Du vẫn mơ hồ phát giác có điều bất ổn. Đêm đó dầu cho Thời Ngự chưa biểu lộ cảm xúc gì đặc biệt cơ mà y cảm giác được. Y đến thôn Liên Đề được mấy hôm, người quen thân nhất chính là Thời Ngự, nhưng chỉ là quen biết.Dù lòng có phần lo lắng, cũng không tiện hỏi thăm.Thư phòng mở thông cho Chung Du đã sắp thành hình, chỉ là Tô Thạc không chắc lắm việc làm giá sách đối đỉnh, liền bảo khoan hãy dựng giá sách, đợi Thời Ngự tới rồi làm sau. Kết quả chưa được mấy ngày, Tô Thạc mang hạt giống hoa nguyệt kiến sang cho y, Chung Du đoán là do Thời Ngự đưa, song Thời Ngự vẫn không tới.Sau bận ấy xà nhà được xây mới, việc tân trang tiểu viện cũng xem như hoàn thành. Chung Du mở tiệc trong viện mời mọi người, trước hẹn một ngày thì lên trấn mua đồ ăn. Nguyên liệu trong căn bếp nhỏ của y chẳng nấu được mấy món, quả thật ít đến đáng thương, chuyến sắm sửa này còn có Tô Chu đi cùng y.Người trên chợ vẫn đông nghìn nghịt, lần này không có Thời Ngự trông chừng, Tô Chu ấy vậy cũng ra dáng một nam tử hán. Cậu lưu loát dẫn Chung tiên sinh lách qua đám đông, giữa biển người nom như cá lội qua sông lớn.Buổi trưa hai người ghé một quán mì, bàn bên có vài đại hán vạm vỡ đang ngồi."Mì ở quán Dung Thành này là dai ngon nhất đó nha." Tô Chu mặt mày tươi rói nói: "Nước lèo được hầm từ xương ống chính cống này, thêm năm sáu miếng thịt bò thiệt dày này, ăn kèm với tương nữa, ôi tiên sinh! Quả là ngon đến mức khiến người ta nuốt luôn cả lưỡi!""Thế thì ta phải để ý kỹ lưỡi của mình rồi."Chung Du lại nghe Tô Chu tỉ mỉ kể trên trấn có quán nào quán nào bán đồ ăn ngon đến mức khiến người ta muốn nuốt cả lưỡi, y vừa gật gù vừa lên tiếng đáp lời, chả hề tỏ vẻ nhàm chán."Lục ca ta cũng thích quán này, thường hay ghé lắm, chưỡng quầy lão bản gì cũng quen mặt huynh ấy. Trước nay huynh ấy chạy hàng thương về muộn, có bận đến tận nửa đêm. Lão bản quán này bèn sai người để cửa cho huynh ấy, còn hâm canh bưng lên." Mỗi khi Tô Chu nhắc tới Thời Ngự đều khẽ nhướng mày đắc ý, hẳn là cậu sùng bái Lục ca của mình lắm, cứ treo mãi bên miệng như hận không thể cho toàn thiên hạ biết Lục ca tốt thế nào.Đương nói hăng thì mì được bưng lên, chén bát trên bàn của họ dù kích cỡ lớn nhỏ cũng như những bàn khác, nhưng thịt bò và đồ nhắm lại được chuẩn bị nhiều hơn.Chung Du và Tô Chu đồng thời húp nước súp, hai người nhìn nhau, rồi đều mỉm cười.Thơm quá chừng, hôm nay được dịp hưởng ké hào quang của Thời Ngự.