TruyenFull.Me

Trac Anh

"A Chu." Chung Du vỗ vỗ mặt Tô Chu, bùn đất lẫn giữa răng miệng làm y khó thể tiếp tục thốt nên lời. Tô Chu nằm sấp dưới người y, không lời hồi đáp, chắc đã ngất xỉu mất rồi.

Chung Du gắng chống người dậy, nhưng một khoảng bé xíu cũng khiến hai tay y run rẩy. Trên lưng đau xót từng cơn, hẳn do đá lẫn trong bùn cứa rách. Sỏi đá phía trên cứ chốc chốc lại rớt xuống, tiếp đó là nước mưa rả rích xối theo dòng.

Đợt lỡ tiếp theo chưa biết khi nào sẽ ập tới, mưa rơi mãi miết, Chung Du đoán chắc ít lâu nữa thôi. Nước mưa trút xuống, sông Bạch Long cuồn cuộn sóng dâng, bãi bờ bị thu hẹp không ngừng. Khốn nỗi Chung Du chẳng tài nào nhúc nhích, chỉ cần y nhích lưng về phía trước một chút thì đất đá đằng sau tức thì lăn vào cổ áo, làm cho y không thể không dừng động tác.

Nước sông Bạch Long ngập lên tận bờ, lân la dâng tới ngón tay Tô Chu, cậu bừng tỉnh bởi con sóng giá lạnh này vỗ phải. Theo bản năng cậu rụt tay lại, cảm giác nóng ướt truyền đến từ trên lưng, cậu phát hiện mình đang được che chắn trong một không gian nhỏ hẹp.

"Tiên, khù khụ." Tô Chu nghiêng đầu nhổ ra một miệng toàn bùn, nằm nhoài trên cát đá hòa hoãn đôi chút mới thốt gọi, "Tiên sinh!"

"Ta đây." Người bên trên vững vàng đáp lời cậu.

Tô Chu nghe thấy tiếng đáp mới yên lòng. Cậu vớ phải toàn bùn đất, dòm nước sông ngập non nửa cánh tay, cậu nói: "Xin lỗi tiên sinh... Thật xin lỗi."

Bàn tay lạnh buốt của Chung Du vỗ nhẹ vào gáy cậu, "Một lát ta sẽ cố hết sức nâng lên, ngươi thử xem có thể bò ra ngoài được không."

Nếu bấy giờ Tô Chu có thể ngoảnh đầu lại, ắt hẳn cậu sẽ thấy bờ môi tiên sinh đã tái xanh. Chẳng phải vì bị đè nặng hay trọng thương, mà là vì lạnh. Quần áo mùa hè đơn bạc chịu không đặng mưa đêm như thác đổ, thêm cả chân lộ bên ngoài cũng bị ngâm trong nước sông, toàn thân y run bấn vì lạnh, có thể cảm nhận rõ ràng tay chân mình dần rét cóng, mất khống chế mà run lẩy bẩy.

Tô Chu gật đầu, tay Chung Du vốn chống đỡ hai bên cậu đã hơn nửa canh giờ, đương lúc y muốn dụng sức thì phát hiện khớp xương chẳng còn nghe lời.

"Tiên sinh?" Tô Chu bỗng chốc cuống cả lên, "Tiên sinh..."

"Không sao đâu." Chung Du mau chóng đáp lời, y hít một hơi thật sâu, bất thình lình nhổm lên cách Tô Chu một khoảng, đá vụn bên trên bắt đầu rơi xuống, bùn lẫn nước mưa nhớp nháp thuận đó trượt dọc bả vai.

"A Chu." Y cắn răng, "Ra ngoài đi."

Tô Chu bấu đất, gắng sức bò về phía trước, hai chân cuốn gập theo thế bò tiếp liền chui được ra ngoài. Cậu thoát khỏi từ trong con nước dâng tới tận cằm, dù cấp tốc ngoi lên cũng khó tránh nước sông tràn vô mũi miệng, phải ngửa đầu ho sặc sụa. Dùng mu bàn tay qua loa lau nước mưa trên mặt, cậu trông sang.

Khoảng trống tiên sinh dùng tay chống đỡ chỉ còn tí tẹo, nước sông chập chờn ngay dưới cằm y, đánh mạnh hơn chút là có thể ập tới đôi môi tái nhợt kia.

"Tiên sinh ơi!" Tô Chu cực kỳ hốt hoảng, khụy gối bò qua, "Ta kéo ngươi ra ngoài!"

"Vô dụng thôi." Mái tóc ướt đẫm rũ xuống, dán sát vào mang tai, ánh sáng trong mắt cũng dần ảm đạm. Y nói: "Ngươi lách khỏi dòng bùn sạt này trèo lên đi, quay về trong thôn." Nói đoạn nước sông dao động đánh vào bên má, y sặc nước, ho khan vài tiếng: "Rồi gọi người đến."

Tiếng mưa chừng như lấn át cả giọng Chung Du, Tô Chu phải ghé thật gần mới nghe được rõ. Viền mắt cậu đỏ hoe, rồi nhịn không đặng mà bậc khóc, vừa thút thít gạt nước mắt vừa nói: "Ngươi chờ nhé."

Tô Chu lội nước trèo lên, mưa lớn trời thì tối mịt, mọi kinh nghiệm góp được phảng phất như cũng bị xối trôi. Chung Du nhìn không thấy người, há miệng chưa kịp lấy hơi đã bị nước tràn vào.

Mưa to mải miết.

Tô Chu dùng cả tay lẫn chân trèo lên sườn núi, đường đất trơn xốp, cậu bị té tới người dính đầy bùn mà chẳng dám dừng lại mảy may. Con đường này cậu vốn nằm lòng, mắt mắt cũng biết nên đi thế nào. Chạy vội trong đêm đen thế là lại ngã nhào, thời điểm cậu đứng dậy khỏi vũng bùn toan chạy tiếp bỗng nhiên òa lên nức nở.

Mưa lớn quá đỗi, tưởng như che hết tầm nhìn, chắn hết mọi lối đi. Cậu thảng thốt mà hãi hùng, sợ bản thân chậm chân chút thôi sẽ hại Chung Du bỏ mạng giữa lòng sông lạnh lẽo.

Thiếu niên vừa khóc vừa chạy băng băng, lúc nhảy qua rãnh nước thì bị sẩy chân suýt lăn xuống vách núi. Cậu cố gắng nuốt xuống cơn nghẹn ngào, dùng hết sức bình sinh mà bò lên.

Song lần này còn chưa kịp chạy.

Thì đã bị một người xách lên.

Tô Chu sửng sốt, kệ luôn khuôn mặt lấm lem nào bùn lầy nào nước mắt, sướt mướt gào to: "Lục ca!"

Chân vẫn không nhích nỗi, chẳng biết đã tê dại hay thế nào, thần trí thì mê mang. Chung Du phải ngẩng đầu thật cao mới có thể hít được một hơi. Nước mưa trượt xuống theo gò má, có giọt lăn vào khóe miệng, nhưng Chung Du chả nếm ra được hương vị gì.

Cánh tay cũng sắp không gắng gượng nỗi, cơn run rẩy ngày càng nghiêm trọng. Hơi lạnh lan ra khắp toàn thân, Chung Du khép mắt lại, chợt phát hiện giờ phút này y vậy mà chẳng thể hình dung ra khuôn mặt của người nhà.

Vô luận là cha, mẹ, đại ca hay bất kỳ ai khác, y có ráng cỡ nào cũng không thể nhớ nỗi diện mạo của họ. Hình ảnh quẩn quanh trong đầu y lại là mảnh vườn nhỏ dưới hàng rào tre, mầm hoa y tâm tâm niệm niệm mãi vẫn chưa nở. Cá Thời Ngự cho lúc trước còn hai con trong chậu, y vẫn phân vân chưa quyết nên hấp hay kho tộ mới ngon. Thời Ngự, còn cả Thời Ngự nữa.

Làm sao Y có thể nhớ rõ Thời Ngự lớn lên bộ dáng thế nào ấy à? Chắc do dạo gần đây thường xuyên gặp mặt hắn, muốn quên cũng khó mà quên nhanh thế.