Đương khi hai người hăng say ăn mì, có mấy người bước vào từ ngoài cửa và ngồi xuống phía sau nhóm đại hán kia. Vừa vào chỗ, thì nghe một nam nhân sắc mặt lạnh căm trong đó ôm cánh tay bị thương mà mắng: "Vốn đi tìm việc vui thú ngờ đâu lại đụng trúng cái vận rủi! Hừ, đúng là con mẹ nó xúi bẩy!"Có người cười hỏi: "Sao ấy, ngươi không ưng Thời góa phụ à?"Chung Du mãi ăn tới chóp mũi vã mồ hôi, nghe vậy chợt dừng đũa."Phi! Có ưng cấp mấy lão tử cũng không tới đó nữa!" Sắc mặt nam nhân tối đen, thẳng tay ném đôi đũa xuống bàn: "Các ngươi đoán xem ta đụng phải kẻ nào?""Đụng phải ai được chứ? Chỗ ả toàn dã nam nhân, chẳng lẽ ngươi chạm mặt gã nào?""Nếu là dã nam nhân thì chả đến nỗi này." Nam nhân nhấc cánh tay bị thương lên, vừa cử động tay đã đau thấu, gã nhe nanh trợn mép nói: "Ta đụng phải thằng con chó điên nhà ả."Người cả bàn ai cũng thốt lên "ôi ối"."Ở kia à." Có người trỏ về hướng Mông quán, khoa tay múa chân giơ ra con số sáu: "Là tên tiểu tử kia phải không?""Ngoại trừ nhãi chó điên đó thì cả cái Trường Hà trấn này còn ai tên có chữ Lục?"Nam nhân lại vạch áo để lộ bờ ngực bên trong, "Suýt nữa là lấy mạng lão tử rồi!"Những người bên cạnh đều lắp bắp kinh hãi bởi vì trên ngực nam nhân kia in một dấu chân to, nếu không dùng toàn lực đạp xuống thể nào tới hôm nay còn trông kinh tợn như vậy?Có người nhỏ giọng nói: "Ngươi tranh chấp với hắn làm gì? Gặp phải hắn thì cứ chạy đi là được!""Ta muốn chạy lắm chứ." Nam nhân khép áo, "Nhưng ta vừa ra khỏi cửa, chẳng kịp quay đầu đã bị hắn nhìn chòng chọc. Ngươi nói xem? Hắn thế mà canh cửa suốt cả đêm! Chỉ đợi lão tử chui ra thôi! Ta chạy gì được chớ?" Đoạn thét lên: "Súc sinh khốn khiếp đó, đột nhiên nhận đầu lão tử vào nước hại lão tử thiếu chút nữa sống sờ sờ nghẹn chết! Chuyện đó còn chưa tính, chỉ một cú đá vào ngực này thôi đã làm ta muốn tắt thở luôn rồi, nếu chẳng phải lúc ấy trời đã sáng choang thì ta quả thực trốn không thoát!"Mọi người liên thanh bảo gã may thật, nam nhân lại nói: "Chỉ hận Mông quán ở trấn diễu võ dương oai không có đối thủ, bằng không lần này ta ắt cho hắn đẹp mặt!""Ai nha." Có người khuyên: "Ngươi cứ coi như bị chó điên gặm phát chả được rồi à? Lỡ kết oán lại không hay! Không nói đến Mông quán, chỉ riêng Thời Lục kia." Hắn ta dè thấp giọng, cả bọn thâu đầu lại với nhau, hắn ta mới nói: "Ngươi cho rằng hắn không dám giết người sao? Ngươi quên chuyện của Lưu Thiên Lĩnh ở thôn Thanh Thủy vài năm trước rồi hả? Kia chẳng phải là, chết không nhắm mắt sao.""Thường nói cha hắn là một gã hèn nhát đấy thây, mặc cho tên khốn kia cưỡng đoạt vợ mình còn suýt nữa chết cả đứa con. Lúc ấy Thời Lục mới có bao lớn, ai biết bao năm qua hắn vẫn nhớ như in, còn khiến Lưu Thiên Lĩnh kia..."Tô Chu cầm bát húp nốt ngụm nước súp cuối cùng, quệt miệng rồi bật người đứng dậy, lúc đi qua bàn nọ thì nhấc chân đạp ghế gã nam nhân một cái. Cả bàn la ối lên, ai nấy đều quay đầu trông sang.Có người vừa nhìn đã nhận ra Tô Chu, liền im thin thít. Chỉ có mấy gã cao lớn đến từ bên ngoài không biết mặt cậu, nên đứng dậy đẩy mạnh Tô Chu rồi mắng: "Nhãi con muốn chết hả?"Tô Chu ưỡn ngực, lạnh mặt đáp: "Người lớn cả rồi, đứng lên còn cao hơn kẻ khác một cái đầu, sao còn học mấy bà thím hậu viện, ba hoa đến sắp nuốt phải lưỡi rồi kìa!""Ngươi là thá gì mà trỏ mỏ?" Một tên trong đó xách áo Tô Chu, kéo cậu đến trước mặt, nhấc cậu khỏi mặt đất đoạn giơ tay định đánh. Ngờ đâu tiểu tử này chộp lấy cổ tay kẻ túm áo mình, hai chân nâng lên thuận thế đạp vào ngực kẻ đó. Bát đũa trên bàn bị va đụng, Tô Chu vớ cái bát nện thẳng xuống đất, cả giận quát: "Bà thím ba hoa! Ta mắng ngươi khua môi múa mép đấy!"Đám người phía sau đồng thời bước lên kéo Tô Chu lại, muốn cậu dừng tay. Nhưng Tô Chu đã đỏ cả mắt, bị ngăn cản vẫn vung người giãy đạp. Hán tử bị đạp nọ lại trúng thêm mấy cú, đâu ngờ được nhãi con trông gầy thế mà xuống tay ác vô cùng. Gã giận giữ vì rơi vào thế thua, bèn bóp cổ cậu nhắm ngay mặt mà tát.Tay gã giơ lên sắp sửa giáng xuống, bất ngờ bị một bàn tay sạch sẽ ngăn lại kịp thời, cổ tay bị nắm chỉ trong tích tắc đã tê rần cùng với đó là cơn đau ùa đến, hán tử đau đớn la to, muốn rút tay về nhưng chẳng mảy may tránh thoát."A Chu." Chung Du gọi Tô Chu đang chực khóc bằng chất giọng bình thản, bảo: "Người khác không nên thân, vậy để tiên sinh đây đến dạy."Hán tử kia xanh cả mặt, đau đến run rẩy, tiếng chửi rủa bên miệng đều biến thành van nài xin tha. Mọi người thấy thế há lại dám gây khó dễ cho Tô Chu, bèn buông tay ra ngay.Chung Du ngoảnh đầu đối diện với hán tử, nói: "Nghị luận sau lưng người khác là chuyện thất lễ, tuy ta không phải tiên sinh tốt khắc kỷ thủ lễ gì nhưng chung quy vẫn phải làm gương cho người, nên muốn nói vài câu" Nói đoạn y nhẹ giọng khuyên nhủ: "Tráng sĩ nói khẽ thôi, kẽo quấy rầy người khác thì không hay."Y chẳng những ôn tồn nhỏ nhẹ mà còn bĩnh tĩnh từ tốn, mang đậm phong phạm của tiên sinh dạy học. Bất quá, theo từng con chữ y nói ra hán tử càng cảm thấy tay mình như gãy lìa, cả bắp chân cũng bắp đầu lẩy bẩy, nào dám thốt nên một tiếng chửi rủa.Chung Du lại đánh mắt về phía gã nam nhân đương đờ mặt, nam nhân kia lập tức ôm cánh tay bị thương hớt hãi lùi về sau vài bước, Chung Du hơi lưỡng lự, rồi vẫn nói: "Tự giải quyết cho tốt."Y dứt lời liền buông tay khỏi cổ tay hán tử, dắt theo Tô Chu, vạt áo xanh chậm rãi lướt đến quầy thanh toán. Trước khi rời khỏi còn quay đầu nhìn mọi người, khẽ gật đầu xem như cáo từ.Cả đám người trợn mắt ngoác mồm, hán tử vã mồ hôi vịn lấy cổ tay hãy còn run rẩy, lắp bắp hỏi