Chung Du nhẹ nhàng thở dài.

Hàng mi dài ướt đẫm khẽ chớp, dưới mưa khó lòng mà mở to mắt nỗi. Y không thấy điểm cuối của đen dài mơn man, cũng như cơn mưa to này đã tạnh. Nét uể oải nhuốm màu đôi mắt đào hoa, tựa hồ lộ ra vẻ tủi thân, dù rằng chính y chẳng cảm thấy có gì phải tủi thân.

Nước sông lại dâng lên đôi chút, hình như y nghe được tiếng lội nước. Có người đạp màn đêm lao nhanh tới đây, y mơ hồ trông thấy một bóng dáng cao thẳng, hai mắt dần dần mở to.

Ảnh ngược phản chiếu rất rõ khuôn mặt người này.

Thời Ngự với tay kiểm tra phần lưng bị đè của Chung Du một lượt, rồi nhanh chóng thu tay cởi áo ngoài đẫm nước trên người, hô lên với Tô Thạc: "Đại ca đi tìm đoạn gỗ tới đi."

Tô Thạc lập tức đồng ý, Thời Ngự vòng đến phía sau Chung Du, phát hiện phía trên có mấy khối đá lớn đè lên, nếu không có đoạn bờ sông giảm sốc và bùn đất cản trở, sợ rằng không chỉ là bị đè lên đơn giản thế, hắn phải dời hết những khối đá có thể di dời đi.

Thời Ngự nâng lên một khối đá lớn, nước mưa trơn trượt nên vuột tay vài lần. Hắn nhảy xuống, lấy áo ngoài cởi ra ban nãy quấn quanh tay rồi quành trở lại, giữa lúc đi đi lại lại y phục bị mài rách bươm. Hắn luôn cẩn thận để ý bên dưới, không thể di chuyển lung tung, đất đá bên trên có rớt xuống vài lần nhưng không hung hãn như khi nãy nữa. Lúc Tô Thạc kéo đoạn gỗ từ dưới sườn núi đến đây, miệng mũi Chung Du gần như chìm trong nước sông, nỗ lực ngẩng đầu mới có thể hít thở.

"Tiên sinh." Thời Ngự ngồi xổm trước mặt Chung Du, chú mục vào y trầm ổn nói: "Đại ca tới đỡ mấy tảng đá phía trên rồi, ngươi chỉ cần rút chân là được." Hắn tới gần người hơn, hít sâu một hơi rồi cao giọng.

"Đại ca!"

Tô Thạc cúi đầu thấp giọng đáp một tiếng, dồn lực đem sức nặng trên eo Chung Du chống lên. Sau lưng Chung Du nhẹ bẫng đi, ngay sau đó chợt nghe răng rắc tiếng cây gỗ đứt gãy, một đôi tay vòng qua nách, đương khi y thu chân bất chợt kéo y ra ngoài. Chân sau vừa thoát ra, cây gỗ kia tức thì bị đè gãy chìm vào trong nước, đá vụn từ phía trên cuồn cuộn lăn xuống theo.

Đất đá rơi xuống lòng sông vỗ nước bắn tung tóe lên Thời Ngự, hắn vẫn ôm lấy Chung Du như thế, chân Chung Du hãy còn tê dại.

Tô Thạc đương muốn nói chúng ta phải dìu tiên sinh đi mau, Thời Ngự đã khẽ đẩy người qua cho hắn, xoay người ngồi xổm xuống, nói: "Đi thôi."

Mấy canh giờ sau.

Thời Ngự để xõa tóc, trông nồi canh cá đang nấu trên bếp. Ngón tay được sửa sạch sẽ đỡ dao thái hành đều tăm tắp, động tác rất linh hoạt. Canh cá trong nồi tỏa ra hương thơm ngào ngạt, trán hắn rịn mồ hôi, mặt mày đuộm vẻ chuyên chú.

Điểm xuyết chút hành thơm rồi đảo đều.

Nom hắn làm việc có trình có tự chứ thật ra đã ngẩn người được một lúc.