mọi người."Người nọ lai lịch ra sao?"Người ban đầu thấy tình thế bất ổn liền lui thân giờ đứng ra lẩm bẩm trả lời: "Hình như là... tiên sinh dạy học mới tới đó."Tiên sinh... dạy học?Dọc đường Tô Chu đều buồn bực không lên tiếng, Chung Du dẫn cậu đến hàng kẹo mua một gói kẹo quế hoa, rồi dỗ: "Tuy có hơi lỗ mãng nhưng cũng hả giận rồi. Sao vẫn còn ủ ê?"Tô Chu dụi mắt, giọng buồn buồn: "Nhưng trong lòng vẫn khó chịu lắm."Chung Du đút cho cậu viên kẹo, chính mình cũng ngậm một viên. Cùng cậu đứng dưới mái hiên của cửa hàng ngắm dòng người lui tới, y nói: "Dầu sao đi nữa ngươi cũng không thể nói cho tất cả mọi người biết hắn là người thế nào, huống chi người đến kẻ đi âu chẳng cần mỗi kẻ đều có thể thừa nhận. Hương hoa quế chầm chậm thuấn đượm quanh đầu lưỡi, Chung Du liếm môi thật khẽ, nhớ tới đôi mắt sâu hút mỗi khi nhìn người khác của Thời Ngự, y mỉm cười rồi bảo: "Hắn cũng không để tâm những chuyện ấy."Tô Chu ngậm kẹo trong miệng, nghe vậy thì đáp: "Thế nhưng khi nghe đám người kia như vậy ta vẫn không nhịn được nổi nóng." Mắt cậu đỏ lên, cắn răng nói: "Lục ca thì thế nào chứ, chính bọn họ mới khiến người ta phát tởm, da mặt lại dày không ai bằng."Chung Du vỗ vỗ vai trấn an cậu: "Lục ca của ngươi là người rất tốt." Sau đấy y chuyển chủ đề, "Song xưa nay thế gian đã phân hai đạo chính tà, không cùng đường tự nhiên không thể hiểu. Chính ngươi nói những người kia làm người ta kinh tởm, mặc khác lại muốn đám người kinh tởm này cũng hiểu cũng kính Lục ca ngươi? Thế thì thật kỳ quái thay, thiên hạ sẽ đại loạn mất.""Vậy, lỡ có nhiều người kinh tởm như vậy, không cố kỵ hành vi, há chẳng phải người tốt đều tức chết?"Bấy giờ Chung Du bỗng bật cười, y nghiêng đầu cười khẽ một thoáng, đôi mắt đào hoa lưu chuyển, liền có xiết bao nam nữ ghé mắt nhìn.Y nói: "Không có chuyện nó đâu." Lại bảo: "Người tốt... cũng có người lợi hại có người không. Ví như Lục ca ngươi, hắn người lợi hại bậc ba. Ngươi xem người xấu chỉ dám nói xấu sau lưng hắn, ai dám ra trước mặt hắn nói bao giờ? Nhưng thế vẫn chưa phải người tốt lợi hại nhất.""Vậy người tốt lợi hại nhất là thế nào?" Tô Chu nhịn chẳng đặng ngóng chờ.Chung Du dùng lưỡi đảo viên kẹo, có chút lưu luyến khẽ liếm môi dưới, y cười nói."Lợi hại nhất, ấy là những người tốt có thể khiến người khác kính sợ, khiến người khác không dám nói xằng, không dám làm xằng, không dám xét bậy." Nói đoạn y khẽ "a" một tiếng, một tay cuộn lại đập bộp vào lòng bàn tay khác, ão não nói với Tô Chu: "Quên mua tương mất rồi."Tô Chu gãi gãi cái ót, cảm thấy tiên sinh có điểm bất đồng với người cậu quen ngày trước.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me