Ngoài kia mưa vẫn cứ rơi, lộp bộp đánh xuống hiên nhà, rồi chảy cuộn thành dòng. Thời Ngự ngẩn ngơ mặc khung cửa sổ mở toang, hạt mưa vương vãi trên mu bàn tay hắn. Nồi canh cá vừa dậy mùi thì hắn liền xếp chén múc canh đâu ra đấy. Tựa như đôi phút ấy chỉ là cái chớp mắt, thoáng qua rồi tức khắc khôi phục như thường.

Chén bát Chung Du bày trên kệ hơn nửa là do hắn chọn, màu trầm và không họa tiết, sánh đôi cùng canh cá trắng trong béo ngậy, tuyệt đối khiến người ta khai mở vị giác.

Thời Ngự bưng canh cá về phòng chính, Chung Du còn đang ngủ say. Y cuộn mình trên giường, chăn đắp trên vai bị tuột một phần trong lúc hắn vắng mặt, đầu vai ửng đỏ lộ ra ngoài. Thân thể dưới chăn không mảnh vải che đậy, từ việc tắm rửa đến xử lý vết thương đều một mình Thời Ngự tự tay lo liệu. Trên lưng Chung Du bị rạch một đường, tuy không sâu nhưng vết vạch hơi dài. Nước da y vốn trắng, trông vậy lại càng đau hơn. Song hẳn đã sức cùng lực kiệt, khi Thời Ngự xử lý vết thương y vẫn cứ mê man.

Vài lọn tóc ướt được vén gọn qua một bên, tóc đen như mun mượt tựa lụa, lúc Thời Ngự giúp y tắm rửa bỗng nhớ tới cảnh tượng lần đầu gặp mặt y. Giữa dòng người thoi đưa, chính mái tóc mềm mại ấy lướt qua cổ qua cằm hắn.

Thời Ngự cúi người ghé sát bên giường, đưa tay sờ trán Chung Du. Tuy còn hơi sốt, nhưng may mà không nóng thêm.

"Tiên sinh à." Thời Ngự ngồi xổm xuống, ở bên gối khẽ khàng gọi y, "Chung... tiên sinh."

Mặt Chung Du rặt một vẻ đương say giấc nồng, Thời Ngự bèn giơ ngón tay lắc qua lắc lại trước mặt y.

"Dậy ăn chút gì đó đi này."

Chung Du khẽ ậm ờ rồi vùi mặt vào cánh tay, không buồn mở mắt. Đợi Thời Ngự cầm muỗng gõ nhẹ vào vành bát, y mới thở dài một hơi, vẫn chôn trong cánh tay rệu rã đáp lời.

"Chăn đệm nằm êm lắm ấy."

"Mới phơi nắng mà." Thời Ngự dùng đầu ngón tay đẩy đẩy bờ vai nhẵn nhụi của y, "Ăn xong hẵng ngủ tiếp."

Mãi lâu sâu Chung Du vẫn rề rà không dậy, nhưng nguyên do chẳng phải vì tỉnh không đặng mà là quá đỗi ngại ngùng. Muốn y trần trụi nằm trên giường bê bát canh rồi điềm nhiên vô tư mà ăn hết, thật sự là xúc phạm cái tôi của người đọc sách.

"Cảm... cảm ơn nhiều nha."

Thời Ngự đoán rõ mười mươi, đặt bát xuống cái bàn nhỏ kê cạnh giường, đoạn nói với y: "Ta đi dựng giàn che cho mấy khóm nguyệt kiến đây." Dứt lời, hắn cầm theo cái ô dựng bên cửa rồi đẩy cửa bước ra.

Thời điểm Thời Ngự xong việc trở về, Chung Du đã khoác hờ kiện áo, thương tích trên lưng hành y bận bịu một hồi, ngay cả cổ áo phía sau còn chưa chỉnh gọn, y ngồi xếp bằng trên giường ngoan ngoãn ăn sạch canh cá.

"Nấm đã hái cất ở trong bếp." Thời Ngự kéo ghế ngồi xuống, thả lỏng cơ thể, nói: "Vài bữa nữa trời quang thì đem ra phơi nắng."

"A Chu về rồi à?" Chung Du cầm cái bát, ngón tay khẽ khàng vân vê trên miệng bát, "Có bị thương không?"

"Bị va quẹt mấy chỗ." Ánh mắt Thời Ngự như có như không trông theo ngón út đương qua lại kia, miệng vẫn tiếp lời: "Đệ ấy quen rồi, chắc sẽ lành nhanh thôi."

"Cảm ơn." Chung Du cúi đầu, "Mà này..."

"Tiên sinh." Thời Ngự ngắt lời y, tay dây dây huyệt thái dương, lộ rõ vẻ mệt mỏi: "Tối nay ta nghỉ nhờ ở đây được chứ."

Thời Ngự thân cao chân dài, giờ đây lại đượm nét uể oải, đôi mắt kia chú mục vào Chung Du, mơn man như một chú cún to ướt rượt, mặc dù không có đuôi để vẩy nhưng cũng khiến cho người ta cảm nhận được ba phần nũng nịu bảy phần trông mong khó lòng cưỡng nổi.

Chung Du đặt cái bát xuống bàn, nói với hắn: "Qua đây đi, đã thế thì nằm chung cho tiện."

Thời Ngự ngồi yên bất động, hắn thong thả đáp: "Ta ngủ đây được rồi."

"Ở đó sao tính là ngủ." Chung Du xốc một góc chăn lên, nói: "Nam nhân với nhau cả, qua đây đi."

Thời Ngự mới chịu đứng dậy, Chung Du nhích qua gần tường nhường chỗ cho hắn. Thời Ngự thổi tắt đèn, lên giường nằm cạnh Chung Du. Chung Du không thể nằm ngửa, chỉ có thể nằm sấp. Làn tóc xõa tung trong bóng tối vương phải ngón tay Thời Ngự, Thời Ngự im lặng động đậy cánh mũi.

Nhiệt độ cơ thể quyện cùng hương chanh thanh mát.

Chung Du với tay qua kéo chăn đắp lên ngực Thời Ngự, thanh âm khẽ khàng trong đêm tối: "Chăn đủ đắp đấy." Lại nói: "Hên sao lúc trước tham lấy cái dài, không thôi chẳng đủ đắp cho ngươi."

Thời Ngự vò nhẹ mái tóc rối bời, ừ một tiếng.

Chung Du im lặng.

Tiếng hô hấp của hai ngươi vẳng bên tai, bên ngoài mưa giăng chớp giật, càng bật lên sự im ắng đương hiện hữu.

Chung Du nói: "Trước giờ ta chưa từng ngủ chung với cả."

Tay Thời Ngự đang vò tóc chợt khẽ dừng, nhắm mắt lại, "Hửm? Chưa từng luôn sao."

"Ừm." Chung Du gối lên cánh tay, cũng nhắm mắt theo, "Nhà ta... tuy nhiều huynh đệ tỷ muội nhưng thân thiết thì chẳng được bao nhiêu. Ta hiếm khi được gặp mẫu thân, nơi ở cũng xa những người khác, nên cứ thế ở một mình thôi."

"Vậy à." Thời Ngự hơi khựng, rồi cười cười, "Thế thật thì hời cho ta quá."

"Nói gì đó." Giọng nói của Chung Du từ từ chậm lại, hơi thở cũng khẽ dần, dường như sắp thiếp đi, "Ngươi...... ở cùng.... Ta.... cảm ơn......"

Vài chữ cuối cùng líu ríu trong miệng, Thời Ngự nghe chẳng rõ y nói gì. Đợi Chung Du hoàn toàn ngủ say, hắn mới cẩn thận nghiêng người, hé mắt nhìn Chung Du.

Ngủ sâu quá chừng.

Thời Ngự vuốt phẳng cổ áo bị vểnh cho y, đầu ngón tay như có hương chanh vương vấn.

Trước kia tuy vẫn thường chen chúc với các sư huynh đệ chung một cái giường, nhưng họ đều là hán tử cao lớn thô kệch, mùi cơ thể có thể xông ngất người ta. Người như Chung Du, Thời Ngự là lần đầu tiên gặp được.

Hắn thu tay về, nhắm mắt lại.

Thầm nghĩ mùi hương này sao say lòng quá đỗi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me